Khó nghe và ngạo mạn.
Giọng nói của người mặc áo choàng như mang theo một sự bí ẩn áp lực như đã đoán trước, và một cảm giác kỳ lạ của số phận, khoảnh khắc hình ảnh xuất hiện, nó đã vang dội khắp sảnh tiệc.
Mọi người ở đây đều ngẩng đầu nhìn hình chiếu trên màn hình với những biểu cảm khác nhau.
“Tà dương an giấc ngàn thu, linh hồn tắm trong máu…” Người mặc áo choàng cười khàn khàn, tiếng cười giống như một con dao cùn gỉ sắt, “Loài người thích mơ mộng đều là tế phẩm ích kỷ.”
“Thần sẽ trở lại… Thần sẽ trở lại!”
Giọng gã bỗng trở nên to hơn.
Như thể đang ngửa mặt trông lên thứ gì đó trong hư không, cơ thể bị trói vào thánh giá của gã đột nhiên chấn động, khuôn mặt ngẩng lên một cách thành kính và cuồng tín, như thể thực sự có thể nhìn thấy được vị thần trong miệng mình từ hướng đó.
Bóng râm dưới mũ của người mặc áo choàng rút lại, để lộ chiếc cằm nhợt nhạt và đầy râu của gã, đang kích động run rẩy một cách bệnh hoạn.
Khung cảnh này phối hợp với bầu không khí tôn giáo xung quanh của phòng tiệc tạo cho Lê Tiệm Xuyên một ảo giác trở về thời Trung cổ không thể giải thích được, nơi đức tin và tôn giáo cực kỳ điên cuồng.
Và người đàn ông mặc áo choàng rõ ràng giống như một phù thủy hắc ám bị trói vào cây thánh giá và sắp bị thiêu chết.
Hình chiếu bị bóp méo, dừng lại ở tư thế điên cuồng của người mặc áo choàng.
Tuyết xuất hiện trên màn sáng phía sau người đàn ông mặc áo choàng, tối dần đi, và bóng dáng người đàn ông mặc áo choàng biến mất.
“Gaia, một thành viên của Hội Cứu thế, là người Iceland với tuổi xương là 44, các thông tin khác không rõ. Hiệp sĩ đoàn từ trước đến này là một tổ chức có uy tín, để chứng minh tin tức của chúng tôi là chân thực và đáng tin cậy, sau đây là video được quay lại.” Theo lời người đàn ông mặc lễ phục, những bông tuyết trên màn sáng phía sau lưng ông ta đã được thay thế bằng một hình ảnh mới toanh.
Đoạn hình này rõ ràng là một đoạn video, hình như được quay từ trên không trung khá cao.
Ống kính chỉa xuống bên dưới, bên dưới là sông băng và cánh đồng tuyết trải dài.
Khu vực mặt đất đen nhám và vùng băng tuyết phản chiếu ánh sáng trắng chói lọi đan xen chằng chịt, từng khoảng sông băng như bị dao rìu chém qua, góc cạnh sắc nhọn, phản chiếu ánh nắng chói chang vô biên từ mọi góc độ.
Dòng sông băng đang chậm rãi chảy.
Ống kính từ từ hạ xuống, như thể báo trước một điều gì đó, nó thoáng lệch đi rồi đột ngột chuyển sang một lớp băng tuyết đâm xuyên nước tuyết. Hình dạng của lớp băng có chút kỳ quái, ống kính quay vòng ghi lại, độ trong suốt của lớp băng càng ngày càng tăng lên dưới ánh nắng mặt trời, gần như trở thành một tấm kính hoàn toàn trong suốt.
Trong tấm kính trong suốt này hình như có một hình chữ nhật, giống như một cuốn sách, hoặc là một cái hộp.
“Này, mau nhìn xem! Đây là cái gì vậy…”
Giọng trò chuyện bằng tiếng Anh phát ra từ bên ngoài ống kính, nhưng có vẻ không nằm trong phạm vi của sông băng mà giống như đến từ vị trí điều khiển camera, rất gần và rõ ràng, không có bất kỳ tiếng gió thổi hoặc cảm giác trống trải nào.
