Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 58-1: Thích




Tiểu Ngân túm lấy chân Mục Thần, dùng sức kéo mạnh một cái rồi thả tay, Mục Thần rơi "ùm" xuống nước.

Mục Thần sặc nước, thuần thục nổi lên mặt nước, giơ tay vuốt nước trên mặt rồi nhanh chóng vén tóc ra sau đầu, gạt phần tóc dính trước trán ra.

Đang chớp mắt để làm khô mắt thì chợt nghe thấy tiếng nước quen thuộc, hắn biết đó là tiếng đuôi Tiểu Ngân rẽ nước, hắn nghiêm mặt lại, vô thức bày ra tư thế phòng ngự.

Tay phải Tiểu Ngân vỗ lên vai trái Mục Thần, vung đuôi một cái nhanh chóng ép Mục Thần vào bờ.

Mục Thần nằm ngửa, nhìn Tiểu Ngân đè trên người mình, cảm nhận được móng vuốt dài kề cổ, vội nói: "Chủ nhân Tiểu Ngân, đừng kích động, đừng tức giận, anh xin lỗi!"

Tiểu Ngân nhíu chặt mày: "Thú hai chân, ngươi không có chút khí phách nào cả."

Mục Thần: "..." Hắn dở khóc dở cười, hỏi dò, "Em muốn anh đánh lại à?"

"Ngươi dám?" Ngón trỏ sắc nhọn của Tiểu Ngân trượt qua lại trên cổ Mục Thần, nhe răng thấp giọng nói, "Ta sẽ giết ngươi!"

Cơ thể Mục Thần cứng đờ, những tiếng hăm dọa của người cá trước đây hắn nghe được đều là tiếng gắt gỏng chói tai, dù là tiếng gào thét trầm thấp cũng khiến người nghe khó chịu.

Máy phiên dịch được trang bị kĩ thuật mô phỏng âm thanh sinh vật tiên tiến nhất, mặc dù lời nói của Tiểu Ngân đã trải qua phiên dịch, nhưng chất giọng truyền vào tai hắn có âm điệu ngữ khí giống hệt với Tiểu Ngân.

Cảm giác như chính Tiểu Ngân đang nói tiếng tinh tế, tiếng gào thét vốn chẳng có giá trị đe dọa cụ thể nào bây giờ lại tạo ra cảm nhận khác hẳn trước đây, da đầu Mục Thần không khỏi tê dại.

Tiểu Ngân khẽ nhướn mày, nhìn Mục Thần bằng nửa con mắt, cười lạnh: "Hừ, thú hai chân nhát gan, nhịp tim của ngươi tăng nhanh rồi."

Mục Thần nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên mặt Tiểu Ngân, bình tĩnh trở lại.

Trước đây mỗi lần đánh nhau, khi hắn giả vờ thua thì Tiểu Ngân sẽ bày ra vẻ mặt này.

Cảm giác khó hiểu trước đó biến mất ngay tức khắc, tuy rằng đã biết nói chuyện nhưng Tiểu Ngân vẫn là Tiểu Ngân đơn thuần.

Khóe miệng hắn giật giật, kìm nén xúc động muốn trợn mắt: "Em bỏ tay ra đã, anh luôn phải sử dụng tinh thần lực để không bị thương, rất lãng phí."

Tiểu Ngân trợn tròn đôi mắt bạc: "Thú hai chân đáng ghét! Ngươi đang ra lệnh cho ta đó hả?"

Mục Thần cảm giác móng tay sắc nhọn của y càng dí sát vào cổ mình, chớp chớp mắt, ngữ khí dịu dàng chân thành nói: "Anh đang cầu xin em."

Tiểu Ngân: "Hừ, dù ngươi làm nũng thì ta cũng sẽ không dễ dàng thả ngươi ra đâu!"

Mục Thần cảm thấy nhức đầu không thôi, tự nhiên nói chuyện được với nhau xong còn phiền hơn trước kia, nếu không hiểu nhau thì bây giờ hắn đã có thể trực tiếp đánh trả rồi nhảy lên bờ, chạy trước rồi nói sau.

Nhưng hắn cảm thấy hẳn là Tiểu Ngân không thực sự động thủ mà chỉ đe dọa, kiên nhẫn hỏi: "Em có chỗ nào chưa hài lòng thì nói ra để anh thay đổi được không?"

Tiểu Ngân nghiêm túc nói: "Ngươi chẳng có khí phách gì cả, ra ngoài sẽ làm mất mặt ta! Có phải nếu bị người cá khác tùy tiện đe dọa một cái là ngươi sẽ nhận người cá khác làm chủ nhân không?"

