Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 58-2




Tim cậu đập rất nhanh, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, lịch sự hỏi: "Em... Em có thể làm chút chuyện thân mật với anh không?"

Yết hầu Norman trượt lên xuống, ánh mắt hơi kinh ngạc, âm trầm nói: "Có thể."

An Cẩn nín thở, cậu kiễng chân, chầm chậm lại gần Norman, khi sắp đến gần thì dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng chạm môi vào khóe miệng Norman.

Vừa chạm là rời ra ngay, chân cậu chạm đất, trong đầu như có pháo hoa đang nổ vang, ánh mắt cậu thoáng hoảng loạng, cố gắng giữ bình tĩnh rồi ra vẻ tán thưởng ngạc nhiên: "Môi anh mềm thật."

Thực sự khác với vẻ nghiêm túc thường ngày của Norman.

Cậu nhìn môi Norman, đột nhiên rất muốn chạm tay vào.

Duệ Duệ nói rất đúng, thích một người, là thực sự rất muốn gần gũi thân mật với đối phương, lúc trước cậu không nghĩ đến, bây giờ chỉ vừa nghĩ thôi đã rất động lòng.

"Bộp..."

An Cẩn vô thức muốn quay đầu nhìn nhưng trước mắt chợt tối sầm, gáy bị một bàn tay to nắm lấy, môi truyền đến xúc cảm ấm áp.

Trong chớp mắt, cậu vô thức vùng vẫy theo bản năng nhưng sau khi nhận ra chuyện gì xảy ra thì cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn phối hợp.

Mười giây sau, con tim đập loạn nhịp của An Cẩn bình tĩnh lại một chút, chớp mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Norman định dán môi như vậy suốt ư?

"Anh..." Lại qua thêm năm giây, An Cẩn không nhịn được lên tiếng, mặc dù cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cậu thực sự rất muốn hỏi Norman.

Khi nói, môi cậu mấp máy chạm vào môi Norman, hô hấp Norman rõ ràng gấp gáp hơn một chút.

Norman cảm nhận đôi môi mềm mại của người cá nhỏ, bản năng hắn cảm thấy không đủ, chỉ có thể hôn lâu hơn chút.

Trong đầu hắn chợt hiện lên một số cảnh tượng nóng bỏng nhưng hắn cố kiềm chế không dám động chạm lung tung, sợ dọa đến người cá nhỏ.

Ba giây sau, hắn lui lại, dời tay khỏi gáy An Cẩn, tay còn lại buông tay An Cẩn ra, hai tay ôm lấy An Cẩn vào lòng, cằm nhẹ gác lên vai An Cẩn.

Hắn cảm thấy bản thân như quay lại tuổi đôi mươi, ôm người cá nhỏ mà hạnh phúc không thôi.

Hắn bình tĩnh lại nỗi lòng, thầm tính toán trong đầu tiến hành từng bước như thế nào.

An Cẩn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Norman thì tâm trạng xấu hổ của cậu bỗng chốc tan biến đi rất nhiều, có chút kinh ngạc lại có chút muốn cười.

Mặc dù cậu chưa từng yêu đương, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ gặp được người ở bên mình cả đời, nhưng thời buổi hiện đại thông tin bùng nổ, cậu vẫn biết chút ít về hành vi thân mật giữa hai người yêu nhau.

Đặc biệt là hôn, những icon ngốc nghếch liên quan đến nụ hôn cậu đã thấy không chỉ một cái.

Bỗng nhiên nhớ tới phim tình cảm mà Norman xem cùng cậu trước đây, dường như toàn bộ đều rất trong sáng, chạm môi một chút thôi cũng coi như thân mật lắm rồi.

Cho nên, Norman không biết ư?

An Cẩn đang nghĩ lung tung thì chợt rùng mình, cậu bị Norman sờ dái tai.

Giọng Norman hơi khàn: "Môi em mềm hơn."

An Cẩn bịt tai, mặt nóng như thiêu, không muốn tranh luận vấn đề này với Norman.

Ánh mắt Norman rất sáng, trên mặt lộ ra ý cười rõ ràng hiếm thấy: "An An thích anh đúng không?"

An Cẩn có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thực ừm một tiếng, lại gật đầu.

Ngón tay Norman xoa lông mi cậu: "Anh rất vui."

