Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 76: 🐳🐳




Sau hai tháng Hạ Văn Nguyệt thức khuya dậy sớm, gia vị lẩu xiên Tân Sinh, cá đậu hũ, cá viên sẽ quay lại một lần nữa! Mặt khác còn có tôm viên, xúc xích chay được thêm vào.

Người tiêu thụ ban đầu là nhóm công nhân bị nhà máy sa thải, quy tắc vẫn như cũ, tỉ lệ đẩy mạnh tiêu thụ nhiều hay ít sẽ được trích hoa hồng phù hợp.

Phương pháp cuối cùng này đã tạo ra cách giải quyết cho nhóm người lao động bị sa thải đang lo lắng về cuộc sống, những người có khả năng quảng cáo tốt hoặc có mạng lưới quan hệ rộng hoàn toàn kiếm được không ít hơn lương một tháng là bao.

Cũng có người cảm thấy không đẩy mạnh tiêu thụ được, dứt khoát bày quán bán ở chợ sỉ.

Còn lại chính là sạp lẩu xiên.

Dự cảm lúc trước của Hạ Miên trở thành sự thật, bắt đầu từ tháng sáu rất nhiều nhà máy trong nước lục tục đóng cửa, tái cơ cấu, nhóm công nhân viên chức không bị sa thải thì cũng đình chỉ lương, làn sóng nghỉ việc lớn đã hiện ra chút manh mối.


Hạ Văn Nguyệt đặt làm mấy xe đẩy, thống nhất vẽ nhãn hiệu lẩu xiên Tân Sinh.

Rồi đồng ý để người khác bỏ tiền mua xe về bày bán, Hạ Văn Nguyệt còn huấn luyện đơn giản cho bọn họ.

Kỹ thuật của món này chủ yếu nằm ở hàm lượng canh liêu và nguyên liệu, hiện giờ đã được Hạ Văn Nguyệt đómg gói sẵn, có thể nói chỉ cần không phải đồ ngốc đều biết làm, kiếm được chỗ thích hợp bày bán là không cần lo không kiếm được tiền.

Chị dâu cả của đồng nghiệp Mao Tuệ Mai từng nhắc đến trở thành nhóm thử nghiệm đầu tiên, tháng thứ hai đối phương đã mua quà tặng Mao Tuệ Mai, còn giới thiệu đơn hàng đến.

Cứ vậy trong dòmg người giãy giụa vì nghỉ việc cần kế sinh nhai, một bộ phận đã bắt đầu làm thử, hình thức đơn giản này rất dễ học theo, tháng đầu tiên chỉ bán ra được mười xe, nhưng từ tháng thứ hai đã lên đến năm mươi xe hàng.


Khi Mao Chí Sơn quay xong bộ thứ ba về nhà, doanh thu của xưởng thực phẩm Tân Sinh rõ ràng tăng trưởng nhanh hơn.

Ban đầu có thể nói nhờ vào hiệu ứng người nổi tiếng, bắt đầu từ những khu lân cận nhà Hạ Miên trước tiên.

Tuệ Trúc đã quảng bá ba mình là ngôi sao ở nhà trẻ từ sớm, nhưng thật sự thì không mấy ai để ý đến, rốt cuộc còn có đứa trẻ nói ba mình là Tôn Ngộ Không có 72 phép biến hóa nữa kìa.

Đơi đến khi phim truyền hình phát sóng, mọi người mới phát hiện lời Mao Tuệ Trúc nói là thật, biết lẩu xiên và cá viên đậu hũ là hàng quán nhà minh tinh, độ nhiệt tình lập tức tăng vọt.

Giai đoạn này mọi người chưa định nghĩa chữ minh tinh rõ ràng như kiểu diễn viên, ca sĩ, thần tượng, người nổi tiếng trên mạng... nhất là thế hệ trước, chỉ cần lên TV biểu diễn đều thống nhất gọi minh tinh.


Hơn nữa độ theo đuổi cũng không thể so với người hiện đại, nhưng mà tinh tế hơn nhiều.

Hai ngày Mao Chí Sơn ở nhà, dù biết bọn họ đã không bán nữa nhưng mọi người vẫn giả bộ không hiểu chạy đến hỏi thăm, sau đó thuận tiện tìm cơ hội trò chuyện với Mao Chí Sơn vài câu.

Mao Chí Sơn cũng không sợ, bây giờ đã không thể tìm thấy bóng dáng tự ti co rúm không dám ra của ngày xưa nữa, có thể nói gương mặt diễm lệ xứng với thái độ hào phóng tự tin, khiến không ít thiếu nữ mới lớn mặt đỏ tim đập, nhóm phụ nữ trung niên ngây người.

