Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 79




Trên thực tế không đến phiên Hàn Hạo Ngôn ra ngựa.

Người đến người đi trước cổng trường vốn không có bóng dáng đám lưu manh.

Hạ Miên kéo Tôn Duyệt Hân, đột nhiên nhớ đến gì đó quay đầu hỏi Hàn Hạo

Ngôn, "Có phải giữa trưa các cậu gặp chủ nhiệm giáo dục không?"

Hàn Hạo Ngôn gật đầu, "Ừm, nghe bảo đám lưu manh đó còn cướp tiền người

khác nữa."

"À, "người khác" đó chính là dê béo tôi cướp khỏi tay bọn họ." Hạ Miên mới

nhắc, con dê béo kia lập tức xuất hiện.

"Đàn chị." Nam sinh nhỏ vui vẻ chạy chậm đến, "Tiền của em đã về rồi, chủ

nhiệm giáo dục nói nữ sinh lúc ấy bị chặn lại không sao."

"Ừm, tôi biết rồi." Hạ Miên gật đầu hỏi, "Lần tới biết phải làm gì chưa?"

"Đã rõ," nam sinh nhỏ gật gật, "Cảm ơn đàn chị."

Bên này Hàn Hạo Ngôn cũng suy nghĩ cẩn thận, "Là cậu gọi chủ nhiệm giáo

dục."

Tôn Duyệt Hân trợn mắt, "Bộ không biết Hạ Miên nhà tôi tốt cỡ nào hả, dù cậu

ấy có chán ghét Điền Tuyết Nhã thế nào đi chăng nữa cũng không để cô ta thật

sự gặp phải nguy hiểm đâu."

"Không giống người nào đó không biết giới hạn."

Hàn Hạo Ngôn hơi xấu hổ xoa cánh mũi, sau đó bước một bước lớn đến trước

mặt Hạ Miên.

Hạ Miên nâng mắt nhìn cậu ta, không có tinh thần hỏi, "Gì?"

Hàn Hạo Ngôn hơi cúi người đối diện với tầm mắt cô, "Hôm nay hiểu lầm cậu,

tôi thành khẩn xin lỗi."

"Chuyện này tôi sẽ phụ trách đến cùng, trước khi giải quyết được đám lưu

manh, mỗi ngày sẽ đưa đón cậu đi học."

Xung quanh lập tức truyền đến mấy tiếng huýt sáo ồn ào.

Hạ Miên hơi bực, hôm nay tâm trạng cô vốn không tốt, lại còn chả hiểu sao

dính phải mấy vấn đề linh tinh rối loạn này.

Cô vươn ngón tay đẩy bả vai Hàn Hạo Ngôn ra, uể oải đáp, "Không cần."

Cũng chẳng có tâm tình ở đây chơi trò mập mờ, nói thẳng, "Bạn Hàn Hạo

Ngôn, lời xin lỗi của cậu tôi nhận, nhưng sau này phiền cách xa một chút, tôi

chỉ muốn học tập."

Hàn Hạo Ngôn không ngờ gương mặt đẹp trai ngời ngời của mình cũng có lúc

mất tác dụng, lần nào làm hành động này có nữ sinh nào không thẹn thùng đỏ

mặt cơ chứ.

Cậu ta mỉm cười theo kịp, đứng trước mặt Hạ Miên bước lùi, "Đừng như vậy

mà, tôi đã xin lỗi cậu rồi, chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, gì

phải vô tình vậy."

Hạ Miên vô cảm đáp, "Vâng, đúng ha, không đánh cũng không biết chỉ số thông

minh cậu không cao, còn lăng nhăng."

Tôn Duyệt Hân hơi sửng sốt, "Thế nên không phải ánh mắt cậu có vấn đề, mà là

đối với nữ sinh nào cũng như vậy?"

Hạ Miên bị chọc cười, "Tổng kết quá chuẩn."

Lý Lệ Trân bừng tỉnh đại ngộ, "Đã bảo rồi, sao có chuyện mới quen nhau một

tuần đã thế được chứ."

Hàn Hạo Ngôn bất mãn nói, "Này này này, mấy cậu quá đáng rồi đó, tôi đã tốt

với ai bao giờ đâu, còn chưa có đối tượng kia kìa."

"Sao, không tin hả?"

"Tin chứ!" Hạ Miên đề nghị, "Vậy xin cậu tiếp tục duy trì."

Hàn Hạo Ngôn nghẹn lại, sau đó cúi người buồn bực, "Mặc kệ thế nào, nếu tôi

đã đồng ý giải quyết thì nhất định sẽ làm được."

