Ninh Chuẩn vừa bước một bước cũng nghe thấy tiếng động này, bước chân dừng lại, kẹp giữa lối vào toa hạng hai, vươn tay về phía Lê Tiệm Xuyên, đón lấy Jackson trong tay hắn.
Ninh Chuẩn trông có vẻ yếu ớt và thở hồng hộc sau khi thực hiện vài cái gập bụng, nhưng trên thực tế, ngoại trừ yếu tố làm nũng với Lê Tiệm Xuyên thì cậu vẫn đủ sức để kéo một thiếu niên gầy đét.
Huống chi nửa người Jackson đang thõng trên sàn nhà và bị lôi đi như bao cát, thực ra chả tốn bao nhiêu sức lực.
Mặc dù Lê Tiệm Xuyên cho rằng mình có thể đấm quỷ đá ma mà không cần đến hai tay, nhưng tiến sĩ Ninh từ trước tới nay lười nhác chẳng thích làm việc lại chủ động quan tâm, sẵn lòng kéo bao cát rèn luyện thân thể, hắn đương nhiên hoàn toàn đồng ý rồi.
“Sao vậy?”
Đưa Jackson qua, Lê Tiệm Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Ninh Chuẩn nói: “Anh nhìn phía trước kìa.”
Lê Tiệm Xuyên rộn rạo trong lòng, hắn ngẩng đầu, nhìn lướt qua vai Ninh Chuẩn.
Phía trước là lối đi của toa hạng hai.
Lối đi này không dài, nhìn thoáng qua là có thể thấy ngay cửa toa ăn uống chắn ở cuối toa xe. Nhưng vào lúc này, tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên xuyên qua bóng tối lan tràn nhưng lại không nhìn thấy cuối lối đi như tưởng tượng.
Bóng tối sâu thẳm không tên nuốt chửng phía trước.
Bóng tối này nhìn không thấy đầu cùng, lối đi dài hẹp giống như đột nhiên được kéo dài vô số lần, y hệt một đường hầm sâu thẳm và vô tận.
Cửa sổ bên lối đi lóe lên ánh sáng xa xăm từ thế giới bên ngoài, vài bóng người đi phía trước bị kéo đến dài sọc. Bên còn lại là những cánh cửa khoang khép hờ, sắp hàng trật tự, kéo dài vào bóng tối dọc theo lối đi.
Bố cục của toa hạng hai không phải hai bên đều có khoang giường nằm nên lối đi rộng hơn toa hạng nhất, nhưng vẫn rất khó để hai người lớn sóng vai đi qua.
Vivien Leigh kéo vai phu nhân Carol đi ở phía trước Ninh Chuẩn hai, ba mét; bóng lưng hai người xếp chồng lên nhau, giống như một khối bùn đen.
Từ khe hở giữa hai người họ, có thể nhìn thấy bóng lưng cứng còng của Lily, cô ta đang đi kế bên phía cửa khoang, bóng tối xung quanh đang bao trùm lấy không gian của cô ta một cách không kiêng nể.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Hắn vô thức quay đầu lại __
Phía sau, cánh cửa toa xe vừa mới bước vào đã biến mất, lối đi dài giống hệt lối đi phía trước đập vào mắt, tối mịt không một bóng người.
Wood đã biến mất.
Lê Tiệm Xuyên xác định chỉ một giây trước khi hắn quay đầu lại, hắn vẫn còn cảm giác được hơi thở của Wood. Nhưng hiện tại quay đầu lại, phía sau trống không không có cái gì.
“Ảo giác ư?” Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn.
Đối với những thứ như ảo giác và thôi miên, Ninh Chuẩn có nhiều chuyên môn hơn hắn.
“Bắt kịp họ trước đã.”
Ninh Chuẩn cất bước, vừa đi về trước vừa nói, “Ban nãy em có quay lại hỏi chuyện Jackson, Wood vẫn ở sau lưng anh. Em không nhận ra quá trình biến mất của ông ta, nhưng em không nghĩ đây là ảo giác. Vấn đề hẳn nằm trên lối đi nhỏ này, hoặc là trên người chúng ta.”
