Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 104: Niềm tin đã không còn nữa




Những lời vừa rồi của Lạc Kinh hắn thật sự không dám tin vào những điều đó 

Thiên Nhi hại Nhược Hy sao, chuyện nàng ấy xảy thai là do nàng ấy vu oan cho Nhược Hy sao 

Hắn nhìn sang nàng đáy mắt đầy sự thống khổ bi thương, tại sao nàng lại làm như vậy

Tại sao? Thiên Nhi mà hắn biết là một nữ nhân quá đỗi dịu dàng, thiện thương trong ánh mắt nàng luôn sáng lên vẻ thuần khiết, xinh đẹp đôi mắt đó chưa từng muốn hãm hại người khác ngay cả một chút gian tà cũng chưa từng xuất hiện bên trong ánh mắt nàng chính vì chuyện đó hắn mới tin tưởng nàng nghi oan cho Nhược Hy bởi hắn biết cho dù có nằm mơ đi chăng nữa nàng cũng sẽ không làm ra chuyện đó 

""Bệ hạ.. chuyện đó không phải.. thiếp thật sự không đổ oan cho nàng ta, chàng phải tin thiếp là do con nha đầu đó nói dối dựng ngược mọi chuyện tại sao thiếp lại phải hại mình rồi đổ oan cho nàng ta, khi đó chàng cũng biết là thiếp đang mang thai phải không làm sao thiếp có thể làm ra chuyện đó để hại đứa trẻ trong bụng mình"" Thiên Nhi nắm lấy tay áo Mạc Tử Ngôn cố gắng phân bua, khóe mắt đỏ ửng lê

Trong lòng nàng vỡ vụn ra từng mảnh, trời đất lúc này như sập đổ nếu Tử Ngôn biết được mọi chuyện sẽ kết thúc, nàng và hắn sẽ không còn như bây giờ nữa hắn sẽ khinh ghét nàng hắn sẽ rời bỏ nàng để đi tìm nàng ta

Đến lúc đó nàng phải làm sao, chẳng lẽ mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc sao 

""Hoàng hậu nương nương, Lạc Kinh là cung nữ thân cận hầu hạ bên cạnh người từng chuyện của nương nương dù là nhỏ nhất nàng ta đều biết bệ hạ chuyện này chính là sự thật hoàng hậu nương nương đang nói dối bệ hạ tất cả mọi chuyện đều là nương nương tự dựng lên ngay cả chuyện người mang long thai cũng đều là nói dối""

Ánh mắt Mạc Tử Ngôn xuất hiện đầy mây đen, khuôn mặt âm lãnh, tức giận quát 

""Ngươi nói cái gì, long thai là giả""

""Vâng thưa bệ hạ đây hoàn toàn là sự thật nếu người không tin thì có thể chất vấn Cửu Châu ngay cạnh thần ông ta là thái y chuyên trách khám bệnh cho hoàng hậu và chính ông ta đã bẩm báo lên người chuyện Thiên Nhi hoàng hậu có thai""

Thân thể hắn run lên, bàn tay hắn run run nắm chặt lại con ngươi trong mắt càng lúc càng biến chuyện hắn lúc này thật sự rất tức giận mọi chuyện ập đến với hắn đều là những chuyện không hay cả thân hắn rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, tất cả mọi chuyện hắn đều không hiểu dù chỉ một chút 

Nhược Hy đã rời đi 

Thiên Nhi đổ oan cho Nhược Hy hại nàng ấy xảy thai 

Long thai trong bụng Thiên Nhi là giả mạo 

Có phải ông trời đang chêu đùa hắn không?

""Chuyện này là thế nào, Cửu Châu ngươi mau nói cho ta biết"" Hắn gằn giọng quát lớn, cả đại điện đều im bặt không ai dám nói một lời hắn đã thật sự tức giận rồi, trong mắt hắn giờ đây chỉ còn lại sự đau khổ và oán hận bọn họ dám coi thường hắn sao? Dám cả gan nói dối hắn sao?

