Vì tránh những phiền toái không cần thiết, Ninh Thiều Bạch đợi nhận thiệp mời
mới ngẫu nhiên chọn ra một ngày, cùng hai đàn anh trong Moher đến khách sạn
Duyệt Quân vui chơi, thuận tiện bàn vài chuyện.
So với kiểu trang trí lộng lẫy đang thịnh hành hiện nay, khách sạn nghỉ dưỡng
Duyệt Quân lại thiên về phong cách châu Âu đơn giản, rất thoải mái.
Hôm nay Ninh Thiều Bạch mặc sơ mi đen với quần jean bình thường, đội mũ
lưỡi trai che đi vẻ ngoài, theo sau là hai người cuồng kỹ thuật và một người đã
kết hôn cũng ăn mặc đơn giản, một hàng bốn người trông không quá nổi bật.
Đi qua sảnh chính có thể thấy được bể bơi và cầu trượt nước ở sân sau qua cửa
sổ sát đất.
Hiện tại là mười giờ sáng, mặt trời vừa khéo lên cao, rất nhiều đôi nam nữ trẻ
mặc áo tắm nô đùa bên kia, Ninh Thiều Bạch không khỏi bật cười, loại náo
nhiệt này, nhóc Hạ Miên kia nhất định sẽ thích.
Sờ vào di động, bỗng hơi cảm nhận được sự tiếc nuối không thể chụp ảnh của
Hạ Miên, bằng không giờ mà gửi cảnh này qua, không chừng hai người họ sẽ
lập tức về ngay.
Lý Giai Trạch cười, "Sếp Ninh nghĩ gì mà cười vui thế."
Ninh Thiều Bạch thoáng trấn tĩnh lại, vốn định tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi
xuống, kết quả khu tầng một toàn người là người, hoàn toàn không tìm được
chỗ trống.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy một bàn bida gần cửa sổ, bốn người vừa chơi vừa
ngắm cảnh bên ngoài.
Cả nhóm chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng Mạc Phi Quang lại liếc về phía cầu trượt
nước của Hạ Miên.
Hà Kiến Minh giống với cậu ta, tuy hai người không giỏi xã giao, nhưng thấy
nhiều cô gái xinh đẹp như vậy tâm trạng cũng không tránh khỏi sung sướng.
Hà Kiến Minh lấy khăn lau đầu cơ, cười hỏi, "Sao sếp Ninh đột nhiên dẫn bọn
này ra ngoài chơi thế?"
Lý Giai Trạch đánh thêm một gậy, nhìn màu của bida trong túi, miệng lẩm bẩm,
"Làm gì có chuyện dẫn chúng ta đi chơi, muốn áp bức tốt hơn thì có. Phải
không? Sếp Ninh."
Ninh Thiều Bạch chống cây cơ nhìn ra cửa sổ, cười trả lời, "Anh Lý thật sáng
suốt."
Lý Giai Trạch lắc đầu đầy bất đắc dĩ, "Chả biết cậu đào đâu ra nhiều ý tưởng,
nhất là mấy hôm nay, được ai truyền cảm hứng hở?"
Qua cửa sổ, Ninh Thiều Bạch nhìn xuống một cô gái đang nghịch nước hò hét
bên dưới rồi bật cười, "Mọi người không cảm thấy lưu lại những khoảnh khắc
thú vị để chia sẻ là điều cực kỳ cần thiết à? Đặc biệt... trong giai đoạn yêu
đương."
Lý Giai Trạch kinh ngạc nhìn Ninh Thiều Bạch, "Gì thế, có chuyện gì sao?"
Khóe miệng và đuôi lông mày của Ninh Thiều Bạch đều nhiễm ý cười.
Động tác cả ba người đồng loạt dừng lại, trong suy nghĩ của họ, hoàn toàn
không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ Ninh Thiều Bạch yêu đương...
"Cô gái nào thế..." Lý Giai Trạch chưa kịp hỏi xong, đã bị Vinh Tín chạy từ xa
đến cướp lời, "Oa, anh Bạch, anh tới thật đó à!"
Hắn mới nhận được tin là chạy từ bể bơi qua đây ngay, trên người chỉ kịp khoác
khăn tắm, bên trong có mỗi cái quần bơi.
