Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 14: Đồ tể trong sương mù phần 14




Từ trấn Derain thuê một cỗ xe ngựa, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn phải chạy về phố Bạch Giáo Đường trước tám giờ tối.

Dựa theo cách nói của Ninh Chuẩn, xuất hiện ở trong bữa tối Pandora đều là ý thức thể của bọn họ, mà ngay lúc đó, cơ thể thật sự của bọn họ sẽ ở trạng thái hôn mê, dừng ngay tại chỗ.

Chỗ ở của nhân vật, đương nhiên sẽ được bảo hộ, tránh cho người chơi ở trong thời gian ăn tối không bị công kích.

Nhưng nếu như người chơi ở bên ngoài mà tiến vào bữa tối, như vậy đoạn thời gian này sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Một khi bị người chơi khác điều khiển NPC giết chết thực thể, như vậy người chơi cũng sẽ không hề phản kháng được mà tử vong.

Mà Lê Tiệm Xuyên được Ninh Chuẩn dắt vào trò chơi Ma Hộp, cho nên ở mức độ nào đó hắn tương đương với vật phẩm phụ thuộc của Ninh Chuẩn. Chỗ ở của hắn và Ninh Chuẩn cũng đều có tác dụng bảo vệ cả hai người. Vì vậy bọn họ nhất định phải quay lại trước tám giờ tối, chạy về số 3 phố Bạch Giáo Đường.

Đúng 8 giờ.

Một trận quang ảnh quen thuộc xuất hiện.

Vẫn là cái bàn dài như trước, ba ngọn nến màu trắng được thắp lên.

Khăn trải bàn màu đỏ sậm, trên bàn bày biện vài món ăn tinh xảo đang bốc hơi nóng.

Lê Tiệm Xuyên ngựa quen đường cũ mà ngồi xuống, liếc mắt một cái, liền chứng kiến mười ba cái ghế chỉ còn không đến phân nửa.

Tính cả hắn, chỉ còn lại bốn người.

Người chơi ở phía bên tay trái của hắn vẫn còn, ghế số một và ghế số hai cũng vậy.

Phát giác được chỉ trong một ngày một đêm mà số lượng người chơi đã giảm đi rất nhiều, thoáng cái mất sáu người, ba người chơi khác cũng ngẩng đầu dò xét lẫn nhau.

“Xem ra tối hôm qua trên phố Kiêu Ngạo, và hôm nay trên trấn Derain, đều rất náo nhiệt.”

Người chơi ghế số một cười hì hì nói.

“Đêm nay sẽ càng náo nhiệt.”

Số 10 bên tay trái của Lê Tiệm Xuyên chậm rãi nói một câu, tiếng cười khàn khàn, giống như đá sỏi bị mài mòn, “Chỉ cần giết một người đang ngồi ở đây, chúng ta liền có thể đạt được điều kiện thông qua cửa, không cần phải đi tìm lời giải. Nhưng có thể lưu lại ở chỗ này đến bây giờ, cũng không dễ giết.”

Hắn cứ như vậy mà ở trước mặt mọi người bàn luận về ý định giết người.

Trong giọng nói mang theo sự lười nhác cuồng vọng.

Số 1 lại ôn hòa cười: “Có hai vị tài ba có thể từ trong tay Đồ tể chạy thoát, đương nhiên không dễ giết. Bất quá so với giết chóc, tôi càng thích tìm lời giải thông qua cửa hơn.”

“Nếu như ba vị nguyện ý phối hợp với tôi, tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ không động thủ với bất kỳ ai trong các người.”

Số 1 quơ quơ dao ăn: “Trong tay tôi đã nắm giữ đầy đủ manh mối, nguyện vọng của tôi là muốn sống sót rời khỏi đây, chắc ai cũng như tôi. Không cần phải chém chém giết giết, không tốt sao?”

“Rất tốt,” Số mười nâng ly, bộ dạng như đã cùng chung chí hướng, “Tôi cũng cho là như vậy.”

“Vậy thì may quá.” Số một cười nói.

Hai ly rượu vang cách không va chạm một cái, bầu không khí vô cùng thân thiết.

Lê Tiệm Xuyên trầm mặc nhìn hai người diễn kịch, cắt bò bít tết.

Hắn đang suy nghĩ về số lượng người chơi.

