Trở Thành "Nam thần" Nữ Nhân

Chương 50: Biển phỉ thúy




Editor: Nhokna - nhokna

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 50: Biển Phỉ Thúy

An Nhàn nhoài người hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem, ở phía đông của tiểu lâu, mặt tường hoàn toàn bị Ô Lưu Đằng chiếm lĩnh. Phiến lá xanh non lay động trong gió, thi thoảng còn có thể nhìn thấy mấy dây đằng khác đang tò mò như trẻ nhỏ, lân la thăm dò khắp nơi. Một khi chúng phát hiện có côn trùng tới gần, lập tức sẽ ghét bỏ mà quật chết.

Lúc trước lựa chọn cải tạo Ô Lưu Đằng, không chỉ vì nó có tính dẻo dai, mà còn vì nó sinh trưởng không có tính kiềm chế. Chúng nó yêu cầu hoàn cảnh sinh trưởng rất cao, nếu như không hài lòng, thì nó một là tự chết héo chết úa, còn không thì sẽ nhanh chóng sản sinh hạt giống, lợi dụng côn trùng mang dòng giống của chúng nó tìm kiếm vùng đất mới.

Cây Ô Lưu Đằng bành trướng như thế, xem ra nó khá vừa lòng với nơi sinh trưởng này.

An Nhàn cười nhẹ, đẩy ra một nhánh cây dây đằng đang nghịch tóc cô kết bậy kết bạ, xoay người ra khỏi phòng.

Ngũ hành đã gom đủ, kế hoạch mua đồ cải tạo thổ địa cũng cần gấp rút thực hiện.

Thu nhập đến từ shop online cộng thêm thù lao quay quảng cáo, không sai biệt lắm có thể giúp cô mua mấy chục mẫu đất. Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là làm sao được Bạch Hầu lão tiên sinh đồng ý.

An Nhàn lúc trước lựa chọn ở núi Tư Du an gia, chủ yếu là bởi vì nơi này hoàn cảnh thanh u, thổ địa phì nhiêu, hơn nữa dân cư thưa thớt. Càng quan trọng là, phía dưới núi Tư Du chính là địa chỉ cũ của Linh Nguyên Phái. Trước khi lâm vào giấc ngủ say kia, cô ở đỉnh núi Thương Tuyền tiềm tu, mấy chục năm chưa từng quan tâm sư môn. Đến lúc cô tỉnh lại, tất cả đã là thương hải tang điền, cảnh còn người mất.

Linh Nguyên Phái bị chôn dấu dưới nền đất lạnh tận mấy trăm mét. An Nhàn tạm thời không có năng lực tiến hành khai quật, huống hồ núi Tư Du hiện tại là tài sản riêng của người khác. Tùy tiện lộn xộn dễ nhận nhiều phiền toái không cần thiết.

Để bảo đảm không có chuyện gì về sau, cô sẽ không làm Linh Nguyên Phái tái hiện nhân gian, bao gồm cả thời đại tu chân và các di tích khác.

Trong khoảng thời gian này, An Nhàn góp nhặt không ít tư liệu liên quan đến Bạch Hầu lão tiên sinh, biết tinh thần của ông bị hao tổn, thân thể cơ năng đang lão hóa nhanh chóng. Tuy nhiên, có lẽ ông cảm thấy thất vọng với đám con bất hiếu, vô năng của mình nên bản nhân cũng không ý định trị liệu, một mình thủ ở núi Tư Du, tính toán an an tĩnh tĩnh mà vượt qua quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời.

Tổn thương tinh thần của Bạch Hầu lão tiên sinh thật ra cũng không khó trị, tình huống cũng không nghiêm trọng như Hạ Lẫm. Lần trước An Nhàn đã lưu lại một lọ dược, có thể giảm bớt thống khổ của ông, nhưng nếu ông không thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng, không thể tìm thấy ngọn lửa hy vọng thắp sáng niềm tin cho cuộc sống thì cũng không hay. Với tâm tính tiêu cực như thế, chỉ sợ qua không được mấy năm, ông liền sẽ từ biệt nhân gian.

