Sau tiết thể dục, Tôn Duyệt Hân lập tức đi tìm Triệu Thành thương lượng đối sách.
Hạ Miên vuốt cằm suy nghĩ, mình có thể tận lực bảo vệ hình tượng tiểu tiên nữ ưu nhã này thế nào trong tiết tự học buổi tối.
Kết quả bọn họ chưa đợi được Hách Kiếm, Điền Tuyết Nhã đã tấn công trước rồi.
Tiếng chuông báo tiết tự học cuối cùng vang lên, Hạ Miên và Tôn Duyệt Hân, Lý Lệ Trân đều nghĩ xem khi nào Hách Kiếm sẽ tới.
Điền Tuyết Nhã đột nhiên lau nước mắt đi từ bàn hay xuống hàng ghế cuối cùng, sau đó dừng trước mặt Hạ Miên.
"Thật xin lỗi, Hạ Miên." Điền Tuyết Nhã khóc rất ủy khuất, "Tớ không nên nói xấu cậu, tớ thật sự xin lỗi."
Hạ Miên ngẩng đầu nhìn cô ta, các bạn trong lớp cũng không hẹn mà nhìn qua.
Chỉ thấy Điền Tuyết Nhã khụt khịt nói, "Tớ ham học hỏi nên có học dương cầm nửa năm, hầu như lúc nào cũng thấy cậu đến lớp bổ túc, sau lại hay đi cùng Tôn Duyệt Hân, đối xử với Hách Kiếm cũng rất tốt, nên tớ có chút hiểu lầm."
Cố Châu không chút do dự gật đầu.
Điền Tuyết Nhã lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt còn dính chút nước, dưới ánh đèn nhu nhược động lòng người.
Biểu cảm của Cố Châu rõ ràng nhu hòa hơn nhiều.
Điền Tuyết Nhã phảng phất như được ủng hộ, tiếp tục nói với Hạ Miên "Sau đó tớ lại nghe thấy Hách Kiếm nói cậu từng vào đồn cảnh sát, vậy nên tin."
Hạ Miên nghiêng đầu, muốn ném cái nồi ném này cho Hách Kiếm?
"Thật xin lỗi, tớ biết mình sai rồi," nói tới đây, nước mắt cô ta như không cần tiền lập tức rơi xuống, cực kỳ đáng thương, "Xin cậu đừng để mọi người cô lập tớ nớ, về sau tớ không dám."
Có nam sinh lập tức đáp, "Tôn Duyệt Hân, cậu xong chưa, bộ không thấy Điền Tuyết Nhã khóc rồi à?"
Hạ Miên đè Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đang rục rịch lại, nhẹ nhàng nói, "Đúng vậy, Điền Tuyết Nhã người ta không có ý khác đâu. Mấy cậu đừng có kích động."
Lý Lệ Trân cả giận, "Thế là ý gì, làm sao, tự mình đi loan tin đồn mà, sao giờ lại biến thành bị người khác bắt nạt thế?"
"Được rồi bình tĩnh chút." Hạ Miên trấn an bọn họ, lấy từ trong khỏi túi ra một chiếc khăn, duỗi tay muốn lau nước mắt giúp Điền Tuyết Nhã.
Không biết Điền Tuyết Nhã chột dạ hay sợ hãi, theo bản năng tránh ra phía sau.
Hạ Miên cũng không ngại, hơi mỉm cười đưa khăn tay cho cô ta, giọng nói dịu dàng, "Đừng khóc chứ, cậu xem cậu như vậy mọi người lại tưởng tôi bắt nạt đấy."
"Đệch! Còn nói nữa à?!" Tôn Duyệt Hân có chút táo bạo, chốc nữa sẽ xảy ra trận đánh nhau ác liệt, mà con người này lại còn nhân cơ hội bày thêm phiền, nhớ đến việc chiều nay cô ta cũng ở WC, Tôn Duyệt Hân có thể bảo đảm, Điền Tuyết Nhã tuyệt đối cố ý.
"Ai nha," Hạ Miên đè Tôn Duyệt Hân lại, "Đã bảo Điền Tuyết Nhã không có ác ý mà."
Cô nhẹ nhàng nói, "Thôi để tớ tổng kết lại ý muốn của bạn Điền Tuyết Nhã: Cậu ấy loan tin đồn về tớ vì có nguyên nhân và nỗi khổ riêng."
"Thứ nhất, cậu ấy thấy tớ học bổ túc nửa học kỳ 1, nên nghĩ tớ là học sinh dốt."
"Thứ hai, thấy tớ chơi với Lệ Trân, căn cứ theo quy tắc phân chia nhóm động vật xã hội, cho rằng tớ cũng không phải thứ gì tốt."
