Màn 6: THẢM HỌA CHERNOBYL
Ánh đèn vàng mờ nhạt và mỏng manh hắt ra, bước chân của Lê Tiệm Xuyên hơi khựng lại, siết chặt trekking của mình, khẽ nheo mắt cười: “Trùng hợp thật.”
Người đàn ông ở lối vào sân trong mặc một bộ đồ leo núi màu xanh xám đậm, dáng người mảnh khảnh của người nọ hơi cồng kềnh. Có lẽ sợ nhiệt độ lạnh nên cục lông màu cam mềm mại trên tay người nọ cũng được quấn một chiếc áo nhỏ cùng màu, đôi đồng tử tròn long lanh đang mở to trong bóng đêm sáng tối đan xen.
Thật trùng hợp, người xuất hiện ở nơi này chính là người vừa gặp qua trước đó không lâu, Tạ Trường Sinh.
Đây có thể nói là một nhân vật hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lê Tiệm Xuyên.
Trên thực tế, sau khi rời khỏi nước Mỹ, Lê Tiệm Xuyên từng thu thập thông tin về Tạ Trường Sinh nhưng rất ít ỏi, ngoại trừ xác minh toàn diện rằng Tạ Trường Sinh là một đạo sĩ bất lương nô lệ mèo thuần chủng thích đồ cổ ra thì không có nhiều thông tin khác.
Tuy nhiên, những người vốn tưởng sẽ ít gặp lại nhau trong tương lai lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm GOD, xuất hiện ở Ai Cập, nay lại tình cờ xuất hiện tại đài thiên táng của Kailash, chuyện này buộc Lê Tiệm Xuyên phải đặt dấu chấm hỏi.
Nếu Tạ Trường Sinh không nói dối thì theo hành trình và thời gian, chắc hẳn cậu ta khởi hành cùng lúc hắn và Ninh Chuẩn vừa rời khỏi Ai Cập, sau đó vội vàng đến Kailash, bằng không nếu đi bằng tuyến đường thông thường chậm hơn một chút thì không thể tới trước bọn họ được.
Như thể nghe ra sự đề phòng và nghi vấn từ trong lời nói của Lê Tiệm Xuyên, đuôi mày trên khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai của Tạ Trường Sinh khẽ nhúc nhích, giọng điệu thờ ơ nói: “Tôi nhận được cuộc gọi của bà Bành ở Ai Cập, bà ta nói bà ta tìm được một thứ có thể liên quan đến Ghost nên bảo tôi đến đây một chuyến.”
“Đến đây nào, A Hoàng.”
Ninh Chuẩn cởi nút khóa kim loại của mũ ra, hơi nước trong hơi thở phả ra trong không khí lạnh, cậu vừa đi về phía cổng sân, vừa vẫy vẫy tay với con chó vàng kia: “Ghost… Xem ra tà tâm đối với trò chơi hộp ma của bà đồng kia vẫn chưa chết.”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày: “Vị bà Bành này không phải người chơi hộp ma sao?”
Biết Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, còn biết cả Ghost, nhưng không phải là người chơi hộp ma thì có hơi lạ.
“Không phải, nhưng bà ta hi vọng là phải.”
Ninh Chuẩn lấy trong túi ra một cục giăm bông, bẻ ra và đưa cho con chó.
Con chó dường như biết Ninh Chuẩn, lúc nghe thấy tiếng thì chần chờ, nhưng khi Ninh Chuẩn bước tới thì nó đã vẫy đuôi, dùng cái mũi ẩm ướt ủi vào chân Ninh Chuẩn.
Đúng lúc này, cửa gỗ của ngôi nhà đất trong sân đột nhiên phát ra tiếng cọt kẹt, mở ra một nửa, trong cửa xuất hiện một bóng người gầy gò, một giọng nữ có phong thái giáo viên hơi nghiêm túc và đoan trang chợt truyền ra: “A Hoàng, bữa tối mày ăn nhiều lắm rồi…”
Giọng nói dừng lại một chút, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy một ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ: “Vào nhà hết đi, thích đứng ngoài cửa nói chuyện dưới trời lạnh thế này à?”
Lướt qua vai Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn về phía cửa nhà cũ kỹ, thị lực xuyên qua bóng tối mờ ảo, thấy rõ bóng người đang đứng bên trong cửa.
Thành thật mà nói, bà Bành có hơi khác với tưởng tượng của Lê Tiệm Xuyên.