Đến lúc đó, dù cho ông đem núi Tư Du quyên tặng cho người ngoài, vẫn sẽ bị con của mình ăn bớt ăn xén, chuyện này đối với An Nhàn đều không có chỗ nào tốt.

An Nhàn đem mạch chuyện của Bạch Hầu tiên sinh toàn bộ xem xét lại một lần, kết quả phát hiện ông nản lòng thoái chí cũng không phải không có đạo lý. Ông có ba trai hai gái, mỗi người tư chất bình thường, tinh thần lực cấp bậc cao nhất chỉ đạt đến C. Này cũng chưa sao, chỉ cần bọn họ chịu nỗ lực, đem gia nghiệp phát triển lên cũng không phải là việc gì khó. Thế mà cố tình một lũ bọn họ lòng dạ bất chính, vì ích lợi, rũ bỏ thân tình, không từ thủ đoạn.

Đau khổ nhất chính là, cho dù ai là kẻ thắng người thua, bọn họ đều không ai có năng lực đem gia nghiệp phát triển lên, mà chỉ biết bòn rút gia sản như một cái máy bào.

Tài sản khổng lồ ban đầu, bị bọn họ tích cực bào một cách trơn tru đã nhanh chóng thu hẹp lại. Sau bao nỗ lực không có kết quả, Bạch Hầu lão tiên sinh không thể không từ bỏ mấy đứa con gái không có thuốc chữa này, mà đi bồi dưỡng con trai cùng cháu gái.

Cẩu huyết rồi vẫn có thể cẩu huyết hơn, năm đứa đích tôn cả nam lẫn nữ, thế nhưng có ba đứa không phải là huyết mạch chính thống của nhà Bạch Hầu!

Bạch Hầu lão tiên sinh bị tổn thương tinh thần, chính là vì cứu một trong số các cháu gái mà tạo thành, kết quả đứa cháu gái này thế nhưng không phải huyết mạch của của nhà Bạch Hầu! Nhà Bạch Hầu bọn họ quả thực trở thành chuyện cười bậc nhất, gia tộc quyền lực nhưng có hiệp sĩ đội nhiều mũ xanh nhất!

Chuyện này đối với lão tiên sinh là một đả kích rất lớn. Ông đành đem một tia hy vọng cuối cùng, đem tất cả tinh lực đều đặt ở con trai và cháu trai của mình. Nhưng vận mệnh không muốn buông tha ông, hai huyết mạch, một đứa trời sinh si ngu, một đứa chuẩn tra nam cặn bã xã hội!

Nhìn đến cảnh này, An Nhàn đều không khỏi đối Bạch Hầu lão tiên sinh khóc một phen nước mắt đồng cảm.

Đây là kiếp trước tạo bao nhiêu nghiệp mới có thể nhận được đến loại báo ứng này?

Hy vọng tất cả đều tan biến, cho dù có tố chất tâm lý cường đại, chỉ sợ cũng muốn hỏng mất.

Trong nhà Bạch Hầu, ba đứa con trai ở bên ngoài nhưng thật ra có vài đứa con tư sinh, mà đứa con của hai người con gái, lại không có một đứa nào là cốt nhục của chính chồng mình ( An Nhàn: Quả thực là nhân gian bi kịch…). Một người quy củ truyền thống như Bạch Hầu lão tiên sinh cho dù thế nào đều sẽ không thừa nhận thận phận của bọn họ.

Luân phiên bị đả kích, tâm lão nhân như hóa tàn tro tàn. Cô nên dùng phương pháp gì mới có thể làm cho ông một lần nữa phấn chấn trở lại? Chỉ có thi ân với hắn, thì việc mua đất mới dễ thương lượng được.

Ánh mắt An Nhàn dừng lại ở đứa con trời sinh ngu ngốc kia. Ở thời đại tu chân, có một loại đan dược ít được người ta biết đến, tên là “Khai Trí Đan”, có thể mở ra thất khiếu, đầu óc nhanh nhạy hiểu rõ, may mắn hơn nữa thì còn có thể có được chỉ số IQ cao hơn cả người bình thường.

