Ninh Thiều Bạch không biết tiếng tim đập đã bán đứng mình.
Hạ Miên không dấu vết dời tay, hệt như không hề nhận ra gì cả, xoa xoa mũi
trừng mắt lẩm bẩm với người trước mặt, "Anh cố ý chứ gì?"
Ninh Thiều Bạch bắt lấy tay cô, "Đừng xoa lung tung, cẩn thận chảy máu."
"Chưa đến mức đó, chỉ hơi xót chút thôi." Hạ Miên lập tức che mũi lại, mũi tiểu
tiên nữ không thể cho người khác nhìn, đặc biệt là trai đẹp.
Tiểu Phong chạy đến, lo lắng trông Hạ Miên, "Dì nhỏ?"
Ninh Thiều Bạch thuận thế thả người ra, ngón tay không tự giác cuộn lại.
Bên kia Hạ Miên đã ngồi xổm để Tiểu Phong kiểm tra, "Không việc gì, đừng lo
lắng."
Tiểu Phong nâng tay lên, cẩn thận nhéo nhéo mũi Hạ Miên, nhấp miệng cười,
"Không sao."
Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, "Đúng vậy, không sao."
Ninh Thiều Bạch nhìn vẻ mặt cưng chiều của Hạ Miên, theo ánh mắt cô nhìn về
phía Tiểu Phong, dường như nghĩ đến gì đó, đôi mắt từ từ nheo lại.
Rất nhanh Tiểu Phong đã nhận ra ánh mắt anh, ngẩng đầu, "Chú Ninh?"
Hạ Miên tưởng anh nhân dịp mình không chú ý lại đi vào, vội vàng kéo lại nói,
"Bác sĩ Ninh, không thể quấy rầy."
Ninh Thiều Bạch để cô lôi kéo không phản kháng, xoa đầu Tiểu Phong trả lời,
"Gọi Sâm Sâm và Tuệ Trúc đến phòng tập đi."
Tiểu Phong tò mò, "Nay chú Hàn xin nghỉ ạ."
Ninh Thiều Bạch đáp, "Hôm nay chú dạy, công phu không dễ tụt lại phía sau."
Tiểu Phong không nghi ngờ anh, ngoan ngoãn gọi người.
Vẻ mặt Hạ Miên khả nghi nhìn chằm chằm, "Rốt cuộc có âm mưu gì? Huấn
luyện viên Hàn xin nghỉ năm sáu ngày rồi, lúc trước cũng có thấy anh dạy bọn
nhỏ đâu."
"Vì mai tôi được nghỉ, rảnh." Ninh Thiều Bạch trả lời, "Chẳng phải cô nói
không quấy rầy hai người họ sao? Đương nhiên phải đón bóng đèn nhỏ Sâm
Sâm ra."
Nói là như vậy, nhưng Hạ Miên vẫn cảm thấy anh không phải người nhiệt tình
như thế.
Đang suy tư thì nghe anh nói, "Cô đi cùng tôi."
Ninh Thiều Bạch như lơ đãng, "Không phải ngày mai đi rồi sao, vừa khéo dạy
kiến thức cơ bản cho Tiểu Phong nhớ kỹ, về thằng bé luyện, giờ là lúc đặt nền
móng, đừng bỏ lâu, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Hạ Miên:...
Thì ra là muốn kéo mình sang nhà?
He he, vậy càng không đi!
Hạ Miên cười hì hì, "Không sao đâu, kiến thức luyện tập cơ bản tôi đều biết,
không thì anh trực tiếp nói với Tiểu Phong, thằng bé có thể nhớ, đến lúc đó
không cần giám sát, thằng nhóc cũng nhớ lâu hơn tôi nhiều."
"Ngày mai xuất phát, tôi phải thu dọn đồ đạc đây." Dứt lời Hạ Miên không đợi
Ninh Thiều Bạch mà vẫy tay luôn, "Bác sĩ Ninh, mai gặp!"