Trong trò chơi Ma Hộp ngoại trừ bị người chơi khác giết chết, còn nếu người chơi chết trong những tình huống khác thì sẽ không có thông báo tử vong. Nói cách khác, ngoại trừ Riley và Anna chết trong tay của Lê Tiệm Xuyên ra, những người chơi đã chết khác rốt cuộc là ai, hắn không có cách nào xác định.

Bữa tối ngày hôm qua có mười người.

Riley và Anna tử vong tại trấn Derain, còn thừa lại tám người. Tối hôm qua tuần phố có bốn thi thể được mang ra từ phố Kiêu Ngạo, nếu như đều là người chơi, thì số lượng vừa đúng.

Nhưng vừa rồi số 1 có nói ‘Có hai người từ trong tay Đồ tể chạy thoát’, lại làm cho Lê Tiệm Xuyên trong lòng sinh ra một tia hoài nghi — bốn cỗ thi thể ở phố Kiêu Ngạo, thật sự đều là người chơi sao?

Cuộc tàn sát nhằm vào tất cả những vật sống ở trên đường.

Nếu quả thật có người từ trong tay Jack trốn thoát, điều đó nói lên phố Kiêu Ngạo vốn nên có năm thi thể, người chết trong đó có NPC.

Có thể từ trong tay tên Đồ tể bạo tẩu trốn thoát, người chơi kia làm cho Lê Tiệm Xuyên cảm thấy hơi khó giải quyết. Bởi vì hắn từng đối mặt với tay Đồ tể, đương nhiên rõ ràng thực lực của gã. Trong trạng thái bình thường, mà hắn còn chật vật như vậy. Nếu như là đối mặt với tay Đồ tể bạo tẩu, Lê Tiệm Xuyên không nghĩ rằng mình có thể sống sót.

Mà chết ở trang viên Girth, ngoại trừ Riley và Anna, có lẽ còn có người chơi khác.

Hắn có hoài nghi mấy người, chỉ là bọn họ đều đã chết bên trong trang viên cổ quái kia, cho nên không thể nào kiểm chứng được.

“Tôi đề nghị anh nên đi trấn Derain nhìn xem, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Cụng ly kết thúc, số một nói với số mười.

Số mười vui vẻ nói: “Vậy thì trao đổi đi, tôi có thể nói cho anh biết, trên phố Trụy Lạc có thể có đồ vật anh muốn… Nói không chừng một cọng rơm cuối cùng có thể đè chết con lạc đà.”

Hắn khẽ cười, đem miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, thong thả nhấm nháp.

“Cái này thật là một tin tức không tồi.” Số một trả lời.

Hai người tán gẫu qua lại, ngữ khí giả dối làm cho Lê Tiệm Xuyên nổi cả da gà.

Bọn họ trao đổi tin tức không biết là thật hay giả, lựa lời rất cẩn thận khéo léo, Lê Tiệm Xuyên nghe xong mấy câu có chút nhức đầu.

Nhưng hai người này lại trò chuyện rất hợp nhau, phảng phất như đối phương thật sự là bạn bè thân thiết, chợt nhìn thì thấy như không có gì giấu diếm nhau, vô cùng thẳng thắn, nhưng suy nghĩ kĩ lại, thì đều rất cẩn thận.

Ngẫu nhiên sẽ làm như sơ ý lộ ra tin tức, như miếng mồi câu mê người, tràn ngập nguy hiểm.

Mãi cho đến Nam tước Harry nhập tọa, hai kẻ dối trá kia mới dừng lại.

Bữa tối lần này Nam tước Harry tới hơi trễ, hơn nữa ông ta không dùng bữa, chỉ nhìn xung quanh bàn một lượt, sắc mặt khó coi đỡ lấy trán.

Tròng mắt của ông ta đầy tơ máu, quầng thâm ở nơi khóe mắt vô cùng rõ ràng.

Ông ta mím môi, sắc mặt âm trầm nói: “Chết tiệt! Các ngươi không nên đi đến trấn Derain… Đó là một tòa trang viên tham lam ăn thịt người. Nó đối với việc các ngươi bắt Jack không có ích lợi gì…”

“Các ngươi đã lãng phí thời gian và tính mạng!”

Nam tước Harry phẫn nộ nói.

Ông ta lần lượt nhìn chằm chằm vào bốn người chơi: “Ta hi vọng các vị hiểu rõ, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm rồi. Đợi đến ngày thứ bảy, chúng ta hoàn toàn xong đời!”

