Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 60: Hành trình Kim tự tháp E2




Đoàn lữ hành gồm khoảng hai mươi người với độ tuổi dao động từ bốn mươi tuổi đến năm mươi tuổi, trong đó còn có ba, bốn thanh niên hình như là sinh viên đến Ai Cập nghỉ đông.

Hướng dẫn viên phát mũ đỏ cực nổi cho mọi người trong đoàn, tay giơ cao lá cờ màu đỏ nhạt, đang đứng giải thích các biện pháp an toàn ở bên cạnh bồn hoa ngoài khách sạn. Vì vấn đề an ninh ở Ai Cập rất kém, đồng thời có rất nhiều chỗ cần tránh về phong tục tập quán nên hướng dẫn viên nói rất cặn kẽ.

Xe buýt của đoàn lữ hành đậu ở bãi đậu xe cạnh bên, thân xe cao to đỏ rực đè ép một đám xe hơi thấp bé.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đứng ở cuối đoàn, thờ ơ nghe hướng dẫn viên nói.

Sáng nay hai người dậy muộn, không kịp ăn bữa sáng đàng hoàng nên đành phải mua thức ăn nhanh.

Ninh Chuẩn đã hoàn hồn từ trong cú sốc, đang bình tĩnh tự nhiên đội nón đỏ, thong thả ăn sandwich.

Lê Tiệm Xuyên nắm bắt mọi cơ hội rót một chút sữa tươi vào miệng Ninh Chuẩn, làm cho mép môi nhạt màu của Ninh Chuẩn phủ một lớp râu mép sữa.

Ninh Chuẩn tựa vào người hắn, ngẩng mặt lên, Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn, nâng cằm Ninh Chuẩn lên rồi liếm sữa tươi cho cậu.

“Muốn uống sữa của anh cơ.”

Ninh Chuẩn nói khẽ. vulactruongan.wp.com

Lê Tiệm Xuyên móc khăn giấy ướt chụp lên miệng Ninh Chuẩn, kẻo cho lời nói đồi trụy gây sốc của Ninh Chuẩn hù dọa các bác gái bác trai ở phía trước.

Nhưng Ninh Chuẩn rõ ràng rất biết cách làm chủ khoảng cách và âm lượng, hơn nữa mọi người lại đang tập trung nghe hướng dẫn viên nói, vì thế không ai chú ý đến bọn họ cả.

Lê Tiệm Xuyên lau miệng cho Ninh Chuẩn rồi đi bỏ rác.

Giấy gói thực phẩm và khăn giấy ướt bị ném vào thùng rác, Lê Tiệm Xuyên xoay người, đang định quay trở về thì chợt thấy cửa ra của bãi đậu xe ngầm ở bên kia khách sạn mở ra, năm chiếc xe việt dã giống hệt nhau nối đuôi chạy ra ngoài.

Đặc thù nghề nghiệp và sự nhạy bén đối với máy móc đã để Lê Tiệm Xuyên nhận ra năm chiếc xe này không phải kiểu xe việt dã thông thường ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà là xe quân sự cải trang dưới vỏ bọc bình thường, đồng thời còn được sửa đổi để phù hợp nhất cho việc chạy trên sa mạc.

Có một chiếc trong đó hạ cửa sổ xuống, cánh tay to chắc gác lên mép cửa sổ hơi hướng ra ngoài, để lộ hoa văn màu tím bên trong cổ tay.

Dưới thị lực tuyệt vời, Lê Tiệm Xuyên dễ dàng phân biệt được hoa văn màu tím kia không giống với hình xăm, thay vào đó, nó tỏa ra hơi thở thần bí và cảm giác sống động lạ kỳ, giống hệt hình đầu lâu trên cổ tay hắn, có lẽ là chìa khóa trò chơi hộp ma.

Ánh mắt chỉ lướt qua rất nhanh.

Lê Tiệm Xuyên tự nhiên tiếp tục động tác xoay người, đi về bên cạnh Ninh Chuẩn.

Lúc này, hướng dẫn viên đã nhấn mạnh xong những điều cần chú ý, đang tiến hành điểm danh lần thứ hai, chuẩn bị lên xe.

Lê Tiệm Xuyên kéo Ninh Chuẩn đáp lại, đi theo đoàn người về hướng xe buýt đang đậu.

“Không chỉ có chúng ta.”

Lê Tiệm Xuyên cất bước, thấp giọng nói.

Ninh Chuẩn nghiêng đầu, không nói chuyện, nhưng Lê Tiệm Xuyên biết Ninh Chuần hiểu ý mình.

Trò chơi hộp ma Pandora có thể liên quan đến nền văn minh bí ẩn của thế giới.

“Tôi nhìn thấy chìa khóa.”

