Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 117: Đoàn tàu Silence bệnh hoạn E6




“Này! Thầy Smith, thầy làm gì mà um sùm lên vậy!”

Cửa của khoang số 9 và số 10 nằm gần toa hạng hai nhất mở ra, bốn học sinh mặc đồ ngủ dày mở cửa với vẻ mặt cộc cằn, khó chịu vì bị đánh thức.

Smith chưa hết hoảng hồn, môi run rẩy, tạm thời không thể sắp xếp từ ngữ để trả lời câu hỏi của các học trò.

Một trong các học sinh nam giống như ngửi thấy thứ gì đó từ bầu không khí đông đặc và đè nén này, vẻ mặt ngái ngủ biến mất một chút, cau mày tò mò đi tới.

“Jackson!”

Smith phản ứng như thể không muốn học trò của mình nhìn thấy hình ảnh đẫm máu và tàn nhẫn như vậy, nhanh chóng đưa tay ra cản lại nhưng bị cậu học sinh tên Jackson thô lỗ hất tay ra.

“Nửa đêm mà không chịu đi ngủ, để tôi xem các người đang làm cái gì…” Jackson bước đến cửa WC, giọng nói đột ngột dừng lại, đôi mắt mở to.

Lê Tiệm Xuyên chú ý thấy sắc mặt Jackson tái đi ngay lập tức __ nhưng trong con ngươi sáng màu của Jackson không chỉ có kinh ngạc và sợ hãi, mà còn có khó tin và nghi hoặc __ giống như trong nhận thức của cậu học sinh tên Jackson này, Raewyn sẽ không chết ở đây theo cách thức như vậy.

Hoặc giả là một cái gì đó khác.

Smith túm lấy Jackson, nửa ôm nửa kéo nó vào toa hạng nhất.

Ba học sinh còn lại nhìn nhau: “Có chuyện gì vậy, Jackson?”

“Có chuyện gì thế?”

Hai chị em sinh đôi trong khoang số 4 cùng ló đầu ra ngoài, trên mặt không có chút ngái ngủ nào, hình như họ vẫn chưa đi ngủ.

Ninh Chuẩn lùi ra khỏi phòng tắm, cởi bỏ găng tay trắng dính máu, qua loa nói: “Một người đã chết.”

Khi cậu nói câu này, đôi mắt hoa đào lười biếng hơi rũ xuống nâng lên từ khe hở giữa những sợi tóc lả tả, tầm mắt như hai lưỡi dao lạnh lẽo róc trên người những hành khách xung quanh.

“Chúa ơi! Cậu không đùa đấy chứ?” Giọng điệu kinh ngạc và sống động như vậy chắc là của cô em trong cặp song sinh.

Quả nhiên, một cô gái khác bên cạnh nghe xong liền cau mày, lạnh lùng nói: “Trò đùa này không vui chút nào hết. Nhưng mà __“

Mũi cô gái khẽ phập phồng, “Đúng là có mùi máu tươi.”

Cô em gái mở hẳn cửa phòng, kéo tay người chị lạnh lùng bước tới, vừa nhìn liền sợ tới mức bụm miệng kêu một tiếng, ánh mắt kinh hãi: “Là thật… Đây là quý cô Raewyn của khoang số 1 mà! Chúa ơi… đúng là tàn nhẫn…”

Cô em gái dường như không thể chịu được tác động của cảnh tượng đẫm máu này, cổ họng rộn rạo khó chịu, quay đầu nôn mửa.

Chị gái song sinh đỡ lấy cô em gái, che mắt cô em gái lại, ôn tồn nói: “Chỉ là một người đã chết thôi mà.”

Cô em gái nôn mửa xong, gục đầu vào vai chị gái và được dìu dựa vào cửa kính xe, ánh đèn nhấp nháy và màn đêm u ám sâu thẳm rơi trên vai.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy phản ứng của hai chị em này có chút thú vị, nhưng nhìn ngoài mặt không phát hiện nhiều hơn.

