Thông báo giết chóc vang lên bên tai, xác nhận Lilith và Lauren đã hoàn toàn tử vong.
Lê Tiệm Xuyên hơi thả lỏng, hắn liếc nhìn Lily đang cứng đờ trong khoang, cầm dao đánh người ngất xỉu, sau đó bước ra, đi vào lối đi quan sát vài cửa khoang khác đang đóng chặt.
Động tĩnh lớn như vậy mà những hành khách trong khoang hoàn toàn không có ý định thức giấc.
Ngồi xổm bên cạnh thi thể của Lauren, Lê Tiệm Xuyên bắt đầu thạo tay lục lọi đồ tùy thân của ông ta, đồng thời thấp giọng hỏi Ninh Chuẩn, “Em có biết đêm nay sẽ có bao nhiêu người chết không?”
“Không biết.”
Ninh Chuẩn tìm một đôi găng tay trắng khác đeo vào, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Nhưng Lauren đã chết, chứng tỏ hạn ngạch tối nay vẫn chưa tới. Hơn nữa, chẳng phải vì chúng ta muốn uy hiếp thăm dò loại hạn ngạch này nên mới chọn xé rách gương mặt này sao?”
Giọng cậu dừng lại, rồi mỉm cười nói: “Nếu đi từng bước theo con đường ban đầu thì có lẽ chúng ta không bao giờ đến được đích đâu.”
Lê Tiệm Xuyên đã ngửi thấy điều gì đó đặc biệt từ lời nói của Ninh Chuẩn.
Nhưng hắn không ngẩng đầu lên để hỏi tới, thay vào đó, hắn thu lại một vài suy nghĩ sâu xa trong lòng, tiếp tục lục soát thi thể của Lauren.
Sau khi lục soát thi thể, hắn và Ninh Chuẩn phân công hành động, một người trông coi Lily và tiện thể kiểm tra khoang số 4, người còn lại đến khoang số 2 của Lauren.
Lauren là một người rất thận trọng, hay nghi ngờ và đề phòng. Vì vậy ông ta sẽ mang theo những thứ quan trọng bên người, trong khoang ngoại trừ một số hành lý không quan trọng thì không có nhiều manh mối.
Lê Tiệm Xuyên chỉ mất chưa đầy mười phút để tìm kiếm toàn bộ khoang số 2.
Tương tự như những gì suy đoán trước đó, Lê Tiệm Xuyên đã tìm ra nhiều manh mối thú vị từ trên người Lauren, trong đó quan trọng nhất là 4 món: một bức thư ngắn, một bản hợp đồng có nội dung kỳ lạ, một cuốn sổ có kích thước bằng lòng bàn tay và một dây buộc dính máu.
Tên người gửi thư là Katas, người nhận là Lauren. Ngày gửi thư là vào khoảng đầu tháng 12.
Người tên Katas bày tỏ trong thư rằng mình rất nhớ Lauren và hi vọng Lauren sẽ rời chiến trường đầy rẫy diệt vong mà trở về quê hương, thay vì lang thang trong ngọn lửa chiến tranh để kiếm lợi bất chính. Katas hình như là bạn thân của Lauren, lời nói của Katas rất khẩn thiết và đầy quan tâm.
Cuối thư, Katas nói rằng mình đã mua vé xe lửa cho Lauren, thời gian khởi hành là trước Giáng Sinh, đồng thời dặn Lauren không được lỡ hẹn.
Rõ ràng, vé xe lửa mà Katas nói hẳn là vé cho chuyến tàu Silence này. Và đây có thể là lý do Lauren xuất hiện trên chuyến xe lửa này.
Món thứ hai là một bản hợp đồng.
Bản hợp đồng này có thể giải thích lý do tại sao Lauren thăm dò Fernan.
Hai bên của hợp đồng chính là Lauren và Fernan, năm ký đã bị bôi xóa, ngày ký vừa khéo là lễ Giáng sinh.
Nội dung cụ thể của hợp đồng này không nói rõ bất cứ điều gì, nhưng qua loa thỏa thuận rằng Fernan sẽ giúp Lauren giữ một số bí mật, Lauren cũng sẽ trả Fernan một khoản thù lao cho việc này.
Về phần bí mật và thù lao rốt cuộc là gì thì không được ghi trong hợp đồng.
Lê Tiệm Xuyên còn chú ý đến góc dưới bên phải của hợp đồng, Lauren chỉ dùng bút máy viết tên, mà Fernan ngoại trừ ký tên thì còn in một dấu tay đỏ tươi.
