Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 93: C93: Kẻ Mất Trí, Kẻ Vô Tội Và Kẻ Đang Cười (3)




Cale không quan tâm đến việc Alberu có phớt lờ cậu hay không và bước tới và ngồi xuống ghế.

"Ngồi xuống đi."

Sau đó cậu ra hiệu cho Rosalyn ngồi xuống một cái ghế khác.

"Này, Thế tử! Ta đã nói với mọi người là bọn ta sẽ đến đây! Ta đã đến theo tọa độ trên cuộc gọi cuối cùng mà chúng ta đã thực hiện trên thiết bị liên lạc hình ảnh đó!"

"... Tôi hiểu rồi, Raon-nim."

Alberu chỉ gật đầu một cách yếu ớt trước tiếng hét hùng hồn của Raon.

Ba mươi phút trước.

Alberu đang thắc mắc Cale đang nói chuyện vớ vẩn gì thì đột nhiên nhận được cuộc gọi báo là Cale sẽ vào phòng ngủ của mình.

Tuy nhiên, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo Cale hãy nhanh chóng đến ngay sau khi nghe được chuyện.

"Những người khác sẽ sớm đến."

Không ai hỏi về những người khác là ai.

"Điện hạ, bánh quy này rất ngon."

Cale trông có vẻ thư thái khi ăn một chiếc bánh quy từ một cái giỏ trên bàn. Cậu đã nhìn ngay vào phòng.

"Cô Rosalyn, cô ăn một ít đi. Nó rất ngon đó."

"Tôi không sao, thiếu gia Cale."

"Hay cô muốn một ít trà?"

"Mm."

Rosalyn nhìn chằm chằm về phía Alberu rồi ngượng ngùng gật đầu.

"Trà có vẻ ngon."

"...Vậy cô chờ một chút"

Alberu thở dài trước khi đứng dậy và đi đến một cái tủ ở một bên của phòng ngủ. Có những dụng cụ nấu ăn kỳ diệu đơn giản bên trong nó.

Alberu thích uống một chút trà có thể tỉnh táo sống sót khi làm việc vào ban đêm. Có khá nhiều trà trong tủ và Alberu trông có vẻ đầy kinh nghiệm khi đặt nồi lên lửa để đun sôi một ít nước.

"Trông ngài có vẻ thường xuyên làm điều này, thưa điện hạ."

Alberu gật đầu sau khi nghe thấy âm thanh của Rosalyn như thể Thế tử đang tự tay pha trà và có những dụng cụ như vậy trong phòng ngủ của mình là điều kỳ lạ.

"Tôi đã thưởng thức trà từ khi còn nhỏ, thế nên tôi cũng đã pha khá nhiều trà."

A.

Rosalyn kìm lại tiếng hít mạnh của mình.

Thế tử Alberu Crossman. Anh ấy thực sự đã có một tuổi thơ bất hạnh.

Alberu Crossman, người lớn lên một mình trong cung điện sau cái chết của mẹ, không ai có thể công khai là chỗ dựa vững chắc cho anh.

Tất nhiên, bây giờ cô biết rằng Tasha và những Dark Elf khác đã giúp đỡ Alberu trong bóng tối, nhưng Thế tử Alberu đã lớn lên một mình trong việc đối phó với những người khác.

Đó là lý do tại sao mình chắc chắn có rất nhiều việc anh ấy phải làm một mình kể từ khi còn nhỏ.

Thậm chí, có khả năng Alberu đã phải chịu đựng nhiều hơn những gì Rosalyn tưởng tượng khi lớn lên.

Anh ta trông giống như một người lớn lên mà không gặp bất kỳ đau khổ nào trong cuộc đời, tuy nhiên, Rosalyn biết đây là kết quả của định kiến ​​của cô và thay vào đó đã bình luận một cách thản nhiên.

"Tôi đang rất mong chờ loại trà do chính tay ngài pha, thưa điện hạ."

"Chà, tôi chỉ thích nó thôi."

Alberu đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu, rồi Cale và Raon bắt đầu nói.

"Thưa điện hạ, xin hãy cho tôi một cốc."

"Này, Thế tử! Ngươi không có nước trái cây à?"

"Aigoo."

Alberu cảm thấy một cơn đau đầu ập đến. Anh ấn huyệt thái dương bằng một tay, lấy thêm hai cốc bằng tay kia.