Y càng nói càng tức giận, con ngươi bạc nhìn chăm chăm Mục Thần: "Đáng hận, ngươi do ta thuần dưỡng, chỉ có thể nhận ta làm chủ nhân!"

Mục Thần nghệt mặt đối diện với con ngươi bạc của y, không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt.

"Một mình chủ nhân là ngươi đã đủ khiến ta chân tay luống cuống rồi." Hắn nghiêm túc nói, "Người cá khác không dọa được ta, ta chỉ không có khí phách trước mặt ngươi thôi."

Vẻ mặt Tiểu Ngân hớn hở thấy rõ, y nhấc cái tay đang kề cổ Mục Thần ra, hừ nhẹ: "Thú hai chân xảo quyệt, thật biết nói những lời dễ nghe."

Mục Thần cử động cần cổ mới vừa rời xa nguy hiểm, nghe lời y nói thì không nhịn được mà giật giật môi. Hắn liếc nhìn đuôi cá bạc khoan thai đong đưa, có chút muốn cười nhưng phải nhẫn lại.

"Thú hai chân, ta muốn ăn cá dẹt!" Tiểu Ngân dạy dỗ xong thú hai chân, tâm trạng rất tốt, muốn ăn bữa tối.

Mục Thần bò lên bờ: "Đợi chút, mang đến cho em ngay đây."

Nhà Tạ Ly.

Garrot đeo máy phiên dịch lên cho Duệ Duệ, vẻ mặt mong đợi: "Đại Hồng, nghe hiểu không?"

Duệ Duệ nhìn ông hai giây, lộ ra răng nanh: "Ngươi gọi ai là Đại Hồng?"

Garrot thông minh sửa lại: "Duệ Duệ!" Mắt ông cực sáng, "Ngươi thực sự có thể nghe hiểu ta nói chuyện rồi!"

Duệ Duệ ôm Linh Linh, cau mày, giọng điệu ghét bỏ: "Thú hai chân của anh ngu thật ấy."

Gân xanh trên trán Garrot giật giật, hóa ra Duệ Duệ không biết ăn nói như vậy!

Ông sờ khuyên tai, có chút muốn tháo xuống.

Linh Linh nói với Tạ Ly vẫn im lặng: "Bọn ta muốn kết hôn, bọn ta quyết định coi nơi này làm phòng tân hôn, sau này cũng sống ở đây!"

Tạ Ly nghe được kết hôn, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó gật đầu.

"Như vậy sao được!" Garrot lớn tiếng nói, "Vậy làm sao ta có thể nghe Duệ Duệ hát!"

Linh Linh chớp chớp con ngươi bạch kim: "Thì ngươi cũng sang đây ở, không được à?"

Duệ Duệ hừ một tiếng: "Thật là thú hai chân ngu xuẩn."

Garrot chợt nghĩ, cũng có lý! Ông nhìn Tạ Ly: "Tiểu... Viện trưởng Tạ, phải phiền anh rồi!"

Tạ Ly lãnh đạm nói: "Nhà bên cạnh đang bán, anh có thể hỏi thăm.""

Các người cá ở trong phòng trò chuyện suốt không ngừng, giọng của người cá và người chăm sóc lẫn lộn vào nhau, căn bản không nghe rõ ai đang nói chuyện và đang nói gì.

An Cẩn không nghe thấy tiếng la hét và tiếng kêu gào đau đớn, lòng nghĩ may là cậu đã nhắc nhở người cá trước rằng con người coi bọn họ như thú cưng, tình hình có vẻ rất hữu dụng.

Cậu thoát khỏi phòng trò chuyện, ngẩng đầu, đang định nói chuyện với Norman thì thấy Norman khẽ cau mày.

Cậu sửng sốt, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao? Trông anh không vui lắm."

Con người thâm thúy của Norman nhìn thẳng cậu, giọng điệu trầm thấp: "Thời gian em ở cùng với người cá còn nhiều hơn ở với tôi, rất nhiều."

An Cẩn tròn mắt ngạc nhiên, cậu chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra.

Norman đang ghen ư?

Norman nói rõ thêm: "Buổi sáng em còn đặc biệt đến trung tâm Người cá một chuyến."

Long mi chớp nhanh một cái, An Cẩn hơi dùng sức nắm chặt bờ hồ, bàn tay bị ép chặt quá đến mức móng tay sắc nhọn xòe ra, cậu giơ đầu ngón tay lên, móng tay lại rụt vào.

