Sau khi Ninh Chuẩn tắm xong, Lê Tiệm Xuyên mới vọt vào phòng tắm rửa đơn giản.
Lúc đi ra vừa vặn Ninh Chuẩn thổi tóc xong, sau đó giơ máy sấy hướng về Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên không có cự tuyệt, ngồi lên giường để cho Ninh Chuẩn thổi giúp.
Tóc hắn ngắn, sợi tóc cứng cáp, ngón tay thon dài lành lạnh của Ninh Chuẩn xuyên qua những khe tóc xoa xoa, như có như không mà mơn trớn da đầu, mang theo từng đợt tê dại.
Lê Tiệm Xuyên như một con báo bị thuần dưỡng, có chút thoải mái nhắm mắt lại, mơ màng muốn ngủ.
Trên đùi chợt nặng.
Lê Tiệm Xuyên mở mắt, bị áo ngủ tơ lụa cọ qua chóp mũi.
Bắp đùi căng cứng, xúc cảm tròn tròn mềm mại đè ở bên trên. Vòng eo mới vừa rồi còn lúc ẩn lúc hiện bởi vì động tác thổi tóc, nay đã gần trong gang tấc, có chút lung lay sắp đổ về phía sau.
Hắn vô thức duỗi tay ôm lại.
“Đang làm gì đó?”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày.
Ninh Chuẩn cúi đầu, đầu lưỡi tinh xảo lượn một vòng bên tai của Lê Tiệm Xuyên: “Mệt quá… Muốn nằm sấp trên người của anh ngủ, anh xoa bóp eo cho tôi đi.”
Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được vòng eo trong tay mình quả thật có chút mềm nhuyễn, lườm Ninh Chuẩn một cái, liền lấy tư thế này bế người lên giường, lại để cho Ninh Chuẩn ghé trên đùi hắn, ở dưới đầu của y kê thêm một cái gối.
Ninh Chuẩn nằm trên gối, eo hơi lún xuống, vô cùng tự giác mà kéo áo ngủ lên một chút, lại kéo quần ngủ xuống một chút, hoàn hoàn chỉnh chỉnh lộ ra một đoạn eo nhỏ, cùng nửa khe mông trắng mịn.
Mép quần ngủ vừa vặn dừng ở trên mông, dưới ánh đèn mờ nhạt, phân nửa bờ mông như sắp tràn ra, căng tròn mê người.
Tơ lụa màu đen và vòng eo mềm dẻo đối lập với nhau đánh sâu vào thị giác.
Hầu kết của Lê Tiệm Xuyên trượt xuống, mặt lạnh đem quần ngủ của Ninh Chuẩn kéo lên.
Đầu ngón tay có vết chai mỏng trong lúc lơ đãng lướt qua kẽ mông, người trong ngực đột nhiên cong lại, Lê Tiệm Xuyên hung hăng xoa đầu Ninh Chuẩn: “Lại vểnh lên, có tin tôi tét mông cậu không.”
Ninh Chuẩn nghiêng khuôn mặt cấm dục trong ngoài không đồng nhất, chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy mình thật sự bị máy sấy thổi đến đầu óc choáng váng, vậy mà đáp ứng xoa bóp eo cho Ninh Chuẩn.
Nhưng tên đã lên dây, hơn nữa hắn nhìn ra được, mấy ngày nay Ninh Chuẩn quả thực rất mệt mỏi, cơ bắp trên người cũng đã cứng ngắc, nên không dám nuốt lời.
“Có rượu thuốc không?” Lê Tiệm Xuyên hỏi.
Ninh Chuẩn ngước mắt: “Tầng trên tủ thuốc, anh lấy xem thử coi, hẳn là có một cái có thể dùng.”
Lê Tiệm Xuyên tay dài chân dài, duỗi tay trực tiếp lấy một hộp ống nghiệm đều mang xuống.
Ninh Chuẩn chỉ một cái, Lê Tiệm Xuyên ngửi ngửi, dường như có mùi thuốc đông y, đổ lên tay chà xát, sau đó hai bàn tay nóng hổi chậm chạp phủ lên eo Ninh Chuẩn.
Quanh năm huấn luyện, cơ bắp mỏi nhừ bị thương là chuyện bình thường.
Lê Tiệm Xuyên tương đối thạo về mát xa, nặng nhẹ thỏa đáng, thủ pháp rất tốt.