Vivien Leigh và phu nhân Carol đã đi được năm, sáu mét; Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn vội vàng đuổi theo, rơi xuống phía sau hai người hai mét, không xa không gần đi theo.
“Trò chơi đổi đầu đêm qua và giờ ăn tối tối nay hẳn là cùng một kiểu.”
Toàn bộ lối đi chỉ còn lại năm người bọn họ, hắn và Ninh Chuẩn đã phần nào đoán được thân phận của hai người chơi khác, vì vậy lời Lê Tiệm Xuyên nói ra cũng kiêng dè hơn rất nhiều, “Theo mức độ của đêm qua thì đêm nay sẽ không đơn giản đâu. Em cẩn thận một chút.”
“Anh trai bảo vệ em đi.”
Ninh Chuẩn nghiêng vai tới, gò má cọ lên cái cằm lún phún râu của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên đỡ lấy lưng dưới của Ninh Chuẩn, ấn cái người lên cơn đùa nghịch bất kể thời gian địa điểm lại, thấp giọng răn dạy cậu: “Đứng đắn chút coi, tôi con một, không có em trai lông bông như em đâu.”
Nhưng mặc kệ Lê Tiệm Xuyên có nhận hay không thì cũng không thể vứt bỏ em trai yêu dấu của mình mà lén chạy trốn được.
Hai người vẫn cảnh giác tiến về phía trước, cẩn thận quan sát lối đi.
Tiếng dao chặt xuyên qua không khí trên lối đi vẫn vang lên ở phía trước, dường như không hề rút ngắn khoảng cách với bọn họ dù chỉ một chút.
Bước về phía trước, cảnh tượng trong lối đi vẫn luôn như vậy.
Ngoài bóng đêm bao trùm khắp trước sau, còn có một loạt cửa phòng, cửa sổ tàu, nhìn hồi lâu không khỏi khiến người ta lóa mắt như đang ở trong mê cung.
Lê Tiệm Xuyên trong tiềm thức dùng bước chân đo quãng đường dưới chân mình, nhưng như suy đoán ban đầu của hắn, dù đi bao lâu hay đi bao xa, lối đi vẫn không có điểm kết thúc. Cứ như quỷ đả tường trong truyền thuyết ngôi làng hoang, bọn họ bị mắc kẹt trong một vòng tròn, chỉ có thể đi vòng vèo mà không tìm được đường ra.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên biết bọn hắn không đi vòng quanh tại chỗ.
Ký hiệu mà hắn để lại trên thành tàu không xuất hiện trong tầm nhìn lần thứ hai. Cảm giác định hướng nhạy bén của hắn cũng cho phép hắn phán đoán rằng hắn vẫn đang đi theo một hướng và tư duy không bị nhầm lẫn.
Trên đường đi, Lê Tiệm Xuyên cũng cố gắng bắt chuyện với Vivien Leigh và phu nhân Carol.
Nhưng đối mặt với giọng nói của Lê Tiệm Xuyên, cả hai người kia đều như không nghe thấy gì, đầu tựa sát vào nhau, chỉ tập trung đi về phía trước.
Ninh Chuẩn trong lúc đi cũng có đẩy vài cửa khoang bên cạnh ra
Những khoang giường nằm trong toa hạng hai này không khác gì trước đây, trong không gian hẹp dài chỉ có một chiếc giường, chật chội đơn sơ, đằng sau mỗi cửa khoang đều không có sự khác biệt.
Lê Tiệm Xuyên biết rất rõ nếu thực sự tiếp tục bước đi không ngừng như thế này thì dù cho có thể chất mạnh mẽ và phi phàm như hắn, vẫn sẽ bị kiệt sức.
Phu nhân Carol vóc dáng hơi nặng nề đang được Vivien Leigh kéo đi, đi được khoảng 50.000 bước đã nhễ nhại mồ hôi và thở hổn hển.
Mỗi bước của bà ta sẽ tạo ra âm thanh chói tai do đế giày lê trên sàn. Ngoại trừ tiếng dao thớt cứ đinh tai nhức óc vang khắp lối đi, chỉ có tiếng thở hổn hển của bà Carol ngày càng nặng nề hơn.