“Động vật chết… tảng đá? Hay là hóa thạch?” Một giọng nói khác đang trả lời người hỏi đầy phấn khích, đồng thời cũng đang suy nghĩ, “Những thứ này có thể có giá trị lớn, nhưng đối với Hiệp sĩ đoàn thì chúng chỉ là phế thải, chúng ta không nên lãng phí thời gian cho những thứ này…”
Người thứ hai còn chưa dứt lời, ống kính thông minh đã bắt được vật thể chuyển động tốc độ cao và ngay lập tức phóng to.
Một tia sáng sắc nét màu đen quét qua rìa ống kính, đập mạnh vào lớp băng.
Tia sáng đen nọ là một mũi tên sắt đen kịt.
Mũi tên sắt không bắn trúng ống kính mà xuyên thẳng vào lớp băng, những mảnh băng vụn và vụn tuyết bắn lên tung tóe, từng vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện trên mặt băng.
Lúc này ống kính cũng kéo được bóng dáng màu đen nhảy xuống từ trên một khoảng sông băng vào phạm vi ghi hình.
Nhìn từ xa, bóng dáng giống như một đốm đen nhỏ, nhưng gần hơn một chút là có thể thấy đó là một người đàn ông khá cao lớn, người quấn áo choàng dày, mũ trùm đầu kéo thấp, trên tay cầm một cây cung sắt cực to, sau lưng đeo một túi đựng tên.
Thật khó có thể tưởng tượng mũi tên sắt này lại được người nọ bắn ra từ một khoảng cách xa như vậy, sức mạnh cánh tay và tầm nhìn yêu cầu cho việc này chắc chắn là rất đáng kinh ngạc.
Gió lạnh thổi phần phật.
Chiếc áo choàng đen đón gió trải ra sau lưng như cánh chim bay. Người đàn ông mặc áo choàng giống như một con chim lớn màu đen, bay vút trượt xuống từ sông băng sau lưng, bật nhảy giữa các tảng băng trôi nổi, lao tới vị trí lớp băng trong suốt.
“Đó là con người!”
“Hóa ra là người! Không ngờ lại có người xuất hiện ở vùng sông băng lạnh lẽo như vậy!”
“Nhìn áo choàng của hắn kìa!”
Theo câu nói sau cùng, ống kính đã phóng lên không trung cao vút đột nhiên xoay mạnh lại, di chuyển ra sau lưng người đàn ông mặc áo choàng và quay chụp mặt sau của chiếc áo choàng.
Khác với chiếc áo choàng đen mà người chơi hộp ma mặc trong bữa tối Pandora, mặt sau của chiếc áo choàng này không hoàn toàn tối đen, mà là dưới ánh sáng mặt trời, một đồ án chìa khóa cực lớn đang hiện ra.
Nhưng khi ở ngược sáng ánh mặt trời, đồ án lại biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
“Hội Cứu thế… là ký hiệu của Hội Cứu thế! Lập tức cử lực lượng vũ trang đến đây, nhất định phải bắt được người này!”
Mệnh lệnh được đưa ra.
Người mặc áo choàng đáp xuống mặt băng, cúi đầu quan sát vật thể mờ mịt trong lớp băng một lúc, sau đó đột nhiên xoay người, giương cung bắn một phát, trực tiếp bắn ra một mũi tên sắt.
Ống kính đột nhiên bị đầu mũi tên phóng to lấp đầy.
Không có cách nào để né tránh, đoạn ghi hình vỡ nát trong tích tắc.
Ngay sau đó, trên màn hình này lại trình chiếu một vài tấm hình.
Người đàn ông mặc áo đuôi tôm tiếp tục: “Đội điều tra của chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của Gaia, thành viên của Hội Cứu thế ở gần Bắc Cực và quyết định tiến hành một chiến dịch truy bắt. Chiến dịch truy bắt rất khó khăn, hao tổn sinh mạng của hàng trăm Hiệp sĩ và sử dụng vô số mạng lưới tình báo mới bắt được Gaia trong vòng 48 giờ.”
