Ninh Chuẩn cũng nhìn thấy tờ rơi trong tay Lê Tiệm Xuyên, song chỉ nhướng mày mà không nói gì.
Tất nhiên, dù cậu muốn nói cũng không nói được, những nội dung liên quan đến manh mối và câu trả lời đều sẽ bị chèn tiếng bíp.
Lê Tiệm Xuyên gấp tờ rơi và báo cáo thương tích lại, cho vào túi áo đồng phục, tiếp đó thả Ninh Chuẩn xuống rồi ngồi xổm kiểm tra kệ giày.
Kệ giày không có gì bất thường, chẳng qua những đôi giày nữ đã được chà rửa sạch sẽ, số lượng không nhiều.
Cấu trúc của ngôi nhà này hẳn sẽ không có phòng quần áo, thông thường, giày nữ sẽ nhiều hơn giày nam, phụ nữ thích làm đẹp nên đặc biệt chú trọng cách ăn mặc.
Chỗ này có hơi kỳ lạ. Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên quan sát vài đế giày, phát hiện một chút đất cát màu nâu đỏ chưa được rửa sạch ở kẽ đế giày của một đôi giày thể thao nữ.
“Các người đang kiểm tra huyền quan sao?”
Một giọng nữ hơi sắc bén đột nhiên vang lên.
Lê Tiệm Xuyên giương mắt, thấy nữ thẩm phán đứng cách đó vài bước, ánh mắt lạnh băng mang theo vài phần dò xét tìm tòi nhìn hắn và Ninh Chuẩn, giống như đang phỏng đoán cái gì đó.
Hai người cũng đang nhìn lại.
Lê Tiệm Xuyên đo tính sơ bộ giá trị vũ lực của nữ thẩm phán này, nghiêng đầu liếc nhìn Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn nheo mắt, sẵn sàng kiểm soát thôi miên.
Tổng thể phòng khách chỉ lớn chừng này, cái gì nên kiểm tra cũng đã kiểm tra xong, sẽ không trồi ra thêm manh mối nào nữa. Lê Tiệm Xuyên ước chừng thời gian, tới giờ làm thịt hai con dê béo kia rồi.
Hắn nhướng mày tỉnh bơ trao đổi ánh mắt với Ninh Chuẩn, đứng dậy chuẩn bị hành động thì bất chợt có tiếng chuông cửa dồn dập vang lên ở phía sau lưng.
“Kính coong! Kính coong ___!”
Đám người Lê Tiệm Xuyên không ai bảo ai mà cùng biến sắc, không hề dự liệu đến chuyện này.
Tầm mắt giao nhau.
Ninh Chuẩn im lặng dùng tay ra hiệu, nam luật sư nghe thấy tiếng chuông bèn đi tới lối vào phòng khách, đứng đó trông ra. Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hai người kia, sau đó xoay người nhìn vào mắt mèo, là một người đưa thư mặc đồng phục màu xanh.
Lê Tiệm Xuyên cầm một chiếc giày cao gót lên từ kệ giày, giơ tay mở cửa.
“Có chuyện gì không?”
Lê Tiệm Xuyên chỉ mở hé cửa.
Khu vực bên ngoài chỉ có cửa thang máy của hành lang này là sáng sủa, những nơi còn lại chìm hẳn vào trong bóng tối, hẳn là thuộc về bộ phận không thể nhìn xuyên qua. Từ khu vực sáng sủa, cố lắm mới thấy được nhà của Ron nằm trong một khu nhà cao cấp hai hộ gia đình và một thang máy.
Người đưa thư ngoài cửa đang cầm một lá thư, ở bên chân đặt một cái hộp nhỏ, nụ cười trên mặt cứng đờ: “Chào ông, xin hỏi đây có phải là nhà của ông Ron không? Ông ấy có thư và bưu kiện.”
“Làm phiền rồi.”
Lê Tiệm Xuyên đáp lại rồi nhận thư.
Phong bì ghi tên người gửi là George, cũng chính là người bạn mà Ron viết thư hỏi kia.
