Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 57-2




An Cẩn quan sát biển tinh thần của ông ta, diện tích nhỏ hơn Norman rất nhiều, sợi tinh thần màu đen chiếm hơn nửa, mà lúc này những sợi tinh thần màu đen đó đang bốc cháy.

An Cẩn cau mày, chỉ mới nhìn thôi là cậu đã thấy khó chịu biết bao.

"Thả ta ra, cút xéo!" Eamon nóng nảy gào thét, mắt đỏ ngầu, sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh dữ dội, đã hơi điên cuồng.

"Mau, khống chế tướng quân, thuốc xoa dịu!"

"Ầm..."

Bác sĩ vươn tay từ phía sau, thuốc còn chưa tiêm được vào cổ Eamon thì ông ta như có mắt phía sau, đột nhiên bật ngửa ra rồi nhanh chóng nghiêng đầu đụng vào tay bác sĩ, thuốc xoa dịu rơi xuống đất.

"Dùng sức mạnh nữa! Sắp không áp chế nổi rồi! Mau tiêm thuốc." Một quân nhân vừa đè chân trái Eamon, vừa nâng cáng cứu thương nghiến răng nói.

Bác sĩ tay cầm ống thuốc còn lại vừa đến gần lập tức bị đôi mắt đỏ ngầu của Eamon dọa cho lùi lại: "Cút ra!"

Cơ bắp cánh tay ông ta nổi lên, điên cuồng vùng vẫy: "Thả ta ra!"

Thanh niên kéo tay phải hắn loạng choạng một bước rồi đứng vững ngay, ngữ khí nghẹn ngào: "Ba, ba bình tĩnh một chút, để bác sĩ tiêm thuốc xoa dịu cho ba đi."

"Vô dụng! Căn bản là vô dụng!" Người đàn ông hét lớn, cùi chỏ thụi liên tục vào thanh niên như phát điên.

"Cho ông ta uống cái này." Norman đúng lúc nói xen vào.

Bất kể là người đang nâng cáng hay Eamon trên cáng đều quay ra nhìn về phía cửa.

"Bệ hạ!" Giọng nói thanh niên kích động, mắt hai bác sĩ bỗng chốc sáng lên.

Ánh mắt Eamon chăm chú nhìn ống thủy tinh trên tay Norman, động tác vùng vẫy hơi bình tĩnh lại một chút, lẩm bẩm nói: "Thuốc A..."

Thanh niên đang giữ tay Eamon nhất thời do dự, hắn sợ mình thả tay ra thì Eamon sẽ lại phát điên.

Trước đây Eamon đã ném vỡ không ít thứ, thậm chí tự làm thương chính mình.

Norman bước tới, nhanh chuẩn mạnh mẽ ép Eamon uống thuốc dinh dưỡng thuần khiết.

Thanh niên cảm kích nhìn Norman: "Đa tạ bệ hạ."

Norman quay lại bên người cá nhỏ, chú ý thay đổi của Eamon.

Eamon rõ ràng đã rơi vào trạng thái bạo động, tình huống khác với Jim sắp bị bạo động.

An Cẩn nhìn chằm chằm biển tinh thần của Eamon, những sợi tinh thần tự cháy bên trong dần dần tắt đi biến thành màu xám, nhưng chúng nhanh chóng bị sợi tinh thần hơi cháy bên ngoài bén lửa trở lại.

An Cẩn cau mày, trạng thái biển tinh thần của Eamon thực sự quá tệ, tệ hơn cả Norman trước đây.

Sắc mặt vui vẻ của thanh niên nhanh chóng biến mất, một bác sĩ thở dài, hụt hẫng nói: "Không có tác dụng."

Ánh mắt Eamon tỉnh táo được một chốc rồi lại nhanh chóng đỏ lên, đầu đau nhói khiến ông ta nóng nảy tột cùng, mất đi lý trí, chỉ muốn phá hủy mọi thứ trước mặt.

Norman lại lấy thêm một ống thuốc dinh dưỡng, An Cẩn nắm lấy cổ tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: " Để tôi thử xem."

Cậu có thể nhìn rõ sợi tinh thần, hiểu rõ về sự biến đổi của biển tinh thần.

Tinh thần lực mà một ống thuốc A bổ sung quá ít, nếu chỉ có một bó sợi tinh thần bùng cháy thì thuốc A có hiệu quả rất tốt nhưng trạng thái cực xấu này của Eamon thì một mình thuốc A hoàn toàn vô dụng.