Cả sáng mai phải thu dọn hành lý lúc lâu, hơn nữa nhà cô Hạ Văn Nguyệt mới
về, có khi dặn dò một đống chuyện, còn có thể gặp cái gì?
Anh vừa định bước đến, Hạ Miên đã vỗ tay bốp một cái, "À, đúng rồi. Mai bác
sĩ Ninh không phải đi làm nhỉ, vậy tôi không cần chuẩn bị bữa sáng với cơm
trưa nữa!"
"Ngày mốt gặp nha!"
Ninh Thiều Bạch:...
"Chú Ninh!"
"Cậu!"
Ninh Thiều Bạch nhìn hai bạn nhỏ tay trong tay chạy ra, nheo mắt...
Hạ Miên định nay chưa đi, nhưng mà cô đã đánh giá thấp quyết tâm của Ninh
Thiều Bạch.
Đến chín giờ ba nhóc tì ở cách vách vẫn chưa về.
Thế mà lợi dụng bọn nhỏ, thật quá tâm cơ.
Hạ Miên ra vẻ bận rộn, để Mao Tuệ Mai qua đón lũ trẻ, kết quả chưa được một
lát con bé đã quay lại một mình, "Cháu gọi cũng không về, hôm nay để chơi bên
đó đi, bác sĩ Ninh chăm ngủ."
Hạ Miên:???
Rốt cuộc Ninh Thiều Bạch đã dùng thủ đoạn gì?
Hạ Miên thật sự không thắng nổi lòng hiếu kỳ, cuối cùng dạo đến dạo lui qua
cách vách.
Lúc vào cửa gặp phải dì Ngụy đến đón Sâm Sâm, bà cũng bất lực quay về.
Tuy nhiên lại thấy vậy vui mừng, cười ha ha, "Không ngờ Tiểu Bạch rất biết dỗ
trẻ, hôm nay để mấy đứa ngủ bên đó đi."
Hạ Miên càng tò mò.
Bước qua cửa thuỳ hoa, giữa sân trải một cái chiếu lớn, giăng màn, bốn góc đều
cài ít ngải cứu đuổi muỗi.
Ngoài sân ánh đèn mờ nhạt, ba đứa nhỏ đang nô đùa bên trong.
Đặc biệt là Mao Tuệ Trúc diễn đến nghiện, khoác khăn lụa của Hạ Văn Nguyệt,
đội mũ rơm cười ha ha hi hi so chiêu với Sâm Sâm.
Hai năm cạnh tranh ngôi vị minh chủ võ lâm vẫn chưa phân chia thắng bại.
Còn Tiểu Phong ngày xưa là đồ đệ nhỏ giờ trở thành cao thủ lánh đời, vì Tuệ
Trúc và Sâm Sâm phát hiện tất cả nhân vật chính đều sẽ có một sư phụ cao nhân
thế ngoại.
Sau đó hai người ai thua sẽ đến tìm sư phụ học một chiêu rồi ra ngoài tái chiến,
cứ thế thay phiên từng người.
Lúc hai nhóc tì so chiêu, Tiểu Phong ngẩng đầu ngây người nhìn ngắm sao,
được Sâm Sâm và Tuệ Trúc gọi là thiền định.
Chơi rất đa dạng.
Tiểu Phong thấy Hạ Miên qua, vén màn lên bò ra ngoài, "Dì nhỏ."
Hạ Miên cười bước đến, "Chơi vui không?" Tiểu Phong không đứng dậy ôm cô,
mà nằm thẳng xuống chiếu thành hình chữ đại (大), hai mắt vì cười mà cong
cong, "Dì nhỏ, rất đẹp!"
Hai mắt phản chiếu ảnh ngược của bầu trời sao.
Tay nhỏ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Dì nhỏ, nằm đi ạ."
Hạ Miên cởi giày nằm xuống, xuyên qua vải màn nhìn lên, lập tức phát ra một
tiếng kinh ngạc, "Thật quá đẹp."
Bảo sao ngay cả Tiểu Phong cũng không muốn về.