“Vẫn còn tươi mới và nóng hổi.”
Người đàn ông mặc áo đuôi tôm nhếch môi, nhún nhún vai, “Vị trí Gaia bị bắt là ở Bắc Thái Bình Dương, nhưng vật thể trong lớp băng không có trên người gã, đương nhiên nó cũng không còn ở trong lớp băng, chúng tôi rất tò mò đến tột cùng đó là cái gì. Nhưng Gaia lại chẳng nhè ra một chữ trong cuộc thẩm vấn sau đó.”
“Đã 24 giờ trôi qua kể từ khi Gaia bị bắt. Các tổ chức khác đã lần lượt nhận được tin tức và hi vọng có được tư cách thẩm vấn Gaia. Vì vậy, lúc du thuyền đến trung tâm Địa Trung Hải, Gaia sẽ được đưa lên máy bay trực thăng.”
“Trước đó, mỗi khách VIP sẽ có một tiếng đồng hồ để thẩm vấn Gaia __ sẽ được sắp xếp sau khi mẫu máu được thu thập. Tôi hy vọng rằng các quý ngài và quý cô có thể hiểu được.”
Người đàn ông mặc áo đuôi tôm chậm rãi nói, lễ phép gật đầu rồi đưa mắt nhìn những người xung quanh bàn.
Vẻ mặt của mọi người đều rất bình tĩnh, không thể nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt. Mọi người phối hợp gật đầu, dường như không phản đối điều này.
Màn hình trên bàn hạ xuống, Lucy đứng lên, cười nói: “Công tác chuẩn bị lấy mẫu máu đã hoàn tất. Mời các vị khách quý đi theo tôi.”
Vừa nói vừa đi đầu dẫn đường, Lucy đẩy cánh cửa nhỏ hẹp bên hông sảnh tiệc ra.
Lê Tiệm Xuyên chen lẫn vào giữa các vị khách và lần lượt bước vào cửa.
Bên trong cửa có một lối đi rất dài, nhìn thoáng qua không thấy đầu cùng, lối đi tràn ngập ánh sáng mờ ảo màu trắng bạc, rọi sáng con đường phía trước, một vài camera được lắp đặt để theo dõi tình hình trong lối đi.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Lucy không bước vào nhưng giọng nói lại xuất hiện trong lối đi.
“Xin các vị khách quý đừng hoảng sợ, hãy tiếp tục đi thẳng về trước, bước vào phòng phẫu thuật đề tên mình để phẫu thuật thay máu.”
“Các vị đừng lo lắng, trình độ phẫu thuật thay máu của Hiệp sĩ đoàn rất chuyên nghiệp. Chỉ mất chưa đầy 30 phút là các vị có thể thoát khỏi dòng máu giun dế không hoàn chỉnh và có được sự yêu thích của thần linh __ Tôi tin đây là điều mà tất cả các vị đang mong đợi.”
Nghe vậy, Lê Tiệm Xuyên đang đi trong lối đi hơi cúi cằm xuống và nhếch khóe môi chế giễu.
Theo một nghĩa nào đó, Hiệp sĩ đoàn và Hội Cứu thế có chút giống nhau. Bọn họ tin vào một vị thần nào đó chưa bao giờ gọi tên, và say mê đến mức điên dại.
Hơn nữa, bọn họ đều tỏ ra coi thường nhân loại, một bên cho rằng nhân loại là vật hiến tế, một bên gọi nhân loại là giun dế.
Tuy nhiên, rõ ràng Hiệp sĩ đoàn càng giống tôn giáo tà đạo hơn là Hội Cứu thế kia, thậm chí có thể làm những chuyện không thể giải thích được như thay máu. Nhìn điệu bộ thành thạo này, chắc hẳn đã tiến hành việc này khá thường xuyên.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên có linh cảm rằng cuộc thay máu đêm nay chắc hẳn sẽ không suôn sẻ như Hiệp sĩ đoàn tưởng tượng.