Hắn giơ tay bật hết đèn xung quanh phòng vệ sinh, lùi lại sau một chút, bên trong có mùi máu tanh như chum thịt thối đã đóng bụi nhiều năm, vừa mở nắp liền ào ạt tuôn ra, bao phủ một vùng không gian rộng lớn, khiến ai nấy đều nhíu mày.

“Mùi gì thế này…”

Các hành khách trong toa hạng hai cũng lục tục đi ra.

So với toa hạng nhất bán hết vé, toa hạng hai hiển nhiên có ít khách hơn, ngoại trừ một vài người và Smith không có mở cửa ra, Lê Tiệm Xuyên qua loa đếm chỉ có bốn người.

“Chúa ơi, máu kìa!” Người thanh niên thấp bé hơn nửa đêm mà còn đội mũ đi tới, tinh mắt thấy máu chảy ra từ cửa phòng vệ sinh.

Lúc này, Jackson đã bình tĩnh lại bất ngờ phản ứng và hét lên: “Nhân viên đoàn tàu đâu rồi? Trưởng tàu đâu? Tại sao đã xảy ra chuyện thế này rồi mà không thấy ai đến hết vậy!”

Nó đẩy người bạn cùng lớp đang đỡ mình ra, nhìn qua lối đi nhỏ mờ mịt, trông về phía chiếc ghế ở cuối.

__ Tất nhiên không có ai ngồi trên chiếc ghế đó.

“Là nhân viên trực ban mà lại không có mặt, có hành khách đã thiệt mạng… Bọn họ chết quách ở đâu rồi!”

Nó rất lo lắng và tức giận, đá vào vách xe lửa.

“Có người chết á?”

“Cái gì? Có người bị giết hả! Là ai thế?”

Khách trong toa hạng hai đi tới, phản ứng nghiêm trọng hơn nhiều so với khách ở toa hạng nhất.

Có một người phụ nữ mập mạp mặc váy ngủ màu xanh lam, sắc mặt kinh hãi, chân mềm như sợi mì dựa vào vách xe lửa, không dám tới gần phòng vệ sinh, miệng líu ríu nói: “Sao lại xảy ra chuyện thế này? Chúa ơi… chẳng lẽ chuyến tàu này có gì đó kỳ lạ…”

Lê Tiệm Xuyên nheo mắt cảnh giác liếc nhìn người phụ nữ mập mạp: “Vị phu nhân này, bà cho là đoàn tàu này có gì đó kỳ lạ sao?”

Người phụ nữ mập mạp sửng sốt, ánh mắt phiêu diêu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “À, không phải mọi người đều biết chuyện này sao?”

Những lời này thốt ra, Lê Tiệm Xuyên nhạy bén chú ý đến những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của một số hành khách có mặt, hình như bọn họ có biết cái gì đó.

Lồng ngực nhấp nhô dữ dội của Smith từ từ dịu xuống, dường như đã ổn định lại cảm xúc, gương mặt nhợt nhạt nghiêm lại, gật đầu nói: “Hình như tôi biết phu nhân Penny đang nói tới chuyện gì. Thực ra thì, anh Berlick, có lẽ anh đã không đọc kỹ hướng dẫn đi xe lửa.”

Lê Tiệm Xuyên lộ vẻ khó hiểu, tùy ý nói: “Hướng dẫn đi xe lửa? Tôi không để ý đến cái đó.”

Smith cười khan và giải thích: “Nó đi kèm với vé tàu, nội dung rất dài, nhưng nếu anh đọc đến cuối, anh có thể thấy một thông báo được viết tay bởi trưởng tàu —”

“‘Chuyến tàu Silence đã có một hành khách mất tích trong quá trình hoạt động vào mùa đông năm ngoái. Hành khách này đã lên tàu từ ga khởi hành, không hề xuống tàu giữa chừng nhưng lại không có ghi chép xuống ga cuối. Chúng tôi không có thông tin nào về hành khách này, nhưng có một điều chắc chắn duy nhất là qua lời kể của các hành khách khác, chúng tôi biết được hành khách này đang mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Chúng tôi không thể biết liệu hành khách này có xuống tàu hay chưa. Hi vọng những hành khách đi chuyến tàu này nên nhìn thẳng vào vấn đề.”