Mùa hè nóng bức, màn trời chiếu đất thế này thật sự ít có cảm giác trống trải,
đặc biệt trên đầu là mảnh trời xán lạn, nằm đây phảng phất như đặt mình trong
đó, loại cảm giác kỳ diệu này khiến người ta khó mà hình dung.
Tiểu Phong trở người, đầu nhỏ gối lên tay Hạ Miên, vẻ mặt thích ý nhìn cảnh
sắc lộng lẫy.
Vừa khéo Tuệ Trúc và Sâm Sâm đánh xong một trận, bọn họ thấy "sư phụ" nằm
xuống cũng lần lượt nằm theo, vì không đủ chỗ nên cơ thể hai người đều chui
vào màn, chỉ lộ ra hai cái đầu ngắm sao.
"Ngân hà." Tiểu Phong chỉ vào một dải ngân hà sáng bạc nói.
"Đúng vậy, ngân hà." Hạ Miên xoa đầu đầu, thuận tiện cho kể câu chuyện Ngưu
Lang Chức Nữ.
Hai đứa dồi dào sức sống nhất Sâm Sâm và Tuệ Trúc bất tri bất giác thiếp đi,
phát ra tiếng hít thở đều đều.
Tiểu Phong dựa vào vai Hạ Miên, khốn đốn nói, "Dì nhỏ, mẹ cũng ở đây."
Hạ Miên hơi sửng sốt, nghiêng đầu hôn hôn trán cậu, "Đúng vậy, mẹ cũng ở
đây, mẹ đang nhìn con ngủ đấy."
Tiểu Phong vui vẻ cong mắt, nằm ngửa nhìn sao trời, hai mắt dần nhắm lại...
Hạ Miên cảm nhận được gió đêm từ từ thổi lạnh, cũng hơi buồn ngủ.
Cảm nhận được Ninh Thiều Bạch từ phòng đi ra, cẩn thận ôm Tuệ Trúc Sâm
Sâm và Tiểu Phong vào màn đắp chăn đàng hoàng.
Chưa đến một lát Hạ Miên đã thấy cả người âm ấm, hóa ra là được đắp thảm.
Cô mở to mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Miên không biết Ninh Thiều Bạch coi mình là gì, nhưng dưới bóng đêm
gương mặt tuấn mỹ dường như có thêm một phần dịu dàng, phảng phất như
trong mắt chỉ có một mình mình.
Trái tim Hạ Miên không chịu khống chế nhảy lên.
Hai người giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, sau một lúc lâu, Ninh Thiều
Bạch như sợ kinh động đến gì đó, giơ tay che khuất đôi mắt cô rồi từ từ vuốt
xuống.
Hạ Miên bị chọc cười, giơ tay bắt lấy tay anh, nhỏ giọng hỏi, "Anh coi tôi chết
không nhắm mắt à?"
Ninh Thiều Bạch:...
Ninh Thiều Bạch cũng không nhịn được cười, "Ai bảo cô bất động nhìn tôi, còn
tưởng ngây người ngủ." Hạ Miên trả lời, "Anh không nhìn tôi sao biết tôi nhìn
chằm chằm anh? Tư thế ban nãy của anh giống y hệt tôi mà?"
"Sao? Bị sắc đẹp này mê hoặc?"
Ninh Thiều Bạch bật cười, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, "Đúng rồi, cô đẹp
nhất, như tiên nữ hạ phàm."
Trước nay Hạ Miên có đi có lại, lập tức cười hì hì, "Ừm, bác sĩ Ninh cũng đẹp
ngây người, ban nãy tôi bị sắc đẹp của anh làm cho choáng ngợp, nhất thời
không tin được bản thân đang ở nhân gian, cứ tưởng mình xuyên không đến thế
giới thần tiên nào đó, gặp vị tiên nam cơ."
Ninh Thiều Bạch bị chọc cười, giơ tay gõ gõ đầu cô nói, "Kiếm đâu ra nhiều
chiêu vậy."
Tròng mắt Hạ Miên xoay chuyển, bắt lấy tay anh quơ quơ, "Bác sĩ Ninh..."
