Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 89




Vì dự định sẽ về quê một chuyến, vậy nên sáng sớm Hạ Miên hẹn Ninh Thiều

Vận cùng đi cắt tóc.

Nghỉ hè ba bạn nhỏ cơ bản đều sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, hàng ngày cứ thế thực

hiện theo đúng chỉ tiêu.

Nơi bọn họ đến là cửa hàng chăm sóc sắc đẹpNinh Thiều Vận hay đi, cơ sở hội

viên hiếm có, giá cả và chất lượng không khiến người ta phải thất vọng như

thầy Tony.

Hạ Miên muốn uốn tóc nhưng sực nhớ bản thân đang học cấp ba, thôi đành như

ba nhóc tì kia tỉa một ít là được.

Còn Ninh Thiều Vận cần mất chút thời gian, tại Hạ Miên xúi chị ấy nên làm

kiểu xoăn gợn sóng lớn, ngũ quan Ninh Thiều Vận vốn đã tinh xảo, gương mặt

trái xoan tiêu chuẩn, để kiểu tóc này nhất định rất đẹp.

Đương nhiên ba đứa nhỏ sẽ không ngoan ngoãn ngồi trong phòng, Hạ Miên dẫn

bọn trẻ ra ngoài chơi một lát.

Kết quả lúc xuống lầu đụng phải một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặt

mũi tuấn lãng, đấy là nếu không biết phẩm hạnh của gã, chứ tên này thực chất

mặt chó thân người.

Người đàn ông ân cần mở cửa, lát sau một cô gái độ khoảng hai mươi, khí chất

sắc sảo kéo một người phụ nữ trung niên đeo đầy trang sức bước vào.

Người đàn ông thấy Hạ Miên thì kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt dừng trên

người Sâm Sâm, sắc mặt khẽ biến.

Dường như gã lo Hạ Miên sẽ nói chuyện với mình, lập tức đưa lưng về phía bọn

họ, vội vàng dẫn hai người phụ nữ kia lên lầu.

Hạ Miên trợn mắt, coi tôi thành cọng hành hả!

Tên này là Nhậm Tu Đức, chủ nhân của buổi gallery năm ngoái Hạ Miên dẫn

Tiểu Phong và Ninh Thiều Vận đi xem.

Hạ Miên vẫn nhớ lần gặp đầu tiên gã thể hiện hứng thú rõ ràng với Ninh Thiều

Vận, lúc ấy chỉ cảm thấy hành vi của người đàn ông này quá dầu mỡ.

Ninh Thiều Vận vì trải qua việc trước kia nên bài xích chuyện tình cảm hôn

nhân, vậy nên uyển chuyển từ chối ý tốt của gã, hoàn toàn không muốn liên

quan.

Nhưng hình như Nhậm Tu Đức không muốn từ bỏ.

Dù sao hai người cũng cùng làm trong giới, Nhậm Tu Đức lại chuyên mở

gallery, rất dễ lấy được thông tin về triển lãm tranh, chỉ cần Ninh Thiều Vận

tham gia đều có thể gặp phải gã.

Người này không để ý đến sự từ chối của Ninh Thiều Vận, một mặt triển khai

công kích mãnh liệt.

Ninh Thiều Vận thấy phiền, dứt khoát không đến mấy triển lãm nhỏ nữa.

Nhưng hơn nửa năm trước, sau khi Ninh Thiều Vận tham gia triển lãm tranh

của học sinh giáo sư Chúc, từ đó Nhậm Tu Đức một mạch theo đuôi về nhà, tìm

được nơi bọn họ ở.

Sau đó thường xuyên đánh xe cầm hoa đến đậu trước cửa.

Lần đầu đến trùng hợp Ninh Thiều Vận không có nhà, dì Ngụy rất khách khí

đón tiếp gã.

Xét cho cùng Nhậm Tu Đức mặt chó thân người, lại chuyên tổ chức gallery, am

hiểu nghệ thuật, đủ đề tài chung sở thích chung để nói với Ninh Thiều Vận.