“Nội dung đại khái là như thế này… Trí nhớ của tôi rất tốt, chắc chắn không nhớ sai đâu.”

Smith lại mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh sáng giống như một lớp bê tông xám xịt, vô cùng xấu xí.

Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ quan sát sắc mặt của những người khác trong khi Smith đang kể lại, trong đó, vẻ mặt của người phụ nữ béo là sợ hãi và tán thành.

Nếu có một đoạn như vậy trong cái gọi là hướng dẫn đi xe thì màn chơi này liền trở nên hơi kỳ quái.

Thông tin mà người chơi có thể nhận được là “Một hành khách mắc bệnh tâm thần đã lên chuyến tàu này”, mà trưởng tàu trong màn chơi lại thông báo cho tất cả hành khách rằng “Một hành khách mắc bệnh tâm thần đã mất tích trên đoàn tàu.”

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ngoài ra, cả Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đều không thấy cái gọi là hướng dẫn đi tàu trong hành lý của họ.

Nhưng nếu hướng dẫn đi tàu là thật, vậy thì có lẽ không quá lạ lùng khi những hành khách kia lại có các biểu hiện khác nhau như vậy.

“Nếu là thế…”

Lê Tiệm Xuyên khẽ cau mày: “Vậy các người cho rằng chính cái gọi là bệnh tâm thần ẩn giấu trên tàu đã giết chết cô Raewyn sao?”

Smith im lặng một lúc, nói, “Không thì biết giải thích chuyện này như thế nào đây, anh Berlick.”

“Đầu của cô Raewyn đã bị chặt xuống, anh hãy nhìn vào mắt cô ấy đi… Cô ấy bị giết trong lúc còn tỉnh táo… Lưỡi cô ấy không bị nhổ ra, nhưng có ai trong chúng ta nghe thấy tiếng cô ấy kêu cứu đâu.”

“Hơn nữa, phòng vệ sinh đẫm máu này có lẽ là hiện trường đầu tiên của vụ án. Nhưng ở đây chỉ có đầu của Raewyn mà không có cơ thể của cô ấy. Kẻ sát nhân đã giết cô ấy bằng phương pháp tàn ác như vậy nhưng lại muốn mang cơ thể của cô ấy đi, tại sao chứ?”

Smith chậm rãi hít một hơi: “Huống chi anh và cậu Loewe cũng thấy cửa WC bị khóa trái… Đây là một mật thất.”

“Không một con người bình thường nào có thể âm thầm giết một người rồi giấu xác trong hoàn cảnh như vậy được…”

Ninh Chuẩn nhướng mày, khá hứng thú nhìn Smith: “Anh Smith, lời của anh có thể không nói về một người mắc bệnh tâm thần, mà là một hồn ma đấy.”

“Dù con người có mắc bệnh tâm thần đi nữa thì cũng không thể làm được chuyện nằm ngoài phạm vi con người.”

Ninh Chuẩn cười: “Đây coi như là chuyện ma lúc nửa đêm sao?”

Smith: “Nhưng chúng ta đâu có câu trả lời nào khác…”

Lúc này, người phụ nữ béo trong toa hạng hai đột nhiên có chút kích động: “Các người đang nói cái gì vậy… chỉ có đầu thôi ư? Trong phòng vệ sinh chỉ có đầu của người bị sát hại… còn cơ thể đang ở đâu? Lẽ nào có thể biến mất vào không khí sao? Lẽ nào có thể tự rời đi sao?”

“Trong tình huống bình thường thì đương nhiên là không thể rồi, thưa bà,” Smith nói, “Nhưng mọi thứ bây giờ không hề bình thường!”

“Tôi không tin có ma quỷ linh hồn gì đó đâu, thầy Smith!” Jackson dường như đã bình tĩnh lại, đẩy hai người bạn cùng lớp đang dìu mình ra rồi la lên: “Chúng ta phải bắt được hung thủ… Đây là do con người làm ra, thầy Smith!”

Một học sinh nữ run giọng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả, Jackson… trưởng tàu sẽ xử lý, chúng ta quay lại khoang đi, mình sợ…”

Một cô gái tóc xoăn kiêu ngạo khác bước đến chỗ Jackson, nắm lấy cánh tay Jackson, cười khinh bỉ với cô gái kia: “Cậu đúng là đồ hèn, Vivien Leigh!”

