Trang giấy ố vàng và con chữ đen đan xen với các hình ảnh không rõ, vừa quen thuộc vừa xa lạ tạt qua trong đầu Lê Tiệm Xuyên.
Dường như có một số ký ức khá xa xôi, bị cố ý phủ đầy bụi được lật lại, cuồn cuộn như sóng trào, mang theo cảm xúc sâu lắng.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy bãi biển ở Los Angeles và ánh mặt trời chói lọi giữa trưa, thanh niên trước cửa sổ sát đất có đôi mắt lạnh lùng và cảnh giác, để lộ vẻ lạ lẫm không hề che giấu khi nhìn vào thức ăn trên bàn.
Thanh niên thậm chí không thể ăn.
Dao nĩa và thức ăn văng ra khỏi đĩa, thanh niên yên lặng dừng tay.
“Em bỏ cuộc à?” Người đàn ông ngồi đối diện bàn ăn thờ ơ hỏi.
Đôi mắt u trầm của thanh niên liếc nhìn người đàn ông, bật cười: “Thế giới bên ngoài đúng là rất khác biệt. Con người cần ăn, ngủ và vận động __ Em không biết gì cả, nhưng không có nghĩa biết khó mà lui.”
Thanh niên bưng đĩa lên, đi đến ngồi cạnh người đàn ông: “Anh dạy em đi.”
“Bộ tôi thiếu nợ em hả?”
Người đàn ông tựa lưng vào ghế, châm thuốc, giọng điệu cáu kỉnh nhưng động tác lại rất kiên nhẫn.
Hắn dạy thanh niên cách sử dụng dao, dĩa và đũa; cách nhận biết vị ngọt bùi cay đắng, dạy thanh niên ăn khi đói, uống khi khát, và nhắm mắt nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
Với thiên phú học tập tuyệt vời của mình, thanh niên nhanh chóng trở thành một người trông không khác gì một người bình thường.
Nhưng trong xương cốt của thanh niên vẫn đầy ắp bài xích và cảnh giác với người khác. Thanh niên đi ra ngoài, một khi có ai đó làm ra hành động vô ý có khả năng tạo ra uy hiếp đối với thanh niên, thanh niên sẽ tấn công theo phản xạ.
Vào lần ra ngoài đầu tiên, thanh niên đã bẻ tay một người qua đường. Người đàn ông nhăn nhó đi sau thanh niên xin lỗi và đền tiền, đưa người qua đường đến bệnh viện, suýt nữa thôi là bị đưa đến đồn cảnh sát.
__ “Lòng cảnh giác của em rất mạnh mẽ. Mỗi giây mỗi phút của em, từ đầu dây thần kinh đến não bộ luôn ở trạng thái căng thẳng trong chiến đấu. Đây là bản năng vừa mạnh mẽ vừa đau đớn mà em có được trong hộp ma.”
Ghi chép nhẹ nhàng khuấy động.
__ “Kế hoạch cho em học cách an tâm ngủ yên không có tiến triển gì. Ngược lại, tôi đã học xong tất cả bài hát ru của các nước.”
Trong đêm đầy sao, hai chiếc giường đơn cách không xa vang lên tiếng hát trầm thấp và khàn khàn.
Người đàn ông thành thạo ngôn ngữ các nước, giọng hát chứa đựng sự lạnh lùng tinh tế và dữ dội, khuynh hướng cảm xúc hết sức đặc biệt. Khi thấp giọng ngân nga có sức gợi cảm và hấp dẫn như một lãng tử.
Nhưng đôi mắt hoa đào bên kia vẫn mở to một cách tỉnh táo dưới những vì sao.
“Nhắm mắt lại. Bây giờ em là một con người, em cần ngủ.” Tiếng hát dừng lại, người đàn ông nói.
Thanh niên không nhúc nhích.
Người đàn ông nhìn thanh niên một lúc, xoay người xuống giường, đi ra ngoài mang một ly sữa vào. Thanh niên cầm uống, vén chiếc chăn mỏng trên người lên: “Cái này vô dụng.”