"Thứ ba, vì tớ lớn lên xinh đẹp, cậu ấy lại bắt gặp tớ bị Hách Kiếm chặn đường, cho nên cảm thấy tớ có quan hệ tốt với Hách Kiếm."
"Thứ tư, chính miệng tớ nói mình từng tham gia vào án kiện hình sự, lại đúng lúc quan hệ giữa cậu ấy và Hách Kiếm cũng không tồi, vậy nên Hách Kiếm kể với cậu ấy tớ từng vào đồn cảnh sát, đương nhiên cậy ấy sẽ lựa chọn tin tưởng bạn của mình."
Từ khi Hạ Miên nói vẻ mặt của mọi người luôn nghiêm túc lắng nghe, nhưng càng về sau càng thấy có điều không ổn.
Điền Tuyết Nhã vội la lên, "Không phải đâu, tôi..."
"Tớ biết mà." Hạ Miên nhẹ nhàng đánh gãy lời cô ta, "Tớ hiểu ý của cậu, cậu xin lỗi rồi giải thích nhiều nguyên nhân như vậy, tớ sẽ nhận lời xin lỗi này, đương nhiên cũng sẽ hiểu ý của cậu."
"Tóm lại, nguyên nhân chuyện này là Điền Tuyết Nhã trải qua phán đoán của bản thân và tin tưởng người bạn tốt Hách Kiếm của mình, vì thế mới nói với mọi người tớ từng vào đồn cảnh sát."
"Ý tôi không phải như thế!" Giọng nói của Điền Tuyết Nhã không nhịn được mang theo tức giận.
Hạ Miên nghiêng đầu, "Thế thì cậu có ý gì? Tớ hiểu sai cái nào sao?"
Điền Tuyết Nhã nói, "Tôi không quen Hách Kiếm."
Lý Lệ Trân hỏi, "Nhưng chẳng phải cô rất tin tưởng Hách Kiếm kia à?"
Hạ Miên đáp, "Đúng thế, không quen sao lại tin cậu ta vậy chứ." Nói tới đây, cô buông lời thấm thía, "Nhưng mà tớ nói thật, Tuyết Nhã, cậu vẫn nên cách xa Hách Kiếm một chút đi, nhân phẩm người đó có vấn đề, không đáng tin đâu."
"Dù sao tớ cũng từng bị cậu ta chặn vài lần, chắc chắn là tên lưu manh xấu." Hạ Miên thành khẩn kiến nghị, "Lời cậu ta nói nửa chữ cũng không tin được."
Điền Tuyết Nhã nghẹn lại nói không lên lời.
Hơn nữa ánh mắt tràn ngập bóng gió của mọi người chĩa về đây khiến đầu óc cô ta trống rỗng, nhất thời không bịa được vì sao lại nghe mấy lời này từ miệng Hách kiếm.
Hạ Miên vẫn tiếp tục, "Còn việc cậu bị cô lập, tớ thật sự không có."
"Tớ thấy một ít nguyên nhân là do cậu đấy, với khả năng trinh thám và phán đoán đó, mọi người không ai dám tới gần."
Hạ Miên nói, "Ví dụ như tin đồn kia, thành tích học tập kém, lại có quan hệ không tồi với Tôn Duyệt Hân, còn bị Hách Kiếm chặn đường, những tình huống nói chuyện như thế không có 100 thì cũng khoảng 200. Hình như Tuyết Nhã cũng từng bị vậy rồi nhỉ, bằng không một học sinh tốt như cậu sao quen loại lưu manh như Hách Kiếm được."
"Nếu dựa theo logic của Tuyết Nhã, thế chẳng phải tất cả mọi người là rác rưởi cặn bã của cặn bã xã hội à, trung học Yến đại chẳng phải cấp 3 trọng điểm, mà là căn cứ huấn luyện tội phạm ư?"
Các bạn học bị sự so sánh của Hạ Miên làm cho sợ ngây người, học sinh có thành tích kém ngồi phía sau nhịn không được vỗ tay.
"Ha ha, không phải sao? Học tập kém chẳng khác nào tội phạm?"
"Tôi, tôi không có ý đó!" Giọng của Điền Tuyết Nhã không kìm được sắc nhọn, "Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy."
"Rồi rồi, tôi biết nhất định cậu không cố ý." Chất giọng Hạ Miên càng thêm dịu dàng, "Cậu chỉ đang suy đoán theo lẽ thường thôi, nhưng các bạn sợ cậu hiểu lầm."
"Giống như bây giờ, tuy không biết cậu phán đoán như thế nào, nhưng tớ thật không hiểu sao lại thành cô lập bị nói xấu," giọng nói của cô hơi ủy khuất, "Người ta cũng đau lòng mà."
"Đúng vậy." Có nam sinh lúc trước dỗi Tôn Duyệt Hân lập tức nói, "Điền Tuyết Nhã, Hạ Miên cô lập cậu đâu, suy đoán quá rồi."