“Đúng! Hung thủ! Phải bắt hung thủ!”

“Hừ, ai biết hung thủ có thù với quý cô này hay là một tên sát nhân điên cuồng cơ chứ? Chúng ta đang gặp nguy hiểm!”

“Trưởng tàu đâu rồi! Hừ, bọn họ chết hết rồi sao! Đi thôi, chúng ta đi tìm người!”

Đèn trên lối đi của hai toa đều sáng lên, các hành khách đều kích động sau làn sóng khiếp sợ ban đầu, khung cảnh nhất thời vô cùng ồn ào và hỗn loạn.

Lê Tiệm Xuyên bị tiếng ồn làm cho hơi đau đầu, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy người thanh niên đội mũ trong toa hạng hai kéo theo hai người đàn ông khác đi dọc theo lối đi của toa hạng hai đến phòng nghỉ sau toa ăn uống, tìm nhân viên đoàn tàu và trưởng tàu.

Do bị ảnh hưởng từ màn Phiên tòa bàn tròn vừa rồi nên trong tiềm thức của Lê Tiệm Xuyên, hắn muốn điều tra chứng cứ ngoại phạm của những người này hoặc những thứ khác, nhưng sau đó hắn nhận ra mình không có thân phận và lập trường làm thế.

Trong hoàn cảnh thế này, một khi hắn chọn làm như vậy, hắn sẽ đối mặt với nguy cơ bị lộ tẩy vì đi ngược lại với thân phận lính xuất ngũ hiện tại.

Việc giết người chơi khác trong một toa xe mà chỗ ở và khoảng cách riêng tư rất gần là điều cực kỳ khó và cũng cực kỳ dễ. Vì vậy, hắn không muốn lộ tẩy đơn giản như vậy.

Nhớ đến thông báo giết chóc trước bữa tối, Lê Tiệm Xuyên bất giác xoay đầu nhìn cái đầu bị nhét trong toilet, kinh hãi mở to hai mắt kia.

Raewyn sẽ là người chơi bị giết kia sao?

Nhưng khả năng này khá thấp.

Không người chơi nào giết người chơi khác bằng cách thức phức tạp như vậy. Giết chóc giữa những người chơi chú trọng một từ nhanh. Nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn, tốt nhất là không để lại dấu vết, để mọi người không phát hiện ra.

Lê Tiệm Xuyên vừa nhíu mày suy tư, vừa chú ý đến biểu cảm của những hành khách khác.

Lúc này, có ba người sắp đi đến cuối toa hạng hai đột nhiên dừng lại, giống như ba pho tượng gỗ đông lại trên lối đi lờ mờ.

Ninh Chuẩn dường như đã phát giác ra điều gì đó, chậm rãi đi từng bước về hướng đó, lớn tiếng nói: “Sao vậy?”

Lê Tiệm Xuyên nhìn theo tầm mắt của Ninh Chuẩn, thấy tay của một trong ba người đang run rẩy điên cuồng, giọng nói của người đó cũng run theo: “Trong toa ăn uống… có, có người…”

Cô gái khoác tay Jackson chế nhạo: “Chú à, lá gan chú bé thế? Có người trong toa ăn uống thì thế nào, chắc là nhân viên đoàn tàu ấy mà…”

Người đàn ông run rẩy chầm chậm quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi. Theo động tác quay đầu của người đàn ông, cửa toa ăn uống bị bóng dáng ba người che khuất đột nhiên chớp nháy rồi sáng đèn.

“Người đó… không có đầu!”

Dứt lời, một bóng người cao lớn đứng sau cửa toa ăn uống cũng xuất hiện trong đôi mắt hoảng sợ.

Bóng người này dường như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hơi cúi xuống, lộ ra cái cổ trống không đầy máu, sau đó giơ tay vẫy về hướng toa xe.

“Ah ah ah ah ah __!”

Sau một khoảng lặng kỳ lạ, một tiếng hét chói tai vang lên.