Nguyên do là những sợi tinh thần mà thuốc A khôi phục nhanh chóng bị sợi tinh thần còn lại đốt cháy, nhất định phải liên tục truyền vào càng nhiều tinh thần lực, dập tắt tất cả sợi tinh thần đang cháy.

Norman đặt tay lên vai người cá nhỏ, nhắc nhở: "Chú ý an toàn."

An Cẩn cười với hắn, sau đó nhìn về phía Eamon.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, An Cẩn cất tiếng hát.

Giọng hát nhẹ nhàng bay bổng vang lên, tựa như gió xuân lướt qua thổi bay bụi bặm xám xịt, lại như dòng nước gột rửa cơ thể mắc bệnh trầm kha.

An Cẩn chăm chú nhìn biển tinh thần của Eamon, hạt năng lượng xanh không ngừng tuôn vào trong đó, giống như một trận mưa rào dập tắt ngọn lửa sợi tinh thần.

Những sợi tinh thần khô đen nhanh chóng nhận được nước mưa ẩm ướt xoa dịu, màu sắc càng ngày càng nhạt, biến thành màu trắng khỏe mạnh, giống như giấy Tuyên Thành bị nước làm nhòe. Từng bó sợi tinh thần màu trắng dần dần lan ra, diện tích ngày càng lớn.

Khi một khúc hát sắp kết thúc, biển tinh thần vốn u ám đã sáng bừng lên, sợi tinh thần màu trắng trải rộng ra tận phía rìa.

An Cẩn ngẩn người, lưỡng lự không biết có nên ngừng sớm hay không. Đúng lúc này, một luồng tinh thần mang theo uy áp đột nhiên tỏa ra từ người Eamon.

"Trời ạ! Thăng cấp rồi!" Một bác sĩ bật thốt.

Quần chúng vây xem phía xa rần rần lên, có người không quan tâm đến tinh thần bị áp bức, không nhịn được đến gần một chút.

Thanh niên nắm chặt hai tay, trong mắt đầy vẻ xúc động, cắn chặt răng không dám nói gì, sợ quấy rầy đến người cá đang hát.

Eamon kêu rên không ngừng, đồng thời, biển tinh thần của ông ta cũng mở rộng ra, phần rìa vùng mới mở rộng kia toàn là màu đen.

An Cẩn không ngờ ông ta thăng cấp nhanh như vậy, trước đây Norman thăng cấp xong vẫn duy trì trạng thái biển tinh thần sung mãn suốt mấy ngày liền.

Cậu nhìn những sợi tinh thần đen kia, bỏ đi ý định bỏ ngang, hát đến hết bài mới dừng lại.

"Vẫn ổn chứ?" Norman cúi đầu nhìn cậu.

An Cẩn gật đầu, cậu vẫn còn dư một nửa tinh thần lực, hơn nữa tinh thần lực vẫn đang khôi phục, trạng thái rất khỏe mạnh.

Eamon trở lại bình thường, chuyện xảy ra lúc tinh thần lực bạo động như bị phủ một lớp màn màu đỏ che kín trong đầu ông ta, ông ta ổn định tâm trạng, khàn giọng nói: "Buông ra."

Nghe giọng ông ta đã bình tĩnh lại, đôi mắt mấy người đang đè ông ta không khỏi đỏ lên, vừa hưng phấn vừa kích động.

Eamon đứng dậy khỏi cáng, đứng thẳng nghiêm giơ tay chào Norman theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

Norman đáp lễ.

Eamon nhìn An Cẩn, kìm nén tâm tình kích động: "Không biết nên cảm tạ cậu thế nào, dù cậu đưa ra bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần không vi phạm luân lí pháp luật thì nếu là việc tôi có thể làm được, tôi nhất định tận sức!"

Ông ta mới hơn bốn mươi tuổi nhưng do thường xuyên bị tinh thần bạo động dày vò nên sắc mặt rất tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng ngời rất có tinh thần.

An Cẩn vì thái độ trịnh trọng của ông ta mà trở nên nghiêm túc, nhìn vẻ mặt kiên định kia, cậu cảm thấy nếu mình từ chối có khi còn khiến người ta thấy mang nợ.

Cậu bèn nói: "Tôi nhớ rồi."

Cậu nói xong liền hỏi: "Bào Bào... Người cá đuôi tím nhà ông đâu?"