Sau đó, anh lấy một ít nước ép táo từ một cái hộp được phù phép bằng ma pháp làm lạnh và đổ nó vào một cốc.

"Ohhhhh! Này Thế tử, ta biết ngươi là một Thế tử tốt mà! Ta thích táo! Bánh táo là ngon nhất!"

"... Tôi có nên cho ngài một ít bánh táo không, Raon-nim?"

"Ta có rất nhiều! Ta sẽ cho ngươi một cái!"

Alberu nhìn Raon cầm lấy cốc nước trái cây bằng chân trước của mình, bay tới chỗ Cale, ngồi xuống ghế và bắt đầu húp nước trái cây trước khi quay lại phía ấm trà.

Raon đã sử dụng ma pháp của mình để lấy một loạt bánh táo ra và lấp đầy giỏ bánh ngay lúc đó.

"Nhân loại! Ăn nhiều bánh táo vào!"

"Được rồi."

Cale bắt đầu ăn một miếng bánh táo mà không cần suy nghĩ nhiều.

Rosalyn chỉ lặng lẽ quan sát Cale và Alberu.

Mình chắc đầu anh ta lúc này đang loạn cả lên rồi.

Cô có thể thấy nét mặt đau đớn của Alberu khi nhìn nhìn vào ấm trà. Sau đó, cô bắt đầu nghĩ về Vương quốc Breck mà cô đã bỏ lại.

Em trai cô cuối cùng lại lấy vị trí mà cô đã vứt bỏ.


Mặt sau của em trai cô ấy sẽ không giống với của Alberu sao?

Các thủ lĩnh của các vương quốc ở Tây lục địa, những người biết một chút về tình hình hiện tại đều tràn đầy lo lắng và nghi ngờ.

Điều này đặc biệt đúng với các vương quốc biết về sự tồn tại của White Star.

Họ sợ hãi không biết tương lai sẽ ra sao.

Đó là ý nghĩa của trách nhiệm đối với một quốc gia.

... Mình chắc chắn những điều đó cũng có thể đặt thiếu gia Cale vào.

Theo ý kiến ​​của Rosalyn, Cale Henituse có lẽ là người đau khổ nhất. Cô thậm chí không thể hiểu được suy nghĩ của Cale lúc này phức tạp như thế nào.

Cô thương hại nhìn Cale đang thẫn thờ ăn bánh táo trong giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình.

Người được mệnh danh là một kẻ vô lại vì đã uống quá nhiều rượu và bây giờ không còn uống nữa. Cậu ấy cũng không có bất kỳ sở thích hay dùng thời gian của mình để giải trí.

Cậu ấy làm việc chăm chỉ và chỉ ăn và ngủ khi rảnh rỗi.

Rosalyn đẩy giỏ bánh trước mặt Cale.

Cạch.

Một tách trà sau đó được đặt trước mặt cô.

"Cảm ơn rất nhiều, điện hạ."

"Không có gì."

Alberu dùng tay ra hiệu cho Rosalyn để nói đó không phải là chuyện gì rồi đặt tách trà khác trước mặt Cale và ngồi vào đầu bàn giữa Cale và Rosalyn.

Sau đó anh ấy tiếp tục một cách thờ ơ.

"Cậu đang nhìn chằm chằm vào không gian?"

"Vâng, thưa điện hạ."

Cale trả lời ngắn gọn, nhấp một ngụm trà.

Ồ, cái này ngon đấy.

Cale quyết định cậu sẽ luôn có một giỏ đựng đầy bánh quy trên bàn cũng như lấy một ít lá trà này từ Thế tử và đưa chúng cho Beacrox hoặc Ron khi cậu đến nghỉ ngơi trong Biệt thự Super Rock.

Cốc. Cốc. Cốc.

Một số tiếng gõ nhẹ nhàng đang phát ra từ cửa phòng ngủ.

Raon nhanh chóng tàng hình và bay đến giường của Alberu.

Bộp.

Một bên giường bị lõm xuống, nhưng cũng không thấy rõ lắm.

"Mời vào."

Cửa phòng ngủ từ từ mở ra. Một trong những thuộc hạ Dark Elf của Alberu trong hình dạng người của anh đi vào phòng.

"Đã lâu không gặp, mọi người!"

"Ái chà, ở đây có vài người tôi không quen cũng như vài người tôi đã không gặp trong một thời gian rồi nhỉ."