"Tôi, tôi đến trung tâm Người cá là bởi vì có việc muốn hỏi Duệ Duệ và Linh Linh..." Cậu thầm hít sâu một hơi, "Anh..."

Cậu muốn hỏi Norman, cảm giác hắn đối với cậu có giống như Duệ Duệ nói hay không.

Lúc này, trí não hai người đồng thời vang lên, đầu bếp thông báo ăn cơm được rồi.

An Cẩn mím môi, lời muốn nói bị cắt ngang, can đảm nổi lên mất sạch, quyết định để nói sau: "Chúng ta đến phòng ăn ăn cơm đi."

Con ngươi Norman hơi động, người cá thân nhất của người cá nhỏ là Tiểu Ngân, có chuyện gì mà không hỏi Tiểu Ngân mà lại hỏi đôi bạn lữ Duệ Duệ và Linh Linh?

Hắn không khỏi có chút mong đợi, muốn biết người cá nhỏ muốn nói gì, nhưng không lập tức hỏi ngay, không muốn làm phiền người cá nhỏ ăn cơm.

Ăn tối xong, hôm nay không cần dịch tài liệu nữa, An Cẩn đề nghị: "Tôi muốn ra hoa viên đi dạo, nhân tiện luyện tập đôi chân."

Norman gật đầu đồng ý: "Cùng nhau."

An Cẩn tách nước khỏi váy đuôi cá, sau khi váy đuôi cá khô hẳn cậu mới biến đuôi thành đôi chân, đến phòng người cá đi dép chống thấm nước trước rồi mới cùng Norman ra hoa viên.

Lúc này bầu trời tối mịt, sao treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng xanh bạc, cả hoa viên đều bao phủ bởi ánh sáng u ám, lộ ra vẻ thần bí và tĩnh mịch.

An Cẩn xuyên qua hành lang, lúc đi đến hoa viên thì hai mắt sáng lên, vườn hoa sáng như ban ngày.

Norman: "Nhìn mặt đất, cẩn thận đừng để vấp ngã."

An Cẩn ừm một tiếng, chậm rãi sóng đôi cùng hắn đi dạo.

Đi được một lúc, An Cẩn nhìn hồ nước cách đó không xa, nhớ tới tâm trạng không vui trước đó của Norman, cậu chợt nhận ra quả thực rất lâu rồi mình không chơi cùng Norman!

Cậu quay đầu nhìn Norman: "Anh ở đây đợi tôi một lát."

Cậu nói xong, quay người bước vào trong nhà.

Norman không hiểu lắm nhưng lúc người cá nhỏ quay người, hắn thấy được đôi mắt sáng long lanh của người cá nhỏ nên tùy cậu muốn làm gì thì làm, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng vội, đi chậm chút."

An Cẩn không quay đầu "ừm" một tiếng, gấu váy đuôi cá chật, cậu muốn đi nhanh cũng không nhanh nổi.

Cậu đi đến cửa phòng người cá đã hơi mỏi chân, vịn khung cửa nghỉ ngơi.

Đường đi không xa nhưng vì bước chân nhỏ nên tần suất nhấc chân rất cao, đôi chân vẫn chưa luyện tập nhiều, bước nhanh rất mệt.

Nghỉ một lát, cậu đi đến khu đồ chơi cạnh giá để đồ, lấy hết cả bóng da xanh và bóng kêu ở trên cùng.

Vừa nghĩ đến việc phải bước nhanh quay lại thì cậu không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn váy đuôi cá, suy nghĩ chốc lát, ra quyết định.

Norman đợi tại chỗ không lâu, thì trông thấy bóng dáng của người cá nhỏ, ánh mắt hơi ngưng đọng.

Váy đuôi cá của người cá nhỏ ngắn mất phân nửa, chỉ còn lại phần trên đầu gối, cẳng chân thon dài thẳng tắp không bị che chắn, trắng đến lóa mắt.

An Cẩn cảm thấy váy đuôi cá sau khi thay đổi thực sự quá dễ chịu, hai chân không có cảm giác bó chặt, đi lại vừa nhanh vừa thoải mái.

Cậu bước tới trước mặt Norman, giải thích: "Thế này tiện đi đường hơn, tôi sẽ luôn mặc, không lãng phí."

Norman: "Không sao, em thích kiểu như này à?"

An Cẩn không hề thích mặc váy ngắn, nhưng chỉ có váy ngắn vừa thích hợp đi đường, lại phù hợp với chân, cậu nói: "Tiện."

Norman nhìn qua rồi thôi, không nhìn lung tung.

An Cẩn lắc lắc quả bóng da cầm bên tay trái, mắt cong cong nói: "Đến hồ nước, tôi chơi cùng anh."