Trên mặt Eamon hiện lên vẻ tự trách: "Thì ra cậu ấy tên là Bào Bào! Vừa rồi chắc chắn tôi đã khiến cậu ấy sợ hãi."

Ông ta liếc con trai, dẫn Norman và An Cẩn đến phòng người cá.

Họ vừa tiến vào phòng người cá thì người cá đuôi tím đang nổi trên mặt nước lập tức trở mình, rống to: "Thú hai chân đáng ghét, ngươi còn dám quay lại! Sao không tiếp tục khiêu khích ta nữa đi!"

Eamon vỗ về: "Xin lỗi, trước đó tôi mất đi lý trí, dọa sợ cậu rồi."

"Dù ngươi có làm nũng cũng vô dụng, ta sẽ không quên hành vi đáng hận vừa rồi của ngươi đâu!" Bào Bào vung móng tay sắc nhọn.

An Cẩn đi ra từ phía sau Eamon: "Bào Bào, cậu hiểu lầm rồi, lúc nãy ông ấy bị bạo động tinh thần, không phải cố ý khiêu khích cậu đâu!"

Cậu giải thích một hồi, vẻ mặt tức giận của Bào Bào tiêu tan, nói với Eamon: "An An đã cầu xin tha thứ cho ngươi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này. Nếu lần sau ngươi còn dám như vậy, nhất định ta sẽ giết ngươi!"

Eamon quay đầu hỏi: "Cậu ấy vừa nói gì?"

An Cẩn chỉ nói đại khái ý: "Không tính toán với ông nữa," cậu nghi hoặc, "Sáng tối nào Bào Bào cũng hát thì tại sao ông vẫn bị bạo động tinh thần thế?"

Eamon: "Trạng thái tinh thần gần đây của tôi rất tệ, chỉ cần tôi đến gần phòng người cá thì Bào Bào sẽ tức giận gào thét ngay. Lần trước bị bạo động tôi đã mất đi lý trí xông vào phòng người cá muốn nghe cậu ấy hát, khiến cho cậu ấy hoảng sợ."

An Cẩn đã hiểu, người cá rất nhạy cảm với trạng thái tinh thần quá kém, họ sẽ cảm thấy nóng nảy, thậm chí còn cho rằng mình bị cố tình gây hấn.

Cậu an ủi Bào Bào, hẹn ngày mai gặp lại rồi rời khỏi nhà Eamon.

Tin An Cẩn ca hát chữa khỏi cho Eamon bị bạo động tinh thần đồng thời còn khiến tinh thần lực của Eamon từ cấp B khôi phục cấp A nhanh chóng bùng nổ trên tinh võng.

"Tinh thần lực mạnh thật, không hổ là người cá thuần sắc!"

"An An chắc không quen biết tướng quân Eamon đâu nhỉ? Cậu ấy có thể ca hát chữa trị cho người lạ!"

"Chẳng trách bệ hạ nhận định cậu ấy là bạn đời, đổi lại là tôi, tôi cũng sẵn lòng! Có An An, đừng nói tinh thần bạo động, tinh thần lực vĩnh viễn sung mãn!"

"Quỳ xin An An mở dịch vụ riêng, tôi phải đặt trước, tôi sẵn lòng thuê cậu ấy ba trăm triệu mỗi tháng!"

(*) Tui xem raw không hiểu nên phiên phiến, cao nhân đi qua xin chỉ giáo huhu "跪求安安开畅言, 我要流言, 我愿意每月三亿雇佣他!"

"Tránh ra, tôi không muốn một tháng, chỉ cần hát một bài cho tôi nghe để tôi khôi phục tinh thần lực về cấp A, tôi chuyển khoản ba trăm triệu ngay!"

Tinh võng bàn bạc sôi nổi nhưng An Cẩn không hề hay biết. Sau khi rời khỏi nhà Eamon, cậu và Norman trở về hoàng cung.

Cậu nổi trong hồ, ngẩng đầu nhìn Norman, không nhịn được hỏi: "Có rất nhiều người giống như tướng quân Eamon hả?"

Norman nghiêm túc gật đầu: "Rất nhiều dân thường mặc dù chưa nhập ngũ, nhưng họ không có người cá, cũng không thể bữa nào cũng dùng dịch dinh dưỡng cao cấp nên sinh hoạt hàng ngày sẽ tiêu hao nhiều tinh thần lực.