Cage đang chào mọi người với vẻ hào hứng.

Mặc dù cô ấy đã được phong cho danh hiệu nữ linh mục điên trong <Sự ra đời của một anh hùng>, nhưng giờ cô ấy là Cage.

Cô đã ở với người bạn thân Taylor của mình sau khi để cặp song sinh Thần Mặt trời ở Đế quốc Mogoru.

Taylor Stan bình tĩnh chào hỏi mọi người từ phía sau cô.

Đứa con cả của gia tộc Hầu tước Stan, người đã bị thương ở chân. Người thừa kế vốn vô dụng nay đã chữa lành đôi chân của mình và giờ đây đã trở thành nhân vật trung tâm của các quý tộc khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan.

"Thiếu gia Cale."

Taylor Stan đưa tay ra bắt tay Cale.

Anh ta vẫn nói chuyện một cách tôn trọng với Cale mặc dù bây giờ đã là một Hầu tước.

"Đã lâu rồi, Hầu tước."

Cale vui vẻ bắt tay Taylor.

Cale đã liên lạc với nhiều người ở Vương quốc Roan sau khi trò chuyện với Witira.

Alberu, Cage và Taylor là một số người trong số đó.

"Mọi người ngồi xuống."

Alberu ngồi đầu bàn và những người khác cũng ngồi xuống. Taylor Stan là người đầu tiên phát biểu.

"Tôi rất vui khi gặp lại cậu sau một thời gian dài như vậy, nhưng tôi không nghĩ đến việc cậu đột nhiên liên lạc với tôi như thế này."

Anh ấy đang nhìn Cale. Có rất nhiều cảm xúc phức tạp trong ánh mắt đấy.

Ngạc nhiên, vui mừng, vui sướng và tôn trọng.

Tất cả đều là những cảm xúc khá tích cực.

Những cảm xúc đó, không thể nào khác.

Anh đã đi đến nhiều nơi xung quanh Vương quốc Roan cùng với Cage để cố gắng chữa lành đôi chân của mình. Mọi thứ đã ổn thỏa kể từ thời điểm anh gặp Cale.

Cale là biểu tượng của sự may mắn đối với anh cũng như là một trong những hình mẫu của anh vậy.

Đó là lý do tại sao hôm nay Taylor lại vui vẻ khi đến phòng ngủ của Thế tử.


"Anh ngạc nhiên vì cuộc gọi đột ngột sao?"

Taylor mỉm cười trước câu hỏi của Cale.

Vẻ mặt trông yếu ớt nhưng cương nghị của Cale vẫn vậy.

"Vâng, tôi hơi bất ngờ. Tôi đặc biệt không ngờ cậu có thể liên hệ với tôi những chuyện có liên quan đến sức mạnh cổ đại."

Cale bắt đầu mỉm cười.

Đảo Gió, nơi cậu nhận được cây roi vàng.

Một lần cậu nhìn vào những bức tranh trên trần của ngôi đền đen và nghe câu chuyện về White Star cổ đại...

Cale đã quyết định cậu cần tìm một người am hiểu nhất về sức mạnh cổ đại và ngay lập tức nghĩ đến Taylor Stan.

Taylor chạm vào đầu gối của mình.

"Tôi đã nghiên cứu khá nhiều về các sức mạnh cổ đại và thời cổ đại. Tôi tin tôi biết nhiều nhất về những sức mạnh cổ đại ở Vương quốc Roan."

"Đúng vậy. Anh có nhớ đã kể cho tôi nghe về Người bảo vệ Đá Tảng không?"

"Tôi nhớ. Chúng ta đã cùng nhau đi du lịch đến thủ đô vào thời điểm đó."

Alberu chống cằm khi lặng lẽ nhìn Cale và Taylor trò chuyện.

Đó là một bầu không khí tốt đẹp và nhẹ nhàng.

Anh thấy nữ linh mục điên đã bị trục xuất Cage bắt đầu lôi thứ gì đó ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình của mình rồi đặt nó trở lại ngay khi anh sắp bị bầu không khí này làm mơ hồ.

Ly rượu?

Anh tự hỏi liệu mình có nhìn thấy đúng không, nhưng không có thời gian để nghĩ về điều đó lâu được.

Đó là bởi vì anh ấy đã nghe thấy giọng nói của Taylor.

"Cậu muốn tôi tạo ra một tài liệu cổ giả?"

