Hạ Miên cắm đầu cắm cổ chạy ra, sau khi bước qua cửa thuỳ hoa không nhịn
được nữa, ôm bụng cười trong im lặng.
Không hay biết Ninh Thiều Bạch theo ngay sau mình.
Ninh Thiều Bạch lo càng nói nhiều càng không tha, vốn chỉ định lặng lẽ nhìn cô
về. Kết quả vòng ra cửa cửa lại thấy cảnh trước mắt.
Anh hơi sửng sốt, nhưng rồi kịp nhận ra.
Nhớ lại đủ chuyện hai hôm nay, không khỏi lấy tay che mắt.
Đã bảo rồi, con nhóc này thông minh nhanh nhạy vậy, sao có thể là khúc gỗ
được.
Cho dù bản thân không hiểu cô hoàn toàn, nhưng cũng chẳng đến mức để mọi
chuyện mất khống chế, thậm chí phản tác dụng.
Hóa ra là cố ý...
Ninh Thiều Bạch dở khóc dở cười, ai ngờ bị con nhóc này chơi đùa.
Anh theo sau Hạ Miên đến cửa lớn, từ từ dựa vào góc khuất giữa các vách
tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thiếu nữ chống tay vào tường cười, cũng
không nhịn được bật cười: Sao lại có một cô gái như vậy nhỉ.
Hạ Miên cười khoảng vài phút, mới ôm bụng sắp đau đến nơi chậm rãi bước
đến cửa nhà sát vách.
Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ xoa trán: Thôi, nếu đã vui vậy thì tôi chơi cùng cô,
giờ còn làm được gì khác?
Dù sao cũng chưa thể yêu đương.
Hôm sau ngoài ăn cơm ba bạn nhỏ đều ngâm ở cách vách như cũ, một bộ quyền
mới cũng đủ khiến bọn chúng thấy lạ mấy ngày.
Hạ Miên vội vàng thu dọn hành lý.
Sáng nay Hạ Văn Nguyệt bận rộn ở nhà máy và Mao Chí Sơn đều đà về, chuẩn
bị không ít quà cho họ hàng dưới quê.
Tuy có suy xét đến việc Hạ Miên dẫn theo Tiểu Phong, giảm rồi lại bớt, nhưng
dù gì đã hai năm bọn họ không về, người thân họ hàng trong nhà không ít, bất
tri bất giác chứa đầy hai cái vali to.
Hạ Văn Nguyệt nhíu mày, "Vẫn nhiều quá, cháu cầm nổi không."
Hạ Miên thử xách lên hạ xuống, "Được ạ, mai bác sĩ Ninh đưa cháu đến xe lửa,
cũng liên hệ người bên thành phố Minh đến đón, sau đó lái xe về huyện Minh
Khê luôn, ngoài lúc xuống, còn lại đều ở trên xe."
"Cẩn thận nhất lúc lên - xuống đấy, trên đó rất nhiều móc túi, còn cả bắt cóc."
Hạ Văn Nguyệt nghĩ đến đứa nhỏ được nuôi nấng trắng nõn đáng yêu, vẫn
không yên tâm, "Nếu đã có bác sĩ Ninh sắp xếp người đón bên kia, vậy gửi vận
chuyển hành lý đi, còn mang được nhiều hơn chút."
"Cháu phải để ý đứa nhỏ, đặc biệt mấy lúc lên xe xuống xe, bắt cóc ôm trẻ con
lẫn vào dòng khó mà thấy được, đến lúc ấy muốn khóc cũng không kịp đâu."
Cô hai nói như vậy cũng khiến Hạ Miên khẩn trương, "Vâng."
Vì thế Hạ Miên lấy hết quà trong rương ra, chỉ chừa lại đồ mình và Tiểu Phong
cần dùng, sắp hết vào một cái vali.
Sau đó Hạ Văn Nguyệt và Mao Chí Sơn sửa sang đóng lại quà, khoảng ba túi
lớn, mang đến ga tàu hỏa gửi vận chuyển.
Hạ Miên thu dọn xong hành lý, nằm xoài trên sô pha bắt đầu nhìn ra ngoài,
trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, không biết bác sĩ hôm nay Ninh sẽ nghĩ ra thứ
gì.
Đang suy nghĩ, Tiểu Phong nhảy nhót chạy từ cách vách đến chuyển lời, "Dì
nhỏ, chú Ninh nói giấy dì muốn đã làm xong rồi, dì mau qua xem đi ạ."
Hóa ra là cái này.