Chỉ là luyện chế loại đan dược này không chỉ yêu cầu vài loại thiên tài địa bảo hiếm có, hơn nữa còn cần phải tiêu hao không ít linh khí.

Linh khí hiện tại mà nói khá là ít ỏi nhưng suy cho cùng vẫn còn có mà xài, nhưng thiên tài địa bảo thì không phải muốn là dễ dàng có được.

An Nhàn linh quang chợt lóe, trong đầu nhảy ra tọa độ bản đồ mà hai ngày trước tinh bàn đã hiện ra, cô tỏa định trong đó một vị trí.

Biển Phỉ Thúy, ở thành phố Thương Lộ, khoảng cách này ước chừng mất 4 tiếng đồng hồ đi xe, nếu ngồi quang tấn (một loại giao thông công cộng), có lẽ chỉ cần nửa giờ.

Edit: tác giả bảo đó là xe công cộng thì chúng ta cứ hiểu là xe công cộng đi, ahihi

Bên dưới Biển Phỉ Thúy, đúng là di tích tu chân của phái Nam Đấu. Nếu có thể tiến vào di chỉ, nói không chừng có thể tìm được không ít thiên tài địa bảo cùng linh đan.

Vừa lúc tháng này tân dược còn chưa có tuyên bố, cô thừa dịp lúc đi thăm dò địa hình, thuận tiện đem chuyện phát sóng trực tiếp tân dược làm luôn một thể, xem như một hòn đá trúng mấy con chim.

Nghĩ đến đây, An Nhàn dọn dẹp một chút, lập tức liền chuẩn bị xuất phát. Mới vừa bước được một bước, cô bỗng nhiên cảm giác phần eo bị siết lại. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra có một cây dây đằng bò đến trên eo cô, níu kéo không cho đi.

“Ta đi ra ngoài một hồi, lập tức liền trở về.” An Nhàn kéo kéo dây đằng, dùng ngữ khí thương lượng nói.

Kết quả Ô Lưu Đằng chẳng những không có buông ra, ngược lại duỗi ra thêm mấy cây, loanh quanh lòng vòng mà hướng tay chân cô cuộn lại. An Nhàn bất đắc dĩ mà lắc đầu, thi triển tiểu pháp thuật, nhẹ nhàng đem dây đằng mở ra.

Mới vừa sinh ra linh trí, Ô Lưu Đằng tựa như một đứa trẻ nhỏ tinh nghịch, tính chiếm hữu đặc biệt cao.

“Ở đó đợi ta, khi trở về ta mang cho ngươi đồ ăn ngon.” An Nhàn vẫy tay chào nó, xoay người ra khỏi phòng. Mấy cây dây đằng ở không trung múa may một hồi, ngay sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, sau đó “Bang” một tiếng đem cửa sổ đóng sầm, thủy tinh nát đầy đất. Còn chưa hết giận, lại quấn lấy khung cửa, trực tiếp đem chúng nó bứng lên, vèo một cái ném xa hơn trăm mét.

Dây đằng nhìn cửa sổ trụi lủi cảm thán: Viên mãn!

Còn không biết cửa sổ phòng đã bỏ mình mà đi, An Nhàn lấy ra một chiếc phù gắn lên xe, chọn biển Phỉ Thúy mà đi.

Nhóm hoa hữu đã thu được tin tức có phát sóng trực tiếp tân dược, đã sớm canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp, chờ chiêm ngưỡng phong thái nam thần.

Hai giờ chiều, An Nhàn đến biển Phỉ Thúy. Trước mắt là một vùng hải dương bích ngọc mỹ lệ, hơi nước mát mẻ, gió biển dịu nhẹ khiến người ta vui vẻ thoải mái.

An Nhàn thay bộ áo quần ngắn free size, lộ ra cánh tay cùng chân dài trắng nõn. Cô không dám mặc bộ áo tắm bó sát người để tránh bại lộ “Khuyết tật”.

Đếm ngược kết thúc, màn ảnh vừa hiện ra, mọi người liền nhìn đến một bóng người từ trên đá ngầm thả người nhảy xuống, phịch một tiếng hòa vào biển rộng.