“Không ngủ thì em chờ chết đi.” Người đàn ông cáu kỉnh cầm điếu thuốc.
Thanh niên nhìn vào đốm lửa đỏ: “Nghe nói con người hút thuốc quá nhiều cũng sẽ chết sớm đó.”
“Câm miệng.”
“Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa con người và thần linh là con người có ham muốn rất lớn nhưng khả năng lại rất nhỏ. Cho dù đó là khả năng hiện thực hóa ham muốn hay khả năng kiểm soát ham muốn.” Thanh niên liếc mắt trong bóng đêm, “Chúng ta dối gạt gọi nhau là ái nhân dưới cái nhìn chằm chằm của Pandora, nhưng quy tắc sẽ không tha thứ cho lời nói dối.”
Vòng khói mà người đàn ông phun ra đột nhiên biến mất: “Em đang cố nói cái gì vậy?”
Thanh niên nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta ít nhiều cũng có một chút bóng dáng tình yêu, phải không? Thầy Lê __ em nghĩ thầy nên dạy em thêm một vài thứ, chẳng hạn như chuyện tiêu hao năng lượng.”
Khuôn mặt của người đàn ông cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên quá đỗi.
Hắn đối diện với đôi mắt lập lòe sáng tối của thanh niên qua làn khói, như thể không tin được những lời này xuất phát từ trong miệng thanh niên.
Nhưng phản ứng của thanh niên đã nói rõ tất cả.
Thanh niên cởi cúc áo ngủ, để lộ cơ thể trắng trẻo và mảnh khảnh, mập mờ quầng sáng mông lung trong đêm tối lờ mờ: “Phim điện ảnh nói mệt mỏi quá độ là có thể ngủ đó.”
Tàn thuốc bên môi tích tụ một đoạn rơi xuống.
Người đàn ông chậm rãi dụi tắt đầu thuốc: “Em xem phim nào thế?”
__ “Thế giới trong trò chơi hộp ma, tuy có hai năm sung túc nhưng cũng chẳng đủ để tôi và em có được cái gọi là tình yêu. Khi đó, nó có thể được xem là sự ràng buộc và hợp tác phát sinh từ lợi ích. Điều này còn kiên cố hơn cả tình yêu.
Nhưng đêm nay trong căn hộ ở California thì khác.
Tôi đã không cưỡng lại sự cám dỗ của các vì sao và rơi vào đầm lầy phù sa đó. Em nhốt tôi trong cơ thể của em, tựa như một tù nhân bị giam cầm suốt đời.
Nhiệm vụ của tôi có thể phải thay đổi.”
Sự trở về của đoạn ghi chép và ký ức này cũng đã trả lời cho những nghi ngờ của Lê Tiệm Xuyên.
Cái gọi là tình yêu bất ngờ trong trò chơi hộp ma có lẽ giống như con mèo của Schrödinger*, vào thời điểm đó nó có thể tồn tại hoặc không tồn tại. Câu trả lời chỉ có thể được xác nhận khi quan sát được.
*Con mèo của Schrödinger: Vào năm 1935, nhà khoa học người Áo Erwin Schrödinger đưa ra một thí nghiệm tưởng tượng. Theo đó, một con mèo còn sống sẽ được đặt vào trong một chiếc hộp kín với một loại chất nổ có 50% xác suất phát nổ giết chết con mèo khi đóng nắp hộp.
Chiếc hộp được giả thiết là không thể phát hiện bất kỳ chuyện gì xảy ra bên trong cho tới khi mở nắp trở lại. Do đó, khi chưa mở nắp sẽ không ai biết con mèo còn sống hay đã chết. Điều này có nghĩa là khi nắp hộp còn đóng, con mèo sẽ có hai trạng thái sống và chết cùng một lúc. (Nguồn: Vnexpress)
Và điều quan trọng nhất trong thông tin được tiết lộ này là Ninh Chuẩn và bản thân hắn vào thời điểm đó có thể thoát khỏi hộp ma có lẽ vì họ đã đạt tới một thỏa thuận quái lạ nào đó và cho Pandora ăn một cú lừa.