Lê Tiệm Xuyên lại nói. vulactruongan.wp.com

Ninh Chuẩn gật đầu: “Chỉ có đồng loại mới nhìn thấy chìa khóa của nhau, nhưng tốt nhất không nên để lộ thường xuyên. Đám người kia chắc là người mới nên thiếu một vài thường thức.”

Thông tin về chìa khóa và hộp ma của Lê Tiệm Xuyên đều đến từ những người trong đại sảnh Phòng thí nghiệm God, do đó hiểu biết không sâu.

Nhưng bây giờ nghe Ninh Chuẩn nói, Lê Tiệm Xuyên chợt ngộ ra, ý thức được một điểm vẫn luôn bị hắn sao lãng mà không rõ vì sao __ Khi hắn gặp Ninh Chuẩn lần đầu tiên, hắn vẫn chưa tiến vào trò chơi, nhưng vào thời điểm đó, hắn đã nhìn thấy một bông hoa thược dược đỏ tươi ở cổ tay Ninh Chuẩn.

Điều này trái với lẽ thường.

Nếu nói chỉ có người chơi mới nhìn thấy chìa khóa hộp ma của nhau, vậy thì hắn khi đó chưa phải là người chơi đã nhìn thấy cái gì?

Giả dụ đó thực sự không phải là hình xăm đánh lừa dư luận, mà đúng là chìa khóa của Ninh Chuẩn, vậy thì tại sao hắn lại nhìn thấy nó?

Những câu hỏi này giống như một tia chớp đánh xuống, lập tức chém vỡ sự hỗn độn trong đầu Lê Tiệm Xuyên, khiến hắn nhận ra điều gì đó.

Nhưng hắn không hỏi.

Xe buýt bóp kèn thúc giục.

Hai người xếp hàng lên xe, như những khách du lịch khác với cái đầu củ cải đỏ, cả hai ngồi vào chỗ, cài dây an toàn.

Hướng dẫn viên là một chàng trai trẻ, da ngăm đen, lúc cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh, đang đứng tựa vào lưng ghế trong cái chòng chành nhẹ của xe buýt, giọng nói huyên thuyên như bà mẹ già của cậu chàng phát ra từ chiếc loa phóng thanh treo ở bên người.

“Quần thể Kim tự tháp chỉ cách chúng ta mười lăm ki-lô-mét. Với tốc độ của chúng ta thì sẽ đến đích rất nhanh và bắt đầu chuyến tham quan ngày hôm nay… Vì xuất phát từ mục đích bảo vệ nên Kim tự tháp đã đóng cửa các chuyến tham quan bên trong, chúng ta sẽ đi bộ một vòng bên ngoài Kim tự tháp lớn…”

Ban đầu, các du khách trong xe lắng nghe một cách thích thú, thỉnh thoảng có bác gái hòa đồng vẫy vẫy nón đỏ đặt câu hỏi, khiến cho mọi người ở phía trước áp nhau cười sảng khoái.

Thế nhưng, tình hình giao thông ở Ai Cập quả thật làm người khác tuyệt vọng.

Xe buýt mất rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể bò hết con đường tắc nghẽn.

Các du khách trên xe bắt đầu mỏi mệt, anh chàng hướng dẫn viên cũng có chút không nói nên lời, buồn chán ực hai hớp nước, ngồi xuống chuyện trò về văn hóa Ai Cập với một bác ở phía trước.

Xe buýt khi dừng khi chạy, lắc lư chòng chành, bụi đất và khói xe bên ngoài bay vào trong từ vài cánh cửa sổ mở phân nửa, tiếng còi réo liên tục làm người ta khó chịu buồn bực.

Lê Tiệm Xuyên nhìn thoáng qua sắc mặt hơi nhợt nhạt của Ninh Chuẩn, người nghiêng về phía cậu.

Ninh Chuẩn tự động tìm đúng vị trí rồi tựa đầu lên vai Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên lấy ra một chiếc kẹo bạc hà từ trong túi, đè môi Ninh Chuẩn xuống rồi đưa kẹo vào, đầu ngón tay bị Ninh Chuẩn ngậm lấy, hàm răng cắn cắn giống như con mèo nhỏ đang mài răng.

Lê Tiệm Xuyên cụp mắt nhìn, ngón tay trêu chọc đầu lưỡi mềm ẩm, sau đó dứt khoát rút tay về trước khi bị Ninh Chuẩn quấn lấy.

“Uống thuốc không?” Edit by Lam Thương

Lê Tiệm Xuyên hơi cúi đầu.

Bọn hắn có mua rất nhiều thuốc chống say xe và say máy bay nhưng Ninh Chuẩn lại không thích uống thuốc, thà chịu đựng còn hơn.

“Chàng trai, bị say xe à?”

Bác gái mặc áo khoác quân đội màu xanh lá cây ngồi cách đó hai hàng ghế đột nhiên quay đầu lại, quan tâm hỏi: “Có muốn đổi chỗ không, say xe ngồi đằng trước sẽ dễ chịu hơn, đằng sau lắc dữ lắm.”

