Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 42: Săn đêm ở trường học




Chương 42: Săn đêm ở trường học E1.


Tinh dầu chảy lan trên làn da mềm mại.


Mùi hương thoang thoảng mát lạnh tỏa ra khắp phòng.


Chiếc khăn tắm màu xám tro được lót trên giường, mồ hôi và tinh dầu rơi xuống tạo thành những đốm tròn nhạt trên khăn. Đầu ngón chân thư thái cuộn lại túm lấy mép khăn tắm, không kiềm được cựa quậy hai cái, nhưng bị một bàn tay to ướt tinh dầu bắt lại, ấn từ ngón chân đến gan bàn chân.


"Hơi... khó chịu."


Khuôn mặt đỏ ửng nhấc khỏi gối đầu.


Ninh Chuẩn nằm trên khăn tắm, vừa nén chịu vừa sảng khoái chau mày, nhìn về Lê Tiệm Xuyên ở phía sau mà liếm liếm môi.


Bàn tay quen thuộc xoa từ vai đến thắt lưng, dùng sức xoa bóp bắp chân đau nhức một hồi, cơ thể ê ẩm được mát-xa thư giãn, trong đau đớn chật vật có thoải mái dễ chịu.


Cậu hưởng thụ đè lại âm thanh trong cổ họng, lười nhác xụi lơ y như chú mèo được xoa bụng.


Lê Tiệm Xuyên thu hết tất cả nét mặt và phản ứng của Ninh Chuẩn vào trong mắt.


Hắn ngồi ở phía sau Ninh Chuẩn, cẩn thận xoa nắn bàn chân và cổ chân cậu, nhấn một cái lên chỗ mềm của lòng bàn chân là có thể nhìn thấy cơ thể trước mặt không nén được run rẩy.


Đôi chân thon thả theo bản năng nhấc lên giãy giụa, vật mượt mà được bọc trong chiếc quần boxer màu đen gồ lên, phơi bày vẻ đẹp với hắn.


Cơ thể này đã hoàn toàn là khung xương của một người đàn ông trưởng thành, nhưng ở một vài chỗ lại xinh đẹp hơn cả thiếu niên, trong lúc giãy giụa lên xuống thậm chí còn hấp dẫn lạ thường.


"Ráng chịu đi."


Kẹo cao su trong miệng sắp bị nhai nát.


Lê Tiệm Xuyên còn khó chịu hơn nhiều, cả người ướt đẫm mồ hôi.


Hắn đã đổi mấy tư thế ngồi, mày càng lúc nhíu chặt, máu cả người sắp bị đốt khô.


Rốt cuộc cũng ấn xong chỗ cuối cùng, Lê Tiệm Xuyên vội vàng xé nửa cuộn giấy lau tay, mặc kệ dáng vẻ sau đó của Ninh Chuẩn mà nhảy phắt xuống giường.


Hai bước vọt vào phòng tắm, dòng nước lạnh như băng đổ ập xuống.


Chỉ có bản thân chịu tội.


Lê Tiệm Xuyên mở mắt trong làn nước lạnh, chà rửa cho mình một hồi.


Chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra.


Ninh Chuẩn mặc quần lót đi vào, nằm xuống bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn, thư giãn cả người đầy vết đỏ.


Gác một tay lên mép bồn tắm, cậu nhấc đôi mắt đào hoa khép hờ nhìn Lê Tiệm Xuyên đang đứng tắm dưới vòi hoa sen qua màn hơi nước, tầm mắt tập trung ở giữa hai chân Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên cứng hết người.


Có hơi mất tự nhiên. 


Ánh mắt của Ninh Chuẩn cực kỳ mờ ám.


Không chút e dè thưởng thức vóc dáng nam giới khỏe đẹp, cậu rửa sạch tinh dầu trên người, thay một đợt nước khác, bàn tay thò xuống nước, ngửa mặt lên rồi di chuyển.


"... Mẹ kiếp."