Địa chỉ gửi thư là tên một tỉnh thành xa lạ, địa chỉ nhận thư nơi Ron ở lại là thành phố Maine. Lê Tiệm Xuyên còn nhớ rõ thân phận hiện tại của mình là công tố viên thành phố Maine, có lẽ có một vài mối liên quan.
Sau khi ký nhận thư và bưu kiện, Lê Tiệm Xuyên đang định mang đồ vào nhà kiểm tra thì cửa hộ gia đình đối diện thình lình mở ra.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn nhẹ, đeo tạp dề, thò người nhìn ra ngoài.
Tầm mắt của người phụ nữ hơi dừng lại khi lướt qua Lê Tiệm Xuyên, sau đó trực tiếp nhìn ra sau lưng hắn, thốt lên đầy ngạc nhiên: “Ông luật sư, là ông đấy ư, tôi cứ tưởng là Nunnally trở về nữa chứ. Vụ án của Ron cuối cùng cũng kết thúc, ông vất vả rồi.”
Nunnally trở về… Chẳng phải Nunnally đã tự tử sao?
Trong lòng Lê Tiệm Xuyên lập tức tràn ngập nghi ngờ, nhưng hắn không đặt câu hỏi ngay.
Nam luật sư đứng trong nhà bị điểm danh chần chờ một chốc, sau đó tươi cười ôn hòa đi tới cửa: “Tôi đến đây xem một chút. Bà đây và Nunnally quen thân lắm sao?”
Bà hàng xóm lắc đầu cười nói: “Không thân lắm, Nunnally có bao giờ ra khỏi cửa đâu, sao mà thân thiết cho được. Cô ấy là một bà nội trợ rất siêng năng, chỉ thích ru rú trong nhà thôi. Chúng tôi có rủ cô ấy sang chơi nhiều lần nhưng cô ấy nói thích yên tĩnh.”
Một bà nội trợ siêng năng sẽ không có một căn phòng bếp thế này.
Lê Tiệm Xuyên nhận ra Nunnally có lẽ không đơn giản như bề ngoài, hắn chen lời nói: “Vậy Nunnally không đưa con đến trường sao? Ron chắc bận rộn lắm, không có thời gian chăm sóc con cái đâu bà nhỉ.”
“Ông là công tố viên, phải không?”
Bà hàng xóm chú ý đến đồng phục của Lê Tiệm Xuyên, vẻ mặt hơi căng thẳng, tròng mắt đảo quanh, thấp thỏm cười: “Xin lỗi, tôi không có ý tọc mạch nghề nghiệp của ông, chỉ là nhìn thấy quần áo của ông nên mới thuận miệng hỏi… Con của Nunnally có chút trở ngại về trí tuệ nên không đến trường. Đôi khi Ron sẽ dắt cậu bé ra ngoài tản bộ, lúc đó Nunnally sẽ ở lại trông nhà.”
Ron và Nunnally quả nhiên có con.
Xác nhận xong chuyện này, Lê Tiệm Xuyên vẫn không bớt hoang mang, hắn suy nghĩ rồi lại hỏi thẳng: “Bà có nghĩ ông Ron có khuynh hướng bạo hành gia đình và gặp vấn đề về tinh thần không?”
Vẻ mặt của bà hàng xóm cứng đờ: “Tôi không hiểu ông đang muốn nói gì, ông công tố viên ạ. Lẽ nào vụ án của Ron xảy ra những vấn đề khác? Tôi đã nói hết những gì mình biết cho cảnh sát rồi mà…”
“Xin bà đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện mà thôi.” Ninh Chuẩn ở bên mỉm cười nói.
Một vài cảm xúc của Ninh Chuẩn rất có sức cảm hóa, bà hàng xóm bình tĩnh lại, nói: “Tính tình của ông… ông Ron đúng là có hơi thất thường, có một dạo, tôi thường nghe ông ấy la hét, đóng cửa rầm rầm, Nunnally thì trốn trong phòng khóc mãi…”
Bà hàng xóm thở dài: “Nunnally là một người phụ nữ rất dịu dàng, rất đáng thương, tôi từng khuyên cô ấy không nên cúi đầu nhẫn nhục. Tôi từng thấy tay và đùi của cô ấy có rất nhiều vết thương và vết bầm tím… Nunnally không muốn bỏ Ron, cô ấy tin mình có thể chữa hết bệnh cho Ron.”