“Tôi mệt quá, tiểu thư Vivien Leigh.”
Trong lối đi trầm mặc chết chóc, giọng nói run rẩy của bà Carol phá vỡ sự im lặng: “Tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi một lúc…”
Bà ta mệt đến mức thở không ra hơi, cả người lung lay sắp ngã.
Hơi thở Vivien Leigh cũng rất gấp gáp.
Nhưng cô ta nhất quyết: “Phu nhân Carol, chúng ta phải tiếp tục đi về trước. Đoạn đường tối nay hơi dài, nếu chúng ta đến muộn thì sẽ rất bất lịch sự đó.”
“Hà… được rồi, tiểu thư Vivien Leigh.”
Giọng phu nhân Carol có chút thất vọng.
Bà ta không thuyết phục được Vivien Leigh nên phải rất cố gắng vực dậy tinh thần, được Vivien Leigh nửa đỡ nửa kéo tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc hai người nói chuyện, trong lối đi dần dần khuếch tán mùi thịt nướng.
Lê Tiệm Xuyên có khứu giác nhạy bén, mùi thơm tràn đầy trong mũi chỉ trong chốc lát.
Mùi hương này cực kỳ hấp dẫn, chỉ cần ngửi thấy mùi này là có thể liên tưởng đến miếng thịt thơm phức, lớp da cháy cạnh giòn rụm, thịt mềm và mọng nước. Nước bọt tiết ra trong miệng và cảm giác thèm ăn tăng vọt.
Ngửi thấy mùi hương này, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Hắn cảm thấy toàn bộ dạ dày bừng lên một ngọn lửa hừng hực, đau rát, điên cuồng vặn vẹo, thúc giục hắn phải ăn thật no càng sớm càng tốt để thỏa mãn cơn thèm ăn.
Quả táo Adam của hắn hơi trượt, bằng vào khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình, hắn nhanh chóng dập tắt cơn đói mãnh liệt và kỳ lạ này.
Mùi thịt trên lối đi ngày càng nồng nặc.
Đột nhiên, một tiếng bụng vang lên bên tai.
Lê Tiệm Xuyên dừng bước, lập tức theo tiếng nhìn lại, ánh mắt buông xuống, vừa vặn rơi vào Jackson ở trong tay Ninh Chuẩn.
Jackson cúi đầu, mái tóc rối bù che mất nửa khuôn mặt vô hồn.
Thân dưới cậu ta bê bết máu, cơ thể vẫn còn đang co giật nhẹ, có vẻ như vẫn chưa hoàn hồn sau lần suy sụp trước đó. Nhưng Lê Tiệm Xuyên rất chắc chắn rằng âm thanh vừa rồi phát ra từ bụng cậu ta.
Lê Tiệm Xuyên thấy Ninh Chuẩn hơi nhíu mày, muốn buông bàn tay đang kéo Jackson ra.
Lúc này, bước chân của Vivien Leigh đột nhiên dừng lại.
“Có lẽ chúng ta phải nghỉ ngơi một lúc thôi, phu nhân Carol.”
Giọng Vivien Leigh trầm thấp mềm mại, trong bóng tối rớm một tia âm lạnh như rắn độc, “Tôi cũng thấy mệt quá. Đường còn quá dài, tôi nghĩ thầy Smith ân cần sẽ tha thứ cho chúng ta đến muộn thôi.”
Nói xong, cô ta giúp phu nhân Carol từ từ ngồi xuống dựa vào vách có cửa sổ hơi nghiêng của toa xe.
“Thiệt là… thiệt là tốt quá…”
Phu nhân Carol như trút được gánh nặng, chật vật nói một câu rồi không thèm để tâm ngã ngồi xuống sàn nhà bẩn thỉu.
Vivien Leigh ngồi ở bên kia của bà ta, không hề thả lỏng cánh tay.
Lê Tiệm Xuyên nhìn phu nhân Carol.