Trong số những người xung quanh hắn, có quá nhiều đồng nghiệp của hắn.
Cũng trong lúc Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ quan sát và đánh giá những người khác, Ninh Chuẩn đang đi phía trước đột nhiên dừng lại. Và cũng vào lúc này, đèn trong lối đi đột ngột tắt ngúm.
Bóng tối đột ngột ập xuống.
Theo lẽ thường, khi bóng tối đột ngột phủ xuống, người bình thường sẽ hoảng sợ. Nhưng trong lối đi này, vào lúc bóng tối buông xuống lại không hề có bất cứ lời kêu la hoảng sợ nào, thay vào đó là một loạt tiếng rút súng và rút dao vang lên.
“Chuyện gì thế?”
Có người thấp giọng hỏi.
Giọng nói này lan tỏa trong lối đi, nhưng không ai trả lời.
Lê Tiệm Xuyên ôm lấy eo Ninh Chuẩn gần như ngay khi đèn vừa tắt, nửa ôm người vào lòng, mã tấu đồng thời trượt ra từ lòng bàn tay, cả người lập tức vào chế độ cảnh giác.
Ninh Chuẩn nhanh chóng kéo chốt súng, ghé vào tai Lê Tiệm Xuyên, nhẹ giọng nói: “Có người làm.”
Như thể đáp lại lời của Ninh Chuẩn, cả du thuyền đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Những người trong lối đi cũng không giữ được thăng bằng, loạng choạng áp sát vào vách tường để ổn định cơ thể, nhưng trong chớp mắt du thuyền rung chuyển, Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng súng tiêu âm ở ất gần.
“Vèo __!”
Như một tiếng còi bị nghẹt.
Có người nổ súng.
Tiếng đạn xuyên qua cơ thể người theo sát phía sau, vỏ đạn bay ra và rơi xuống nghe lanh lảnh. Có người hừ một tiếng, ngay sau đó là hàng loạt tiếng xáp lá cà dữ dội và tiếng dao đâm.
Một tiếng súng không biết đến từ đâu lập tức châm ngòi cho trận chiến trong lối đi.
Lối đi chật hẹp vô cùng, chỉ đủ một người đi qua, tất cả hành động của mọi người bị hạn chế rất lớn, hơn nữa, tầm nhìn tối đen, toàn bộ tranh đấu đều bị kìm hãm. Nhưng bóng tối như vậy là vô hiệu đối với thị lực đặc biệt của Lê Tiệm Xuyên.
Hắn nghe thấy phát súng đầu tiên đến từ phía trước, song quỹ đạo của viên đạn lại đến từ phía sau.
Một người đàn ông đã bị viên đạn này xuyên qua vai, trước khi người đàn ông có thời gian phản ứng thì trên mặt đã xuất hiện sắc đen quỷ dị, như thể bị trúng độc, bàn tay co quắp buông lỏng con dao sắp đâm ra sau.
Đây là mở đầu.
Trong hoàn cảnh có người đầu tiên hành động, sẽ có người thứ hai, người thứ ba, và thậm chí nhiều hơn thế.
Bên trong lối đi diễn ra một cuộc hỗn chiến lặng lẽ và khốc liệt, máu bắn tung tóe, tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển đan xen, từng tiếng đánh đấm và tiếng cơ thể người ngã xuống đất vang lên.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cũng không thể may mắn tránh khỏi trận chiến này, nhưng phát súng đầu tiên rõ ràng rất kỳ lạ, Lê Tiệm Xuyên không muốn dính vào cuộc hỗn chiến này, một bên gọn gàng bẻ gãy cổ người đàn ông phía sau, một bên lui sang chỗ khác.
Lúc này, giọng nói đã im lặng từ lâu của Lucy lại vang lên trong hành lang.
