Sau khi điều tra phòng trọ, Lê Tiệm Xuyên, Ninh Chuẩn và Johnny rời khỏi chỗ ở của Albert Bé; vừa thảo luận về vụ mất tích của xe buýt trường học ba năm trước,vừa đi đến nhà của Albert.
Lê Tiệm Xuyên hiển nhiên không biết địa chỉ của Albert, nhưng Johnny biết.
Hơn nữa, nhà của Albert rất gần với phòng trọ của Albert Bé, nếu không Albert đã không mang theo gậy, đi đứng bất tiện mà còn thường xuyên đến nơi này.
Chỉ có điều, Johnny nói rằng sau cái chết của Albert Bé, cảnh sát đã điều tra hai phòng thuê khác. Một là một gia đình ba người làm nghề lái buôn; một là một cô gái trẻ không nghề nghiệp. Cô gái trẻ nói với cảnh sát rằng Albert thường xuyên đến thăm em trai của mình, nhưng hình như Albert Bé không thích Albert cho lắm, hai người từng cãi vã ầm ĩ trong phòng trọ, Albert Bé còn cảnh cáo Albert đừng có mà quay lại đây.
Mối quan hệ giữa hai anh em nhà này cũng có chút khó biết rõ đầu đuôi.
Chiếu theo sự quan tâm của Albert dành cho em trai, tại sao Albert không sống với em trai mà lại sống một mình, để em trai làm tổ trong một phòng cho thuê đơn sơ gần đó.
Nếu những gì cô gái trẻ nói là sự thật, thì có khả năng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Albert Bé mới không chịu sống cùng với Albert.
Nhân lúc Johnny đi WC, Lê Tiệm Xuyên nói với Ninh Chuẩn về ba cơ hội sống lại và lần tử vong đầu tiên của mình.
Chất độc không màu và không mùi không có nhiều, nhưng Ninh Chuẩn không tận mắt nhìn thấy nên cậu không thể nào đoán được loại chất độc mà hung thủ đã sử dụng. Vì thế, sau khi rời khỏi phòng trọ, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đều bí mật nâng cao cảnh giác để phòng ngừa các chất độc và thủ đoạn giết người khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cả ba không đi xe mà đi bộ ra khỏi khu nhà trọ, vừa đi vào công viên là nhìn thấy ngay một khu nhà mới chỉnh chu và sạch sẽ ở đằng xa.
Johnny nói rất nhiều, lúc ba người họ vừa nói chuyện vừa băng qua con đường cây ngô đồng của công viên, Lê Tiệm Xuyên với tinh thần cảnh giác cao độ đột nhiên rùng mình!
Mẹ nó! Không phải chứ!
Lê Tiệm Xuyên lạnh hết cả người, theo bản năng lách người qua một bên.
Nhưng trùng hợp làm sao, cây gậy của hắn mắc vào trong nắp hố ga nhô lên khỏi mặt đất.
Chỉ một giây sau, một cơn đau rát và tê dại đập vào sau lưng hắn.
Một dòng điện mạnh lan khắp cơ thể, Lê Tiệm Xuyên thốt ra một tiếng “ah” trong cổ họng, cả người run rẩy, ngã rầm ra đất.
“Dây điện cao thế bị đứt rồi!”
Johnny hét lên rồi thúc mạnh người vào Ninh Chuẩn ở bên cạnh Lê Tiệm Xuyên.
Nếu tới gần vị trí dây điện cao thế bị đứt rớt xuống thì sẽ bị điện giật. Mặc dù đường dây cao thế giật điện Lê Tiệm Xuyên vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống đất nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.
“Ah ___!” ăn cắp là chó
“Dây điện… điện giật chết người rồi!”
Đám đông gần đó hoảng loạn cả lên.
Ninh Chuẩn văng đi rất xa, ngồi trên mặt đất bụi bặm, vẻ mặt nhợt nhạt nhìn chằm chằm vào cơ thể nằm trên mặt đất một lúc, từ từ cúi đầu xuống, ngón tay mài ra một vết đỏ chói mắt trên con đường xi măng.
