Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 2: Người cá cao cấp




Chuyển ngữ: Mèo ÚChỉnh sửa: Mia

Nhớ lại thái độ và hành động cho ăn của bác sĩ, An Cẩn càng lúc càng thấy suy đoán của mình là đúng.

Có thể cậu đã thật sự trở thành thú cưng rồi!

An Cẩn ngây ngốc. Làm, làm sao bây giờ?

Luống cuống một hồi, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại. Lỡ mình nghĩ sai thì sao?

Cảm thấy có hi vọng, cậu lẳng lặng nắm chặt tay tự cổ vũ cho mình, ai ngờ ngón tay vừa cụp xuống, lòng bàn tay đã bị móng tay chặn lại, căn bản không thể nắm vào được.

An Cẩn: "..."

Dũng khí cứ thế bay sạch!

Cậu trầm mặc thả lỏng ngón tay, hai bàn tay hợp lại, mười ngón đan xen, tạo thành một nắm đấm.

Không sao hết, cậu tự an ủi bản thân, dù là thân phận nào nhất định cậu cũng sẽ sống thật tốt.

"Đinh..." Đang lúc phấn chấn, từ bên phải truyền tới một âm thanh điện tử lảnh lót, An Cẩn vội lấy lại tinh thần, nhìn sang phía đó.

Hai người đàn ông từ cửa lớn đi vào, một người mặc áo blouse trắng, một người mặc âu phục màu đen.

Phải nói là chạy mới đúng, người mặc áo blouse trắng tức giận đi đằng trước, người mặc âu phục đen theo sau muốn kéo mà không dám kéo, gấp tới mức trên trán mồ hôi đầm đìa.

"Giáo sư Kim, tôi cam đoan là người cá vẫn rất ổn, không hề hấn gì."

Giọng giáo sư Kim đầy tức giận: "Ông còn định lừa tôi à! Chuyện nhà đấu giá Tinh Thần bị tập kích đã thành đề tài nổi nhất tinh võng rồi." Ông ta cao giọng nói: "Đáng lý tôi không nên cho phép nhà đấu giá Tinh Thần mấy người tiến hành đấu giá người cá tháng này, nếu người cá xảy ra chuyện..."

Nói tới đây, ông ta bắt gặp ánh mắt của An Cẩn, lập tức im bặt.

An Cẩn chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt: Bọn họ đang cãi nhau sao?

Người đàn ông mặc âu phục thấy vậy thì lặng lẽ thở phào, lau mồ hôi trên trán, giơ ngón tay cái với bác sĩ.

May mà người cá đã tỉnh lại, làm ông sợ muốn chết!

Phải biết đây là người cá cao cấp nhất, trăm năm mới gặp được một lần!

Người cá được phân chia cấp bậc dựa trên màu tóc, màu mắt và màu đuôi. Nếu ba bộ phận này không cùng một màu thì xếp vào nhóm hạ cấp, nếu có hai bộ phận đồng màu thì thuộc nhóm trung cấp, nếu cả ba đều có màu sắc giống nhau thì thuộc nhóm cao cấp.

Người cá cấp bậc càng cao, khả năng trị liệu bạo động tinh thần của tiếng hát càng tốt.

Số lượng người cá do Viện Nghiên cứu Khoa học đào tạo không nhiều, từ trung cấp trở lên lại càng ít.

Người cá khi đã trưởng thành sẽ bị đem đi bán đấu giá, sau đó được người mua nuôi dưỡng.

Mỗi khi Viện Nghiên cứu Khoa học thông báo có người cá trưởng thành, kỳ đấu giá người cá hàng tháng lại càng được quan tâm.

Tháng này lại càng đặc biệt hơn, chẳng những có một người cá trung cấp trưởng thành mà còn thêm một người cá cao cấp – một người cá thuần sắc.

Từ khi người cá này được sinh ra, không biết đã có bao nhiêu người mòn mỏi mong chờ ngày cậu ta trưởng thành.

Nhà đấu giá Tinh Thần đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới có thể giành được cơ hội trong cuộc chiến cạnh tranh dữ dội này.

Không ngờ Viện Nghiên cứu Khoa học vừa đưa người cá tới vào giữa trưa thì buổi chiều nhà đấu giá đã bị tập kích, người cá còn bị thương rơi vào hôn mê.

May mà tỉnh lại rồi!

