Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 26




Chương 26: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E7.


Hình dáng của cảnh vật xung quanh dần hiện ra trong bóng tối, như hòn đá trồi lên mặt nước.


Lê Tiệm Xuyên đưa mắt quan sát. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Hắn tập trung tinh thần, duy trì cảnh giác cao độ, đảm bảo rằng mình có thể lập tức đối phó khi gặp phải nguy hiểm không rõ.


Nhưng dường như nơi này không có nguy hiểm.


Nằm ngoài dự đoán của Lê Tiệm Xuyên, đây là một phòng giam khép kín rộng chưa tới 20m2.


Không gian chật hẹp và cũ kỹ.


Không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt bị hàn chết vào tường, trên cửa sắt có vài thanh sắt dựng thẳng, có một ô cửa nhỏ đủ để lộ hai mắt. Ánh sáng ảm đạm bên ngoài bắn tới, rọi sáng lớp sơn bong tróc và một chiếc đồng hồ.


Trong phòng giam không có thiết bị chiếu sáng, những con sóng bóng tối cản trở Lê Tiệm Xuyên đã biến mất, với thị lực nhìn đêm của Lê Tiệm Xuyên, ban ngày và ban đêm không khác nhau quá nhiều.


Lê Tiệm Xuyên đang đứng ở mép giường.


Hắn cúi người thử, ấy mà sức lực của hắn không xê dịch nổi cái giường này.


Sau khi kiểm tra tất cả các góc, chiếc giường đơn này không hề được hàn vào tường, rõ ràng trở lực này không thể giải thích bằng khoa học. Tất nhiên, bản thân hắn xuất hiện trong trò chơi này đã đủ không khoa học.


Toàn bộ giường được hắn kiểm tra qua, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì.


Lê Tiệm Xuyên lại đảo mắt sang nơi khác.


Không gian của phòng giam không lớn, bày biện đơn giản.


Ngoại trừ chiếc giường trông như hiện trường án mạng, còn có một cái bàn ba ngăn, một đồng hồ, và một mặt tường dán đầy ảnh chụp ổ bụng bị mở toang, đẫm đìa máu.


Lê Tiệm Xuyên đi tới bàn, nhìn thấy một tờ ghi chú được đính lên mặt bàn bằng đinh bấm, mặt trên viết câu nói hắn từng nhìn thấy, hơn nữa còn vô thức đọc lên "Bạn có phải là người giáo huấn không?" kia. Câu nói được viết tay bằng tiếng Trung, đó là lí do vì sao khi đó hắn không do dự mà đã vô thức đọc lên.


Trên mặt bàn này chỉ có một tờ giấy. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Phía dưới là ba ngăn kéo dàn hàng ngang, Lê Tiệm Xuyên kéo ra nhìn, hai ngăn đầu trống rỗng, không có tường kép.


Ngăn thứ ba có khóa mật mã, không thể mở bằng sức người, xem chừng chỉ có thể mở bằng mật mã.


Đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ chuyển động cạch cạch, hiện tại mới vừa qua 9 giờ.


Lê Tiệm Xuyên suy đoán mình đến nơi này vào lúc 9 giờ.


Mặt tường bên cạnh trông hơi máu me và kinh khủng.


Trên tường dán rất nhiều ảnh. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Lê Tiệm Xuyên cẩn thận đếm, vừa đúng năm trăm hai mươi tấm. Mỗi tấm chỉ bằng kích thước nửa lòng bàn tay, không biết được dán bằng loại keo dính gì mà không sờ thấy mép, xé xuống rất khó, nếu xé mạnh thì có thể sẽ rách luôn.


Hiển nhiên, cảnh đẹp trong những tấm hình này không đáng để lấy xuống thưởng thức.


Tấm nào tấm nấy máu me nhầy nhụa, hình như chụp bộ phận nào đó của cơ thể người.


Hơn nữa, lớp da của bộ phần này đang bị mở ra bằng một vài dụng cụ kim loại, cắt bắp thịt, rút xương, nhìn giống hệt hiện trường phân thây tàn nhẫn và đẫm máu.


Góc chụp hơi đặc biệt, rất gần, giống như dùng kính lúp để quan sát, chỉ nhìn thấy phần cơ thể được giải phẫu, không nhìn thấy người trên bàn mổ và xung quanh.