Các đặc điểm trên khuôn mặt của bà ta tương đối bình thường, vì có chút dòng máu lai châu Á nên đồng tử có màu vàng sẫm hiếm thấy, lóe lên một tia yêu dị như mèo.
Nhưng dù là như vậy, so với biệt danh bà đồng thì Lê Tiệm Xuyên vẫn cảm thấy bà ta giống một giáo sư pháp thuật lớn tuổi và nghiêm túc hơn. Chiếc áo choàng đen dày quấn quanh người che bớt lớp khí chất của người trí thức, hai má hơi chùng khiến đường rãnh mũi má hằn sâu, cả người toát ra cảm giác cứng nhắc khó gần.
“Khụt khịt!”
Con chó nhà ngậm lấy chân giò hun khói rồi không chút do dự vứt bỏ Ninh Chuẩn đang cho ăn qua một bên, xông vào trong nhà, cọ vào cạnh cửa như làm nũng rồi cắn chân giò hun khói chạy đi.
Chủ nhà đã lên tiếng, khách không tiện đứng trước cửa nữa.
Lê Tiệm Xuyên đi theo Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh vào trong, vẫn cảnh giác liếc nhìn khoảng sân này vài lần.
Sân không lớn, chung quanh có tường cao, trống không, ngoại trừ một chuồng ngựa đơn sơ thì không có gì khác. Trong chuồng có một con ngựa đen già, nằm yên tĩnh trong chuồng như một bóng đen dày đặc.
Trong sân không có chái nhà, chỉ có một căn nhà bằng đất, tường rất dày, dưới mái hiên treo thịt xông khói và xúc xích khô, còn có hai xâu ớt đỏ tươi, có chút xung đột với phong cách Tây Tạng xung quanh.
Bước vào căn nhà đất, không gian bỗng trở nên chật hẹp, mái nhà lợp tranh lụp xụp gây cảm giác đè nén khó hiểu.
Mấy món đồ nội thất cũ bằng gỗ gụ ngâm mình trong ánh đèn mờ ảo, mông lung ảm đạm. Tấm thảm hoa văn tinh xảo và lộng lẫy được đặt ở trung tâm nhà, hương trầm Tây Tạng tỏa ra từ chiếc lư hương nhỏ ở giữa tấm thảm, thấm vào ngóc ngách nhà đất, có hơi ngạt mũi.
Bà Bành ngồi xếp bằng trên thảm ra hiệu cho ba người ngồi xuống, tay cầm phích nước nóng và ba cái ca tráng men lớn, vừa rót nước nóng vừa nói: “Tôi không ngờ cậu sẽ đến đây đấy, GOD.”
Giọng điệu khá quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống bên cạnh Ninh Chuẩn, vừa thầm nghĩ. Bà Bành gọi Ninh Chuẩn là GOD, dễ nhận thấy cái tên Ninh Chuẩn mà tư liệu của Xử Lý cho ra cũng gần với tên thật ở một số lĩnh vực khác.
“Thực ra tôi cũng không ngờ bà vẫn chưa từ bỏ.” Ninh Chuẩn cởi găng tay, cầm lấy ca men làm ấm hai tay, giọng điệu trầm lạnh, lười nhác.
Bà Bành đưa hai ca nước nóng còn lại cho Lê Tiệm Xuyên và Tạ Trường Sinh, đôi mắt vàng sẫm của bà ta liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, đột nhiên nói: “Đây là cậu bạn trai mà cậu đang tìm kiếm sao? Tế bào cơ thể của cậu ta có lẽ là đang phát sinh dị biến ở mức độ nào đó, có thể sẽ kéo dài, tôi thấy cuối cùng cậu cũng có thể chăm chút cho cuộc sống ban đêm nhàm chán của cậu rồi…”
Lê Tiệm Xuyên miễn cưỡng cầm lấy ca nước nóng, gần như hoài nghi mọi người đều biết nhu cầu của tiến sĩ Ninh.
“Anh ấy là người yêu của tôi.”
Ninh Chuẩn cắt ngang lời nói của bà Bành, mái tóc hơi ẩm dính vào một bên gò má trắng lạnh, hơi nóng trong ca bốc lên, đôi mắt hoa đào tiết ra một tia sáng tĩnh mịch: “Anh ấy cũng là người chơi hộp ma.”
Động tác của bà Bành dừng lại, liếc nhìn Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn trầm giọng nói: “Bà là nhà sinh vật học, không phải bà đồng thực sự. Hẳn là bà biết rõ ngay cả Thượng đế, trong phạm trù sinh học, cũng không thể thực hiện phục sinh từ cõi chết chân thật. Hộp ma không phải là Đấng toàn năng, đó là tiến hành thỏa thuận với quỷ dữ.”