Hắn quan sát ánh đèn mờ ảo trên lối đi của toa tàu, sau đó cúi đầu ngửi thử, xác nhận dấu tay nhuộm đỏ không phải mực mà là máu.
Có lẽ vì hợp đồng này nên Lauren đã quyết định thăm dò bí ẩn từ Fernan. Tuy nhiên, là một người chơi, Fernan hẳn không biết nội dung của hợp đồng, do đó đã để lộ thân phận của mình và bị giết ngay tại chỗ.
Sau hợp đồng là một cuốn sổ nhỏ chất liệu da mềm, bề mặt có nhiều vết xước.
Có rất ít nội dung thực chất trong cuốn sổ này, Lê Tiệm Xuyên nghĩ rằng thay vì nói đây là một cuốn sổ ghi chép, không bằng nói là một bản chép tay __ Lauren đã sao chép rất nhiều câu từ đẹp và khó hiểu.
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên rơi vào trang tiêu đề.
Ở đó có một dòng chữ tiếng Anh viết bằng mực đỏ: “Light of my life, fire of my loins. My sin, my soul.”
Ánh sáng của cuộc đời tôi, ngọn lửa của khát vọng tôi.
Tội lỗi của tôi, linh hồn của tôi.
Câu này có chút quen mắt.
Lê Tiệm Xuyên cau mày, nhanh chóng lật xem cuốn sổ này.
Ở giữa những câu từ được chép bằng mực đỏ xen lẫn những đoạn ghi chép lẻ tẻ giống như nhật ký.
Ngày tháng được viết trên đầu trang nhưng phần năm đã bị mực bôi đen, giống hệt cách bôi xóa trên hợp đồng.
Có vẻ như những năm này rất quan trọng, nếu không Lê Tiệm Xuyên không nghĩ rằng Lauren hay người nào đó lại thảnh thơi kiên nhẫn bôi xóa từng chút một như vậy.
Nội dung của những đoạn nhật ký này rất ngắn, chủ yếu là “Ngày 13 tháng 1 năm XXXX, đọc Alice ở xứ sở thần tiên, rất dễ thương.” Đôi lời này tương tự như ghi chép cảm nghĩ.
Và những thứ được đề cập tới trong những cảm nghĩ này về cơ bản là những câu chuyện cổ tích.
Lê Tiệm Xuyên cũng tìm thấy hai cuốn truyện cổ tích trong hành lý của Lauren, có dấu vết lật xem rõ ràng, nhưng hắn không nghĩ Lauren là một người yêu thích truyện cổ tích.
Trong cuốn sổ vẫn còn kẹp hai tấm séc nhàu nát, nhưng chúng không thuộc về Lauren, mà là thuộc về Fernan. Hẳn là Lauren đã cướp lấy chúng sau khi giết chết Fernan.
Số tiền của tấm séc rất lớn, không giống như là giá trị tài sản ròng của Fernan. Trên tấm séc còn phảng phất mùi nước hoa nhè nhẹ của phụ nữ, Lê Tiệm Xuyên nhớ lại, hình như từng ngửi thấy mùi này trên người Jennifer.
Món đồ cuối cùng khiến Lê Tiệm Xuyên cảm thấy rất lạ, đó là một dây buộc khá dài, rộng bằng lòng bàn tay.
Lê Tiệm Xuyên không lạ gì kiểu dây buộc này.
Đây là kiểu dây buộc được các bệnh viện tâm thần sử dụng để trói những bệnh nhân có tình trạng tâm thần không ổn định và có hành vi phá hoại cao, dây không có tính đàn hồi cao, khi bị trói chặt vào ghế, sẽ cảm thấy không linh hoạt và ngột ngạt.
Dây buộc này đã trói qua ít nhất một người.
Mép của dây bị dính máu và khô lại thành những mảng đen.
Ngoài ra còn có dấu vết cào móng tay và cắn xé, rõ ràng người bị trói lại đã phản kháng rất quyết liệt, điều này cũng cho thấy chất lượng của dây buộc khá kém. Vì không phải là người chuyên nghiệp thông thạo mánh khóe nên mới giãy giụa vật lộn làm cho dây buộc hư hao như thế này.
Lê Tiệm Xuyên đã lục soát xong, cùng Ninh Chuẩn đang dựa vào cửa khoang số 4 trao đổi manh mối qua lại.
