Nhưng lúc phỏng đoán và suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Lê Tiệm Xuyên còn chưa kịp chia sẻ với Ninh Chuẩn thì đã thấy chỉ với một cái chớp mắt, mọi thứ trước mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Wood vốn nôn mửa, đang ăn miếng bít tết phủ đầy chất nôn hình như chưa từng nôn mửa, trên miếng bít tết và bàn cũng không có chất nôn chua hôi gì cả, chẳng qua Wood chỉ đang dốc sức đổ mứt hoa quả được người phục vụ mang tới lên miếng bít tết, mứt đỏ tươi chảy tràn khắp bàn, tỏa ra mùi ngọt ngấy.
Wood có vẻ rất thích sự pha trộn quái dị, bỏ từng miếng bít tết phủ đầy mứt vào miệng, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Cô em gái trong cặp song sinh sau khi hít sâu vài cái, cũng đang nóng lòng cầm mứt hoa quả tới, hình như muốn phết lên món ăn nào đó, nhưng lại bị chị gái trừng mắt một cái.
“Ăn vậy rất kinh tởm”, người chị lạnh lùng nói.
Cô em gái bĩu môi, miễn cưỡng phết mứt lên bánh mì nướng.
Về phần cặp vợ chồng trẻ, người vợ quả thật đang bụm miệng nôn ọe dưới sự kích thích của mùi ngọt ngấy, nhưng chồng cô ta lại không giống với những gì Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy ban nãy.
Người đàn ông trẻ đang đau lòng vỗ về vợ mình, bưng lên một cốc nước, gật đầu xin lỗi các hành khách trong toa ăn uống rồi dìu vợ rời khỏi toa xe, hình như là đi đến phòng vệ sinh.
Tất cả những cảnh tượng biến hóa này chỉ là tức thời, như thể mọi thứ Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy trước đây chỉ là ảo giác.
Sự ngạc nhiên và nghi ngờ lập tức lan tràn trong lòng Lê Tiệm Xuyên, vẻ mặt của hắn không xuất hiện thay đổi rõ ràng nào, nhưng đôi mắt hơi tối lại, cẩn thận nhìn thoáng qua mứt hoa quả trên bàn Wood.
Quả thật chỉ là mứt.
“Có chuyện gì vậy anh?” Ninh Chuẩn đã nhận ra Lê Tiệm Xuyên có gì đó là lạ, thấp giọng hỏi.
Vừa chứng kiến cảnh tượng vừa nãy, Lê Tiệm Xuyên cũng mất luôn khẩu vị, đặt dao xuống, lau miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Chuẩn: “Tối qua tôi không ngủ đủ giấc nên có hơi mệt.”
Ninh Chuẩn hiểu ý, khẽ gật đầu: “Tôi cũng no rồi, chúng ta quay lại khoang thôi.”
Cầm chiếc mũ trên bàn lên, hai người đứng dậy, một trước một sau rời khỏi toa ăn uống dưới ánh nhìn soi mói như có như không.
Lối đi trong toa xe rất hẹp.
Lúc đi ngang toa hạng hai, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy nam giáo viên tên Smith kia. Smith hình như đã đưa các học sinh về khoang, đang đi ra từ toa hạng nhất, bước vào một khoang trong toa hạng hai.
Sự khác biệt lớn nhất giữa toa hạng hai và toa hạng nhất là các khoang của toa hạng hai đều được bố trí ở một bên. Có một vài khoang không có người, cửa để mở, Lê Tiệm Xuyên thấy được không gian bên trong __ rất hẹp, chỉ có thể chứa một cái giường đơn. Thay vì nói là khoang giường nằm, không bằng nói là khu vực nhỏ được ngăn ra rồi nhét một cái giường vào.
Giáo viên ở toa xe thế này, còn học sinh lại ở toa hạng nhất. Hơn nữa, bốn học sinh vênh váo trong toa ăn uống trước đó hình như đối xử với Smith như một người hầu, có thể thấy được mối quan hệ giáo viên học sinh của năm người này có lẽ chả hề bình thường.
Quay trở lại toa hạng nhất, Lê Tiệm Xuyên đợi Ninh Chuẩn lấy chìa khóa ra mở cửa, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn.