Phục sinh từ cõi chết?
Trong lòng Lê Tiệm Xuyên khẽ rộn rạo.
Ý Ninh Chuẩn tiết lộ vừa rồi là bà Bành luôn muốn trở thành người chơi hộp ma, nhưng lần này Ninh Chuẩn hình như không đồng ý. Lẽ nào lý do bà Bành muốn trở thành người chơi hộp ma là vì tìm kiếm bí ẩn phục sinh ư?
Đúng là khó tin.
Mặc dù đã trải qua quá nhiều chuyện nằm ngoài lí giải của khoa học, nhưng Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến tình huống người chết sống lại.
Hắn quan sát phản ứng của bà Bành, nhưng thấy rằng đối mặt với những lời có thể gọi là lạnh lùng và cứng rắn của Ninh Chuẩn, bà Bành dường như không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, chẳng qua là gương mặt hơi ngăm đen lộ ra chút trắng xanh âm trầm, hai mắt cụp xuống, rơi vào con mèo cam đang ngủ yên trong vòng tay của Tạ Trường Sinh.
“Tôi biết rõ chứ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thăm dò cảnh giới của thần linh. Tôi tìm đến Trường Sinh vì muốn thuyết phục cậu ta trốn cậu để mang tôi vào trò chơi hộp ma. Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng trùng hợp làm sao, cậu gần như bị cầm tù ở California lại đến đây vào lúc này, điều này khiến tôi băn khoăn rằng dù cho có thần thánh trên thế giới tất cũng sẽ thiên vị.”
Lê Tiệm Xuyên phải thừa nhận cho dù bà Bành này trông giống hệt một nhà khoa học, nhưng nói tới nói lui vẫn thực sự đầy bí ẩn.
“Nhưng đó chỉ là một nhân tố, còn một điều nữa tôi luôn muốn nói với cậu, đó cũng là mục đích tôi tìm tới Trường Sinh.”
“Tôi không nghĩ tôi đã đề cập với cậu lý do tại sao tôi chọn sống ở đây…”
Nói xong, bà Bành khẽ nhấc người lên, kéo mở một ngăn tủ gỗ gụ dựa vào tường, lấy ra một cái túi đựng tài liệu dày cộm không biết dính phải dầu mỡ gì đó.
Bà ta mở túi hồ sơ ra, giũ toàn bộ đồ vật bên trong ra trên thảm, từng trang giấy chi chít chữ kẹp theo tranh ảnh rơi xuống lả tả.
Lê Tiệm Xuyên đưa mắt nhìn qua, liền thấy phía trên cùng là một bản báo cáo thực nghiệm, đồng tử đột nhiên co lại: “Dao động năng lượng bất thường và ghi chép dữ liệu đột biến tế bào sinh học…”
Lông mi hơi rũ xuống, Ninh Chuẩn cầm lên vài tờ, cúi đầu đọc. Tạ Trường Sinh cũng dành ra một tay nựng mèo để nhặt lên một tấm hình.
Trong không gian yên tĩnh ngập tràn ánh sáng mờ ảo, giọng bà Bành hơi khàn, thấp giọng nói: “Thực ra lúc rời khỏi viện nghiên cứu ở Bắc Băng Dương, tôi đã nghe theo lời khuyên can của các cậu và vứt bỏ những ý tưởng thử nghiệm điên rồ đó, muốn tìm một nơi có thể để tâm hồn yên nghỉ, hoài niệm các con của tôi.”
“Nhưng vào đêm trước khi tôi rời viện, tôi thấy được một mẩu thông tin liên quan đến núi Kailash và hang động Shambala trong phòng thí nghiệm của viện trưởng.”
Ninh Chuẩn xem giấy, miệng thản nhiên nói: “Trên đó viết cái gì?”
Bà Bành lắc đầu: “Trên đó không viết cái gì cả, nhưng mỗi việc nó xuất hiện trong phòng thí nghiệm đã cho thấy nó không bình thường. Sau đó, tôi đã tìm đọc rất nhiều thông tin về núi Kailash, thậm chí còn đi đến Đức để mua tin tình báo của đội Himmler từ một số tổ chức bí mật. Tôi ôm ấp chút hi vọng hão huyền mà đến ẩn cư ở Kailash.”