Cale bắt đầu mỉm cười.

"Không được sao?"

"Không hợp pháp."

Taylor nhìn về phía Cale với vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhưng tôi sẽ thử."

Alberu bắt đầu cười khúc khích.

"Hãy nhìn những người quý tộc này nói về việc phạm pháp bên trong phòng ngủ của Thế tử thế này đây."

Sau đó anh nhún vai khi Cale và Taylor nhìn mình.

"Chà, ta không nói là ta sẽ ngăn cản hành động đó của các ngươi."

Cale quay lưng lại với Alberu và tiếp tục nói chuyện với Taylor.

"Hầu tước Stan, hẳn là anh biết rõ hơn bất kỳ ai khác về cách các tài liệu cổ trông như thế nào mà."

Các loại giấy được sử dụng trong đó, giấy cũ bao nhiêu, và thậm chí cả từ ngữ được sử dụng bên trong chúng.

Taylor là người đứng đầu khi nói đến những điều đó.

Anh đã ngày đêm nghiên cứu những tài liệu cổ đó để có thể tìm ra một sức mạnh cổ đại có thể chữa lành đôi chân của mình.

"Tôi cần truyền tải những gì vào tài liệu cổ đó?"

Cale rút một tập tài liệu ra khỏi túi sau khi nghe câu hỏi đó.

Taylor mở tài liệu sau khi nhận được từ Cale.

"...Đây là?"

Anh bắt đầu cau mày.

Anh nhìn chằm chằm vào tài liệu một lúc lâu trước khi nhìn Cale và hỏi.

"Đây là ngôn ngữ gì?"

Có khoảng hai mươi trang văn bản.

Mỗi trang được chia đôi.

Taylor chỉ xuống cuối trang.

"Đây là ngôn ngữ phổ biến của Tây lục địa được sử dụng từ thời cổ đại."

Ngón tay anh từ từ di chuyển lên trên.

"Nhưng những chữ cái này ở nửa trên của các trang là thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây."

Một nụ cười dày đặc xuất hiện trên khuôn mặt của Cale.

Tài liệu này là thứ mà Cale và Choi Han đã cùng nhau tạo ra.

Mỗi trang có tiếng Hàn ở nửa trên và ngôn ngữ chung của Tây lục địa ở nửa dưới.

Taylor nhìn lại tài liệu sau khi thấy Cale mỉm cười mà không đáp lại.


Nửa dưới của trang đầu tiên của tài liệu.

Những từ được viết bằng ngôn ngữ phổ biến của Tây lục địa bên dưới ngôn ngữ bí ẩn là sau đây.

<Đây là tôi, một nhật ký khác của Nelan Barrow.>

<Tôi đang để lại nhật ký ở Tây lục địa cũng như ở Đông lục địa. Những người sống bên dưới ánh sáng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy điều này.>

"Nelan Barrow."

Taylor lẩm bẩm cái tên đó.

"... Thiếu gia Cale, người này là ai?"

"Tôi không chắc."

Cale lần này cũng không trả lời. Sau đó, cậu nghiêng người về phía Taylor và bắt đầu thì thầm.

"Những gì tôi có thể nói với anh là những thứ này sẽ là giả đối với nhóm chúng tôi, nhưng nó cần phải là thật đối với những người khác."

Taylor không quan tâm đến nội dung của tài liệu nữa. Giờ anh đã biết mình cần phải làm gì, anh cẩn thận đặt tài liệu vào túi trong.

"Chỉ những người ở bàn này mới biết sự thật."

Cale mỉm cười hài lòng sau khi nghe câu trả lời của Taylor.

"Cậu có cần gì nữa không?"

Cale không ngần ngại đáp lại câu hỏi của Taylor.

"Tôi cần thông tin về những sức mạnh cổ đại trong Vương quốc Roan. Tôi không cần những chi tiết cụ thể, chỉ cần những phiên bản ngắn của những truyền thuyết thôi."

"Mm, trong Vương quốc Roan."

Bộp. Bộp.

Taylor vỗ nhẹ vào đầu gối vài lần trước khi gật đầu và hỏi một câu.

"Khi nào cậu cần nó?"

"Sẽ là tốt nhất nếu nó được hoàn thành trong một hoặc hai tháng tới."

"Vậy thì tôi sẽ thử."

