Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 63-2




An Cẩn: "Em có thể tự đi mà."

Cuối cùng, Norman vẫn tự mình đưa người cá nhỏ đến trung tâm người cá, nhưng là người cá nhỏ tự mình lái xe bay, còn hắn ngồi trên một xe bay khác theo sau.

Xe bay của An Cẩn hạ xuống bãi đỗ xe của trung tâm người cá, sau khi cậu biến đuôi thành hai chân ngồi lên xe lăn, mở cửa xe, điều khiển tấm kim loại từ xe lăn nối với mặt đất trượt xuống.

Cậu quay đầu, chỉ thấy Norman nhảy xuống từ xe bay màu đen, tư thế nhẹ nhàng linh hoạt lưu loát.

An Cẩn hơi nâng cằm lên, cặp mắt cong cong, đầu nghiêng về phía cửa ra vào, sau đó điều khiển xe lăn chạy về phía cửa chính trung tâm người cá.

Cặp mắt màu xanh lam của người cá nhỏ vô cùng sáng, dáng vẻ nâng cằm trông hoạt bát lại đáng yêu.

Norman mỉm cười, nụ cười đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, khuôn mặt nhanh chóng quay trở về vẻ mặt nghiêm túc.

Chỉ là lúc nhìn về người cá nhỏ phía trước thì ánh mắt đặc biệt hiền hòa.

An Cẩn dễ dàng chạy xe đến cổng khu giải trí, khống chế xe lăn xoay một trăm tám mươi độ, nhìn Norman đang đi tới: "Anh xem, em một mình tới đây hoàn toàn không có vấn đề gì."

Giọng nói của người cá nhỏ nhẹ nhàng, giống như là rất vui vẻ bởi vì tự mình làm được xong chuyện này.

DÀNH CHO BẠN

Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!

Thêm...

547

137

182

Norman cúi đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "An An rất lợi hại," hắn xoay người, thanh âm hơi hạ xuống, "Nhưng anh vẫn muốn đưa An An đi."

Lông mi An Cẩn thon dài ngạo nghễ ưỡn lên quét qua quét lại, mấp máy môi: "Anh không yên tâm về em à?"

Thân phận của cậu đặc thù, nhưng cậu cũng không hi vọng bởi vì phần đặc thù này khiến cho Norman phải hao tổn nhiều tâm trí.

Cậu rất hi vọng, có một ngày cho dù mình lấy hình tượng người cá đi ra ngoài cũng sẽ không khiến cho người khác nhìn chăm chú hoặc là ngấp nghé.

Ánh mắt Norman thâm thúy nhìn cậu: "Không phải, anh muốn ở cùng An An lâu thêm một chút, nhìn An An nhiều hơn một lát."

Hắn từ trước đến nay không quanh co lòng vòng, nghĩ gì nói nấy.

Ngón tay An Cẩn đang nắm trên thanh để tay vô thức cong lại, móng tay xòe ra.

Cậu vội vàng nhấc tay lên, móng tay rất nhanh lại rụt trở về, cậu âm thầm hi vọng Norman không nhìn ra sự thất thố của mình.

Cậu hít sâu, ổn định trái tim đang nhảy loạn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy về sau anh có thời gian rảnh thì làm phiền anh vậy."

Norman vuốt đỉnh đầu người cá nhỏ: "Không phiền gì cả."

Norman không muốn làm hỏng chuyến đi một mình của người cá nhỏ đến khu giải trí, huống hồ đã đến khu giải trí, hoàn toàn không cần lo lắng đến an toàn của người cá nhỏ.

Hắn lui lại một bước: "Em đi vào đi."

An Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, dạ, điều khiển xe lăn quay người, sau khi chạy được một chút xíu lên trước, lại quay đầu, nhấc tay quơ quơ: "Chiều gặp lại."

Norman đứng tại chỗ nhìn theo, tư thế không thay đổi, thấy cậu phất tay thì sắc mặt nhu hòa rất nhiều: "Chiều gặp lại."