Toàn bộ khuôn mặt của phu nhân Carol đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà ta có vẻ vô cùng mệt mỏi, vừa ngồi xuống liền vô thức nhắm mắt lại, buồn ngủ vô cùng. Chỉ trong vài giây, tiếng ngáy nhỏ đã tràn ra từ miệng bà ta, đầu bà ta không đề phòng nghiêng về phía Vivien Leigh.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy rằng phu nhân Carol như có một sự tin tưởng ngầm kỳ lạ đối với Vivien Leigh.
Nhưng rõ ràng là sáng nay phu nhân Carol không hề quen biết Vivien Leigh.
“Bà Carol có khỏe không vậy?” Lê Tiệm Xuyên hỏi.
Lần này, Vivien Leigh không phớt lờ Lê Tiệm Xuyên.
Cô ta đỡ phu nhân Carol bằng thân hình gầy guộc, quay lưng về phía Lê Tiệm Xuyên, nhẹ giọng đáp: “Bà ấy không sao đâu, ngài Berlick. Các ngài chắc cũng mệt lắm rồi, nếu muốn thì các ngài có thể chọn một khoang bất kỳ ở đây để vào nghỉ ngơi, tôi sẽ đánh thức các ngài khi tôi rời đi.”
Đối với không gian thay đổi kỳ lạ trên tàu, Lê Tiệm Xuyên không muốn tùy ý tiến vào.
Ninh Chuẩn cũng có cùng suy nghĩ với hắn, hai người buông Jackson ra, ngồi xuống tại chỗ, vẫn giữ khoảng cách hai mét so với vị trí của Vivien Leigh và phu nhân Carol.
Nhưng Lily ở phía trước dường như không muốn tùy tiện ngồi trên lối đi.
Cô ta dừng lại khi nghe thấy giọng nói của Vivien Leigh, sau đó nhìn chằm chằm cửa khoang một lúc, sau đó không nói một lời đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ta.
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên dừng lại trên cánh cửa kia, đặc biệt nhìn nó một lúc nhưng không thấy điều gì đặc biệt.
Có lẽ Lily không muốn ở cùng không gian không an toàn với hai người đã đuổi giết cô ta, vì vậy cô ta đã chọn ngẫu nhiên một khoang.
Lê Tiệm Xuyên kéo Jackson lại gần và quan sát, nhưng hắn không thấy cơ thể cậu ta có gì thay đổi so với trước đây.
Ninh Chuẩn nhấc đầu Jackson lên, nhìn thẳng vào cậu ta chốc lát nhưng không sử dụng đồng thuật. Không dễ dàng gì khi sử dụng khả năng đặc biệt để chiến đấu và thôi miên liên tục suốt đêm, hơn nữa, tình huống tiếp theo có thể còn nguy hiểm hơn.
Tiếng dao và mùi thơm phảng phất trên lối đi chiếm cứ suy nghĩ của Lê Tiệm Xuyên như siêu vi trùng cứng đầu, làm cơn đói của hắn trầm trọng hơn.
Bụng Jackson không còn ùng ục nữa, cứ như thể trước đó chỉ là ảo giác của hắn và Ninh Chuẩn.
“Em đói bụng quá.”
Ninh Chuẩn khẽ thở dài.
Cậu kéo bàn tay còn nguyên vẹn của Lê Tiệm Xuyên tới, nhét vào bụng mình rồi vùi mặt vào cổ Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên bị hơi thở của cậu làm cho ngứa ngáy, đành cam chịu ấn bụng cho cậu.
Hắn vừa ấn vừa nhanh chóng lấy lại thể lực, chú ý đến tình hình trong lối đi.
Dần dần, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy bóng tối xung quanh mình trở nên dày đặc hơn.
Đột nhiên, bên cạnh có tiếng sột soạt.
Ở rìa tầm nhìn, cái bóng mơ hồ không biết từ lúc nào đã dựng dậy.
Lê Tiệm Xuyên rùng mình, đảo mắt nhìn, lại thấy Jackson nằm bên cạnh như một miếng thịt ba chỉ khô đã tỉnh dậy, đang dùng hai tay lê chân bò về hướng Vivien Leigh.
Ttới lúc này, Lê Tiệm Xuyên mới phát hiện khoảng cách giữa bọn hắn với Vivien Leigh và phu nhân Carol đã bất ngờ mở rộng lên sáu, bảy mét.