Cửa khoang số 1 bị dùng sức kéo ra, một cô gái với mái tóc dài rối bù trong bộ váy ngủ vội vã bước ra khỏi khoang, đôi mắt lo lắng liếc đến chỗ Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, lập tức thình thịch chạy tới: “Ôi! Hai quý ông! Xin đợi đã… Cho hỏi hai anh có nhìn thấy Sally của tôi không?”
Ninh Chuẩn mở cửa khoang, tỏ vẻ hoang mang đúng lúc: “Sally?”
Cô gái vội vàng nói: “Sally là một con chó nhỏ màu cà phê xinh xắn, nó là thú cưng của tôi, cũng người thân yêu của tôi. Tôi đã đưa nó lên tàu, nhưng vừa nãy tôi tỉnh dậy lại không thấy nó đâu cả!”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cửa khoang số 1, nó nằm cạnh đầu toa, bên cạnh có đặt chiếc ghế của nhân viên đoàn tàu.
“Nếu tôi nhớ chính xác thì tối hôm qua lúc có tiếng gõ cửa vang lên, con chó của cô còn sủa một tiếng mà.” Lê Tiệm Xuyên khẽ nhướng mày, đánh giá cô gái này.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, có thể do trường kỳ thức đêm, lại không trang điểm nên bọng mắt và quầng thâm mắt rất rõ ràng, làn da có vài nếp nhăn nhỏ vàng vọt, mũi hơi ửng đỏ, là chứng đỏ mặt điển hình.
Cô gái rất gầy, chiếc váy ngủ dày rộng thùng thình mặc trên người trông như đang mắc vào một cây sào. Nhưng chất liệu của váy ngủ này rất tốt, có thể thấy cuộc sống của cô gái này hẳn rất đầy đủ sung túc.
Vẻ mặt của cô gái đầy lo lắng và cấp thiết: “Đúng vậy, anh không có nghe lầm, tối qua Sally có sủa một tiếng, còn đánh thức tôi nữa. Tối hôm qua tôi ngủ hơi sâu, sau khi bị đánh thức thì tôi có sờ đầu nó, trấn an nó, nó còn liếm ngón tay tôi, không sủa nữa mà ngủ thiếp đi cùng tôi… nhưng ban nãy tôi thức dậy lại không thấy nó đâu cả! “
“Sally không bao giờ tự mình chạy ra ngoài! Hơn nữa, khoang của tôi vẫn luôn khóa trái, mới vừa nãy thôi, nó vẫn luôn khóa trái, không ai mở ra cả, Sally cũng sẽ không mở nó…”
“Tôi không thể tin được, Sally của tôi đã biến mất rồi…”
Giọng nói của cô gái có chút vỡ vụn, viền mắt dần đỏ lên.
Nếu đúng theo lời cô gái này thì cửa khoang của cô ta vẫn bị khóa cho đến tận bây giờ, cứ coi như con chó tên Sally kia biết mở cửa đi nữa thì cũng không thể khóa cửa từ trong sau khi đã ra ngoài được.
Ngược lại, nếu có người trộm chó của cô ta thì cũng không thể nào khóa trái cửa.
Nhưng một con chó có thể biến mất khỏi không khí ư?
Việc này cũng quá trùng hợp, bọn hắn vừa quay trở lại toa hạng nhất liền gặp phải quý cô này đang tìm kiếm chú chó mất tích.
“Xin lỗi, thưa cô, chúng tôi không nhìn thấy Sally của cô. Cô hỏi nhân viên trực đêm thử xem.” Lê Tiệm Xuyên không phải là người sẽ dao động vì nước mắt của phụ nữ, vô cùng bình tĩnh đề xuất giải pháp.
Lúc ba người đang nói chuyện, giống như là nghe thấy tiếng gọi của Lê Tiệm Xuyên, trưởng tàu đột nhiên dẫn theo nhân viên trực đêm tối hôm qua đi tới từ hướng toa hạng hai.
“Xin chào, cô Raewyn!”
Trưởng tàu vừa nhìn thấy cô gái trong bộ váy ngủ, gương mặt nghiêm túc liền lộ vẻ bất mãn.
