Vào khoảnh khắc King lên tiếng, như thể có phép thuật kỳ lạ gì đó đột nhiên bị phá vỡ.
Một cảm giác không trọng lượng mãnh liệt đột nhiên ập xuống người hắn, băng ghế công viên vỡ tan thành từng mảnh.
Trong tiếng ầm ầm, hồ trước dập dờn ánh trăng trước mặt giống như nước trong chậu bị tràn ra, đột nhiên cuốn phăng bầu trời đêm ảm đạm.
Nước hồ chảy ngược xuống, lấp đầy lá phổi mà không hề báo trước.
Giống như một trận lũ làm vỡ bờ, điên cuồng xô tới rồi ập xuống.
Trong điên cuồng gần như đảo ngược thời không, vậy mà hắn thấy rõ một cái bong bóng khổng lồ trôi nổi không xa, trong đó có một thanh niên cao gầy đang ngủ yên.
Trên người của thanh niên quấn đủ loại ống nhiều màu như cỏ nước, khuôn mặt chụp máy thở màu xanh da trời nhạt, chỉ có đôi mắt hoa đào khép kín lộ ra ngoài.
Đằng sau thanh niên, đám bọt khí nhanh chóng nứt rạn rồi nổ tung __ mặt đất cháy xém, đám mây xanh biếc, từng vệt bóng người đi lại như con ong cái kiến lủi thủi, kèm theo đó là vô số tiếng kêu khóc như muốn chọc thủng màng nhĩ __ King chỉ kịp nhìn thấy những thứ này rồi dòng nước xung quanh người đã tạo ra vòng xoáy cuồn cuộn, cuốn trôi tất cả các bọt khí bao gồm cả người thanh niên bên trong.
Lưng đau điếng.
Như thể vùng vẫy dữ dội ra từ cảm giác chết đuối nặng nề, King bị đùn đẩy bởi vô số dòng chảy, chỉ trong nháy mắt, hắn đâm sầm vào một chỗ gồ lên quen thuộc.
Hắn chợt ngước mắt lên, đối diện với những đôi mắt chi chít đáng sợ.
“Nó là một đứa trẻ tội nghiệp.”
“Một mình nó cô đơn làm sao, trời lạnh như thế, chắc sẽ đổ mưa sớm thôi, không bằng… chúng ta ăn sống nó đi.”
“Tôi đang thiếu một chân, anh xem nó khỏe mạnh chưa kìa…”
Một cảm giác áp bức đen kịt.
Mùi hôi thối nồng nặc đã thế chỗ tất cả không khí xung quanh, khiến mọi người cảm thấy bực bội và khó thở.
Những bóng đen như những cánh tay vươn ra từ mọi hướng, từ từ bò lên và quấn quanh cơ thể King.
King thấy rằng năng lượng trong cơ thể đang xói mòn nhanh chóng, như thể những cánh tay này có thể hấp thụ sức mạnh và sự sống, một khi chạm vào liền già đi.
Hắn cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn thức tỉnh bộ não cực kỳ mê man, sau đó trước khi bị nhiều cánh tay quấn lấy hơn, hắn giơ tay, dao găm phối với lưỡi dao sắc bén cắt đứt một hàng cánh tay.
“Ah ah ah ah ah __!”
“Giết người! Giết người rồi! Nó là một tên giết người!”
Tiếng thét kinh hoàng gần như xuyên thủng màng nhĩ vang lên từ bốn phía, giống như một trường quay phim kinh dị hỗn loạn và ồn ào.
Những cánh tay đó bị vứt đi, King nhanh chóng liếc nhìn xung quanh __ hóa ra là ở trong nhà thờ, nhưng những ngọn nến trước đó đã biến mất, chỉ còn lại bóng tối vô tận và những bóng người màu đen lay lắt.
Không chút do dự, hắn trèo qua bàn ghế và lao thẳng ra khỏi cửa nhà thờ.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn nhảy qua cửa, tóc gáy sau lưng đột nhiên dựng lên, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột kích trái tim hắn, bản năng nhiều năm khiến hắn vô thức lách người qua một bên.
“Ầm!”
Một tiếng vang cực lớn.