Ninh Chuẩn bị ấn cái đầu tiên thì hít một ngụm khí lạnh, co rúm người, lúc sau thả lỏng thân thể, mặc kệ Lê tiệm Xuyên xoa nắn, thỉnh thoảng bị ấn tới chỗ đau, cũng chỉ là lấy mặt cọ cọ lên cánh tay của Lê Tiệm Xuyên một thoáng.
Tựa như con mèo nhỏ đang làm nũng.
“Thoải mái…”
Ninh Chuẩn giọng nói hơi khàn khàn, hai mắt nhắm nghiền.
Lê Tiệm Xuyên cảm thụ được làn da trắng nõn và cơ bắp ẩn mỏng, nhìn đến vòng eo bị vuốt tới hồng hồng tím tím, mềm mềm lõm lõm, trên trán không khỏi đổ ra một tầng mồ hôi.
Đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, vậy mà hạ thân cũng có chút không chịu nổi, nổi lên phản ứng xấu hổ.
Này có chút đáng sợ rồi.
Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng mình là thẳng nam.
“Xong rồi.”
Lê Tiệm Xuyên thấy Ninh Chuẩn dường như sắp ngủ, vội vàng chấm dứt buổi mát xa làm cho da đầu tê dại này, chấn chỉnh lại tính hướng đang sắp lung lay của mình.
“… Ừm.”
Ninh Chuẩn mở mắt ra, bò dậy, liếc đến giữa hai chân đang rất rõ ràng của Lê Tiệm Xuyên, thản nhiên vạch trần: “Anh cương.”
Nói xong, còn đưa tay sờ lên.
Lê Tiệm Xuyên giơ hai cánh tay dính đầy nước thuốc, đang định xuống giường đi rửa, lại thình lình trúng chiêu hầu tử trộm đào của Ninh Chuẩn, theo phản xạ mà nắm lấy cổ tay của y, đẩy xuống. Nhưng hắn đã quên xiềng xích ở đầu giường, động tác không cẩn thận làm xiềng xích nảy lên.
Xiềng xích ba~ một tiếng đánh bay mấy cái ống nghiệm đặt ở trên tủ đầu giường.
Trong đó có một ống nghiệm vỡ vụn ở giữa không trung, rơi xuống ngực Ninh Chuẩn, trực tiếp đốt áo ngủ của y thành một lỗ lớn.
Ninh Chuẩn hít sâu một tiếng.
Lê Tiệm Xuyên lập tức kịp phản ứng, vội vàng buông tay rồi kéo áo ngủ của Ninh Chuẩn xuống: “Có đau hay không…”
“Bị phỏng.”
Ninh Chuẩn nhanh chóng giơ tay, đem ly sữa bò lấy trước đi khi ngủ đổ lên ngực mình, sau đó mới chậm rãi thở ra một hơi: “Không sao, thuốc này không có độc, chỉ là bị phỏng một chút thôi, tổn hại vải vóc, chứ không có tổn hại tới làn da. Giúp tôi lấy khăn lông thấm nước lạnh lại đây.”
Lê Tiệm Xuyên làm theo, rất nhanh đã đem khăn lông thấm ướt tới.
Ninh Chuẩn định tiếp, Lê Tiệm Xuyên ngăn y lại.
“Để tôi. Là lỗi của tôi.” Lê Tiệm Xuyên thở dài.
Hắn cũng không phải là khuê nữ, tiểu huynh đệ bị sờ một cái thì có sao, không đáng động thủ với Ninh Chuẩn, hiện tại lại làm người chịu khổ —
Đương nhiên, ý nghĩ này ở lúc Lê Tiệm Xuyên biết được ống nghiệm đó thật sự không có hại thì không có, chỉ là phản ứng đổ sữa bò của Ninh Chuẩn sau đó mới làm cho hắn vỡ lẽ, lại khiến cho hắn hận không thể vả miệng mình hai cái.
Thật là ngốc!
Dùng khăn lông cẩn thận lau sữa bò và nước thuốc trên ngực của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên lại thay đổi khăn lông, đắp lên trên ngực của y.
Lồng ngực trắng nõn xác thực không có vết thương gì, chỉ là có chỗ sưng đỏ có hơi phồng lên.
Chỗ sưng đỏ này hình như rất khó xẹp.
Dùng khăn lạnh đắp một đêm cũng không có hiệu quả gì, khi Ninh Chuẩn khoác áo blouse lên thì nhìn không thấy, chỉ khi mặc một cái áo sơ mi, chỗ sưng đỏ phồng lên kia mới đặc biệt rõ ràng, nhất là thời điểm thổi tóc cho Lê Tiệm Xuyên, quơ qua quơ lại trước mặt hắn, đập vào mắt hắn tới phát đau.
