Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 156: C156: Trở Về (2)




On đang quan sát tình hình bằng đôi mắt của mình.

"Chị."

"Im lặng."

Em trai Hong im lặng và khuếch đại sương mù mà chỉ mình cô có thể nhìn thấy.

"Aaaaaaaa!"

"Đừng đẩy, tất cả đều ngã hết rồi, hỗn loạn quá!"

"Ugh! Chân......!"

Sương mù khuếch đại cùng với chất độc bên trong nó, làm cho những tiếng la hét xuất hiện khắp nơi.

On không thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra trong khu vực rộng lớn này, tuy nhiên, cô đang cố gắng chú ý đến chuyển động của mọi người bằng cách sử dụng sương mù của mình càng nhiều càng tốt.

Hai đứa trở lại Đông lục địa ngay.

On nhớ lại những gì Cale đã nói với em trai cô và cô.

Ta sẽ khiến tộc Mèo sương mù phải trả giá cho hành động của chúng. Đó là ý muốn của ta và ta sẽ làm điều đó cho dù có thế nào đi chăng nữa.

Tộc Mèo sương mù.

Khi nghĩ về tộc mình, nơi mà cô bé đã trốn thoát cùng với em trai. Họ bị xua đuổi vì họ là dị nhân và tộc đã cô lập họ để họ không thể đi chơi với bất kỳ ai hoặc học tập bất cứ thứ gì.

Họ phải học những điều mà lẽ ra họ phải học khi là thành viên của tộc Mèo sương mù bằng cách lén lút liếc trộm những chú Mèo khác đang học.

Cô đã cảm thấy đủ loại cảm xúc sau khi nghe Cale nói anh ấy sẽ khiến tộc Mèo sương mù phải trả giá. Cô đã cảm thấy tức giận, vui mừng, cũng như sợ hãi.

Sau đó cô đã nghe những gì Cale nói tiếp theo.

Ta sẽ cho hai đứa một cơ hội để quyết định. Hai đứa có muốn thấy tộc Mèo trả giá cùng với ta không?

Cale đã cho chị em họ một cơ hội để tự quyết định.

Tự bàn với nhau và suy nghĩ kỹ về những gì mấy đứa muốn làm. Nhân tiện, chuyện đó sẽ không phải là một cảnh đẹp đối với trẻ nhỏ như hai đứa.

Sau đó anh ấy bảo họ hãy cho anh ấy biết sau khi họ đưa ra quyết định của mình.

Từ trước đến giờ On vẫn im lặng và không bàn bạc bất cứ điều gì liên quan đến chuyện đó với em trai Hong của mình.

Hong có vẻ muốn đề cập đến chủ đề này nhiều lần, nhưng On nghĩ cô cần phải làm gì đó trước đó.

Mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Đôi mắt cô lấp lánh khi đang quan sát sương mù.

Mình không thể trở lại đó trong khi vẫn không có thay đổi được.

Lần cuối cùng khi họ đối mặt với tộc Mèo tại Lâu đài Ánh sáng... On không muốn trở về quê hương của mình, thực ra, địa ngục, đó có lẽ là một thuật ngữ tốt hơn cho nơi đó, khi nơi đó vẫn giống như trước.

Đôi mắt cô nhìn vào màn sương mù đang tràn ngập tiếng la hét trở nên sâu hơn và bộ lông của cô đang dựng đứng thẳng lên khi tiếp tục suy nghĩ và quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.

"Chị."

Bộp.

Cô cảm thấy có gì đó ấm áp bên cạnh mình.

On quay đầu lại thì thấy Hong đang cười với mình.

"Em cũng sẽ làm điều đó với chị!"

On có thể cảm thấy chất độc yếu của Hong thêm vào sương mù của mình. Họ đang sử dụng những chất độc yếu nhất của Hong của hiện tại.

Chất độc theo sương mù tiếp tục lan rộng.