Bác sĩ vừa thấy tình hình như vậy liền đoán giáo sư Kim đến để hỏi tội, vội vàng lên tiếng: "Giáo sư Kim, người cá không có vấn đề gì."

Vừa nói ông ta vừa mở kết quả kiểm tra trên trí não cho giáo sư Kim xem.

Giáo sư Kim cẩn thận xem qua một lượt, lúc này sắc mặt mới thả lỏng một chút, ngữ khí cũng dịu đi. Ông ta nhìn người đàn ông mặc âu phục: "Ông Bernie, giữa trưa Viện Nghiên cứu Khoa học vừa đưa người cá tới Tinh Thần, buổi chiều Tinh Thần đã bị tập kích, công tác bảo mật của các ông thật khiến người khác thất vọng."

Sắc mặt của Bernie cũng khó coi: "Chúng tôi luôn chú ý bảo mật từ trước khi tiến hành công tác quảng cáo. Tôi thừa nhận lần này tôi có hơi sơ suất, nhưng tội để lộ tin tức thì tôi không thể nào gánh được."

"Ông có ý gì?" Giáo sư Kim nhíu mày, giận dữ hỏi, "Ông muốn nói có người ở Viện Nghiên cứu Khoa học tiết lộ tin tức?"

Bernie không trực tiếp trả lời mà nói: "Không chỉ riêng Viện Nghiên cứu Khoa học và Tinh Thần, tất cả các nhà đấu giá tham gia cuộc đấu thầu của Viện Nghiên cứu Khoa học đều có thể biết hôm nay người cá sẽ được đưa tới Tinh Thần."

Giáo sư Kim bất mãn: "Trước đây chưa bao giờ xảy ra tình huống này."

Bernie cũng rất bất đắc dĩ, trước đây nào đã có người cá thuần sắc chứ!

Dám liều lĩnh tiết lộ tin tức, chẳng phải chỉ vì lợi ích to lớn mà người cá thuần sắc có thể đem tới thôi sao?

Ông nhịn không được phải thay đội ngũ an ninh nói lý: "Nếu lần này không tổ chức đấu giá tại Tinh Thần, chỉ e đối phương đã thành công."

Giáo sư Kim hừ nhẹ một tiếng: "Tháng sau là thời điểm đánh giá tư cách của nhà đấu giá, ông cứ chờ xem Hội đồng Giám định có tin lời ông nói hay không đi."

Bernie nhún vai, ngoài mặt tỏ ra bất đắc dĩ, trong lòng lại không để ý mấy.

Từ trước tới nay mục tiêu của ông chỉ có người cá thuần sắc, sau khi tổ chức xong buổi đấu giá người cá tháng này, dù không thể tiếp nhận thêm buổi đấu giá nào của Viện Nghiên cứu Khoa học cũng chẳng sao.

Chỉ cần thành công bán đấu giá người cá thuần sắc duy nhất của trăm năm qua thì đã có thể đưa danh tiếng của Tinh Thần lên một tầm cao mới.

Giáo sư Kim không thèm tranh luận với Bernie, ông ta phát hiện người cá nhỏ vẫn luôn im lặng nên cảm thấy lo lắng.

Ông ta ngồi xổm trước mặt An Cẩn: "Sao lại im lặng như vậy, có phải không thoải mái không? Bị thương ư?"

An Cẩn thấy ông ta tới gần thì quẫy đuôi một cái, từ từ kéo dài khoảng cách.

Cậu đánh giá giáo sư Kim, thấy trong mắt người đàn ông trung niên này tràn ngập quan tâm và lo lắng.

Cậu nghi hoặc chớp chớp mắt, không rõ vì sao giáo sư Kim lại phản ứng như vậy.

Đột nhiên An Cẩn lại cảm thấy căng thẳng.

Lẽ nào nguyên thân vốn có quen biết với giáo sư Kim?

Cho nên việc cậu lui về phía sau là hành động khác thường, khiến ông ta lo lắng?

Nghĩ ngợi một chút, cậu thử tiến lại gần, nắm lấy ống tay áo của giáo sư Kim, ngẩng cái đầu nhỏ xinh lên nhìn ông ta rồi nở nụ cười.

Một giây sau, giáo sư Kim như người vừa bị điểm huyệt, toàn thân ngây dại, hốc mắt đỏ bừng.

An Cẩn: "..."