Dì Ngụy thấy gã tự đến nhà, cứ tưởng Ninh Thiều Vận ngầm đồng ý nên hòa

khí tiếp đón.

Mãi cho đến khi thấy tư thái cao cao tại thượng bắt bẻ sân vườn của đối

phương, mồm nhắc đến triển lãm là thể hiện bản thân giàu có xuất chúng, bà

mới phát hiện có thể mình nhầm mất rồi.

Sau khi Ninh Thiều Vận về biết đối phương chạy đến, tức điên đuổi gã ra ngoài.

Nhưng không biết Nhậm Tu Đức này lấy sự tự tin ở đâu ra, cảm thấy Ninh

Thiều Vận rõ nghiện còn ngại.

Gã cho rằng với điều kiện hơn người của bản thân, cả sự chân thành cứ cách ba

ngày lại tặng một bó hoa, sớm muộn gì cũng đả động được Ninh Thiều Vận.

Ninh Thiều Vận không cho vào, gã sẽ đặt hoa ở cửa, bày ra tư thái bao dung

"tôi không ép em."

Nhưng thực tế toàn làm theo ý mình, hoàn toàn không để ý đến sự cự tuyệt.

Về sau Ninh Thiều Vận dứt khoát không để ý nữa, dù gì dì Ngụy cũng không

cho vào, ngoài cửa có hoa thì bà ra dọn tiện tay vất, quả nhiên tần suất tặng hoa

của đối phương từ từ giảm dần, ban đầu mỗi ngày một bó đổi thành một tuần

một bó.

Bước ngoặt xuất hiện khi tên đàn ông đó bắt gặp Sâm Sâm.

Hôm ấy là sinh nhật Tiểu Phong, giữa trưa Ninh Thiều Vận đón ba đứa nhỏ về,

thấy bộ dáng chờ đợi mỏi mòn của cu cậu thì mềm lòng dẫn đám nhóc đến

trường cấp ba chờ Hạ Miên và Mao Tuệ Lan tan.

Khi mọi người nô đùa ầm ĩ về đến ngõ nhỏ thì thấy Nhậm Tu Đức đang tựa vào

xe hơi, trong tay là bó hồng đứng trước cổng lớn nhà Ninh Thiều Vận.

Hàng ngày Hạ Miên thức khuya dậy sớm đi học, những lúc Nhậm Tu Đức đến

không sáng thì cũng phải chiều, vậy nên câu chuyện theo đuổi này chỉ được

nghe lại qua lời mọi người.

Đây là lần đầu tiên thấy gã xuất hiện, cái kiểu tán gái ngây thơ khiến cô cảm

thấy buồn cười, "Thủ đoạn quá cũ, lâu như vậy vẫn không đả động được người

ta, không định đổi sách lược à? Chỉ biết ném tiền, chả có chút nhiệt tình gì cả."

"Rõ ràng xuất phát từ lòng mới mẻ."

Ninh Thiều Vận chán ghét nhíu mày, Sâm Sâm nhận ra cảm xúc của mẹ nhanh

chóng chạy đến nắm tay cô nói, "Mẹ ơi, làm sao vậy?"

Nhậm Tu Đức bước đến nghe thấy câu này thì nhìn Ninh Thiều Vận, nhìn cô

nắm lấy Sâm Sâm, biểu cảm như bị sét đánh, "Vận, em có con rồi?!"

Hạ Miên bị cách xưng hô sến súa kia chọc cho choáng, chậm nửa nhịp mới

nhận ra gã đang nói gì.

Ninh Thiều Vận bị công kích trực diện, hiển nhiên bị tổn thương không nhẹ,

cau mày lạnh lùng đáp, "Ngài Nhậm, xin anh tôn trọng một chút, gọi tôi là cô

Ninh."

Thấy biểu cảm của đối phương, cô lập tức nắm lấy Sâm Sâm, lạnh nhạt giới

thiệu, "Ngài Nhậm, đây đúng là con tôi, tôi từng kết hôn rồi."