Nói xong, Nam tước Harry cơm cũng không ăn, đã đẩy ghế trực tiếp rời đi.

Lê Tiệm Xuyên nhìn chăm chú vào bóng lưng của ông ta đang chìm vào trong bóng tối, đáy mắt màu xanh lam chậm rãi ảm đạm.

“Ông ta đúng là nóng tính.” Số 10 cười nói.

Chín giờ, bữa tối của bốn người đúng giờ kết thúc.

Lê Tiệm Xuyên trở lại số 3 Bạch Giáo Đường, cùng với Ninh Chuẩn nghỉ ngơi một tiếng, mới ra ngoài đi tuần phố.

Đêm thứ tư, Ninh Chuẩn lựa chọn phố Trụy Lạc mà trên bàn ăn có nhắc tới.

Phố Trụy Lạc, tên như ý nghĩa, chính là phố đèn đỏ của quảng trường Bạch Giáo Đường.

Sau mười giờ, không giống với các con phố khác người đi đường rất thưa thớt, cảnh tượng vắng vẻ u tối, mà cả con đường trên phố Trụy Lạc đều rất náo nhiệt.

Dưới những ngọn đèn mờ ảo, ở bên đường có đủ loại người đang đứng, những cô gái đủ loại tuổi, ngẫu nhiên cũng có vài thiếu niên, cũng giống như Ninh chuẩn, mặc váy dài, trang điểm đậm.

Những người này có người hút xì gà, tạo dáng đủ kiểu, không chút để ý mà dựa vào cửa, cách một màn sương phóng ra ánh mắt quyến rũ lên những gã đàn ông đi qua.

Thân hình cao lớn của Lê Tiệm Xuyên hấp dẫn không ít tầm mắt.

Hắn mặc áo khoác màu nâu, cổ áo dựng thẳng lên che khuất nửa khuôn mặt, vành nón cũng đè xuống rất thấp, ngũ quan mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng hình dáng cường tráng thanh lãnh, tuấn mỹ lại cực kỳ có tính xâm lược.

Có một cô gái nóng lòng muốn thử, định chặn đường hắn.

Nhưng còn chưa tới gần, đã nhìn thấy trong ngực của hắn ôm một người mặc váy dài nghiêng nửa bên mặt.

Mái tóc vàng có hơi ảm đạm, trong ánh sáng mờ ảo lộ ra hơi thở u ám sa đọa. Từ trong khe hở lộ ra một bên mắt, có chút giương lên, vô cùng quyến rũ.

Bước chân của cô gái tự giác mà dừng lại.

Chợt phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc che miệng: “Lewis? A, là cậu sao, Lewis?”

Vậy mà gặp người quen.

Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng kêu, rốt cuộc mới nhớ tới, ngày đầu tiên Ninh Chuẩn có nói với hắn thân phận của y là kỹ nam. Nếu thật là như vậy, quen biết với các cô gái phố đèn đỏ, cũng rất bình thường.

Lê Tiệm Xuyên đang muốn nghiêng đầu nhìn xem phản ứng của Ninh Chuẩn, thì bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của chính mình.

“Thật xin lỗi, tiểu thư xinh đẹp. Thân thể Lewis không thoải mái, tôi định đưa cậu ấy về nhà.”

Lê Tiệm Xuyên biết đây chính là kỹ năng giả giọng của Ninh Chuẩn, nên phối hợp giương mắt, liếc nhìn cô gái.

Cô gái có chút thụ sủng nhược kinh, mỉm cười nói: “Ngài quá khách khí. Gọi ta Jenny là được rồi. Chỗ ở của Lewis nằm ngay cuối phố, cách nơi này không xa, tôi có thể dẫn ngài đi qua.”

Cô xoay người vừa dẫn đường, vừa nói, “Lewis bị bệnh sao? Cậu ta đã mấy ngày rồi chưa tới…”

Xem ra thân phận này của Ninh Chuẩn, thật sự ở phố đèn đỏ cũng có một trụ sở.

Hơn nữa còn có người quen.

Lê Tiệm Xuyên còn chưa có quên, thân phận người chơi và đáp án có quan hệ mật thiết với nhau. Nhưng trước mắt hắn và Ninh Chuẩn đều không tìm được mối liên hệ nào giữa thân phận của mình với tên Jack. Đêm nay, có lẽ sẽ là một cơ hội.