Ninh Thiều Bạch nhíu mày, hiển nhiên gặp tên đàn em này cũng chẳng vui chút
nào, ghét bỏ hỏi, "Cậu không bận à? Hôm nào cũng ở đây?"
Vinh Tín cười he he, "Hôm nay là trùng hợp thôi, đâu ngờ lại gặp được anh
Bạch chứ, anh nói xem có phải hai chúng ta tâm linh tương thông lắm không."
Lý Giai Trạch không hề lưu tình vạch trần, "Hôm nay là ngày sếp Ninh nghỉ
ngơi, xác suất xuất hiện khá cao."
Nói rồi nhìn quanh tầng hai đột nhiên trở nên náo nhiệt, "Vì thế không ít người
chờ sẵn ở đây."
Vừa dứt lời, Chu Gia Đống chủ nhà khách sạn Duyệt Quân đã xuất hiện, "Ôi
cậu Ninh, không thể tiếp đón từ xa, thất kính thất kính."
Đối phương là một thanh niên nho nhã, từng tiếng nói cử chỉ đều khiến người ta
cảm thấy dễ chịu hài hòa.
Ninh Thiều Bạch bắt tay với hắn, "Không cần khách khí, tôi chỉ qua đây chơi
chơi thôi." Anh cười, "Khách sạn này rất được."
Nụ cười trên mặt Chu Gia Đống lập tức tăng lên, hắn thấy Ninh Thiều Bạch và
mấy người kia vẫn luôn nhìn về phía hướng cầu trượt nước, nhớ đến chuyện lần
trước Vinh Tín nhắc mình, thử đề nghị, "Mọi người muốn xuống chơi thử
không? Dưới tầng có mấy cô gái chơi bóng bàn giỏi lắm."
"Ai nha, chơi bóng bàn gì chứ." Đánh bóng bàn thì được mấy em xinh tươi,
Vinh Tín nhìn Ninh Thiều Bạch với biểu cảm "em hiểu mà", hi hi ha ha,
"Xuống chơi luôn đi!" Đó mới là thiên đường.
Nói xong không để Ninh Thiều Bạch đáp lời, duỗi tay kéo Mạc Phi Quang và
Lý Giai Trạch chạy vù đến phòng thay quần áo, "Đều là đàn ông, rụt rè cái gì?"
"Nói cho mấy người biết, bên dưới đều là gái đẹp độc thân đấy, cố lên!"
Cuối cùng chỉ có Mạc Phi Quang và Hà Kiến Minh vui vẻ xuống nước, Ninh
Thiều Bạch và Lý Giai Trạch chỉ chịu ở chỗ ghế nằm cạnh bể bơi nhìn bọn họ.
Vinh Tín bơi một vòng rồi quay lại, đang định chia sẻ ít tình báo của mấy cô gái
cho Ninh Thiều Bạch, thì nghe thấy anh hỏi Chu Gia Đống, "Liệu trẻ con có
chơi được cầu trượt kia không? Bể bơi chỗ cậu có khu dành cho trẻ em không?"
Vinh Tín:???
Trước mặt nhiều gái đẹp như vậy, anh lại nghĩ đến con cái? Ai đã bảo sang năm
mới yêu đương, giờ tính đến chuyện này rồi sao?
Hắn buồn bực hỏi, "Anh, Sâm Sâm có ba mẹ quản, hè người ta đi du lịch cả rồi,
quan tâm nhiều vậy làm gì?"
Ninh Thiều Bạch không thèm care, Chu Gia Đống thấy thế cười đáp, "Chỗ
chúng tôi có không ít đồ chơi dành cho trẻ em, không thì tôi dẫn cậu Ninh đi
xem nhé?"
Ninh Thiều Bạch lập tức đứng dậy đi cùng Chu Gia Đống.
Chu Gia Đống giới thiệu cho Ninh Thiều Bạch một loạt những chỗ vui chơi thú
vị ở đây, thấy trên mặt anh thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười, biết ngay người này
lần sau sẽ đến, hắn lập tức vui mừng.
Ninh Thiều Bạch chiều cháu trai thật đấy, chẳng khác con ruột chút nào.