Cửu Châu kinh hãi cúi đầu xuống, mặt ông ta trắng bệch miệng run run nói từng chữ 

""Bệ hạ..... thật ra hoàng hậu nương nương không hề có thai ngày hôm đó nương nương cho gọi thần vào trong Lãnh Hoa Cung người đã cưỡng ép thần phải bẩm báo lên bệ hạ chuyện nương nương có thai nếu không thì nương nương sẽ không tha cho nô thần và cả gia đình lúc đó thần đã rất sợ hãi nếu thần không bẩm báo với bệ hạ thì tính mạng của thần sẽ bị ném cho chó ăn""

""Cửu Châu, ngươi càng lúc càng không coi ta ra gì đúng không ngươi không biết nói dối ta thì hậu quả của ngươi sẽ như thế nào sao"" 

""Bệ hạ.. xin hãy tha tội cho thần... khi đó thần vốn nói cho bệ hạ chuyện này bởi vì nương nương đã hứa sẽ lo toan mọi việc còn lại, nương nương sẽ bảo vệ cho thần nên... "" 

Mạc Tử Ngôn cắn chặt môi đến bật máu, mặt hắn sầm lại giọng nói run lên trong tuyệt vọng 

""Vậy là Thiên Nhi chưa từng mang thai dù chỉ một lần hay sao""

""Vâng.. bệ hạ đúng là như vậy nương nương không thể có thai hơn nữa việc xảy thai lại càng không thể""

Mạc Tử Ngôn thất thần cả người ngã xuống ghế rồng một cách đau đớn, sự thật niềm tin của hắn lần lượt bị vỡ ra thành hàng trăm mảnh bởi nữ nhân mà hắn đã từng tin tưởng một cách mù quáng cho rằng nàng bị người khác hãm hại, cho rằng nàng không hề nói dối hắn

Tại sao hắn lại không hề biết mưu kế đáng sợ trong mắt nàng

Tại sao hắn lại không biết nàng từ lúc nào đã trở thành một nữ nhân xấu xa như vậy 

""Thiên Nhi, tại sao nàng lại làm như vậy tại sao nàng dám lừa gạt ta lừa gạt lòng tin của ta dành cho nàng"" Hắn chạm tay lên vai Thiên Nhi giận dữ quát lớn, chân mày hắn nhíu bi thương ai oán vô cùng 

""Tử Ngôn, chàng phải tin thiếp bọn họ đều là những kẻ nói dối Nhược Hy nàng ta đã hại chết con của chúng ta, hại chết cả thiếp chẳng lẽ chàng tin lời những kẻ đó sao thiếp đã ở cạnh chàng bao nhiêu năm chẳng lẽ không bằng bọn chúng"" 

""Tất cả đều là mưu kế của Nhược Hy nàng ta muốn hãm hại thiếp, đổ oan cho thiếp để chàng rời bỏ thiếp mà đi tìm nàng ta Tử Ngôn chàng nhất định phải tin thiếp"" Thiên Nhi ôm chặt lấy hắn, nước mắt tuôn xuống không ngừng thân thể nàng đang run lên

Đáng ra ngay lúc đó nàng phải giết chết nàng ta, giết luôn đứa nhỏ trong bụng nàng ta 

Sai lầm lớn nhất của nàng là đã để nàng ta rời đi như vậy, nàng đã quên rằng tình yêu mà Tử Ngôn dành cho nàng ta tới giây phút này còn lớn hơn tình yêu của hắn dành cho nàng 

Nàng cứ nghĩ chỉ cần nàng ta rời đi, hắn sẽ chấp nhận ở cạnh nàng sẽ không nghĩ về nàng ta nữa mọi chuyện sẽ yên ắng thời gian trôi đi sẽ không còn ai nhớ đến nàng ta nữa 