Điều này làm cho bức ảnh trông như bị ngâm qua máu, mang theo cảm giác tanh tưởi, dính dớp và lạnh lẽo kỳ dị.


Lê Tiệm Xuyên quan sát những bức ảnh này một lúc, hắn phát hiện tuy bộ phận khác nhau, nhưng có thể thấy rằng người bị giải phẫu là nam giới.


Khả năng cao là người da vàng, đồng thời dựa theo sự phát triển của cơ quan nội tạng và xương, những bức ảnh đã cho thấy toàn bộ thời kỳ dậy thì của người này, khoảng chừng mười đến mười bảy, mười tám tuổi.


Hắn không thể nhìn ra mục đích của cuộc giải phẫu nếu chỉ dựa vào những bức ảnh này, nhưng bản năng lại có ác cảm mãnh liệt.


Sau khi quan sát bức tường ảnh ghê tởm và âm u, Lê Tiệm Xuyên cẩn thận gõ lên tường, sàn nhà và trần nhà, nhưng cũng không có phát hiện nào.


Cánh cửa sắt cũng rất chắc chắn, ngay cả sức mạnh của hắn cũng không thể bẻ cong song sắt trên cửa sổ nhỏ, thế nên khỏi nói tới cửa sắt. Tuy bên ngoài cửa sổ có tia sáng, nhưng hắn không nhìn thấy thứ gì. Tất cả bên ngoài đều là không biết, còn căn phòng tạm giam này là một mật thất khép kín toàn bộ.


Lê Tiệm Xuyên tựa vào cạnh bàn, nửa bên mặt chìm trong quầng sáng lờ mờ không biết đến từ đâu, có hơi nôn nóng.


Hắn liếc nhìn đồng hồ. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Đã qua nửa tiếng từ lúc hắn đến nơi này, nói cách khác, hắn đã không thấy Ninh Chuẩn nửa giờ.


Tuy so với một kẻ chỉ hiểu biết lơ mơ về trò chơi hộp ma là hắn, Ninh Chuẩn rõ ràng là một người có kinh nghiệm đầy mình, nhưng hắn vẫn thấy hơi nóng nảy và lo lắng. Hắn không biết Ninh Chuẩn có gặp phải tình huống tương tự hắn hay không, bởi vì đối với Ninh Chuẩn từng gặp qua lối đi ngầm, mô tả riêng của Ninh Chuẩn khá mập mờ, dường như đang che giấu điều gì đó.


Lê Tiệm Xuyên đoán rằng, có lẽ cánh cửa thứ hai của lối đi ngầm mà mọi người gặp phải là khác nhau.


Đúng vậy. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Suy đoán ban đầu của hắn là, phòng giam hắn hiện đang ở là không gian bên trong cánh cửa thứ hai mà hắn nhìn thấy ở lối đi ngầm trước đó.


Trước khi hôn mê ở lần tuyết lở thứ hai, Ninh Chuẩn nói với hắn rằng "Tôi tin những gì anh nhìn thấy".


Vì vậy, khi hắn bước vào cái gọi là giấc mơ, hắn đã lập tức sờ vào vết cào do Ninh Chuẩn để lại ở sau lưng hắn ___ Vết cào vẫn còn đó, hơi nhoi nhói. Vì thế, hắn đoán đây có thể không phải là mơ, bọn hắn đã thật sự tiến vào lối đi này.


Lê Tiệm Xuyên cẩn thận nhớ lại những cảnh tượng nhìn thấy sau ba trận tuyết lở.


Lần đầu tiên là có một bài thơ nước ngoài lạ lẫm trên cánh cửa gỗ, hắn đọc thơ và mở cửa gỗ. Tiếp đó là một cánh cửa máu thịt chi chít nhãn cầu. Sau cùng là trả lời câu hỏi liên quan đến người giáo huấn ở trước cánh cửa phòng giam, hắn trả lời không phải, vì vậy bị siết chết bởi một cánh tay quái dị thò ra từ trong cửa sổ nhỏ.


Lần thứ hai hắn vẫn xuất hiện ở trước cửa gỗ, hắn lập tức dựa theo lời Ninh Chuẩn, xác nhận đến nơi này là cơ thể của chính mình, chứ không phải là nằm mơ và ý thức.