Ông ta sải bước, còn chưa tới gần đã cất giọng lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói quý cô đây đã vi phạm quy định của công ty đường sắt, tự tiện mang thú cưng của mình lên tàu. Vấn đề này rất nghiêm trọng, đoàn tàu Silence của chúng tôi không cho phép hành khách mang thú cưng lên tàu…”
“Sally của tôi biến mất rồi!” Sự lo lắng của cô gái trong bộ váy ngủ tên là Raewyn biến thành sự tức giận.
Trưởng tàu sững sờ trước tiếng gầm giận dữ này, lông mày vốn nhíu lại càng nhíu chặt hơn: “Đợi đã, cô Raewyn, cô nói chú chó cưng của cô đã biến mất sao?”
“Ngay trên đoàn tàu của các người, Sally của tôi đã biến mất! Đêm qua nó còn nằm bên giường của tôi, nhưng sáng nay nó đã biến mất… mà cửa khoang vẫn luôn khóa trái…”
Có vẻ như cuối cùng Raewyn cũng tìm thấy chủ nợ nên hùng hổ tố cáo, trong mắt thậm chí xuất hiện vẻ hoài nghi.
Cô ta nghi ngờ nhân viên đoàn tàu hoặc trưởng tàu đã đánh cắp Sally của cô ta.
Trưởng tàu nói: “Tôi xin lỗi, thưa cô, nhưng việc mang thú cưng lên tàu đã vi phạm các quy định trên tàu, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về việc thú cưng của cô bị thất lạc. Ngoài ra, Doray trực ban tại toa hạng nhất không hề nhìn thấy con vật nào xuất hiện trên lối đi cả… “
Raewyn mỉm cười giận dữ: “Ồ, ông đang nói về cái gì vậy? Có phải ông đang nói Sally của tôi biến mất vào không khí không? Hay là ông cho rằng tôi đang lừa các ông?”
“Tôi không hề có ý này, cô Raewyn, tôi có thể giúp cô tìm chú chó cưng của cô, nhưng cô cũng phải chấp nhận hình phạt cho những vi phạm…”
Mặc dù khuôn mặt của trưởng tàu rất nghiêm nghị nhưng sự kiên nhẫn của ông ta khá tốt, không hề nổi giận khi phải đối mặt với hành khách xấc xược như vậy.
Lê Tiệm Xuyên nghe hai người tranh cãi, lặng lẽ liếc nhìn nhân viên đoàn tàu Doray đang đứng bên cạnh trưởng tàu.
Anh ta giống như tối hôm qua, có vẻ là một người trầm tính và lễ độ, chỉ là không biết có phải là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên hay không, hắn cảm thấy Doray bây giờ hình như lùn hơn đêm qua một chút.
Trong quá trình quan sát cuộc cãi vã này, Lê Tiệm Xuyên cũng chú ý đến vị trí và số khoang của một vài hành khách đang lục tục trở lại toa xe.
Cuộc trò chuyện giữa trưởng tàu và Raewyn sớm kết thúc.
Trưởng tàu đồng ý giúp Raewyn tìm Sally bị mất, Raewyn cũng chịu thỏa hiệp và sẵn sàng trả một khoản tiền phạt nhất định.
Đây xem như là giải pháp vẹn toàn đôi bên cho sự cố nhàm chán này.
Sau khi xem toàn bộ màn kịch, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cuối cùng cũng được thoát khỏi thân phận khán giả và nhân chứng, trở lại khoang của mình.
Chuyện đầu tiên Lê Tiệm Xuyên làm sau khi ngồi xuống là kể lại những gì mình nhìn thấy trong toa ăn uống, nhấn mạnh chuyện Wood nôn mửa.
Ninh Chuẩn gỡ nút cổ áo sơ mi, tựa như cắt bỏ lớp ngụy trang bằng da lạnh nhạt và thanh lịch, vai thả lỏng, nghiêng người tựa ở đầu giường, lắng nghe Lê Tiệm Xuyên nói.
Đợi Lê Tiệm Xuyên nói xong, cậu mới chớp đôi mắt đào hoa u trầm, khẽ nhếch khóe môi: “Em cũng thấy, nhưng không giống những gì anh thấy.”