Lê Tiệm Xuyên không bao giờ nghĩ rằng sau khi mình chết vì bị đầu độc thì sẽ bị điện cao thế ở bên đường giật chết chỉ trong cùng một ngày.
Nhưng hắn biết rằng đây tuyệt đối không phải là tai nạn.
Trong công viên người đến người đi, trẻ em và người già tụ tập hàng ngày, sự an toàn điện sẽ không chiếu lệ như thế, ngay cả đường dây cao thế bị đứt cũng không biết. Rõ ràng, thời gian và địa điểm của sự cố dứt dây điện cao thế này rất khéo léo. Nếu không phải trên người hắn bị gắn thiết bị theo dõi thì chính là hung thủ đã chuẩn bị và tính toán tỉ mỉ từ trước.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều người ở gần bọn hắn. Công viên lúc sập tối luôn có rất nhiều người dắt chó đi dạo, nhưng dưới cái quét mắt của hắn, thoạt nhìn không có người nào khả nghi.
Lại chết không rõ ràng.
Tuy nói ở một khía cạnh khác thì đúng là hắn đã nắm được các manh mối quan trọng.
Nhưng cảm giác trải nghiệm cái chết rất thật, cơn đau điện giật như từng quen thuộc khiến hắn cáu kỉnh và phẫn nộ.
“Số lần sống lại còn lại: 1.”
Một dòng chữ lóe lên trong bóng tối hư vô.
Lê Tiệm Xuyên dần dần lấy lại nhận thức về cơ thể, ý thức của hắn đã tỉnh táo từ lâu, nhưng không biết tại sao cơ thể lại không có cảm giác và không chịu sự khống chế.
Tình hình lúc này giống như hắn bị niêm phong trong một cái xác bị giam cầm, không thể có bất kỳ nhận thức và phản ứng nào với thế giới bên ngoài.
Không lâu sau, hắn nghe thấy một loạt tiếng động nhỏ, còn có tiếng nói chuyện ở xa xa.
“Nếu cậu thấy không thoải mái thì về trước đi…”
“Pete, cậu đúng là bạn tốt của tôi… Vậy tôi đi trước nhé, ngày mai sẽ đãi cậu một bữa…”
Là giọng nói của hai người đàn ông.
Chỗ này hình như là một nơi trống trải và khép kín, giọng nói của hai người có kèm theo tiếng vang.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy cơ thể mình rất lạnh, nhiệt độ xung quanh thấp bất thường. Hắn cố gắng cử động ngón tay, sau khi xác nhận mình có quyền kiểm soát cơ thể này, hắn lặng lẽ hé mắt.
Lọt vào trong mắt là ánh sáng xám trắng chói mắt lạnh như băng.
Hàng chục chiếc giường được xếp thành hai hàng dựa vào tường, hầu hết các giường đều có người nằm, những cơ thể này được phủ kín bằng vải trắng, chỉ một số ít không bị che mặt.
Lê Tiệm Xuyên dời tầm nhìn, vừa vặn đối diện với khuôn mặt với hai đốm thi ban ở giường bên cạnh.
Nhà xác. Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt, tạm thời không chắc chắn về tình huống trước mắt.
Hiện tại hắn cũng đang nằm trên giường, mặc dù trên mặt không bị phủ vải trắng nhưng rõ ràng hắn cũng là một trong những xác chết này. Mà lượt xét xử này cho “ba lần sống lại”, nếu hiểu đúng theo nghĩa đen thì hiện tại hắn chắc chắn đang ở trạng thái sống, là người sống, không thể nào là người chết được.
Vậy thì thân phận của hắn xuất hiện ở nơi này, nằm trong nhà xác, là vì có triệu chứng chết giả và bị đưa nhầm tới đây hay là vì lý do gì khác.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần cửa ra vào, Lê Tiệm Xuyên không dám hành động dưới tình huống không rõ ràng nên vội nhắm mắt lại, yên ổn sắm vai một xác chết.
