*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt cá chân mảnh khảnh hằn lên những vết tròn màu xanh, trượt xuống khỏi tường như bị bẻ gãy, mạch máu xanh kéo căng co giật.
Môi của Ninh Trăn bị nhào nặn đến đỏ đậm.
Khách sạn nhỏ cách âm kém, phía bên kia tường truyền đến tiếng ti vi ồn ào.
Hiệu ứng âm thanh súng máy của phim chiến tranh và tiếng nước ngoài gào thét thô lỗ át đi nhiều tiếng ồn ào trong bóng tối.
Khi cảm giác ngột ngạt chết người ập đến, Ninh Chuẩn nằm sấp trước khung cửa sổ đầy sương giá, giống như một bông hoa đào trong nước nửa ướt át, quyến rũ hoa lệ, rồi lại cực kỳ thảm hại.
Bàn tay hơi co giật của cậu bị Lê Tiệm Xuyên nắm lấy từ phía sau, chậm rãi siết chặt, gáy cũng bị hàm răng sắc nhọn như sói hung dữ cắn gặm.
“Còn bốn tiếng, ngủ một giấc đi.”
Lê Tiệm Xuyên hôn lên tai Ninh Chuẩn, giọng nói trầm khàn.
Hắn bế người đi vào phòng tắm lần thứ ba, qua loa tắm xong, dọn dẹp phòng gọn gàng, mới đưa Ninh Chuẩn trở lại giường.
Lưng chìm vào chiếc chăn bông mềm mại, vẻ mất hồn trong mắt Ninh Chuẩn cuối cùng cũng rút đi dần.
Lê Tiệm Xuyên dựa vào đầu giường châm thuốc, vừa xoa eo cho Ninh Chuẩn, vừa nhìn Ninh Chuẩn ngọa nguậy trong chăn bông như một chú mèo con không yên.
Hắn bị cọ đến có hơi khó chịu, nhịn không được cà khịa: “Lần này lại không thấy mệt, lúc trước tiến sĩ Ninh mới gập bụng vài cái liền đau chân, đau lưng, đau mông đau đều là giả vờ hết nhỉ.”
“Anh không thể quơ đũa cả nắm vậy được.”
Đôi mắt hoa đào ướt rượt của Ninh Chuẩn nhấc lên một chút, lười biếng di chuyển ngón tay, không nói hai lời cầm lấy giấy điện tử trên đầu giường, tìm tới bài hướng dẫn đồng tính dí vào mặt Lê Tiệm Xuyên.
“Trôi giạt khắp nơi, không đáng tin cậy. Hạn hán lâu ngày gặp sương ngọt, ban đêm động phòng hoa chúc.”
Tiến sĩ Ninh hiếm thấy đưa ra một phép ẩn dụ hàm súc, cuối cùng cho ra một kết luận học thuật: “Cho nên, cảm xúc kích thích sự phát triển tiềm năng của cơ thể con người, mà vô số sự thật đã chứng minh rằng tiềm năng của cơ thể con người là không giới hạn.”
Lê Tiệm Xuyên không hề muốn học thêm kiến thức mới.
Hắn lấy giấy điện tử trên mặt xuống, dụi tắt tàn thuốc rồi lạnh lùng tắt đèn, nhắm mắt xoa xoa cơ thể mềm mại đau nhức của Ninh Chuẩn, giúp cậu thả lỏng cơ bắp cứng ngắc.
Trong chốc lát, Ninh Chuẩn không còn cử động nữa.
Đôi môi mềm ướt lóng ngóng cắn vào tai Lê Tiệm Xuyên một cái, tiếng hít thở trầm thấp chậm rãi truyền đến.
Thời gian nghỉ ngơi trung chuyển tám tiếng được tính đâu ra đấy vì để cho Ninh Chuẩn đạt được khoái cảm ngạt thở cuối cùng chỉ còn lại chưa đầy hai tiếng.
Sau khi trả phòng, Lê Tiệm Xuyên đến Ngân hàng Mông Ân ở Kathmandu để chuyển cho người chơi Giáo Sư năm mươi ngàn đô la, sau đó cải trang rẽ vào khu vực Tamil, tạt vào một cửa tiệm buôn tình báo giữa các nhà dân thấp bé xám xịt, mua một bản sao tình báo của Red và thu thập tình hình bất thường gần đây ở các khu vực Tây Tạng.