Lê Tiệm Xuyên thấy rõ Ninh Chuẩn đang làm cái gì, có hơi sững ra, mạch máu sắp nổ tung.


Hắn tắt nước lạnh, giống như một con sư tử phát điên đá văng cửa phòng tắm, đi thẳng một đường.


Lê Tiệm Xuyên cảm thấy quyết định sai lầm nhất của mình trong 20 năm qua là đưa Ninh Chuẩn về nhà.


Là một thằng đàn ông trẻ trung và khỏe mạnh, người yêu đang tự lực cánh sinh trong phòng tắm, còn dùng ánh mắt mời gọi nhìn hắn, hắn chắc chắn muốn làm bậy.


Hắn đi một vòng trong phòng ngủ như con thú bị vây khốn.


Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, lục một bộ phim giáo dục yêu nước sục sôi rồi mở xem.


Màn hình lớn, âm thanh hi-fi vờn quanh, tiếng mưa bom bão đạn và tiếng hò hét "Vì một Trung Quốc mới" lấp đầy lỗ tai.


Lê Tiệm Xuyên không tập trung nổi, nhưng hiệu quả rõ rệt __ Hắn đã bình tĩnh lại.


Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và súc vật là con người có dục vọng, nhưng sẽ không bị dục vọng chi phối hoàn toàn.


Sau một lúc, Ninh Chuẩn chỉ mặc áo ngủ đi tới, trong tiếng gào thét yêu nước tràn ngập căn hộ, cậu giẫm một chân lên đùi Lê Tiệm Xuyên, trong giọng nói từ trước tới giờ không lạnh lùng thì cũng quyến rũ xen lẫn lời trách móc nghiến răng nghiến lợi hiếm thấy.


"Tôi... xụi lơ rồi."


Lê Tiệm Xuyên: "... Ha ha ha ha ha!"


Hắn kéo chân Ninh Chuẩn, ôm người ngồi trên ghế sô pha, cười đến run bần bật.


Ninh Chuẩn giữ lấy mặt hắn rồi hôn tới.


Lê Tiệm Xuyên há miệng đón nhận nụ hôn này.


Môi và lưỡi của Ninh Chuẩn hóa thành vũ khí mềm mại nhưng cũng bén nhọn nhất công kích, móc quấn, ra sức hấp thụ nhiệt độ trong miệng Lê Tiệm Xuyên.


Khác với sự bị động trước đó, tiến sĩ Ninh chủ động cực kỳ dữ dội như muốn một ngoạm ăn sạch Lê Tiệm Xuyên, nụ hôn nóng bỏng cực điểm.


Trên môi cuồng nhiệt, cơ thể cũng không chịu thua kém, mới vuốt ve hai cái mà đã mềm oặt ngã vào trong sô pha.


Giữa lúc dây dưa, Lê Tiệm Xuyên đè người xuống ghế sô pha, kế đó cắn cổ Ninh Chuẩn, hai tay giữ chặt hai bắp chân đang run rẩy, hôn một đường từ vai xuống đến eo.


Ninh Chuẩn không nhịn được ngẩng đầu lên, eo mềm nhũn cứ như bị bẻ cong thật mạnh.


Hơi thở nóng hổi ướt eo.


Lê Tiệm Xuyên kìm nén liếm lên hõm eo cong xinh đẹp của Ninh Chuẩn, sau đó ngẩng đầu, kết thúc chuyến đi săn tàm tạm.


Hắn nằm sấp trên người Ninh Chuẩn một lúc rồi mới ngồi dậy ôm Ninh Chuẩn đặt lên đùi mình, mặc áo vào cho cậu.


Lồng ngực Ninh Chuẩn phập phồng dữ dội, dồn hết trọng lượng cơ thể lên Lê Tiệm Xuyên. May là Lê Tiệm Xuyên có tố chất cơ thể khác hẳn với người bình thường, bằng không cái đè này cũng phải làm Lê Tiệm Xuyên thở không ra hơi.


"Đừng nghịch, xem phim đi đã."


