Nhìn khuyên tai xinh đẹp trong gương, thoáng cái Hạ Miên đã vứt lời đe dọa
lên chín tầng mây, xoay người vui sướng nhảy cẫng lên ôm lấy Ninh thiều
Bạch, "Bác sĩ Ninh thật lợi hại!"
"Ha ha, tôi rất thích món quà này."
Ninh Thiều Bạch duỗi tay kéo cô xuống, nhìn đôi mắt hạnh sáng lấp lánh rồi sờ
lấy cọng tóc ngố trên đầu cười, "Chúc mừng sinh nhật."
Điệu bộ dịu dàng khiến Hạ Miên hơi ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi hì hì đáp,
"Cảm ơn anh, bác sĩ Ninh!"
Nói rồi vội vàng chạy đi khoe khoang.
Ninh Thiều Bạch nhìn bóng dáng cô, bật cười lắc đầu.
Một lát sau, Hoắc Học Văn, không, giờ đã trở thành Chu Học Văn, năm ngoái
hắn dời hộ khẩu sửa họ, xem như đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hoắc.
Chu Học Văn đi từ ngoài vào, không thấy người ở nhà chính, dạo một vòng mới
nghe thấy tiếng tập thể thao ở sương phòng đông.
Chu Học Văn ngẩng đầu nhìn mặt trời mùa hè trên đầu, lại nhìn thanh niên mồ
hôi như mưa bên trong mà khó hiểu, thời tiết nóng nực, sao phải rèn luyện vào
lúc này.
Ninh Thiều Bạch cũng thấy hắn, làm thêm mấy cái hít xà mới nhảy xuống,
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Học Văn dừng một chút, mở miệng, "Nghe nói gần đây có người dây dưa
với Tiểu Vận..."
"Là theo đuổi," Ninh Thiều Bạch sửa đúng, "Làm sao?"
Chu Học Văn hít sâu một hơi, gian nan trả lời, "Cậu biết chị mình nghĩ gì
không?"
Ninh Thiều Bạch nhìn hắn một cái, "Không hỏi, dù sao chị ấy nghĩ thế nào tôi
đều đồng ý."
Chu Học Văn chau mày, "Cậu biết rõ cô ấy đơn thuần lại luôn đặt mọi thứ trong
lòng, không phòng bị nhỡ đâu chịu tủi thân..."
"Nhưng sẽ không thảm hơn nhà họ Hoắc..." Ninh Thiều Bạch đáp.
Chu Học Văn nghẹn lại.
Thế nên thật sự có một số việc con người không thể phạm sai lầm, bằng không
muốn đền bù cũng phải lo bản thân không có tư cách.
Trong lòng Ninh Thiều Bạch lúc này vẫn tràn ngập sự sung sướng nhàn nhạt,
nhìn bộ dáng chau mày sầu khổ của Chu Học Văn, đột nhiên sinh ra một tia
đồng tình, mở miệng nói, "Chu tổng, anh biết mình sai ở đâu không?"
Chu Học Văn bị hỏi vậy mà ngạc nhiên.
Quay đầu mới phát hiện trong mắt anh đều là niềm vui sướng bí ẩn, gần như
không thể nhịn nổi muốn kể ra...
Chuẩn xác mà nói, là khoe.
Chu Học Văn vô cảm nhìn Ninh Thiều Bạch mở miệng, "Muốn thì phải nỗ lực
đoạt lấy, chỉ dựa vào việc chờ đợi thì không được gì đâu."
Thế nên cậu mới không thèm đợi, thiếu nữ nhà người ta mới thành niên đã
xuống tay?
Chu Học Văn thở dài, "Nhưng anh không muốn Tiểu Vận miễn cưỡng thêm
nữa."
Giờ hắn chỉ còn chút cơ hội này, không dám đi sai nửa bước.
Mắt Ninh Thiều Bạch trợn trắng, "Thế chẳng lẽ muốn chị tôi chủ động?"
"Hiểu chị ấy, chị ấy thích gì, muốn gì, cái gì chọc đúng chỗ ngứa cũng không
biết?"
"Ngoài Sâm Sâm và công việc, anh không thể tìm thêm ít đề tài chỉ có hai người
hiểu mà tâm sự sao? Hay vốn chỉ muốn làm ba của Sâm Sâm."
"Còn nữa, chẳng có tình địch nào ở đây cả, kẻ thù thật sự chính là bản thân anh,
biết giữ chặt chị ấy thì không ai có thể cướp khỏi tay."