“Các vị khách quý, xin đừng hoảng sợ, du thuyền tạm thời xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn… chúng tôi sẽ… rẹt rẹt… không… rẹt rẹt…”
Giọng nói đột nhiên biến mất.
Cách đó không xa có một tiếng động lớn truyền đến, thân tàu run lên ầm ầm, gần như cùng lúc đó, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy dưới chân ươn ướt.
Khoang tàu bị vỡ, nước biển tràn vào.
“Mẹ nó…”
Một tiếng mắng quốc ngữ bật ra khỏi đôi môi mím chặt, ngón tay của Lê Tiệm Xuyên xẹt qua cánh tay đang tấn công tới, nhanh chóng ấn vào khớp ngón tay của đối phương, tranh thủ lúc đối phương đang tê liệt, lòng bàn tay của đột nhiên trượt đi và đánh mạnh vào cổ họng đối phương.
Có tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Hắn vẫy máu dính trên tay, nắm lấy cánh tay Ninh Chuẩn, nheo mắt nói: “Tôi nghi ngờ cái đám Hiệp sĩ đoàn ngu si này muốn trực tiếp hại chết chúng ta.”
Nước biển tràn vào rất nhanh, trong chớp mắt đã dâng tới bắp chân Lê Tiệm Xuyên.
“Nước! Nước biển!”
“Con tàu bị thủng rồi!”
Bên trong lối đi cuối cùng vang lên những âm thanh khác ngoài tiếng chiến đấu, khi những âm thanh này vang lên, cả lối đi nhanh chóng yên tĩnh lại.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy toàn bộ lối đi chỉ còn lại chưa tới mười người, trên người người nào cũng dính đầy máu đỏ. Cuộc chiến ở đây diễn ra nhanh chóng, tàn khốc và chết chóc.
Cho dù đã dừng tay nhưng bọn họ vẫn đề phòng tất cả những người khác, đồng thời liều mạng lần mò trên tường, tìm đường thoát thân.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn những người còn lại, nhanh chóng phân tích bản vẽ mặt phẳng của du thuyền mà hắn cầm được trước đó. Tất nhiên, bản vẽ đó không miêu tả không gian của phòng tiệc này, cho nên cách bài trí của chiếc du thuyền này hiển nhiên không đơn giản như trên bản vẽ mặt phẳng.
Nhưng bản vẽ mặt phẳng vẫn có giá trị tham khảo rất cao.
Phá vỡ địa hình ban đầu, tính toán lại theo ký ức và mảnh ghép, gần như trong nháy mắt, Lê Tiệm Xuyên đã đại khái xác định xuồng cứu hộ cách nơi này bao xa.
“Ba trăm năm mươi kilogram.” Ngón tay Ninh Chuẩn ấn vào một mảng tường phía dưới.
Toàn bộ lối đi đều là kim loại.
Ninh Chuẩn gõ vào chỗ đó, giương đôi mắt đào hoa nhìn Lê Tiệm Xuyên, nước đã tràn qua đầu gối của cậu, một bên mặt bị dính một bông hoa máu rất nhỏ.
“Dưới tình huống bình thường, sức mạnh một chân của anh là ba trăm kilogram, ít nhất cần hai chân.” Ninh Chuẩn nói nhanh, “Nơi này liền với đáy của du thuyền, nó sẽ chìm rất nhanh sau khi bị phá hủy.”
“Hai phút.”
Lê Tiệm Xuyên chỉ về phía sau, không cần phải nói, Ninh Chuẩn lập tức thông thạo trèo lên lưng Lê Tiệm Xuyên và tự buộc chặt mình vào đó.
Cùng lúc đó, cơ chân của Lê Tiệm Xuyên gồng lên, đột nhiên nhấc lên, gần như chỉ trong một giây, hai chân của hắn liên tiếp đá ra, như một cái chùy khổng lồ nặng nề nện vào bức tường.
Khoảnh khắc bước chân thứ hai rơi xuống, bức tường kim loại nứt ra, Lê Tiệm Xuyên cõng Ninh Chuẩn trên lưng, lao ra như một viên đạn đen tốc độ cao.