__ “Tôi có thể không phải là một giáo viên giỏi, nhưng em chắc chắn là một học sinh xuất sắc.”
Người đàn ông khiêm tốn viết đoạn ghi chép này.
Nhưng theo quan điểm của Lê Tiệm Xuyên, hắn thực sự là một giáo viên kiên nhẫn và đạt yêu cầu.
Hắn đã không làm gì nhiều vào tối hôm đó.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, ôm thanh niên ngồi trên giường đơn. Hai người đàn ông trưởng thành có hơi chen chúc, di chuyển chút thôi là chiếc giường sẽ kêu cọt kẹt ê hết cả răng.
Làn da ướt mồ hôi kề sát, nhiệt độ cơ thể bất đồng mập mờ, tê dại, trao đổi đây đó.
Người đàn ông hôn môi thanh niên, dịu dàng dạy thanh niên cách hôn, dạy thanh niên nhận thức cơ thể và xoa dịu bức bối của bản thân. Hắn mở ra ham muốn của thanh niên, cũng kịp thời kéo thanh niên lại, dạy thanh niên hiểu ham muốn, kiềm chế ham muốn và kiểm soát ham muốn.
“Khi chúng ta phạm sai lầm, không thể đổ tội cho ham muốn, nếu ngay cả ham muốn của chính mình cũng không thể kiểm soát thì chỉ có thể là làm nô lệ suốt đời của người khác, là đồ bỏ đi.” Người đàn ông cười khẩy nói.
Thật ngạc nhiên, sau kiểu giáo dục mệt mỏi và kéo dài như vậy, thanh niên thực sự có thể ngủ yên một lúc trong tư thế tay chấn quấn quít thế này.
“Đối với em, đây thực sự là thuật thôi miên hiệu quả nhất trên thế giới.” Thanh niên nằm trên ngực người đàn ông, khép hờ mắt lại, giọng nói lười biếng và khàn khàn, giống như một con mèo lười biếng vẫy đuôi.
Dạy học ngày càng thấu triệt.
Ham muốn thực sự là một rào cản gây nghiện.
Thanh niên trút bỏ gai nhọn tựa như một bông hoa đào tuyệt đẹp từ từ mở ra, ngày càng quen thuộc với sự tồn tại của người đàn ông theo nhiều nghĩa khác nhau.
Thanh niên bắt đầu chạy bộ với người đàn ông vào buổi sáng, hít thở không khí không trong lành của California, rồi ngồi phịch trên đường về nhà, được người đàn ông cõng đi mua đồ ăn sáng và đi dạo siêu thị.
Thanh niên không còn sợ ánh nắng mặt trời nữa, thích làm tổ trong phòng, kéo rèm cửa sổ dày ra. Trên tấm thảm sân thượng xuất hiện một bóng dáng đang dựa vào ngực của người đàn ông mà đọc sách.
Buổi tối, người đàn ông giống như những con thú ngày ngủ đêm ra, tinh thần phấn khởi, đặc biệt rỗi rãnh tự tay cầm dao nấu ăn, tất cả đều là những món ăn khá chính thống của Trung Quốc. Sau bữa ăn, thanh niên lặng lẽ rửa chén, người đàn ông bật phim, đợi thanh niên ngồi vào ghế sofa rồi mới khép lại vòng tay rộng mở.
Đôi khi thanh niên sẽ hôn người đàn ông khi hắn đang nấu ăn hoặc đang đọc tài liệu, bên dưới áo ngủ trắng nõn sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.
“Sao lại mặc thế này?”