Thứ duy nhất Mao Chí Sơn không đổi đại khái là tính cách, vẫn dịu dàng dễ gần, kiên nhẫn giải thích hình thức hợp tác xưởng thực phẩm Tân Sinh với mọi người, rồi để lại phương thức liên hệ cho nhà máy tiêu thụ.

Biểu hiện của bọn họ lúc ấy chỉ coi như xem náo nhiệt thấy không cảm thấy gì, nhưng bắt đầu từ hôm sau, tiệm tạp hóa gần nhà và chợ bán thức ăn bắt đầu xuất hiện gia vị lẩu xiên với cá đậu hũ nhãn hiệu Tân Sinh.
Việc kinh doanh bên họ Lý cũng bùng nổ, dù mọi người có phải xếp hàng chờ ăn cũng không qua hàng lẩu xiên mẹ của Vương béo.

Mẹ Vương béo thật sự không bán nổi nữa, lúc bà ta nghĩ đến việc dời quán đến cổng trường số năm mới biết bên đó đã có người chiếm trước rồi, giống y đúc nhà họ Lý, hương vị cũng như nhau, là lẩu xiên Tân Sinh.

Sau khi Mao Chí Sơn tuyên truyền xong, không muốn bị người ta vây xem, rất nhanh đã đến nhà máy tìm vợ mình rồi tự chạy tiêu thụ cho Hạ Văn Nguyệt.

Hiện giờ hắn không chỉ không tự ti, mà còn hiểu được cái lợi mà gương mặt này mang lại, ít nhất lễ độ nho nhã đứng ở đó, kèm theo thân phận ngôi sao, ít có ông chủ nào không nhận ra.

Thực phẩm Tân Sinh lại là món không tồi, đơn đặt hàng cứ vậy xuất hiện.

Tóm lại, Mao Chí Sơn chạy tiêu thụ quả thực làm ít công to.
Nhưng Hạ Miên vẫn dở khóc dở cười, cô kiến nghị Hạ Văn Nguyệt thử quay quảng cáo lên TV.

Có thân phận ngôi sao thì phải lợi dụng nguyên vẹn chứ.

Đương nhiên quảng cáo thời buổi này không hot bằng đời sau được, chi phí cũng không đắt, hơn nữa lấy sản năng hiện tại của xưởng thực phẩm Tân Sinh, chỉ cần một đài là đủ rồi.

Phí cao nhất chắc là phần quay và diễn viên, nhưng Mao Chí Sơn là người trong nhà, có thể tiết kiệm một khoản chi tiêu.

Nói chung, chỉ biết nó rất có lời là được.

Hạ Miên còn tưởng phải mất chút công phu thuyết phụ Hạ Văn Nguyệt, kết quả Hạ Văn Nguyệt gần như không suy xét đã đồng ý.

Hạ Miên cảm thấy từ sau chuyện nhà họ Giả, Hạ Văn Nguyệt làm việc quả quyết mạnh dạn hơn trước rất nhiều.

Nhắc đến nhà họ Giả, hình như đã đóng cửa sạp lẩu xiên giống mẹ Vương béo, lợi nhuận từ cá đậu hũ và cá viên cũng bị giảm sâu.
Lúc trước Hạ Văn Nguyệt bận rộn mấy tháng không thấy bóng dáng, máy móc trong nhà cũng ngừng, bọn họ cho rằng mình đã hoàn toàn đánh sập Hạ Văn Nguyệt.

Sau đó ỷ vào việc là nhà phân phối nguyên liệu duy nhất trên thị trường bắt đầu ăn bớt chi phí nguyên vật liệu, thậm chí không thèm đóng bao bì, trực tiếp cho vào túi nilon bán đi, không chỉ tăng giá mà còn thường xuyên thiếu cân thiếu lạng.

Nhóm ông chủ ý kiến rất nhiều, có thể không mua thì không mua, nhưng phần lớn hàng quán qua nửa năm món đậu hũ và cá viên đã trở thành món tủ của tiệm, không có không được, đành phải căng da đầu tiếp tục mua.

Đợi đến khi Hạ Văn Nguyệt gọi điện thoại thông báo sản phẩm Tân Sinh trở lại, bọn họ sôi nổi hủy đơn nhà họ Giả, quay lại xưởng thực phẩm lấy hàng.
Lúc này có giảm giá bảo đảm chất lượng đi nữa cũng chẳng ai tin.

Nhưng mà không còn cách nào, hiện giờ Hạ Văn Nguyệt đã khiến họ muốn quấy rối cũng không thể xuống tay.

Nếu bọn họ đề cao chất lượng phát triển thêm đơn mới thì vẫn có thể sống, nhưng đáng tiếc người đã đi lối tắt thì chẳng thể nào kiên trì nỗ lực thêm được.