“Lực lượng quân sự xung quanh Kailash cũng như nhiều dấu hiệu khác cho thấy nó không phải chỉ là một ngọn núi thiêng theo nghĩa biểu tượng như bề ngoài… Sau đó, xuất phát từ nhiều lí do, tôi đã xây dựng một phòng thí nghiệm thuộc về tôi dưới mặt đất của ngôi nhà này, liên tục theo dõi mọi thứ của Kailash.”
“Vào sáng sớm năm 2037, tôi theo lệ cũ vào phòng thí nghiệm để quan sát dữ liệu sau khi làm vệ sinh cá nhân, nhưng bất ngờ là chỉ qua một đêm, tôi phát hiện thiết bị của tôi đã bị hỏng.”
“Tôi đã chữa gấp dữ liệu của nó, sau đó lấy được một phần báo cáo giám sát về biến động năng lượng bất thường… Tôi tin rằng đây không phải là lần duy nhất xảy ra những biến động bí ẩn như vậy. Tôi đã ngồi chờ trước thiết bị gần như cả ngày lẫn đêm, mãi đến một ngày mùa hè năm 2050…”
Lê Tiệm Xuyên biết bà Bành đang nói đến ngày nào.
Trùng khớp với tư liệu mà Xử Lý cho ra và báo cáo kim tự tháp mà “Cấm Kỵ” lấy được, sự biến động năng lượng bất thường gần đây nhất của Kailash chính là ngày trò chơi hộp ma Pandora tuyên bố hạ xuống toàn thế giới.
Những chuyện này không làm hắn bất ngờ, lý do khiến hắn hơi kinh ngạc là vì báo cáo thí nghiệm về đột biến tế bào sinh học sau khi theo dõi năng lượng, nén lại kích động cau mày, Lê Tiệm Xuyên nói: “Báo cáo thí nghiệm này của bà… sau sự biến động năng lượng bất thường ngày hôm đó, bà đã lên Kailash à?”
Động tác lật xem giấy Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh cùng lúc dừng lại, cùng nhìn về phía bà Bành.
“Đúng vậy.”
Một nụ cười nở trên khóe miệng bà Bành: “Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, gần như lên đến đỉnh núi. Tôi đã thực hiện thí nghiệm này ở đó.”
“Nhiệt độ thấp thông thường giúp bảo quản tế bào, nhưng nhiệt độ cực thấp cũng có thể gây ra một số tổn thương không thể phục hồi đối với tế bào sinh học. Trong thí nghiệm đó, cá nhân tôi thấy mình cũng giống như những tế bào trong cuộc thí nghiệm ở nơi đó, gần như đã chết, nhưng sau đó… đã lấy lại sức sống từ trong tuyệt vọng một cách kỳ lạ.”
“Việc kiểm tra đo lường sau đó không tìm thấy bất kỳ bất thường nào, nhưng tôi tin có một bức xạ đặc biệt chưa được phát hiện, nó tương đương với ánh sáng của thần linh và lời nguyền của quỷ dữ.”
Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn.
Hắn đọc lướt qua nội dung báo cáo hỗn hợp tiếng Trung và tiếng Anh, trong lòng lờ mờ cảm nhận được thứ gì đó, như bị một lớp vải mỏng che phủ, không rõ ràng lắm, nhưng lại có thể nhìn ra đường nét mơ hồ.
“Ngoài ra, tôi còn tìm thấy một thứ ở đó.”
Bà Bành cho tay vào một ngăn kéo khác, lấy ra một bảng tên bằng kim loại được bọc trong túi nhựa, tháo túi nhựa ra, dòng chữ khắc trên bảng tên được phơi ra ngoài ánh sáng, là một từ đơn viết tay rất đơn giản, Ghost.
Hóa ra bà Bành không nói dối Tạ Trường Sinh, thực sự có vật liên quan đến Ghost, chỉ là chuyện phát hiện ra vào mùa hè nhưng tại sao lại đề cập đến vào lúc này? Ngoài ra, từ đơn viết tay này cho Lê Tiệm Xuyên một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, như thể đã nhìn thấy ở nơi nào đó không chỉ một lần.
Sau một lúc suy nghĩ, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bừng tỉnh __
Đây là chữ viết tay của hắn.
Hắn chưa bao giờ viết qua từ Ghost, nhưng nếu viết nó trong đầu theo thói quen nét chữ của mình thì nó sẽ giống hệt như nét chữ trên bảng tên.
Điều này nói rõ cái gì?
Sắc mặt Lê Tiệm Xuyên hơi tối lại, trầm mặc không nói.