"Xin hỏi anh đến đây có việc gì?"

Sau khi Nhậm Tu Đức khiếp sợ, "Từng kết hôn rồi? Thế tại sao trước giờ không

nói với tôi?" Trong giọng điệu mang theo sự chất vấn.

Ninh Thiều Vận tức cười, "Đây là việc riêng của tôi. Vì sao tôi phải nói cho

anh?"

Bộ dáng Nhậm Tu Đức lại như bị phản bội, "Anh theo đuổi em mà em không

nhận ra?"

Ninh Thiều Vận cũng cả giận đáp, "Tôi cũng nhớ mình đã từ chối rồi, càng

không hề có suy nghĩ muốn kết giao, mong anh sau này đừng đến nữa."

Nhậm Tu Đức không thể tin nổi, "Cô từng sinh con, chẳng lẽ tôi đây còn không

xứng?"

Vờ lờ, thằng thiểu năng trí tuệ này từ đâu ra thế? Hạ Miên muốn đập hàng về

nơi sản xuất.

Hiển nhiên Ninh Thiều Vận cũng cảm thấy buồn cười, lập tức bế Sâm Sâm lên,

"Vâng, tôi không trèo cao nổi ngài Nhậm, tạm biệt không tiễn."

Sau đó Nhậm Tu Đức biệt tích mấy tháng.

Ninh Thiều Vận biết gã không đến nữa than thở, "Sớm biết vậy là xong thì chị

đã nói từ trước rồi."

Hạ Miên cũng hơi cạn lời, "Ai biết mồm anh ta thề son thề sắt theo đuổi, thế mà

tình huống của chị thế nào lại không rõ chứ!"

"Em thấy có khi anh ta coi chị là mấy thiếu nữ phổ thông, lừa đến tay chơi

chơi."

Có thể thấy xuất thân của Nhậm Tu Đức không phải loại có bối cảnh thâm sâu

gì, mười phần thì tám chín phần là nhà giàu mới nổi.

Tuy Ninh Thiều Vận luôn ở lì trong nhà không hoạt động sôi nổi, nhưng tốt xấu

gì cũng là học trò thân truyền của tiên sinh Kỳ Minh Hạo, trong ngành hội họa

không phải kẻ vô danh.

Ngoài ra sau lần ầm ĩ tại tiệc Ninh gia dạo nọ, tên tuổi xuất hiện trên thuoeng

trường, miễn là người có ít lai lịch thì không ai không biết tình huống của Ninh

Thiều Vận.

Dù không phải dân trong vòng, nhà giàu lui tới gallery Nhậm Tu Đức mở cũng

không ít, chỉ cần hơi hỏi thăm một tí là biết chuyện Ninh Thiều Vận ngay,

không nói người khác, gã ta quen được Vệ Hoằng Thu cũng là tại tiệc mừng thọ

ông Ninh.

Ai mà biết tên đó có mồm cũng lười hỏi thăm, rõ ràng không thích thật lòng,

tám phần thấy sắc nảy lòng tham, coi Ninh Thiều Vận là chút thú vui nhàn hạ.

Bảo sao từ đầu đến chân đều mang theo sự cao cao tại thượng của bề trên, có lẽ

gã cảm thấy bản thân hạ mình theo đuổi Ninh Thiều Vận, cô ấy nên mang ơn

đội nghĩa nhận lấy.

Vốn tưởng câu chuyện cứ thế trôi qua, kết quả hai tháng trước tên dở hơi đó lại

xuất hiện.

Lúc ấy Hạ Miên không ở nhà, nhưng Mao Tuệ Mai thì có, cùng bọn nhỏ chứng

kiến sự việc.

Hạ Miên tò mò hỏi, Mao Tuệ Mai chưa kịp mở miệng, Mao Tuệ Trúc đã đứng

dậy dành diễn.

Giọng con nhóc khàn khàn, bày ra dáng vẻ phong lưu, vẻ mặt thâm tình nói,

"Vận, anh thật sự rất thích em, anh không ngại việc từng ly hôn có con đâu..."