“Hình ảnh trong mắt em là Wood đã vô tình cắt phải đầu của mình trong khi cắt bít tết. Máu chảy đầy bàn, đầu ông ta rơi xuống bàn, nhưng ông ta giống như không cảm thấy gì mà tiếp tục ăn ngấu nghiến. Về phần phản ứng của những người khác thì tương tự như những gì anh thấy.”
“Em nghĩ rằng đây là ảo giác. Ảo giác rất cao cấp.”
Lê Tiệm Xuyên không nghĩ tới Ninh Chuẩn cũng nhìn thấy một mặt khác của hình ảnh quỷ dị này.
Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, suy nghĩ nói: “Nếu đó thực sự chỉ là ảo giác,thì ảo giác này sẽ không vô cớ xuất hiện. Màn chơi này yêu cầu chúng ta tìm ra bệnh nhân tâm thần, có nghĩa là chỉ có một bệnh nhân tâm thần, ít nhất thì trên ý nghĩa ngoài mặt của màn chơi này thì chỉ có một.”
“Nếu tôi gặp ảo giác vì tôi mắc bệnh thì em không nên gặp ảo giác giống tôi. Mặt khác, ảo giác này xuất hiện không phải vì em hoặc tôi mắc bệnh tâm thần.”
“Vậy sẽ là cái gì?”
Lê Tiệm Xuyên nhíu đôi lông mày dài, ngậm điếu xì gà Ninh Chuẩn đưa tới, giọng có hơi mơ hồ: “Thức ăn? Mùi hương?”
Có Ninh Chuẩn ở đây, tùy chọn thôi miên đã được loại bỏ khỏi suy đoán của Lê Tiệm Xuyên, nhưng trừ cái đó ra thì có rất nhiều khả năng có thể dẫn đến ảo giác.
Tuy nhiên, nếu sử dụng thuốc, hoặc phương pháp hóa học thì hai người không đến mức không nhận ra được gì.
“Thức ăn của chúng ta gần giống như cặp song sinh kia, mùi cũng lan tỏa khắp toa ăn uống. Chúng ta chưa từng tiếp xúc với bất kỳ vật đặc biệt gì.” Ninh Chuẩn phân tích.
Lê Tiệm Xuyên nhớ lại hình ảnh vừa rồi, với tay lấy tới một cái laptop nhỏ chừng bàn tay từ chỗ Ninh Chuẩn, dùng tiếng Trung đơn giản ghi lại những đối tượng hoài nghi mà hắn cho là có chỗ kỳ lạ.
Ninh Chuẩn nghiêng sang một bên nhìn, thêm một vài nét.
Thời gian trên tàu khá nhàm chán và cô quạnh.
Hầu hết hành khách đều yên tĩnh ở trong khoang giường nằm của mình, không đi lại trên lối đi, hoặc vô duyên vô cớ bắt chuyện với người lạ trong các khoang khác, vì vậy toàn bộ toa hạng nhất trông khá vắng vẻ.
Vào bữa trưa, Lê Tiệm Xuyên cố tình đi đến toa ăn uống một lần nữa, nhưng lần này quá trình dùng cơm rất suôn sẻ, không có ảo giác hay bất thường gì.
Cả buổi chiều cũng rất yên bình, tất cả hành khách như đã vùi vào giấc ngủ trưa, chỉ có tiếng ngáy vang dội của đàn ông vang lên trong các khoang cách âm không tốt.
Lê Tiệm Xuyên thậm chí có thể phân biệt được một trong những tiếng ngáy đó thuộc về Wood, người có giọng nói oang oang ở xéo đối diện.
Trời sắp chạng vạng.
Bữa tối trên tàu hình như không cần các hành khách đến toa ăn, nhân viên đoàn tàu Doray kia sẽ lần lượt gõ cửa các khoang trong toa hạng nhất và cất tiếng hỏi.
Lúc đến khoang của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên đang chợp mắt, Ninh Chuẩn thì đang đọc mấy cuốn sách mà thiếu gia quý tộc kia mang theo.