An Cẩn không nhịn được cong mắt cười, cậu nắm lấy tay Norman, nhỏ giọng oán trách: "Nhột lắm."

Ánh mắt cậu lướt qua môi Norman, vẫn không nhịn được hỏi: "Anh, có phải anh chưa từng yêu đương đúng không?"

Norman gật đầu, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc.

Chuyện này cả Tinh Minh đều biết, cuộc đời hắn bị chiến đấu chiếm cứ một nửa, thậm chí trước đây còn có người đoán Hoàng hậu Obis sẽ là Thiên Lang, cơ giáp của hắn.

Tại sao người cá nhỏ lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Là bởi vì có dục vọng chiếm hữu với hắn, không thích hắn có kinh nghiệm yêu đương, hay vì gì khác?

An Cẩn nhếch khóe miệng, không nói thêm gì nữa.

Cậu nghĩ, cậu và Norman đều là những chiếc chiếu mới trong chuyện yêu đương, cứ thuận theo tự nhiên chung sống là được, không cần phải làm một số chuyện theo kinh nghiệm của người đi trước.

"Chúng ta đi..." Cậu bước sang bên cạnh, sơ ý giẫm phải vật gì đó, cơ thể loạng choạng được Norman ôm kịp.

An Cẩn quay đầu cười với Norman, cúi đầu liền thấy quả bóng da bị cậu giẫm phải đang lăn rất xa.

Cậu lập tức hiểu ra, tiếng "bộp" trước đó là tiếng quả bóng da rơi xuống đất.

Norman nhìn theo đường nhìn của người cá nhỏ, buông tay, nhặt quả bóng da lên: "Muốn chơi không?"

An Cẩn đã biết được chân tướng chẳng hề có hứng thú với quả bóng da, cậu lắc đầu, cầm lấy quả bóng rồi dùng dị năng rửa sạch sẽ: "Em muốn đến thế giới ảo rèn luyện dị năng."

Norman: "Anh đi cùng em."

Thế là hai người vào nhà, An Cẩn cất bóng da và bóng kêu lên kệ, nhảy xuống hồ, ngửa đầu nhìn Norman: "Anh về phòng đi, chúng ta gặp trong thế giới ảo."

Norman mới vừa xác định tâm ý với người cá nhỏ, không muốn rời người cá nhỏ chút nào, sai người máy chuyển sô pha tới, ngồi lên ghế rồi đội mũ thực tế ảo vào.

Lần trước An Cẩn offline ở quán xiên nướng, vừa khéo ở trấn nhor, cậu nhanh chóng tụ hợp với Norman.

An Cẩn trông thấy Norman cao lớn, cong mắt: "Phải đến nơi hoang vu một chút, nếu không sẽ bị người khác phát hiện."

Norman nhẹ nhàng ôm người cá nhỏ lên, để cậu ngồi lên vai mình.

An Cẩn khẽ hô một tiếng, tay vịn vai Norman, hơi ngượng ngùng, lại có chút ngọt ngào, cảm giác không giống trước đây.

Cậu lén nhìn sườn mặt của Norman, lại nghiêng đầu qua.

Norman đi đến một con phố, nơi đó đang đậu một chiếc mô tô kim loại màu đen bóng loáng, vẻ ngoài rất hoang dại rất ngầu lòi lóa mắt.

Mắt An Cẩn lập tức sáng lên: "Đây là của anh?"

Norman "ừ" một tiếng, thả cậu ngồi xuống trước rồi mình mới ngồi lên, nắm tay người cá nhỏ đặt lên eo hắn: "Ôm chặt."

Dáng người An Cẩn bình thường, hai tay không thể nào ôm hết eo Norman, chỉ có thể cố ngồi gần hết sức, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng cơ bụng của Norman.

Norman xác nhận cậu ngồi vững, khởi động mô tô, mười phút sau xe chạy đến bìa rừng hẻo lánh ít người đặt chân đến.

Ban đầu, Norman chỉ đứng bên mô tô nhìn An Cẩn luyện tập, một lúc sau, hắn ra tay tấn công, giúp An Cẩn đo độ mạnh của tường nước.

Có Norman giúp đỡ, hiệu suất luyện tập của An Cẩn càng cao, lúc Norman thấy màng nước trên tay người cá nhỏ, gơi ý có thể lợi dụng dòng nước thay đổi hướng tấn công của kẻ khác.