“Nhưng tôi đã biết Ron nhiều năm, ông ấy ở đây đã lâu. Nếu ông ấy thực sự ngã bệnh thì chắc chắc không phải là chuyện ngày một ngày hai, làm sao có thể chữa khỏi dễ dàng vậy được?”
Nam luật sư nhíu mày: “Ý của bà là trước đây Ron từng ngã bệnh ư?”
“Hửm, dĩ nhiên không phải.”
Bà hàng xóm hình như rất có thiện cảm với nam luật sư, mỉm cười nói: “Chỉ là ông luật sư đây cũng biết đấy, diễn viên diễn hài kịch ít nhiều gì cũng có chút vấn đề tâm lý, tôi thích xem tin tức trên mạng lắm, nên tôi biết mấy chuyện rất nhiều.”
Nói xong, bà ta không đợi đám Lê Tiệm Xuyên hỏi tiếp thì như sực nhớ ra cái gì, chợt nói: “Ngại quá, tôi còn đang nấu cơm, khi nào có dịp thì nói tiếp nhé. Chúc các vị một buổi chiều tốt lành.”
Bà hàng xóm mỉm cười, đóng cửa lại.
Lê Tiệm Xuyên nhìn lướt một vòng bên ngoài, nút ấn của thang máy không phát sáng, xem ra phạm vi hoạt động của bọn bọ chỉ có mỗi ngôi nhà này, không thể rời khỏi thực sự.
Mang đồ vật vào phòng khách, nữ thẩm phán và nam luật sư vây quanh cái hộp, không hề chủ động chạm vào nó.
Bây giờ tình hình rõ ràng là hai chọi một, hai người bọn họ tự thân vận động, nhưng Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn lại quen biết nhau, do đó bọn họ sẽ không mạo hiểm khiêu khích trắng trợn.
“Cái này coi như là manh mối chung, các người không định nuốt một mình đâu nhỉ?”
Nữ thẩm phán hơi nâng cằm, quét mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.
“Im lặng đi.” Chỉ post tại vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên phiền chán chau mày, bắt đầu bóc hộp đầy bạo lực.
Nữ thẩm phán sa sầm mặt, nhưng không tiếp tục đổ dầu vào lửa, chỉ hừ lạnh một tiếng, đứng im tại chỗ.
Ninh Chuẩn kín đáo liếc nhìn nữ thẩm phán, khóe môi nhếch lên khi nhìn thấy sự không nhất quán trong ánh mắt và biểu cảm của cô ta, Ninh Chuẩn có hơi tiếc nuối liếc sang nam luật sư.
Có vài người đang che giấu, có vài người là ngu thật.
Cái hộp trước mặt được nhanh chóng mở ra.
Ngoài hộp không có thông tin người gửi, bên trong chứa đầy miếng lót xốp vô dụng, bên dưới miếng lót xốp là vài tờ báo cũ, không có gì hữu ích.
“Không có gì hết ư?”
Nam luật sư rất ngạc nhiên.
Ninh Chuẩn cúi người khều đống lót xốp.
Lê Tiệm Xuyên cầm tờ báo cũ lên, mở ra, còn chưa kịp xem nội dung trên báo thì bỗng nhiên chạm phải cái gì đó mềm mềm, dinh dính.
“Là… lưỡi!” vulactruongan.wp.com
Nữ thẩm phát đột nhiên sợ hãi hét lên, vung tay ném tờ báo ra xa.
Lê Tiệm Xuyên cũng buông tay, tờ báo giũ ra, một tiếng bịch vang lên, một cái lưỡi nhỏ đỏ tươi rơi trên mặt đất.
Lê Tiệm Xuyên thầm mừng vì hắn vẫn đeo bao tay nãy giờ.
Mấy thứ đồ cứ thình lình xuất hiện thế này, mười cái thì hết tám, chín cái sẽ làm hắn vi phạm quy tắc.
Từng tờ báo bung ra, mỗi một tờ đều bọc một cái lưỡi.
Những cái lưỡi này không chảy máu, tỏa ra mùi formalin nhè nhẹ.