“Mỗi đêm, toa ăn uống cần được dọn dẹp, vì vậy bữa tối sẽ được đưa đến khoang của từng hành khách.” Doray giải thích về sự xuất hiện của mình, đồng thời đưa thực đơn cho Ninh Chuẩn, “Cậu Loewe, cậu có thể xem trước có món ăn yêu thích nào hay không.”
Ninh Chuẩn tùy ý liếc nhìn, gọi một bữa tối rất Anh, phù hợp với phong thái của cậu ấm quý tộc.
Sau đó, cậu đưa thực đơn cho Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên mở mắt ngồi dậy, vừa mới mở thực đơn, chợt nghe thấy Doray hạ giọng mỉm cười hỏi Ninh Chuẩn: “Nếu đã chọn xong món ăn ưa thích, vậy thì cậu Loewe, hôm nay có người nào làm cậu khó chịu hay không?”
Ngón tay khựng lại, Lê Tiệm Xuyên ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn Dore, thấy nụ cười trên khuôn mặt dưới ánh đèn mờ của nhân viên đoàn tàu Doray có sự cứng nhắc và máy móc không thể tả được, nhưng ánh mắt sáng rỡ lạ kỳ.
Ý của anh ta rất rõ, là muốn Ninh Chuẩn chỉ định đối tượng hoài nghi hôm nay.
Tựa như người thuyết minh đã đề cập trước đó __ Mỗi tối, hãy thông báo cho nhân viên đoàn tàu mục tiêu mà mình nghi ngờ để đưa đi cách ly.
Ninh Chuẩn hiển nhiên cũng nghe ra hàm ý của nhân viên đoàn tàu, cậu im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Tôi không thích giáo viên tên Smith, anh ta có thể không phải là một giáo viên giỏi.”
Không ngờ Ninh Chuẩn lại chỉ định Smith.
Doray có chút bất ngờ với câu trả lời của Ninh Chuẩn, biểu cảm biến hóa kỳ lạ, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ Smith sẽ rất buồn khi nghe được lời này. Anh ta luôn nghĩ rằng mình là một giáo viên rất có năng lực.”
Lời nói của Doray hình như có ý nghĩa khác.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Ninh Chuẩn đang trầm tư, nhanh chóng gọi món, rồi cũng bình tĩnh nói ra đối tượng chỉ định của mình: “Tôi không thích bà Carol. Tôi nghĩ Marcus có thể không phải mắc bệnh tự kỷ đơn giản, có lẽ nó có liên quan đến bà Carol.”
Doray ồ một tiếng, nói một câu như đúng mà là sai: “Bà Carol cũng nghĩ mình là một người mẹ tốtm nhưng Marcus chỉ là một đứa bé.”
Ý nghĩa trước sau của câu này có hơi kỳ lạ và không ăn nhập.
Sau khi nói xong, Doray lịch sự cúi chào, rời khỏi khoang và gõ cửa khoang tiếp theo.
Sau khi tất cả cửa khoang của toa hạng nhất đều đã vang lên, sự yên tĩnh lại quay trở lại lối đi nhỏ
Nhưng sự yên tĩnh này còn yên lặng hơn trước, vừa như có thêm một tầng áp lực âm u.
Và loại áp lực này đã nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tiếng hét chói tai.
“Này! Các người đang làm gì vậy… đợi đã! Tại sao các người lại bắt tôi? Tôi là khách trên chuyến tàu này đấy, các người là ai hả!”
“Mấy người khôn hồn thì buông tôi ra, bằng không tôi sẽ đập nát đầu mấy người cho mà xem! Mấy người có nghe tôi nói không hả!”
Đây hóa ra là giọng của Wood.
Ngay sau đó là tiếng giãy dụa dữ dội, cửa khoang bị đẩy ra một cái ầm, có người bị kéo lê trong lối đi, tiếng la của Wood cũng lập tức biến mất.
Nghe được động tĩnh này, Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ kề sát cửa, kéo ra một khe hở rồi nhìn ra ngoài.
Nhưng chỉ kịp nhìn thấy đôi chân thòng trên đất của Wood loáng qua một cái __ trong lối đi nhỏ tối om và vắng vẻ, đôi chân này đang treo lơ lửng.
Hết chương 115