Choi Han cẩn thận tránh xa những người khác cũng như kẻ thù. Sau đó, cậu di chuyển ra phía sau Sayeru và che giấu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.
Cậu không thể che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình vì không có phép tàng hình xuất sắc như Ron. Tuy nhiên, những người khác đã giúp cậu ta.
Cale, Mary, Raon và Eruhaben.
Họ bày ra sức mạnh và hiện diện của họ nhiều nhất có thể, dễ dàng làm cho Choi Han che giấu hiện diện của mình giữa họ.
Choi Han có thể nhìn thấy lưng của Sayeru. Cậu từ từ nâng kiếm qua vai và hướng mũi kiếm về phía trước như đang cầm một ngọn giáo.
Hả? Choi Jung Soo, cậu lại về nhà nữa sao? Tôi đã nói trước chúng ta sẽ đi tụ tập mà.
Haha. Tôi xin lỗi, tiền bối! Tôi có việc phải làm! Khi tôi hoàn thành việc này, nó sẽ là phần thưởng của tôi!
Không,sao đâu. Làm thế nào tôi có thể lợi dụng một người kiếm được ít hơn tôi chứ? Lần sau cậu rảnh nhớ quay lại. À! Mang theo Kim Rok Soo nữa! Tên khốn đó luôn biến mất ngay sau giờ làm việc. Cậu ta đi đâu vậy?
Vâng! Tôi hiểu rồi! Vậy bây giờ tôi ra ngoài đây!
Cậu nhớ lại một trong những ký ức của Choi Jung Soo.
Sau khi gặp khó khăn trong công việc với Kim Rok Soo khi mới vào công ty, cậu ấy đã về nhà ngay sau khi kết thúc công việc một lúc sau khi đã quen với công việc.
Có những đồng nghiệp muốn cậu ta cùng tụ tập với họ sau giờ làm việc vì cậu ta là một chàng trai thân thiện, nhưng cậu ta luôn từ chối và đi đến chỗ riêng của mình. Chỉ có Kim Rok Soo và trưởng nhóm biết lý do cậu ta phải về thẳng nhà.
Nói thẳng ra, nhà của cậu ấy không lớn.
Công ty đặt tại Seoul nằm quanh biên giới trung tâm của khu vực bị phá hủy và khu vực này vẫn còn nguyên vẹn, nhà của Choi Jung Soo cũng ở xung quanh đó. Ngôi nhà của cậu ta là một căn nhà nhỏ một phòng ngủ trong một tòa nhà hầu như không giữ được hình dạng như một biệt thự.
Tòa nhà trông cũ kỹ giống như những tòa nhà trong bộ phim về ngày tận thế mà cậu ta đã từng mong muốn trước khi thế giới thay đổi, nhưng những người sống bên trong rất vui vẻ.
Ôi, Jung Soo. Con đang trên đường về nhà à?
Đúng! Hôm nay công việc kết thúc sớm, haha!
Tốt tốt. Con nhớ ghé lấy kim chi cải thảo nha. (radish kimchi)
Cảm ơn bà! Kim chi củ cải của bà là ngon nhất đấy!
Aigoo, món kim chi củ cải của bà không có gì đặc biệt hết. Bà đáng ra nên cho con nhiều thứ hơn vì chúng ta được sống yên bình nhờ có con đấy.
Bà lão trông rất hạnh phúc khi cảm ơn cậu ta. Choi Jung Soo không thể không cười đáp lại.
Cậu nhìn quanh rồi đi vào biệt thự.
Mọi người ở đây dường như thoải mái hơn khi công ty của cậu ở gần đây. Đó là cách thế giới từ từ phục hồi sức sống và bắt đầu có hy vọng cho tương lai.
Những người đi dạo quanh biệt thự này đều có vẻ vui mừng và trời cũng dần hừng sáng.
Choi Jung Soo nhìn một chút rồi đi về phía phòng ngủ duy nhất của mình với những bước chân nhẹ nhàng và sảng khoái.
Cậu ta tắm rửa sạch sẽ một chút rồi mới ngồi vào bàn làm việc.
Choi Han nhớ rõ thứ trên bàn của Choi Jung Soo.
Choi Jung Soo cầm bút lên.
Sẽ có người khác làm việc này nếu mình không làm sao? Mình nói đúng chứ?
Không ai biết cậu ta đang nói chuyện với ai, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục viết vào cuốn sổ trước mặt.
Cậu ta đang viết lại những đòn võ và kiếm thuật cổ xưa mà gia đình Choi đã rèn luyện trong nhiều thế hệ.