Lê Tiệm Xuyên ôm cậu, kéo quần tới mặc vào cho Ninh Chuẩn.


Đầu của hai người tựa vào nhau, hơi thở quấy quít vòng quanh, dần dần êm dịu.


Cơn nóng trong người Ninh Chuẩn đang dần rút đi.


Cậu hơi ngước mắt lên, nhìn sườn mặt ướt mồ hôi của Lê Tiệm Xuyên, đường viền hàm sắc nét và đẹp đẽ mang nét quyến rũ gợi cảm chỉ có ở người đàn ông trưởng thành.


Thật ra cậu cũng có viết một câu trong quyển sổ thông điệp của tiệm lẩu.


"You taught me fanaticism, Araint." (Anh dạy em trở nên cuồng tín, Araint.)


Anh dạy em cuồng tín, cũng dạy em kiềm chế.


Lê Tiệm Xuyên cho cậu biết ham muốn của con người, cũng dạy cậu kiểm soát ham muốn.


Tuy hiện tại Lê Tiệm Xuyên không nhớ, nhưng ở trong lòng Ninh Chuẩn, hắn là người dẫn dắt vĩnh cửu, là vị vua vĩnh cửu của cậu, trên bất kỳ ý nghĩa nào.


"Buồn ngủ hửm?"


Lê Tiệm Xuyên cảm thấy tiếng thở của Ninh Chuẩn trở nên đều đặn, nhẹ nhàng và đầy an tâm.


Hắn xoay người khẽ hỏi, nhìn vào đôi mắt khó lường rực rỡ ánh sáng kia.


Ninh Chuẩn lắc đầu.


Trong lời thoại phim ồn ào, Lê Tiệm Xuyên cầm điện thoại di động đặt hai vé máy bay đến Ai Cập vào ba ngày sau, kế đó đặt máy tính bảng mới mua lên giá ghế sofa, kéo bàn phím ra.


Lê Tiệm Xuyên dùng một tay ôm Ninh Chuẩn, một tay gõ chữ như bay.


Quá nhiều điều về trò chơi hộp ma không thể được tiết lộ, cho dù ở trong thế giới thực cũng sẽ bị xóa sạch.


Chìa khóa là thẻ vào trò chơi và cũng là "Thanh gươm của Damocles"* làm kẻ khác giữ mồm giữ miệng.


*Thanh gươm của Damocles" là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.


Ninh Chuẩn im lặng nhìn Lê Tiệm Xuyên gõ chữ, đợi khi hắn viết xong, cậu chìa tay cầm lấy máy tính bảng: "Để tôi giúp anh."


Ninh Chuẩn lia mắt đọc nhanh như gió, xen kẽ bổ sung một vài điều.


Hai người kết thúc vào ba giờ sáng.


Lê Tiệm Xuyên áp giải Ninh Chuẩn lên giường ngủ, trong đầu đầy ứ suy nghĩ, rối rắm hỏi khẽ: "Cậu có nghĩ nó liên quan đến các di sản văn hóa trên thế giới không?"


"Tin tình báo nói rõ rồi còn gì."


Lê Tiệm Xuyên khách quan nói: "Nhưng bất kể có liên quan hay không, nhiệm vụ của tôi sẽ không thay đổi."


Hắn từ từ nhắm mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo Ninh Chuẩn, "Ngày mai nghỉ ngơi, ngày mốt tôi sẽ đưa em đi ăn... Có muốn đi công viên giải trí không?


"Đến đó làm gì?"


Ninh Chuẩn cọ môi lên cổ Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên nói không cần nghĩ ngợi: "Chẳng phải người yêu hẹn hò hay đến công viên giải trí ngồi vòng xoay ngựa gỗ, vòng đu quay gì đó à, trên TV toàn diễn thế mà, hay là em muốn đi xem phim... Nếu không chúng ta đi vườn bách thú, hoặc là leo núi ngắm mặt trời mọc?"


Hẹn hò. 