Taylor nhanh chóng đáp lại và Cale mỉm cười để tỏ lòng biết ơn trước khi quay đi. Anh có thể thấy Cage đang ngồi đó với nụ cười trên môi và bàn tay trong tay áo.

"Cô Cage?"

"E hèm, thiếu gia. Cậu không thèm rượu à?"

"Tôi ổn."

Cage có vẻ thất vọng trước phản ứng nhanh chóng của Cale. Có người nói vào trong đầu khi cô đang thất vọng.

- Cage! Gần đây, bọn ta có một kẻ tên Bud rất thích uống rượu! Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh sẽ giới thiệu cô với tên đó vào lần sau!

Vẻ mặt của Cage nhanh chóng trở nên vui vẻ sau khi nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu khi đứa trẻ đó đang trốn tránh Taylor, người không biết về sự hiện diện của đứa trẻ này.

Cale cảm thấy tức giận về biểu hiện của Cage thay đổi nhanh như thế nào, nhưng cậu vẫn bắt đầu nói.

"Cô Cage, nếu có thể-"

"Cái gì vậy? Cậu muốn tôi đi cùng cậu sao? Hay cậu muốn tôi trả lời câu hỏi của cậu nếu có thể? Có liên quan đến Lời thề chết không?"

"A? À, tốt. Vâng, đúng là vậy. Sao cô biết được tôi muốn hỏi gì?"

Cage bắt đầu mỉm cười với Cale, người đang hỏi với vẻ bối rối.

"Thiếu gia, vài ngày qua, giấc mơ của tôi rất đáng nhớ đấy."

Thần Chết gần đây đã đến thăm cô khá thường xuyên sau khi mất tích một thời gian.

Cage, người đã bị trục xuất nhưng vẫn được Thần Chết yêu mến, người khôngthể nào tước bỏ khả năng của mình, đã bị Thần Chết hành hạ trong vài ngày qua.

"Ngài ấy đã nói với tôi điều gì đó trong giấc mơ của tôi. Ngài ấy nói cậu sẽ đến tìm tôi. Và ngài ấy nói cậu sẽ hỏi về một lời thề từ 1.000 năm trước."

Vẻ mặt của Cale đanh lại.

Cô ấy đúng.

Như cô ấy đã đề cập, Cale tò mò về lời thề mà Sheritt đã thực hiện với Sát Long Nhân thông qua Thần chết.

Cậu tò mò về việc Thần Chết đặt lời nguyền luân hồi.

Và quan trọng nhất.

Cậu muốn biết liệu mình có thể dỡ bỏ lời nguyền hay không vì cậu có thể thi triển nó ngay từ đầu.

"Ngài ấy đã nói với tôi trong giấc mơ của tôi."

Cage đưa tay vào tay áo. Alberu lại bối rối, nhưng không ai để ý vì mọi người đều tập trung vào bàn tay của cô ấy đang đút vào tay áo của mình.

"Ngài ấy nói sẽ tặng cậu bức ảnh này khi tôi gặp lại cậu."

Một tờ giấy cuộn lại nằm trong tay Cage.

"Ngài ấy cũng nói tặng cậu cuốn sách này."

Cuốn sổ đen cũng nằm trong tay Cage.

Đây là Thần vật của Thần Chết mà Cale đã tìm thấy ở Đế quốc Mogoru.

Đó là cuốn sách chỉ có một câu được viết đi viết lại khi nữ linh mục Cage đọc nó.

Cô ấy lặng lẽ bắt đầu đọc.

"Ngươi có tò mò về phương pháp giết chết cái chết không?"

Sau đó, cô ấy nhìn về phía Cale.

"Đó là những gì cuốn sách nói. Giấc mơ ấy bảo tôi giao hai thứ này cho cậu. Đồng thời cũng nói với tôi là đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào."

Không hỏi bất kỳ câu hỏi nào?

Cale bắt đầu suy nghĩ khi nhìn vào cuốn sách đen và tờ giấy cuộn trên tay Cage.

Có nên lấy những thứ đó hay không.

Tuy nhiên, cậu cần phải cầm nó.

Cale nhận được hai món đồ trong tay Cage.

Cage bắt đầu nói khi cô đưa chúng.


"Thành thật mà nói với cậu, tôi không thể phân biệt được những gì viết trên giấy là chữ hay hình ảnh."

Cô ấy chỉ sao chép những gì mình nhìn thấy trong giấc mơ của mình.