Đã có rất nhiều trang đã được viết. Có một số nét vẽ nguệch ngoạc, những dòng ghi chú và rất nhiều hình ảnh.
Choi Han nhớ lại những cảm xúc của Choi Jung Soo khi viết vào sổ tay. Choi Jung Soo muốn để lại nó cho thế giới.
Không, là muốn nó được tiếp tục.
Mặc dù mình là người duy nhất còn lại...
Mặc dù bây giờ cậu chỉ có một mình... Mặc dù gia đình và anh em họ của cậu đều đã rời đi trước...
Chúng ta vẫn cần để lại ghi chép về những gì chúng ta đã làm.
Những điều mà dòng họ Choi đã làm.
Họ đã nghiên cứu võ thuật và kiếm thuật cổ xưa của Hàn Quốc và luyện tập ngày đêm để đưa chúng trở lại thế giới.
Choi Jung Soo muốn tiếp tục điều đó.
Choi Jung Soo, người bị bỏ lại một mình vẫn vui tươi (bright) và tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, tuyệt vọng, buồn bã và cô đơn vẫn chôn giấu bên dưới những cảm xúc đó.
Cậu ấy đang chăm chỉ ghi lại nghiên cứu võ thuật của gia đình mình mà cậu còn nhớ.
Choi Han đã theo dõi tất cả, và nhờ Choi Jung Soo, cậu có thể biết những gì dòng họ Choi đang cố gắng bỏ lại phía sau và tiếp tục tiến lên.
Cậu nhớ lại ký ức đó và thực hiện cùng một quyết định mà Choi Jung Soo đã thực hiện.
Nếu mình tiếp tục nó, điều đó có nghĩa là gia đình và anh em họ của mình sẽ không biến mất khỏi thế giới này. Miễn là mình vẫn tiếp tục những gì họ đang làm, họ sẽ còn sống trên thế giới này và ở bên cạnh mình.
Khoảnh khắc suy nghĩ đó khắc sâu trong tim Choi Jung Soo như một hình xăm...
Cậu đã tạo ra Miru trắng của mình.
Cảm xúc, suy nghĩ và nỗ lực của cậu...
Choi Han đã hiểu cặn kẽ tất cả.
Sau khi hiểu Choi Jung Soo, cụm từ Sát Long nhân, Nelan Barrow hay Choi Jung Gun đã để lại trong cuốn nhật ký của người ấy lại hiện lên trong tâm trí Choi Han.
<Tôi đặt cả trái tim mình vào sức mạnh của mình.>
Nó dường như là một câu ngẫu nhiên chen giữa một câu chuyện quan trọng.
Tuy nhiên, cụm từ đó vô cùng mạnh mẽ.
Nó thậm chí còn cảm thấy mạnh mẽ hơn khi cậu nghĩ về Từ bỏ cuộc sống của mình và Kiếm Thảm họa.
Lần đầu tiên đọc nhật ký của Choi Jung Gun, cậu đã tự hỏi tổ tiên này của mình đang cố gắng làm gì.
Cậu đã tức giận về việc tổ tiên của mình đã coi việc hy sinh bản thân là bình thường như thế nào.
Đương nhiên, cậu vẫn không hiểu điều đó, nhưng cậu cảm thấy có thể hiểu được một chút tổ tiên của mình đang nghĩ gì.
Ooooooooong-
Một thảm họa tự nhiên bắt đầu ập đến bên trong thanh kiếm của Choi Han.
Đây là sức mạnh cổ đại mà Choi Jung Gun đã tạo ra bằng cách chuyển phần lớn sinh lực của mình. White Star, người được thừa hưởng sức mạnh đó đã tạo ra nửa thanh kiếm thảm họa này cho Sát Long nhân giả, Syrem.
Mặc dù Choi Jung Gun không phải là người tạo ra một nửa sức mạnh này, nhưng Choi Han đã nhận ra suy nghĩ của Choi Jung Gun.
Cậu cố gắng hiểu tại sao mình lại tạo ra thảm họa thiên nhiên này, sức mạnh hủy diệt thế giới này.
Bây giờ, ít nhất cậu đã hiểu một chút về nó.
Ông ấy là một người đã mất tất cả mọi người ngoài người bạn thân của mình, Rồng.
Ông ấy là một người đã chết mà không để lại một đứa con của riêng mình.
Tuy nhiên, ông ấy vẫn tiếp tục cái tên Sát Long Nhân.
Choi Han đã thêm Yong của Choi Jung Soo vào thảm họa đang tụ lại trong thanh kiếm của mình.
Và cuối cùng, cậu cũng thêm aura đen của mình vào đó.