Dưới sự dẫn dắt của Jenny, Lê Tiệm Xuyên ôm theo Ninh Chuẩn tìm được một gian nhà trọ nằm trong hẻm tối.

Ninh Chuẩn từ trên người lấy ra một xâu chìa khóa, thử mấy lần, mới mở được cửa nhà trọ.

Động tĩnh nơi này kinh động đến cách vách.

Cửa nhà trọ bên cạnh mở ra, một phu nhân mái tóc đã hơi bạc mặc một chiếc váy cũ xuất hiện ở cửa, nhìn sang bên này.

“Dì Irene!”

Jenny vẫy tay, nhỏ giọng hô: “Là Lewis đã trở lại!”

“Ồ, tiểu Lewis về rồi à…”

Dì Irene vẻ mặt kinh hỉ, quay vào nhà trọ cầm một cái làn, lại vội vã mở cửa đi ra.

Mấy người tiến vào nhà trọ nhỏ của Ninh Chuẩn.

Jenny còn đang bận việc, lên tiếng chào hỏi rồi rời đi.

Dì Irene còn ở lại, vô cùng quen tay mà giúp đỡ Ninh Chuẩn dọn dẹp một lượt căn phòng, xem ra đã từng làm không ít lần. Ánh mắt dò xét của bà thỉnh thoảng rơi lên người Lê Tiệm Xuyên, “Ngài là khách gần đây của Lewis sao? Nhưng cậu ấy là một đứa bé ngoan…”

Ninh Chuẩn giả giọng Lê Tiệm Xuyên hỏi: “Bà vẫn luôn chăm sóc cậu ấy sao?”

Dì Irene bưng nước ấm đã nấu chín, trả lời: “Đúng vậy.”

“Bà vẫn luôn ở chỗ này. Vậy có vài kỹ nữ trong vụ án giết người liên hoàn, bà đã từng gặp qua chưa?”

Ninh Chuẩn hỏi, “Bà đừng hiểu lầm, tôi là một cảnh thám, tên là Khang Ân. Tôi đang điều tra về tay Jack đồ tể, hi vọng bà có thể hỗ trợ. Đây cũng là vì an toàn của Lewis.”

Dì Irene bị kinh hoảng, cố gắng trấn định nói: “Đường này có rất nhiều kỹ nữ, tôi cũng không biết người chết là ai.”

Bà dừng một chút: “Tôi biết ngài, Khang Ân cảnh thám. Cám ơn ngài đã nguyện ý bảo hộ Lewis. Việc làm ăn trên con đường này đã vắng vẻ đi rất nhiều, tất cả mọi người đều sợ bị tay đồ tể để ý tới… Đây chính là một tên giết người không chớp mắt! Thật xin lỗi, có lẽ tôi không có gì để có thể hỗ trợ cho ngài.”

“Đối tượng xuống tay của tên Jack đều là kỹ nữ.”

Ninh Chuẩn tiếp tục dùng giọng của Lê Tiệm Xuyên nói, “Bà đoán thử xem tại sao gã lại có thâm cừu đại hận với nhóm kỹ nữ như vậy? Jack vô cùng oán hận kỹ nữ, gã moi nhau thai của họ ra, băm nát hài nhi còn chưa thành hình, đây là bởi vì mẹ của gã cũng chính là một kỹ nữ.”

Giả thiết này Lê Tiệm Xuyên cũng đã từng nghe qua.

Dù sao hung án Jack đồ tể cũng lưu truyền đã rất nhiều năm. Có rất nhiều chuyên gia dùng mọi phương pháp, điều tra về thân phận thật sự của tay Jack đồ tể. Có một loại suy đoán, chính là Jack là con của một kỹ nữ, bởi vậy gã đã gặp phải nhiều loại bất hạnh, cho nên vô cùng oán hận mẹ mình, và thân phận của bà.

Hành hạ kỹ nữ đến chết, chính là tâm lý trả thù vặn vẹo của gã.

Nhưng dì Irene lại lắc đầu.

“Trên con phố này tất cả các cô gái đều không có năng lực nuôi dưỡng một đứa bé.”