Lê Tiệm Xuyên lập tức cảm thấy Ninh Chuẩn ở trên vai gồng người lên, hình như có hơi bồn chồn không rõ.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Ninh Chuẩn đã trở lại bình thường, như thể chút bồn chồn ban nãy chỉ là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên.

Ninh Chuẩn ngẩng đầu lên, cười nói: “Con không sao đâu bác, từ từ sẽ đỡ thôi ạ.”

Nghe vậy, bác gái nọ cũng không cố ép nữa, nhưng không quay đầu lại mà là nửa tựa vào ghế, nhiệt tình nói với hai người: “Chàng trai, chúng ta trò chuyện chút đi, phân tán sự chú ý thì sẽ hết khó chịu thôi… Hai đứa là người ở đâu?”

Lê Tiệm Xuyên mỉm cười, đang muốn từ chối sự nhiệt tình của bác gái để cho Ninh Chuẩn nghỉ ngơi một lát, nhưng Ninh Chuẩn lại đi trước trả lời: “Người thủ đô ạ, còn bác?”

Ánh mắt của bác gái sáng lên, lập tức đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng: “Ối, sát rịt chứ đâu, bác ở thành phố mới. Bây giờ có tàu trên không nên đi tới thủ đô chỉ mất hơn mười phút, giống hệt cổng dịch chuyển, thuận tiện lắm.”

Sau đó, ánh mắt của bác gái lại chuyển sang người Lê Tiệm Xuyên, nụ cười tươi có đôi chút tinh nghịch: “Chàng trai, đây là bạn trai của con nhỉ, đi du lịch hưởng tuần trăng mật đúng chứ?”

Không đợi Ninh Chuẩn trả lời, bác gái đã hào hứng bừng bừng khen ngợi: “Trông đẹp trai đó, xứng đôi lắm, nhìn biết ngay là kiểu người biết yêu thương chiều chuộng rồi. Hai đứa cứ tự nhiên đi, bác không phải là người kỳ thị đồng tính luyến ái, nước chúng ta vừa với thông qua luật hôn nhân đồng tính không bao lâu mà đã có một nhóm thanh niên gấp rút kết hôn đấy thôi, ngày đó còn có hai cô gái ôm hôn trên đường nữa kìa…”

“Tư tưởng của bác cởi mởi quá.”

Lê Tiệm Xuyên cười tiếp lời.

So với tiến sĩ Ninh vừa nhìn là biết ít tiếp xúc với người khác, Lê Tiệm Xuyên giỏi giao thiệp với tất cả mọi người hơn nhiều, từ nhà giàu có quyền thế cho tới tên ăn mày ở đầu đường, hắn đều có thể biến hóa, có thể hòa nhập và có thể trò chuyện.

Bác gái cười ha ha: “Tất nhiên rồi. Bác với ông già nhà bác đi du lịch vòng quanh thế giới, đi tới nước nào, điểm tham quan nào cũng thấy có hai chàng trai hoặc là hai cô gái chụp ảnh cưới, hưởng tuần trăng mật, thấy rất nhiều, nghe rất nhiều, chuyện cũng chỉ có thế, ai cũng muốn tìm một đối tượng để chung sống thôi mà.”

Đường nét của kim tự tháp ngày càng rõ ràng.

Bác gái bùi ngùi lẩm bẩm, âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ bị bỏ lại hết ở phía sau.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn câu được câu mất đáp lời, ánh nắng đỏ cam ấm áp rọi vào cửa sổ, phủ một lớp ánh sáng mỏng lên vai hai người.

Lê Tiệm Xuyên giơ tay che nắng cho Ninh Chuẩn, Ninh Chuẩn ngả đầu lên vai Lê Tiệm Xuyên dưới lời trêu đùa của bác gái, Lê Tiệm Xuyên ấn đầu cậu xuống, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên tóc cậu.

Ngọn tóc quét qua mắt, Ninh Chuẩn ngẩng mặt lên, Lê Tiệm Xuyên đẩy cậu ra, không e dè hôn nhẹ lên khóe mắt cậu.

Bác gái ngồi ở hàng trước cười ghẹo hai người, làm cho bác trai đang ngủ cũng thức giấc, cùng Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn trò chuyện về lịch sử Kim tự tháp và việc xây dựng tuyến đường sắt trên không của Ai Cập.

Chiếc xe buýt đất khách quê người chở đầy âm thanh quê hương thân thuộc, như một con ốc sên chầm chậm bò về phía Kim tự tháp đồ sộ.

Vũ trụ tươi đẹp dường như luôn có sức mạnh trấn an lòng người.

Xe buýt dừng lại ở dưới chân kim tự tháp.