Nước biển tràn vào đột ngột, giội ướt người Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.
Kết cấu khung sắt dọc và ngang dưới đáy tàu bị lộ ra hoàn toàn, bị nước biển nhấn chìm hơn phân nửa.
Hai chân Lê Tiệm Xuyên vững vàng giẫm lên mép một tấm kim loại, chống lại dòng nước biển đang ào ạt chảy vào trong, lủi qua từng thanh thép lộn xộn, lao thẳng về phía trước.
Vai húc mạnh vào tấm ván gỗ.
Tấm ván gỗ vỡ nát, Lê Tiệm Xuyên bảo vệ đầu Ninh Chuẩn rồi nhảy lên, lao lên boong tàu.
Đây vốn dĩ là nửa đêm về sáng yên bình nhất.
Nhưng phía trên du thuyền cũng đã trở thành một mớ hỗn độn, tiếng than khóc, la hét và hoảng loạn đến từ khắp nơi. Tiếng súng và tiếng giao tranh vang lên không ngừng, Lê Tiệm Xuyên vừa xuất hiện trên boong tàu thì đã bị vài họng súng khóa lại.
Nhưng tốc độ của hắn không hề chậm lại.
Tiếng súng đoàng đoàng liên tiếp đuổi sát hắn.
Cơ thể ướt đẫm của hắn thoắt cái vụt mất, đạn mang theo tia lửa liên tiếp bắn vào boong tàu và thành tàu phía sau hắn, nhưng thậm chí không thể chạm tới bóng dáng của hắn.
“Là L!”
“Hắn đúng là một con quái vật!”
Có người hét lên.
Nhưng bọn họ dường như cũng không quan tâm lắm đến Lê Tiệm Xuyên, công kích ban đầu thất bại, họng súng nhanh chóng được quay đi và hướng về phía những người khác. Mà Lê Tiệm Xuyên đang chạy về phía xuồng cứu sinh cũng nhận được một tin tức quan trọng từ trong tiếng hét của các thành viên Hiệp sĩ đoàn __ Gaia mặc áo choàng đã chết.
Bị ai đó giết chết.
“Gaia thật sự ở trên con tàu này sao?” Lê Tiệm Xuyên hất bay những người phía sau, thở hổn hển hỏi Ninh Chuẩn.
Khu vực xuồng cứu sinh có thể được nhìn thấy từ xa, nhưng gần đó có một vài hiệp sĩ trang bị súng canh giữ, bên ngoài là một vòng khách muốn lợi dụng hỗn loạn thoát thân đã bị bắn quét ngã rạp.
Vào lúc này, các hiệp sĩ không còn có thể duy trì tinh thần hiệp sĩ của mình.
“Không phải ở đây.”
Ninh Chuẩn không chút do dự nói.
Giọng nói của cậu có chút trầm thấp, sau khi bị nước biển làm cho khàn khàn và lạnh lẽo, “Gaia chắc chắn không ở trên du thuyền này, nhưng cũng có thể nói là vẫn luôn ở trên du thuyền này.”
“Anh có nhớ màn đốt pháo hoa sau khi du thuyền rời bến, máy bắn pháo hoa chìm ở biển không? Gaia ở tại đó, nhà tù kín đáo nhất và ít có khả năng bị xâm nhập nhất.”
“…. Đốt pháo hoa …” Lê Tiệm Xuyên khẽ cau mày.
Màn bắn pháo hoa ở bờ biển Địa Trung Hải đã được thay thế bằng máy móc nhân tạo từ rất lâu, vì thế đứng trên bờ là có thể nhìn thấy máy bắn pháo hoa, cũng không ai để ý đến một vật nhỏ chỉ cao bằng một người.
“Máy bắn pháo hoa chìm dưới con tàu, ở nơi đó không ai có thể mở máy bắn pháo hoa và đi vào giết Gaia cả __ anh đoán xem Gaia chết như thế nào?”