"Vậy mời đi giải quyết, theo tôi cũng không làm được gì đâu ha?" Hạ Miên hỏi.

Thật sự không muốn sau này dây dưa với cậu ta, Hạ Miên tiếp tục, "Hơn nữa

chuyện này do Điền Tuyết Nhã gây ra, cậu lật tẩy hộ là có ý gì? Đây là quyền

lợi thuộc về bạn trai người ta đó."

"Xen vào là vì muốn theo đuổi bạn Điền à?"

Hàn Hạo Ngôn coi vậy đủ rồi, hỏi Tôn Duyệt Hân, "Miệng cậu ấy luôn lợi hại

thế hả?"

Trong lòng Tôn Duyệt Hân siêu sảng khoái đáp, "Do cậu chưa chứng kiến

những lúc lợi hại hơn thôi."

Vừa khéo đến ngã tư Hạ Miên nhanh chóng tạm biệt bọn họ, "Thứ hai gặp."

Cô mới đi vài bước đã nghe thấy Hàn Hạo Ngôn đằng sau hô, "Bảo vệ con gái

cũng là việc đàn ông nên đảm đương, nếu tôi đã nói thích gặp chuyện bất bình,

vậy tạm thời sẽ làm hộ hoa sứ giả cho cậu!"

Phản ứng nhanh thật.

Đằng sau truyền đến tiếng kêu ồn ào, Hạ Miên mắt điếc tai ngơ, nếu nói thích

gặp chuyện bất bình, còn ai có thể sánh với bổn tiên nữ đây chứ! Ha ha.

Hạ Miên thấy cửa nhà đóng chặt, giơ tay nhìn đồng hồ, đi thẳng sang nhà Ninh

Thiều Bạch.

Tiếng động bên gian luyện võ không nhỏ, Hạ Miên cứ tưởng bọn trẻ đã bắt đầu

luyện tập mấy động tác kịch liệt, kết quả đẩy cửa bước vào mới phát hiện hóa ra

Ninh Thiều Bạch mới là người đánh quyền.

Hiển nhiên nãy giờ tập không ít, trên người là chiếc áo ba lỗ màu trắng, mồ hôi

phủ đầy cơ bắp mịn màng, theo mỗi một lần cử động phát ra ánh sáng trong

suốt.

Rất gợi cảm, Hạ Miên không khỏi thở dài, nhưng đáng tiếc tương lai sẽ thuộc

về người đàn ông giấy nào đó.

Ninh Thiều Bạch nghe thấy động tĩnh dừng lại, thấy người đến là Hạ Miên thì

cúi người cầm lấy áo khoác thể thao trên đất mặc vào, "Tan học rồi?"

Giọng anh có hơi hổn hển, làm chân người ta không khỏi mềm nhũn.

Hạ Miên hất hất đầu hỏi, "Nhóm Tiểu Phong đâu?"

"Sâm Sâm biết Tiểu Phong thích đi vườn bách thú, vừa khéo Hoắc Học Văn đến

thăm, thằng nhóc bắt anh ta dẫn đi chơi cùng rồi, chị tôi và chị cô đều đi theo,

không cần lo lắng."

Hạ Miên nghe được trọng điểm, "Hôm nay Tiểu Phong không vui lắm à?"

Ninh Thiều Bạch đáp, "Lát nữa về vui ngay."

Anh nhìn kỹ Hạ Miên một lượt, "Cô thì sao?"

"Hả?" Hạ Miên hơi sửng sốt.

Ninh Thiều Bạch kéo khóa áo thể dục lên cao, hỏi, "Muốn qua bàn luận chút

không?"

Hạ Miên lập tức cởi giày vào phòng, ném cặp sách sang một bên, trực tiếp vọt

tới.

Ninh Thiều Bạch phản ứng nhanh nghiêng người, "Không định chào hỏi à?"

Hạ Miên đã vồ về phía anh, ban đầu Ninh Thiều Bạch còn lấy né tránh làm chủ,

sau đó dần dần không chống đỡ được nữa bắt đầu đánh trả.

Hai người anh đến tôi lui, Hạ Miên luôn có rất nhiều chiêu thức khó lường

trước được, Ninh Thiều Bạch chiếm lợi thế về thể hình và sức lực, càng đánh

càng hăng.

Lâu rồi Hạ Miên mới có được cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Ninh Thiều Bạch vung quyền, Hạ Miên hạ eo, không may trong túi có thứ gì đó

rơi ra.