Ánh mắt Hong rạng rỡ nhưng kiên quyết và tiếp tục nói với chị gái On, người đang nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cậu bé.

"Anh ấy đã nói đó không phải là điều mà chị có thể làm một mình và nói chúng ta hãy làm điều này cùng nhau!"

Đó là điều mà Cale đã nói khi bảo On và Hong quyết định.

Và nếu quá khó để quyết định giữa hai đứa, hãy hỏi ta, Choi Han, Eruhaben-nim, Ron, thực sự, bất kỳ ai cũng được. Tất cả bọn ta sẽ suy nghĩ nó cùng với hai đứa. Ta chắc bất kỳ ai ngoài ta cũng sẽ rất vui nếu hai đứa yêu cầu họ giúp đỡ.

Hong thậm chí còn cười rạng rỡ hơn sau khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt của chị gái mình.

Hong đã trốn sau On và run rẩy vì sợ hãi khi họ gặp tộc Mèo tại Lâu đài Ánh sáng.

Đứa trẻ này đã trốn trong khi mọi người khác chiến đấu. Ngay cả Raon, người nhỏ hơn cậu bé cũng đã chiến đấu hết mình. Hong đã tham gia cuộc chiến sau đó, nhưng không thể quên việc mình đã dựa dẫm vào chị gái mình trong nỗi sợ hãi khi bắt đầu.

... Mình luôn trốn sau lưng chị.

Đó là lý do tại sao cậu bé đã có một cuộc trò chuyện bí mật về điều này với Raon, người em út của họ.

Không sao đâu. Được như vậy là được rồi! Có những lúc ta cũng như vậy! Đây là những gì nhân loại đã nói với ta!

Raon đã tiếp tục với một giọng điệu rất uy nghiêm.

Hắn nói chúng ta trốn hay chạy cũng được vì chúng ta còn nhỏ! Hắn nói ngay cả một con Rồng vĩ đại và dũng mãnh như ta làm hành động đó cũng không sao vì ta vẫn còn nhỏ! Hắn nói mọi thứ đều ổn miễn là chúng ta không làm điều xấu!

Thật sự?

Đúng rồi! Sau này chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu! Sử dụng thiết bị liên lạc và tập hợp mọi người lại với nhau như nhân loại nếu ngươi cảm thấy sợ hãi! Sau đó, sử dụng lợi thế số của chúng ta! Chúng ta có nhiều người hơn ở bên mình!

Hong không thể hoàn toàn đồng ý với nhận xét của Raon, nhưng nó đã khiến cậu bé cảm thấy tốt hơn.

Đó là vì chị gái On của cậu không phải là người duy nhất ở bên cạnh mình nữa.

Cậu bé đã vô thức núp sau lưng chị gái mình tại Lâu đài Ánh sáng vì sợ hãi và suy nghĩ trở nên hỗn loạn sau khi nhìn thấy những con Mèo khác, nhưng bây giờ nó cũng có nhiều người lớn đáng tin cậy ở bên cạnh.

Nhân loại yếu ớt nói làm vậy cũng được vì cả ba chúng ta đều còn nhỏ! Hắn nói có thể hành động như vậy ngay cả khi chúng ta đã trở thành người lớn!

Raon có thể chấp nhận điều đó một cách dễ dàng...

Hong cười rạng rỡ nhất có thể về phía chị gái On, người không thể chấp nhận được điều đó.

Sau đó, cậu bé dán cơ thể của mình gần hơn vào người chị hơn. Nó muốn ở bên cạnh cô lúc này thay vì trốn sau lưng cô.

Hong cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chị gái mình thả lỏng đôi mắt và bắt đầu mỉm cười. Hong nghĩ sẽ thật tuyệt nếu mọi người có thể cười như thế này.

Nếu tính theo tuổi của con người, nó đã chín tuổi. Mèo con đẩy người chị gái mình. Sau đó nhìn về phía trước và bắt đầu nói.

"Chị! Đó là ông nội Ron!"

