Tiếng gõ cửa kỳ lạ cứ thế bị chìm vào quên lãng, sau nửa đêm, toa xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xe lửa chạy xình xịch làm bạn.
Lê Tiệm Xuyên không quay về khoang của mình mà ôm Ninh Chuẩn ngủ một đêm.
Nhiệt độ trong khoang có hơi nóng đối với hắn, nhưng Ninh Chuẩn giống như trời sinh thể hàn, tay, chân và cơ thể cậu lạnh ngắt, kề sát trên người Lê Tiệm Xuyên thì mới ấm lên.
Khoảng hơn sáu giờ sáng, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối om, Lê Tiệm Xuyên tỉnh dậy từ giấc ngủ nông. Có vài tiếng mở cửa và tiếng bước chân khe khẽ lục tục vang lên ở lối đi bên ngoài, những hành khách trên tàu đã thức giấc. Ai đó hạ giọng hỏi nhân viên đoàn tàu vị trí của toa ăn uống, cánh cửa ở cuối toa xe bị đẩy mở một cái ầm.
Sức nặng ở vai và cổ đột nhiên nhẹ đi, có đầu lưỡi nhẹ liếm dọc theo lỗ tai xuống dưới rồi rơi vào khóe môi lành lạnh hơi nhếch của hắn, giọng nói Ninh Chuẩn khàn khàn lười biếng: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Lê Tiệm Xuyên thấy người đã tỉnh giấc, liền kéo eo Ninh Chuẩn ngồi dậy.
Cả hai mặc quần áo vào, vệ sinh đơn giản rồi đi ra khỏi khoang. Trên cái ghế trong lối đi nhỏ đã không còn bóng dáng của nhân viên nam bởi vì ban ngày không cần phải trực ban.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn không ở lại lối đi mà đi thẳng tới toa ăn uống.
Lúc này không còn sớm, hầu hết mọi người đều đã thức dậy, so với toa ăn uống trống không trong bữa tối Pandora tối qua thì sáng nay toa ăn uống gần như ngồi đầy người.
Toa ăn uống được trang trí cầu kỳ, trên mỗi bàn đều đặt hoa tươi và bảng số thứ tự mạ vàng, ở góc bàn có một menu tiếng Anh, gọn gàng và sạch sẽ. Đây là toa ăn uống dành riêng cho toa hạng nhất và hạng hai, hành khách trong những toa khác không được phép đến đây.
Sau khi nghe lời giới thiệu của nhân viên phục vụ thanh tú trong toa ăn uống, Lê Tiệm Xuyên cũng đã đọc xong thực đơn trên tay, tùy tiện nói: “Cho tôi món giống bạn của tôi.”
Hắn dùng ánh mắt chỉ vào Ninh Chuẩn ngồi đối diện.
Hắn chưa bao giờ chú ý nhiều đến việc ăn uống, đặc biệt là trong môi trường trò chơi thế này, Lê Tiệm Xuyên cũng không nghĩ mình cần phải đặc biệt quan tâm đến việc ăn uống.
Tuy nhiên trái ngược hoàn toàn với hắn và Ninh Chuẩn là người đàn ông to giọng có thân phận là lính xuất ngũ đang ngồi ở bàn xéo đối diện.
Nhân viên phục vụ gọi người nọ là ông Wood.
Một chồng đĩa trống trên bàn của Wood đã được bưng đi, nhưng ông ta lại hứng khởi réo tên nhân viên phục vụ, gọi thêm một bàn đầy món ăn.
“Ừ, món mứt hoa quả này… đúng vậy, tôi cần ba phần, đồ ngọt là món ưa thích của tôi đấy, cô gái… và món này nữa… bít tết, bít tết cũng ngon, ai quy định không thể ăn bít tết cho bữa sáng chứ? Tôi nghĩ tôi phải bỏ quy định này thôi… ba miếng bít tết chín vừa… “
Giọng nói oang oang và cách ăn uống hơi thô lỗ của Wood đã khiến cho nhiều người trong toa ăn uống lia mắt nhìn tới, để lộ vẻ chán ghét.
Wood dường như cũng chú ý đến cái nhìn của người khác, nhưng ông ta rất điềm tĩnh, thậm chí tự mãn, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được người ta chú ý này. Khi ăn cũng khá hào sảng, một miếng bít tết được ông ta cắt làm đôi rồi cho thẳng vào miệng.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy ông ta không giống đang thưởng thức thức ăn mà là đang thỏa mãn cảm giác bụng đói meo ba ngày ba đêm của mình.
