Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 59-2




"Hừ, nếu không phải An An thích ngươi, ta nhất định phải khiêu chiến với ngươi."

"Nếu ngươi dám ăn hiếp An An, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Nhìn gì mà nhìn?!"

Trong mắt Norman thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, đám người chăm sóc còn lại thì hiếu kỳ xem cảnh này, muốn hóng hớt lắm nhưng bất luận là bệ hạ hay người cá đều không dễ trêu chọc nên không ai dám hỏi.

Norman trong lòng có suy đoán, cúi đầu nhìn người cá nhỏ, ánh mắt hơi sáng: "Em nói quan hệ của chúng ta với bọn họ à?"

An Cẩn có chút xấu hổ, gật đầu: "Bọn họ xem được tin tức của chúng ta trên tinh võng, em bèn nói cho bọn họ biết..." cậu dừng một chút, "Anh là bạn trai của em."

Tim Norman bỗng chốc loạn nhịp, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, danh xưng "bạn trai" này thật dễ nghe.

Norman ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu, thấp giọng nói: "Anh thích lời giới thiệu này, hy vọng sau này có thể đổi thành "bạn đời"."

An Cẩn hơi giương mắt, lông mi chớp chớp, hiện tại nhắc đến bạn đời có phải là nhanh quá không?

Nhưng mà... cậu cũng thấy nôn nao mong đợi lạ kỳ.

Norman: "Chào tạm biệt với bọn họ đi, anh đưa em về."

An Cẩn xoay người vẫy tay với người cá còn lại, xong xuôi Norman vươn tay bế cậu lên, đặt cậu lên xe lăn.

An Cẩn chú ý thấy có không ít người chăm sóc cũng đưa xe lăn đến, có lẽ cũng là phát hiện xe lăn ổn định an toàn hơn.

Mục Thần và Norman cùng tan làm, cùng đến khu giải trí cùng lúc.

Hắn phát hiện hôm nay Tiểu Ngân đặc biệt nghe lời, suốt đường đi đều rất ngoan, không hề cáu kỉnh tẹo nào, trầm lặng ít nói đến có chút dị thường.

Hơn nữa, đôi mắt bạc kia luôn âm thầm nhìn hắn chằm chằm.

Trong lòng Mục Thần kinh hãi, không hiểu sao Tiểu Ngân bỗng dưng lạnh nhạt với mình. Hắn nhanh chóng hồi tưởng trong đầu, hình như hắn đâu có làm chuyện gì khiến Tiểu Ngân không vui đâu?

Đưa Tiểu Ngân đến phòng người cá, Mục Thần thực sự không chịu được nữa, ngồi xổm bên bờ, nhìn Tiểu Ngân: "Có phải em khó chịu không?"

Tiểu Ngân nghiêng đầu, liếc xéo hắn, vẻ mặt ghét bỏ.

Mục Thần chịu đựng kích động trợn mắt: "Chủ nhân, người không vui thì nổi giận đi, em im lặng như vậy anh sợ hãi lắm."

Tiểu Ngân chớp chớp con ngươi bạc, đột nhiên lao đến trước mặt hắn, túm lấy vạt áo của hắn: "Có phải chúng ta giao phối rồi không?"

Mục Thần trừng to mắt, sau đó ho đến long trời lở đất, khuôn mặt màu lúa mạch đều ho đến đỏ bừng: "Nói, nói bậy bạ!"

Hắn nghiêm mặt: "Đưa trí não cho anh, từ sáng đến giờ em đã xem cái quỷ gì!"

Bây giờ hắn đã hiểu những bậc cha mẹ thích nhọc lòng lo nghĩ kia rồi! Kiểm tra trí não quả thực liên quan đến vấn đề riêng tư cá nhân nhưng nghe những lời ấy của y, nếu không xem thì hắn không yên tâm!

Tiểu Ngân nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, nhếch mép lộ ra răng nhanh sắc nhọn: "Ngươi không cần gạt ta, tuy rằng ngươi trọc lóc xấu hoắc, nhưng ta tuyệt đối không phải cá tồi, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Mục Thần giật giật khóe miệng: "Em nói thật cho anh, có phải em xem phim cưỡng chế yêu gì rồi phải không?"

Tiểu Ngân cau mày, ngữ khí trầm thấp: "Không thể nói thật à? Lúc ta động dục đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Mục Thần sượng trân, ánh mắt trở nên do dự.