“Anh là người đầu tiên tìm tới tôi để mua tin tình báo của Red đấy, người chơi hộp ma à?”
Một người đàn ông da ngăm quấn tấm vải trắng bẩn từ đầu đến chân, trong miệng ngậm tẩu, đang ngồi trong hiên nhà tối tăm, đôi mắt nâu dò xét và tìm tòi nhìn Lê Tiệm Xuyên từ trên xuống dưới.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng lướt qua tin tình báo trong tay, ghi nhớ tất cả thông tin vào đầu rồi ném xấp giấy vào chậu than.
Ngọn lửa phừng lên nuốt chửng tờ giấy.
“Bao nhiêu đây.”
Lê Tiệm Xuyên giơ hai ngón tay lên.
Người đàn ông da ngăm chầm chậm rít một hơi thuốc: “Được, tôi không nhất thiết phải biết đáp án cho câu hỏi đó, bạn của tôi. Nó cũng không đáng giá gì mấy.”
Mỗi một câu nói của những kẻ buôn lậu tình báo này là một cái lồng, nhằm lấy được tin tức miễn phí từ miệng mọi người, sau đó kết hợp với những thông tin khác để xác nhận, cuối cùng bán ra với giá hời. Lê Tiệm Xuyên đã qua lại với bọn họ quá nhiều, ngược lại học được một loạt mánh khóe khiến bọn họ câm miệng, đồng thời đối đáp lại.
Lê Tiệm Xuyên híp mắt, cắn điếu thuốc mà cười: “Xem ra đã có tổ chức khác tìm đến đây, lẽ nào là tổ chức hộp ma? Kathmandu sắp loạn rồi.”
Hai tròng trắng mắt đảo một vòng, người đàn ông da ngăm lắc đầu nói: “Anh muốn nói sao cũng được, anh bạn.”
Sự cảnh giác thận trọng của người đàn ông này khiến Lê Tiệm Xuyên có hơi thất vọng.
Tuy nhiên, máy bay sắp cất cánh, tiến sĩ Ninh đang một mình đợi ở sân bay, Lê Tiệm Xuyên không còn thời gian để lãng phí, dứt khoát thương lượng giá cả với người đàn ông. Lê Tiệm Xuyên đặt tấm thẻ không chữ ký xuống rồi quay người đi, biến mất trong một con hẻm dài hẹp.
Từ sân bay Tribhufan ở Nepal đến sân bay Gongga ở Lhasa, thời gian bay chỉ khoảng một giờ.
Cánh máy bay trắng như tuyết lướt qua bầu trời phía trên những ngọn núi tuyết.
Những đám mây mỏng, bầu trời gần như trong xanh, ánh nắng chói chang và đường nét mờ ảo của những ngọn núi phủ tuyết khiến người ta cảm nhận được sự huyền bí, tráng lệ, cao xa và trong vắt của thành phố Ánh Sáng Mặt Trời trước khi đến được Thanh Hải-Tây Tạng.
Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ đến Tây Tạng, nhưng rất thận trọng với mùa đông ở khu vực có độ cao so với mặt nước biển lớn nhất này, vội vàng mua hai chiếc áo khoác dày ở Nepal, bọc kín mình và Ninh Chuẩn thành hai con chim cánh cụt.
Nhưng khi xuống máy bay và đến Gongga, hắn mới phát hiện ra mùa đông ở Lhasa không lạnh như tưởng tượng, có lẽ còn không lạnh bằng thủ đô nơi có nhiệt độ thấp và gió lớn.
Nhiệt độ buổi chiều khoảng trên không vài độ, dưới ánh nắng chói chang hầm hập, còn có một cảm giác lười biếng ấm áp.
Chiếc taxi không người lái rẽ vào cầu Yajiang rồi băng qua đường hầm xuyên núi.
Một cửa sổ xe hơi nhỏ đóng khung phong cảnh rộng lớn của dòng sông xanh nhạt và bóng núi mờ ảo thành một bức tranh phong cảnh.
Đỉnh núi ngàn, ngọn nguồn nghìn sông, vòm trời phủ xuống, thế gian bao la.
Con người đặt mình trong đó giống như một giọt nước nhỏ, chỉ có thể chấn động và thở dài, không thể nào so sánh với sức mạnh của thiên nhiên.