Mao Tuệ Mai vội vàng che miệng cô bé lại, "Sao cái gì cũng học thế hả?"

Sau khi Mao Tuệ Trúc thấy Mao Chí Sơn đóng phim mấy lần lập tức yêu thích

diễn xuất, thấy gì hay ho cũng phải diễn lại cho mọi người xem.

Mao Tuệ Mai dở khóc dở cười, "Đó là những gì Tuệ Trúc học được đó hả."

Hạ Miên bị chọc cười.

Mao Tuệ Mai thở dài, "Kiểu thái độ trên cao nhìn xuống đó, cứ như anh ta biết

chị Vận có con mà vẫn theo đuổi là hời cho chị ấy lắm đấy."

"Sau đó thì sao?" Hạ Miên tò mò.

Mao Tuệ Mai đáp, "Dì Ngụy nổi bão, có lẽ từ bé đến lớn chị Ninh chưa từng bị

sỉ nhục như vậy bao giờ, dì lập tức cầm chổi to đuổi anh ta ra ngoài."

"Đuổi đẹp lắm!" Hạ Miên tán đồng, "Lần sau có đến thì đừng để anh ta nói

chuyện, cứ đánh là được."

"Chắc không còn lần sau đâu, hàng xóm xung quanh đứng đó xem náo nhiệt,

mặt mũi nào nữa mà đến."

Đúng là sau đó gã không hề xuất hiện, chỉ không ngờ hôm nay lại gặp phải ở

đây, thật đen đủi.

Vì tránh gã tự cảm thấy kiêu ngạo, Hạ Miên quay về phòng vip báo chuyện này

với Ninh Thiều Vận.

Hiển nhiên Ninh Thiều Vận cũng có suy nghĩ giống Hạ Miên, nhờ trợ lý của thợ

cắt tóc hỏi thăm ít thông tin bên ngoài.

Chưa đến một lát vị trợ lý kia đã về, có vẻ gã ta cùng mẹ ruột và vợ sắp cưới

đến đây làm tóc, cô vợ sắp cưới kia cũng là hội viên nơi này.

Ninh Thiều Vận thở một hơi thật dài, "Chắc không dây dưa nữa đâu."

Hạ Miên cũng yên lòng, "Làm hội viên ở đây không giàu thì cũng có địa vị, nãy

em thấy anh ta rất ân cần, chắc vợ sắp cưới rất lợi hại."

Nhưng đề phòng "nhỡ đâu", bọn họ vẫn quyết định tránh được thì tránh, đỡ gặp

phiền toái không cần thiết.

Biết bên kia cũng uốn tóc, tốc độ tương đối chậm, bọn họ yên tâm rời đi.

Ra ngoài mấy chục mét, thấy Mao Tuệ Trúc nhìn chằm chằm quán bán nước

bên cạnh, Hạ Miên nhìn mồ hôi trên đầu Tiểu Phong, qua hỏi ông chủ mua năm

lon nước ngọt, "Uống xong chúng ta từ từ về."

Ba bạn nhỏ lập tức hoan hô, Ninh Thiều Vận mỉm cười nhìn lũ trẻ.

Hạ Miên lại bắt đầu ngắm chị Ninh yêu dấu chảy nước miếng, "Em đã bảo kiểu

tóc này nhất định rất hộ mà, chị Ninh quá xinh đẹp! Y hệt tiên nữ hạ phàm!"

Ninh Thiều Vận bị cô nhóc này chọc cười, "Được rồi, đồ dẻo miệng."

Hai người trêu nhau, bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến xưng hô khiến người

ta nổi da gà, "Vận."

Vl?

Hạ Miên quay đầu, chỉ thấy Nhậm Tu Đức không biết chạy đến từ bao giờ.

Lúc này vẻ mặt gã xen lẫn thống khổ và thâm tình, phảng phất như đôi uyên

ương bị chia rẽ, Hạ Miên nhìn mà muốn đánh người.