“So với Fernan và cặp song sinh, manh mối trên người Lauren khác biệt hơn một chút.”
Ninh Chuẩn lật từng trang sổ ghi chép của Lauren, mái tóc mềm mại lướt qua đuôi mắt, rạch ra những bóng râm mỏng manh không đồng nhất: “Xem ra thân phận của ông ta trong màn chơi này rất quan trọng. Thân phận càng quan trọng thì càng gần với đáp án thực sự, cũng càng nguy hiểm. Đó là lý do mà thân phận như vậy hiếm khi được trao ngẫu nhiên cho người chơi.”
Lê Tiệm Xuyên lắng nghe giọng nói của Ninh Chuẩn và lật xem những gì cậu tìm thấy.
So với manh mối của Lê Tiệm Xuyên, Ninh Chuẩn có thể nói là không thu hoạch được gì trong khoang số 4.
Trên người của hai chị em sinh đôi Lilith và Lily không có phát hiện gì đặc biệt, Ninh Chuẩn có tìm thấy một con dao găm từ thi thể Lilith, nhưng cậu đã có khẩu súng do Lê Tiệm Xuyên đưa nên không cần thêm một con dao găm chỉ xài khi đánh cận chiến, mà cậu cũng chả thạo kiểu cận chiến dã man này.
Lê Tiệm Xuyên cất con dao găm đi, bàn tay bị thương trong ảo ảnh do Lilit tạo ra để trong túi, tay còn lại lấy ra một điếu xì gà rồi châm lửa: “Cuốn sổ của Lauren, cuốn truyện cổ tích và dây xích con chó của Raewyn __ “
Hắn liếc nhìn Ninh Chuẩn, không nói ra suy đoán của mình nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
“Vẫn còn thiếu một vài thứ.”
Ninh Chuẩn đóng cuốn sổ lại, bỏ vào túi áo gió của Lê Tiệm Xuyên, nghiêng đầu đón lấy làn khói tản ra: “Cái chúng ta vẫn đang làm là một câu hỏi trắc nghiệm, không phải là câu hỏi đúng sai.”
Đôi mày cau có của Lê Tiệm Xuyên hơi buông lỏng.
Tia sáng lờ mờ lọt vào qua khe hở của lớp bụi lơ lửng.
Đôi mắt hoa đào đen nhánh và u tối của Ninh Chuẩn hơi rũ xuống, tạo thành một vòng cung mờ tối.
Cậu đột nhiên áp tới, tay trượt xuống cánh tay Lê Tiệm Xuyên, nắm lấy vết thương trên tay trái bị chém đứt đến tận cổ tay.
Cổ tay Lê Tiệm Xuyên đau nhói, ấn đường co giật, vừa định mở miệng thì cảm thấy có hai cánh môi mềm mại rơi xuống, từ từ lướt qua đường gân xanh vì đau nên hơi gồ lên trên cổ hắn.
Tay bị chém đứt, dù hắn không quan tâm nhưng nỗi đau vẫn hiện hữu suốt. Vết thương trong trò chơi hộp ma sẽ chỉ hồi phục sau bình minh, nên hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Đau không anh?”
Ninh Chuẩn hỏi.
Lê Tiệm Xuyên dùng tay còn lại giữ lấy eo Ninh Chuẩn, cắn điếu xì gà, ậm ờ nói: “Cưng ngoan một chút thì anh đây sẽ không đau.”
Ninh Chuẩn nhướng mày nhìn Lê Tiệm Xuyên, ngón tay gõ nhịp nhàng lên vị trí vết thương được băng bó qua loa của hắn.
Các dây thần kinh phản xạ trong não Lê Tiệm Xuyên như bị ngưng trệ trong giây lát.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, hai mắt nheo lại.
Gần như cùng lúc, hắn không còn cảm nhận được cơn đau ở bàn tay bị gọt mất nữa.
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày: “Thôi miên à?”
“Không hẳn.” Ninh Chuẩn thu tay lại, trong mắt lộ ra ý cười, vòng xoáy đen kịt như ẩn như hiện ở đáy mắt, giống như con đường ven sông trải đầy vũng lầy, tối tăm bí mật: “Cắt đứt cảm giác đau ở một vị trí nhất định không khó lắm đâu.”
Gió lọt vào cửa sổ trong khoang thổi tia lửa bay đi.
Trong cái lạnh nồng nặc mùi máu và mùi xì gà, Ninh Chuẩn nhìn Lily đang té ngã trên giường.