Người đàn ông cau mày nhìn chằm chằm vào mặt thanh niên, nhìn thanh niên trong chiếc đầm nữ ngắn ngồi trên đùi mình, xúc cảm mềm mịn làm tim đập thình thịch: “Làm gì đó?”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Thanh niên tắt chiếc đèn bên cạnh, thì thầm nói: “Tặng quà sinh nhật cho anh đó, anh có thích không?”
Lưng người đàn ông cứng đờ, từ từ đưa tay ôm lấy eo thanh niên.
Cái eo bị đốt cháy dưới lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng, từ từ mềm mại hóa thành một con rắn xinh đẹp đầy quyến rũ.
__ “Không có gì xấu khi thừa nhận rằng tôi có 90% xác suất đã yêu tiến sĩ Ninh. Và em ấy biết điều đó.”
Ánh nắng mặt trời California ấm áp và tràn trề, người đàn ông và thanh niên đã đi qua từng tấc đất ở đây.
Người đàn ông dạy thanh niên lái xe, lướt sóng, khiêu vũ, và nói cười với những người lạ thân thiện mà họ không quen biết.
Sau đó, người đàn ông vạch ra một kế hoạch.
Bọn họ rời California và đi đến nhiều nơi trên thế giới bằng máy bay, tàu thủy và tàu hỏa.
Nhưng không biết có phải những hình ảnh chợt lóe lên này quá mơ hồ hay không mà Lê Tiệm Xuyên cứ cảm thấy đoạn ký ức này bị ẩn đi cái gì đó. Hơn nữa, những nơi họ đến cơ bản trùng khớp với danh sách những nền văn minh bí ẩn mà Lê Tiệm Xuyên có được.
__ “Tôi đã đưa em đi qua tất cả những con đường nên đi. Cuộc sống đồng hành này là điều mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm và chưa bao giờ hi vọng xa vời.
Điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình là đảo Soli ở mặt sau Thái Bình Dương. Em duỗi chân vào quần áo của tôi trong đêm rất dài, cả người lạnh như băng.
Nhưng em không thể cứ là một khối băng.
Vì vậy, chúng tôi quyết định rời đi. Là sống trong ảo tưởng của an nhàn và vui vẻ, hay là chết trong thực tại tàn khốc và hoang vắng, tiến sĩ Ninh và tôi đã có lựa chọn.
Đêm dài có hạn, chúng tôi rồi cũng sẽ tỉnh giấc.”
Thấm thoát, nửa cuốn sổ này đã lật đến trang cuối cùng.
Những mảnh ký ức không hoàn chỉnh như những miếng vá đã được gắn vào biển ký ức của Lê Tiệm Xuyên.
Ký ức hoàn chỉnh và có trật tự của cuộc đời hai mươi sáu năm qua đã hoàn toàn thay đổi vì những vết nứt và miếng vá nhỏ này.
Hắn có thể khẳng định ký ức trong hai mươi sáu năm của hắn là thật, nhưng hắn cũng có thể khẳng định chúng thực sự đã bị bóp méo.
Theo Lê Tiệm Xuyên, giữa hai loại khẳng định này không có mâu thuẫn.
Tuy nhiên, những mảnh ký ức chắp vá rõ ràng còn thiếu quá nhiều, ví dụ như cuộc sống của Lê Tiệm Xuyên trước khi bước vào trận chiến cuối cùng, hai năm mơ hồ sứt mẻ trong trận chiến cuối cùng và những gì hắn và Ninh Chuẩn đã làm khi đi khắp thế giới, tất cả đều không có câu trả lời.
Hiểu rõ một phần, song để lại hoài nghi sâu sắc hơn.
Chẳng qua là, nếu phán đoán theo tính cách thực sự của mình thì Lê Tiệm Xuyên có thể đoán được ít nhiều những gì mình nghĩ khi viết cuốn sổ ghi chép này.
Hắn lật cuốn sổ nhỏ này một lần nữa, rồi đặt lại vào hộp.
Theo quy tắc, bây giờ chiếc hộp ma này thuộc về hắn, hắn không cần lo cuốn sổ này sẽ biến mất vào hư không.