"Tuy nhiên, ngài ấy nói cậu cần phải nhìn nó một mình, thiếu gia. Và cũng nói đừng cho ai khác xem. Tờ giấy sẽ cháy và biến mất ngay khi đưa nó cho người khác xem."

"...Loại nào..."

Rosalyn định phàn nàn rồi dừng lại.

Cale đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tôi sẽ đọc nó ở góc đó. Ngài ấy nói hãy xem nó một mình, vậy thì tôi sẽ phải làm điều đó."

"Hả?"

Alberu bắt đầu cau mày.

"Cậu thậm chí không biết nó là gì, nhưng sẽ đi mở nó trong góc?"

"Có gì sai sao?"

Cale nói như thể nó không có gì và bước đến một góc của căn phòng.

Không có ai ở xung quanh.

- Nhân loại... không có ai xung quanh ngươi hết. Nhưng chắc ta cũng không đến được? Tốt thôi, ta sẽ không đi. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết!

Cale không trả lời Raon trước khi đi đến một góc và mở.

Tờ giấy chỉ to bằng lòng bàn tay của Cale.

Cậu có thể nhìn thấy những dòng chữ được viết trên đó.

Chúng không phải là hình ảnh.

Chúng là những lời nói.

Chúng không được viết bằng một ngôn ngữ từ thế giới này.

Đó cũng không phải là tiếng Hàn.

Đó là những từ mà cả Choi Han và bất kỳ ai khác đều không thể đọc được.

Cale cũng không biết điều đó.

Tuy nhiên, Cale có thể nói đây là những lời nói.

Bằng cách nào đó cậu có thể đọc được những ngôn ngữ này.

Cale bắt đầu đọc những thứ mà bằng cách nào đó cậu có thể đọc được.

Sau đó cậu cười thầm.

<Người sử dụng năng lực cấp 1 Kim Rok Soo.>

Chết tiệt.

<Cậu có muốn trở về thế giới ban đầu của mình không?>

<Hay cậu sẽ chết trên thế giới này?>

Sau đó, câu tiếp theo.

Thực ra, phần tiếp theo không phải là một câu.

Chỉ là thời gian.

Nó đã giảm từng giây một.

Đó là thứ ngôn ngữ mà cậu không biết, nhưng bằng cách nào đó cậu có thể đọc được là nó ghi đã đến lúc.

1 giây.

Nó tiếp tục giảm từng giây một.

Thời gian đang trôi đi.

<Cậu sẽ cần phải quyết định thời điểm đếm ngược này về không.>

Cale nhắm mắt lại một lúc trước khi mở ra trở lại.

Thời gian trên tờ giấy đã giảm đi từ từ.

Vẫn còn hơn một vài tuần, không, hơn một vài tháng nữa. Tuy nhiên, thời gian vẫn tiếp tục trôi đi.

<Choi Jung Gun, Choi Han, Choi Jung Soo. Họ đều sinh vào những năm khác nhau nhưng có cùng ngày tháng năm sinh.>

Sinh nhật của Choi Jung Soo và Choi Han giống nhau sao?

Đồng tử của Cale bắt đầu rung lên.

<Choi Jung Soo và Kim Rok Soo. Hai người họ có cùng ngày sinh nhật?>

<Hai người đã chết khi cứu Kim Rok Soo, người khi đó lẽ ra phải chết.>

<Một trong số họ là Choi Jung Soo.>

Cale đã nghĩ về điều này trước đây.

Choi Jung Gun, Choi Han và Choi Jung Soo đều có quan hệ họ hàng với nhau?

Trong trường hợp đó, tại sao lại là cậu thay vì Choi Jung Soo sau Choi Jung Gun và Choi Han?

Tại sao cậu là người đến thế giới này?

<Choi Jung Soo, thời điểm đó, vốn sẽ không chết.>

Lời nói của Thần Chết đã khắc sâu trong tâm trí Cale.

<Kim Rok Soo.>

<Cậu là người được cho là phải chết.>

Cale nhớ lại những ký ức về ngày mà những người bạn của cậu đã qua đời.

Không, những ghi chép trong tâm trí cậu là những gì Cale đưa ra.

Những ký ức mà cậu dù muốn dù không cũng không thể quên được khiến đầu óc cậu choáng váng.

Đột nhiên, mọi thứ trở nên tối đen.