Thi thể của Jennifer ở bên cạnh, cánh tay tái nhợt lộ ra, mái tóc dài bị gió từ cửa sổ thổi bay đến trên mặt Lily.
“Anh còn nhớ những gì chúng ta gặp phải ở Ai Cập không?”
Ninh Chuẩn bước đến bên giường: “Ngoài những người chơi solo thì trong trò chơi hộp ma cũng có rất nhiều tổ chức. Những tổ chức này chẳng hề dựa vào trò chơi hộp ma để tồn tại, cuộc sống hiện thực mới là căn cơ của bọn họ. Em hoài nghi Lauren và các cô gái kia thuộc về một tổ chức.”
Lê Tiệm Xuyên cũng có nghi ngờ này, do đó hắn tạm thời không giết Lily.
Hắn bước tới chỗ Ninh Chuẩn: “Em định thôi miên cô ta sao?”
“Em tin vào ký ức của bộ não hơn là những lời giả dối do con người nói ra trong lúc thẩm vấn.” Ninh Chuẩn dùng ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt gõ nhẹ vào ấn đường của Lily.
Trong nháy mắt, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lily đột nhiên mở ra.
Lê Tiệm Xuyên cắn mạnh điếu xì gà, sẵn sàng giết Lily bất cứ lúc nào, nhưng Lily tỉnh lại không thực hiện thêm bất kỳ động tác nào.
Cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm của Ninh Chuẩn, cơ mặt căng cứng dần dần chùng xuống như mất hết sức lực và linh hồn, cả người rơi vào một ảo ảnh dài đằng đẵng và vô thức.
Ninh Chuẩn nhìn cô ta chằm chằm trong khoảng ba giây, sau đó đột nhiên quay người lại nói với Lê Tiệm Xuyên, “Nhìn em này.”
Lê Tiệm Xuyên giương mắt nhìn Ninh Chuẩn.
Gần như ngay khi nhìn vào mắt Ninh Chuẩn, đầu óc của Lê Tiệm Xuyên bỗng quay cuồng, có tiếng xì xào và tạp âm giống như trời gầm biển rú, điên cuồng hỗn loạn, không thể phân biệt được.
Trong âm thanh điên cuồng này, từng cảnh tượng và giọng nữ sắc nhọn ngắt quãng nhanh chóng lóe lên.
Đây là một phần ký ức của Lily mà Ninh Chuẩn cướp lấy.
Trong những đoạn ký ức này, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng thu thập thông tin mà mình muốn __ Lily quả thật có quan hệ với một tổ chức nào đó.
Tổ chức này tên là Red, Lê Tiệm Xuyên đã từng thấy tổ chức này đăng thông báo tuyển người trên nền tảng sau khi màn chơi kết thúc.
Lauren là thành viên chính thức của tổ chức này, sau kết thúc màn chơi mà mình độc lập qua màn, tất cả thành viên chính thức sẽ được xin đổi tên thành tên có chữ Red đứng trước, đây cũng là ký hiệu của tổ chức này.
Lily và Lilith chỉ mới gia nhập Red không lâu và chưa phải là thành viên chính thức. Hai người trong hiện thực cũng không phải là chị em sinh đôi mà là chị em tốt, vì thế mới gia nhập cùng một tổ chức.
Cả hai chưa từng tiếp xúc với trò chơi hộp ma trước khi gia nhập tổ chức, nhưng cả hai đều là những người yêu thích những điều huyền bí. Họ biết về trò chơi hộp ma và rất hiếu kỳ. Vì vậy, khi họ tìm thấy tin tức của Red từ một diễn đàn, họ đã không do dự chọn tham gia.
Lauren là người dẫn đường cho cả hai, được biết đến với tư cách là đội trưởng, dẫn đầu một đội mười người, là người chơi cũ duy nhất trong đội có hộp ma.
Nhưng ông ta hẳn sở hữu hai hộp ma, vì vậy mỗi khi tiến vào trò chơi, ông ta sẽ chỉ chọn hai người để mang theo. Sau mỗi màn chơi, Lauren sẽ chấm điểm cho những đội viên được ứng cử trong đội, sau khi điểm số đạt tiêu chuẩn thì sẽ có cơ hội trở thành đội viên chính thức.
Lily và Lilith đã bước vào trò chơi với Lauren lần thứ ba. Bởi vì hai người họ có năng lực đặc biệt khá ổn nên biểu hiện ở mỗi lần đều rất tốt, nếu có thể vượt qua màn chơi này một cách suôn sẻ thì hẳn có thể chuyển sang chính thức.