"Khi tinh thần lực không đủ nữa sẽ dẫn đến bạo động tinh thần, sau đó tinh thần lực càng sa sút và hạ cấp, cấp bậc tinh thần càng thấp thì số lần bạo động càng nhiều."

Hắn xoa tóc người cá nhỏ: "Sau khi có thuốc A, những người bị sụp đổ tinh thần trong quân bộ ngày càng ít, chỉ cần dùng thuốc A trong giai đoạn đầu của bạo động tinh thần thì có thể phòng ngừa bạo động."

An Cẩn có thể nhìn rõ sợi tinh thần, hiểu rất rõ về trạng thái biển tinh thần: "Nhưng sau khi dùng một lần thì không thể duy trì được lâu đúng không?"

Norman trầm mặc giây lát rồi gật đầu, thấy người cá nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, an ủi nói: "Nhờ có em, tình hình đã có chiều hướng tốt đẹp rồi. Hai trăm ống thuốc mà em cung cấp mỗi ngày đã cứu rất nhiều quân nhân khỏi cảnh bị hạ cấp tinh thần lực, điều này vô cùng quan trọng đối với quân bộ."

Mặc dù An Cẩn biết người của thế giới này rất cần tinh thần lực, nhưng trước hôm nay thì cậu mới chỉ từng gặp Norman bị bạo động tinh thần.

Trong đầu cậu hiện lên cảnh Norman và Eamon lúc ấy, không khỏi nhớ tới những người khó khăn tìm cách sống sót lúc mạt thế.

Khi đó, dị năng của cậu rất yếu, dù muốn góp sức cũng không có năng lực gì, chỉ có thể cố gắng làm hết những việc mình làm được.

Nhưng bây giờ cậu đã có năng lực mạnh mẽ hơn nhiều.

Nếu có thể trồng cây quả thực phẩm tinh khiết quy mô lớn thì đồ ăn hàng ngày sẽ không còn tạp chất, như vậy ít nhất người bình thường sẽ không còn phải chịu đựng sự đau khổ của tinh thần bạo động nữa.

Cậu trầm tư suy nghĩ, nhớ tới hạt dưa mới nảy mầm đành tạm thời gác lại ý tưởng này.

Đợi khi có thể chắc chắn thực hiện được rồi hẵng nói ra.

Trước giờ cơm tối, Bộ kỹ thuật gửi máy phiên dịch cho từng người chăm sóc, người chăm sóc và người cá mỗi người một chiếc.

Trí não An Cẩn vang lên tiếng kết nối, đều là người chăm sóc nhờ cậu khuyên người cá đeo khuyên tai.

An Cẩn bèn vào trong nhóm nói với các người cá khuyên tai là máy phiên dịch, các người cá mở loa ngoài, phối hợp hành động của người chăm sóc.

"Tôi đeo xong rồi, hiện tại chúng ta nói chuyện là thú hai chân có thể hiểu đúng không?"

"Này, thú hai chân! Ta đang gọi ngươi đấy, có nghe không hả!"

"Thú hai chân, ta muốn ăn cá dẹt!"

An Cẩn lập tức nhận được một đống tin nhắn: "Người cá gọi tôi là cái gì thế? Sao tôi nghe không hiểu?"

An Cẩn: "..." Thú hai chân không có trong tài liệu phiên dịch.

Cậu suy nghĩ một lúc, trả lời: "Người cá gọi con người là thú hai chân."

Trí não của An Cẩn không có tin nhắn mới nữa.

Nhà Mục Thần.

Tiểu Ngân khoanh hai tay trước ngực, con ngươi màu bạc nhìn chằm chằm Mục Thần.

Mục Thần cười hỏi: "Không quen biết anh nữa hả? Anh là Mục Thần, chủ nhân của em..."

Hắn còn chưa nói hết câu, đuôi bạc của Tiểu Ngân đã vỗ mạnh trên mặt nước, sóng nước bắn lên tung tóe tạt cả vào người hắn ướt sũng.

Tiểu Ngân nhe răng nanh sắc nhọn: "Thú hai chân ngu xuẩn, ta muốn khiêu chiến với ngươi, cho ngươi biết ai mới xứng làm chủ nhân!"

Y nói xong, mạnh mẽ bổ nhào lên bờ.

Mục Thần không kịp lùi lại bị Tiểu Ngân túm được chân, hắn vội cường hóa da chân: "Đừng tức giận mà, em là chủ nhân của anh! Em còn hơn cả chủ nhân, em là tổ tông của anh!"