"Hửm?"
Không biết có phải do đang đêm hay không, nhưng giọng nói anh mang theo sự
lưu luyến cực kỳ dịu dàng.
Hạ Miên không khỏi túm chặt anh, nhẹ giọng nói, "Tôi cảm thấy anh thật sự rất
tốt, đẹp trai, tính cách tốt, lại không gì là không làm được..."
Hầu kết Ninh Thiều Bạch lăn lăn, nhẹ giọng đáp, "Tiếp theo thì sao."
Hạ Miên cảm nhận được bàn tay lớn đang giãy giụa, có vẻ muốn nắm nhưng lại
nỗ lực kiềm chế.
Khoảnh khắc khi bàn tay lớn chuẩn bị khép lại, trong mắt Hạ Miên hiện lên một
tia giảo hoạt, ngữ khí trịnh trọng, "Hay tôi nhận anh làm anh trai nhé! Sau này
chúng ta thân như người một nhà!"
Trái tim Ninh Thiều Bạch sắp nhảy ra ngoài đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa
không thở nổi.
Anh nắm chặt tay, sức lực lớn đến dọa người, Hạ Miên lo đánh thức bọn nhỏ,
đau nhe răng trợn mắt cũng không dám kêu, chỉ có thể nhỏ giọng suýt xoa,
"Đau đau đau!"
Ninh Thiều Bạch tức hơn cả cô, "Xứng đáng đau chết."
Anh chưa hết giận một cách khó hiểu, duỗi tay vỗ trán cô, ghét bỏ nói, "Đừng
có mơ, có người em gái như cô tôi giảm thọ."
Hạ Miên "hừ" một tiếng ngồi dậy, "Không thì thôi."
Sau đó bắt đầu nhập vai, vẻ mặt khổ sở, "Là tôi si tâm vọng tưởng, bác sĩ Ninh
mà là anh trai ruột thì hạnh phúc bao nhiêu."
"Có thể thoải mái tìm anh làm nũng, giúp tôi thu dọn đống hỗn độn, còn được
ăn ké uống ké." Nói rồi vỗ vỗ tấm chiếu, "Còn có thể ngủ ké giường..."
Ninh Thiều Bạch suýt sặc, "Ăn nói lung tung gì thế hả. Cứ như cô không thể
thoải mái hưởng thụ hết những thứ đó ấy."
Ánh mắt Hạ Miên sáng lên, thò lại gần hỏi, "Thế bác sĩ Ninh cho tôi làm em gái
đi, danh phận rất quan trọng!"
"Dù sao thoải mái và danh chính ngôn thuận cũng là hai việc khác nhau, vế
trước là mặt dày, vế sau mới hợp tình hợp lý."
Ninh Thiều Bạch đẩy cô ra, chắc chắn đáp, "Đừng có mơ."
Một năm sau thì may ra!
Tới lúc ấy anh cũng muốn hợp tình hợp lý đánh người.
Hạ Miên tủi thân bò dậy.
Ninh Thiều Bạch hơi sửng sốt, "Làm gì?"
"Về ngủ đó!" Hạ Miên đáp, "Tôi không phải em gái anh, sao có thể thoải mái
nằm trên giường anh được?"
Ninh Thiều Bạch xoa xoa thái dương, "Linh tinh cái gì vậy, em gái cũng không
thể ngủ trên giường tôi!"
Nói xong anh khựng lại, bị con nhóc này chọc tức đến ngu luôn rồi, chuyện này
thì liên quan gì đến giường?
Hạ Miên đã đứng dậy ra ngoài, "Aiz, dù sao cũng là tôi si tâm vọng tưởng, sau
này vẫn nên tôn trọng bác sĩ Ninh thì hơn."
"Vốn phải như vậy, là lúc trước tôi ỷ vào sự bao dung quá mức mà làm càn."
Dứt lời che mặt chạy đi, "Sau này sẽ chú ý!"
Ninh Thiều Bạch:...
Chẳng lẽ cái đầu gỗ này không có lựa chọn thứ ba à?