Hong có thể nhìn thấy Ron và Beacrox đang đi qua màn sương mù.

Hong bắt đầu mỉm cười khi nhìn theo bóng lưng của họ.

Chị ấy đã biết!

Sương mù đã di chuyển sang một bên để Ron và Beacrox không chạm vào chất độc từ lâu trước khi Hong nói.

Hong tự hào về On là người mạnh hơn mình và quan sát lưng của Ron và Beacrox như đang chạy về phía trước mà không chút do dự vì họ tin tưởng vào On.

"Aaaaaa!"

"Sương mù, sương mù sẽ không biến mất!"

Những người thậm chí không thể nhìn thấy trước mắt mình 1 mét vì sương mù không có đủ điều kiện để nghĩ về con đường hẹp được tạo ra cho Ron và Beacrox này.

Nó giống như địa ngục với những tiếng la hét thất thanh xung quanh họ.

Cảnh tượng này đủ khiến bất kỳ ai nhìn từ xa ớn lạnh.


"Mình không ngờ mấy người đó lại mạnh đến mức này."

Cale vẫn tiếp tục nhìn vào chiến trường ngay cả sau khi nghe lời nhận xét đó. Vì sương mù nên cậu không thể nhìn rõ, nhưng thực tế là Vua lính đánh thuê Bud đang bận ra lệnh cho lính đánh thuê khi bắt đầu sương mù, chắc chắn mọi thứ không quá tệ.

Và không có lý do gì để nó tệ cả.

Cậu biết Ron và Beacrox chắc chắn đã đi về phía trước và điều đó có nghĩa là không có gì phải lo lắng.

Cậu lại nghe thấy người bên cạnh nói.

"Tôi đoán lần này cậu sẽ không để họ bỏ đi đâu."

Cale quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Rồng lai dưới mũ trùm đầu của mình. Tình trạng của tên này dường như đã trở nên tồi tệ hơn trong một thời gian ngắn họ không gặp nhau.

Tuy nhiên, ánh mắt rất bình tĩnh. Trên thực tế, cũng có một chút sinh khí mờ nhạt trong đó.

Cale đáp.

"Tại sao ta lại dễ dãi với họ?"

Cậu là ai mà phải dễ dãi với Arm?

Cale đang nghĩ cậu không ở trong tình huống dễ dãi với bất kỳ ai. Trận chiến này sẽ không kết thúc cho đến khi một bên bị tiêu diệt.

Quan trọng nhất...

"Đây không phải là trận chiến của ta. Ta không phải can thiệp. Ngươi không đồng ý sao?"

Cale quay đầu về phía Choi Han, người đang lặng lẽ đứng sau lưng cậu và Choi Han nhìn vào tòa nhà trên vách đá nơi Beacrox vừa nhảy xuống, đáp.

"Tôi đồng ý với cậu."

Cale gật đầu trước câu trả lời của Choi Han và tiếp tục nhìn.

Lần này cậu đã quyết định giao mọi thứ cho Ron.

Đó là điều đúng đắn.

Tại sao?

... Đó là nhà của ông ấy.

Ron và Beacrox đã trở lại nơi họ sinh ra và lớn lên lần đầu tiên sau gần hai mươi năm.

Cale quyết định lặng lẽ theo dõi sự trở lại của họ.

Ánh mắt cậu nhìn theo làn sương mù vẫn tiếp tục lan rộng cho đến khi nó gần chạm ranh giới thứ ba.

Những người chạy bên trong lớp sương mù đó cũng chỉ nhìn về phía trước.

Beacrox nhìn theo bóng lưng của cha mình.

"Aaaa!"

Máu bắn tung tóe và rơi xuống đất cùng với tiếng hét.

Máu chảy ra từ con dao găm của Ron. Cha anh thậm chí không thèm liếc nhìn giọt máu lần thứ hai và tiến về phía trước.

Lúc đó cũng vậy.

Cũng giống như ngày họ phải chạy.