Sau khi nhìn Wood một lúc, Lê Tiệm Xuyên nhìn sang chỗ khác, lặng lẽ quan sát những người khác trong toa ăn uống.
Ngoài vài người đã thấy tối qua, còn có nhiều gương mặt lạ.
Bọn họ thoạt nhìn có thân phận khác nhau nhưng xuất thân không thấp, quần áo cầu kỳ, tư thái dùng cơm rất thanh lịch, thậm chí giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Có một ông già tóc hoa râm ngồi một mình ở sát cửa sổ, ăn mặc như một quý ông người Anh đích thực, đang đeo kính đọc báo. Bên cạnh ông ấy là cặp vợ chồng trẻ đêm qua, bọn họ dường như không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, đang ngọt ngào đút thức ăn qua lại, thỉnh thoảng sẽ trao đổi một nụ hôn.
Đối diện cặp vợ chồng này là một cặp chị em sinh đôi có mái tóc dài màu vàng, khoảng chừng 20 tuổi, hai bên không trò chuyện với nhau mà chỉ tập trung dùng bữa, mối quan hệ có vẻ hờ hững.
Ngoài ra, có một nhóm khá nhiều người khiến Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hai lần.
Người dẫn đầu nhóm này hình như là một nam giáo viên, đeo kính mắt, rất nhã nhặn.
Cùng với anh ta là bốn đứa trẻ tuổi thiếu niên, tất cả đều toát ra vẻ ngây ngô và kiêu căng, hoàn toàn không giống như chạy trốn khỏi thành phố chiến tranh bùng nổ, mà là như đang đi thể nghiệm cuộc sống, góp nhặt kinh nghiệm vậy.
Sau khi đảo qua sơ lược, Lê Tiệm Xuyên đã xấp xỉ đoán được thân phận của những người này.
Trong một đoàn tàu chật hẹp, không gian hạn chế thế này, bảy người chơi còn lại phải ẩn giấu thật kỹ và không để mình dễ dàng bại lộ. Vì vậy, qua lần quan sát đơn giản này, Lê Tiệm Xuyên không lấy được nhiều thông tin.
Một lúc sau, bữa sáng của Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã được bưng lên.
Lúc này, hai mẹ con có hơi kỳ lạ tối hôm qua bước vào toa ăn uống.
Người mẹ đậm người ngó nghiêng tìm kiếm ghế trống trong toa ăn uống, khi nhìn thấy Ninh Chuẩn, một nụ cười xuất hiện ở khóe môi, bà ta dắt đứa bé vẫn còn mặc bộ đồ tối qua đến ngồi cạnh Ninh Chuẩn.
“Chào buổi sáng, hai vị.” Khuôn mặt mũm mĩm được trang điểm hơi dày, khiến cho khuôn mặt bà ta trông trắng bợt và nụ cười thêm kỳ quặc.
Lê Tiệm Xuyên trải khăn ăn, nhẹ gật đầu, Ninh Chuẩn vẫn giữ thái độ lạnh lùng và tao nhã của quý tộc, thận trọng và lịch sự nói: “Chào buổi sáng, phu nhân.”
“Cậu có thể gọi tôi là Carol. Về chuyện tối hôm qua, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ. Marcus là một đứa bé ngoan, nó sẽ không làm mấy trò vậy đâu.” Người mẹ mỉm cười nói, lịch sự và ôn hòa khác hẳn với biểu hiện cảnh giác sắc bén tối qua.
Ninh Chuẩn liếc nhìn nụ cười của bà Carol, không cố ý tỏ ra thân thiện mà chỉ bình tĩnh gật đầu nói: “Tôi là Loewe, đây là bạn của tôi, Berlick.”
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười: “Rất hân hạnh được biết bà, bà Carol. Như bà thấy đó, Loewe là một quý tộc kiêu hãnh, nhưng cậu ấy rất thân thiện và thích giúp đỡ người khác. Cậu ấy cũng rất thích trẻ con… Đây là Marcus, con trai của bà, phải không?”
Nói xong, Lê Tiệm Xuyên tự nhiên chuyển ánh mắt sang cậu bé đang ngồi dựa vào Carol.