【Má ơi, đây là có chuyện gì?】

【Mới mở màn liền gặp hình ảnh tràn đầy năng lượng như thế rồi?!】

Màn ảnh tùy ý mà hoàn toàn đi vào trong biển, hình ảnh hiện lên một đường sáng màu lam nhạt chợt lóe rồi biến mất, ở trong màu xanh thẫm của nước biển hiện lên một mảnh mỹ lệ tinh tế.

Màn ảnh nhanh chóng di động đuổi luồng sáng kia. Một lát sau, một con ốc biển đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh, ngay sau đó là một đôi mắt trong ngần. Màn ảnh thoáng kéo xa, An Nhàn liền xuất hiện trong mắt mọi người.

Y ôm một cái vỏ ốc biển, lẳng lặng lơ lửng giữa biển, tóc dài nhẹ nhàng bay múa, cả người tản ra luồng sáng nhàn nhạt, làn da trắng nõn sáng trong, giống như trân châu biển sâu, lóng lánh động lòng người.

Không có bất luận thiết bị lặn nào, cô mặc một bộ đồ bình thường gọn gàng, cứ thế xuất hiện trước biển rộng.

An Nhàn uyển chuyển nhẹ nhàng quay cuồng, đem ốc biển đặt trên một tảng đá san hô, đi theo một đám cá nhỏ màu sắc rực rỡ hướng đến vùng nước sâu trong vắt mà bơi. Khi thì hướng về phía trước, khi thì lao xuống, khi thì đứng yên, lúc lại xoay quanh… Dáng người ưu nhã, động tác lưu sướng.

Chưa đến một lúc sau, cô tìm trong khóm san hồ một cái vỏ sò lớn bằng bàn tay. Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ một gõ, vỏ sò chậm rãi mở ra, phun ra một viên trân châu hồng nhạt.

Đem trân châu lấy ra, cô giơ lên về phía màn ảnh.

【Ngao ngao ngao, nam thần đưa tui đi ngao du biển rộng, nam thần mang tui đi đào trân châu!】

【Quá đẹp, thật giống như đồng thoại vậy.】

【Cặp chân dài kia thật sự quá dụ hoặc, nếu để tui lựa chọn một phương thức tử vong, tui sẽ chọn bị Minh chủ dùng hai chân kẹp chết.】

【Lầu trên nhất định là nam nhân đáng khinh, nam thần đùi đẹp kẹp thiên kẹp địa, cũng sẽ không thèm kẹp anh!】

...

Đang xem phát sóng trực tiếp, trong đầu Hạ Lẫm không tự giác hiện lên cảnh bị cặp chân dài kẹp lấy vòng eo, tức khắc cảm giác dưới bụng căng thẳng, ngay sau đó lại có chút không vui, động động ngón tay, đem tư tưởng của tên nhóc bị hai chân kẹp chết cấp tốc xóa bỏ.

Lúc này trong video, An Nhàn bắt đầu tăng tốc, như một con cá kiếm phi nhanh trong nước, lưu lại một chuỗi bọt biển trắng xóa.

【Minh chủ cẩn thận!】

Theo lộ tuyến An Nhàn tiến lên, đột nhiên xuất hiện một bóng đen thật lớn, mắt thấy sắp đụng phải, An Nhàn phanh lại, bồng bềnh ngừng lại ở trong nước, tóc dài theo quán tính còn tiến về phía trước, tinh tế mà bung xõa.

Một con cá lớn hơn mười mét thản nhiên đi ngang qua trước mắt An Nhàn, tròng mắt to lớn của nó còn liếc mắt nhìn cô một cái, vẫy vẫy vây cá, như là đang chào hỏi.

【A, dễ thương muốn chết! Đây là cá heo phải không này?】

【Quả thật là cá heo, một loại sinh vật biển ôn hòa nuôi con bằng sữa mẹ】

An Nhàn bơi tới bên cá heo, bám lấy vây lưng nó, cùng nó ngao du.