Lần này, bài thơ trên cửa gỗ thay đổi, dường như gợi ý điều gì đó. Hắn vẫn đọc bài thơ và mở cánh cửa gỗ ___ Mặc dù hắn không biết tại sao mình phải làm như vậy, như thể đây là phản ứng và thử nghiệm bản năng vậy.


Nhưng lần này hắn không gặp phải cánh cửa máu thịt, mà đi thẳng tới trước cửa phòng giam.


Đối diện với cùng một câu hỏi, hắn chọn trả lời có.


Sau đó, hắn bị một bàn tay đẩy thẳng vào trong cửa.


Tiếp theo là lần thứ ba. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Hắn trực tiếp xuất hiện trong không gian tối om, nhìn thấy dòng chữ màu vàng rồi đọc lên.


Sau đó, căn phòng giống như một con vẹt, ngắt quãng lặp đi lặp lại lời nói của hắn.


Trước khi rời khỏi lần thứ ba, anh dường như nghe thấy giọng nói của mình vang lên bên ngoài và trả lời "không phải".


Gom ba quá trình này lại, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ cẩn thận lần nữa, cảm thấy hơi lạnh sống lưng.


Là hắn nghe nhầm, hay là có ai đó ở bên ngoài trả lời, liệu đó có phải là chính hắn hay không?


Nếu như không phải, thì chứng tỏ hắn đã cả nghĩ.


Nếu như phải, thì mức độ khó của cửa ải trước mắt đã trực tiếp tăng vọt. Bởi vì bản thân hắn đang ở trong phòng giam này, ví bằng bên ngoài cũng là hắn, vậy chỉ có thể là hắn ở một mốc thời gian khác.


Hắn tạm thời dằn xuống những lo lắng trong lòng, quyết định đợi xem liệu có thể xác minh suy đoán của mình hay không.


Thời gian lặng lẽ trôi qua. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Tiếng tích tắc của đồng hồ khe khẽ và đều đặn, không hẹn mà trùng khớp với nhịp tim.


Tia sáng bên ngoài cửa sổ nhỏ mờ đi dần.


Lê Tiệm Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế, giống như một pho tượng đông cứng.


Hắn tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sắt, không bỏ qua một tiếng động nào.


Lúc 12 giờ đến, hắn nhắm mắt lại.


Theo luật chơi, quy tắc của hắn là nhắm mắt vào lúc 12 giờ đến 1 giờ mỗi đêm.


12 giờ đến 1 giờ này rõ ràng không có tính khách quan ở tại trò chơi hộp ma. Nói cách khác, khoảng thời gian giữa 12 giờ đến 1 giờ nằm trong nhận thức của chính người chơi, có thể coi đó như là thời gian thực hiện quy tắc.


Ngộ nhỡ không có thời gian tham khảo, e rằng chỉ có thể nhắm mắt đánh cược.


Kim đồng hồ trượt qua con số 12 không bao lâu, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân đến gần.


Rất nhẹ, ổn định nhưng nhanh, kèm theo tiếng hít thở nhỏ nhẹ.


Bước chân này thuộc về một người có thể lực tốt, đồng thời còn rất cẩn thận, quen với việc mai phục, vì thế khi gặp phải hoàn cảnh xa lạ, người này sẽ hít thở thật nhẹ và duy trì cảnh giác.


Mà thói quen như vậy, vừa khéo được Lê Tiệm Xuyên luyện tập qua nhiều năm.


Tiếng đọc thơ trầm thấp và ánh nến đến trước cửa.


Lê Tiệm Xuyên không thể mở mắt, nhưng căn cứ vào thói quen phát âm và thanh tuyến, hắn có thể xác định thân phận của người đến, đó chính là hắn.


Vào lúc này, phòng giam ngột ngạt đột nhiên phát ra âm thanh: "Bạn có phải là người... giáo huấn không?"


Vẫn là giọng điệu chần chờ đọc lên của Lê Tiệm Xuyên trước đó.


Vì hình như âm thanh này phát ra từ mọi hướng trong phòng giam. nên nghe rất chấn động và quỷ dị, nó luồn qua song sắt hẹp, hoàn toàn mất đi giọng nói nguyên bản của Lê Tiệm Xuyên.


Sau khi nghe được câu hỏi này, Lê Tiệm Xuyên bước vọt tới trước cửa, nhắm mắt nện vào song sắt, hét to: "Không được trả lời! Có nghe thấy không, không được trả lời!"