“Cạch!”
Truyện được post tại vulactruongan.wordpress.com
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa của nhà xác lớn này đã bị khóa trái.
Tiếng bước chân đến gần.
Nghe mức độ nặng nhẹ và khoảng cách của bước chân, Lê Tiệm Xuyên có thể suy đoán đại khái đây là một người đàn ông hơi gầy và không quá cao.
Tiếng bước chân dừng lại ở cách đó không xa, một tiếng động nhỏ vang lên, hơi thở của người đàn ông từ từ gấp gáp.
Lê Tiệm Xuyên hé mắt quét nhìn cái bóng dưới mặt đất, đoán được người đàn ông kia đưa lưng về phía hắn, hắn mới cấp tốc mở mắt nhìn sang.
Người đàn ông tên Pete rất gầy, mặc áo khoác màu xám, đang lấy những thứ như dao mổ và nhíp gắp ra khỏi túi áo, kế đó dùng bàn tay đeo găng tay chạm vào một xác chết ở xéo đối diện, hình như đang kiểm tra thi thể nhưng động tác không chuyên nghiệp, lại có hơi khẩn trương.
Lê Tiệm Xuyên hơi dịch chuyển đầu, muốn xem thử diện mạo của xác chết kia nhưng không ngờ Pete lại đột ngột quay đầu.
Hai mắt lập tức nhắm lại.
Lê Tiệm Xuyên có thể cảm thấy ánh mắt cảnh giác của Pete đang liếc qua liếc lại.
Song Pete chỉ liếc nhìn mà không hề phát hiện Lê Tiệm Xuyên đang rình trộm.
“Lạ thật.”
Pete lầm bầm, bình tĩnh lại, xoay người tiếp tục kiểm tra xác chết.
Lê Tiệm Xuyên đợi một lúc để xác nhận Pete sẽ không đánh úp bất ngờ nữa thì mới hé mắt lần nữa.
Lần này đúng là trùng hợp, do động tác kiểm tra xác chết nên Pete đã di chuyển người, vừa vặn để lộ đầu giường. Khuôn mặt của xác chết kia nằm nghiêng, quay về phía Lê Tiệm Xuyên.
Lấy thân phận Albert, hắn đã kiểm tra tất cả các tài liệu liên quan đấn vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip từ trước, vì vậy hắn có thể lập tức nhận ra thi thể kia là Sam.
Là cha của thân phận Phil của Ninh Chuẩn, cũng là nạn nhân cuối cùng trong vụ án giết người liên hoàn.
Lúc Lê Tiệm Xuyên đang ngẩn ra, đột nhiên có tiếng di động ù ù vang lên, vang vọng trong nhà xác trống trải.
Pete có vẻ hơi nhát gan, giật mình một cái, sau khi thở hắt ra, Pete mới tháo găng tay móc điện thoại rồi bấm nhận: “Tôi còn đang ở nhà tang lễ… gấp cái gì, nếu không yên tâm thì tự đến kiểm tra đi!”
Lê Tiệm Xuyên không thể nghe rõ giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại.
Nhưng hắn thấy vẻ mặt của Pete thiếu kiên nhẫn, đồng thời chú ý thấy bàn tay phải cầm di động của Pete vừa khéo thiếu mất hai ngón tay.
Là người chơi.
Lê Tiệm Xuyên rùng mình nhưng không ngạc nhiên.
Nếu là cảnh sát hoặc gia đình nạn nhân thì không thể khám nghiệm tử thi một cách lén lút trong phòng chứa xác như vậy được.
Hơn nữa, cuộc trò chuyện trước đó cũng cho thấy người chơi tên Pete kia hẳn sắm vai nhân viên nhà tang lễ trong lượt xét xử này. Người gọi điện cho Pete cũng là một người chơi, nếu bọn họ hợp tác với nhau thì rất có khả năng bọn họ đã cùng vào trò chơi thông qua hộp ma.