Ninh Chuẩn cúi đầu nhìn, hơi ngạc nhiên nói: “Là lưỡi trẻ con, vết cắt không gọn, người cắt lưỡi không có nhiều kinh nghiệm, không chuyên nghiệp. Lưỡi có dấu hiệu phân hủy, đã rời khỏi dung dịch formalin một thời gian dài.”
“Ai lại gửi mấy thứ này đến đây cơ chứ? Mục đích đe dọa là gì?”
Nam luật sư không hiểu.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn phiếu giao hàng dán trên hộp, người nhận không phải là Ron, mà là Nunnally.
Tuy rằng lưỡi bọc trong báo có hơi tởm lợm, nhưng người ở đây đều là người chơi lão luyện, sức chịu đựng rất tốt. Sau một chút kinh ngạc ban đầu, mọi người đã cầm báo lên xem xét, không bỏ qua bất cứ manh mối nào, ngay cả nữ thẩm phán ném báo vừa nãy cũng đang nhăn nhó mở một tờ ra xem.
Những tờ báo này là báo hàng ngày địa phương ở Maine vào ba năm trước, tất cả đã bị cắt xén, chỉ để lại một vài mẩu tin tức xã hội.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng xem lướt qua một lần, thấy rằng hầu hết nội dung viết về trộm cắp, chiến tranh mẹ chồng nàng dâu, dám làm việc nghĩa, thông báo tìm người, vân vân.
Sau khi phân loại sơ lược những nội dung này, Lê Tiệm Xuyên thấy rằng thông báo tìm người chiếm tỉ lệ tương đối lớn, cha mẹ già thất lạc, vợ thất lạc, con thất lạc.
Lúc này, Ninh Chuẩn đột nhiên nói: “Những miếng lót xốp này là được bíp ___“
Cậu nhanh chóng dừng lại.
Lê Tiệm Xuyên lập tức hiểu ý Ninh Chuẩn.
Tuy không thể nói ra manh mối và suy luận, nhưng lại có thể lợi dụng việc tắt tiếng này để nhắc nhở người khác ở đây có manh mối.
Nữ thẩm phán và nam luật sư nhìn Ninh Chuẩn, cả hai cũng đã nhận ra điều này, bèn đặt báo xuống, ngồi xổm lật xem từng miếng lót xốp.
Nữ thẩm phán còn lấy ra một chiếc kính lúp từ trên người, cẩn thận săm soi, lại cầm lấy một miếng lên nghiên cứu.
Lê Tiệm Xuyên cũng nhìn sơ qua, song chỉ biết đống lót xốp này vốn là một tấm hoàn chỉnh, sau đó bị bóp vỡ bỏ vào trong hộp. Tay người bóp phải khá to, dấu vân tay ở mép rất sâu, nhìn kích thước của ngón tay cái thì có khả năng là một người đàn ông cường tráng.
Sau khi kiểm tra hộp, Lê Tiệm Xuyên lại mở thư của George ra xem.
Lá thư này là hồi âm cho lá thư của Ron, so với mười bốn câu ngắn gọn của Ron, George lại nói rất nhiều lời vô nghĩa, viết tròn bốn tờ giấy.
Ở đầu thư, George trước hết bày tỏ lòng thương tiếc và buồn bã.
Khoảng cách địa lý giữa George và Ron hình như rất xa, lúc George nhận được thư từ Ron thì vụ án của Ron đã được khép lại, và George biết rất rõ vụ việc.
Từ bức thư của George, Lê Tiệm Xuyên đã biết được mọi chuyện xảy ra trong ngôi nhà này.
George và Ron là bạn nối khố, nhưng sau khi kết hôn, hai người lại tách ra mỗi người một nơi, hiếm khi gặp gỡ, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại thăm hỏi, nhưng hầu hết liên lạc qua thư từ, hết sức văn nghệ.
Ron từng có một đời vợ trước khi kết hôn với Nunnally, người vợ trước và Ron sống với nhau chừng năm năm, ba năm trước bất ngờ qua đời.
Lúc đó, Ron rơi xuống đáy vực.
Và người cứu Ron chính là Nunnally.