Yong đã trở nên hung bạo vì thảm họa thiên nhiên từ từ biến thành màu đen. Khoảnh khắc Yong đen cuối cùng xuất hiện ở mũi kiếm của mình mở hàm về phía kẻ thù...
"...Chết tiệt!"
Cơ thể Sayeru bắt đầu run lên khi White Star cảm nhận được một sức mạnh vô cùng mạnh đằng sau mình.
"Tại sao ngươi lại ngạc nhiên như thế?"
Cale đang cười nhạo vẻ mặt cứng đờ của White Star và đứng đó với ngọn giáo xanh trên tay, nhưng White Star lần này không trả lời Cale.
"Đi xuống."
Hắn nắm lấy lưng Sayeru.
"Hả, ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Sau đó hắn ném Sayeru đang ngạc nhiên xuống đất.
Àoooooooo-
Bức tường gió bao quanh Sayeru và nhanh chóng đưa hắn đến chỗ Ảo ảnh sư Elisneh và những người khác đang đứng.
Sau đó, White Star quay lại và bay lên không trung với gió của mình.
Shhhh-
Ngọn giáo xanh bay ngang qua chỗ hắn vừa đứng.
White Star bình thường sẽ khinh thường Cale, người có sức mạnh mạnh như vậy nhưng lại không trúng được hắn vì đòn ném giáo vừa rồi quá tệ, nhưng bây giờ hắn không có thời gian cho việc đó.
White Star nhìn Choi Han.
Ầmmm-
Bầu trời đã khóc. Cảm giác như sấm sét sẽ ập xuống bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, ở một nơi mà gió lặng lẽ tụ lại không giống như những tiếng ầm ầm... Ánh mắt của White Star hướng về thanh kiếm của Choi Han, Yong đen đang chĩa vào mình.
"... Sức mạnh của ta sao?"
Hắn cảm nhận được sức mạnh của Kiếm Thảm họa bên trong Yong đó.
Một nửa sức mạnh của Kiếm Thảm họa hắn đã đưa cho Syrem Sát Long nhân giả, người mà hắn đã tạo ra để thay thế số phận của mình nhằm duy trì sự cân bằng của thế giới rõ ràng tồn tại bên trong Yong đó.
"...Không. Đây không phải là sức mạnh của ta."
Tuy nhiên, đó không phải là sức mạnh mà hắn đã tạo ra.
Nó khác hoàn toàn.
Nó không hề có được một nửa sức mạnh của hắn trong đó.
Hắn có thể cảm nhận được thứ gì đó bên trong Yong đen này.
Cảm giác mà mình đã có khi nhận được Kiếm Thảm họa-!
Ẩn sâu trong ký ức của hắn về một thời xa xưa... Đó là thời điểm mà cuối cùng hắn đã thay thế vị trí của mình với tư cách là Sát Long Nhân. Hắn đã nhận được vương miện và sức mạnh từ Sát Long nhân đời trước vào thời điểm đó.
Khoảnh khắc kích hoạt Kiếm Thảm họa, một trong những sức mạnh đó, hắn rất phấn khích trước sức mạnh mạnh mẽ nhưng lại tức giận vì không thể để cho cả thế giới biết được nó.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể quên được cảm giác hồi hộp khi lần đầu tiên đối mặt với sức mạnh tuyệt vời đó.
Nhưng tại sao hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đó đến từ Swordmaster này?
"Nó là của mình nhưng cũng không phải của mình."
Có những thứ khác ngoài sức mạnh của thảm họa trong đó. Choi Han đã tiến một bước về phía White Star thay vì đáp lại câu nói đó.
Thảm họa bên trong thanh kiếm của cậu là lần đầu tiên di chuyển cùng với bước đó.
Đây là của chúng ta.
Yong được nâng người lên khi cậu bước thêm một bước nữa.
Choi Jung Gun đã vứt bỏ phần đời còn lại của mình để chuẩn bị cho khả năng một White Star khác có thể xuất hiện trên thế giới.
Choi Jung Soo đã hy vọng sẽ bảo vệ thế giới cùng với Yong, thứ mà cậu ta đã tạo ra từ tập hợp các món đồ của dòng họ mình để lại.
Choi Han không có mục tiêu lớn như hai người họ.
Yong đen lóe lên khi aura của Choi Han được thêm vào.
Mình muốn được hạnh phúc như bây giờ.
Choi Han tiến thêm bước thứ ba.
Thanh kiếm của cậu hướng lên bầu trời. Sau đó cậu nhìn những người bạn của mình vào lúc này.