Chu Học Văn nhìn thanh niêntrước mắt, nội tâm dặn chính mình đây là em vợ,
phải lấy lòng. Giờ cậu ta cũng đã thành công đâu, toàn lý luận suông, hoàn toàn
không hiểu vấn đề.
Chu Học Văn hít một hơi thật sâu, "Cậu và Hạ Miên..."
Khóe môi Ninh Thiều Bạch không tự giác cong lên, "Làm sao?"
Chu Học Văn nói, "Con bé mới mười tám."
Ninh Thiều Bạch đáp, "Đúng vậy, mới mười tám..." Giọng điệu anh chứa đầy
phiền muộn, muốn yêu đương còn phải đợi đến mười chín lận.
Chu Học Văn:...
Bí mật này bày ra khiến Chu Học Văn đang sầu khổ lập tức to gan lớn mật, "Ý
cậu là, con bé vốn không hề biết tâm tư của cậu đúng không? Nó vẫn là trẻ con
đấy."
Hạ Miên đối xử với Ninh Thiều Bạch giống người thân, anh trai hơn. Tràn ngập
sự tin tưởng, hay thích làm nũng, thích bướng bỉnh.
Ninh Thiều Bạch hơi nghẹn, nhàn nhạt đáp, "Mười tám tuổi trưởng thành,
không còn là trẻ con nữa."
Sau đó hình như nhớ ra chuyện gì đó, hừ một tiếng, "Nhận hai ba trăm thư tình,
trẻ con chỗ nào."
Chu Học Văn vẫn vô cảm, "Có gì đâu, dù sao kẻ thù của cậu cũng chỉ có Hạ
Miên. Con bé chỉ mang theo thêm hai ba trăm lính nhỏ nữa thôi mà."
"Vậy nên cậu tính đánh bại thế nào?"
"Việc bấm khuyên tai này là điểm chung hay yêu thích?"
Hắn nhìn Ninh Thiều Bạch ban nãy treo xà đơn đột nhiên hỏi, "Tập thể dục lúc
nắng nóng nhất có phải điểm chung không?"
Sau khi nói xong cảm thấy ý tưởng của mình hơi bẩn thỉu, dù gì Hạ Miên chỉ
mới mười tám, lại thích đánh nhau, cơ thể cường tráng chắc thuộc về điểm
chung rồi.
Ninh Thiều Bạch vô cảm đứng dậy, lạnh lùng nói, "Tạm biệt không tiễn."
Chu Học Văn bị đuổi ra nhưng tâm trạng lại rất thoải mái, bởi bộ dáng Ninh
Thiều Bạch ăn mệt thật sự khó gặp.
Tuy nhiên có ít lời Ninh Thiều Bạch cố ý nhắc nhở mình, hắn không thể đứng
tại chỗ chờ đợi thêm nữa. Có lẽ chờ đợi sẽ không xúc phạm đến cô ấy, nhưng
cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội...
Tại nhà Ninh Thiều Vận, đám Mao Tuệ Lan đã nướng xong bánh kem, đang
cùng nhau trang trí.
Mao Tuệ Lan cầm dao chà láng tán đều kem bơ, ba đứa nhỏ mỗi đứa một túi bắt
kem trang trí, việc này lũ trẻ từng làm qua mấy lần, giờ phân công chính xác.
Mao Tuệ Trúc trang trí bên sườn, Sâm Sâm nặn ra một đống thứ, tuy Tiểu
Phong nhỏ tuổi nhất nhưng lại nhận nhiệm vụ nặng nhất, thằng bé phụ trách vẽ
hoa và tranh.
Mao Tuệ Lan ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuyên tai của Hạ Miên khen ngợi,
"Bấm xong rồi hả? Oa, đẹp quá! Có đau lắm không?"
Hạ Miên nâng cằm lên, đắc ý đáp, "Không đau tẹo nào, bác sĩ Ninh thật quá lợi
hại."
Tiểu Phong chạy đến túm túm tay Hạ Miên.
Hạ Miên ngồi xổm xuống, Tiểu Phong nhìn tỉ mỉ một chút, vui vẻ hô, "Bông
tuyết!"
"Đúng vậy, bông tuyết." Hạ Miên bật cười, "Tiểu Phong nhà ta cũng thích bông
tuyết, phải không."
Tiểu Phong gật đầu, sau đó chạy về cầm túi bắt kem, không bao lâu đã vẽ ra
hình bông tuyết trên chiếc bánh.