Nhưng hình như tiếng hét của hắn không được truyền đi.


Bàn tay của hắn cũng không thể xuyên qua song sắt và vươn ra ngoài, ngay khả năng súc cốt của hắn cũng không thể làm cho cánh tay đã trở nên mềm mại của hắn đưa ra ngoài.


Tất cả những gì hắn làm là vô ích. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Trong tiếng hét của Lê Tiệm Xuyên, hắn rõ ràng nghe được giọng nói lạnh lùng của mình trả lời: "Phải."


Cùng lúc đó, một tiếng cùm cụp đột ngột vang lên.


Lê Tiệm Xuyên lập tức cảm thấy cánh cửa đang bị mình đè lên lỏng ra, giống như được mở ra vậy.


Nhưng bên trong cánh cửa không có tay nắm, hắn kéo mạnh song sắt ở cửa sổ nhỏ, song cánh cửa sắt vẫn không dịch chuyển, như thể dao động vừa nãy chỉ là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên.


Tiếp đó. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Lê Tiệm Xuyên kiên nhẫn quan sát và tìm ra quy luật.


Cứ đến 12 giờ, bản thân hắn ở bên ngoài sẽ đến một lần.


Do Lê Tiệm Xuyên không thể biết được 12 giờ kia là 12 giờ tối hay là 12 giờ trưa, nên lúc đồng hồ nhảy từ 12 giờ đến 1 giờ, hắn đều nhắm mắt, mặc dù hắn cảm thấy có mở mắt đi chăng nữa, hắn cũng không nhìn thấy hình dáng của người bên ngoài.


Mỗi lần bản thân hắn ở bên ngoài đi đến trước cửa, bản thân hắn sẽ lặp lại câu trả lời "phải" và "không phải" của hắn trước đó.


Trả lời "không phải" thì sẽ im lặng biến mất.


Trả lời "phải", cửa phòng giam sẽ phát ra tiếng cùm cụp, đồng thời chấn động nhẹ như muốn mở ra.


Hơn nữa, Lê Tiệm Xuyên còn phát hiện một điều, sau khi bản thân ở bên ngoài trả lời, sẽ có một mùi tanh rất nhạt đến mức không thể ngửi thấy bay vào phòng, lướt vụt qua. Nếu không phải khứu giác của hắn cực kỳ nhạy cảm, thì có lẽ đã bỏ qua nó.


Trong vòng lặp liên tục này, Lê Tiệm Xuyên đã thử rất nhiều cách để thoát khỏi căn mật thất này, hoặc giao tiếp với bản thân bên ngoài.


Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại.


Những gì hắn làm trong quá khứ, hiện không thể thay đổi.


Nếu như câu trả lời "phải" trong quá khứ của hắn dẫn tới hắn bị nhốt ở nơi này, mà hắn lại không thể ngăn cản bản thân trong quá khứ trả lời "phải", thì hắn chỉ có thể bị nhốt vào đây.


Phá vỡ vòng lặp từ hướng này là gần như không thể.


Lê Tiệm Xuyên tạm thời bỏ qua việc này.


Hắn tận dụng khoảng thời gian ngoài 12 giờ đến 1 giờ, bắt đầu nghiên cứu lại từng món đồ trong căn phòng này, đặc biệt là ngăn kéo có khóa mật mã, và đống hình trên tường.


Ngay cả đồng hồ treo tường hắn cũng không bỏ qua, hắn lấy xuống kiểm tra một lần, nhưng không chạm vào nút điều chỉnh, để tránh gây hỗn loạn thời gian duy nhất có thể tham khảo.


Không tìm ra manh mối. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Sau khi Lê Tiệm Xuyên vượt qua 12 giờ lần thứ hai mươi bảy, hắn buộc phải dừng lại.


Hắn ngờ rằng,, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ý chí trước sau như một đáng tự hào của hắn sẽ sụp đổ. Không gian giam cầm và vòng lặp thế này dễ khiến con người tuyệt vọng và tan vỡ nhất.


Hắn ngủ vài tiếng để đầu óc thư giãn và điều chỉnh tâm trạng.


Khi thức dậy, hắn vô thức siết tay lại.