Mana vàng của Eruhaben, mana đen của Raon và Rồng đen của Mary. Họ đang đợi Choi Han và Choi Han đã đáp lại họ.
Thanh kiếm và Yong đen hướng lên trời từ từ chém xuống White Star.
"Roooooar-"
Cơ thể đầy sức mạnh của Yong đen vặn vẹo và nhanh chóng phóng về phía White Star.
"Đi!"
Sức mạnh của Raon và Mary cũng bắn về phía White Star khi Eruhaben hét lên.
Bắc, Nam, Đông và Tây. Những đòn tấn công mạnh nhất hướng về White Star từ khắp bốn hướng.
Ánh mắt của White Star vẫn tập trung vào Choi Han ngay cả lúc đó.
Một người trông giống với Sát Long nhân đầu tiên và biết cách đọc dòng chữ đó. Kẻ khốn nạn đã có thể biến Kiếm Thảm họa thành một sức mạnh hoàn toàn mới.
Ngoài ra, một người mà thời gian của hắn bị bóp méo giống mình.
Tên khốn đó đang nhếch mép với mình.
Tên đó cũng đang nói gì đó. Hắn không thể nghe thấy giọng nói đó đang nói gì, nhưng hắn có thể đọc được môi và hiểu được.
"Mặc dù sấm sét không thể bảo vệ ngươi."
Hắn không phải là một người tốt.
Tên khốn này khác với Cale.
Người dân của lãnh địa trên mặt đất này đều sẽ chết nếu White Star giáng đòn sấm sét của hắn vào lúc này. Tên khốn này đã cười ngay cả khi biết điều đó.
White Star vươn tay về phía bầu trời.
Bàaaaaang-!
Một tiếng nổ lớn bao trùm bầu trời.
Mọi người có thể thấy một tiasét lớn giáng xuống mặt đất. Tia sét đã giáng xuống một người duy nhất.
Tia sét vẫn còn được liên kết với bầu trời đen. Người đó dường như đã trở thành tia sét của chính mình.
"Roooooar!"
Rồng Xương Đen lao về phía tia sét đó.
Đôi cánh của con Rồng bị xé toạc và xương nổ tung. Một cơn sóng thần gồm ánh sáng vàng và đen trộn lẫn với nhau và tấn công từ phía trên con Rồng.
Những tia sét trắng pha trộn với ánh sáng vàng và ánh sáng đen để tạo ra một luồng gió mạnh.
Và cuối cùng...
Một thứ rõ ràng là một con Rồng nhưng trông khác với bất kỳ con Rồng nào mà hắn đã từng thấy trước đây đang mở rộng miệng và nhào vào người hắn.
Bababababaaaaang!
Tất cả các loại ánh sáng trộn lẫn với nhau và va chạm. Yong đen tiếp tục nuốt chửng những ánh sáng đó ngay cả trong những vụ nổ. Những vụ nổ vẫn tiếp tục.
Như những vì sao đang nổ tung.
Choi Han nhìn về phía bữa tiệc ánh sáng. Cậu có thể nhìn thấy White Star, người đã bao phủ cơ thể mình bằng tia sét của mình. Hắn đang sử dụng tia sét đó để bảo vệ cơ thể của mình, đồng thời tiêu diệt từng đòn tấn công một.
"Hả?! Rồng khác!"
Mọi người đã nhìn thấy một Yong đen khác ngay lúc đó.
Yong đen thứ hai đó cũng lao về phía tia sét.
Người đã tạo ra Yong đó yếu ớt hạ kiếm xuống và lẩm bẩm một mình.
"Một lần nữa. Khụ!"
Máu bắt đầu chảy ra từ miệng Choi Han.
Cậu có thể cảm thấy tấm của mình bắt đầu rung lên. Đây dường như là phản ứng của việc sử dụng nhiều sức mạnh cổ đại của một người.
Tấm của mình rất mạnh. Đó là lý do tại sao nó chỉ ở mức này.
Có một chút gánh nặng cho cơ thể của cậu vì đã sử dụng nhiều nó trong lần đầu tiên của mình.
Cậu bị chảy máu nhưng không quá khó khăn.
Đó chỉ là tác dụng phụ của việc kết hợp sức mạnh của ba người, những thứ mà họ đã để lại với nhau.
Đó là lý do tại sao cậu nhận ra cơn đau của Cale.
Một người yếu ớt phải cảm thấy đau như thế này sao?
Choi Han nhìn về phía White Star.
"Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể chạm vào cơ thể của ta?"
White Star tức giận trừng mắt nhìn Yong đen của Choi Han.