Hạ Miên nhịn cười, "Con báo với chú Ninh dì nhỏ đang bận, không rảnh xem,
dù sao chuyện đó không vội, đợi chúng ta về quê lên rồi xem cũng không
muộn."
Tiểu Phong lại chạy lon ton đi chuyển lời.
Ninh Thiều Bạch nghe Tiểu Phong thuật lại, không khỏi bật cười, con bé thích
tiền, thế mà không muốn biết ngay hiện có bao nhiêu tiền, lời này nghe giống
lắm sao?
Tiểu Phong nhìn Ninh Thiều Bạch cười có hơi lạ, "Chú Ninh ơi?"
Ninh Thiều Bạch sờ tóc ngố dựng lên giống y đúc Hạ Miên của cậu nhóc,
"Không có gì, đi chơi đi."
Tiểu Phong không để ý, dù sao hôm nay dì nhỏ và chú Ninh đều là lạ.
Qua buổi chiều mà cách vách vẫn không có động tĩnh gì, Hạ Miên không khỏi
hơi thất thần, chơi nhiều quá nên nay không tìm được lý do?
Cô không khỏi suy nghĩ thay Ninh Thiều Bạch, hình như thật sự không còn
cách tốt nào, dù sao cũng lợi dụng bọn nhỏ cả rồi.
Mình có nên chủ động qua xem không? Với giao tình giữa bọn họ, ngày mai
phải đi, hôm nay qua xem cũng rất bình thường.
Lúc trưa Ninh Thiều Vận và Chu Học Văn còn qua đây tặng mấy món đồ.
Chờ đến chạng vạng Tiểu Phong luyện võ thì qua, vừa khéo là chuyện đương
nhiên.
Hạ Miên mới quyết ý này, đã thấy Tiểu Phong cầm hai tờ giấy đóng dấu chạy
vào đưa cho cô, "Dì nhỏ, chú Ninh đưa, kêu dì từ từ xem."
Hạ Miên không khỏi bật cười, bác sĩ Ninh vẫn chưa từ bỏ à.
Hạ Miên nhận lấy mở ra, là hai biểu mẫu, bên trên là những con số rậm rạp
quáng cả mắt, trên đó liệt kê tỷ suất sinh lợi hàng ngày, hàng tuần và thu nhập
của hầu hết mọi loại tiền.
Khó cho bác sĩ Ninh tỉ mỉ như vậy, bảo sao mất nhiều thời gian thế.
Hạ Miên lật đến cuối, rốt cuộc vẫn nhớ thương tài sản, kết quả phát hiện bảng
biểu chi tiết nhưng không có tổng.
Hạ Miên:... Bác sĩ Ninh giỏi lắm!
Cuối cùng mình vẫn phải đi hỏi, chả khác nào lộ.
Hạ Miên cầm hai tờ giấy đến cách vách, không biết ba bạn nhỏ chạy đi đâu
chơi, Ninh Thiều Bạch đang đánh quyền ở cách vách, anh vẫn mặc áo ba lỗ đen
như cũ, lúc này đã mướt hết mồ hôi dán lên người.
Hạ Miên thừa nhận mình không thẻt chống cự lại dáng người đẹp đẽ của Ninh
Thiều Bạch, ánh mắt luôn tự động quét cơ bắp người ta.
Ninh Thiều Bạch dừng lại rất nhanh, thấy ánh mắt Hạ Miên cảnh giác cầm lấy
áo sơ mi bên cạnh mặc vào, "Lại tôn trọng vẻ đẹp của tôi à?"
Diễn, anh cứ diễn đi!
Nội tâm Hạ Miên phỉ nhổ, trên mặt lại cười, "Đúng vậy," rồi duỗi tay túm áo sơ
mi anh, "Thế nên bác sĩ Ninh đừng khách khí nha."
Ninh Thiều Bạch trợn mắt nghiêng người né tránh, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi,
"Qua đây giờ này làm gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi!" Hạ Miên bị chọc cười, cô quơ quơ hai tờ giấy, "Đưa tôi
giấy mà không cộng tổng, nhiều chi tiết như vậy định để tôi lấy bút tính à?"
Ninh Thiều Bạch sửng sốt, phảng phất như mới nhận ra, "Sao lại như vậy?"
Nói rồi bày ra biểu cảm ngạc nhiên, "Chắc máy in có vấn đề, sốt ruột à? Không
vội thì đợi cô về quê lên rồi xem, mà nếu vội thì giờ lên máy tính xem."
Ô, được lắm!