Đi vào khu giải trí, An Cẩn nhìn về phía ao nước, không khỏi kinh ngạc.

Tất cả người cá đều tụ tập ở một góc hẻo lánh, tạo thành vòng tròn nhỏ giọng nói chuyện, ở chính giữa chính là Joellen đang chỉ vào màn hình ảo, thần sắc kích động nói gì đó.

Bởi vì khoảng cách xa, lại cố ý nhỏ giọng nên cậu đứng trên bờ hoàn toàn không nghe được.

An Cẩn lập tức biết, đây là cố ý tránh người chăm sóc đang ở trong phòng pha lê.

Không biết Joellen nói gì mà biểu cảm của những người cá rõ ràng rất phẫn nộ.

An Cẩn tò mò, vừa điều khiến xe lăn tới gần bên cạnh ao vừa phóng lực cảm giác ra.

Joellen: "Các cậu căn bản không có bất kỳ sự bảo vệ nào cả, các cậu sẽ bị đấu giá, nhận một người xa lạ chưa từng thấy bao giờ làm chủ nhân."

"Hiện tại bọn họ đối tốt với các cậu chỉ là bởi vì giọng hát của các cậu có thể giúp bọn họ hồi phục tinh thần lực, hiện tại trên thị trường đã xuất hiện thuốc A, ban đầu con người cũng có thuốc thư giãn, về sau thuốc này sẽ có hiệu quả tốt hơn cả thuốc thư giãn."

"Khi bọn họ không cần các cậu nữa thì sẽ tùy ý vứt bỏ các cậu, so với chó mèo lang thang thì các cậu sẽ còn đáng thương hơn, bởi vì các cậu đã bị nuôi hỏng, không còn năng lực sinh tồn."

"Nói bậy! Bây giờ chúng tôi đã đang luyện tập năng lực sinh tồn tại biển cả!"

"Ôi! Kiến thức về biển cả tôi chỉ có thể nhớ kỹ một điều, còn lại thật nhiều điều đều đã quên, làm sao bây giờ!"

Joellen nói: "Hành tinh này bị con người chiếm đóng, người cá là sinh vật có trí khôn, chúng ta vốn cũng không thích hợp sinh sống chung một nơi với con người, chúng ta có địa bàn của mình, có thể tự làm chủ chứ không phải bị người khác tùy ý đấu giá, không có quyền tự do."

Joellen tạm ngừng: "Chúng ta nên chạy đi!"

"Nhưng mà... thú hai chân đối với tôi rất tốt." Cốc Cốc chớp cặp mắt to có con ngươi màu xanh lục, "Hắn cần tôi trợ giúp."

"Đúng thế, hiện giờ thú hai chân còn chưa tìm được biện pháp trị liệu tinh thần bạo động, chúng ta đi rồi bọn họ làm sao bây giờ?"

Joellen không dám tin: "Các cậu đừng quên, bọn hắn dám xem các cậu là thú cưng!"

"Nói bậy, thú hai chân nhà tôi gọi tôi là chủ nhân nhé."

"Đúng." Tiểu Ngân hùa theo, "Tôi mới là chủ nhân."

Cõi lòng Joellen mệt mỏi, đồng tộc ngây thơ quá thể đáng!

Y chỉ vào màn hình ảo: "Các cậu xem tin tức này đi, kẻ bị bán đấu giá là người cá, các cậu lại nhìn quảng cáo quy tắc bán đấu giá thú cưng quý hiếm này đi, hoàn toàn giống nhau. Bọn hắn chỉ nói cho có thôi, vốn dĩ không xem các cậu là chủ nhân, dù sao cũng chỉ là để dỗ dành các cậu, thực tế quyền quyết định vẫn ở trên người bọn hắn."

An Cẩn kinh ngạc nhìn Joellen, người cá này rất khác thường!

Joellen khiến cho mọi người cá đều sợ ngây người, vô thức nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén, bộ dáng hung dữ.

Joellen thấy thế, tâm tình vô cùng vui vẻ! Vì để thuyết phục Vương cùng đồng loại, y đã suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ được biện pháp nào hay ho.