Mắt thấy đã sắp trưa, Chu Gia Đống mời Ninh Thiều Bạch lên tầng ba, "Chúng
ta đi ăn chút gì đó trước."
Mấy năm nay tiệc đứng bắt đầu du nhập vào trong nước, tầng ba rất có không
khí của khu vực tự phục vụ, nhắc đến cái này Chu Gia Đống có hơi đắc ý, "Đầy
đủ các món Trung Quốc và Phương Tây, chúng tôi mời đầu bếp chuyên về món
Tây đến, hương vị chính tông, cậu Ninh có thể thử xem sao."
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch dừng trên đồ ăn Trung Quốc, anh và Hạ Miên giống
nhau ở điểm này, đều thích mùi vị quê nhà, đặc biệt là thịt, một loạt món ngon
đầy đủ sắc hương vị thế này, nhất định cô nhóc cũng thích.
Và cả thứ Hạ Miên mê nhất...
Chu Gia Đống thấy bước chân Ninh Thiều Bạch dừng lại, theo tầm mắt anh
nhìn vào tủ đông trước mặt Vinh Tín, tưởng Ninh Thiều Bạch đang nhìn cậu ta,
gọi một tiếng, "Cậu Vinh."
Vinh Tín mới cầm mấy que kem, quay đầu khen ngợi Chu Gia Đống, "Anh
Chu, không ngờ nhà anh còn cả cái này đấy, tuyệt thật."
"Trời nóng mà," Chu Gia Đống bật cười, nhìn một bàn cô gái đang đợi mình
cách đó không xa, trêu chọc, "Cũng tiện cho cậu Vinh theo đuổi người ta."
Vinh Tín cười he he, thấy Ninh Thiều Bạch nhìn chằm chằm que kem trong tay
mình, thử chìa ra phía trước hỏi, "Anh Bạch, thử một cái không?"
Không biết Ninh Thiều Bạch nghĩ đến cái gì, ý cười tràn ra từ khóe mắt, không
khách sáo nhận lấy, sau đó đi đến chỗ Mạc Phi Quang.
Đám người này nhất định sẽ không bạc đãi bản thân, đều đã tự giác lên tầng ăn
cơm.
Vinh Tín ngơ ngác nhìn bóng lưng Ninh Thiều Bạch, quay sang hỏi Chu Gia
Đống bên cạnh, "Hình như anh ấy mới cười rất vui vẻ thì phải?"
Chu Gia Đống gật đầu, thật sự mê người, khiến đàn ông như gã cũng phải trố
mắt.
"Ăn kem vui thế cơ à?" Trong đầu Vinh Tín toàn dấu chấm hỏi, "Không đúng,
anh ấy đã ăn cái này bao giờ đâu."
Chu Gia Đống chỉ cười không biết phải đáp sao, đành phải cùng Vinh Tín cầm
mấy cái đến chỗ các cô gái, đồng thời từ chối những yêu cầu giới thiệu hoa mỹ,
lần nữa quay về bên này.
Nhiệm vụ chủ yếu của gã hôm nay là khiến Ninh Thiều Bạch thoải mái, đối
phương đến để nghỉ ngơi, sao có thể tự kiếm chuyện vô vị được.
À, cũng không phải nghỉ ngơi hoàn toàn, lúc Chu Gia Đống quay lại, bọn họ đã
bàn đến chuyện công việc.
...
"Chụp ảnh bằng điện thoại?"
"Cũng không phải là không được, nghe nói bên Hoa Quang đã bắt đầu nghiên
cứu máy ảnh kỹ thuật số, chúng ta có thể bàn bạc hợp tác nghiên cứu."
"Đúng vậy, với máy ảnh kỹ thuật số bây giờ, trên lý thuyết thì khả thi, nhưng có
khả năng cần phải hoàn chỉnh hệ thống hơn, tương đối phức tạp."
"..."
Vinh Tín đưa kem xong cũng tò mò qua nghe, "Mọi người đang bàn gì thế?"
"Bàn việc nếu điện thoại có thể chụp ảnh ghi hình."
Vinh Tín cảm thấy không thể nào, "Có camera và DV là được rồi mà? Sao phải
dùng đến điện thoại."