Ninh Thiều Bạch nhìn lướt qua, màu hồng phấn, hình trái tim.

Rất tốt.

Anh đột nhiên ra tay như điện, tóm lấy hai tay Hạ Miên vây cô vào lòng mình,

xoay người nhặt lấy lá thư kia, "Đây là cái gì?"

Hạ Miên thở hồng hộc, giật mình phát hiện Ninh Thiều Bạch ôm rất chặt, dứt

khoát từ bỏ chống cự tựa thẳng vào anh, ngẩng đầu cười nói, "Bác sĩ Ninh,

đừng có bảo anh chưa nhận được thư tình bao giờ nha."

Ninh Thiều Bạch nheo mắt, "Của cô?"

"Ừm." Hạ Miên trả lời, "Rất nhiều luôn."

Ninh Thiều Bạch vốn định thả thiếu nữ ra lại túm ngược trở về, duỗi tay lục soát

túi áo đồng phục.

Rất nhanh đã lấy ra thêm một phong thư màu hồng phấn.

Ninh Thiều Bạch:...

Anh hơi mỉm cười hỏi, "Bao nhiêu?"

Hạ Miên giãy giụa khỏi tay anh, vừa cởi áo đồng phục cản trở vừa cười, "Tiểu

tiên nữ tôi thông minh xinh đẹp như này, trong trường rất được hoan nghênh."

Trên mặt cô tràn ngập đắc ý, "Một năm nay không được hai thì cũng tầm tầm

một trăm."

Đôi mắt Ninh Thiều Bạch nheo lại.

Hạ Miên cười hi hi chọc anh, "Khai thật đi, anh cũng từng nhận được không ít

thư tình chứ gì? Có phải xếp thành ngọn núi nhỏ rồi không?"

"Không hề." Ninh Thiều Bạch trả lời đúng sự thật.

"Tôi chả tin." Hạ Miên nhăn mũi, thừa dịp Ninh Thiều Bạch không để ý trực

tiếp tấn công, "Bác sĩ Ninh, nói dối là không tốt đâu. Mau thành thật đi, được

bao nhiêu?"

Ninh Thiều Bạch nhấc chân tránh thoát, cúi người bắt lấy bả vai cô cất lời,

"Loại chuyện nợ tình này sớm muộn gì cũng phải trả, biết chứ?"

Hạ Miên ngửa ra sau né tránh, "Không biết, chỉ nhận thư tình thôi mà, có lừa

gạt tình cảm của ai đâu."

Động tác trên tay Ninh Thiều Bạch không dừng lại, "Nghe nói lúc trước nhận

được bao nhiêu lá thư tình, sau này sẽ phải hoàn lại gấp bội."

Hạ Miên vội vàng nghiêng người, "Lừa trẻ ranh hả? Sao tôi chưa từng nghe

thấy câu này bao giờ."

Ninh Thiều Bạch vặn trụ bả vai, trực tiếp thực hiện kỹ thuật ném người qua vai,

"Chẳng phải bây giờ cô nghe rồi à?"

Hạ Miên mới chạm xuống đệm mềm, nhân cơ hội người đàn ông chưa chuẩn bị

phát lực xuống eo, hai chân dùng sức kẹp lấy cổ anh, kéo Ninh Thiều Bạch ngã

cùng.

"Ở đâu có câu này, tính lừa ai vậy?" Hạ Miên thở hổn hển.

"Tin hay không tùy cô." Ninh Thiều Bạch cũng liên tục thở đều, duỗi tay đưa

đám thư tình không cẩn thận rơi xuống đất cho Hạ Miên.

Hạ Miên nhận lấy nhét vào túi quần.

Đôi mắt Ninh Thiều Bạch nheo lại, "Không định xem à?"

"Không xem," Hạ Miên khoa tay múa chân đáp, "Cấp ba không yêu đương."

Ninh Thiều Bạch hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp, "Thế còn nhận làm

gì?"

"Ban đầu nó được nhét dưới gầm bàn, nhưng sau lại nhờ người khác chuyển đến

tận tay," Hạ Miên nói, "Tôi không định mở ra, đương nhiên cũng không biết

phải trả cho ai, dứt khoát nhận hết."

Nói đến đây không khỏi bật cười, "Dù sao đó cũng là tâm ý thanh xuân quý giá

của người ta, giữ lại đâu có sao."

Ninh Thiều Bạch đột nhiên hỏi, "Cô hai mươi mấy?"