Không nghĩ rằng, đột nhiên lại nhìn thấy được tin tức bán đấu giá người cá trên mạng internet của hành tinh này, đúng là trời cũng giúp ta!

Y đưa tay về phía trí não, nghĩ thầm vào lúc này, nếu nhóm đồng tộc nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cư dân hành tinh người cá thì nhất định sẽ không chờ kịp mà muốn rời khỏi con người!

Cặp mắt màu bạc của y ẩn ẩn tỏa sáng.

"Thú hai chân ghê tởm!" Một người cá gầm thét, người cá này đúng lúc lại đứng cạnh Joellen, tiếng rống quá lớn khiến tay Joellen run lên một cái, yên lặng dịch ra xa, chuẩn bị bật video.

"Thú hai chân gian xảo, có phải ngươi đang gạt ta hay không?" Tiểu Ngân nổi giận đùng đùng.

Mục Thần đang chuẩn bị ăn cá nướng, nhìn thấy cuộc gọi của Tiểu Ngân thì lập tức kết nối, bị rống không hiểu gì: "Không có, anh nào dám lừa em!"

Hắn nói, miệng cắn thịt cá còn đầu thì nghĩ thầm, đối với đồ ăn ngon, giá nào hắn cũng không dám khiến cho vị tổ tông này không vui!

Joellen nghe được giọng của con người, ngón tay dừng ở nút phát video, vẻ mặt không hiểu gì.

Y hạ giọng: "Sao cậu lại liên lạc với con người!"

"Cậu đang chất vấn tôi làm gì à?" Tiểu Ngân liếc nhìn y, quay người rời khỏi góc hẻo lánh, sau đó nhìn trí não tức giận nói, "Ngươi không xem ta như chủ nhân, ngươi chỉ dỗ ta thôi!"

Động tác há mồm cắn cá của Mục Thần dừng lại, tự nhiên thấy chột dạ nhưng nghĩ lại thì thấy thái độ của hắn đối với Tiểu Ngân còn hơn cả chủ nhân nữa!

"Anh thật tâm thật lòng mà!" Mục Thần tìm hiểu tình huống, "Sao em lại nghĩ như vậy? Có phải có người nói xấu anh không? Sao em có thể nghe người khác, không tin anh chứ? Anh..."

"Ngậm miệng!" Tiểu Ngân nhăn lông mày, "Ồn ào!"

Mục Thần thở dài, rất tủi thân: "Chủ nhân, em hiểu lầm tôi, dù sao cũng phải để cho anh giải thích chứ? Không nói rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến gia đình hòa thuận đấy."

Tiểu Ngân tức giận nói: "Chủ nhân sẽ bị đấu giá à? Thú hai chân gian xảo, ngươi còn gạt ta! Nếu chúng ta xem tin tức không hiểu, chẳng phải là bị các ngươi lừa gạt cả một đời à!"

Mục Thần vội vàng xem tin tức, quả nhiên thấy viện nghiên cứu khoa học thông báo tháng tám tổ chức đấu giá người cá, hắn nhăn mày lại.

"Em đừng kích động, trước tiên để anh đi hỏi thăm tình huống, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không đấu giá em."

Ngoại trừ Tiểu Ngân, đám người cá còn lại nhao nhao liên hệ người chăm sóc, tức giận quát lớn, nghiêm túc mắng người chăm sóc lừa gạt.

Có người cá tâm tư linh hoạt quyết tâm nói: "Ta sẽ không ca hát cho ngươi nữa, cũng sẽ không cho ngươi ăn cá ngon! Thú hai chân khốn nạn, đồ lừa đảo!"

Joellen nhìn tình cảnh này, rất muốn nhân lúc còn nóng tiếp tục tác động đến cảm xúc của những người cá, nhưng người cá xung quanh đều đang nói chuyện với con người, vừa mở miệng sẽ bị nghe thấy.