Ngày hôm đó cha anh chỉ nhìn về phía trước và chạy mà không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh.

Anh không nhìn thấy những lá cờ gia tộc đang cháy và xé nát sau lưng mình. Anh không nhìn thấy những tòa nhà đang cháy và đổ nát.


Ngay cả với những xác chết lạnh lẽo của các thành viên trong gia tộc họ đang nằm ở khắp nơi quanh họ...

Cha anh chỉ có thể chạy về phía trước.

Beacrox, người đã theo sau ông ta biết quá rõ lý do cho hành động của cha mình là gì.

Ông ấy cần phải cứu mình.

Ron cần ít nhất phải cứu Beacrox sau khi hứa với người vợ sắp chết của mình.

Đó là lý do tại sao cha anh đã chạy về phía trước mà không nhìn xung quanh.

Beacrox tập trung vào lưng của cha mình khi ông chạy về phía trước mà không nhìn lại xung quanh nữa. Không giống như lần trước, bây giờ anh có thể nhìn thấy vai của cha mình ngay cả khi chạy phía sau ông ấy, nhưng vì một lý do kỳ lạ nào đó, anh không thể rời mắt khỏi tấm lưng của cha đã nhỏ hơn nhiều so với lần trước.

Cha anh, người từng là tộc trưởng của gia tộc Molan, đã làm đủ mọi công việc ở Tây lục địa và thậm chí cuối cùng trở thành người hầu. (Ở đây để là người hầu vì theo mình biết phải làm việc lâu và có sự tin tưởng thì mới trở thành quản gia của một gia tộc được.)

Tuy nhiên, cậu bé Beacrox biết cha đi ra ngoài hàng đêm và theo cậu một ngày để xem ông lau con dao găm của mình.

Đương nhiên, Beacrox đã bị cha phát hiện.

Ngay cả lúc này, Beacrox cũng không đủ sức để che giấu sự hiện diện của mình với cha mình. Cha đã nói những lời này khi họ nhìn nhau.

Vào và ngủ đi. Ngày mai con cũng sẽ mệt mỏi như ngày hôm nay đấy.

Beacrox đã khá vất vả khi phải làm đủ mọi công việc trong nhà bếp vì khi đó anh mới bắt đầu học về làm việc trong nhà bếp. Mỗi ngày đều mệt mỏi và khó khăn.

Tuy nhiên, anh có một cảm giác kỳ lạ mệt mỏi mà cha mình đề cập không phải là nói về việc làm việc trong gia tộc Henituse.

Anh nghĩ rằng cùng bản thân mình cũng có thể hiểu được những gì ông ấy đang nói khi đề cập đến việc mệt mỏi.

"Hôm nay tôi không mệt chút nào."

Trong những ngày qua, Beacrox đã không thể ngủ yên nhưng anh không hề thấy mệt mỏi. Cơ thể anh nặng nề nhưng trái tim lại đập hoang dã hơn bao giờ hết.

Chiến trường hỗn loạn vì sương độc.

Không có mấy người có thể bắt gặp hai người đang lén lút chạy về phía trước xuyên qua lớp sương mù kia.

Không có nhiều người mạnh ở đây.

Anh không thể cảm nhận được bất kỳ têb mạnh nào như Rồng lai đã nói trước đó.

Là một cơ sở lén lút thu thập thông tin về lục địa và chia sẻ tiền hoa hồng, căn cứ bí mật tại toà nhà cũ của Molan có nhiều quản lý cấp trung và người làm cấp thấp hơn bất kỳ cá nhân cấp cao nhất nào.

Khóe môi Beacrox nhếch lên.

Anh đã không cảm thấy gì khi nghe Rồng lai nói nơi ở trước đây của Molan. Tuy nhiên, bây giờ anh thấy những lời đó thật khó chịu khi anh trở về toà nhà của Molan.

Nơi ở trước đây của Molan.

Anh không thể để điều đó xảy ra.

Beacrox cũng có thể nghe thấy giọng nói của cha mình.

