Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 51-1: Bỏ trốn




An Cẩn cảm thấy lạ, không rõ vì sao Norman lại quan tâm đến một vấn đề hiển nhiên thế này.

Norman diện mạo anh tuấn, khuôn mặt trong hệ thống lại bình thường, hai bên rõ ràng không thể so sánh với nhau.

"Tất nhiên là anh đẹp hơn." An Cẩn khẳng định.

Cậu nhớ đến hình tượng của Norman trong thế giới thực tế ảo, thầm nghĩ chẳng lẽ gu thẩm mỹ của hắn khác với mình? Ánh mắt nhìn Norman không khỏi trở nên quái lạ.

Norman không biết người cá nhỏ hiểu lầm. Lúc trước khi thấy người cá nhỏ kiên trì chọn khuôn mặt trong hệ thống hắn còn tưởng cậu cảm thấy khuôn mặt đó đẹp hơn.

Giờ nghe được câu trả lời chắc chắn của người cá nhỏ, hắn suy nghĩ một lát, nhớ tới việc người cá nhỏ nói có người có ý đồ với cậu thì mới hiểu ra.

Sở dĩ người cá nhỏ chọn khuôn mặt trong hệ thống là vì khuôn mặt của cậu rất dễ rước phải phiền toái.

Cho nên, gu thẩm mỹ của người cá nhỏ giống với nhân loại!

So với người cá, hắn không hề yếu thế chút nào!

Trí não báo hiệu có tin từ Phó quan, hắn xem xong liền nói với người cá nhỏ: "Tôi đến quân bộ một chuyến, giữa trưa sẽ về đón em."

An Cẩn tỳ hai tay lên bờ, mỉm cười gật đầu: "Được."

Norman rời khỏi phòng người cá, đi đến quân bộ.

An Cẩn đong đưa cái đuôi, bơi ra giữa hồ, dựa vào phao con cua mở trí não lên xem nhà ở.

Cậu đã có thân phận độc lập nên có thể mua nhà riêng, khi có nhà cậu sẽ thấy yên tâm hơn.

Cậu vốn định tìm nhà gần hoàng cung, nhưng lại phát hiện giá nhà ở ngoại thành thủ đô Obis cũng đã rất đắt chứ đừng nói tới khu vực xung quanh hoàng cung, với 5 triệu tiền tiết kiệm cậu căn bản không mua được căn nhà mình thích.

Dịch dinh dưỡng tinh khiết tuy bán giá cao nhưng cậu vẫn đang phải trả nợ 25 tỉ cho Norman.

Một ống thuốc A có giá 1 triệu, một trăm ống là 100 triệu, hiện giờ mỗi ngày cậu có thể tinh lọc hai thùng tương đương với 200 triệu, như thế phải hơn 100 ngày cậu mới kiếm đủ tiền.

An Cẩn vốn tưởng bản thân kiếm được rất nhiều tiền, nhưng sau một hồi tính toán mới phát hiện thật ra cậu vẫn chưa hết nợ.

May là còn được Norman bao ăn bao ở.

Nghĩ nghĩ, cậu quyết định tạm thời không mua nhà mà sẽ mua xe lăn trước.

Lúc ăn sáng cậu đã nhận ra sử dụng xe lăn tiện hơn xe thông minh.

Nhưng lúc tìm kiếm lại thấy xe lăn không có nhiều, chỉ có hai công ty cung cấp, số lượng bán ra cũng rất ít.

Sau một hồi tra cứu cậu mới biết bởi các loại máy móc thông minh phát triển mạnh nên người tinh tế hiếm khi dùng xe lăn, ngoại trừ những người có thân dưới hoàn toàn tê liệt.

Chuyện này đồng nghĩa với việc ngồi xe lăn ra ngoài rất dễ bị chú ý.

Vì vậy An Cẩn gạt bỏ ý định ngồi xe lăn đi chơi, nhưng vẫn quyết định mua một cái để dùng trong biệt thự.

Mua xe lăn xong, cậu lại tìm kiếm mặt nạ con nhộng, loại mặt nạ này phải đặt làm trước và phải được liên kết với thẻ căn cước.

Cậu sờ sờ lớp vảy trên mặt, quyết định nhờ Norman tư vấn.