“Vivien Leigh… Vivien Leigh!”
Jackson thấp giọng gọi Vivien Leigh.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một chút, không có vươn tay ngăn cản.
Jackson nắm lấy cánh tay của Vivien Leigh bằng một tay, nửa người trên vội vàng đè lên đùi Vivien Leigh.
Cậu ta thở gấp, siết chặt cánh tay Vivien Leigh: “Mình đói quá, Vivien Leigh… cậu có ngửi thấy không? Mùi… là mùi thịt nướng! Mình đói quá, Vivien Leigh, cậu cho mình ăn một chút… cho mình ăn một chút đi… mình không chịu nổi nữa, Vivien Leigh…”
Vivien Leigh xoay người, dùng cánh tay kia ôm lấy Jackson, trong giọng nói toát ra sự lạnh lẽo khó tả: “Nhưng mình không có gì để ăn cả, Jackson.”
Cô ta cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Jackson.
Jackson không thích sự dịu dàng này chút nào.
Cậu ta đẩy Vivien Leigh vào thành tàu, trên vẻ mặt vốn ngẩn ngơ lộ ra vẻ đau khổ dữ tợn: “Cậu đang nói dối mình, Vivien Leigh!”
“Cậu có đồ ăn, cậu nhất định có đồ ăn… Mình ngửi được mùi mà… Ở chỗ cậu có mùi đồ ăn!” Jackson kích động nói.
Vivien Leigh không nói gì, chỉ đột nhiên buông cánh tay đang ôm phu nhân Carol ra.
Mùi thịt nướng trên lối đi nồng nặc đến mức nổ tung ngay lập tức.
Cơn đói dữ dội và kỳ lạ ập đến Lê Tiệm Xuyên, hắn cố gắng chịu đựng nó, mắt nhìn chằm chằm vào Jackson và Vivien Leigh.
Ninh Chuẩn dựa vào người hắn, giơ tay véo ấn đường, kìm chế cơn thèm ăn bằng cách tự thôi miên chính mình. Cậu dựa vào Lê Tiệm Xuyên, mở hai mắt ra, nhìn Vivien Leigh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt ghim trên người Vivien Leigh của Jackson đột nhiên chuyển động từ từ rồi rơi vào phu nhân Carol.
Jackson há miệng cố sức hít mạnh vài hơi.
Mặt cậu ta từ từ tiến lại gần phu nhân Carol đang ngủ, cả người nằm đè lên phu nhân Carol như một con chó đói thèm nhỏ dãi: “Nè, cậu có ngửi thấy không, Vivien Leigh… là thịt nướng, mùi thịt nướng đó. Bà phu nhân này đúng là khó ưa, nhất định là bà ta đang giấu đồ ăn trên người…”
“Mình thực sự đói lắm, Vivien Leigh…”
Cách đó vài centimet, Jackson nhìn thẳng vào phu nhân Carol: “Béo tốt như vậy… Vivien Leigh, mình thực sự đói quá… Cậu có biết không, Vivien Leigh?”
Cậu ta lại nhìn Vivien Leigh.
Giọng thiếu niên trở nên khàn khàn và trầm thấp, từ cơn cáu kỉnh không kiềm chế được ban nãy chuyển thành run rẩy cầu xin: “Cậu hiểu không, cậu có hiểu mình không, Vivien Leigh? Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ này, mình không có gì để ăn cả, ở đây không có gì hết… Mình chỉ là quá đói, thực sự quá đói…”
Vivien Leigh nhìn Jackson, ánh mắt dịu dàng và thương hại, nhưng lại tiết ra chút quỷ dị không diễn tả được.
“Mình biết hết chứ, Jackson thân yêu.”
Cô ta ôm lấy Jackson.
Đầu của Jackson tựa vào vai Vivien Leigh, cả người co giật mất kiểm soát.
Khuôn mặt cậu ta đầy vẻ thèm ăn, đau khổ há to miệng, nước mắt nước mũi chảy tràn lan theo nước bọt, thấm ướt cả lưng Vivien, bẩn thỉu và kinh tởm.