Đôi môi ướt át mang theo vị mặn mát của biển cả của Ninh chuẩn rơi vào sau tai Lê Tiệm Xuyên.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên không có thời gian để đoán câu trả lời cho câu hỏi này, vì người của Hiệp sĩ đoàn đã phát hiện ra ý định cướp xuồng cứu sinh của bọn họ.
Một tay rút súng, Lê Tiệm Xuyên nghiêng đầu tránh hai viên đạn liên tiếp, đồng thời bóp cò súng, bắn vào mi tâm của một người.
“Đứng lại!”
“Không được lại gần!”
“Tàu sẽ không chìm, quay trở lại mau!”
Có tiếng la hét từ Hiệp sĩ đoàn bên kia, nhưng một người ngã xuống nhanh chóng khơi dậy cơn giận dữ của bọn họ, hơn mười đường càn quét điên cuồng xông tới, đạn bắn xối xả, tia lửa tung tóe.
Lê Tiệm Xuyên cõng Ninh Chuẩn giữ nguyên tốc độ dưới sự che chắn của lan can, nhanh chóng áp sát.
Trong nháy mắt, lòng bàn tay đã kề sát lướt qua, lưỡi dao sắc bén không chút báo trước bật ra từ kẽ ngón tay, đâm thẳng vào mắt một người. Không chút do dự, Lê Tiệm Xuyên một kích đắc thủ, chân dài đá ngang, lập tức quét sạch hai người sắp nổ súng.
Cả hai va vào lan can và rơi thẳng xuống biển, tiếng tõm vang lên.
“Em đoán gã bị đầu độc chết.”
Ninh Chuẩn đột nhiên tự hỏi tự trả lời câu hỏi trước đó của mình.
Cùng lúc đó, tay còn lại không cầm súng của hắn hơi mở ra, động tác của một thành viên của Hiệp sĩ đoàn cho rằng hắn đang đột phá đường máu nên muốn tấn công mình lập tức bị kiềm hãm, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi mắt cũng bị nhuộm màu, biến thành màu trắng toát.
“Ặc!”
Người nọ lảo đảo lùi lại, va phải vài người bên cạnh, rồi giống như bị lây nhiễm, cơ thể và nhãn cầu của những người đó cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch, đáng sợ vô cùng.
Lê Tiệm Xuyên đá văng người còn đang cản đường, túm lấy dây thừng rồi trực tiếp nhảy lên xuồng cứu sinh gần nhất.
Ninh Chuẩn trượt xuống từ trên lưng hắn, nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, khởi động xuồng cứu sinh.
Lê Tiệm Xuyên lại bắn phá boong tàu một trận. Đạn từ hai phía bay vào nhau, dệt nên một màn lửa chói lòa giữa boong tàu và ngoài khơi.
Xuồng cứu sinh bị ăn vài phát đạn nhưng không bị xẹp, may mắn là không bắn trúng vị trí quan trọng, còn tạm sử dụng được.
Động cơ rú lên ầm ĩ, xuống cứu sinh đã sớm rời xa.
Boong tàu mờ dần trong tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên, những tiếng ồn ào cũng đã biến mất.
Chiếc du thuyền du lịch sang trọng, đèn đóm rực rỡ từ từ chìm xuống mặt nước.
Không còn bất kỳ đòn tấn công nào, Lê Tiệm Xuyên mới thở ra một hơi, đặt mông ngồi xuống.
Gió biển thổi vù vù, ẩm ướt và lạnh lẽo.
Điểm sáng rực của con tàu từ từ biến mất, chỉ còn lại hình ảnh mờ ảo của mặt trăng trên mặt biển đen như mực.
“Hôm nay buôn bán lỗ vốn quá.”
Lê Tiệm Xuyên lau nước trên mặt, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc ẩm, cắn trong miệng, đè lại eo Ninh Chuẩn, cởi áo khoác của Ninh Chuẩn ra rồi bắt đầu vắt nước.
“Nhưng lãi nhiều hơn lỗ.”