Nunnally là một bác sĩ tâm lý có chút tiếng tăm, Ron là một diễn viên hài, chịu trách nhiệm gây cười cho khán giả trên sân khấu, thế mà chẳng thể tự mình giảm áp lực cuộc sống và công việc, tự tạo hạnh phúc cho bản thân. Vì vậy, Ron đã tìm đến Nunnally, muốn được tư vấn tâm lý.
Qua những lần tiếp xúc với Nunnally, hai người đã phải lòng nhau.
Nunnally dẫn theo con trai với người chồng trước kết hôn với Ron, thôi việc, ở nhà chuyên tâm điều tiết tâm trạng cho Ron và làm một bà chủ gia đình.
Ban đầu, mọi thứ đều rất tốt đẹp và hạnh phúc.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tình trạng của Ron ngày càng nghiêm trọng, cả người trở nên cáu gắt dễ giận, mẫn cảm đa nghi.
Nhân chứng và bằng chứng do cảnh sát tìm được đều cho thấy Nunnally từ lâu đã bị Ron bạo hành gia đình, Ron từ chối chấp nhận sự điều trị của Nunnally và những người khác, đồng thời nghi ngờ Nunnally ngoại tình…
Nunnally vẫn một lòng yêu thương Ron, nhưng khi bệnh tình của Ron tiến triển đến một mức độ nhất định, Nunnally dần dần mất đi sức chống đỡ, cô không thể tiếp tục chịu đựng Ron được nữa.
Sau khi suy sụp tinh thần, cô không chọn cách ly hôn mà chọn cách tự tử cực đoan hơn để thức tỉnh Ron.
Nunnally tự sát được giải cứu, Ron bị bắt vì tội bạo lực gia đình và tội bức tử.
Với sự giúp đỡ của luật sư phúc lợi công cộng, Nunnally, người tự sát bất thành đã nhận được phần lớn tài sản của Ron như một khoản bồi thường. Ron bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Nunnally cũng bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng, phải ở lại bệnh viện điều trị.
Đây là toàn bộ những gì đã xảy ra và kết quả của vụ án.
Nhìn rất đơn giản.
Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên đánh hơi thấy mùi kỳ lạ.
Hắn tập trung nhìn vào một vài chỗ trong lá thư.
Khi George gửi bức thư này, ông ta nói rằng mình rất đau đớn, không thể phát hiện tình trạng của Ron sớm hơn, còn tỏ ý sẽ đến bệnh viện tâm thần để thăm Ron.
Lê Tiệm Xuyên có một thắc mắc ở chỗ này.
Nếu George đã biết Ron đang ở bệnh viện tâm thần, vậy tại sao lá thư này lại được gửi đến nhà Ron? Là ghi nhầm địa chỉ, hay là lá thư này vốn không phải gửi cho Ron?
Lê Tiệm Xuyên đặt thư xuống, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mà suy tư.
Đây là manh mối của vụ án ở lượt xét xử này, nhưng nếu cả màn chơi chỉ có một đáp án thì những manh mối này chắc chắn sẽ có một chỉ hướng cuối cùng. Vì vậy, hắn cần sàng lọc manh mối để vụ án của lượt này rõ ràng hơn, tạm gác lại những điều mơ hồ khác, Lê Tiệm Xuyên rất thạo chuyện chỉnh lý mạch suy nghĩ thế này.
Sau khi Ninh Chuẩn xem xong lá thư của George, nữ thẩm phán và nam luật sư truyền nhau đọc, vẻ mặt và phản ứng của hai người không quá giống nhau, hình như có một vài cách nghĩ về lá thư này.
Lê Tiệm Xuyên nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn hai tiếng trôi qua.
Đến lúc này rồi, Lê Tiệm Xuyên có linh cảm sẽ không còn manh mối nào được đưa tới cửa nữa.
Hắn sờ vào mấy cái túi trên bộ đồng phục, tìm thấy một tờ giấy kraft có viết ba chữ phiếu trả lời và một cây bút máy.
“Thời gian không nhiều.”
Ninh Chuẩn tỉnh rụi ngồi lên đùi Lê Tiệm Xuyên, uể oải vươn tay.