Một chiếc rìu khổng lồ có kích thước bằng một cánh cửa sượt qua vai hắn rồi bổ sầm xuống, lưỡi rìu sắc bén làm lớp áo bên cánh tay phải hắn rách bươm, rọc ra một vết máu nhỏ.
“Kẻ giết người bỏ chạy rồi! Nó muốn đi giết người đó!”
“Đuổi theo mau!”
Theo tiếng hét chói tai từ phía sau, càng thêm có nhiều bóng đen đứng lên từ mặt đất, những con đường bên ngoài nhà thờ đang dần lấp đầy những bóng đen này.
King vứt con dao găm trong tay, trực tiếp xoay người xách chiếc rìu khổng lồ lên, giống như một chiếc xe bọc thép hình người mạnh mẽ, hắn chọn một con đường rồi vừa vung mạnh chiếc rìu khổng lồ, vừa chạy nhanh đi.
“Trời ạ, nó là một con quỷ!”
“Cứu với! Cứu tôi với __!”
Đám bóng đen phát ra tiếng khóc than khổ sở, nhưng hoàn toàn trái ngược với tiếng khóc của chúng là bóng dáng đen tuyền như tre già măng mọc của chúng cứ tuôn trào về phía King.
Giống như những đợt sóng đen khổng lồ sắp nhấn chìm King trong đó.
King vội vã chạy ra xa, song các cột điện và các tòa nhà trên đường bắt đầu đổ sụp như bị động đất, cản trở bước tiến của hắn.
Một cây cột điện và vụn thủy tinh sượt qua mặt hắn, hắn ném chiếc rìu khổng lồ xuống, cơ bắp cả người kéo căng, tốc độ của hắn tăng lên, xuyên qua con đường hỗn loạn như một cơn gió.
Mọi thứ trước mặt hắn vẫn còn nguyên vẹn và bình thường, nhưng theo sát phía sau hắn lại giống như ngày tận thế, từ từ trở thành đống đổ nát.
Đột nhiên.
Một chút ánh sáng xuất hiện ở cuối con đường.
Đó là một chiếc đèn đường màu xanh âm u.
Một thiếu niên cả người đầy máu đứng dưới ánh đèn đường, thiếu niên nghiêng đầu nhìn vào bóng người đang phi nước đại đến chỗ mình. Vết máu dưới chân cậu ta uốn lượn len lỏi vào bóng tối phía sau giống hệt một con rắn máu đang bò.
“Tôi nói với anh rồi, bất kể gặp phải cái gì cũng đừng tạo ra âm thanh.”
Đôi mắt đen của thiếu niên chậm rãi chớp.
Cậu ta vươn một bàn tay không có da thịt mà chỉ có xương trắng tới, nằm trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa bằng đồng, “Cầm chìa khóa này và mở cửa ngôi nhà đó. Anh có thể trốn một đêm.”
King dừng lại trước mặt cậu ta, liếc nhìn ngôi nhà phía sau lưng thiếu niên, đưa tay cầm lấy chìa khóa trong tay thiếu niên.
Nhưng khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào chìa khóa, lòng bàn tay hắn đột ngột lật lại, lưỡi kiếm sắc bén trượt ra khỏi lòng bàn tay và đâm vào cổ họng thiếu niên.
Một lượng lớn máu phun ra và bắn vào khóe mắt của King.
Ngay lập tức, tất cả các cảnh quan xung quanh bất động, ánh đèn đường màu xanh lam trên đầu lấp lóe và chuyển sang màu trắng.
Nơi ánh sáng trắng chiếu rọi, tất cả bóng tối rút đi và khôi phục lại hình dáng của một hành lang dài.
King lưu loát thu dao về.
Thiếu niên bụm cổ hơi lung lay, cơ thể đổ ập về phía trước, được King thủ sẵn tiếp được. Chìa khóa trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, hóa thành một con sâu bướm rồi bay lên chao đèn.
“Chúng ta đã đi dạo quanh thị trấn một ngày đêm.”
King giơ một tay khác lau máu chảy ào ào không ngừng trên cổ thiếu niên: “Mỗi ngôi nhà trong thị trấn đều có biển số nhà, trên biển số nhà có viết tên chủ nhà. Phạm vi hoạt động của những người đó không vượt quá chu vi một trăm mét xung quanh nhà.”