Nhưng sờ vào khoảng không. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


___ Cơ thể thích được hắn ôm không có ở đây.


Sau khi nhận ra điều này, Lê Tiệm Xuyên thấy ngột ngạt trong lòng.


Không khí trong phòng giam đã vô cùng bức bách và vẩn đục, hắn há miệng hít thở, ngồi dậy từ dưới đất, lại đi tới bàn, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu ngăn kéo có khóa mật mã.


Nhưng lần này, trước khi ngồi xuống, hắn liếc nhìn tờ giấy ghim trên bàn.


Người giáo huấn là gì? Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Tờ giấy này viết cho ai? Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Lê Tiệm Xuyên ngưng mắt nhìn chữ viết trên tờ giấy, có cảm giác như mình đã vô thức quên mất nó trong hơn mười mấy tiếng kiểm tra vừa rồi.


Điều này rất bất thường. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Dựa vào tính cẩn thận của hắn, hắn tuyệt đối không thể chủ động bỏ qua bất cứ vật gì trong phòng giam này.


Lê Tiệm Xuyên nghĩ về phản ứng của mình lúc đọc dòng chữ này lên trước đó, hắn quyết định mạo hiểm.


Vì vậy, hắn mở miệng, dùng chất giọng bình thản đọc: "Bạn có phải là người giáo huấn không?"


Do đã lâu không nói chuyện, nên giọng nói của hắn rất trầm và khàn, mang theo chán chường và uể oải vừa thức giấc.


Lúc đọc xong, phòng giam không có bất kỳ thay đổi nào.


Cũng không có tiếng vọng vẹt học nói lặp lại lời của hắn như lần trước.


Lê Tiệm Xuyên thở dài, đang muốn ngồi xuống nhìn khóa mật khẩu, khóe mắt chợt bắt được động tĩnh ở phía sau ___ Chùm ảnh trên tường, có một tấm tróc ra rồi rơi xuống.

Lê Tiệm Xuyên đứng dậy, lập tức đi đến nhặt lên.


Nhìn vị trí trống trên tường, là tấm hình ở hàng thứ nhất.


Lật tấm hình, phía trên có hai dòng chữ tiếng Anh: "Giai đoạn thứ nhất, vật thí nghiệm bị điện giật thuần phục. Kết quả thí nghiệm sơ bộ: Ý chí của vật thí nghiệm rất mạnh, việc xóa bỏ ký ức gặp trở ngại, kiến nghị cưỡng chế loại bỏ."


Cho dù là ảnh chụp, hay là chữ viết ở mặt sau tấm hình, đều đem tới cảm giác cũ kỹ khi nhìn ở khoảng cách gần, giống như là những ghi chép cũ và những tấm hình cũ được cất giữ qua nhiều năm.


Từ hai dòng chữ này, Lê Tiệm Xuyên đoán có khả năng đây là thí nghiệm con người, đồng thời còn vô cùng mất nhân tính và tàn nhẫn.


Hắn cau mày nhìn tấm ảnh, cố gắng tìm thêm manh mối.


Song, ngay lúc hắn nhìn xuống tấm ảnh trong tay một lần nữa, đột nhiên có một dòng điện mạnh truyền từ bàn tay cầm ảnh của hắn, lan ra khắp người hắn. Đau đớn bất chợt tràn khắp tay chân và xương cốt, như một tia sấm bổ thẳng vào đỉnh đầu hắn.


Lê Tiệm Xuyên vứt tấm hình kia ra xa.


Nhưng luồng điện giật lại như hình với bóng.


Dòng điện này không giống cú sốc điện mà hắn gặp phải khi mới đến phòng thí nghiệm của Ninh Chuẩn. Tuy cường độ dòng điện rất mạnh nhưng không quá bất thường.


Bởi vì Ninh Chuẩn nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn và thí nghiệm trên cơ thể người, nên hắn không có ấn tượng tốt với cậu ta, nhưng sau khi dạo qua một số khu vực trong phòng thí nghiệm, hắn phát hiện lần hắn bị giật điện kia rất có thể không phải do người của Ninh Chuẩn làm.


Nhưng lần giật điện này rõ ràng khác xa.


Lê Tiệm Xuyên co quắp ngã trên mặt đất, mắt trợn trắng, trái tim co thắt như bị một bàn tay quấn lưới điện bóp chặt, đau không thể tả.