Tiểu Ngân híp mắt: "Quả nhiên! Ngươi còn dám gạt ta? Có phải ngươi muốn hại ta bị bọn An An nói là cá cặn bã không! Thú hai chân nham hiểm!"

Lần này Mục Thần không chịu nổi nữa, dũng cảm trợn mắt: "Gạt cái rắm! Hôm đó không xảy ra chuyện gì hết! Anh... anh chỉ dùng tay giải quyết cho em thôi."

Tiểu Ngân chớp mắt, nghiêng đầu: "Tay?"

Mục Thần nghệt mặt, cảm thấy không thể mang tiếng oan được, hắn nghiến răng, chịu đựng cảm giác nhục nhã dâng trào.

Hắn giơ tay trái lên, lại giơ tay phải lên, tay phải nắm lấy cổ tay trái, xoa xoa lên xuống, giọng nói gần như thoát ra từ kẽ răng: "Hiểu chưa?"

Tiểu Ngân chớp mắt: "Tay ngươi, liên quan gì đến ta?"

Mục Thần nắm cánh tay Tiểu Ngân, cảm thấy nhức đầu: "... Thả anh ra."

Tiểu Ngân cố chấp: "Nói rõ ràng! An An nói, ta đã nói với cậu ấy, hôm đó ta đè ngươi, sau đó rất thoải mái. Nhưng khi đó ta đã nóng đến mơ hồ, không nhớ rõ nữa, có phải chúng ta đã giao phối rồi không?"

Da đầu Mục Thần tê dại: "Em nói với An An như thế? Hay là An An hiểu lầm rồi?"

Thấy Tiểu Ngân gật đầu, Mục Thần trực tiếp ngã ra sau, lựa chọn giả vờ mình đã chết thẳng cẳng.

Tiểu Ngân đang túm lấy cổ áo anh bị hắn kéo theo về phía trước, khi bụng chạm phải bờ hồ, Tiểu Ngân thấy khó chịu mới buông hắn ra.

Nằm được một giây, Mục Thần lại vội vàng bật dậy, liên lạc với An Cẩn, mặt vừa đối mặt luôn, hắn hỏi: "Cậu đã nói với Norman chưa?"

An Cẩn đầu óc mờ mịt: "Gì cơ?"

"Chuyện của tôi và Tiểu Ngân... Không đúng, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi chẳng có chuyện gì cả!" Mục Thần hít sâu một hơi, "Tôi chỉ dùng tay giúp em ấy giải quyết thôi!"

Má An Cẩn đỏ bừng: "Xin, xin lỗi, tôi không nói với Norman, tôi..."

"Ồ, vậy không sao, cậu đừng để tâm." Mục Thần thở phào, cả người thả lỏng, cúp liên lạc.

Hắn nhìn Tiểu Ngân nằm úp sấp trên bờ, mệt mỏi cực kỳ, thầm nghĩ: Đây đúng thật là tổ tông.

Hắn đã mệt đến suy nhược thần kinh rồi còn phải đi lấy đồ ăn cho y ăn.

Tiểu Ngân nhìn Mục Thần quay người rời đi, vỗ bờ: "Ngươi quay lại đây, nói rõ ràng!"

An Cẩn nhìn trí não, lại nhìn Norman đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô tội.

Cậu không nói với Norman, nhưng chắc chắn Norman đã nghe rõ từng lời của Mục Thần.

Norman nhíu mày: "Em và Tiểu Ngân còn thảo luận loại chuyện này nữa à?"

An Cẩn ngượng ngùng nói: "Khi đó em đến kỳ động dục, có nói chuyện học hỏi kinh nghiệm của Tiểu Ngân."

Ánh mắt Norman hơi sầm xuống, quyết định rảnh rỗi sẽ hỏi người có kinh nghiệm Mục Thần!

Hắn múc cho người cá nhỏ bát canh cá: "Uống một chút, rất tươi."

An Cẩn cong mắt, cúi đầu từ từ uống.

Buổi tối, sau khi chúc ngủ ngon với Norman, An Cẩn chìm xuống đáy hồ, tựa vào bờ hồ, đuôi trải phẳng trong nước, trong tay cầm thú hạch, nhắm mắt bắt đầu thăng cấp.

Cậu chuyển vận dị năng hấp thu năng lượng hạt thú, tinh thần hải ngày càng sung mãn, nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao, mồ hôi chảy ra nhanh chóng hòa vào cùng nước hồ.