“Ngôi nhà phía sau anh không có số nhà. Nhưng tôi nghĩ nếu anh nhận chìa khóa này thì sẽ có.”
Thiếu niên thả lỏng người, yếu ớt dựa vào hắn, máu tươi dính đầy lồng ngực hắn.
“Tôi thấy hơi mệt.”
Thiếu niên mơ hồ nói, giọng nói khàn và vỡ vụn phát ra từ cổ họng.
King ôm thiếu niên bằng một tay, mang vào phòng giam, rồi nhấc chân đá cửa phòng giam.
Cổ họng của thiếu niên đang lành lại nhanh chóng, máu chảy ra dần ngừng lại, giọng nói trở nên rõ ràng hơn: “Anh thú vị hơn tôi nghĩ rất nhiều. Bọn họ nói con người là sinh vật kỳ lạ, ngu ngốc, tự phụ, dễ tin tưởng người khác, rồi lại không bao giờ tin tưởng người khác.”
“Anh có vẻ không giống vậy.”
King nhìn chằm chằm vào cổ họng đang khép lại của thiếu niên: “Nhưng cậu giống hệt những con quái vật kia, miệng đầy dối trá.”
“Anh cho là tôi đang gạt anh sao?” Thiến niên giơ tay lên và từ từ ôm lấy cổ King, cử chỉ để lộ sự quyến luyến và ấm áp không thể diễn tả được, nhưng ánh mắt của cậu ta chứa đầy sự tìm tòi lạnh lùng, “Mọi thứ anh nhìn thấy đều là thật, tôi có thể thề bằng thời gian chân không.”
“Nhưng tôi không nhìn thấy tất cả.” King nói, “Cậu chỉ cho tôi thấy những gì cậu muốn tôi thấy.”
Trong phòng giam không có ánh sáng.
Bất kể thế nào cũng không thể nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc, mùi máu tươi lặng lẽ bao phủ, tràn ngập từ từ đến gần hai hơi thở.
King rủ mắt nhìn đôi mắt đào hoa âm trầm của thiếu niên, giọng nói lạnh lùng: “Tôi chưa nhìn thấy hết mọi thứ bên ngoài nhà thờ. Điểm bắt đầu và kết thúc của những cuộc thảo luận đó không rõ ràng, thứ tự của dòng thời gian không thể xác định __ Cậu là một vị thần được tạo ra, cậu đã bị hành hạ rồi kích hoạt hộp ma __ đây chỉ là những gì cậu muốn tôi nhìn thấy.”
“Về phần cậu không muốn tôi nhìn thấy.”
King muốn đèn pin và thuốc lá, đèn pin và thuốc lá đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn bật đèn pin, ánh đèn pin nhấp nháy rơi vào màn hình treo ở đối diện, giống như một vết dao nhợt nhạt.
“Là hình ảnh nào đó.”
Hắn ném đèn pin lên giường đơn, cắn điếu thuốc trong miệng và châm lửa.
Tàn thuốc kèm lửa như những ngôi sao rơi lả tả đáp xuống, đốt ra một vết đỏ mận như ngấm máu ở gần khóe mắt của thiếu niên.
Lông mi của thiếu niên giống như chú bướm bị hoảng sợ, chớp thật nhanh vài cái rồi từ từ đứng yên.
“Anh tin là có thần linh không?”
Thiếu niên nói: “Tôi có thể nói cho anh cách rời khỏi đây __ Sáng mai, trong ngăn kéo đầu tiên sẽ xuất hiện một bộ đồ tù nhân giống như những người đó, chỉ cần anh mặc vào là có thể gia nhập bọn họ. Ở trong bọn họ, nếu anh có thể duy trì quy tắc và hành vi ứng xử hoàn hảo của con người thì anh có thể đi từ thiên đường xuống địa ngục và tìm được cánh cửa để rời khỏi trong biển sâu.”
“Nhưng một khi anh vi phạm, anh sẽ trở thành khách quen thứ hai của phòng giam này, đồng thời mất đi danh tính và ký ức của mình mãi mãi.”
“Hoặc là anh chọn cái thứ hai.”
“Giải câu đố của màn chơi này, giết tôi và lấy hộp ma. Nhưng anh chỉ có 520 tuần, anh có tự tin chứ?”