“Bà cho rằng cái này không thoát khỏi liên quan tới trò chơi hộp ma, cho nên vẫn muốn vào trò chơi hộp ma.” Ninh Chuẩn liếc nhìn bảng tên, thả tờ giấy trong tay xuống, nhìn thẳng về phía bà Bành, tản mạn và lạnh nhạt nhếch khóe môi, “Nếu tôi vẫn từ chối thì sao?”
Đột nhiên, một cảnh giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng Lê Tiệm Xuyên.
Hắn nâng mắt lên, vừa lúc đối diện với họng súng đen ngòm âm thầm giơ lên.
Bà Bành ngồi đối diện, tay cầm khẩu súng đen kịt, bình tĩnh nhìn Ninh Chuẩn: “Đã là chuyện liên quan đến con cái thì bất kỳ người mẹ nào cũng có thể trở thành một kẻ mất trí. Đây là chuyện không cần phải nghi ngờ.”
Lưỡi dao cạo trượt vào kẽ ngón tay, cơ thể kéo căng lập tức điều chỉnh sang trạng thái chiến đấu. Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tìm kiếm sơ hở trên người bà Bành, đồng thời hơi điều chỉnh tư thế ngồi để trong chớp mắt đối phương nổ sung, hắn có thể kéo Ninh Chuẩn né tránh viên đạn gần trong gang tấc.
Con mèo cam Khanh Khanh dường như cũng cảm nhận được sát khí đột ngột.
Bộ lông mềm mại và bồng bềnh trên cơ thể nó dựng lên, móng vuốt sắc nhọn đâm ra, lưng cong lên trên đùi Tạ Trường Sinh.
“Điều khiển thời gian, hồi sinh cơ thể khiếm khuyết, hoạt tính tế bào…” Ninh Chuẩn nhẹ giọng liệt kê những truyền thuyết sức mạnh thần bí của Kailash, cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ không rõ, “Chứng kiến những chuyện này, đừng nói chỉ mỗi bà, chính tôi cũng thấy rất thích thú và tò mò.”
“Tò mò là đặc điểm mà mọi nhà nghiên cứu khoa học không bao giờ đánh mất được. Nhưng tôi cũng tin rằng, con người không thể chạm tới cảnh giới của thần thánh, trong đó nhất định có những lý do khác.”
Cậu nhìn chằm chằm vào họng súng ẩn chứa nguy hiểm chết người, nói: “Tôi từ chối bà ngay từ đầu vì thí nghiệm của bà sắp gây nguy hiểm cho người vô tội, không thể tiếp tục, phỏng đoán của bà hoàn toàn dựa trên tưởng tượng, không có khả năng cho ra kết quả thực tế.”
“Nhưng bây giờ bà đã cho tôi thấy một số dị thường đáng chú ý và cả sự tỉnh táo của bà.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn thân hình gầy gò đang run rẩy và quai hàm cứng đờ của bà Bành, có lẽ đã hiểu Ninh Chuẩn đang nói gì.
Ngoài Ninh Chuẩn, bà Bành biết rất nhiều người có thể có chìa khóa hộp ma và có thể đưa bà ta vào trò chơi sau khi lấy được hộp ma, ở trước mắt bà ta còn vô số cơ hội khác để bà ta đạt được mục đích của mình, nhưng ngoại trừ Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, bà ta từ đầu đến cuối chưa từng chọn con đường lựa chọn người khác.
Có lẽ bà ta cũng mong đợi một chút giúp đỡ và khắc chế, còn có một chút tín nhiệm.
“Tôi có thể hứa với bà sẽ đưa bà vào trò chơi hộp ma.”
Ninh Chuẩn dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng bà nên biết tỷ lệ tử vong của nó rất cao, dù là tôi và Trường Sinh thì vẫn có khả năng bỏ mạng trong ván tiếp theo, mời bà đến dự đám tang.”
Tạ Trường Sinh vẫn trầm mặc như người vô hình đột nhiên nói: “Là một người bạn, tôi sẽ không ủng hộ cậu. Tôi không thích tham dự đám tang.”
Ninh Chuẩn như vừa nghe được một câu chuyện cười, khẽ cười một tiếng rồi hơi ngả người ra sau, tựa vào vai Lê Tiệm Xuyên.
Khuôn mặt cứng đờ của bà Bành cũng lộ ra một chút thư thái.