Ninh Thiều Bạch thong thả cắn một ngụm kem, nhàn nhạt đáp, "Vì tiện để cậu
yêu đương."
Hà Kiến Minh nghe ý kiến này đã hơi kích động, "Ngẫm lại nếu có thể chụp
hình quay video thì lúc nào cậu cũng có thể gửi ảnh cho nữ thần, đồng thời, nữ
thần cũng sẽ chia sẻ được cuộc sống và hành trình của cô ấy cho cậu."
Lý Giai Trạch biết tình huống của Vinh Tín, cười nhạo, "Như vậy dù người ta
vào đoàn phim vẫn có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau, cũng dễ hiểu nữ
thần nhanh hơn."
Mạc Phi Quang bắt đầu khát khao, "Thế chẳng phải không cần ra ngoài cũng
nhìn thấy mặt nhau sao, tiện hơn điện thoại nhiều."
Cuối cùng Vinh Tín cũng chạm đến lợi ích của việc chụp ảnh bằng điện thoại,
ánh mắt sáng lên, "Ồ, ý kiến không tồi nha, gọi điện nhắn tin cũng không tiện
bằng chụp ảnh quay video..."
Rồi không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười dần trở nên đáng khinh, "Nếu có thể gọi
video mặt đối mặt..."
Hắn đột nhiên bắt lấy tay Ninh Thiều Bạch, cảm động nói, "Anh, anh vì em
đúng không?"
"Thật không ngờ anh lại vì chuyện chung thân đại sự của em mà nhọc lòng đến
vậy, đúng là anh ruột!"
Ninh Thiều Bạch:???
"Có người anh ruột như anh, em nhất định không chết được!" Hắn như bơm
máu gà nói với ba người còn lại, "Nhất định phải làm! Các anh đây cần gì cứ
bảo em, chúng mình cùng tiến cùng lui!"
Mạc Phi Quang cảm thấy hắn đã hiểu lầm, "Cái này mấy năm..."
Lại bị Lý Giai Trạch nhanh tay nhanh mắt chặn lại, cười ha ha tặng cho Vinh
Tín một ngón tay cái, "Vậy chúng ta sẽ làm một trận lớn!"
"Không thành vấn đề!" Vinh Tín tự tin tham vọng.
Ánh mắt Hà Kiến Minh nhìn Vinh Tín lộ ra vẻ đồng tình, bị hố bao lần rồi, vẫn
không kinh.
Chu Gia Đống lại rất hâm mộ, Vinh thiếu đây đúng là con ông trời, cứ vậy mà
tham gia vào dự án mới của cậu Ninh.
Chu Gia Đống không quá hiểu phương diện này, nhưng nghe xong cũng cảm
thấy lợi hại, "Ý là chỉ cần cầm điện thoại rồi chụp cảnh vui chơi của khách sạn,
sau khi gửi đi thì mọi người đều có thể thấy?"
"Có thể xem là thế." Ninh Thiều Bạch nhìn que kem còn non nửa trước mặt,
hôm trên xe lửa cũng là hình dạng này.
Nếu chụp được cái cảnh con nhóc kia thò đến, không biết có đỏ mặt hay
không...
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch không tự giác lại dừng trên mu bàn tay...
Thấy anh chỉ nói một nửa rồi im bặt, Chu Gia Đống không khỏi gọi một tiếng,
"Cậu Ninh?"
Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu, "Sao vậy?"
Mạc Phi Quang ngờ vực hỏi, "Sếp Ninh cứ nhìn mu bàn tay mãi làm gì thế, rất
nhiều lần rồi đấy nhé."
Vinh Tín tức khắc vỗ bàn, "Thì ra không phải em gặp ảo giác!"
"Không chỉ hôm nay đâu, mấy ngày qua em thấy anh ngây người nhìn tay mình,
còn cười ngây ngô nữa."
"Anh Bạch, tay anh bị gì à? Sắp nở hoa hả?"
Lý Giai Kỳ là người từng trải, kết hợp với mấy lời ban nãy của hắn, lập tức biết
ngay bên trong có ẩn tình, trong mắt lộ ra ý cười.