"Một lần nữa!"
Eruhaben và Raon chuyển hóa mana của mình một lần nữa và phóng một ngọn giáo lớn về phía White Star. White Star khinh thường hai con Rồng.
"Ta sẽ lấy tất cả những gì ngươi có!"
White Star chế nhạo với nụ cười điên cuồng trên khuôn mặt.
Mana của Raon và Eruhaben lại đánh trúng tia sét của hắn.
"Giữ nó!"
"Ta biết rồi, Rồng vàng! Ta sẽ kiên trì!"
Hai bàn chân trước của Raon đang run lên. Lưng của Eruhaben bắt đầu ướt.
Những người bên dưới đã xem những ánh sáng kết hợp lại với nhau cũng như Yong đen tấn công những ánh sáng kết hợp đó.
Khi tầm nhìn bị bao phủ bởi ánh sáng vàng rực rỡ và ánh sáng đen tối...
"Hahaha! Cho dù ngươi có cố gắng bao nhiêu lần, cho dù có nghĩ ra bao nhiêu sức mạnh mới, ngươi cũng không thể đánh bại ta!"
White Star đã phá hủy sức mạnh của hai con Rồng dù cho không thể nhìn thấy chúng rõ ràng.
Sau đó hắn khinh thường Yong đen đang tiến về phía mình.
Yong đen đầu tiên đã bị tiêu diệt bởi tia sét. Yong đen thứ hai mở miệng và lao về phía trước theo cách tương tự.
White Star chế nhạo và nhận đòn tấn công.
"Đến đây! Tiếp tục tấn công! Ta sẽ huỷ d-"
Tuy nhiên, hắn không thể nói hết câu của mình.
Bên trong miệng của Yong đen mở ...
Một sức mạnh rất nhỏ đã bị những sức mạnh lớn khác che giấu nằm trong miệng Yong.
Nó thật mờ nhạt và chỉ dày như một mũi kim.
"Từ khi nào-!"
White Star bắt đầu cau mày.
Bên trong miệng của Yong đen mở ...
Là một ngọn giáo mỏng màu xanh lam. Yong đen lao vào sấm sét với ngọn giáo xanh.
Rắc rắc, rắc rắc!
Sức mạnh nhỏ bé đó đã đào sâu vào tia sét. Nó tạo ra một khoảng trống nhỏ và tiếp tục đẩy về phía trước.
Ngọn giáo này nhỏ đến mức White Star cũng không để ý có một cỗ sức nước mạnh ngưng tụ hết lần này tới lần khác.
Sức mạnh ẩn giấu bên trong Yong đen từ từ bắt đầu lộ diện khi nó nhắm vào một vị trí duy nhất.
Ngọn giáo tạo ra một điểm duy nhất.
Điểm đó sau đó tạo ra một đường cho đến khi ngọn giáo màu xanh cuối cùng tạo ra một đường dẫn đến cơ thể của White Star.
"C, chết tiệt-!"
White Star cố gắng chặn ngọn giáo lại.
Mana vàng và đen quấn quanh chân bao bọc bằng sét của White Star vào lúc đó. Yong đen cũng dùng thân thể quấn lấy White Star.
Xìii- Xìiiii!
Mana vàng và đen và Yong đen đã giữ chặt cả tay và chân của White Star hết sức có thể dù cho nó đang bị phá hủy.
"U, ugh, không!"
Ngọn giáo xanh đã tạo ra con đường đang hướng đến trái tim của White Star.
White Star sau đó chú ý đến Cale, người đang dựa vào Choi Han. Đôi mắt lạnh lùng của Cale đang nhìn chằm chằm vào White Star mặc dù đang ho ra máu, dường như đang khao khát chứng kiến cái chết của White Star.
Bàaaaaaaaaaaaaaaaang-
Một tiếng nổ lớn xảy ra.
Mọi người có thể nhìn thấy mây đen bao phủ bầu trời từ từ tản ra.
Sau đó họ nhận ra rằng bình minh đã đến.
Bây giờ những đám mây đã biến mất... Bầu trời đen chuyển sang màu xanh đậm khi nó từ từ hướng về buổi sáng.
Vụ nổ đã kết thúc, và...
Bộp.
Có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.
"Thật thất vọng."
Cale có một ánh mắt vô cảm khi nhìn chằm chằm vào White Star, người đã tiêu diệt được hai con Rồng và sức mạnh của Choi Han, đồng thời chặn ngọn giáo xanh đang nhắm vào trái tim mình.
Cánh tay trái của White Star đã bị ngọn giáo xanh xé nát và rơi xuống đất.