An Cẩn thử nghiệm một hồi lâu mới có được hiệu quả mong muốn, khả năng phòng ngự càng mạnh hơn nữa.

Mãi đến khi Norman nhắc nhở, cậu mới offline.

Norman nhìn về phía hồ, bắt gặp đôi mắt xanh biển của người cá nhỏ, vì thời gian không còn sớm nữa, không thích hợp ở lại.

Ánh mắt Norman dừng lại trên môi người cá nhỏ một lát, chúc cậu ngủ ngon rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Buổi sáng, các quân đoàn trưởng đang tụ tập nói chuyện với nhau, trên mặt quân đoàn trưởng quân khu 6 mang theo vết thương, sau khi đến gần thì giọng phấn khích: "Các ông biết tại sao người cá sớm tối đều hát không?"

Quân đoàn trưởng quân khu 2 chỉ vào màn hình hiển thị trước mặt: "Có phải anh chưa vào nhóm không?"

"Nhóm gì?"

"Nhóm trò chuyện Người chăm sóc người cá."

Quân đoàn trưởng quân khu 2 kéo quân đoàn trưởng quân khu 6 vào nhóm, trong nhóm đang nói chuyện hăng say.

"Tôi hỏi qua rồi, người cá nhà tôi cũng là vì muốn đồ ăn trở nên ngon hơn mới hát, chẳng trách khả năng hồi phục không bằng trước đây, nhưng số lần nhiều hơn nên tổng lại vẫn rất khả quan."

"Tôi ra sức nói lời ngon tiếng ngọt cũng không thể lấy được một con cá ngon từ trong tay người cá, người cá ăn ngon lành lắm, tôi nhìn mà phát thèm."

"Anh còn dám xin cá à? Tôi quen miệng nên sáng ra vừa nói "Ta là chủ nhân của ngươi" xong lập tức bị dạy dỗ một trận."

"Thật sự không ngờ người cá lại cho rằng bọn họ là chủ nhân, các anh đều nhận chủ nhân luôn rồi à?"

"Cái này có gì mà không thể nhận?" Garrot vừa gửi tin vừa nói, "Nghĩ mà xem, dỗ đủ mọi cách, muốn gì mua nấy, chỉ sợ người ta không vui, đấy không phải chủ nhân thì là cái gì? Hát cho tôi chính là cứu mạng tôi, vậy chính là chủ nhân của tôi!"

Không ít người hưởng ứng.

"Thực ra, các anh không phát hiện là người cá rất đơn thuần à? Bây giờ có thể nói chuyện với nhau, tôi cảm thấy như đang nuôi con."

Trong nhóm yên lặng trong nháy mắt, tiếp theo đó là một dãy tin nhắn liên tiếp: "Suỵttttttt!

"Chú cẩn thận bị người cá biết được đấy!"

"Ông đang nói chuyện khủng khiếp gì vậy! May mà tôi không mở loa ngoài, bị người cá nhà tôi nghe thấy chắc chắn sẽ làm ầm lên cho coi!"

Sau khi đẩy tin nhắn kia mất hút rồi mới có người nói: "Thực ra cũng khá giống."

"Đồng cảm."

Buổi trưa vừa tan làm, Norman lập tức ngoan ngoãn lái xe bay trở về hoàng cung.

Hắn hỏi người máy người cá nhỏ ở đâu, xong lập tức đi thẳng đến phòng ăn.

Người cá nhỏ quay lưng về phía cửa, mặc váy đuôi cá ngắn, chân đi dép xăng-đan hở ngón, đang rót nước trái cây.

An Cẩn rót xong, đặt hai ly nước vào hai vị trí trên bàn, quay đầu cười với Norman: "Có thể ăn rồi."

Norman đến gần, không còn kiềm chế như trước đây, giơ tay chạm nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của người cá nhỏ.

Người cá nhỏ rất quen thuộc với đụng chạm của hắn, sau này hắn tiến thêm bước nữa chắc sẽ không dọa cậu sợ đâu nhỉ?

An Cẩn ngẩn ra, chưa kịp hiểu thì Norman đã vẻ mặt không đổi thu tay về, ngồi xuống, gắp đồ ăn cho cậu: "Ăn nhiều một chút."