Ninh Chuẩn tung tăng trở mình.


Cậu dằn lại khóe môi đang nhếch lên, sau đó dùng sức đạp cho Lê Tiệm Xuyên một đạp, cắn hắn: "Tha cho em đi, em chỉ muốn ở nhà ngủ thôi... Anh nấu ăn cho em đi."


Lê Tiệm Xuyên giơ tay phủ lên mặt cậu, phớt lờ cậu, chìm vào giấc ngủ.


Thế nhưng hai ngày tiếp theo, anh đặc công Lê vẫn quẳng súng pháo để xuống phòng bếp.


Nghiên cứu công thức nấu ăn, mua nguyên liệu và nấu ăn.


Ngày trước, Lê Tiệm Xuyên không ăn ở căn-tin thì cũng ăn bên ngoài, no bụng là được, không cần biết ngon dở, vì thế kỹ năng nấu ăn cơ bản là số 0.


Thế nhưng, năng lực học tập của hắn nhanh đến đáng sợ, lia qua công thức vài lần là có thể sao chép hoàn hảo một món ăn, mặc dù không chuẩn bằng đầu bếp nhưng hương vị khá ngon.


Ninh Chuẩn mua một cái ghế nằm, ngày ngày nằm kế cửa sổ mà đọc sách, hết sức chán chường và nhàn rỗi.


Thỉnh thoảng lượn đến phòng bếp quấy rối anh đặc công.


Hai người làm tổ trong nhà, hú hí từ sáng đến tối.


Lê Tiệm Xuyên đưa Ninh Chuẩn đi dạo Tứ Cửu thành, xem Tử Cấm Thành rồi leo Vạn Lý Trường Thành. Buổi tối trời đổ tuyết lớn, hai người ngồi trong một góc quán bar Hậu Hải, nhẹ nhàng hôn môi trong tiếng náo nhiệt của du khách và tiếng ca dao yên bình, hai trái tim đập vừa nhanh vừa tĩnh.


Lê Tiệm Xuyên tin rằng nếu như không có những chuyện bên ngoài kia, hắn và Ninh Chuẩn sẽ cứ nương tựa nhau như vậy, vượt qua tuyết lớn, bôn ba trong củi gạo dầu muối, sống ở một ngôi nhà nhỏ ấm áp, đó sẽ là một cuộc sống rất trọn vẹn.


Nhưng không hề có nếu như.


Ba ngày sau, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã sử dụng danh tính giả mới được tạo, đáp máy bay tới Ai Cập.


Trên máy bay, Lê Tiệm Xuyên muốn sử dụng chìa khóa để tham gia trò chơi một mình, nhưng Ninh Chuẩn ngăn hắn lại, đưa chiếc nhẫn hoa ban tím tới, thản nhiên nói: "Anh chỉ mới vượt qua hai màn, màn đầu tiên là nhận thức sơ bộ, màn thứ hai là ngoài ý muốn, độ khó quá cao, tốt nhất là cùng em vượt qua một màn nữa rồi hẳn chơi một mình."


"Giờ luôn hả?" 


Lê Tiệm Xuyên đeo nhẫn, khẽ nhướng mày.


Thời gian bay lần này không ngắn, đủ cho một màn chơi, hơn nữa bọn họ đặt hai ghế của khoang hạng nhất, lại ở kế bên nhau nên không đến mức bị làm phiền vô cớ.


Nhưng Lê Tiệm Xuyên sợ cơ thể Ninh Chuẩn không khỏe.


"Ừ." 


Ninh Chuẩn đắp chăn, mắt hơi rủ, "Thông báo lần trước của Pandora cứ mang đến cảm giác gấp gáp sao ấy, nó nói giai đoạn đầu đã kết thúc, nhưng giai đoạn thứ hai là gì thì không ai biết. Có thêm hộp ma thì mới có thể thêm điều kiện đàm phán."


Cậu mập mờ cười, "Em có anh mà, đi thôi."


Hai từ quen thuộc. 


Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt lại, mặc cho lực hút bất ngờ đột ngột xuất hiện, rút hết ý thức của hắn rồi đưa nó vào một thế giới kỳ lạ mà con người không thể giải thích.


Ánh sáng và bóng tối lóe lên.


Trong khi cơn chóng mặt lắng xuống, bàn chân rơi xuống đất.


Cùm cụp.


"Hộp ma đã đóng, trò chơi bắt đầu."


"Chào mừng các người chơi."


...


Trước mặt là một bàn ăn bằng gỗ rất bình thường.


Giống như kiểu căn tin phổ biến nhất trong khuôn viên trường, hai bàn ghép lại với nhau.


Một hộp đũa được đặt ở góc bàn, trong tám cái khay có hai món mặn, cơm trắng và súp trứng rong biển.


Tương ứng với vị trí của một khay, trên mỗi ghế có một người mặc áo choàng đen đang ngồi.


Lê Tiệm Xuyên cẩn thận quan sát xung quanh.


Trong không khí tràn ngập mùi hỗn hợp thức ăn chỉ có ở căn-tin.


Một đèn ống tuýp treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng trắng.


Người chơi ở ghế thứ 8 đối diện có vẻ rất bồn chồn, thoạt nhìn giống một người chơi mới.


Nhưng có một số người chơi cũ rất thích giả vờ là người mới để dụ rắn ra khỏi hang.


"Đây là... đâu vậy?"


Số 8 run rẩy hỏi. 


Không ai trả lời số 8.


Sau vài giây, một giáo viên nam mặc áo sơ mi kẻ sọc, đeo kính bước ra từ bóng tối xung quanh, ngồi vào mép bàn.


Ông ta nhìn tám người mặc áo choàng, giọng điệu rất thoải mái và nhẹ nhõm: "Kỳ thi giữa kỳ rốt cuộc cũng kết thúc, các em thả lỏng đi nào. Trong năm ngày tới, các em có thể thư giãn và tham gia các hoạt động tập thể, ngồi đi chứ... ngồi xuống dùng cơm."


Ông ta mỉm cười trấn an số 8 đang hốt hoảng đứng đó.


Trên người của thầy giáo có lực tương tác rất mạnh.


Số 8 như nhận thức được điều gì đó nên từ từ ngồi xuống.


Thầy giáo mỉm cười hài lòng, tiếp tục nói: "Mỗi ngày sẽ có một hoạt động tập thể, các em có thể đăng ký vào chiều ngày hôm trước, thầy đã giúp các em đăng ký cho hoạt động ngày mai rồi nên yên tâm cả nhé. Có điều, trong kỳ nghỉ này, các em không nên rời khỏi trường, phá vỡ nội quy nhà trường không phải là chuyện đùa đâu."


Giọng nói của thầy giáo mang theo ý cười, chậm rãi nói.


Số 3 bên cạnh Lê Tiệm Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Em có thể hỏi trong năm ngày này có những hoạt động gì không, thưa thầy? Khi kỳ nghỉ năm ngày kết thúc, chúng em sẽ trở lại sinh hoạt ban đầu chứ?"


Thắc mắc thế này không giống một người mới, cũng không phải là một người chơi kỳ cựu.


Lê Tiệm Xuyên chú ý đến phản ứng của mọi người.


"Rất nhiều, em sẽ biết vào ngày diễn ra hoạt động."


Thầy giáo không trả lời câu hỏi cuối cùng của số 3 mà giả vờ như không nghe thấy, cười nói: "Được rồi, ngồi ngây ra đó làm gì, ăn cơm đi chứ, chốc nữa đi ngủ sớm một chút, nhưng mà đừng ngủ say quá say, bằng không..."


"Sẽ chết thật đấy."


Ông ta mỉm cười nói ra những lời này.


Một cơn lạnh âm u bỗng cuốn sạch cả bàn ăn.


Cơ thể của số 3 run lên, cúi đầu xuống.


Hết chương 42