Ánh mắt Norman thoáng dừng trên quả bóng da, nói: "Chơi cùng tôi?"

An Cẩn gật đầu: "Khả năng chịu đựng của em không tốt lắm, nhưng có thể sử dụng dị năng nước, có thể để anh chơi thỏa thích!"

Norman nhìn đôi mắt xanh biển xinh đẹp của người cá nhỏ, nhận ra người cá nhỏ dường như đang hiểu lầm gì đó, nghiêm túc nói: "Đây là đồ chơi người cá ưa thích nhất."

"Không sao đâu mà, tôi cảm thấy chơi vui là được, không ai quy định chỉ có..." Giọng nói An Cẩn dần nhỏ lại, câu "chỉ có người cá chơi" không thể nói hết.

Cậu chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại: "Anh mang tới để "chơi" tôi?"

Norman gật đầu, An Cẩn giương to mắt, nghĩ đến cảnh "chơi" trước đây, nghiêm túc nói: "Tôi không thích nhặt bóng."

Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, nhận lấy quả bóng da trong tay cậu: "Lần đó không phải "chơi" em."

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người cá nhỏ, hắn trầm mặc giây lát mới giải thích: "Là muốn rèn luyện khả năng chịu đựng của em, muốn đưa em ra chiến trường."

An Cẩn sốc, hoàn toàn không ngờ Norman lại có loại suy nghĩ này.

Rất nhanh, sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc: "Nhất định phải có khả năng chịu đựng tốt mới có thể ra chiến trường à?"

Norman nói: "Sẽ an toàn hơn."

An Cẩn: "Dị năng nước của tôi đủ để bảo vệ bản thân."

Norman rủ mắt nhìn người cá nhỏ: "An An muốn cùng tôi ra chiến trường à?"

An Cẩn chớp mắt nhưng không dời ánh nhìn, gật đầu: "Ừm, tôi có thể cung cấp tinh thần lực cho anh, theo anh đi tôi sẽ yên tâm hơn."

Trước đây trong căn cứ có một đôi tình nhân người bình thường và người dị năng, khi người dị năng ra ngoài giết tang thi tìm kiếm đồ ăn, người bình thường chỉ có thể đợi ở căn cứ.

Cậu từng thấy dáng vẻ người kia vì không biết tình hình người yêu, vô cùng bất an, tâm thần không yên.

Nếu Norman ra chiến trường, dù cho có thể dùng trí não liên lạc thì chắc chắn cậu vẫn không thể nào yên tâm.

Ánh mắt Norman hơi sáng lên, nhìn chăm chăm người cá nhỏ.

An Cẩn bị hắn nhìn đến má nóng bừng, nhìn sang chỗ khác: "Anh, anh đã không thích chơi thì để tôi đi cất." Cậu vừa nói vừa giơ tay, ý bảo Norman đặt quả bóng vào tay cậu.

Norman nhìn lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của người cá nhỏ, đặt tay trái trống của mình lên tay cậu, nắm chặt.

An Cẩn sửng sốt, vội vàng ngước mắt nhìn hắn: "Anh..."

Norman: "Em hỏi Duệ Duệ và Linh Linh chuyện gì?"

Tim An Cẩn đập thình thịch, ngón tay vô thức muốn cuộn lại nhưng lại bị Norman nắm trong tay, đầu ngón tay vừa nâng lên chạm vào lòng bàn tay Norman đã bị nắm chặt hơn.

Cậu cúi đầu nhìn ngón chân, thành thật nói nhỏ: "Hỏi xem họ xác định mình thích nhau như thế nào."

Ánh mắt Norman càng sáng hơn, tầm nhìn rơi trên vành tai đỏ bừng của người cá nhỏ, rất muốn đưa tay lên sờ nhưng một tay nắm bóng, một tay nắm tay người cá nhỏ, không đủ tay.

Thế là hắn bèn cúi người, gần như hỏi bên tai người cá nhỏ: "Hỏi được gì rồi?"

An Cẩn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn, cơ thể nhẹ run, đầu vô thức nghiêng sang một bên, sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười mang theo từ tính, hệt như dòng điện chạy thẳng đến não An Cẩn.

Bản năng An Cẩn cảm thấy Norman cố ý, Norman chắc chắn đã đoán ra, đang trêu chọc cậu!

Cậu mím môi, quay đầu đối diện với con ngươi nâu thâm thúy của Norman, lặp lại câu trả lời của Duệ Duệ một lần nữa, ánh mắt bất giác rơi trên môi Norman.