Ở kẽ ngón tay cậu hình như có kẹp một cây bút, nhưng Lê Tiệm Xuyên không nhìn thấy hình dáng cụ thể.
Xem ra phiếu trả lời và bút máy là vật vô hình giữa các người chơi.
“Có manh mối chưa anh?”
Ninh Chuẩn nghiêng đầu, đôi môi lành lạnh cọ lên khóe mắt Lê Tiệm Xuyên.
“Kha khá.” Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên ngước mắt lên.
Hai người nhìn nhau, gần như là tức thời, Ninh Chuẩn nhảy xuống từ trên người Lê Tiệm Xuyên, một lớp gợn sóng đỏ tươi lay động trong đôi mắt đào hoa, nhìn về phía nam luật sư.
Bên cạnh cậu, Lê Tiệm Xuyên vút đi như một cơn gió lạnh, lưỡi dao chém ngang, cúc áo kim loại bị mẻ mất một bên, lướt tới cổ họng của nữ thẩm phán.
“Các người làm gì đó!”
Nữ thẩm phán hét lên trong hoảng loạn.
Thế nhưng động tác của cô ta không hề hoảng loạn, rõ ràng đã có chuẩn bị.
Khi con dao trong tay Lê Tiệm Xuyên rơi xuống, cô ta lập tức lách người ra sau, một khẩu súng bạc bỏ túi xuất hiện trong lòng bàn tay, khuôn mặt hoảng sợ và ánh mắt lạnh lùng cực kỳ mâu thuẫn.
Cô ta liên tục nhảy tránh vài lần, đột nhiên bóp cò nổ súng.
Không có viên đạn nào được bắn ra, nhưng Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh bị đông đặc lại, giống như đang ở trong một đầm lầy, làm cho hành động của hắn đột nhiên trở nên chậm hơn rất nhiều.
Nữ thẩm phán thấy thế, bèn xoay người giơ kéo đâm về phía Ninh Chuẩn.
“Ngu ngốc, tỉnh dậy mau!”
Nữ thẩm phán hét lên lanh lảnh.
Khi thấy nam luật sư đứng sững ra ở đó, cô ta biết có khả năng nam luật sư đã bị thôi miên, người chơi có năng lực thôi miên trong trò chơi hộp ma rất nhiều, nhưng hiệu quả thôi miên rất khác nhau, chỉ cần quấy nhiễu người thôi miên và kích thích người chơi bị thôi miên là có thể trở lại bình thường.
Thế nhưng, hiệu quả thôi miên của Ninh Chuẩn rõ ràng không giống với số đông.
Mặt của nam luật sư đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nữ thẩm phán.
Đôi mắt trống rỗng của nam luật sư nhìn nữ thẩm phán chằm chằm, trong lúc cô ta còn chưa phản ứng thì nam luật sư đã đâm con dao thái lan trộm từ phòng bếp vào cơ thể nữ thẩm phán.
Nữ thẩm phán kinh ngạc, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, xoay người muốn né song lại bị Lê Tiệm Xuyên đã thoát khỏi kiềm chế bóp cổ nhấc lên cao.
“Ặc, các… các người…”
Nữ thẩm phán vùng vẫy, mặt nhanh chóng chuyển đỏ.
Lời còn chưa dứt, mắt của cô ta đã phình lên, máu tràn ra khỏi miệng.
Động tác vùng vẫy dần biến mất.
Một tay một người, Lê Tiệm Xuyên nhanh gọn xử xong hai người chơi.
Sau khi xác nhận hai người không còn thở và tim đã ngừng đập, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn lục soát thi thể, tìm chứng cứ mà hai người cất giấu.
Lần giết chóc này không được thông báo.
Rõ ràng nam luật sư và nữ thẩm phán không ở cùng một cửa xét xử với Lê Tiệm Xuyên.
Bọn họ không thực sự chết đi.
Quả nhiên, khoảng 10 phút sau, hai thi thể trên mặt đất từ từ thở lại, hai người lần lượt mở mắt ra, đây đó nhìn nhau trong chốc lát, nhưng không hành động thiếu suy nghĩ.