"Không vội," Hạ Miên trợn mắt hừ đáp, "Bác sĩ Ninh nói cho con số đại khái là
được."
Ninh Thiều Bạch trả lời, "Đây là giao dịch giám đốc ngân hàng chia tôi, tôi
cũng không xem kỹ, dù sao cũng là tài sản riêng của cô."
Hạ Miên:...
Đã quản tiền giúp mình, giờ còn nói tài sản riêng cái gì? Lý do này quá lấy lệ
rồi, sợ đây không phát hiện anh đang dùng trăm phương ngàn kế câu dẫn mình
sao?
Hừ, thế thì mình càng không được phát hiện!
Cuối cùng Hạ Miên vẫn theo Ninh Thiều Bạch đến phòng sách, dù sao cũng
không thể biểu hiện quá khác thường, huống hồ ngày mai phải đi, ít nhiều gì
cũng có chút luyến tiếc.
Phòng sách Ninh Thiều Bạch rất lớn, gian phía đông này rộng chừng năm mươi
mét vuông, ba mặt đều là vách tủ cao to, bên trên đặt các loại sách vở và mô
hình y học.
Ngoài giá có tiểu thuyết nổi tiếng, những cái khác Hạ Miên nhìn mà hoa mắt.
Máy tính nằm gần bàn làm việc, Hạ Miên tò mò ngắm kiểu dáng thời đại này,
nó có màu trắng ngà, màn hình hơi lồi giống TV nhưng nhỏ hơn, trông không
khác gì PAD kiếp trước.
Tóm lại là không tốt lắm.
Ninh Thiều Bạch kéo ghế, ý bảo Hạ Miên, "Ngồi."
Hạ Miên ngồi xuống, anh mới cúi người ấn khởi động CPU.
Hạ Miên tò mò nhìn máy tính lập loè, sau đó... bắt đầu ngây người.
Cô chỉ nghe cha mẹ kể trước kia tốc độ máy tính rất chậm, nhưng không ngờ lại
chậm thế này, hai phút sắp trôi qua mà vẫn chưa khởi động xong.
Ninh Thiều Bạch đứng phía sau, dáng vẻ kiên nhẫn, chăm chú nhìn màn hình.
Nếu không phải tay anh đang tỳ vào lưng ghế...
Hạ Miên đảo mắt, cơ thể ngả về sau, ngẩng đầu nhìn Ninh Thiều Bạch hơi oán
giận, "Bác sĩ Ninh, khởi động chậm vậy..."
Ninh Thiều Bạch cúi đầu, bả vai cô gần như không phát giác dựa vào cánh tay
anh, lúc ngẩng đầu nhìn hệt như đang bị anh ôm vào lòng.
Ánh mắt lướt từ cái trán đến đôi mắt, từ cái mũi lại đến đôi môi...
Chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể chạm.
Hạ Miên chớp chớp mắt, cũng phát hiện tư thế này không ổn, đang định ngồi
thẳng dậy, chỉ thấy Ninh Thiều Bạch đột nhiên cúi người áp xuống.
!!!
Hạ Miên đột ngột cử động.
Có vẻ Ninh Thiều Bạch bị dọa, khó hiểu hỏi, "Sao?"
Với tiếng nhạc khởi động vang lên, Hạ Miên nhìn tay anh đặt trên bàn phím,
mới biết hóa ra anh thò người qua ấn câu lệnh.
Thì ra muốn mở máy tính.
Hạ Miên lập tức cười, "Không có gì, thấy màn hình sáng nên hơi kích động
thôi."
Phản ứng nhanh đấy, đáy mắt Ninh Thiều Bạch xuất hiện ý cười.
Anh cũng không hỏi thêm, một tay tiếp tục thao tác trên phím, tay còn lại vươn
từ sau lưng Hạ Miên đặt lên con chuột.
Cô gần như bị vây trong lòng anh.
Hạ Miên:...
Này này này, bác sĩ Ninh anh thể hiện rõ quá đấy! Sắp bại lộ rồi!
Nhưng trên mặt bác sĩ Ninh lại rất tự nhiên, còn dùng giọng nói trầm thấp giảng
thích bên tai Hạ Miên:
"Là hai tệp biểu mẫu này, ấn như vậy."
"Đây là ngân hàng... ấn đây rồi kéo xuống... phóng to... muốn nhìn tổng giá thì
đây..."
Giọng nói trầm thấp vang như pháo cộng với hơi thở mạnh mẽ khiến đầu óc Hạ
Miên như say xe, không nghe lọt gì cả, chỉ có thể cảm thấy trái tim trong ngực
mình không an phận sắp nhảy ra ngoài.