"Hai mươi..." Suýt nữa Hạ Miên buột miệng thốt ra, nhanh chóng quay sang

nhìn Ninh Thiều Bạch căm giận, "Anh có ý gì? Thoạt nhìn trông tôi rất già

sao?"

Ninh Thiều Bạch cười như không cười liếc mắt, "Nghe điệu bộ ban nãy cứ như

bản thân cô không phải học sinh cấp ba dạt dào thanh xuân vậy, tôi còn tưởng

rằng phải hai mấy rồi."

Thì ra là ý này, Hạ Miên âm thầm thở ra, hừ đáp, "Đó là tuổi tâm lý tôi tương

đối trưởng thành, dù gì cũng đảm nhiệm chức dì nhỏ cơ mà."

"Qua mấy tháng nữa cũng mười tám, là một người trưởng thành rồi!" Nói tới

đây cô cảnh cáo trước, "Sinh nhật mười tám tuổi anh đừng có qua loa lấy

lệ đấy."

Ninh Thiều Bạch vô tội trả lời, "Tôiqua loa lấy lệ cô khi nào."

"Đúng ha, anh không lấy lệ mà là cố ý chọc giận tôi!" Nhắc đến chuyện đó Hạ

Miên tức giận xoay người bò về phíaNinh Thiều Bạch.

Cô thình lình lăn đến, nhiệt độ nóng rực của cơ thể gần như xuyên qua mấy lớp

quần áo truyền đến làn da...

Anh nhanh chóng dịch người một nửa sang một bên.

Hạ Miên thấy phản ứng kia hơi sửng sốt, "Ghét bỏ nhau hả?!" Nói rồi đôi mắt

nhíu lại bay thẳng đến chỗ Ninh Thiều Bạch.

Ninh Thiều Bạch không thể không lui, duỗi tay chống lấy bả vai cô, hô hấp có

vẻ không ổn, "Cô gái này, xin tự trọng."

Hạ Miên càng thấy bộ dáng trấn kinh thì càng muốn trêu, duỗi tay vặn lấy tay

anh, "Tự trọng là gì? Có thể ăn được không?"

Cô nheo mắt đảo qua cơ thể Ninh Thiều Bạch, đột nhiên xuất kỳ bất ý* kéo

khóa áo vận động của Ninh Thiều Bạch xuống, bên trong là một mảng ngực lớn

đã mướt mồ hôi.

(P/s: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.)

Mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp mượt mà.

Hạ Miên không nhịn được huýt sáo, "Dáng đẹp quá nha."

Hầu kết Ninh Thiều Bạch hơi lăn, đột nhiên ra tay tóm lấy mặt Hạ Miên, Hạ

Miên lật ra sau, hai người lại tiếp tục đánh.

Chưa được một lát đã có tiếng kêu oai oái, "A a a, đau đau đau!"

Tay Ninh Thiều Bạch đang giữ mắt cá chân cô nhanh chóng thả ra, "Sao vậy?"

Hạ Miên đỡ tay anh bắt đầu kêu to, "Chân, chân chuột rút, nhanh nhanh nhanh!"

"Vừa lắm! Ai bảo không chịu khởi động." Ngoài miệng Ninh Thiều Bạch nói

vậy nhưng cơ thể lại nhanh chóng ngồi xổm xuống duỗi gân giúp cô.

Hạ Miên hừ hừ, "Không chê tôi hôi hả?" Nói rồi giật giật ngón chân cười hi hi

hỏi, "Chân không có mùi đó chứ?"

Ninh Thiều Bạch trợn mắt, trên tay lập tức dùng sức.

Hạ Miên kêu thảm thiết, "A a a tha mạng, đại ca tha mạng, không dám nữa."

Ninh Thiều Bạch buông tay, Hạ Miên đột nhiên nhào về phía anh, tuy nhiên có

vẻ đối phương đã đoán được trước, lăn ngay tại chỗ, Hạ Miên vấp phải đôi chân

dài vồ vào khoảng không.

Sau đó trước khi thiếu nữ lại lao xuống lần nữa, duỗi tay chống lấy đầu cô

không để đến gần. Uy hiếp, "Còn muốn quà sinh nhật không?"

Hạ Miên lập tức ngoan ngoãn ngồi im, "Vậy năm nay anh không được chọc tức

tôi nữa."

Ninh Thiều Bạch không nhận cái tội này, "Tôi chọc cô bao giờ?"

Hạ Miên trả lời, "Sinh nhật mười bảy tuổi anh tặng một đôi khuyên tai đẹp ơi là

đẹp, không phải chọc điên tôi thì là cái gì?"