“Những người sống ở đây hẳn có trái tim thuần khiết.” Ninh Chuẩn khẽ cười nói.
Lê Tiệm Xuyên thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Làm xong việc thì chúng ta có thể ở lại đây một thời gian, sau đó mừng năm mới luôn.”
Những đêm giao thừa trước đây, nếu không phải là sống chết bôn ba ở nước ngoài thì chính là nằm bò tiến tới trong mưa bom bão đạn, hoặc đứng cô độc trong một góc, căng mình trong bóng tối.
Nhưng lúc này có lẽ sẽ khác.
Lê Tiệm Xuyên không đặt khách sạn ở Lhasa mà tìm một homestay nằm trong khu dân cư đông đúc.
Vị trí của homestay này hơi khuất, không nổi tiếng, không gây chú ý, nhưng rất sạch sẽ và thoáng đãng, phong cách rất Tây Tạng.
Chủ nhà là một bà lão ăn mặc giản dị, đứng đợi ở cổng cùng cháu gái nhỏ của mình, đưa cho họ chìa khóa, kèm theo hai chiếc khăn khata* màu trắng.
Khata: Một vật dụng bày tỏ sự tôn kính trong Phật giáo Tây Tạng. Đây là một tấm lụa mỏng hình chữ nhật, có các màu trắng, đỏ, vàng, xanh lam, dài từ ba thước đến hơn trượng. Màu sắc và độ dài của khata có thể thay đổi tùy theo thân phận của người được nhận, địa vị càng tôn kính thì khata càng dài. Khata màu trắng là cao quý nhất, tượng trưng cho sự thuần khuyết, cao thượng.
Sau khi thu xếp xong, hai người nghỉ ngơi lấy sức. Lúc trời tối đen thì đến khu lân cận Cung điện Potala, thưởng thức cảnh đêm của Cung điện Potala và ăn tối.
Ngày hôm sau, Lê Tiệm Xuyên phân tích tài liệu Tây Tạng, một trong những địa điểm có năng lượng bất thường là Lhasa.
Lê Tiệm Xuyên nghiên cứu xong rồi cùng đi dạo với Ninh Chuẩn.
Mùa đông không phải là mùa du lịch cao điểm ở Lhasa. Khách du lịch thưa thớt nhưng có rất nhiều tín đồ đến Lhasa để hành hương.
Gió lạnh xào xạc cuốn lá rụng, trên những con đường gần nhiều ngôi chùa có những bóng dáng thành kính lễ bái, mang theo cả một đời tín ngưỡng và bình yên trong lòng, quỳ lạy trong nắng đông trong suốt.
Các cụ già còng lưng ngồi trên trụ đá quay khối trụ tròn chuyển kinh luân* giữa khe nắng.
Kinh Luân: có hai loại nhỏ và lớn, là một loại pháp khí được giáo đồ Phật giáo sử dụng trong tụng niệm, có hình trụ tròn, có thể quay quanh một trục ở chính giữa. Trong hình trụ này dán các tấm giấy chép kinh văn.
Đám trẻ con nghịch ngợm có khuôn mặt đen sạm, da dẻ nứt nẻ do giá lạnh, vui vẻ chạy băng băng qua các con đường, ngõ phố, nhìn những người đi bộ tới lui bằng đôi mắt trẻ thơ trong veo.
Thỉnh thoảng có một vị lạt ma đi ngang qua, vạt áo choàng màu đỏ quét qua mặt đất, vẻ mặt trang nghiêm và khiêm tốn.
Nhiều cửa hàng phong tục khác nhau mở ra trong thành phố sầm uất khiến cho sự thanh tịnh gần như thoát ly khỏi thế tục đã bị vấy bẩn bởi thương nghiệp và hỗn loạn thế gian.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn mặc trang phục Tây Tạng đi khắp phố, uống trà ngọt và mì Tây Tạng (Thukpa) cho bữa sáng.
Trước khi đến giữa trưa, cả hai cuối cùng cũng tìm thấy ngôi đền nhỏ hẻo lánh gần đền Jokhang, nơi được đánh dấu là có phản ứng năng lượng bất thường.
Ngôi chùa là công trình tôn giáo tiêu chuẩn của Tây Tạng, cửa chùa nằm khuất trong một con hẻm sâu, khóa lại, không thể vào được.
Đi ôm theo nửa vòng có thể thấy một cửa hông hẹp, khép hờ và hơi đổ nát.