Lê Tiệm Xuyên nhìn cảnh này, cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Vivien Leigh không tị hiềm Jackson, đưa một tay lên chạm nhẹ vào đầu Jackson để an ủi cậu ta, tay còn lại lần mò trong lồng ngực mình, rút ra một con dao róc xương dài mảnh.
Trong bóng tối, dao róc xương dính máu khô rạch ra một đường sáng rực rỡ và lạnh lẽo.
“Jackson, cậu từng ăn qua đồ tươi mới hơn rồi mà.”
Vivien Leigh nói: “Lần này chỉ được ăn thêm một chút thôi đó, coi như là bữa tối tối nay.”
Giọng nói của Vivien Leigh rơi xuống, cảm giác ớn lạnh khủng khiếp đột nhiên lan tỏa trong lối đi dài và u ám.
Những bóng đen lẩn khuất xung quanh dường như đột nhiên sinh ra vô số quái vật vô hình. Chúng nó lặng lẽ đứng đó, nhìn mọi người trên lối đi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tiếng chặt thịt biến mất.
Mùi tanh nồng và nhớp nháp bỗng nhiên tràn ngập lối đi.
Trong chốc lát, ngoại trừ một vài tiếng thở nhẹ hoặc nặng nhọc, lối đi vắng lặng đến rợn người.
Ánh sáng lạnh mỏng manh được Vivien Leigh cầm trong tay.
Cô ta đẩy Jackson ra, cầm con dao róc xương cho đàng hoàng rồi thành thạo dò vào trong lòng phu nhân Carol.
Tấm lưng mỏng manh của cô ta vừa khéo chắn ngang tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên, trong bóng tối im lặng, tiếng lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng rọc vào da rất nhỏ nhưng rõ ràng.
Khuôn mặt khi ngủ của phu nhân Carol rất bình yên và thanh thản.
Một mùi máu rất nhạt quyện vào không khí, có mùi béo ngậy và ngọt ngào lạ lùng.
Lê Tiệm Xuyên muốn di chuyển nhưng cơ thể của hắn đột nhiên như bị thứ gì đó trói buộc, không giãy dụa được chút nào.
Điều này gần như là không thể đối với thể lực của hắn, nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể. Hắn rất yếu, yếu đến mức bị trói buộc không thể nhúc nhích.
Đầu hắn cũng bị cố định, Ninh Chuẩn muốn nghiêng đầu nhìn cũng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía Vivien Leigh.
Lần đầu tiên đối mặt với tình trạng mất sức như vậy nhưng Lê Tiệm Xuyên không hề hoảng sợ.
Hắn bình tĩnh cảm nhận sự khống chế được trên người, tia sáng xanh nhạt trong đáy mắt nhanh chóng hội tụ thành một màng tuyết mỏng.
Lê Tiệm Xuyên lắng nghe tiếng lưỡi dao róc qua da thịt, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn cảm thấy lưng Vivien Leigh run lên một cách phấn khích.
Giống như một sự hài lòng tuyệt vời nào đó, động tác lướt dao của Vivien Leigh ngày càng mạnh hơn và thô bạo hơn.
Cô ta bất ngờ giơ bàn tay cầm dao dính đầy thịt và rỉ máu tí tách lên cao.
“Mình đói quá, Vivien Leigh… Mình chỉ là đói quá…”
Jackson gào khóc thảm thiết, nắm lấy tay Vivien Leigh rồi dập đầu vào người phu nhân Carol.
Tiếng nhai, tiếng nuốt.
Thanh âm này giống như vô số con kiến điên chui vào màng nhĩ khiến kẻ khác lạnh sống lưng, toàn thân rét run.
Bàn tay của Vivien Leigh áp lên cái đầu cúi thấp của Jackson, ngực nhấp nhô như thể đang kiềm chế cảm xúc dâng trào mãnh liệt nào đó.
Cô ta cúi đầu nhìn Jackson, khẽ thở dài: “Jackson, cậu sẽ biết sớm thôi. Lúc cậu đói bụng, mình sẽ là người duy nhất sẵn sàng sát cánh bên cậu. Thịt mỡ như vậy cũng là do mình tìm tới cho cậu.”