Cậu bé dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt ngơ ngác bỗng ngước lên __ Đó là một đôi mắt màu hổ phách nhạt, giống như hai mảnh thủy tinh lạnh được gắn trong hốc mắt, nhìn thẳng về phía trước, thiếu mất một chút trong trẻo và thuần khiết mà một đứa trẻ vài tuổi nên có, trông hơi đờ đẫn và âm u.
“Marcus!”
Giọng nói của Carol đột nhiên trở nên sắc bén và cực kỳ nghiêm khắc: “Con hãy lịch sự một chút, đừng làm người khác sợ chứ!”
Cậu bé được gọi là Marcus chớp mắt, rồi từ từ buông hai hàng mi cong dài xuống.
Sự khiển trách bất ngờ của phu nhân Carol và phản ứng của Marcus khiến Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày __ đừng làm người khác sợ, cậu bé này muốn làm gì, làm ai sợ chứ?
Lê Tiệm Xuyên không nhìn ra bất cứ điều gì từ chuyển động nâng mắt ban nãy của Marcus, nhưng rõ ràng là chuyển động này đã kích thích thần kinh của Carol, khiến bà ta quở trách Marcus không chút do dự.
Ninh Chuẩn bên cạnh hắn liếc nhìn Marcus và nói thẳng: “Hình như con trai bà đang mắc bệnh.”
Biểu hiện của bà Carol hơi cứng nhắc, nhưng không bác bỏ: “Vâng, cậu Loewe. Vì sơ suất của tôi nên Marcus đã mắc phải chứng tự kỷ khi còn rất nhỏ, thằng bé không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài.”
Tự kỷ.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy đây là một chứng bệnh toàn năng, chỉ cần muốn che giấu điều gì đó hoặc cắt đứt sự tò mò của thế giới bên ngoài về một đứa trẻ thì căn bệnh này được nói ra từ miệng của một người lớn sẽ vô cùng thuyết phục.
Nhưng đôi mắt vừa nãy quả thật không phải một đứa trẻ bình thường nên có.
“Vị phu nhân này ___“
Một giọng nam dịu dàng và nhã nhặn đột nhiên được xen vào cuộc trò chuyện.
Lê Tiệm Xuyên quay đầu lại, thấy nam giáo viên đeo kính mắt trong nhóm nhỏ kia đang nhìn về phía này, trên mặt nở nụ cười ấm áp và thân thiện: “Tôi là Smith, giáo viên của một trường trung học quý tộc, từng thực hiện một số nghiên cứu liên quan đến tâm lý học. Bệnh của con bà có vẻ hơi nghiêm trọng, bà không có kế hoạch tìm bác sĩ cho nó sao?”
Nam giáo viên nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của người khác nên lên tiếng giải thích.
Bốn học sinh ngồi ở hai cái bàn xung quanh nam giáo viên cũng quay đầu nhìn, hình như đang quan sát đám người Lê Tiệm Xuyên, biểu cảm xen lẫn sự kiêu ngạo khinh thường của tuổi trẻ.
Khuôn mặt của Carol có chút khó coi khi nghe những lời nói của Smith, sự dịu dàng trong giọng điệu trước đó đã biến mất: “Cậu Smith, tôi không nghĩ cậu cần phải biết chuyện này. Thực ra tôi đã đưa Marcus đến gặp rất nhiều bác sĩ, tình trạng của nó đã được cải thiện rất nhiều.”
Bị đối đãi không hề khách sáo như vậy làm cho vẻ mặt của Smith có chút lúng túng: “Tôi không có ý định dò hỏi chuyện nhà của bà, chẳng qua tôi cũng có chút nghiên cứu về tâm lý học và chứng bệnh tự kỷ, biết đâu có thể giúp …”
“Không cần đâu!”
Ánh mắt của Carol trở nên sắc bén, giống như một con nhím xù lông, lạnh lùng ngắt lời Smith.
Giọng bà ta hơi to, giống như một cái dùi đột nhiên đánh ra ngoài, khiến những tiếng nói chuyện nhẹ nhàng và tiếng va chạm dao nĩa bỗng im bặt.
Cảm nhận được tầm mắt của những hành khách xung quanh, khuôn mặt đẹp trai và nhã nhặn của Smith hoàn toàn đỏ bừng.
Nhưng trước khi Smith có thời gian để nói bất cứ điều gì, các học sinh của anh ta đã mất kiên nhẫn đứng dậy, thô lỗ quẳng dao nĩa trong tay xuống bàn ăn, một trong những học sinh đó không buồn che giấu ánh mắt kinh miệt, “Thầy Smith, làm ơn sau này đừng làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy ở bên ngoài nữa!”