Lòng bàn tay thiếu niên áp lên lồng ngực ấm áp của King, dừng lại ở vị trí trái tim.
Song King không trả lời cậu ta, thay vào đó, sau một hồi im lặng, hắn trả lời câu hỏi trước đó của thiếu niên: “Không có thần linh.”
“Người bên ngoài tường có thể nhìn thấy bóng trên tường, bóng trên tường không thể nhìn thấy người bên ngoài tường. Đôi mắt đó đang ngó chừng, quan sát, nhìn trộm tất cả sự riêng tư và ham muốn, biết được tất cả những bí mật và suy nghĩ. Ở một mức độ nhất định, nó thuộc về người bên ngoài bức tường và cũng thuộc về cái bóng trên tường.”
“Tôi sẽ nhớ kỹ tôi thiếu khuyết cái gì.”
Trong bóng tối ảm đạm, đôi mắt nhiễm sắc máu của thiếu niên từ từ sáng rực.
Cậu ta giơ tay lên, những ngón tay vẫn còn lộ ra máu thịt đỏ sẫm trực tiếp véo vào điếu thuốc đang cháy.
Ngón tay bóp tắt đốm lửa nhỏ nóng cháy này, thấp giọng nói: “Vậy sự lựa chọn của anh là gì?”
“Sự lựa chọn của tôi là __“
Tiếng ù ù chợt bùng phát mà không báo trước!
Tất cả âm thanh đã bị nuốt chửng.
Thế giới sụp đổ và tan vỡ.
Lê Tiệm Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ý thức vốn lơ lửng bên ngoài đột nhiên lấy lại nhận thức, tay chân hắn nặng trịch, hắn mất kiểm soát lùi lại sau, đột nhiên mở mắt ra.
Hộp ma đen kịt lặng lẽ trôi nổi trước mặt.
Hắn lập tức nhìn xung quanh.
Là một vùng hư vô quen thuộc của bóng tối, chỉ có không gian một vài mét vuông dưới chân hắn là giữ nguyên hình dáng của Nhà bói toán Raymond.
Hắn đã trở lại.
Viễn cảnh kỳ quái như xem một bộ phim 3D cứ thế bị hút trở về và vội vàng cắt đứt. Hắn thậm chí còn chưa kịp nghe câu trả lời của King.
Nhưng trong lòng hắn đã có một linh cảm.
Lê Tiệm Xuyên từ từ nhớ lại hình ảnh vừa nãy, giơ tay cầm hộp ma vào tay.
Thật bất ngờ, ngoại trừ hình ảnh kỳ lạ vừa nãy thì còn có có một cuốn sổ ghi chú to cỡ bàn tay trong chiếc hộp ma này.
Trên bìa của cuốn sổ ghi chú có ghi tên của hai người.
King and Ghost.
Sau những hình ảnh hỗn loạn và ngắn ngủi vừa nãy, Lê Tiệm Xuyên có một sự hiểu biết mới về hai cái tên này. Hắn nhìn chằm chằm vào hàng chữ này một lúc, rồi mở trang đầu tiên của sổ __ là chữ viết tay tiếng Trung quen thuộc của chính hắn.
Trang đầu tiên viết: “Cuối cùng tôi đã xác nhận đó là cậu ấy và tôi đã chọn tin tưởng cậu ấy. Đây là nhiệm vụ của tôi.”
Ngay khi Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy dòng chữ này, chữ viết đột nhiên hòa tan vào tờ giấy giống như nước.
Cùng lúc đó, một hình ảnh mờ ảo lóe lên trong tâm trí Lê Tiệm Xuyên, bỗng rạch ra một kẽ hở trong ký ức nhìn như hoàn chỉnh và bình thường của hắn.
Trong hình ảnh, hắn đang ở tư thế nằm ngửa, ánh sáng trắng chói lóa trên đầu chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.
Tầm mắt của hắn chuyển động, nhìn chếch ra phía sau.
Đó là một hàng song sắt đen thui, giống như cửa nhà tù.
Ninh Chuẩn trông trẻ măng đứng ở sau song sắt, lẳng lặng nhìn về phía hắn, đôi môi mím chặt, đôi mắt ảm đạm đầy vẻ lạnh lùng.