Bà ta từ từ bỏ khẩu súng trong tay xuống, đưa tay lên sờ đầu con chó to màu vàng đang sà tới, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Lê Tiệm Xuyên không có bạn bè, cũng nhìn không ra bầu không khí kỳ quái giữa ba người bạn già kia, nhưng sau cuộc nói chuyện này, ba người vốn dĩ vẫn còn có chút đề phòng hình như đã cởi bỏ được thứ gì đó mà trở nên thả lỏng.
Dù Lê Tiệm Xuyên hiểu rõ nguyên nhân vì sao Ninh Chuẩn đồng ý với bà Bành nhưng theo tính cách của Ninh Chuẩn, cậu không thể thay đổi sự khăng khăng ở mấy tháng trước chỉ vì một phần nội dung thí nghiệm này.
Hơn nữa, Ninh Chuẩn từ chối mang theo bà Bành vào trò chơi hộp ma có lẽ không phải chỉ vì sợ bà Bành sẽ sử dụng hộp ma để tham cứu thí nghiệm phục sinh từ cõi chết gì đó.
Lê Tiệm Xuyên mơ hồ cảm thấy trong này còn có những lý do khác.
Nghĩ như vậy, Lê Tiệm Xuyên không khỏi liếc nhìn Ninh Chuẩn.
Đôi mắt hoa đào sâu tối kia vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng mơ hồ như bị băng sương bao phủ, che dấu một tia suy tư ứ đọng.
Bà Bành sắp xếp các tài liệu rải rác này lại và nói: “Đưa tôi vào trò chơi ngay bây giờ đi.”
Bà ta nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về một hướng qua bức tường dày, đó là vị trí của Kailash.
“Nơi gần thần linh nhất có lẽ sẽ nhận được một gợi ý khác biệt.”
Sau hai ván, Lê Tiệm Xuyên lại đeo nhẫn hoa gai lên.
Theo câu “Bắt đầu đi” của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được cơn chóng mặt mãnh liệt quen thuộc, song song đó là một tiếng cạch nhỏ đến mực không thể nghe thấy truyền vào tai.
“Hộp ma đã đóng, trò chơi bắt đầu.”
“Chào mừng các người chơi!”
Cơ thể đột ngột hạ xuống, cảm giác thực truyền đến lưng và hai chân.
Lê Tiệm Xuyên tìm được cảm ứng của hai tay hai chân, thận trọng mở mắt ra. Ba ngọn nến trắng sáng rực giọi vào trong tầm nhìn, chiếu sáng một bàn thí nghiệm lạnh giá và trắng tinh.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Lê Tiệm Xuyên phát hiện đây là một phòng thí nghiệm khá nhỏ, bốn mặt tường xung quanh sơn màu trắng, có hơi ố vàng loang lổ, mang cảm giác cổ xưa.
Ngoài ba ngọn nến trắng trên bàn thí nghiệm trước mặt, còn có hai ống đèn rất mờ phát ra ánh sáng ảm đạm trên đầu.
Phòng thí nghiệm trống rỗng, không có đồ đạc gì khác ngoại trừ một bàn thí nghiệm và bảy chiếc ghế kim loại đặt xung quanh bàn thí nghiệm.
Bao gồm cả Lê Tiệm Xuyên, có tổng cộng mười ba người mặc áo choàng chia ra hai bên ngồi xung quanh bàn thí nghiệm này.
Tất cả người chơi thận trọng hạn chế động tác thừa thãi, kín đáo đánh giá những người khác, từ đó có thể thấy hẳn là không có người chơi mới lỗ mãng.
Là một người bình thường, bà Bành không biết nhiều về nội dung của trò chơi hộp ma, nhưng có lẽ có hiểu biết một số quy tắc cơ bản, cộng với việc bản thân không phải là người liều lĩnh nênà ta bacũng không có biểu hiện khác thường nào.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt của đèn và ánh nến, một phần thịt bò đẫm máu và rau cải được ngâm trong cốc đo đặt ở trước mặt mỗi người chơi. Bên cạnh cốc đo có nhíp và dao mổ, những thứ này hẳn là bộ đồ ăn.
Sự kết hợp này khiến Lê Tiệm Xuyên thấy hơi buồn nôn, nhưng hắn tin chắc Ninh Chuẩn sẽ khá thích phong cách này.
Ngay lúc các người chơi dò xét qua lại, cánh cửa phòng thí nghiệm đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ bảo hộ nặng nề bước vào, cởi kính an toàn và mũ xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò như bộ xương.
“Chào buổi tối, các nhà nghiên cứu.”
Hết chương 144