Không chút do dự, Lê Tiệm Xuyên túm lấy Ninh Chuẩn rồi bắn ra như một mũi tên, lao thẳng về phía toa ăn uống.

Khi băng ngang qua ba người đàn ông, Lê Tiệm Xuyên đẩy họ ra, dưới cái đẩy này, cổ của hai trong số ba người đàn ông lệch qua một bên, cái đầu tròn trực tiếp lìa khỏi cổ, nện một cái phịch xuống đất.

Người còn lại sợ tới mức ôm ngực, sợ hãi lùi lại.

Lê Tiệm Xuyên mặc kệ ba người bọn họ, chạy tới cửa toa ăn uống, bay lên đạp một cái rầm vào cửa toa.

Với sức mạnh của hắn, đừng nói là cửa tỏa, cho dù là bức tường sắt không quá dày cũng đủ bị hắn đạp xuyên qua. Nhưng kỳ lạ là với một cú đạp như vậy, cửa toa vẫn không hề động đậy.

“Rầm rầm rầm!”

Lê Tiệm Xuyên lại tung nắm đấm, nhưng tấm kính trên cửa toa thậm chí không có một vết nứt.

Trong quá trình đập cửa thô bạo, Lê Tiệm Xuyên để ý thấy cái xác ở đằng sau cửa chắc chắn không phải của Raewyn.

Cổ của cái xác máu me nhầy nhụa, nhưng vết cắt rất ngọt, hơn nữa cơ thể này cao, cơ bắp rõ ràng và đang mặc đồ ngủ nam giới, thay vì nói là Raewyn, không bằng nói là __ Wood đã mất dạng kia.

“Là Wood.” Ninh Chuẩn ở bên cạnh khẳng định suy đoán này.

Lê Tiệm Xuyên ngừng đập cửa: “Vô dụng.”

Hắn thở chậm lại, nhíu mày: “Xem ra chúng ta không vào được.”

Chỉ cách nhau một mảnh kính mỏng, cái xác kề sát vào cửa dường như ở gần kề bọn họ. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lê Tiệm Xuyên thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh kinh tởm.

Ninh Chuẩn bị kéo chạy theo thở hổn hển, vừa quan sát xác chết không đầu vừa ổn định hơi thở.

Lúc này, xác chết đã bỏ hai tay xuống, lặng lẽ dựa vào cửa, không còn sự quỷ dị lạnh lẽo vừa rồi. Nó giống như một cái xác đơn thuần, không có gì khác biệt.

“Này, các ngươi điên rồi à!”

Có người đuổi theo phía sau, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn, là nhóm người Smith và Jackson.

“Chết tiệt, đây là cái gì thế!”

Lê Tiệm Xuyên phớt lờ họ.

“Trên da và cơ thể không có dấu vết rõ ràng hoặc cảm giác căng cứng, hẳn không có vật lộn. Thời điểm tử vong không thể xác định bằng mắt, nhưng máu ở vết cắt đã khô lại…”

Hắn phân tích như một bác sĩ pháp y nghiệp dư.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên chuyển hướng, tập trung vào sàn nhà ở giữa toa ăn uống phía sau cái xác.

Ở đó có một cái bóng.

Lê Tiệm Xuyên thấy hơi căng thẳng và lạnh người. Hắn hạ thấp người, di chuyển tầm nhìn theo vị trí của cái bóng __

Một góc váy đỏ rủ xuống.

Trong bóng tối của ánh đèn, đầu của Wood dính chặt vào cơ thể Raewyn, bò rạp trên trần toa xe, mắt nhìn thẳng vào Lê Tiệm Xuyên, nở một nụ cười quái dị, đôi môi hơi hé mở im ắng làm ra một khẩu hình.

“Cùng nhau chơi… trò đổi đầu không?”

Gần như ngay lúc nhìn ra khẩu hình này, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy nhận thức về cơ thể mình xói mòn điên cuồng, trên cổ đột nhiên đau nhói, giống như có một con dao rất cùn, đang chậm rãi và dùng sức cắt da cắt thịt cắt xương của hắn.

Hắn đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thấy một đường máu đang lan ra trên cổ Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn biến sắc: “Chạy thôi!”

Hết chương 117