Ninh Thiều Vận sờ tóc ngố của cậu, "Loại thiên phú hạ bút thành văn này, sớm
muộn gì cũng khiến đàn anh đàn chị hâm mộ chết."
Tiểu Phong học vẽ cũng sắp được hai năm rồi, ngoài những kỹ năng cơ bản
Chúc Nguyên Hải không vội dạy thêm gì nhiều, nhưng dường như đứa nhỏ này
luôn có thể tiện tay tạo ra sắc thái và đường cong bản thân muốn thể hiện.
Nhiều thứ chỉ cần muốn là có thể vẽ ra một cách xuất thần, điều này khiến Chúc
Nguyên Hải vui chết đi được, càng thêm tận tâm bồi dưỡng, chỉ sợ trì hoãn
thằng bé.
Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt bạn nhỏ, "Giỏi kinh người, dì nhỏ siêu thích."
Tiểu Phong vui sướng vẽ thêm mấy cái.
Làm xong cũng sắp giữa trưa, lúc cả nhóm mang bánh bánh kem đi đến cửa,
vừa khéo đụng phải đám Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân qua chơi.
Dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, Hạ Miên mời thêm mấy người bạn tốt.
"Đây là bánh sinh nhật tự làm nhỉ." Lý Lệ Trân nhìn thấy cái bánh trong Mao
Tuệ Lan mà sáng mắt, "Nghe Tuệ Trúc nhà cậu kể rất ngon."
Mao Tuệ Trúc gật đầu, "Đương nhiên là rất ngon ạ."
Ánh mắt Hạ Miên nhìn sang Hàn Hạo Ngôn ôm con gấu bông lớn đứng bên
cạnh, "Sao cậu ta lại đến đây?"
Hàn Hạo Ngôn đáp, "Ây, câu này khiến người ta đau lòng lắm đấy, nghe nói nay
sinh nhật cậu nên đến chúc mừng, sao lại bày ra vẻ ghét bỏ như vậy?"
Triệu Thành nói, "Lúc cả đám đi chọn quà thì gặp phải, nghe tin cậu tổ chức
sinh nhật nên mặt dày mày dạn nhất quyết đòi theo."
Hàn Hạo Ngôn cả giận, "Này..."
Triệu Thành nhìn bộ dáng nghẹn khuất của cậu ta không nhịn được cười to.
Hạ Miên cũng bật cười lắc đầu, "Đi thôi, về nhà trước!"
Chu Học Văn mới bước ra khỏi nhà Ninh Thiều Bạch đã nhìn thấy thiếu niên
đẹp trai ôm gấu bông, bước chân dừng lại, nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó
vẫy tay với Sâm Sâm.
Sâm Sâm thấy ba vẫy mình, nhảy nhót chạy đến, "Ba."
Chu Học Văn hỏi, "Kia là ai vậy con? Cái người ôm gấu bông ấy."
Sâm Sâm đáp, "Là bạn học của dì Hạ Miên ạ, con gấu đó là quà." Cu cậu rất
kinh ngạc, "Gấu bông siêu lớn luôn."
Chu Học Văn sờ đầu thằng nhỏ, "Thế đi hỏi xem nhà cậu ruột con có ít gấu
bông nào không, ba chưa đưa quà cho dì Hạ Miên, có lẽ con gái thích mấy thứ
lông lông mềm mềm."
Sâm Sâm không nghi ngờ hắn, hai chân di chuyển vọt vào sân, "Cậu..."
Khóe môi Chu Học Văn hơi cong lên, lính nhỏ số một đã đến rồi, có bản lĩnh thì
em vợ đừng vội.
Thằng nhóc thối đứng nói chuyện không đau eo.
Tuy nhiên vẫn phải học tập chỗ đáng khen, Chu Học Văn vào sân, thấy Ninh
Thiều Vận đang dùng phần bơ dư lại làm một cái bánh kem nhỏ.
Nghĩ một chút, hắn quyết đoán bán đứng Ninh Thiều Bạch, "Tiểu Vận, em biết
Tiểu Bạch thích Hạ Miên chưa?"
Không phải kêu hắn kiếm đề tài chung ngoài Sâm Sâm và công việc sao? Nghĩ
thế nào cũng không bì nổi việc xỏ lỗ tai của cậu ha.