Giữa trưa Norman về cung, thấy người cá nhỏ mặc áo thun và váy đuôi cá đứng trên xe thông minh đỗ ngoài cửa phòng bếp nhìn đầu bếp nấu cơm.

Đôi mắt màu lam của người cá nhỏ bừng bừng tỏa sáng, hầu kết nhỏ xinh trượt lên xuống, trông rõ là thèm.

Norman vừa đến gần lập tức bị mùi thơm cay nồng xộc vào mũi, hương vị rất đậm, nước miếng cứ thế túa ra trong miệng.

An Cẩn quay lại, mỉm cười nhìn Norman: "Tôi bảo đầu bếp làm tôm rang và cua xào cay." (gốc là 油焖大虾和香辣蟹)

Bởi cua xào cay quá cay nên mắt và chóp mũi của cậu hơi phiếm hồng, phối với làn da trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ đáng thương.

Ánh mắt Norman hơi tối, không rõ vì cớ gì mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của người cá nhỏ lòng hắn đều dâng lên khao khát muốn được thân thiết với cậu.

An Cẩn vừa mở miệng đã bị sặc bởi mùi cay nồng, không ngừng ho khan.

Hai tay cậu đang nắm chặt tay lái của xe thông minh, không rảnh làm việc khác nên sặc đến độ mắt rưng rưng, nước mắt dính vào lông mi mà không thể dùng tay lau.

Trong lúc bối rối thì thấy Norman đến gần, cậu vừa ho khan vừa nghiêng mặt đi, nói: "Đừng, khụ khụ, đừng tới đây."

Norman nhanh nhẹn đến bên cạnh, lấy khăn tay mềm mại ra rồi nâng cái cằm mịn màng của người cá nhỏ lên, dịu dàng lau mắt và khóe môi cho cậu.

Mặt An Cẩn đỏ bừng, một phần do bị cay, một phần do thẹn thùng: "Cảm ơn anh."

Giọng cậu thật nhỏ nhẹ, bởi vừa mới dùng sức ho khan nên lúc này có hơi nghẹn ngào, bởi vậy lại càng có vẻ đáng thương.

Norman ngắm nhìn đôi mắt và cái mũi đỏ hồng của người cá nhỏ, lắng nghe âm thanh khàn khàn nhu thuận, rung động không thôi.

Hắn cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc, ngăn chặn xúc động trong lòng, kiềm chế khát vọng muốn đưa tay xoa lên đuôi mắt ửng đỏ của người cá nhỏ, hơi nhích tay một cái là thu tay về ngay, bước sang bên cạnh một bước: "Về phòng người cá."

Xe thông minh lập tức di chuyển với tốc độ chậm rãi, vững vàng tiến về phòng người cá.

Đến nơi, An Cẩn nhỏ giọng bảo xe thông minh đi vào phòng vệ sinh, sửa sang bản thân một lượt rồi mới trở ra, trực tiếp nhảy xuống hồ, bơi đến cạnh bờ, cúi đầu không chịu nhìn Norman.

Xấu hổ quá!

Norman nhìn đỉnh đầu người cá nhỏ, trong mắt hiện lên ý cười, người cá nhỏ quả là đáng yêu!

"An An." Norman dịu dàng gọi, "Ngẩng đầu để tôi xem nào."

Vây đuôi trong suốt ở dưới nước thoáng động, An Cẩn nắm chặt tay, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Giọng cậu vẫn có chút nghèn nghẹn, nhưng nghe đã tốt hơn, Norman cũng thấy yên tâm.

Lòng Norman mềm nhũn, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: "Sau này đừng đến gần ớt cay, nếu không cẩn thận để bột ớt bay vào mắt thì em sẽ thấy rất khó chịu đấy."

Nhớ lại lúc người cá nhỏ đứng trên xe thông minh, chỉ cần rời tay khỏi tay lái là sẽ ngã, Norman lại không thể không lo.

Hắn chợt nghĩ ra: "An An, tôi thấy có một thứ phù hợp với em hơn xe thông minh."

Nói xong, hắn bật trí não, mở hình ảnh cho người cá nhỏ xem.

An Cẩn nhìn xe lăn trên màn hình ảo, hai mắt cong cong, hóa ra Norman cũng có suy nghĩ giống cậu!