Chỉ là không biết họ có phải là ba giám mục trên bàn tròn và cũng có ba cơ hội chuyển đổi thân phận và sống lại trong lượt này giống như hắn hay không.
Pete nói tiếp: “… Chưa tìm thấy. Vết thương chí mạng của nạn nhân cuối cùng là một cú đánh vào đầu, nhưng sau khi chết, hung thủ còn xẻ bụng nạn nhân, dạ dày và ruột cũng bị cắt, vừa thối vừa bẩn, khó tìm lắm…”
Bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trực giác của Lê Tiệm Xuyên cho thấy có liên quan tới manh mối quan trọng, hắn định đợi lúc Pete đi rồi sẽ xuống xem thử.
Nhưng không ngờ sau khi Pete cúp điện thoại và kiểm tra xong cơ thể Sam, Pete không rời đi ngay mà chuyển hướng đi sang chỗ hắn.
Trong nháy mắt, Lê Tiệm Xuyên gần như cho rằng Pete đã phát hiện hắn còn sống.
Hắn đã sẵn sàng chiến đấu.
Truyện được post tại vulactruongan.wordpress.com
Nhưng chẳng mất bao lâu, Lê Tiệm Xuyên đã biết mình đoán sai.
Pete không chạm vào hoặc kiểm tra cơ thể hắn, mà mở khóa bánh xe dưới chân giường, thở phì phò kéo chiếc giường đi ra ngoài.
Lê Tiệm Xuyên không hiểu Pete muốn làm gì, điện thoại di động của Pete lại reo lên.
Nhưng lần này Pete lại nghe điện thoại với một giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ngài quản lí, đúng vậy… tôi tìm thấy rồi, Roy bọn họ đi gấp quá nên quên mất vẫn còn một cái xác cần được hỏa táng, tôi đang định đẩy tới lò thiêu đây…”
Lê Tiệm Xuyên: “…”
Trong lòng hắn lộp bộp nhưng không quá hoảng loạn.
Nếu Pete thực sự muốn kéo hắn đi hỏa táng, thì tại thời điểm sống chết, hắn sẽ không rảnh quan tâm xác chết vùng dậy, bị người chơi Pete có thể vẫn còn cơ hội sống lại để mắt trả thù, hắn phải một dao giải quyết Pete trong im lặng.
“… Đúng vậy, là số 1201… Hử, không phải sao? Số 1210 à, được được, tôi đi ngay đây.”
Pete cúp điện thoại, thở hắt ra đầy bất lực, đẩy Lê Tiệm Xuyên trở lại, đi đến một chiếc giường khác và bắt đầu kéo nó ra ngoài.
May là không bị hỏa táng tại chỗ thật.
Lê Tiệm Xuyên sợ bóng sợ gió một hồi.
Sau khi Pete kéo theo chiếc giường rời phòng xác, hắn nhanh chóng ngồi dậy, dùng hai tay bò đến cạnh thi thể của Sam, đỡ lấy mép giường, đeo găng tay do Pete để lại vào rồi bắt đầu kiểm tra.
Giám định cơ bản của Pete là chính xác.
Dễ nhận thấy rằng người chơi hộp ma ban đầu có thể rất ngây thơ, nhưng sau khi trải qua lễ rửa tội của trò chơi, bọn họ sẽ có ý thức học hỏi thêm, ví dụ như các loại ngôn ngữ quan trọng nhất, khám nghiệm tử thi, hay tán thủ đơn giản. Kỹ năng của Pete không bao chuyên nghiệp như Tạ Trường Sinh theo chuyên ngành pháp y, chắc là tự học.
Như Pete nói, Sam là nạn nhân cuối cùng trong vụ án, trước Sam là Andreas. Chỉ là Andreas khá may mắn, không bị giết, nhưng lại bị dọa đến phát điên.