Ninh Thiều Bạch rũ mắt nhìn gương mặt phấn hồng của cô gái, tức mà không
dám nói, đáy mắt tràn ngập ý cười cưng chiều.
Anh duỗi tay túm tóc ngố của cô, "Nghe hiểu không?"
"Hả?" Hạ Miên ăn đau hơi nghiêng đầu, tuy rằng cách một đoạn, nhưng cô vẫn
có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, dưới cặp mắp ẩn tình, Hạ Miên
bỗng miệng khô lưỡi khô, theo bản năng liếm môi...
Ninh Thiều Bạch đảo qua đầu lưỡi của vô gái, cổ họng lăn lăn, đứng dậy nói,
"Nghe hiểu thì tự xem đi."
Dứt lời vội vàng ra ngoài.
Hạ Miên tựa vào lưng ghế thở hắt ra, mới phát hiện bản thân mới nín thở, chết
tiệt, bác sĩ Ninh nói chuyện như vậy ai chịu cho nổi!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng ngồi dậy nghiêm túc xem bảng biểu, cứ thế quá
nguy hiểm, mình phải nhanh rời khỏi đây.
Hạ Miên vốn không quan tâm chi tiết, kéo thẳng đến hàng cuối cùng, khoảnh
khắc nhìn thấy con số vui ra mặt, bác sĩ Ninh không hổ là thiên tài.
Chuyện này cũng quá lợi hại, tóm lại số tiền đủ cho cô mua mấy căn trong quy
hoạch.
Hạ Miên tắt máy ra ngoài, thấy Ninh Thiều Bạch nằm trên ghế bập bênh ở nhà
chính uống nước đá, hậu tri hậu giác thấy hơi khát.
Thấy cô đi đến chỗ tủ lạnh, Ninh Thiều Bạch ngăn cản, "Hôm nay đã ăn kem rồi
đúng không, vậy đừng uống nước đá."
"Bên kia tôi chuẩn bị cho cô rồi."
Hạ Miên không tình nguyện nhăn mũi đi qua, quả nhiên thấy trên bàn nhỏ đã
đặt một cốc nước sôi để nguội.
Cô cầm lên, hâm mộ nhìn nước đá trong tay Ninh Thiều Bạch, Ninh Thiều Bạch
ngẩng đầu, "Nhìn cũng không có đâu, ngoan ngoãn uống đi, không sợ đau bụng
à?"
Hạ Miên bĩu môi, ánh mắt lại bắt đầu dao động.
Ở nhà Ninh Thiều Bạch đều không cài hai cúc áo sơmi trên cùng, từ góc độ của
Hạ Miên nhìn qua hoàn toàn có thể thấy được xương quai xanh và đường cong
cơ ngực tuyệt đẹp.
Bởi vì trời nóng, trên người còn phủ một tầng mồ hôi mỏng, lấp lánh gợi cảm
chết người.
Hạ Miên liếm môi, nhanh chóng dời ánh mắt, cầm cốc nước lên uống.
Kết quả đổ mạnh quá, sặc.
"Khụ, khụ..."
Ninh Thiều Bạch vội vàng đứng dậy vỗ lưng, "Vội cái gì..."
Anh nói xong đột nhiên im bặt, làm Hạ Miên đang sặc khó hiểu.
Chỉ thấy ánh mắt Ninh Thiều Bạch thẳng tắp, xoay người thiếu nữ lại đẩy vào
phòng, "Khăn ở giá bên cạnh, tự lấy đi."
Lúc này Hạ Miên mới phát hiện mặt áo đằng trước đã ướt đẫm, mơ hồ có thể
thế được áo ngực bên trong.
Cô thè lưỡi, hiếm có khi ngượng ngùng nhanh chóng túm khăn lau, đứng trước
quạt điện để nó thổi một lát, chưa gì đã hong khô.
Ra cửa thấy Ninh Thiều Bạch nhàn nhã nhắm mắt nằm trên ghế bập bênh, Hạ
Miên cười hì hì nói, "Bác sĩ Ninh, tôi về nha." Ninh Thiều Bạch không thèm
liếc một cái, chỉ tùy ý xua xua tay, "Tạm biệt."
Hạ Miên nhìn dáng vẽ của anh, bỗng cảm thấy bất mãn, duỗi tay quơ quơ trước
mặt, cuối cùng Ninh Thiều Bạch cũng mở mắt ra nhìn, "Chẳng phải đi rồi à?"