"Sáng nay tôi đã mua một cái rồi, có điều xe lăn có sẵn trong cửa hàng không hợp ý tôi, tôi đã tìm nơi sửa lại, họ nói hai hôm nữa sẽ gửi đến đây."

Norman rầu rĩ, hắn nên sớm nghĩ ra mới phải, dường như hắnvẫn chưa đủ quan tâm người cá nhỏ.

Đại khái là hắn chỉ biết thuận theo tư duy, trước đó người cá nhỏ nói đi lại bất tiện, thứ đầu tiên hắn nghĩ tới chính là xe thông minh.

An Cẩn không biết Norman đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn lúc nào cũng vì mình mà suy tính, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Nghĩ đến việc cần tư vấn, cậu nghiêng đầu, giơ tay chọc chọc vào mặt mình: "Mặt nạ con nhộng có che được vảy không?"

Ngũ quan người cá nhỏ tinh xảo, đôi mắt màu lam sáng long lanh, vừa mới nghiêng đầu đã khiến Norman động lòng.

Norman đưa tay, nửa đường lại dừng lại, lịch sự dò hỏi: "Tôi có thể sờ vào vảy trên mặt em chứ?"

An Cẩn đoán hắn muốn thử xem có thể dùng mặt nạ hay không nên gật đầu.

Norman dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên vảy của người cá nhỏ, thấy nó không nhô lên rõ ràng mà tựa như một lớp da mỏng, lành lạnh bóng loáng.

Ngón tay An Cẩn cuộn tròn, xúc cảm mềm nhẹ trên mặt khiến cậu thấy hơi nhột, muốn gãi một cái.

Chỉ trong chớp mắt Norman liền thấy vảy cá dưới ngón tay nóng lên.

Quả nhiên người cá nhỏ rất dễ thẹn thùng.

Hắn rụt tay lại: "Có thể, nhưng xúc cảm trên vảy và da không giống nhau, muốn dán sát hẳn phải dùng chất liệu khác. Mặt nạ con nhộng cần được đặt làm trực tiếp."

Mắt An Cẩn sáng lên, cậu vốn nghĩ nếu không che được vảy thì chỉ có thể lén mua mặt nạ con nhộng để dùng khi biến thành người. Nếu mặt nạ con nhộng có thể dán trực tiếp lên vảy thì cậu có thể tiết kiệm tinh thần lực.

Cậu bất giác nghiêng người về phía trước: "Tôi muốn đặt làm riêng, anh có thể giới thiệu nhà cung cấp cho tôi không?"

"Tất nhiên là được, hai hôm nữa nghỉ phép, tôi sẽ đưa em đi." Norman đáp, nhìn trí não trên tay người cá nhỏ. "Trí não của em cũng nên mua mới, chọn cái có liên kết với thẻ căn cước để tiện sử dụng hơn."

An Cẩn vô cùng vui vẻ, trí não không quan trọng, chỉ cần có mặt nạ thì sau khi biến đuôi thành chân là cậu có thể mang mặt nạ ra ngoài chơi.

Norman thấy người cá nhỏ vui thì cũng vui theo, thầm nghĩ người cá nhỏ thật sự rất dễ thỏa mãn.

Đầu bếp thông báo ba phút nữa sẽ có cơm, Norman liền bế người cá nhỏ đến phòng ăn.

Ăn trưa xong, Norman đưa người cá nhỏ tới trung tâm người cá.

Norman ôm người cá nhỏ, giúp cậu ngồi vững trên xe thông minh. An Cẩn điều khiển xe thông minh đi lên cầu thang kim loại để lên xe bay.

Xe bay nhanh chóng hạ xuống bãi đỗ ở trung tâm người cá.

Vừa đi qua cửa, An Cẩn đã cảm thấy có rất nhiều tầm mắt hướng về phía mình. Cậu liếc nhìn, phát hiện đại sảnh thường ngày trống vắng lúc này lại rất náo nhiệt, mấy người cá đang dùng xe thông minh đi tới đi lui.

Có hai người cá chưa dùng xe thông minh, ở trong xe người cá quan sát, người chăm sóc vừa định đẩy xe người cá đi đã bị quát mắng.