Mặt y sa sầm lâm vào trong hoài nghi của bản thân, kế tấn công tâm lý của mình chẳng lẽ không tốt sao? Chẳng lẽ không hoàn mỹ à? Tại sao lại thành như thế này?

Những đồng tộc này thế mà không lập tức quyết định chuồn đi mà lại muốn "dạy dỗ", "quát tháo" con người.

An Cẩn nghe những người cá nói chuyện thì đã hiểu đại khái có chuyện gì xảy ra, cậu mở trí não, không hề bất ngờ khi thấy tin tức liên quan đến việc Viện nghiên cứu khoa học đấu giá người cá.

Cậu cau mày, mặt lộ vẻ suy tư.

Tại Viện nghiên cứu khoa học viện, trí não của Euner sắp bị cuộc gọi của những người chăm sóc người cá đánh sập. Ông bó tay toàn tập, từ chối không tiếp toàn bộ, trầm giọng nhìn người phụ trách Bộ Tuyên truyền: "Có chuyện gì thế? Không phải đã nói tháng này chờ kết quả thương lượng rồi mới đăng tuyên truyền à?"

Người phụ trách mặt trắng bệch nghiêm túc: "Xin, xin lỗi ngài, tuyên truyền chuẩn bị tốt đã được xóa bỏ sau khi nhận được thông báo, chắc hẳn phải nằm trong thùng rác, không biết vì sao bỗng nhiên bị tiết lộ ra ngoài."

Euner: "Lập tức xóa bỏ, chuẩn bị một bản tuyên bố, kế hoạch thay đổi chờ thông báo sau, cậu nhanh đi xử lý đi."

Người phụ trách vội vàng đồng ý, quay người ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng.

Euner suy nghĩ, liên hệ An Cẩn: "An An, người cá rất tin tưởng cậu, cũng rất nghe lời cậu, cậu có thể giúp đỡ trấn an những người cá kia không?"

An Cẩn nhìn về phía đám người cá: "Người cá mặc dù không được phán định là sinh vật có trí tuệ, nhưng việc người cá có trí thông minh thì công chúng đều biết, tôi cho rằng không nên bị đấu giá."

Euner xấu hổ: "Tôi cũng hiểu được, gần đây Viện nghiên cứu khoa học mở rất nhiều cuộc họp, hao phí tài chính cho mỗi người cá cũng rất nhiều, không tổ chức đấu giá thì về sau khả năng sẽ chỉ có người cá ra đời tự nhiên, nhưng mà số lượng này rất ít."

Hắn tạm ngừng, hỏi: "Cậu cho là nên xử lý như thế nào?"

An Cẩn hơi kinh ngạc, không nghĩ Euner sẽ hỏi mình, nhưng không từ chối mà nói: "Hỏi ý kiến của người cá."

Rất nhanh, quy định mới về việc nhận nuôi dưỡng người cá được công khai.

Người cá tự mình lựa chọn người chăm sóc, cũng ký kết hợp đồng thuê, tiền thuê chia đôi cho người cá và viện nghiên cứu, viện nghiên cứu nhận được khoản tiền tương đương với khi đấu giá người cá cho nên không thu tiền nữa.

Quy định tương đối công bằng, chỉ là người chăm sóc nhất định phải thỏa mãn các điều kiện liên quan, dù sao nhận nuôi người cá không chỉ có nuôi nấng mà còn phải bảo vệ.

Sau khi đám người cá nghe được tin tức này thì dần dần bình tĩnh lại.

"Hừ, thú hai chân xem như nghe lời."

"Ghê tởm, hình như tôi bị bán đấu đấy! Năm tỷ."

"Ha ha, tôi tám tỷ! Quý giá hơn cậu!"

"Này, các cậu không xem tin tức à? An An quý nhất, hai mươi lăm tỷ!" Tiểu Ngân lay bả vai An An, cà khịa đám người cá chung quanh.

Khóe miệng An Cẩn giật giật, cậu không muốn tranh cái này đâu!

Joellen núp ở trong góc nghiến răng nghiến lợi: Khốn kiếp, kích động thất bại.