Nhưng nàng đã lầm ngay cả khi nàng ta không có ở đây vẫn luôn có người muốn bảo vệ nàng ta, trả lại sự trong sạch cho nàng ta

Mưu kế của nàng đã thuận lợi như vậy chỉ vì một chút sai lầm của nàng đã khiến nó đổ sông đổ biển bây giờ bọn chúng quay lưng phản bội lại nàng nói ra toàn bộ sự thật 

Chẳng lẽ mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi sao 

""Bệ hạ còn một chuyện nữa, tiểu nữ nghĩ người nên biết người đang mang long thai của người chính là Nhược Hy nương nương chứ không phải hoàng hậu nương nương chính vì hoàng hậu đã biết chuyện đó nên mới lập mưu kế hãm hại nương nương để bệ hạ hiểu nhầm nghi ngờ nương nương đối xử tàn nhẫn với người hòng đuổi nương nương ra khỏi cung, một tay che lấp cả bầu trời""

Cả người Mạc Tử Ngôn ngẩn ra, ánh mắt gắt gao nhìn Diệp Tử, lời nói lạnh lùng 

""Ngươi nói cái gì""

Đôi mắt Diệp Tử như có băng sương, cẩn trọng nói 

""Bệ hạ khi thái y nói rằng nương nương đã mang long thai chuẩn bị rời đi bẩm báo với bệ hạ nhưng vị thái y đó đã bị nương nương ngăn cản lại người nói không muốn để cho bệ hạ biết bởi vì khi đó bệ hạ đang toàn tâm toàn ý lo lắng cho hoàng hậu nên nương nương không muốn chia cắt tình cảm của hai người người khi đó đã khóc rất nhiều ánh mắt dường như đã đóng băng, người nói muốn vĩnh viễn không để cho bệ hạ biết chuyện này""

Cánh tay Thiên Nhi đang giữ lấy bất chợt bị hắn hất ra, hắn run run áp lên mặt mình, gào lên trong giận dữ 

Nàng đã mang long thai? Nàng đã mang đứa trẻ của hắn 

Vậy mà hắn lại không biết, tại sao hắn không nhận ra sự thay đổi trong mắt nàng 

Ánh mắt đau đớn vừa chém hắn một nhát kiếm liền nhìn xuống bụng mình một cách tuyệt vọng 

Nàng không để hắn biết rồi tàn nhẫn rời khỏi Nguyên Quốc tới một nơi mà hắn không thể biết đó chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất mà nàng muốn hắn phải chịu đựng không 

Vì hắn đã không tin nàng, vì hắn đã bị những gì diễn ra trước mắt che đi sự thật

Hắn cười nhạt, cười một cách điên cuồng tay hắn che đi nửa gương mặt anh tuấn tựa hoa đào

Bất lực, bi thương, đau đớn, dày vò, khổ sở, tuyệt vọng mọi cảm xúc đều lần lượt hiện lên trong lòng hắn dày vò hắn không nguôi 

Ngay cả nữ nhân mà hắn yêu thương nhất hắn còn không tin tưởng nàng, hắn bỏ mặc nàng mặc cho nàng đang mang đứa trẻ của hắn để chạy đến bên nữ nhân mà hắn cho rằng nàng vô tội nàng không hề làm chuyện gì sai, bị mưu kế của Thiên Nhi làm mờ mắt thì làm vua còn có ích gì 

""Tử Ngôn.."" 