Dì Irene nói, “Nếu như mang thai, có rất ít người nguyện ý sinh đứa bé ra. Các cô gái phần lớn đều lựa chọn phá thai. Cách này chỉ thống khổ một thời gian, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng tới việc tiếp khách. Vì vậy nếu lựa chọn sinh đưa bé, đây sẽ là một loại gánh nặng trầm trọng. Trên phố này không có gì là bí mật.”

“Ngay cả đêm nay cô gái nào tiếp bao nhiêu khách thì tất cả mọi người cũng đều biết được. Chuyện sinh con, sẽ phải chịu rất nhiều cản trở, không có ai nguyện ý đi làm.”

Dì Irene: “Tôi đã ở đây hơn ba mươi năm, chỉ từng chứng kiến có một đứa bé sinh ra, nhưng nó đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi…”

Trong đầu Lê Tiệm Xuyên cực nhanh có một suy đoán lớn mật.

Hắn không đợi Ninh Chuẩn tiếp tục thăm dò thêm cái gì nữa, từ trong túi móc ra nửa bức ảnh được kẹp trong nhật ký của Molly phu nhân.

Ninh Chuẩn lập tức hiểu được ý của Lê Tiệm Xuyên, dùng tông giọng của hắn mở miệng hỏi: “Bà có biết người trong bức ảnh này không?”

Lê Tiệm Xuyên mấp máy khẩu hình miệng, tiện thể đưa ảnh chụp cho dì Irene.

Dì Irene hồ nghi mà tiếp nhận bức ảnh.

Mượn ánh đèn xem xét, lập tức thốt lên: “Đây không phải là tiểu Henry sao?”

Vẻ mặt của bà đầy khiếp sợ, “Đây chính là đứa bé tôi vừa mới nói kia, nó không khác gì lúc nhỏ lắm. Lúc tiểu Henry mười tuổi thì mẹ nó qua đời, nó cũng liền rời khỏi đây, không ai biết nó đã đi đâu. Phòng trọ này của tiểu Lewis, chính là chỗ ở trước đây của tiểu Henry và mẹ nó.”

Bà ngơ ngác một chút, kịp phản ứng: “Khang Ân cảnh thám, ngài nói là… Tiểu Henry chính là tên sát nhân?”

“Không, hắn đương nhiên không phải.”

Ninh Chuẩn trả lời, “Bà đừng lo lắng. Lewis có chút không khỏe, cần phải nghỉ ngơi rồi.”

Dì Irene thấp thỏm liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, để ảnh chụp xuống, đứng lên nói: “Vậy phiền ngài chiếu cố cho Lewis.”

“Không cần khách sáo. Hi vọng cuộc nói chuyện đêm nay của chúng ta, bà có thể giữ bí mật.”

Sau cùng Ninh Chuẩn dặn dò một câu.

Lê Tiệm Xuyên đứng dậy, tiễn dì Irene về cách vách, cũng để lại mấy tờ bảng Anh, dì Irene nhìn hắn, không có cự tuyệt.

Trở lại phòng trọ, Lê Tiệm Xuyên liền nhìn thấy Ninh Chuẩn không còn tàn tật nữa, đang nhàn nhã bước đi trong phòng, tìm tòi kiểm tra vài chỗ.

Lê Tiệm Xuyên và y phân công, một người trên lầu, một người dưới lầu.

Nếu đây là chỗ ở trước đây của tiểu Henry và mẹ của hắn, thì có thể sẽ lưu lại một ít manh mối. Tuy nhiên đã trôi qua nhiều năm như vậy, dấu vết cũng biến mất đi rất nhiều.

Bọn họ phát hiện được một ít văn tự và ký hiệu khắc trên vách tường đầu giường.

Nơi góc phòng tắm còn có một vệt đen kỳ quái.

Lê Tiệm Xuyên đều nhớ kỹ những chi tiết này vào trong đầu.

Làm xong những chuyện này, đã là nửa đêm rồi.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nghỉ ngơi một chút, đang định trở về phố Bạch Giáo Đường, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất mạnh, giữa đêm khuya yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn liếc nhìn nhau, cũng không có nhúc nhích.

Lực gõ cửa như vậy, không phải là của dì Irene, mà là của một gã đàn ông trưởng thành.