“Jenny chả hề thích cậu. Nếu cô ta nhìn thấy cậu, cô ta sẽ nôn ra vì buồn nôn mất thôi, sau đó cô ta sẽ buộc thầy Smith liếm sạch chất nôn của cô ta.”
“Thầy Smith không khác gì đám người lớn đạo đức giả đó, bọn họ đã bắt đầu thối rữa từ bên trong. Chỉ có mình… chỉ có mình mới sẵn lòng ở bên cậu thôi, Jackson ạ.”
Cơ thể Jackson cứng lại.
Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ thèm ăn gớm ghiếc trên khuôn mặt bê bết máu biến mất, chỉ còn lại cảm giác kinh ngạc, khiếp sợ và ghê tởm.
Cậu ta như muốn nói điều gì đó nhưng khi mở miệng liền nôn mửa dữ dội.
Những khối thịt vụn trắng đỏ từ miệng cậu ta rơi xuống đất, như thể chúng vẫn còn sống mà vặn vẹo và lúc nhúc khi tiếp đất.
“Jackson!”
Vivien Leigh lao đến, nhưng bị Jackson hất ra.
Con dao róc xương trong tay Vivien Leigh bay thẳng ra ngoài.
Con dao dường như rất quan trọng đối với Vivien Leigh nên cô ta hét lên và muốn lao tới nhặt nó, thế nhưng cử động đứng dậy đột nhiên trở nên cứng đờ, như thể bị thứ gì đó giữ lại, cơ thể cô ta lại bị cắm phập xuống đất.
Jackson cũng ngã vào đống nôn mửa lúc nhúc, điên cuồng gầm lên: “Cô là đồ điên! Cô là đồ điên!”
Có tiếng kẽo kẹt.
Một cánh cửa khoang bên cạnh đột nhiên mở ra, một bàn tay gầy gò run rẩy vươn ra, chuẩn xác bắt lấy con dao róc xương vừa văng tới cửa.
Khuôn mặt ảm đạm của Lily hiện ra sau cánh cửa.
Cô ta cầm lấy con dao như một hồn ma bí hiểm bay ra, ánh mắt mang theo thù hận điên cuồng nhìn thẳng vào Lê Tiệm Xuyên.
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên lạnh băng.
Mặc dù không biết tại sao Lily lại muốn cướp dao róc xương nhưng Lê Tiệm Xuyên biết rất rõ rằng Lily, người có thể di chuyển tự do, sẽ không bao giờ buông tha cho hắn và Ninh Chuẩn đang ở trong tình trạng không thể hành động.
Lily cầm dao róc xương, sự hận thù và sát khí trong mắt cô ta hoàn toàn không được che đậy.
Cô ta bước ra khỏi cửa, chuẩn bị lao về phía Lê Tiệm Xuyên.
Giữa lúc suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Lê Tiệm Xuyên đã hình thành vô số phương án đối chiến.
Nhưng động tác tiếp theo của Lily hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lê Tiệm Xuyên __
Bước chân của cô ta chợt khựng lại.
Vệt sáng trên cánh đồng xuyên qua cửa kính ô tô chiếu vào khuôn mặt tái nhợt nhuốm máu của Lily, phủ lên một lớp bóng đen kỳ dị.
Đôi mắt căm thù của cô ta trở nên trống rỗng, rồi từ từ lộ ra dấu vết của sự ngây thơ và độc ác thuộc về một đứa trẻ.
Cô ta như có được một món đồ chơi mới, áng chừng con dao róc xương trong tay, sau đó vẹo đầu cười, rồi bỗng giơ tay thô bạo đâm vào xương bánh chè của mình.
Máu văng đến trên mặt Vivien Leigh.
Vivien Leigh chết lặng, ngửa đầu nhìn Lily. Như thể đã nhìn thấy điều gì đó quen thuộc và đáng sợ từ biểu hiện của Lily, khuôn mặt cô ta vặn vẹo kinh hãi, hét lên một tiếng hét ngắn đầy chói tai.
Hết chương 125