Cậu vội vã rụt tay lại, ngơ ngác luống cuống nhìn giáo sư Kim.

Thấy một người trạc tuổi cha mình như giáo sư Kim đột nhiên đỏ mắt, cậu thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Có phải cậu đã làm sai điều gì rồi không?

An Cẩn sâu sắc cảm nhận được phiền phức của việc bất đồng ngôn ngữ.

Nhất định cậu phải học ngôn ngữ của thế giới này!

Giáo sư Kim mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, kích động nói: "Các người thấy không, cậu ta vừa cười với tôi đấy, cười với tôi!"

Chắc chắn ông ta là người hạnh phúc nhất tinh cầu Obis này!

Bác sĩ nhìn giáo sư Kim kích động, cố gắng kiềm chế để không nói rằng người cá cũng cười với mình.

Thật ra ông ta thấy hơi lo lắng, hình như từ sau khi tỉnh lại, người cá nhỏ có điểm bất thường.

Quá ngoan, quá yên tĩnh.

Giáo sư Kim nhanh chóng ổn định cảm xúc, cũng cảm thấy sự yên tĩnh của người cá nhỏ không đúng lắm, tự mình kiểm tra cho cậu.

Số liệu cho thấy thân thể của người cá nhỏ vô cùng khỏe mạnh, có điều...

Giáo sư Kim tức giận nói: "Cậu ta bị thương ở sau gáy, các người còn dám giấu giếm không khai báo!"

Bernie cười gượng: "Chỉ là va chạm nhẹ mà thôi, cũng không bị trầy da, hai hôm nữa là ổn rồi."

Giáo sư Kim bất mãn trừng mắt với ông: "Ông không thấy cậu ta chẳng có chút tinh thần gây sự nào hay sao?"

Bernie thầm nghĩ người cá thế này mới tốt, không giống người cá trung cấp kia chỉ biết làm ông đau đầu.

Dĩ nhiên ông biết không thể nói như vậy với giáo sư Kim, bèn đưa mắt ra hiệu cho bác sĩ.

Bác sĩ hiểu rõ, nói với giáo sư Kim: "Bây giờ cậu ta yên tĩnh như vậy chắc là vì thấy không thoải mái, máu bầm sau gáy có thể dùng máy trị liệu để tiêu trừ, nhưng sẽ khiến vết thương hơi đau." Ông ta ôn hòa thuyết phục: "Kết quả kiểm tra ngài cũng đã xem rồi, thân thể cậu ta rất khỏe mạnh, ngài không cần quá lo lắng."

Giáo sư Kim đang định mở miệng lại thấy vòng tay của mình và Bernie đồng thời kêu vang.

Từng người mở thông báo của mình ra xem, giáo sư Kim cau mày, khó lòng kìm nén tức giận: "Làm thế sao được! Đêm nay đâu thể tiến hành đấu giá, đúng là quá nóng vội mà, phải đưa người cá về Viện Nghiên cứu Khoa học, chờ cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh mới có thể tiếp tục đấu giá."

Bernie nghe ông ta nói vậy thì biết hai người cùng nhận được một thông báo, nghĩ ngợi một lát rồi bảo: "Tôi cho rằng Viện trưởng suy tính rất đúng. Toàn thể tinh võng đều biết người cá hiện đang ở Tinh Thần, sức hấp dẫn của người cá thuần sắc quá lớn, càng để lâu càng nguy hiểm. Không riêng gì đám tội phạm buôn lậu ẩn núp dưới cống ngầm tại tinh cầu Obis, đám trộm cướp tại các hành tinh khác nhất định cũng sẽ động lòng."

Giáo sư Kim trầm mặc một lát, liên lạc với viện trưởng, chẳng bao lâu đã kết thúc cuộc gọi. Ông ta nói với Bernie: "Tôi muốn giám sát các quy trình kế tiếp để phòng ngừa người cá lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Bernie thấy không có vấn đề gì: "Vậy làm phiền giáo sư Kim rồi."

Ông mở trí não, đổi sang hình thức chụp ảnh, nói với hai người còn lại: "Các người lùi về đằng sau một chút, tôi chụp ảnh quảng cáo cho cậu ấy."

Hai người kia lui về phía sau, đảm bảo mình sẽ không cản trở người cá nhỏ.

Bernie giơ trí não về phía người cá nhỏ, rất nhanh đã chụp xong.