Sâm Sâm vẫn nhớ người này, lập tức che trước mặt Ninh Thiều Vận lạnh mặt

lạnh giọng, "Mẹ cháu không quen chú, mời chú tránh ra!"

Nhậm Tu Đức nhăn mày nhìn thằng nhóc, Ninh Thiều Vận thấy thế bảo vệ Sâm

Sâm, lạnh lùng nói, "Ngài Nhậm, nghe nói hôm nay anh đến đây với vợ sắp

cưới mà nhỉ, thế nào? Muốn tôi qua đó chào hỏi sao?"

Nhậm Tu Đức lau mặt, thống khổ đáp, "Quả nhiên nhiên em đã hỏi thăm."

"Đó là con dâu mẹ anh chọn thôi, tuy cô ấy là thiên kim tiểu thư, nhưng anh

không hề yêu, người mà anh thích chỉ có mình em."

Lời thoại nữ sinh thật khiến người ta xấu hổ, Hạ Miên không nhịn được run lên.

Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn cô, thấy vậy rụt cổ run theo, Mao Tuệ Trúc bên

cạnh cũng bắt chước, sau đó hai bạn nhỏ liếc nhau cười khúc khích.

Nhậm Tu Đức đang trình bày lập tức cụt hứng.

Ninh Thiều Vận sờ đầu Sâm Sâm, chán ghét nói, "Ngài Nhậm, mong anh sớm

hiểu tôi không phải thiếu nữ mới lớn không rành sự đời gì, có lẽ ngài Nhậm đây

bị cự tuyệt nên mới nảy sinh cảm xúc không cam lòng thôi."

"Lặp lại lần nữa, tôi không có ý định trèo cao, xin bớt dây dưa!"

Nhưng thế quái nào Nhậm Tu Đức lại suy diễn thành cô đang ghen tị giận dỗi,

duỗi tay định cầm tay Ninh Thiều Vận, "Vận, em cho anh chút thời gian, anh

nhất định sẽ thuyết phục được mẹ."

"Thuyết phục cái gì? Mơ đi!" Một giọng nói tức giận truyền đến, mọi người

quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng lao tới.

Là người ban nãy đi cùng Nhậm Tu Đức, bà Nhậm.

Việc đầu tiên khi đối phương xông đến là khinh bỉ đánh giá Ninh Thiều Vận,

cười lạnh với Nhậm Tu Đức, "Đã bảo đang êm đẹp đột nhiên lại thất thần cái gì,

hóa ra là bị con hồ ly tinh này mê hoặc."

"Thừa dịp Kỳ Kỳ chưa phát hiện, con nhanh chóng quay về đi!"

"Mẹ ~" Nhậm Tu Đức không đồng ý nhíu mày, "Đây là nữ họa sĩ con từng nhắc

tới, bọn con ở đây tâm sự, mẹ về trước đi."

Hiển nhiên bà Nhậm không tin gã, hừ lạnh đáp, "Nữ họa sĩ, nữ họa sĩ cái gì, giờ

ai cầm bút cũng thành họa sĩ hả, con nhắc với mẹ bao nhiêu người như thế rồi."

Bà kéo Nhậm Tu Đức đang bất động, châm chọc mỉa mai Ninh Thiều Vận, "Tôi

thấy cô cũng là người làm mẹ, thế mà dám mê hoặc đàn ông trước mặt con cái,

vừa nhìn đã biết không phải loại đứng đắn, tôi khuyên cô..."

"Bác gái này!" Ninh Thiều Vận tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cả giận quát,

"Miệng lưỡi sạch sẽ chút, là con trai bác dây dưa với tôi đấy! Phiền bác dẫn anh

ta đi nhanh cho, đừng để tôi kiện tội quấy rối!"

"Phi!" Bà Nhậm lạnh lùng đáp, "Con tôi dây dưa với cô? Bộ cô không biết nhìn

lại phẩm chất hồ ly tinh của mình hả."

"Một đứa con gái ôm con ngang nhiên mê hoặc đàn ông trên đường... A!"