Vết thương chí mạng sau đầu của Sam tương đối lớn, hẳn được gây ra bởi một vật kim loại rất nặng. Hình dạng của vết thương không đều, không thể xác định được hung khí.
Vết thương trên bụng Sam đã được bác sĩ pháp y khâu lại, nhưng bây giờ Pete lại mở nó ra nhưng không khâu lại, ruột rách bươm quấn vào nhau giống như đống bùn đỏ. Lê Tiệm Xuyên không hề nhíu mày đưa tay vào, cẩn thận sờ qua một lượt.
Không bao lâu, một mảnh nhỏ cứng xuất hiện giữa những ngón tay dính máu của hắn, dài rộng khoảng vài mm, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu không phải do hắn đặc biệt kiên nhẫn và cẩn thận thì sợ rằng đã bị bỏ qua.
Tất nhiên, cũng phải cảm ơn bác sĩ pháp y và Pete, người đã giúp dọn dẹp những thứ lộn xộn dính dớp khác.
Mảnh nhỏ này dính đầy máu và dịch dạ dày, vì vậy không thể nhìn ra nó là cái gì.
Lê Tiệm Xuyên không biết liệu Pete có đang tìm kiếm thứ này hay không, nhưng hắn cảm thấy chất liệu của thứ này hơi quen thuộc, nhưng tạm thời hắn không nhớ ra, vì vậy hắn xé tới một tấm nhựa, bọc nó vào rồi nhét vào túi.
Cũng vào lúc này, Lê Tiệm Xuyên mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ bằng lụa màu xanh với hai túi áo, quả thật chẳng phù hợp gì với phòng chứa xác này, không biết thân phận của thi thể này là gì nữa.
Sau khi kiểm tra thi thể Sam, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng mở cửa phòng chứa xác, bò ra ngoài trước khi Pete quay trở lại.
Kiểu phòng chứa xác thế này sẽ có thêm một ổ khóa bên ngoài sau khi nhà tang lễ hết giờ làm việc, cũng không có cửa sổ. Nếu Lê Tiệm Xuyên không tranh thủ thời gian đi ngay lúc này thì chỉ sợ có muốn đi cũng không đi được.
Về chuyện Pete trở lại phát hiện hắn biến mất cũng không ảnh hưởng quá lớn, dù sao trong mắt họ, hắn chỉ là một xác chết.
Nhiều nhất là xác chết đã bị đánh cắp, khả năng liên tưởng xác chết sống lại sẽ rất thấp.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên mới bò ra ngoài không được bao lâu, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng la thảm thiết truyền tới từ một hàng lang khác trong tầng hầm: “Không ___!”
Tiếng la còn chưa dứt thì một tiếng động lớn đã vang lên, hình như là tiếng đóng cửa nặng trịch.
Người la là Pete.
Lê Tiệm Xuyên không rảnh quan tâm, cắn con dao mổ mà Pete để lại vào miệng, hai tay bò nhanh về phía trước, nhanh chóng kéo hai chân không cảm giác của mình sang phía bên kia hành lang, lách người ẩn đằng sau một cánh cửa nửa mở rồi nhìn về phía bên kia.
Vị trí đó là lò hỏa táng.
Hầu hết các lò hỏa táng trong nhà tang lễ đều kín mít, nhưng nhà tang lễ này rõ ràng không giống bình thường.
Lò hỏa táng được ngăn cách bằng một bức tường, ở phía trên là một tấm kính lớn, có thể để người bên ngoài nhìn rõ cảnh tượng bên trong lò.
Lúc này, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một người bị nhốt trong lò hỏa táng, tay chân vùng vẫy tứ tung nhưng không thoát ra được.
Chẳng mất bao lâu, nhiệt độ cao và ngọn lửa dữ dội đã làm người nọ bất tỉnh, dần dần bị đốt cháy thành than cốc hình người, sau đó hóa thành tro tàn.
Một người sống đã bị hỏa táng.
Lê Tiệm Xuyên rét lạnh.