Một giọng nói phát ra từ phía sau Ninh Chuẩn: “Quả là một tình yêu cảm động. Cậu có hối hận khi nói dối anh ta không?”
Ninh Chuẩn từ từ rời mắt khỏi người hắn: “Nhưng tôi đã tìm được vật thay thế.”
“Ồ, vậy thì tốt. Chúc mừng nhé, cậu là người giám thị đầu tiên rời khỏi đây. Cậu đã làm điều đó khá thành công, nhưng tôi cần nói với cậu một điều, cuộc gặp của cậu với Pandora sẽ diễn ra sau một tiếng nữa. Cậu muốn hoang phí thời gian còn lại trên một vật thay thế ư?”
Trả lời cho giọng nói đó là bóng lưng dứt khoát xoay người rời đi của Ninh Chuẩn.
Bóng lưng biến mất, hình ảnh vụn vỡ.
Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt lại, nhanh chóng tiêu hóa đoạn ký ức này, giống như không thể chờ đợi hoặc không kiểm soát được, hắn lật sang trang tiếp theo.
“Chìa khóa để rời đi nằm trong trái tim người yêu.”
__ Vụt một tiếng.
Con dao trong tay hắn đã đâm ra ngoài, chém vào ngực người trước mặt một cách vững vàng và nhanh chóng.
Máu phún ra, ấm nóng rơi vào mép môi hắn.
Hắn vô thức liếm, có chút ngọt.
Cơ thể Ninh Chuẩn run rẩy dữ dội, rúc sâu trong lồng ngực hắn, bàn tay chụp lấy cánh tay hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Chuẩn, nghe Ninh Chuẩn thì thầm: “Anh đang do dự điều gì… cửa ở ngay phía sau, anh phải nhanh hơn, nhanh hơn bọn họ mới được.”
Sau đó, hắn thấy tay của mình chọc vào trong trái tim kia và nặn ra một con chip.
“Ôi!”
Cơn đau đầu ngày càng mãnh liệt.
Sau khi hình ảnh này biến mất, gân xanh trên trán Lê Tiệm Xuyên cũng đã nảy ra ngoài.
Những ngón tay cầm sổ ghi chép của hắn khẽ co giật, các khớp chuyển sang màu trắng, như thể phải sử dụng sức mạnh to lớn để kiềm chế cơn đau này.
Đợi cơn đau giảm dần, hắn không lập tức lật sang trang thứ ba mà giơ tay xoa trán, ánh mắt hơi tối lại.
Quan trọng nhất là câu trả lời sau đó của King và khoảng thời gian trưởng thành từ một cậu thiếu niên thành một chàng thanh niên của Ninh Chuẩn đã bị cắt đứt.
Những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó cực kỳ mấu chốt.
Bởi vì Lê Tiệm Xuyên không thể nào tin rằng vào thời điểm đó, bản thân không hề chớp mắt đâm vào cổ họng của Ninh Chuẩn lại thực sự buông cảnh giác và tin vào Ninh Chuẩn, thậm chí còn thích cậu ta. Hơn nữa, làm sao bản thân hắn biết chìa khóa nằm ở đâu mà đi rạch tim Ninh Chuẩn để lấy chìa khóa cho được?
Hai hình ảnh này liên kết qua lại, có thể được giải thích là vì yêu sinh hận, nhưng Lê Tiệm Xuyên không nghĩ vậy. Điệu bộ của Ninh Chuẩn quá kỳ lạ, và lúc King nói ra cái tên Ninh Chuẩn bên ghế đá công viên, thái độ không khỏi quá mức tự nhiên.
Như thể đang thử thăm dò và nhắc nhở vậy.
Từng cảnh tượng lóe lên trong tâm trí hỗn loạn, Lê Tiệm Xuyên chậm rãi mở trang cuối cùng __ “Tôi dùng chìa khóa mở cửa rời đi và dẫn em trốn khỏi hộp ma, nhưng tôi biết chúng tôi không thế trốn thoát. Tôi thuê một căn hộ ở bờ biển California, nhưng em hoàn toàn không thể thích ứng với cuộc sống của con người.”
“Tôi nên dẫn em quay về như thế nào?”
Hết chương 107