Hạ Miên kinh ngạc nhìn Ninh Thiều Vận.

Nhậm Tu Đức cũng sợ ngây người, "Ninh Thiều Vận, em làm gì thế?!"

Ninh Thiều Vận cầm lon nước ngọt tạt cho bà ta ngã nhào, tức giận quát, "Nếu

không học được cách tôn trọng người khác, vậy súc miệng cho sạch đi!"

Bà Nhậm bị tạt ướt cả người, tức đến nổi điên, "Con tiện nhân này! Mày dám!"

Thấy bộ dáng muốn xông lên của mụ, Ninh Thiều Vận ném thẳng cái lon xuống

chân bà ta, gương mặt đẹp đẽ phát lạnh, "Bây giờ, dẫn con trai bà cút ngay!"

Bà Nhậm hoảng sợ, sắc mặt Nhậm Tu Đức trầm xuống, "Ninh Thiều Vận, em

đừng có cho mặt mũi lại không cần..."

Hạ Miên yên lặng đưa lon nước trong tay cho chị Ninh, Ninh Thiều Vận đáp

vào vai gã thét, "Tôi lặp lại lần nữa, cút!"

Lon nước không nhẹ, dưới cơn thịnh nộ sức lực Ninh Thiều Vận cũng không

vừa, Nhậm Tu Đức lập tức kêu đau.

Bà Nhậm thấy thế không nhịn được, xông đến chỗ Ninh Thiều Vận quyết chiến,

"Con tiện nhân kia..."

Hạ Miên đang định động thủ, đột nhiên cảm thấy trong tay lành lạnh, cúi đầu

nhìn Tiểu Phong đưa lon nước cho mình, đôi mắt to chớp chớp.

Hạ Miên đương vội chỉ có thể vỗ đầu thằng bé, tiến lên một bước ngăn mụ già

kia lại, giữ chặt cằm mụ ta đổ hết nước xuống mồm, "Bác gái này, miệng nhả

cứt thì phải rửa thêm mấy lần nha!"

"Con bé kia! Dừng tay ngay!" Nhậm Tu Đức xông tới mắng Ninh Thiều Vận,

"Ninh Thiều Vận, chẳng phải cô chỉ là cái giày rách thôi sao, giả thanh cao cái

gì chứ... A!"

Gã chưa kịp nói hết đã bị một bóng người lao đến đánh bay xuống đất.

"Chú Chu!" Mao Tuệ Trúc reo hò, lập tức chạy đến đưa lon nước trong tay qua.

Chu Học Văn đang cơn thịnh nộ, không chút do dự cầm lấy đánh vào bả vai gã

ta.

Bà Nhậm không rảnh dây dưa với Hạ Miên nữa, hét lên một tiếng, "Con ơi!

Con ơi!"

Nhậm Tu Đức chỉ cảm thấy xương vai như sắp nứt, nhưng Chu Học Văn hoàn

toàn không hết giận, vung tay đấm từng đấm một.

Bà Nhậm thấy vậy giơ túi lên muốn xông đến đánh Chu Học Văn, Ninh Thiều

Vận lập tức cầm lấy lon nước trong tay Sâm Sâm, "Bà động đến anh ấy thử

xem! Tôi cho bà nằm cùng con trai luôn!"

Wow!

Hạ Miên không nhịn được huýt sáo, vẻ mặt Tiểu Phong bình tĩnh, Mao Tuệ

Trúc vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn Sâm Sâm cứ như lần đầu tiên nhìn thấy ba

mẹ mình, khuôn mặt nhỏ khẩn trương hết nhìn Chu Học Văn lại quay sang Ninh

Thiều Vận.

Ninh Thiều Vận thấy tình hình đã ổn, cúi người túm tay Chu Học Văn nói,

"Được rồi, tiếp tục là ra mạng người đấy."

Chu Học Văn ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn cô ấy, "Không phải em bảo tự

mình sống tốt được à? Vì sao lại để người khác bắt nạt như vậy?!"