Quả nhiên sau khi Ninh Thiều Vận sửng sốt một lát, rất nhanh đã trợn mắt đầy
kinh ngạc, "Thật ư? Sao anh biết được?"
Chu Học Văn đáp, "Anh thấy cậu ấy bấm tai cho con bé, rất dịu dàng."
Trong mắt Ninh Thiều Vận lộ ra vẻ suy tư, hình như nghĩ đến rất nhiều chuyện,
không khỏi bật cười, "Cái thằng này giấu kĩ thật."
"Giờ nhớ lại, dáng vẻ thì chán ghét người ta, nhưng trên thực tế đều hữu cầu tất
ứng toàn bộ yêu cầu của Hạ Miên." Ninh Thiều Vận cười rộ, "Cũng không biết
nó bắt đầu có tâm tư này từ bao giờ."
Đối với cô ấy mà nói đây cũng là một chuyện tốt, bản thân vốn rất thích Hạ
Miên.
Chu Học Văn phân tích cùng vợ, "Liệu có phải trước khi đến thành phố Yến
không nhỉ..."
Ninh Thiều Vận lắc đầu, "Em thấy không phải lắm, chắc là..."
Hai người tám đến nhập tâm, Chu Học Văn nhìn gương mặt Ninh Thiều Vận
ngoài bị Sâm Sâm tác động ra lại bất ngờ xuất hiện biểu cảm sinh động, cảm
thấy hơi áy náy vì hố cậu em vợ.
Tuy chỉ mới lý luận tri thức, nhưng trải qua thực tiễn đã chứng minh lời Ninh
Thiều Bạch rất chuẩn.
Ngoài sân truyền đến tiếng Sâm Sâm, rất nhanh Chu Học Văn đã vứt sự áy náy
đó lên chín tầng mây, "Sợ là hôm nay có náo nhiệt để xem rồi."
Đáy mắt hiện lên một tia cười xấu xa, "Náo nhiệt của Tiểu Bạch rất khó gặp."
Ninh Thiều Vận ngạc nhiên nhìn hắn, trong ấn tượng của cô trước nay con
người này chỉ biết nghiêm túc và nghiêm túc, tuy sau này rời khỏi nhà họ Hoắc
đã nhiều thêm vài phần kiên nhẫn dịu dàng, nhưng chưa từng bắt gặp dáng vẻ
trẻ con thế này bao giờ.
Khi cô ấy vẫn còn sững sờ, đã bị Chu Học Văn kéo ra ngoài, "Đi, qua đó xem."
Ánh mắt Ninh Thiều Vận dừng trên bàn tay lớn nắm lấy mình, nhấp nhấp môi
không rút ra.
Bên này Hạ Miên đang nhận quà cáp.
Quà của Triệu Thành là một cái bút máy, của Tôn Duyệt Hân là một hộp nhạc,
còn Lý Lệ Trân là cuốn nhật ký có mật mã mới xuất hiện trên thị trường gần
đây.
Hàn Hạo Ngôn đặt con gấu bông cao bằng nửa người vào lòng Hạ Miên, sang
sảng chúc, "Hạ Miên, sinh nhật vui vẻ!"
"Cảm ơn!"
Đầu con gấu che kín tầm mắt, cô định xoay người nó xuống sô pha thì nghe
thấy Hạ Văn Nguyệt kinh ngạc, "Bác sĩ Ninh cũng đến à."
Vì Hạ Miên mời nhóm bạn tốt qua chơi nên nhóm người lớn không tính tham
gia vào, hết tiệc tự tìm thời điểm thích hợp tặng quà là được, không ngờ tầm
này Ninh Thiều Bạch lại sang.
Ninh Thiều Bạch đảo mắt qua Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn, cuối cùng dừng
trên gấu bông cỡ lớn trong lòng Hạ Miên.
"Lát tôi có chút việc phải ngoài, mang quà sang tặng trước." Ninh Thiều Bạch
nói.
"Ồ, vẫn còn quà ư?" Ánh mắt Hạ Miên sáng lên, lập tức đặt gấu bông xuống,
"Không phải là khuyên tai đó chứ."
Ninh Thiều Bạch giơ cái túi lớn trong tay lên, "Mở ra xem."
Sau khi Hạ Miên nhận xong hai tay trùng xuống, thiếu chút nữa gãy cánh, khiếp
sợ nhìn Ninh Thiều Bạch, "Đại ca, anh thật sự đưa tôi sách ôn tập đó à."