“Cạch.” Edit by Lam Thương
Có tiếng đóng cửa đột ngột.
Lê Tiệm Xuyên chuyển mắt nhìn về chỗ phát ra tiếng động nhưng lại trúng ngay góc chết, chỉ có thể nhìn thấy một người còng lưng đi ra khỏi căn phòng đối diện với lò đốt bên kia lối đi an toàn.
Lê Tiệm Xuyên nín thở, nhìn chằm chằm vào cái bóng bị ngọn đèn ở hàng lang rọi lên tường.
Bàn tay của cái bóng đó đủ năm ngón, chắc chắn không phải người chơi. Cái bóng bước lên cầu thang, lúc cúi đầu thì chợt giơ tay lên dụi mắt.
Chính là kẻ này.
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên lạnh băng, nhưng không vội vã xông ra.
Đánh giá sơ qua thể lực của người đàn ông này thì có vẻ không chọi lại mình.
Nhưng đừng quên rằng điều kiện tử vong của lượt xét xử này sẽ bị kích hoạt ngẫu nhiên khi gặp phải manh mối. Từ điểm này có thể thấy rằng hung thủ của lượt xét xử này rất mạnh, đặc biệt có thể thiết lập nhiều cách chết bất ngờ và khó tưởng.
Hai lần trước đó, Lê Tiệm Xuyên đều chết sau khi nhận được một số manh mối mà hắn cho là quan trọng.
Bây giờ hắn đã gián tiếp nhìn thấy hung thủ, nguy cơ tử vong sẽ chỉ cao hơn. Ngoài ra, lần nào hung thủ cũng tình cờ thoát khỏi camera giám sát, Lê Tiệm Xuyên không nghĩ đó là trùng hợp, rất có thể hung thủ còn có đồng bọn, mà mỗi camera có thể là con mắt của đồng bọn kia.
Hắn cần bằng chứng và sự thật, nhưng hiện tại tốt nhất không nên lấy cơ thể tàn tật này để đối đầu trực tiếp với tên hung thủ tà môn kia.
Đến bước đường cùng mới sử dụng cơ hội sống lại cuối cùng.
Bản năng của Lê Tiệm Xuyên đã cứu hắn rất nhiều lần, vì vậy hắn không chần chờ. Khi bóng hung thủ biến mất, hắn lập tức im ắng mở cửa sổ của căn phòng, trượt xuống từ đường ống bên ngoài, tránh camera của nhà tang lễ, nhanh chóng chui vào một bụi cỏ âm u.
Vị trí của bụi cỏ có thể nhìn thấy cửa sổ của căn phòng kia.
Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, cửa sổ của căn phòng kia được đẩy ra. Một người đàn ông đeo khẩu trang, đội nón che kín mít xuất hiện trước cửa sổ, cầm di động nói: “Không có người.”
Sau đó nhìn lướt ra ngoài cửa sổ một lần, rồi xoay người rời đi.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy đôi mắt dưới vành nón của hung thủ hình như có chút quen mắt, khóe mắt gã đỏ hoe, nhưng hắn tạm thời không nhớ ra mình đã nhìn thấy chúng ở đâu.
Điều này không bình thường đối với một người có trí nhớ rất rõ ràng như Lê Tiệm Xuyên, cũng có thể hắn từng nhìn thấy tương tự, nhưng chưa nhìn thấy giống nhau như đúc.
Lê Tiệm Xuyên nằm bò trong bụi cỏ, thấy bóng dáng kia đi tới, không đi vào bóng đêm.
Lại đợi thêm một lúc, sau khi hoàn toàn xác nhận hung thủ sẽ không quay trở lại, hắn mới leo trở vào nhà tang lễ, sử dụng điện thoại cố định bên trong để kết nối với điện thoại di động của Ninh Chuẩn: “A lô, có phải Chuẩn Chuẩn đáng yêu không? Mau đến nhà tang lễ đón ông xã đẹp trai đã qua đời của em đi.”
Hết chương 76