"An An!" Tiểu Ngân điều khiển xe thông minh dừng lại trước mặt An Cẩn, Linh Linh và Duệ Duệ theo sát phía sau y.

An Cẩn thấy bọn họ sử dụng thành thạo, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Cậu dạy họ à?"

Tiểu Ngân vô cùng đắc ý, gật đầu: "Đúng đúng, An An, cậu cũng chơi cùng chúng tôi đi!"

An Cẩn nhìn Norman: "Tôi muốn chơi cùng họ một lúc."

Norman xoa đầu cậu: "Chú ý an toàn, không nên rời nước quá lâu."

An Cẩn gật đầu, Norman lại căn dặn nhân viên công tác, nhiều nhất là một tiếng sau phải nhắc người cá nhỏ quay lại khu giải trí.

An Cẩn cùng đám Tiểu Ngân chơi nửa tiếng không hề dùng đến dị năng nước, cảm thấy đuôi có chút khó chịu thì đoán là tình trạng của đám Tiểu Ngân hẳn còn tệ hơn bởi Tiểu Ngân đã chơi sớm hơn cậu.

"Về khu giải trí trước đã, nếu vẫn muốn chơi thì nghỉ một lát rồi hẵng chơi tiếp, đuôi cần được ngâm nước nha." An Cẩn nói.

Đám Tiểu Ngân đều tán thành, điều khiển xe thông minh đến khu giải trí.

Mấy người cá đang quan sát nôn nóng đập vào thành bể chứa, giục người chăm sóc: "Thú hai chân ngu ngốc, còn không mau đi theo!"

Nhóm người chăm sóc sôi nổi cảm thán, vạn cá mê quả nhiên danh bất hư truyền.

"Thú hai chân keo kiệt, ta cũng muốn có xe thông minh!" Một người cá giận dữ gào thét.

An Cẩn đang chuẩn bị xuống nước, nghe thấy vậy liền quay lại truyền đạt lại lời nói vừa rồi của người cá kia.

Người chăm sóc sửng sốt, hai mắt lòe lòe tỏa sáng: "Cậu nói chuyện được với người cá thật kìa!"

An Cẩn gật đầu, không phủ nhận.

Người nọ lập tức cam đoan: "Sẽ mua ngay, cậu bảo y đừng nóng giận." Hắn cười cười. "Có thể bảo y hát thêm vài bài cho tôi nghe không? Y muốn gì tôi cũng sẽ mua cho y."

An Cẩn quay lại nói với người cá, còn thay người cá nói cho hắn biết y thích kiểu xe thông minh nào.

Mấy người chăm sóc còn muốn nói chuyện với An Cẩn nhưng các người cá đã nhìn họ đầy căm tức.

An Cẩn trấn an các người cá, nhảy xuống nước, đong đưa cái đuôi, thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

Quả nhiên, đuôi ở trong nước mới là thoải mái nhất!

Các người cá vây đến bên cạnh cậu: "An An thật lợi hại, có thể giao tiếp với thú hai chân!"

"An An, lát nữa cậu dạy tôi dùng xe thông minh nhé?" Một người cá nhìn An Cẩn đầy chờ mong.

An Cẩn do dự: "Lát nữa tôi có việc, phải tới nhà trên cây."

Tuy các người cá không biết nguyên nhân nhưng đều biết An Cẩn thích ở nhà trên cây, vì thế người cá kia bèn quay sang nhờ Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân hừ khẽ, hơi hơi nâng cằm: "Tôi chỉ dạy một lần, ngốc quá học không nổi thì tôi không dạy nữa."

"Một lần là tôi học được ngay."

"Tôi cũng thế, dạy một lần là học được!"

"Để xem mấy lần!"

"So thì so!"

An Cẩn đưa mắt nhìn một vòng, phát hiện hôm nay có rất đông người cá. Cậu nghĩ nghĩ, hỏi Linh Linh bên cạnh: "Hôm nay là ngày người cá đến trung tâm người cá đông nhất hả?"

Linh Linh lắc đầu: "Khi nào thú hai chân càng rảnh thì số người cá càng đông."

An Cẩn suy tư, cảm thấy rất hợp lý, hôm nay là ngày làm việc, không phải người chăm sóc nào cũng có thể đưa người cá tới trung tâm người cá.