Sau đó ông nhìn thời gian, nói với bác sĩ: "Cho cậu ta ăn chút gì đi, năm giờ mười lăm sẽ đưa tới phòng triển lãm. Tôi đi chụp ảnh cho người cá còn lại."

Bác sĩ gật đầu, liếc nhìn trí não của Bernie: "Chụp như thế là được rồi à?"

Bernie nhướng mày: "Có thể nhìn ra người cá thuần sắc là đủ, vả lại tôi căn chỉnh không tệ đâu."

Bác sĩ nhìn người cá nhỏ sắp bị bán đi trong đêm nay, âm thầm tiếc nuối.

Có điều nghĩ tới khoản tiền tiết kiệm của mình thì chỉ có thể yên lặng thở dài.

Nếu như không là phải bác sĩ, e rằng ông ta có muốn gặp người cá một lần cũng khó! Nên thỏa mãn đi thôi.

Một phút sau, tất cả những công dân tinh cầu Obis được Viện Nghiên cứu Khoa học xác nhận là đủ tư cách – không có tiền án nào, tài sản hơn một tỷ, cũng tức là giá khởi điểm của người cá thuần sắc – đều nhận được ảnh chụp của An Cẩn.

Dù chỉ một bức ảnh nhưng vừa nhìn đã thấy có cảm tình.

Người cá nhỏ đắm mình trong nước, mái tóc màu xanh lam xinh đẹp xõa xuống vai càng tôn thêm vẻ non mịn của làn da trắng trẻo.

Đôi mắt màu ngọc bích thoạt nhìn rất ôn hòa, tràn ngập hơi thở an tĩnh khiến người xem ảnh đều có cảm giác: Cậu ta thật ngoan!

Những người này hiểu rất rõ khả năng của các nhà đấu giá, dù là người cá có tính khí táo bạo nhất thì thông qua tài quảng cáo của họ cũng sẽ khiến người yêu thích.

Thế nhưng ngắm nhìn bức ảnh của người cá màu xanh lam, họ vẫn không nhịn được mà nghĩ: Cậu ta không giống, chắc chắn cậu ta rất ngoan!

Cũng có người hoàn toàn không để ý chuyện có ngoan hay không mà chỉ quan tâm người cá có thuần sắc không.

Phải biết người cá cấp bậc càng cao thì hiệu quả trị liệu bạo động tinh thần của tiếng hát càng tốt.

Người cá cảm thấy vui vẻ thì sẽ hát, vậy nên chỉ cần cho ăn ngon uống tốt, cưng chiều cung phụng, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại là có thể khiến người cá vui vẻ rồi.

Tại cảng hàng không của quân bộ, đội tuần tra hoàng gia vừa mới trở về an toàn.

Norman quay lại hoàng cung tự mình tiến hành châm cứu, bạo động tinh thần thoáng dừng lại.

Hắn trầm mặc day thái dương, máy truyền tin lại đột ngột kêu vang.

Hắn nhận cuộc gọi, nghe thấy bác sĩ riêng của mình là Hornard kích động nói: "Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng về rồi! Suýt nữa ngài đã bỏ lỡ cuộc bán đấu giá người cá thuần sắc đầu tiên đấy!"

Sắc mặt Norman không đổi: "Ông Hornard, tôi cho rằng ông đã thất vọng thành quen rồi chứ!"

"Nhưng lần này không giống!" Hornard kêu lên, "Tôi đã xem quảng cáo rồi, người cá này tuyệt đối có khả năng, nhất định có thể giúp ngài trị liệu bạo động tinh thần."

Norman không buồn để ý tới mấy lời nhận xét vô căn cứ, chỉ hỏi: "Khi nào triển lãm bắt đầu?"

Tình trạng biển tinh thần của hắn quá tệ, tinh thần lúc nào cũng có nguy cơ bạo phát, lúc nào cũng cảm thấy nóng nảy.

Phải mua một người cá thôi!

Hornard đáp: "Năm giờ rưỡi, tại nhà đấu giá Tinh Thần." Ông ta nhắc nhở: "Ngài đừng quên thay đổi thân phận của mình đấy."

Norman nhớ tới ký ức không thoải mái nào đó, càng thấy không có chút hi vọng nào đối với lần bán đấu giá này.

Nhưng cũng không thể không đi, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ may nào.