Nó gần giống như một tiếng thở dài.

"...Cuối cùng."

Beacrox nhìn về phía trước sau khi nghe nhận xét trong vô thức của cha mình.

Họ đã đi theo con đường xuyên qua sương mù và đã đến cổng.

Cánh cửa bằng gỗ chắc chắn mà lẽ ra có gia huy Molan trên đó giờ lại có thêm một Ngôi sao trắng trên đó.

Ron, người chỉ nhìn về phía trước khi chạy, cảm thấy ngột ngạt khi nhìn vào cánh cửa đó.

Ông có thể quay lại không?

Ông đã không biết bao nhiêu lần nghĩ đến việc trả thù nhưng vì một lý do kỳ quái nào đó, ông chưa bao giờ nghĩ mình có thể quay trở lại nơi này.

Ông thậm chí chưa bao giờ mơ về nó.

Tuy nhiên, ông đã trở lại.

Ông sẽ có mặt tại dinh thự của gia tộc Molan chỉ trong vài bước nữa.

Đây là nơi Ron được sinh ra.


Đây là nơi ông sống cùng với cha, mẹ, bà, ông, anh chị em họ, chú, dì cũng như nhiều bạn bè.

Đây là nơi ông sống với vợ và là nơi con trai ông được sinh ra.

Biểu cảm của Ron từ từ cau lại.

Ông di chuyển một chân để tiếp tục di chuyển.

Đó là vào thời điểm đó.

Bộp. Bộp.

Ron nhìn thấy một người chạy ngang qua mình.

Đó là con trai của ông.

"Đó là kẻ thù! Kẻ thù đã đến được đây!"

"Thi triển ma pháp. Nhanh lên!"

"Không! Chúng ta không thể nhìn thấy đồng minh của mình ở đâu được hết!"

"Chúng ta cũng không thể ngắm bắn được! Chết tiệt!"

"Không, chỉ cần chặn tên đang lao về phía cổng là được rồi!"

Những kẻ địch trên đầu tường không thể che giấu được sự bàng hoàng khi Beacrox chạy về phía cổng chính.

Ron dừng lại và xem quan sát.

Ông cảm thấy như đó là điều mình nên làm.

"... Ha!"

Sau đó cười.

Beacrox lấy ra thanh trường kiếm của mình. Anh vung kiếm về phía thứ đang cản đường mình.

Bàaaaang!

Ron nhìn ngôi sao trắng trên cánh cửa bị thanh kiếm của con trai mình phá hủy bằng một tiếng nổ lớn.

Bây giờ có một cái lỗ ở giữa cổng chính lớn.

Beacrox dùng kiếm đẩy cánh cổng sang một bên.

Kéttttt-

Ron có thể nhìn thấy những kẻ thù đang dùng vẻ mặt kinh ngạc tiến đến và khẩn trương khi cánh cổng mở ra.

Tuy nhiên, ông đã nhìn mặt con trai mình trước.

Beacrox nở một nụ cười gượng gạo khi chỉ tay qua cổng.

"Cha, chúng ta trở về nhà."

"......Đúng vậy."

Ron nhìn vào nóc tòa nhà trung tâm bị cháy năm xưa nhưng có vẻ vẫn hoàn hảo.

"Chúng ta đã trở lại."

Cuối cùng.

Cuối cùng thì ta cũng đã trở về nhà.

Chúng ta trở lại nhà của mình.

Chúng ta đang trở lại một nơi mà ta đã nghĩ không bao giờ có thể trở lại được nữa.

Ron, mái tóc đã bạc trắng trong mười lăm năm qua, khóe môi khẽ run đứng đó. Ông nhìn về phía những kẻ thù đang chạy về phía mình và nói với con trai mình.

"Chúng ta cùng nhau vào nhà của mình nào."

"Vâng thưa cha."

Ron và Beacrox.

Hai người họ vào căn cứ bí mật của Arm, không, vào ngôi nhà đã mất của họ.