Nữ thẩm phán hiển nhiên không đánh lại Lê Tiệm Xuyên, năng lực của Ninh Chuẩn lại quá mạnh quá huyền bí, còn nam luật sư thì khỏi nói, ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.
Thật ra hai người đã ngấm ngầm liên hợp, muốn nắm lấy cơ hội ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, dẫu sao trong căn phòng này, rõ ràng 2 vs 2 mạnh hơn nhiều so với chiến đấu đơn độc.
Nhưng tiếc làm sao, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn là sự tồn tại 1+1>2.
Nghĩ thông suốt điểm này, nữ thẩm phán và nam luật sư không đám tơ tưởng đến đồ trên tay Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nữa. Nam luật sư dẫn đầu lấy phiếu trả lời ra, bắt đầu suy ngẫm viết bài.
Nữ thẩm phán không nhúc nhích, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, cũng đã thôi phô bày cái tính ngu ngốc và cao ngạo trước đó của mình.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn không để ý hai người sống lại kia.
Qua lần hành động này, Lê Tiệm Xuyên đã xác định được chỉ có một khả năng hồi sinh trong màn chơi này, chính là bị người chơi ở cửa xét xử khác giết chết, thì mới được hồi sinh tại chỗ, bởi vì các cửa xét xử khác nhau có thể giao thoa, nhưng hành vi phán quyết lại không có hiệu lực.
Tuy nhiên, nếu bị quy tắc trò chơi hoặc mật thất cốt truyện giết chết thì lại khác. Đây là chuyện xảy ra trong cùng một cửa xét xử, vì vậy một khi tử vong, sẽ được xem là tử vong thực sự.
“Đây là lọ gia vị à?”
Bọn hắn chỉ lục soát được một vài món đồ từ trên người nữ thẩm phán và nam luật sư, ngoại trừ vũ khí thì chính là một lọ gia vị đựng chất bột màu xám và một tấm ảnh chụp gia đình Ron.
Lọ gia vị là của nam luật sư, Lê Tiệm Xuyên vặn nắp ra ngửi, có mùi thuốc Đông y kỳ lạ, hắn chau mày.
Ninh Chuẩn cầm lấy ngửi, như có điều suy nghĩ.
Ảnh gia đình rất bình thường, trong hình, Ron và Nunnally thân mật đứng cạnh nhau, một cậu bé năm hoặc sáu tuổi được Ron ôm trong tay, nhìn vào camera với ánh mắt đờ đẫn.
Lê Tiệm Xuyên cẩn thận nhìn mặt cậu bé, cảm thấy nó và Nunnally hình như không có bất kỳ điểm tương đồng nào.
Suy đoán của Lê Tiệm Xuyên càng thêm hoàn chỉnh, hầu hết các manh mối như cũng đang ủng hộ suy đoán của hắn.
Hắn liếc nhìn phiếu trả lời, vặn mở nắp bút máy.
Ninh Chuẩn đang cúi đầu viết.
Toàn bộ phòng khách nhất thời chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng viết chữ sột soạt và tiếng kim đồng hồ chạy cạch cạch.
Thời gian còn lại chưa tới nửa giờ.
Nữ thẩm phán ôm cái bụng chảy máu đi đến phòng bếp nhìn qua một lượt, dường như muốn xem liệu sẽ xảy ra rò rỉ khí ga thật hay không, nhưng rõ ràng không thu hoạch được gì.
Cô ta ngồi vào góc tường, cũng cầm bút lên.
Vào thời điểm Lê Tiệm Xuyên đặt bút xuống viết, hắn nhìn thấy có một dòng chữ đột ngột xuất hiện trên trang giấy trắng tinh.
“Ai là người có tội?”
Giống như một câu hỏi đáp.
Lê Tiệm Xuyên không do dự viết xuống câu trả lời: “Người có tội là Nunnally.”
Ngòi bút của hắn di chuyển liên tục, trong đầu có một vài thứ đang xoay chuyển rất nhanh.
“Tất cả đều là biểu hiện giả dối.
Ba năm trước, với tư cách là một bác sĩ tâm lý, Nunnally đã chọn Ron làm mục tiêu và lên kế hoạch kết hôn với ông ta.”
Hết chương 69