Ninh Chuẩn ngả người vào trong vòng tay của Lê Tiệm Xuyên, tấm lưng gầy áp vào lồng ngực ướt át của hắn, được nhiệt độ cơ thể nóng hổi làm cho thoải mái thở ra một hơi dài, đôi mắt đào hoa an nhàn khép hờ, “Trước đó chúng ta không có được tin tức của Hội Cứu thế, lần này phải cảm ơn Hiệp sĩ đoàn. Ngoài ra, em không nghĩ rằng cuộc phẫu thuật thay máu của Hiệp sĩ đoàn lại đơn giản như vậy.”
“Theo quan điểm sinh học và y học, ca phẫu thuật thay máu người không có tỷ lệ thành công 100%. Nhưng nếu Hiệp sĩ đoàn có tỷ lệ thất bại cao thì có lẽ sẽ không thu hút được nhiều người tham gia như vậy.”
“Em lại có chút hứng thú với chuyện này, nhưng tiếc là lần này không xem được.”
Ninh Chuẩn nhướng mày có chút tiếc nuối, nhìn ra mặt biển xa xăm và ánh trăng lấp lánh, rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Mệt quá.”
“Mệt không chết em đâu.” Lê Tiệm Xuyên khịt mũi, từ phía sau ôm lấy cậu, tay điều khiển phương hướng của xuồng cứu sinh.
Đôi môi hơi mím của hắn có vẻ chần chừ một lúc rồi mới từ từ mở ra, giọng hát trầm ấm và nhẹ nhàng của tiếng nước ngoài như đàn cello tuôn ra từ cổ họng hắn.
Lông mi của Ninh Chuẩn run rẩy, không nhúc nhích nữa.
Bằng cách này, xuồng cứu sinh đã trôi trên biển Địa Trung Hải tròn nửa đêm về sáng.
Đến rạng sáng, xuồng cứu sinh được tàu đánh cá phát hiện.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn lên thuyền đánh cá, sau hai ngày trải nghiệm sinh hoạt đánh cá và phơi lưới, bọn họ đã thuận lợi đến bán đảo Balkan.
Hai người ở lại Balkan một ngày, đơn giản thu thập thông tin sau đó của du thuyền. Theo tin chính thức, du thuyền gặp nạn rồi bị chìm, hầu hết mọi người đều không thoát ra được và chỉ có một số người may mắn sống sót.
Sau khi du thuyền bị chìm được trục vớt, không hề thấy đưa tin máy bắn pháo hoa cũng được trục vớt.
Tuy nhiên, theo kết quả điều tra của Lê Tiệm Xuyên, một công ty sản xuất máy bắn pháo hoa trên bờ biển Địa Trung Hải đã phát hiện ra một chiếc máy bắn pháo hoa không được thu lại, nguyên nhân cụ thể thì không rõ.
“Hội Cứu thế, thần linh, vật tế… Tôi không tin chuyện này.” Lê Tiệm Xuyên tùy ý lướt qua tư liệu trên tay, “Quỹ tích hoạt động trong hai năm gần nhất của Hiệp sĩ đoàn đúng là ở gần sông băng và Bắc Cực khá nhiều.”
“Nhưng chung quy chúng ta không thể bám mông người khác mà hít rắm được, vậy nên lần này, chúng ta phải đi Thanh Hải – Tây Tạng trước.”
“Trước lúc đó, tiến sĩ Ninh, em có muốn trải nghiệm hộp ma của tôi không?”
Lê Tiệm Xuyên khép tư liệu lại, nhìn Ninh Chuẩn.
Đôi mắt Ninh Chuẩn tối lại, khóe môi cong lên: “Không thể tốt hơn.”
Hết chương 111
Lời editor: Bà tác giả lại lặn mất tăm từ hôm 15/7 đến giờ, độc giả bên Trung đang réo gọi, than phiền và mắng bả rất nhiều. Tui là tui nghi bà bị bí ý tưởng lắm, chỉ mong sao bả có thể đặt dấu chấm kết cho bộ này, đừng bỏ lửng luôn là được TT_TT