Tiếng gõ cửa vang lên trong chốc lát, người bên ngoài tựa hồ như có chút không kiên nhẫn, âm thanh lỗ mãng ồn ào từ ván cửa truyền đến, “Lewis, tôi biết cậu đã trở về rồi. Lần này tôi mang theo đủ tiền,còn có rượu vang cậu thích nữa, mở cửa, tôi rất nhớ cậu.”

Nghe xong, Lê Tiệm Xuyên lập tức hiểu ra.

Khách làng chơi?

Ánh mắt của hắn có chút trầm xuống.

Ninh Chuẩn nhướng mày, dựa vào người Lê Tiệm Xuyên, chuẩn bị trong chốc lát, đột nhiên thét lên một tiếng: “A…”

Tiếng thét này dọa Lê Tiệm Xuyên sợ tới mức thiếu chút nữa đem người xô ra, động tĩnh bên ngoài cũng dừng lại.

Tiếng thét dồn nén như vậy, tự nhiên chuyển thành tiếng thở dốc vì động tình: “Dùng sức… Ân…”

Một trận âm thanh ái muội tràn ngập trong căn phòng.

Bên ngoài vang lên tiếng chửi bới, người đàn ông đạp cửa nhà trọ một cái, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lê Tiệm Xuyên che miệng Ninh Chuẩn lại.

Ninh Chuẩn mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, đầu lưỡi đảo quanh lòng bàn tay của hắn.

Ngón tay của Lê Tiệm Xuyên cứng đờ, lạnh lùng liếc qua Ninh Chuẩn, trong mắt ẩn chứa ý cảnh cáo.

Kêu mấy tiếng như vậy, kêu tới mặt mình cũng đỏ lên, một bộ dáng xuân thủy tràn lan, thật là thiên tài.

“Đi thôi.”

Ninh Chuẩn tách khỏi Lê Tiệm Xuyên, ánh mắt có điều ám chỉ mà nhìn vào chỗ quần hơi phồng lên của hắn, “Trở về rồi hẵng trừng phạt tôi.”

Lê Tiệm Xuyên tuyệt đối không thừa nhận hắn đối với hai tiếng hô kia có phản ứng.

Hắn giơ tay lên, thủ thế hung ác định giáo huấn cái tên tao hóa này một chút. Nhưng khi nhìn đến nửa bên mặt đang quấn băng kia, rốt cuộc lại không hạ thủ được, cuối cùng chỉ có thể vô cùng gân gà mà dùng đầu ngón tay chọc xuống chóp mũi của Ninh Chuẩn – không giống như là đang giáo huấn, ngược lại giống như hành động thân mật đánh không được mắng không xong.

Ninh Chuẩn bị chọc đến sửng sốt, thần sắc thậm chí có chút hoảng hốt.

Lê Tiệm Xuyên không quản đến y nữa, nhảy cửa sổ đi rồi.

Rời khỏi cửa nhà trọ, tên khách nhân người toàn mùi rượu lảo đảo đi ra phố đèn đỏ, sau đó cẩn thận nhìn quanh bốn phía, rồi rẽ vào một hẻm nhỏ.

Có một người đang đứng ở đó chờ hắn.

“Lewis đúng là đã trở về rồi, đang tiếp khách.” Người đàn ông cả người toàn mùi rượu uể oải nói, lại hướng về người kia vươn tay.

Người kia đem phong thư đựng tiền đưa tới tay của người đàn ông.

Người đàn ông không thể chờ được mà lấy tiền ra đếm, sau khi xác nhận đủ số lượng, giơ phong thư lên hôn một cái, phất phất tay với người kia, xoay người rời đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, đôi mắt của hắn đột nhiên trợn trừng, từ cổ họng phát ra tiếng ô ô không rõ, cái cổ nghiêng một cái, mềm oặt ngã xuống đất.

Phong thư đang nắm chặt trong tay bị rút đi.

Người cầm phong thư lạnh lùng liếc nhìn thi thể dưới đất, làn váy quét qua mặt đất, đi sâu vào trong hẻm nhỏ âm u.

Lê Tiệm Xuyên đem hết thảy thu vào đáy mắt, quay người trở về nhà trọ.

——————-

*Lời tác giả:

– Ninh Chuẩn: khẩu kỹ (giả giọng) là một tuyệt chiêu đặc biệt.

– Lê Tiệm Xuyên: dưới một tuyệt chiêu đặc biệt như vậy, đàn ông sinh ra phản ứng là một chuyện rất bình thường.