Hắn không để cho Thiên Nhi nói thêm một lời nào nữa, hắn gằn lên quát lớn con ngươi trong mắt nổi lên từng tia đỏ rất đáng sợ 

""Tất cả các người rời khỏi đại điện ngay lập tức cho ta, nếu ai còn ở lại thì đừng trách bổn vương ta không có tình người"" 

Tất cả mọi người lần lượt rời đi trong hoảng sợ, một số đại thần sợ hãi lắc đầu nói lên một tiếng tuy không lớn nhưng đủ để hắn nghe thấy rõ mồn một 

""Thật đáng sợ, một nữ nhân như vậy thật không xứng đáng để trở thành hoàng hậu của Nguyên Quốc"" 

""Chúng ta đã thật sự sai lầm""

Một lúc sau hắn không nói một lời lạnh lùng đứng dậy kéo tay nàng rời đi, Thiên Nhi sợ hãi không biết hắn định làm gì mọi chuyện đã kết thúc thật rồi, sau này nàng và hắn sẽ ra sao đây 

Đến nơi hắn buông tay nàng ra, khung cảnh quen thuộc của 4 năm về trước hiện lên trong mắt nàng nơi này chính là Đông Cung - nơi mà năm đó nàng với hắn đã gặp nhau ở tại nơi này dưới gốc cây cổ thụ to lớn kia, mảng kí ức đẹp đẽ cả nàng và hắn đều chưa từng quên đi dù chỉ một chút

Tại nơi này đã kết duyên cho hai người 

Cũng chính tại nơi này hắn đã cùng nàng thành hôn nên duyên vợ chồng ngàn năm không xa cách 

Cũng chính tại đây bảo vật định ước quan trọng đó hắn đã trao cho nàng, hắn nói 

Chỉ cần ngày nào miếng ngọc bội đó còn tồn tại, còn khắc tên ta và nàng thì khi đó chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa 

""Những gì tại nơi này ta chưa từng quên dù chỉ một chút, nàng biết chứ Thiên Nhi"" Hắn cười khổ đúng vậy tại nơi này đã bắt đầu mọi chuyện thì cũng tại nơi này hắn sẽ kết thúc tất cả mọi thứ giữ hắn và nàng 

""Tử Ngôn, thiếp không hiểu ý chàng ""

""Mọi chuyện đã từng hứa sẽ làm cho nàng, sẽ làm nó vì nàng nhưng đến hôm nay mọi thứ sự tin tưởng và tình yêu của ta dành cho nàng đã thật sự không còn nữa chính tay nàng đã phá nát nó"" 

Hắn đau đớn lôi từ trong long bào ra một tấm ngọc bội màu trắng rất đẹp, hắn đưa tay về phía nàng liền nói 

""Tấm ngọc bội này nàng còn giữ chứ"" 

Nàng càng lúc càng hoảng sợ không hiểu hắn đang định làm gì, khóe mắt nàng đỏ thẫm một màu nhưng lôi từ trong y phục ra một tấm ngọc bội giống hệt của hắn

Chúng đều mang màu trắng, trên mặt có khắc chữ Thiên - Tử, lời hứa quan trọng nhất đã được hắn khắc ghi ở đằng sau tấm ngọc bội một dòng chữ 

""Ngàn kiếp, không phân ly""

Hắn cầm hai tấm ngọc bội trên tay, cười chua chát sự thống khổ hiện lên trên mặt, trước đây ta đã từng nghĩ cả đời phải nguyện ý trả nợ hết cho nàng, đem lại cho nàng một kiếp đời thật hạnh phúc, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không rời xa nàng cũng sẽ không làm tổn thương nàng sẽ trả nợ cho nàng bằng cả mạng sống như ngày trước nàng đã từng làm gì ta nhưng giờ đây tất cả đã chấm dứt, nàng lừa gạt ta, phản bội lại niềm tin của ta 

Từng mảnh kí ức hạnh phúc năm đó chợt hiện lên rồi cũng tan biến vào trong gió, tất cả là tại hắn hắn đã để mọi chuyện đi quá xa rồi 

""Thiên Nhi ta và nàng chúng ta chia ly từ đây"" 

Hai tấm ngọc bội bị hắn ném xuống nền đất lạnh vỡ vụn ra thành từng mảnh, nằm trơ trọi trên mặt đất tiếng vỡ tan của nó thật đau đớn, thật bi ai

Từng dòng chữ vỡ tan thành từng mảnh "" Ngàn kiếp, không phân ly""