Vì thế bắt đầu làm lại bao bì y hệt nhà máy Tân Sinh và làm giả sản phẩm của xưởng đem bán.

Mao Tuệ Trúc không vui nói, "Mẹ, hôm nay lúc con tan học thấy bọn họ nói với mấy người đến nhập hàng là họ lấy hàng từ nhà mình."

Mao Tuệ Lan cau mày, "Mẹ, bây giờ chúng ta có thể kiện được đúng không?"

Hạ Văn Nguyệt đã dự liệu từ trước đáp, "Không vội, chờ nhà mình đăng quảng cáo xong rồi tính."

Thấy Mao Tuệ Lan khó hiểu, Hạ Miên giải thích, "Chúng ta càng nổi tiếng, khu và tòa án sẽ càng coi trọng, hơn nữa lúc ấy kiện cũng có thể đạt được tác dụng gϊếŧ gà dọa khỉ."
Dù sao việc giả mạo này nhất định ngoài nhà họ Giả ra vẫn còn mấy nhà khác, dùng một lần dọa sợ cả bầy tốt hơn nhiều.

Việc quảng cáo tìm đến Vinh Tín hợp tác, tốc độ không hề chậm, nội dung đơn giản dễ hiểu là điểm chung của thời đại này:

Người chồng đổ nguyên liệu lẩu xiên Tân Sinh mới ra vào nước, đun sôi được một nồi canh thơm phức, trẻ con không nhịn được chạy đến nuốt nước miếng, người vợ và mấy người lớn vui vẻ vây quanh, người chồng thì cho hết tất các các nguyên liệu đủ màu vào một nồi.

Dầu ớt cá đậu hũ, cá viên trắng như tuyết, bắp cải xanh mơn mởn, củ sen thái sợi, trứng cút, rong biển... không khỏi khiến người ta phải động tay.

Một nhà vây quanh bàn ăn ăn uống thỏa thích, cuối cùng Mao Chí Sơn sẽ nói ra khẩu hiệu: Lẩu xiên Tân Sinh, Tân Sinh mỹ vị.
Dù ban đầu không quá hấp dẫn, nhưng cách quay chụp nguyên liệu thật sự rất đẹp, sau hôm quảng cáo lên sóng, Hạ Văn Nguyệt làm một nồi lẩu xiên.

Ninh Thiều Vận dắt Sâm Sâm qua, đằng sau là dì Ngụy.

Dì Ngụy cười nói, "Nhìn thấy quảng cáo tự dưng rất muốn ăn, không ngờ nhà em cũng thèm!"

Hạ Văn Nguyệt bật cười, "Ai bảo quảng cáo quay ngon như vậy, nhìn thôi đã thèm rồi."

Đã lâu mọi người không ngồi cùng nhau ăn lẩu xiên, dì Ngụy cảm thán "Tầm này năm trước em mới khai trương, thế mà bây giờ thoắt cái đã mở nhà máy."

Hạ Văn Nguyệt có chút hoảng hốt, "Vậy mà mới một năm thôi à, em cứ nghĩ qua lâu lắm rồi chứ."

Những ngày tháng ở huyện Minh Khê phảng phất như là chuyện của kiếp trước.

Rồi lắc đầu bật cười, "Nói thật, em cũng không nghĩ đến."

Nhưng mà chuyện cô hai chưa nghĩ đến vẫn còn rất nhiều, ít nhất hiệu ứng do quảng cáo mang lại đã vượt xa dự tính, bên điện thoại tiêu thụ sắp bùng nổ.
Máy móc bắt đầu chạy ngày đêm, chia làm ba ca.

Một tháng sau gần như Hạ Văn Nguyệt ăn ngủ tại xưởng, thực phẩm Tân Sinh rất nhanh đã tiến vào siêu thị lớn nhỏ thành phố Yến.

Thậm chí chuỗi siêu thị lúc trước không dám mơ đến cũng chủ động tìm đến đàm phán hợp tác.

Vào lúc nhìn thấy doanh thu của tháng đó, dây thần kinh căng thẳng của Hạ Văn Nguyệt hoàn toàn thả lỏng, mình đã thành công.

Quay đầu nhìn lại đoạn đường bản thân luôn cảm thấy run sợ hơn nửa năm qua, gần như hiểu ra, có một số việc sau khi làm rồi kỳ thật chẳng thấy đáng sợ như vậy nữa.

Đúng phải cảm ơn nhà họ Giả.

Tuy nhiên bọn họ vẫn muốn phát triển thêm, vì vậy khoảng cuối năm Hạ Văn Nguyệt viết đơn kiện gửi cho tòa án.