“Chúng tôi đã no rồi, chúng tôi sẽ quay lại khoang trước. Mười phút sau thầy nhớ mang hoa quả vào.”
Cậu học sinh thẳng thừng ra lệnh, sau đó bỏ đi với ba học sinh khác.
“Đợi một chút, để thầy đưa các em về…”
Smith có chút chật vật đuổi theo sau, vẻ thản nhiên và ung dung lúc dùng cơm ban nãy đã lặn mất tăm.
Sắc mặt của bà Carol cũng trầm xuống, không còn muốn dùng bữa trong toa ăn uống nữa, mà bảo người phục vụ đưa bữa sáng đến khoang của mình, sau đó áy náy chào tạm biệt Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.
Một loạt biến hóa này có hơi nhanh thì phải.
Trong chớp mắt, toa ăn trống một nửa, yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại Wood to giọng đang ra sức ăn bít tết ở xéo đối diện.
Lê Tiệm Xuyên suy ngẫm biểu hiện của mẹ con bà Carol và những người trong nhóm nhỏ kia, liếc nhìn Ninh Chuẩn phía đối diện.
Mắt đào hoa với đuôi mắt xếch nhẹ của Ninh Chuẩn xoay chuyển, bàn tay vân vê chân chiếc cốc thủy tinh, mượn sự che chắn của tấm bảng số bàn ở giữa bàn, đầu ngón tay trắng nõn vừa khéo có thể chạm tới bàn tay Lê Tiệm Xuyên đang đặt ở trên bàn.
Đầu ngón tay lành lạnh nhanh chóng gõ nhẹ một chuỗi mật mã trên mu bàn tay Lê Tiệm Xuyên.
“Marcus bị thôi miên.”
Trái tim của Lê Tiệm Xuyên rung lên vì ngạc nhiên.
Nhưng hắn không nghi ngờ phán đoán của Ninh Chuẩn, xem ra hai mẹ con nọ đúng là không bình thường.
Thế mà hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, trong toa ăn uống lại chợt vang lên tiếng nôn mửa rất to.
Những người dùng bữa còn lại trong toa ăn uống giật nảy mình, đồng loạt quay về hướng phát ra âm thanh, thấy Wood giọng oang oang gọi rất nhiều thức ăn trước đó đột nhiên nôn ra trên cái bàn đầy thức ăn.
Chất nôn mửa hôi thối nát nhừ trào ra từ miệng và lỗ mũi của ông ta, văng tung tóe lên bàn.
Thế mà Wood giống như chẳng nhìn thấy gì, nhét miếng bít tết ngập trong chất nôn bỏ vào trong miệng.
“Tởm quá!”
Một trong hai chị em sinh đôi bất ngờ nói.
Biểu cảm của cô ta rất lạnh lùng, nhìn vào động tác của Wood, giọng nói cũng không có chút cảm xúc nào.
Người còn lại trong cặp song sinh lập tức tiếp lời: “Nhưng mùi hơi ngọt, chị ạ…”
Trên khuôn mặt của cô ta có một chút say mê, chiếc mũi nhỏ sụt sịt hít một hơi sâu, dường như rất hài lòng với mùi chua tràn ngập trong không khí.
Người được gọi là chị gái lạnh lùng nói: “Không cần quan tâm, tiếp tục ăn đi.”
Nói xong, nhét một miếng bánh mì vào miệng cứ như thể không bị ảnh hưởng bởi mùi hôi trong không khí.
Trong hoàn cảnh tởm lợm này, người vợ trong cặp vợ chồng trẻ cuối cùng hết nhịn nổi, giơ tay bụm miệng nôn ọe.
Nhưng chồng cô ta lại vỗ tay cười phá lê như nhìn thấy chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Jennifer, em mang thai! Em mang thai rồi!”
Người chồng cười to, hoa tay múa chân như một đứa trẻ, không hề nhìn người vợ đang nôn ọe khó chịu mà giống như đã hoàn toàn ngây ngất trong hạnh phúc.
Ngồi nhìn cảnh tượng quái dị trong toa ăn uống, Lê Tiệm Xuyên bỗng cảm thấy nực cười.
Nếu không phải người thuyết minh từng xác định chỉ có một bệnh tâm thần trên tàu thì hắn gần như cho rằng mọi người ở đây đều bị bệnh.
Hết chương 114