Một giờ sau, dị năng nước của An Cẩn thành công thăng lên cấp 4, cậu mở mắt, đôi mắt xanh cực sáng, ẩn ẩn quang mang.

An Cẩn thở nhẹ, "ục ục ục..." một chuỗi bọt khí nổi lên, thoát ra từ miệng bay lên mặt nước.

An Cẩn cong mắt, lại thở hắt ra, đường nhìn di chuyển theo bọt nước sáng lấp lánh.

Bỗng nhiên, cậu dừng ánh nhìn, nghiêng đầu nhìn về phía hoa viên.

Sự chú ý trước đó của cậu đều dồn vào thăng cấp, lúc này mới chú ý đến Norman ở hoa viên.

Cậu nghi hoặc nghiêng đầu, trước khi cậu thăng cấp đã cẩn thận cảm giác thử, rõ ràng cảm nhận được Norman đã về lại tầng hai nghỉ ngơi.

Cậu nghĩ một lát, vẫy đuôi bơi xuyên qua con đường lấp lánh hơn trong đêm tối, tiến về phía hoa viên, còn chưa bơi hết đường đã trông thấy Norman.

Norman mặc quần bơi chìm trong nước, đôi mắt thâm thúy nhắm chặt, giống như hôn mê.

Đồng tử An Cẩn co lại, nhanh chóng vẫy đuôi, đuôi xanh rẽ nước tạo ra một đợt sóng bạc, trong chớp mắt đã bơi vọt tới trước mặt Norman.

Norman nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, trong mắt có chút ngạc nhiên, vô thức muốn mở miệng nói chuyện thì bị sặc nước.

An Cẩn ôm eo Norman, nhanh chóng bơi vào bờ, nhoáng một cái đã nổi trên mặt nước.

Lúc này bầu trời tối mịt, chỉ có ánh sao xanh bạc, tầm nhìn hơi tối.

Norman một tay chống trên bờ, nghiêng đầu ho khan, sau khi hô hấp thông thuận mới nhìn người cá nhỏ, "Đánh thức em à?"

Bởi vì vừa mới ho nên giọng hắn hơi khàn, mà bản thân giọng hắn vốn đã trầm thấp có từ tính nay càng thêm gợi cảm.

An Cẩn lắc đầu, lo lắng nhìn chằm chằm hắn, cố gắng nhìn rõ sắc mặt Norman trong ánh sáng tờ mờ: "Anh cảm thấy thế nào?"

Norman: "Anh không sao."

An Cẩn vẫn không yên tâm, lại cảm thấy rất kì lạ, không hiểu hỏi: "Sao anh không ở trong phòng ngủ mà đến hồ làm gì? Không ngủ được à?"

Norman im lặng một lát, giơ tay bóp hai bên sống mũi, gỡ một cái mặt nạ mũi trong suốt ra, ngón trỏ và ngón cái cầm mặt nạ mũi đưa cho người cá nhỏ nhìn.

Hắn nói: "Làm quen sản phẩm mới một chút."

Miếng mặt nạ mỏng dính hơi phản quang dưới ánh sáng, dường như làm bằng chất liệu kim loại nhưng An Cẩn không hiểu là thứ gì: "Đây là cái gì?"

Norman: "Máy thở dưới nước, đeo lên mũi, lúc hoạt động có thể hấp thụ oxy xung quanh, khiến người đeo có thể hoạt động bình thường trong nước." Hắn cay mày, "Vẫn cần cải tiến, không thể nói chuyện."

An Cẩn nhìn hắn: "Là vì em à?"

Norman gật đầu, nhìn đôi mắt xanh biển sáng long lanh của người cá nhỏ, không nhịn được mà chạm vào đuôi mắt cậu: "Ừ, anh muốn ở cùng em."

An Cẩn chớp mi, giơ tay dụi mắt, lúc chạm vào mới phát hiện tay cậu vẫn đang đặt trên eo Norman.

Cậu bất giác cúi đầu, dưới mặt nước trong suốt, quần bơi Norman ướt sũng dán chặt lên người, đường nét cơ thể hoàn toàn lộ ra.

Tim An Cẩn hững lại một nhịp rồi điên cuồng đập loạn, cậu vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Cậu vẫy đuôi, vô thức lùi lại một bước, lúc hai tay sắp rời khỏi eo Norman thì bị Norman kéo lại, sau đó cậu được Norman ôm vào lòng.