Trên bức tường cạnh cửa vẫn còn đóng hai, ba tấm bảng sắt, là dòng chữ “Kiến trúc XX được bảo vệ”, đã bị mòn đến không thể nhìn thấy chi tiết.
Có một ông già quấn áo choàng Tây Tạng ngồi cách cửa không xa, một tay cầm kinh luân và chuỗi hạt cầu nguyện, phơi mình dưới nắng, hai mắt nhắm hờ, miệng niệm cái gì đó.
Con chó già màu xám dựa vào chân ông già, nhấc mí mắt lên, nhìn hai người khách lạ đi vào trong ngõ.
Mặc dù Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ đến Thanh Hải-Tây Tạng nhưng những chùa chiền hắn đã tới không có một ngàn thì cũng có tám trăm, nhưng ngôi chùa này không phù hợp với bất kỳ ấn tượng nào của hắn.
Từ cửa hông bước vào, đầu tiên là khoảng sân trống, cây cổ thụ cao chót vót không gọi ra tên ở cửa đã rụng lá, lá vàng rụng đóng đầy rêu, xếp đống ở góc sân và bậc thềm.
Các kiến trúc ở hai bên sân hình như là phòng thiền, cửa đóng chặt, nồng nặc mùi bơ, khói từ đâu bay đầy sân quyện với những làn sương mù mịt.
Lê Tiệm Xuyên nói vài câu với ông già trước cửa bằng tiếng Tây Tạng.
Ông già mở mắt, đứng lên, bước vào sân gọi một tiếng, ngay sau đó có một vị lạt ma lớn tuổi mở cửa bước tới.
“Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút, vào tháng 7 mùa hè này, trong chùa có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Sau khi bái vị lạt ma già, Lê Tiệm Xuyên lấy ra một tờ chứng nhận giả, nói rõ ý định.
Vị lạt ma già không nhìn vào giấy chứng nhận của Lê Tiệm Xuyên, mà nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn và Ninh Chuẩn. Đôi mắt tĩnh lặng lộ ra vẻ nghi hoặc và sững sờ.
Bằng một giọng điệu có phần quen thuộc, vị lạt ma già nói với Lê Tiệm Xuyên: “Quý khách đi theo tôi.”
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nhìn nhau, khẽ cau mày, theo vị lạt ma già đi dọc hành lang đến một khoảng sân khác hẹp hơn.
Ngay trước sân là một điện thờ, hầu hết các tượng Phật được cúng dường ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ lắm.
Hai bên là phòng kinh, phía sau phòng kinh là hành lang kinh luân dài hàng chục mét. Kinh luân vàng sẫm xếp thành hàng trong hàng lang cột sơn đỏ, phản xạ ánh sáng vàng nhạt trong bóng nắng.
Vị lạt ma già lấy ra một chùm chìa khóa, mở cửa phòng kinh, một mùi mực kỳ lạ quyện với bụi phả vào mặt.
Bên trong tối om, hầu hết các cửa sổ đều được che lại bằng tấm chăn dày, chỉ có một cửa sổ đón lấy sắc trời sáng sủa và ấm áp, chiếu rọi một chồng cuộn kinh nằm rải rác.
Vị lạt ma già bước đến bên chồng cuộn kinh, thông thạo sắp xếp gọn gàng lại rồi nói: “Trong trí nhớ của tôi, quý khách đã từng đến đây, nhưng tôi không nhớ rõ là khi nào. Có điều quý khách có để lại một vật ở nơi này.”
Nói xong, bàn tay cầm lấy một cuộn kinh rất mới từ chồng cuộn kinh.
Bìa cuộn kinh màu đỏ, có một dòng chữ bột vàng bằng tiếng Tây Tạng.
“Quý khách hỏi chuyện tháng 7 năm nay, có lẽ chính là chuyện có kẻ mặc áo choàng đen đến ăn trộm vật thế này. Có một ông lão từng nói những người đó giống như đoàn thám hiểm của Himmler* trong Thế chiến thứ hai, đến đây với mục đích tìm kiếm thần tộc Atlantis. Bọn họ khao khát cầu tìm sức mạnh thần thánh có thể thay đổi thời gian.”
*Heinrich Luitpold Himmler là một thành viên hàng đầu trong Đảng Quốc xã của Đức.
Vị lạt ma già nói.
Hết chương 138