Ninh Thiều Bạch trả lời, "Chẳng phải cô yêu học tập lắm sao, hơn nữa học sinh
cấp ba ngoài học thì cũng là học, thứ này thực dụng hơn nhiều."
Hạ Miên nhăn mũi, thấy bên trong có một cái hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, được
chế tác thủ công rất đẹp.
"Đây là gì vậy? Dùng để làm gì?"
Ninh Thiều Bạch đáp, "Cho cô đựng thư tình, muốn tích cóp khoảng hai trăm
bức? Hay là ba trăm?"
"Dù sao cái hộp này đủ lớn, năm trăm cũng không thành vấn đề, chắc có thể
dùng đến sinh nhật năm sau."
Anh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người Hạ Miên, hệt
như đang nhìn một tra nữ không chịu trách nhiệm.
Đặc biệt là Hạ Văn Nguyệt, khiếp sợ hỏi, "Sao lại có nhiều thư tình như vậy?"
Hạ Miên vội vàng xua tay, "Đều bị nhét xuống ngăn bàn đó cô, cháu chưa xem
qua, thật đấy."
Xấu hổ chết đi được, khoe khoang với Ninh Thiều Bạch là một chuyện, nhưng
bị người lớn biết thật sự thẹn quá.
Cô căm giận trừng Ninh Thiều Bạch, nghiêm túc giải thích với Hạ Văn Nguyệt,
"Cô hai, cháu nói thật đấy, cấp ba không yêu đương, cháu muốn thi đại học.
Không tin cô hỏi đám Tôn Duyệt Hân đi."
Tôn Duyệt Hân lập tức tiếp lời, "Phải ạ, đúng là Hạ Miên rất được các bạn hoan
nghênh, mấy thư tình đó hôm nào cũng xuất hiện trong ngăn bàn, nhưng trước
giờ bạn ấy chưa từng mở ra xem."
"Đúng đó, ném đi cũng không ổn, nhỡ đâu bị người khác nhặt được lại truyền ra
mấy lời linh tinh." Lý Lệ Trân nói, "Thế nên bạn Hạ Miên mới giữ lại."
"Tuy nhiên cậu ấy không hề đọc cái nào."
Chẳng biết Hạ Văn Nguyệt tin hay không tin, nhưng khi ánh mắt quét về phía
Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn, không tự giác mang theo chút nghiên cứu.
Triệu Thành liên tục xua tay, "Cô ơi cháu chỉ muốn vào trường cảnh sát thôi,
cấp ba không yêu đương gì đâu." Sau đó chạy nhanh thọc thọc Hàn Hạo Ngôn
bên cạnh.
Hàn Hạo Ngôn ngượng ngùng, "Cô, cháu cũng vậy."
"Phải rồi, thành tích tên này được lắm đó ạ," Có vẻ Triệu Thành cảm thấy mức
độ đáng tin của mình không cao, vội vàng bổ sung, "Đứng thứ ba toàn khối."
Phản ứng của đám trẻ khiến Hạ Văn Nguyệt dở khóc dở cười, "Cô đâu có bảo
không tin mấy đứa đâu."
Ninh Thiều Bạch đứng bên cạnh thở dài, "Nam nữ tự chơi đâu dễ dàng tin
tưởng, lúc này thề son thề sắt, nhưng khi tình yêu bắt đầu.."
Hạ Miên hầm hừ đáp, "Coi thường ai thế, anh chờ đó, tôi chắc chắn sẽ không
như vậy."
Ninh Thiều Bạch hỏi, "Nếu như vậy thì sao?"
Hạ Miên khẳng định, "Đời này không thể kết hôn!"
Ninh Thiều Bạch:...
Cô đang rủa tôi hay rủa chính mình vậy?
Tuy đã quyết định nhẫn nại một năm, nhưng anh cũng chuẩn bị chọc thủng cửa
giấy phòng khi không nhịn được.
Nhưng thề độc như vậy...
Hạ Miên khó hiểu nhìn Ninh Thiều Bạch, rụt cổ nhỏ giọng nói, "Tôi đã bảo
không yêu đương, anh hung dữ thế làm gì?!"
Ninh Thiều Vận nhìn biểu cảm nín nhịn của em trai suýt nữa cười ra tiếng, đột
nhiên cảm thấy cánh tay bị ai đó nhéo nhéo, quay đầu thấy Chu Học Văn cũng
giống mình sắp nhịn cười đến nội thương.
Đáy lòng cô bỗng dâng lên một sự vui sướng kì diệu.