“Tôi đã lấy được chìa khóa rồi.”
Lê Tiệm Xuyên có chút không tập trung nói.
Âm thanh máy sấy vẫn ong ong như cũ, Ninh Chuẩn hung hăng nắm tóc Lê Tiệm Xuyên, động tác thô bạo, ngữ khí lại rất lãnh đạm: “Nghĩ tôi sẽ thả anh đi sao?”
Lê Tiệm Xuyên ngước mắt: “Điều kiện?”
Ninh Chuẩn không chút do dự: “Giúp tôi lấy Ma Hộp. Ở vòng kế tiếp, phải lấy Ma Hộp cho tôi, thì tôi sẽ thả anh ra khỏi God.”
Y cười cười, “Dù sao chỉ là thí nghiệm thể giả, đối với thí nghiệm của tôi không có lợi ích gì, chỉ biết ăn cơm trắng, chơi gái.”
Lê Tiệm Xuyên vỗ eo y một cái: “Cái rắm, không có chơi gái.”
Ninh Chuẩn buông máy sấy, kéo tay Lê Tiệm Xuyên, nhìn thoáng qua hình xăm đầu lâu nơi cổ tay của hắn, lại sờ sờ lên khóa điện tử đang trói hắn, hài hước nói, “Theo ý của tôi, thì tôi sẽ không thả anh đi… Đem anh khóa trên cái giường này, giống như con ngựa giống chỉ để cho một mình tôi cưỡi, tới khi tôi ngồi không nổi…”
Bốp một tiếng, eo lại bị đánh một cái.
Ninh Chuẩn thuận thế nghiêng qua, cắn lên cái cằm của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên có cảm giác như một ngụm này là muốn ăn hết cả người hắn.
Trong lòng hắn cũng có chút kháng cự nên chủ động muốn dời đi suy nghĩ. Nhưng nhiệm vụ trên người hắn, từ đầu tới cuối hắn đều chưa quên. Bất luận có chuyện gì, hắn ít nhất cũng phải thâm nhập vào bên trong một lần, hảo hảo kiểm tra một chút.
Lại qua một lúc…
Lê Tiệm Xuyên có chút nhận mệnh mà quan sát sườn mặt của Ninh Chuẩn, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt bất đắc dĩ.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Chạng vạng ngày hôm nay, Ninh Chuẩn mang theo một người thanh niên khoảng 24- 25 tuổi trở về phòng điều trị.
Chiều cao của người thanh niên và Ninh Chuẩn không sai biệt lắm, người Hoa, tướng mạo thanh tú, trên người mang theo khí chất đạm mạc cỗ xưa, có chút xuất trần.
Dường như cậu ta mới từ bên ngoài tiến vào, trên khủy tay vắt một chiếc áo lông ấm áp không hợp với phòng thí nghiệm này cho lắm.
Ba người tùy tiện ngồi trên thảm.
Ninh Chuẩn giới thiệu cho hai người: “Đây là Tạ Trường Sinh, truyền nhân đời thứ hai trăm ba mươi hai phái Mao Sơn. Còn đây là Lê Tiệm Xyên, là cộng sự của tôi trong trò chơi.”
Tạ Trường Sinh gật đầu chào hỏi với Lê Tiệm Xuyên, thoạt nhìn có chút trầm mặc ít nói, không thích giao tiếp.
“Đừng nói là phái Mao Sơn mà tôi biết kia đi…”
Lê Tiệm Xuyên quả thực hoài nghi lỗ tai của hắn có phải gặp vấn đề rồi hay không, sao lại kéo tới trừ tà bắt quỷ rồi.
“Đúng vậy.”
Ninh Chuẩn mắt đào hoa khẽ xếch, “Tôi sẽ mang hai người cùng tiến vào trò chơi. Tạ Trường Sinh có chìa khóa, từng tham gia trò chơi, nhưng vì tổ đội lần này, nên muốn nhờ vào Ma Hộp của tôi. Tốt nhất chúng ta nên trao đổi về năng lực đặc thù của nhau, để tiện phối hợp khi vào trò chơi.”
Y dừng một chút, ánh mắt dần dần u ám, dẫn đầu nói: “Năng lực đặc thù của tôi là ‘Đồng thuật’, nói dễ hiểu hơn, chính là hai người có thể xem nó như là thôi miên, ở một mức độ nhất định nào đó có thể khống chế tâm thần và hành vi của người khác.”