Hạ Miên nghiêng đầu, "Bác sĩ Ninh, thật sự không nghĩ đến việc để tôi làm em
gái sao? Anh lợi hại thế, người ta rất muốn danh chính ngôn thuận để anh quản
hộ tiền mà."
Ninh Thiều Bạch bình tĩnh đột nhiên bật cười, chuyển từ tư thế nằm sang ngồi
hỏi, "Muốn làm em gái tôi?"
Hạ Miên tự dưng cảm thấy vó nguy hiểm đang đến gần mà không thể lùi, chỉ có
thể căng da đầu gật gật.
Ninh Thiều Bạch duỗi cánh tay dài túm lấy áo cô kéo lại gần, chậm rãi nói,
"Thật ra cô muốn làm nũng với tôi, để tôi thu dọn mọi chuyện cho cô, thậm chí
là ăn ké uống ké... ké... giường?"
???
Sao lại cảm thấy chữ giường của bác sĩ Ninh không giống với chữ giường của
mình thế nhỉ.
Anh tiếp tục, "Giờ lại còn muốn tôi quản tiền hộ?"
Hạ Miên chần chờ, ban nãy tự mình thốt ra, giờ ngoài việc gật đầu cũng chỉ có
thể gật đầu.
Đôi mắt Ninh Thiều Bạch từ từ cong lên, đáy mắt như chảy ra tình ý có thể dìm
người ta chết đuối, giọng điệu mềm nhẹ, "Không nhất thiết phải là em gái
đâu..."
"Vẫn còn thân phận khác đủ để cô danh chính ngôn thuận cả đời..."
Trái tim Hạ Miên đập thình thịch, nhanh mồm nhanh miệng chuyển chủ đề,cười
he he đáp, "Nghĩ lại thì yêu cầu này đúng là hơi quá mức, chẳng phải bây giờ
anh vẫn đang quản đó sao?"
Ninh Thiều Bạch, "Không, tôi thấy lời hôm qua cô nói có lý, phải có một danh
phận mới hợp lý mới được, quản tiền cho hàng xóm, lại còn cho hàng xóm ké
giường, điều này không mấy thích hợp."
Anh có thể đừng nhắc đến giường nữa được không! Rốt cuộc sách lược hiện tại
của bác sĩ Ninh là gì vậy?
Trong lòng Hạ Miên gào thét, ngoài mặt vẫn cố pha trò, "Không sao, chỉ cần
mặt tôi đủ dày, danh phận gì đó đều có thể khắc phục."
"Không cần khắc phục, ngoài em gái vẫn còn thân phật tốt hơn thích hợp hơn,
cũng chỉ mình cô đảm nhiệm được..."
"A!" Hạ Miên đột nhiên bày ra động tác im lặng hướng ra bên ngoài, vội la lớn,
"Tiểu Phong! Có phải tiếng của Tiểu Phong không nhỉ?"
"Chả nhẽ mấy đứa này lại đi đánh nhau rồi?!" Dứt lời lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ninh Thiều Bạch nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy tay cô, kéo người trở về,
"Yên tâm, trẻ con tranh bá võ lâm đánh nhau là chuyện bình thường."
Hạ Miên thấy dáng vẻ quyết tâm của anh mà hoảng.
Nóng, nóng nảy thế này đâu phải phong cách của bác sĩ Ninh...
Giờ sẽ thẳng thắn nói ra ư? Mình phải trả lời thế nào đây? Sau này sống chung
kiểu gì nữa?
Đầu óc Hạ Miên quay cuồng, không thấy được ý cười trong mắt Ninh Thiều
Bạch, anh cúi đầu gỡ bàn tay vì khẩn trương mà cuộn lại của cô gái, khẽ cười
nói, "Thân phận ân nhân cứu mạng Sâm Sâm là đủ rồi!"
"Hả?" Trái tim đập loạn của Hạ Miên thoáng cứng đờ.
Ninh Thiều Bạch nghiêm trang, "Tuy cô không cần báo đáp, nhưng ân tình này
tôi sẽ nhớ cả đời!"
Hạ Miên cắn răng, bày giả nụ cười giả lả, "Đúng ha, sao tôi lại quên mất cái này
nhỉ! Với thân phận này làm gì chả được!"
"Vậy về sau mong bác sĩ Ninh chiếu cố nhiều hơn nhé!"
Ninh Thiều Bạch nhìn bóng dáng thở phì phì của Hạ Miên, ngồi xuống ghế bập
bênh, không tiếng động bật cười.