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, cô đều giận không nhịn được, "Tôi không bấm lỗ

tai, đẹp hơn nữa cũng không thể đeo!"

Ninh Thiều Bạch nói, "Vậy cô có thích khuyên tai đó không."

Hạ Miên đáp, "Đương nhiên, không thích thì tôi giận làm gì, hành động này của

anh khác nào để móng giò sốt tương trước mặt người đang đói đâu? Quá thiếu

đạo đức."

Ninh Thiều Bạch, "Cô có thể bấm lỗ tai."

Hạ Miên căm giận, "Quả nhiên anh cố ý trêu tức tôi."

Thật ra cô cũng từng nghĩ đến việc xỏ, cơ mà thời đại này không có dụng cụ

chuyên dụng, muốn bấm phải sử dụng biện pháp cổ xưa duy nhất, dùng hạt gạo

mài mỏng dái tai rồi cầm kim thêu xuyên qua sau đó nhét lá trà vào...

Nghĩ thôi đã thấy sợ, nhưng vì đẹp, cô cũng tiếc bất kỳ giá nào, bằng không

mười mấy năm tiếp theo bản thân không có cách nào đeo khuyên tai mất.

Nhưng đợi đến khi Hạ Văn Nguyệt chuẩn bị xuống tay lại từ bỏ, quá đau...

Rõ ràng lúc ấy Ninh Thiều Bạch cũng đứng một bên xem náo nhiệt, kết quả vào

sinh nhật 17 tuổi liền tặng mình một đôi bông tai xinh đẹp.

Cực kỳ xấu xa.

Ninh Thiều Bạch nhìn bộ dáng cô, đột nhiên cười nói, "Thế để tôi giúp nhé?"

"Thật sao?" Hạ Miên hỏi, "Anh bấm không đau à?"

Ánh mắt cô sáng lên nói, "Anh là bác sĩ, có phải có thể dùng thuốc tê không?"

Ninh Thiều Bạch gõ gõ đầu thiếu nữ, "Mơ đẹp quá nhỉ? Thuốc tê chỉ được kê

trong đơn thuốc, tùy tiện dùng là phạm pháp đấy."

Hạ Miên thở dài, "Thế phải bấm thế nào?"

Ninh Thiều Bạch không sao cả đáp, "Nếu không yên tâm thì quên đi."

"Đừng đừng," Hạ Miên giữ chặt tay Ninh Thiều Bạch, "Bấm giúp tôi đi, thật sự

không đau chứ?"

Ninh Thiều Bạch nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cô, nhàn nhạt trả lời, "Chắc

vậy."

Đại lão nói chắc vậy hoàn toàn không thành vấn đề, Hạ Miên vui vẻ, "Thế khi

nào bấm?"

Ninh Thiều Bạch nói, "Coi như quà sinh nhật mười tám tuổi của cô."

Đôi mắt Hạ Miên trừng lớn, "Sinh nhật tôi quan trọng như vậy, anh chỉ bấm mỗi

lỗ tai thôi đã thành quà rồi à? Còn nói không lấy lệ!"

Ninh Thiều Bạch nghĩ nghĩ, "Hơi hơi."

Hạ Miên chưa kịp vui mừng đã nghe thấy anh tiếp tục, "Vậy đưa thêm ít sách

ôn tập chất lượng cao ha, vừa khéo lên mười hai dùng đến."

Hạ Miên tức giận nhào lên cắn, "Anh thật quá đáng!"

Ninh Thiều Bạch che miệng cô lại, hơi thở phả vào lòng bàn tay khiến giọng

anh hơi phiêu, "Đợi đến sinh nhật mười chín tuổi đảm bảo sẽ đưa quà khiến cô

vừa lòng."

Hạ Miên gạt tay anh ra, cả giận, "Mười tám tuổi quan trọng như vậy anh còn

tùy ý có lệ, tôi nào dám trông chờ đến sinh nhật mười chín đây?"

Ninh Thiều Bạch theo bản năng sờ lòng bàn tay, cười khẽ, "Ở chỗ này sinh nhật

mười chín tuổi là quan trọng nhất."

Mười tám tuổi chưa được yêu đương, đương nhiên không thể so với mười chín.

Hạ Miên nghi ngờ, "Đây là cách nói gì? Trước nay tôi chưa nghe thấy bao giờ."

"Bây giờ nghe rồi đấy. " Ninh Thiều Bạch nói, "Vậy nên mười tuổi vẫn phải

chăm chỉ học tập."