Lê Tiệm Xuyên trước đó đã có suy đoán về năng lực đặc thù của Ninh Chuẩn.
Chỉ là hắn biết rõ, khả năng đồng thuật của Ninh Chuẩn không chỉ có như thế.
Nhưng hắn ngầm hiểu mà không nói ra, mở miệng: “Tôi lấy được năng lực đặc thù là ‘Đánh tráo’, mỗi vòng chơi có thể nói một câu không làm ảnh hưởng đến cốt truyện và quy tắc, biến nó thành sự thật.”
Tạ Trường Sinh nói: “Năng lực đặc thù của tôi là ‘Trói buộc linh hồn’, nói bình thường, chính là có thể bắt quỷ. Không giới hạn số lần, chỉ hao phí dương khí, nếu dương khí tiêu hao hết, tôi sẽ chết.”
“Ảnh hưởng tới hiện thực không?” Lê Tiệm Xuyên bắt được điểm mấu chốt.
Tạ Trường Sinh lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Lê Tiệm Xuyên không nghĩ tới truyền nhân Mao Sơn vậy mà thật sự có thể bắt quỷ.
Chỉ là phải trả giá hơi cao, có chút mơ hồ, tốt nhất vẫn nên sử dụng cẩn thận.
“Nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, nửa giờ sau tiến vào trò chơi.”
Ninh Chuẩn nhàn nhạt nói một câu, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Tạ Trường Sinh khoanh chân ngồi tại chỗ, bộ dáng giống như ngồi vận công.
Lê Tiệm Xuyên nghĩ nghĩ, cũng xoay người đi vào phòng vệ sinh, dùng gót chân đóng cửa, chống cánh tay, đem Ninh Chuẩn đang đứng ở trước bồn rửa mặt vây khốn.
Hắn nhìn gương mặt dính nước của Ninh Chuẩn trong gương, giơ tay lau lau cái cằm của y, nhịn không được, thấp giọng nói: “Hóa ra khi dễ người thành thật, muốn bị ăn đòn đúng không?”
Âm điệu lãnh đạm.
Nhưng Ninh Chuẩn lại nghe ra một tia ôn nhu mà ngay cả bản thân Lê Tiệm Xuyên cũng đều không cảm giác được.
“Ừm, khi dễ anh.” Ninh Chuẩn cong cong khóe môi.
Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng lườm y một cái.
Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh rõ ràng quen biết.
Nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, hai người đều duy trì cảnh giác và khoảng cách. Cũng không thể nói là không tin tưởng nhau, mà là vô thức giữ lại đối với những người khác.
Điểm ấy lại làm cho Lê Tiệm Xuyên ý thức được Ninh Chuẩn thật ra còn coi như người bình thường, chỉ là thái độ đối với hắn, từ lúc bắt đầu liền có chút dị thường.
“Tiểu bát đản.”
Lê Tiệm Xuyên tét mông y một cái, sau đó giống như chạy trốn mà bước nhanh ra ngoài.
Ninh Chuẩn sửng sốt, nhìn chính mình trong gương, mắt đào hoa dính nước cong cong.
Nửa tiếng sau.
Ninh Chuẩn đưa chiếc nhẫn lần trước tiến vào trò chơi cho Lê Tiệm Xuyên, lại ném cho Tạ Trường Sinh một huy chương hình bụi mận gai.
Tạ Trường Sinh hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay Lê Tiệm Xuyên, môi khẽ mấp máy, lại cái gì cũng chưa nói, yên lặng đeo huy chương lên.
Lê Tiệm Xuyên không có chú ý tới biểu cảm của Tạ Trường Sinh, mới vừa đeo nhẫn vào, chợt nghe Ninh Chuẩn hô: “Đi thôi.”
Trong chốc lát.
Lực hút quen thuộc quét tới, tầm nhìn vỡ vụn.
Sau một trận quay cuồng dữ dội, thân thể rơi xuống chỗ thực.
Âm thanh cạch cạch như có như không vang lên.
‘Ma Hộp đóng cửa, trò chơi bắt đầu!’
‘Hoan nghênh các người chơi.’
<cite></cite><cite>Tác giả:</cite>
<cite>– </cite><cite>Ninh Chuẩn</cite><cite>: thả người thì không có khả năng, đời này cũng đều khó có khả năng, chỉ là tùy tiện lừa gạt một chút mà bộ dáng lão công đã thành như vậy.</cite>
Hết chương 19