Biển sâu tối tăm xuyên xuống vài tia ánh sáng lấp lánh lên An Nhàn, tựa như ánh trăng sáng trong đêm đen mịt mờ, tỏa sáng đẹp đến mê người. Vô số cá nhỏ xoay quanh tới lui tuần tra cô, tựa hồ muốn tôn cô trở thành vương giả của bầy cá, chúng cứ thế vui vẻ truy đuổi theo thân ảnh cô.

Phong cảnh đáy biển từ từ hiện ra trong màn ảnh, tĩnh lặng, đồ sộ, *muôn màu nghìn sắc.

*Edit: thật ra bản gốc là ngũ thải tân phân, ý là 1 - Ngũ thải gồm 5 màu: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen 2 - Tân phân: rực rỡ, sặc sỡ

Lúc này, trong tầm mắt An Nhàn xuất hiện một con cá đuối, tốc độ di chuyển cực nhanh. Cô buông cá heo ra, đuổi theo con cá đuối kia, bắt đầu cùng nó cạnh tranh tốc độ.

Một người một cá như hai mũi tên sắc bén, ở trong biển bắn đi, phát ra tiếng nước gợn sóng chấn vang vèo vèo.

Cá đuối chú ý tới kẻ độ tốc cùng mình, nó tăng vọt tốc độ, đầu vọt vào trong đàn sứa phía trước.

【Mẹ ơi, con cá đuối này quá gian trá!】

【Đây là sứa độc, có chứa kịch độc, Minh chủ khẳng định đuổi không kịp.】

【A a a, thật muốn nhìn Minh chủ làm thịt con cá đuối tiểu tiện nhân kia!】

*edit: thật ra nên mắng nó là tiểu tiện ngư chớ...

Đang lúc mọi người cho rằng An Nhàn tạm chấp nhận dừng bước, lại thấy hắn dũng mãnh không sợ chết vọt vào đàn sứa.

【Minh chủ bình tĩnh!】 - Mọi người kinh hô.

An Nhàn ở giữa đàn sứa hoàn toàn không bị ngăn trở chút nào, cũng không bị ảnh hưởng bởi độc tố. Ngược lại là con cá đuối phía trước kia, không biết có phải do tư thế tiến lên không đúng hay không mà bị một con sứa cuốn lấy, thân thể không ngừng run rẩy, mắt trở nên trắng dã. An Nhàn đem nó từ kề cận cái chết cứu vớt ra.

【Ha ha ha, ai bảo mày thích khoe khoang.】

【Bi kịch của cá đuối, vì nhóc mà bi ai một giây.】

【Com cá đuối này nhất định là cá đuối trong tộc ngu ngu, vậy mà lại bị sứa độc chích.】

【Minh chủ, bắt nó trở về nấu đi này! Cá đuối hấp vô cùng ngon luôn!】

Hiển nhiên, An Nhàn không muốn ăn nó, cô dùng linh khí giúp con cá đuối này khôi phục, một lúc sau liền thả nó đi.

Kết quả tên nhóc này dường như không định đi, nó ở bên người An Nhàn vòng tới vòng lui, còn hay dùng cái đuôi chạm vào chân cô.

【Mịa nó, con này có phải là đang cùng Minh chủ cầu yêu không vậy?!】

【Giết giết giết, nó dám cọ đùi đẹp của nam thần, tui muốn giết chết nó!!!】

【Mị lực của minh chủ đã vượt qua cảnh giới chủng tộc!】

【Con cá đuối này có phải bị ngu rồi không? Người và cá mà chẳng phân biệt được, nó có bản lĩnh công được Minh chủ sao?】

【Không cần xem thường năng lực của sinh vật dưới đáy biển, chúng nó chẳng những có thể tự công tự thụ, còn có thể dị thể sinh sản nữa.】

【Aaaa Minh chủ, mau mau cách xa nó một chút, vạn nhất người có mang với nhóc cá này thì làm sao bây giờ?!】

An Nhàn: Các người so với con cá đuối kia còn ngu ngốc hơn nữa ==.

_oOo_

Góc nhỏ của Hy:

Tui đang suy nghĩ đến việc tiếp tục tìm editor đồng hành, có tình yêu nào muốn thử sức không nè. >.<