Chóp mũi An Cẩn bỗng chốc toàn là hơi thở của Norman, cơ ngực Norman rất săn chắc, ngón tay cậu khẽ động, không nhịn được vươn tay ấn ấn, quả nhiên rất rắn chắc.

So sánh với cơ bắp khoa trương trong thế giới ảo, cậu càng thấy thèm cơ bắp hiện thực hơn, rắn chắc lại không khoa trương, rất đẹp trai rất đàn ông.

Cơ thể Norman hơi cứng, lòng bàn tay người cá nhỏ đặc biệt mềm mại, khi đụng chạm dường như mang theo luồng điện chạy thẳng xuống dưới, giọng hắn hơi khàn: "An An!"

An Cẩn vội bỏ tay ra, ngẩng đầu bắt gặp con ngươi nâu âm trầm, cậu nhỏ giọng nói: "Dáng người anh thật đẹp."

Trong mắt cậu hiện rõ sự hâm mộ tự nhiên không che đậy.

Norman không kềm nổi, cúi đầu cọ mũi cậu, hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương: "Thích không?"

An Cẩn chớp mắt, thành thật nói: "Thích."

Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, lùi lại phía sau một chút, ánh mắt dừng lại trên môi người cá nhỏ giây lát, lại dời đi: "Hôm nay quá muộn rồi, sau này cho em sờ tiếp."

Má An Cẩn nóng bừng, nghiêng đầu qua, tay giấu sau lưng: "Ai, ai muốn sờ chứ!"

Norman không nhịn được vươn tay xoa vành tai đỏ bừng của người cá nhỏ, cảm thấy cơ thể người cá nhỏ khẽ run rẩy, dường như vô cùng mẫn cảm, ánh mắt càng tối đi.

"Anh muốn em sờ." Hắn thấp giọng nói, xoa tóc người cá nhỏ: "Đi nghỉ ngơi, rất muộn rồi."

An Cẩn bị hắn chọc ghẹo đến nỗi tim hoang mang rối loạn, vẫy đuôi muốn đi, hai giây sau lại dừng lại, quay đầu không yên tâm nói: "Anh về phòng ngủ đi."

Dù có giải quyết được vấn đề thở dưới nước thì con người cũng không thể luôn ngâm mình trong nước suốt được, da sẽ nhăn nheo.

Cảm giác đó rất khó chịu, thời tận thế có lần cậu đã trải qua một trận mưa lớn liên tục, chân tay bị ngâm nước đến nở ra, da nhăn lại vô cùng khó chịu.

Norman định tối nay sẽ qua đêm trong nước, thấy người cá nhỏ nhíu mày, nhớ tới trước đó người cá nhỏ hình như bị hắn đánh thức, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được."

An Cẩn thấy hắn lên bờ thì vội quay lưng lại, nhịp tim lại nhanh lên.

Dáng người Norman thực sự rất hấp dẫn, rất đáng thưởng thức cũng có tính công kích, trước đây cậu nhìn đã dễ xấu hổ, bây giờ càng tệ hơn.

Norman nghiêm túc nói: "Ngủ tử tế."

An Cẩn gật đầu: "Anh cũng vậy."

An Cẩn quay lại phòng người cá, nằm trên giường vỏ trai, cảm nhận được Norman quay lại tầng hai mới yên tâm.

Hai tay cậu chống cằm, đôi mắt xanh biển xoay chuyển, theo mạch suy nghĩ của cậu, một quả cầu nước xuất hiện trước mặt cậu, rất nhanh, quả cầu nước ngày càng to ra.

Quả cầu nước biến to, tổng lượng nước lại không thay đổi, dần dần trở nên trống rỗng, cuối cùng, hình thành một quả cầu nước hình bầu dục cao hai mét, thành quả cầu nước rất mỏng nhưng vô cùng cứng cáp.

An Cẩn đẩy nước xung quanh ra, để quả cầu nước bao lấy cậu, cậu mở miệng nói chuyện, không có vấn đề.

Cậu cong mắt, quyết định ngày mai sẽ cho Norman một bất ngờ.

Buổi sáng, An Cẩn và Norman ăn sáng xong, vừa định nói với Norman mình có cách để Norman ở trong nước thì trí não của Norman vang lên, sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Norman nhìn người cá nhỏ: "Quân bộ có việc, anh đi trước, trưa gặp nhé."

An Cẩn ngoan ngoãn gật đầu: "Trưa gặp."

- -----------------------

Tiểu Ngân là trap cá =))))))) Tiểu Ngân tệ =))))))