Thậm chí trong cơn đau này còn có chút tê dại, như thể sẽ làm trái tim hắn ngừng đập, rơi vào giấc ngủ sâu bất cứ lúc nào.


Đây là cảm giác sắp chết. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Lê Tiệm Xuyên có thể cảm nhận rõ hắn đang mất dần kiểm soát cơ thể, nhận thức về trái tim và điều khiển não bộ.


Hắn đã trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh nên không xa lạ gì với cảm giác này.


Chỉ là, hắn không thể xác định chết ở đây là chết thật, hay là chết giả như những lần trước.


Đầu hắn ong ong, đau đến choáng váng và buồn nôn, lại còn co giật liên tục.


Hắn cắn đầu lưỡi, mặc kệ bị thương chứ không để mình ngất đi.


Lúc Lê Tiệm Xuyên tưởng rằng mình sắp xong đời, luồng điện giật biến mất.


Người hắn ướt đẫm mồ hôi như mới vớt ra từ trong nước, cơ thể vẫn còn co giật.


Sau khi nằm trên mặt đất vài phút, Lê Tiệm Xuyên đỡ tường, lại liếc nhìn tấm hình kia.


Lần này không có điện giật, nhưng cũng không có phát hiện gì nữa.


Hắn quét mắt nhìn chùm ảnh trên tường.


Nếu như đằng sau mỗi tấm ảnh đều có nội dung tương tự, thì hắn có thể biết chân tướng của câu chuyện này nhanh thôi.


Nghĩ như vậy, Lê Tiệm Xuyên lại đi đến cạnh bàn, đọc lại dòng chữ trên tờ giấy kia.


Nhưng lạ là không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra nữa, như thể tấm ảnh rơi xuống ban nãy chỉ là trùng hợp.


Đọc tờ giấy không có tác dụng, vậy Lê Tiệm Xuyên không cần xài cái cách làm liều này nữa.


Trong phòng giam này không có công cụ nào khác, Lê Tiệm Xuyên lục tìm một hồi, quyết định gỡ đinh ghim tờ giấy và dùng thêm ngón tay để cạy ảnh xuống.


May là trần nhà của phòng giam không cao lắm, chiều cao của Lê Tiệm Xuyên cũng vừa đủ, thế nên chỉ mất chút sức để gỡ những tấm hình ở cao nhất xuống.


Chẳng qua suy nghĩ "ở sau mỗi tấm hình đều có chữ viết" trước đó của hắn rõ ràng là do hắn nghĩ nhiều.


Liêp tiếp tháo xuống hơn hai trăm tấm hình, mười đầu móng tay nát bươm, máu me nhầy nhụa, nhưng không có tấm hình nào có chữ viết ở phía sau cả.


Lê Tiệm Xuyên lại chùng lòng. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Gỡ thì cũng gỡ rồi. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An


Thay vì ngồi im ở đây chờ chết, không bằng thử tìm manh mối, tuy khó khăn đấy nhưng cũng không tính vào đâu.


Lý do vì sao lúc trước hắn không quan tâm đến những tấm hình này là vì hắn đã nghiên cứu nửa ngày nhưng lại không lấy chúng nó xuống được, chỉ dựa vào hai tay thì rất khó. Nhưng giờ thấy có manh mối, nên hắn nghĩ ngay đến việc tháo đinh ghim, bằng mọi cách cũng phải kiểm tra toàn bộ hình một lần nữa.


Hắn không tin chúng nó xuất hiện ở nơi này chỉ để tạo nên bầu không khí máu tanh kinh khủng.


Có lẽ là trời không phụ người có lòng.


Lúc Lê Tiệm Xuyên sắp dọn sạch toàn bộ mặt tường, đầu ngón tay bị mài trụi và đầm đìa máu sắp lộ cả xương kéo tấm hình cuối cùng xuống, hình ảnh trên tấm hình này từ từ bị một lớp màu đỏ phủ lên.


Sau khi sắc đỏ chảy qua, một đoạn chữ xuất hiện.


"Tuần thứ 520, vật thí nghiệm được chuyển đi.


Có người đã yêu vật thí nghiệm.


Người yêu của người nọ sẵn sàng thay thế người nọ, trở thành ác linh vĩnh viễn không thể an giấc ngàn thu."


Hết chương 26