An Cẩn không khỏi hoài nghi: Lẽ nào Norman cảm thấy cậu quá gầy?

Ăn trưa xong, An Cẩn thay một chiếc váy đuôi cá hoàn chỉnh rồi đến Trung tâm Người cá.

Sau khi xe bay đáp xuống, An Cẩn đang muốn đứng lên chuyển sang xe lăn thì bị Norman nắm lấy tay, cậu quay đầu lại.

Norman nghiêm túc nói: "Anh hôn em một cái được không?"

Đợi lát nữa khu giải trí đông người và người cá, người cá nhỏ nhất định sẽ thấy xấu hổ.

An Cẩn chớp mắt: "Được, được ạ."

Norman lại gần, khẽ chạm lên đôi môi đỏ mọng của người cá nhỏ một lúc rồi thôi, ôm người cá nhỏ lên xe lăn.

Hắn ở phía sau đẩy xe lăn, không nhịn được vươn tay chạm vào vành tai hơi đỏ của người cá nhỏ, má An Cẩn nóng bừng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Nhột lắm."

Norman không chạm nữa, đưa người cá nhỏ đến khu giải trí.

Tới nơi, An Cẩn bất ngờ phát hiện rất nhiều người cá đều nổi bên bờ mà không phải bơi trong nước.

Người cá đứng đầu là người cá đuôi cam được cứu từ chợ đen, cậu ta hô về phía người chăm sóc trong phòng pha lê: "Ê, thú hai chân, ai cho ta tinh tệ thì ta sẽ đưa cá ngon cho người đó!"

Người chăm sóc trong phòng pha lê nhìn nhau: "Người cá nhà ai đấy?"

Cả đám lắc đầu với nhau, có người vào nhóm hỏi một câu cũng không ai trả lời.

Họ do dự một lúc, bước ra ngoài, một người hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu tinh tệ?"

Người cá đuôi cam hai tay chống nạnh: "Không cần 8888, chỉ cần 888!"

Người chăm sóc nghe giọng điệu và khẩu hiệu quen thuộc, đầu tiên sững sờ, sau đó là vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nhịn cười.

"Ngươi muốn tinh tệ làm gì?"

Người cá đuôi cam hất cằm, hăng chí nói: "Một chiêu giải quyết hải thú, trở thành đế vương chinh phục biển cả!"

"Thực sự lợi hại như vậy sao? Ta cũng muốn 888 tinh tệ!"

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn chinh phục biển cả!"

Những người cá bên cạnh nghe được, kích động nói.

"Hahahaaa..." Người chăm sóc không nhịn nổi, tất cả đều bật cười.

"Thú hai chân đáng ghét! Các ngươi đang khiêu khích chúng ta đấy à?"

Người chăm sóc vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ đang cười thôi."

May mà có máy phiên dịch, bọn họ bây giờ mới biết hóa ra người cá coi nụ cười của con người, nhất là cười lộ răng là khiêu khích.

An Cẩn nghe mà vẻ mặt mờ mịt, tin giả người cá đuôi cam biết từ đâu, cái gì mà 888 tinh tệ là có thể chinh phục biển cả ngay?

Lúc này, một người chăm sóc giải đáp nghi hoặc của cậu.

Người chăm sóc mở trí não, tùy tiện vào một trang web, chỉ vào quảng cáo ở góc dưới bên phải của trang web rồi hỏi người cá đuôi cam: "Có phải ngươi ấn vào đây không?"

Trí não người cá liên kết với máy phiên dịch, tiếng Tinh Tế của trí não đều sẽ được phiên dịch thành tiếng người cá.

Người chăm sóc không hề bất ngờ nhìn người cá cam gật đầu, giải thích: "Đây là quảng cáo trò chơi, là giả đó." Hắn nín cười nói thêm, "Nạp tiền chỉ có thể khiến ngươi mạnh hơn trong trò chơi, hiện thực thì vô dụng."

Có người nhanh chóng kể chuyện này trong nhóm.

"Trời ạ, người cá đơn thuần quá đi mất!"

"Tôi bắt đầu lo lắng con trai nhà tôi, à không, người cá nhà tôi bị kẻ khác lừa mất."

- --------------------

Chính thức quen nhau, đổi xưng hô hehee