Các du khách nối đuôi nhau xuống xe.

Lê Tiệm Xuyên tự nhận kiến thức vô số, từng nhìn thấy Kim tự tháp qua rất nhiều tài liệu và video toàn cảnh, thế nhưng tất cả đều kém xa cảm xúc chấn động lạc vào cảnh giới kỳ lạ vào lúc này.

Kim tự tháp hùng vĩ đứng kiêu hãnh giữa thiên nhiên hoang dã, chỉ để cho chúng sinh ngưỡng mặt nhìn lên.

Ba tòa kiến trúc cổ chính hình chóp tứ giác này đã trải qua năm tháng phong sương dài đằng đẵng, từng bị ảnh hưởng bởi chiến tranh cũng như từng bị đào móc khai quật, hôm nay đã mất đi ánh sáng rực rỡ như mặt trời và phơi bày những bức tường màu đất.

Con người sợ thời gian, còn thời gian sợ Kim tự tháp.

Kim tự tháp sừng sững nhìn xuống dòng chảy vô thường của lịch sử.

Ngày diệt vong của Ai Cập cổ đại, sự giẫm đạp của ngoại tộc, sự đổi dời và suy thịnh của nền văn minh, sự ra đời và cách mạng của khoa học và công nghệ… Trên thời gian hoang tàn thê lương, tất cả các nghi lễ cổ xưa và phong tình tươi đẹp đều đã biến mất, ốc đảo trở thành sa mạc, sông ngòi trở thành gò đất.

Chỉ có kim tự tháp vẫn đứng vĩnh viễn một cách im lặng, dường như ngay cả vòm trời vạn dặm cũng không thể khuất phục hay lay động nó.

Mọi người chấn động trông ra nơi xa.

Các sinh viên đại học trong đoàn che miệng ngắm nhìn, dường như có chút rơm rớm nước mắt.

Kỳ tích mấy ngàn năm đứng sừng sững ở nơi này sẽ luôn khiến cho nhân loại xót xa về sự nhỏ bé của chính mình và sự rộng lớn của vũ trụ.

“Mười phút sau xếp hàng để tham quan Kim tự tháp ở khoảng cách gần!”

Giọng nói oang oang của anh chàng hướng dẫn viên du lịch đã đập tan mạch suy nghĩ của Lê Tiệm Xuyên: “Bây giờ ai muốn đi vệ sinh thì đi nhanh lên nhé, những cô chú anh chị còn lại chú ý đừng tách khỏi đoàn!”

Trong khu vực tham quan có rất nhiều người, xung quanh rất hỗn loạn.

Cảm xúc chấn động và bùi ngùi chỉ xảy ra trong chớp mắt thì đã bị cách thức du lịch quen thuộc kéo về hiện thực. Xung quanh có rất nhiều người dắt lạc đà mời chào mua hàng, khi nhìn thấy một khách du lịch, họ sẽ ngăn lại và hỏi qua một lần, rất có phong cách của nhà ga đường sắt ở quê hương.

Ninh Chuẩn đứng chờ ở tại chỗ và nói chuyện với hai bác gái bác trai trước đó, còn Lê Tiệm Xuyên đi đến nhà vệ sinh.

Trở lại từ nhà vệ sinh, những người khác có thể không chú ý, nhưng Ninh Chuẩn phát hiện ra trong lỗ tai của Lê Tiệm Xuyên có thêm một cái nút tai nhỏ trong suốt, các đường quang điện không thể nhận ra lóe lên bên trong nút tai. Đồng hồ điện tử trên cổ tay cũng đã được thay đổi, dựa vào bên hông là có thể cảm nhận được một vật cồm cộm và cứng, là súng.

“Xuất phát!”

“Mọi người bắt kịp đoàn nhé, cẩn thận đừng tụt lại phía sau, nhớ để ý vật dụng cá nhân của mình nữa!”

Anh chàng hướng dẫn viên vừa vẫy cờ vừa hô, dẫn mọi người giẫm lên cát đất đá vụn, đi tới gần kim tự tháp.

Hai người Lê Tiệm Xuyên vẫn đi tụt lại ở sau cùng, vai kề vai bước đi, Lê Tiệm Xuyên nhìn như lơ đãng nghịch đồng hồ, điều chỉnh tới lui.

Khi đến gần Kim tự tháp, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên móc ra cặp kính mát rồi đeo vào cho Ninh Chuẩn, giọng nói thấp lạnh nói một cách bình thường: “Có lẽ cả đời này chúng ta không thể sử dụng danh tính thật để đăng ký kết hôn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi em một câu… Ninh Chuẩn, em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?”

Ninh Chuẩn đang đi chợt khựng lại, nghe ra hàm nghĩa của câu nói này.

Ninh Chuẩn nhìn Lê Tiệm Xuyên.

Tim đập như sấm rền.

Hết chương 60