Cũng chính vì hai màn trước diễn ra suôn sẻ, dựa vào năng lực đặc biệt, kinh nghiệm và thủ đoạn của Lauren mà bất khả chiến bại nên hai người mới không thận trọng, để lộ sơ hở trong màn chơi này.
Và trí nhớ của Lily cũng phần nào chứng thực suy đoán của Lê Tiệm Xuyên về cái chết của Fernan trong bữa tối.
Nhưng năng lực đặc biệt của Lily không phải tốc độ nhanh mà là dịch chuyển cự ly ngắn trong cùng một không gian, chỉ có thể sử dụng ba lần.
Lê Tiệm Xuyên đoán rằng lần đầu tiên là dùng để chuyển lời cho Lauren. Mở cửa, dịch chuyển tức thời, sau đó mở cửa đi vào, dừng lại vài giây cuối cùng trước bữa ăn tối hoàn toàn có thể thực hiện được.
Tuy nhiên, tác dụng phụ của việc dịch chuyển này khá mạnh, nó sẽ khiến tinh thần của người chơi trở nên hỗn loạn trong màn chơi này.
Về năng lực đặc biệt của Lauren, trong trí nhớ của Lily còn lưu lại một chút. Đó là năng lực ngụy trang, mặc dù có thể cải trang thành người khác một cách hoàn hảo nhưng thiếu sót cũng rất lớn.
Sau khi sử dụng năng lực này để đóng giả người khác hoặc giúp người khác đóng giả, cảm xúc của Lauren sẽ bị xáo trộn ở một mức độ nhất định.
Ví dụ, vết son trên tay áo quả thực là một sự khiêu khích và sơ hở mà Lauren cố tình để lại cho Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, nhưng trong tình huống bình thường, Lauren luôn ổn định về mặt cảm xúc và cực kỳ thận trọng sẽ không công khai làm ra việc như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lê Tiệm Xuyên có sự hiểu biết trực quan về năng lực đặc biệt của người chơi khác mà không phải là của mình và Ninh Chuẩn. Và Lê Tiệm Xuyên cũng phát hiện ra năng lực của hắn và Ninh Chuẩn dường như không có tác dụng phụ hoặc di chứng tương tự.
Đương nhiên, có lẽ Ninh Chuẩn có đấy, chỉ là Lê Tiệm Xuyên vẫn chưa phát hiện ra.
Ngoài trải nghiệm trò chơi, Lê Tiệm Xuyên còn tìm thấy hai điểm trong trí nhớ của Lily mà hắn rất quan tâm.
Một là trụ sở của Red.
Trùng hợp sao, trụ sở của tổ chức này lại được đặt tại Kathmandu, thủ đô của Nepal, cũng chính là thành phố mà Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đang ở hiện nay.
Và điểm còn lại là một đoạn ký ức ngắn trông rất bình thường chợt lóe lên.
Trong đoạn ký ức ngắn này, Red đang thảo luận thông tin về nền văn minh huyền bí, trong phòng họp rộng rãi và mờ ảo, màn hình lập lòe, khói mù lượn lờ, một bóng người rời khỏi chỗ ngồi, mở cửa phòng họp bước ra.
Hình bóng kia rất mơ hồ trong mảnh ký ức nhưng Lê Tiệm Xuyên lại cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu.
Những mảnh ký ức hỗn độn kết thúc trong đôi mắt sâu lạnh, tiếng động bên tai Lê Tiệm Xuyên dần dần biến mất.
Hắn mở mắt ra liền thấy Ninh Chuẩn rút ngón tay đang ấn trên trán Lily về, đôi mắt hoa đào bị tóc che phủ lộ ra vẻ ảm đạm và mệt mỏi.
Đồng thuật thôi miên đọc trí nhớ như thế này có vẻ gây ra tiêu hao rất lớn cho Ninh Chuẩn.
Lê Tiệm Xuyên bảo Ninh Chuẩn nhắm mắt lại dựa vào mình, xoa bóp thái dương cho cậu, sau đó mò lấy khẩu súng trong lòng bàn tay cậu: “Giết cô ta không?”
Ninh Chuẩn mở mắt ra, thì thào nói: “Rất có thể sẽ không giết chết. Hơn nữa, nếu cô ta chết thì chỉ còn bốn người chơi. Ở quá gần ranh giới qua màn không phải là chuyện tốt.”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, không nói gì, kéo chốt an toàn, nhắm thẳng vào đầu Lily.