Hộp ma thuật đầu tiên như một cú lội ngược dòng ngoạn mục, Lê Tiệm Xuyên có chút mong đợi hộp ma thứ hai. Bởi vì nếu bản thân hắn trước đây thực sự là người chơi đỉnh nhất của trò chơi hộp ma, thì bản thân hắn cố tình đi đến màn chơi phiên tòa bàn tròn này, đồng thời để lại một hộp ma, hành vi này sẽ không bao giờ là vô mục đích.
Màn chơi này phải có cái gì đó đặc biệt để hắn lựa chọn nó vào thời điểm đó.
Và chiếc hộp ma thứ hai với tư cách là manh mối của màn chơi này, cũng có thể có chứa đựng một đồ vật khác biệt.
Hơn nữa, nói cách khác, Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ nhận được bất kỳ dữ liệu hay thông tin nào về nội dung bên trong hộp ma. Không có người chơi nào công khai hay ngầm tiết lộ điểm này, vì thế nó rất đáng chú ý.
Không do dự nữa, Lê Tiệm Xuyên lấy hộp ma thứ hai tới, mở ra “cạch” một tiếng __ bên trong hộp là một tinh thể màu xanh nhạt giống như băng, sâu trong tinh thể hình như kết tủa một sắc màu đậm hơn.
Khi Lê Tiệm Xuyên nhìn vào tinh thể màu xanh này, nó đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khẽ rung lên, bắn mạnh vào đôi mắt chẳng kịp đóng lại của Lê Tiệm Xuyên.
Một làn nước mát trong bất chợt lan ra trong mắt.
Lê Tiệm Xuyên giật mình, lập tức dụi mắt nhưng không có chút nước nào. Hắn đợi một lúc nhưng không cảm thấy có gì bất thường.
Tinh thể này cứ như đã tan chảy vào con ngươi của hắn rồi biến mất không một dấu vết.
Phần đáy hộp bị tinh thể đè lên cũng chầm chậm xuất hiện một dòng chữ tiếng Anh bằng máu: “Xin cảm ơn món quà của thần linh.”
“Cạch!”
Một âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc vang lên bên tai.
Trước khi Lê Tiệm Xuyên có thời gian suy nghĩ về dòng chữ dưới đáy hộp ma, ý thức đột nhiên bị kéo mạnh, ngã ngửa về phía sau.
Sau cú kéo này và cảm giác lầy lội kỳ lạ rút khỏi ý thức của hắn, lưng của Lê Tiệm Xuyên đã tựa vào chiếc ghế dựa cao.
Trong không gian trung chuyển hư vô của trò chơi này, bầu trời đầy sao rộng lớn, vô số bóng dáng giống nhau trôi nổi rất xa, như những ngôi sao dập dìu lên xuống.
Phía trước mỗi bóng dáng đều có một cuộn giấy kraft.
“Giải đố thành công, màn chơi lần này kết thúc!”
“Quy tắc thanh toán!”
“Người chơi qua màn sắp được đưa về…”
Giọng nữ lạnh lùng và máy móc rút đi từ bên tai.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn những chiếc ghế cao treo lơ lửng ở đằng xa, đưa tay ra cầm lấy cuộn giấy, rồi kéo ống gỗ ở cuối xuống.
Ngay khi trang giấy được mở ra một phần nhỏ, ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên chợt nghiêm lại.
Bảng xếp hạng hộp ma đã thay đổi.
Cái tên xếp đầu bảng ban đầu bị mực đen che đậy đột nhiên hiện ra, được phác thảo bằng các chữ màu máu đỏ sẫm __ No.1, Ghost. Số lượng hộp ma: 100 hộp.
Hết chương 108
Lời editor: Cố Kinh Hàn trong Dân quốc yêu đạo thì xem phim để học hôn môi. Còn tiến sĩ Ninh lại xem phim để học *beep* *beep*