Ninh Thiều Bạch dừng một chút, dường như không có việc gì thả tay xuống,
nhắc đến đề tài khác, "Dạo này cậu cần dùng xe không?"
Vinh Tín trả lời, "Không cần, sao, xe anh hỏng hả?"
"Bảo dưỡng thôi, phải mất mấy ngày."
"Ồ," Vinh Tín nói, "Em không dùng, anh cứ dùng đi, he he, em theo đuổi nữ
thần."
Ninh Thiều Bạch khó hiểu, "Theo đuổi con gái không cần xe?"
Chả lẽ mình nhầm rồi sao? Rõ ràng nhớ là đàn ông theo đuổi phụ nữ, một chiếc
siêu xe chính là vũ khí sắc bén nhất cơ mà?
Vinh Tín cười he he, "Anh không hiểu đúng không?"
"Lái xe chỉ có thể làm tài xế thôi, muốn nói cũng chẳng có cách nào để nói,
nhưng nếu không lái xe, anh có thể ngồi cạnh nữ thần, gần một chút, khi nữ
thần mệt để cô ấy tựa vào..." Dứt lời vẻ mặt nhộn nhạo.
Chu Gia Đống cười, "Nữ thần của cậu không dễ theo đuổi vậy đâu."
Vinh Tín tiếc nuối, "Nữ thần ngồi xe lửa thì tốt biết mấy, từ thành phố Yến đến
thành phố Thân một ngày một đêm, tớ mua vị trí gần cô ấy chút, có thể ở một
mình với nhau..."
Ninh Thiều Bạch vốn không thèm để ý đột nhiên nhìn hắn.
Vinh Tín hỏi, "Gì đó?"
Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt trả lời, "Không có gì."
"Tôi còn có việc, mọi người cứ chơi đi." Anh nói xong thì đứng dậy.
Vinh Tín hỏi, "Thế xe kia chừng nào anh dùng."
Ninh Thiều Bạch đáp, "Tính sau, tôi chỉ phòng ngừa chu đáo, chưa chắc sẽ dùng
đến."
Vinh Tín cứ cảm thấy là lạ.
Ánh mắt Chu Gia Đống bỗng ngưng lại, "Kia có phải Cao tiểu thư không nhỉ?"
Mấy người nhìn theo hướng gã chỉ, chỉ thấy một cô gái cao gầy xuất hiện cạnh
bể bơi, trong số những bộ đồ bơi bảo thủ, bikini màu vàng gần như thu hút hết
ánh mắt mọi người.
Vinh Tín không khỏi huýt sáo, "Ui da, to gan thật đấy." Hắn làm mặt quỷ với
Ninh Thiều Bạch, "Nhất định hướng về anh Bạch rồi, bình thường cô ấy sẽ
không tham gia mấy hoạt động này đâu."
Cơ mà bên ngoài đã bắt đầu ồn ào, trên tầng ba có thể nghe thấy rõ ràng, Ninh
Thiều Bạch chỉ lướt qua rồi dời mắt đi.
Điện thoại trên bàn bỗng reo vang, anh nhìn thông báo bên trên, trên mặt không
tự giác mỉm cười.
Hạ Miên nghe âm thanh ồn ào ngờ vực, "Anh ở ngoài hả? Sao ồn thế?"
Ninh Thiều Bạch chưa kịp đáp lời, Vinh Tín thoáng nhìn qua cái tên trên màn
hình, sợ bọn họ lại tám chuyện không quan tâm trời đất, đi đến bên cạnh nói,
"Hạ Miên, có việc thì nói ngắn gọn nha, anh Bạch còn bận ngắm gái đẹp đấy!"
Ninh Thiều Bạch:...
Hạ Miên ở bên kia dừng một chút, cười hì hì hỏi, "Bác sĩ Ninh, cuộc sống một
ngày bằng một năm thích quá nhỉ."
Ninh Thiều Bạch đưa tay xoa trán, "Đừng nghe cậu ta nói bừa."
Vinh Tín nghe vậy lập tức không vui, "Em nói bừa chỗ nào, bể bơi nhiều gái
xinh như vậy..."
Ninh Thiều Bạch nghiến răng đầy nguy hiểm: "Vinh Tín..."