Gần như cùng một lúc.
Có một tiếng lách cách đột ngột truyền đến từ trong lối đi nhỏ, như thể cánh cửa ở chỗ nối tiếp hai toa bị dùng sức đẩy ra.
Lily ở trên giường bị tiếng động lớn đánh thức, đồng tử co lại, hét lên một tiếng rồi mất dạng từ trên giường.
“Đoàng!”
Lê Tiệm Xuyên bóp cò, viên đạn lướt qua dư ảnh ghim vào giường.
Thi thể của Jennifer chấn động mạnh, bị hất bịch xuống giường, tóc và khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu.
Bóng dáng kinh hoàng của Lily xuất hiện ở cửa khoang.
Lê Tiệm Xuyên như đã đoán trước, họng súng dịch chuyển, viên đạn thứ hai được bắn ra.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi __!”
Lily còn chưa đứng vững thì lại sử dụng dịch chuyển tức thời, giống như điên lao vào lối đi nhỏ.
“Cứu mạng với… Tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi!”
Cô ta run rẩy bỏ chạy, tiếng kêu chói tai cao đến mức gần như chọc thủng toa xe cũ kỹ.
Viên đạn đuổi theo cô ta nện ầm ầm vào vách toa tàu, một bức tranh sơn dầu bị ảnh hưởng, đoàng một tiếng khung kính vỡ tan tành.
Lê Tiệm Xuyên đuổi theo ra cửa khoang, nhưng đột nhiên nhận ra Lily đã dùng hết ba lần dịch chuyển không tiếp tục chạy trốn về phía toa hạng hai mà là đưa lưng lại với hắn, dừng lại ở chỗ nối tiếp toa tàu, cơ thể cứng ngắc bất động.
Đạn đã lên nòng.
Song Lê Tiệm Xuyên không lập tức nổ súng.
Hắn tinh ý nhận ra một chút khác biệt trên lối đi.
Lướt qua vai Lily, Lê Tiệm Xuyên nhìn về phía tấm kính trên cửa sổ toa hạng nhất.
Ngọn đèn mờ trong lối đi không thể đưa nó vào phạm vi chiếu sáng.
Tấm kính khoang xe phủ một lớp bóng màu xám chì, phía sau là màn đêm sâu thẳm, cánh đồng hẻo lánh bên ngoài xe lửa tỏa ra những tia sáng hỗn độn, như những vết xước lạnh lẽo được cào ra.
Lily ở rất gần cửa toa xe, gần như dán vào phía trên, nhưng Lê Tiệm Xuyên không nhìn thấy mặt và bóng của Lily trên tấm kính. Ngoài ra, hắn cũng phát hiện cách cửa toa hạng nhất một mét, cửa toa hạng hai hình như đã mở ra cùng với âm thanh vừa rồi __ Cánh cửa rung nhẹ theo đoàn tàu đang di chuyển, phát ra tiếng ma sát khiến người khác ê răng.
Trong bầu không khí căng thẳng kỳ lạ này, lại có một tiếng lách cách quen thuộc khác.
Cửa toa hạng nhất đang đóng chặt đột nhiên bị một sức mạnh vô hình đánh bật ra, một luồng gió xen lẫn mùi tanh kỳ lạ thổi vào lối đi.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng đưa súng cho Ninh Chuẩn, trong kẽ ngón tay lòi ra một tròng kính.
Các giác quan của hắn được phóng đại vô hạn, tất cả những biến động nhỏ trong lối đi đều nằm trong nhận thức và trực giác gần như giống như dã thú. Lê Tiệm Xuyên ấn Ninh Chuẩn vào thành tàu, cơ bắp như thép của hắn giãn ra, kéo căng tạo thành một cái lồng.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lily, cảnh giác.
Nhưng cảnh giác này chỉ kéo dài khoảng vài giây.
Bởi vì vài giây sau, Lê Tiệm Xuyên đã nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên một cách máy móc và nhịp nhàng trên lối đi.
“Cộc, cộc, cộc __!”
Cánh cửa khoang số 10 ở cuối toa xe khẽ rung lên, sau đó một dòng máu từ từ tụ lại trên cánh cửa, quỷ dị và đáng sợ.
“Các hành khách thân mến, giờ ăn tối đã đến.”
Hết chương 123