Xưởngnhà họ Giả bị nghi ngờ liên quan đến việc kinh doanh phi pháp, buộc phải đóng cửa.
Đối phương giả mạo nhãn hiệu thực phẩm Tân Sinh, sau ba tháng kiện tụng xâm hại lợi ích thương hiệu, qua giao thừa có kết quả, quyết định cuối cùng của thẩm phán ngoài việc xin lỗi công khai còn phải bồi thường cho xưởng thực phẩm Tân Sinh năm vạn.

Đương nhiên nhà họ Giả không đồng ý, từ lúc Hạ Văn Nguyệt đề đơn kiện, bọn họ đã không thể không liều.

Nhưng nay đã khác xưa, nhà họ vẫn là đầu xà nơi này, nhưng Hạ Văn Nguyệt không phải hộ ngoại lai bình thường nữa.

Xưởng Tân Sinh có chút nổi tiếng ở khu Long Thành, thuế nộp về nhà nước bằng mắt thường cũng thấy rõ tăng lên, trọng điểm là còn đóng góp không nhỏ vào làn sóng nghỉ việc khiến chính phủ lưu tâm, tưng này lí do đã đủ để được coi trọng.

Cuối cùng nhà họ Giả cũng nếm được mùi vị bị chèn ép đến bất lực.
Bà cụ Giả ngồi ở cửa gào khóc, "Nhà máy của mấy người lớn như vậy, sao còn phải để ý đến quán nhỏ nhà chúng tôi, đây là đuổi cùng gϊếŧ tận, thật bắt nạt người khác."

"Rõ ràng các người đang trả thù, cái hộ ngoại lai này lòng dạ thật đen tối, đơn hàng lúc trước của mấy người đều do chúng tôi tìm cho đấy, đúng là lấy oán báo ơn..."

Có hàng xóm nhìn không nổi trào phúng, "Thế nên mới nói làm người nên chừa một con đường ngày sau dễ gặp nhau, lúc trước nhà bà không để bụng chút đơn hàng này mà nhỉ, để người ta chia ra bán cũng không cho? Chẳng phải đuổi cùng gϊếŧ tận đó sao? Bây giờ còn dám nói."

Cũng có người vẫn nhớ lời bà ta từng nói, cười ha hả, "Tôi bảo này nhà bà thức khuya dậy sớm như vậy làm gì cho mệt, dù sao cùng là nhãn hiệu Tân Sinh, trực tiếp nhập ở nhà máy Tân Sinh về không được à? Không chỉ bớt việc mà còn không bị người ta bàn tán hàng nhái kém chất lượng."
Hạ Văn Nguyệt đẩy cửa ra cảm ơn nhóm hàng xóm đã ủng hộ chính nghĩa, "Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, tôi có được ngày hôm nay thật sự đều dựa vào mọi người chiếu cố."

Rồi quay qua bà cụ Giả đang khóc lóc ỉ ôi, "Tôi không muốn đuổi cùng gϊếŧ tận, nếu các người định mở xưởng lại thì hãy đăng kí nhãn hiệu riêng đi, đảm bảo bên này sẽ mặc kệ, đừng có giả mạo thương hiệu nhà tôi nữa, bằng không khách hàng ăn vào xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm?"

Nói xong cũng không để ý bà ta, hỏi hai vị hàng xóm kia, "Muốn sửa đường trong ngõ phải tìm ai?"

Mẹ Vương béo xem náo nhiệt lập tức mở miệng, "Cô định sửa đường cho chúng tôi?"

Hạ Văn Nguyệt cũng không giận, cười ha ha, "Thật ra tôi từng nghĩ đến, nhưng mà mọi người thấy rồi đấy chưa mở nhà máy được một năm, hiện còn đang nợ ngân hàng mười mấy vạn."
"Tuy nhiên tòa án có phán nhà họ Giả phải bồi thường tiền, mà tôi giữ cũng thấy không yên tâm, chi bằng tạo phúc cho láng giềng chúng ta. Cầm nó đi sửa đường!"

"Ai nha, vẫn là xưởng trưởng Hạ hào phóng!" Mẹ Vương béo lập tức nói, "Đường trong ngõ gồ ghề lồi lõm, mấy ngày nay tuyết rơi đọng lại bẩn muốn chết, nên sửa thành gạch xanh hoặc xi măng, năm vạn chắc sẽ đủ!"

Mọi người lập tức phụ họa sôi nổi, chỉ có sắc mặt bà cụ Giả xanh mét.

Hạ Văn Nguyệt này thật giảo hoạt, cứ như vậy chẳng phải biến Hạ Văn Nguyệt từ chủ nợ trở thành láng giềng của cả ngõ sao?!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay dì cả đến, quá khổ luôn, phải nghỉ ngơi sớm chút, canh hai (từ 21h đến 23h) ngày mai nha.

Editor có lời muốn nói: Đó là lời của tác giả thôi, gặp lại các bồ vào tuần sau =))