Dù sao loại ngây thơ đơn thuần này chỉ là thiểu số.
Phần lớn người sau khi nghe Hạ Miên phân tích, đều nhìn ra cái gọi là xin lỗi của Điền Tuyết Nhã hoàn toàn không có ý tốt, bằng không đang êm đẹp, Hạ Miên người ta chẳng nói về mình một câu, cô ta đột nhiên khóc lóc xin tha thứ làm gì.
Có người nhịn không được hỏi, "Điền Tuyết Nhã, trước nay Hạ Miên chưa từng nói xấu cậu với bọn tớ một câu. Mọi người ở đây có ai nghe thấy bao giờ chưa?"
Tất cả sôi nổi lắc đầu.
Điền Tuyết Nhã cảm nhận ánh mắt trách cứ từ bốn phía, hận không thể tìm khe đất chui xuống.
Hạ Miên vẫn cực kỳ săn sóc nói, "Cậu lấy lại lời xin lỗi nhận đi, tớ chưa từng trách cậu bao giờ, cũng đừng tự trách quá, tớ biết có thể sự xuất hiện của mình đã lấy đi một ít sự chú ý của cậu, vậy nên cậu bị vắng vẻ có chút không quen."
"Nhưng mọi người chỉ vì mới mẻ mà thôi, cậu ưu tú như vậy, sớm muộn gig các bạn cũng quay về."
Hạ Miên vừa nói vừa nghĩ, bảo sao nhiều người thích làm bạch liên hoa như vậy, cảm giác này rất sướng, khiến cô hơi muốn ngừng mà không được, nói với các bạn học, "Sau này mọi người đừng nói chuyện quá nhiều với tớ nữa, nên quan tâm đến bạn Điền Tuyết Nhã nhiều hơn."
Xung quanh lập tức im lìm.
Điền Tuyết Nhã nào ngờ không chỉ không ném được nồi, mà câu chuyện ngược lại càng lúc càng tồi tệ hơn, cô ta siết chặt tay nước mắt chân thật bớt đầu rơi xuống.
"Không phải, rõ ràng không phải như vậy, ý tôi vốn không phải thế!" Cô ta vừa nói vừa nhìn ra cửa như đang mong chờ điều gì đó.
Đáy mắt Hạ Miên tức khắc lạnh lẽo, rõ ràng đây là sự tính toán có chủ đích của Điền Tuyết Nhã sau khi biết được kế hoạch Hách Kiếm.
Vào lúc này, nếu miệng lưỡi Hạ Miên không sắc bén hoặc giải thích không rõ ràng, bị những đạo lý kia tóm chặt, lại trùng hợp gặp phải bát nước bẩn Hách Kiếm, khi đó thật sự sẽ bị Điền Tuyết Nhã lật kèo.
Nhưng cho dù chỉ đơn giản là muốn cứu vớt thanh danh hay hạ bệ cô, cô ta gần như không nghĩ đến tương lai Hạ Miên sẽ gặp phải chuyện gì, không phải rất ích kỷ thì cũng quá ác độc.
Điền Tuyết Nhã tính thời cơ rất tốt, đúng lúc không biết nên biện giải thế nào, cửa sau của lớp 3 bị đẩy ra.
"Nha, Hạ mỹ nữ, lâu rồi không gặp, nhớ tôi không?" Hách Kiếm bước bát tự tiến vào.
Theo sau hắn là hai người tuổi tầm 20, tuy trên người mặc đồng phục trường trung học phụ thuộc, nhưng ánh mắt và khí chất hoàn toàn không hợp với vườn trường.
Là đám lưu manh xã hội.
Ánh mắt Điền Tuyết Nhã sáng ngời, chấn kinh chạy nhanh về chỗ ngồi.
Hạ Miên quay đầu nhìn cô ta một cái, sau đó mặt không biểu cảm liếc sang Hách Kiếm.
"Cô chính là Hạ Miên?" Chủ nhân của giọng nói là một tên lưu manh dáng người béo tròn, trong mắt là sự đen tối không khác gì Hách Kiếm.
Đương nhiên tên gầy đen đứng bên cũng chẳng khác là bao, nhìn thấy Hạ Miên thì hai mắt sáng lên, "Quả nhiên là mỹ nhân, hoàn toàn không giống đám con gái lớp dưới."
Hắn vừa nói vừa đi đến chỗ Hạ Miên.
Nhất thời đám học sinh trong lớp không rõ tình huống lúc này, nhưng thấy bọn lưu manh đều né xa ba thước.
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đứng lên nói với mọi người xung quanh, "Lui lại hết đi, cẩn thận bị thương."
Hách Kiếm buồn cười nói, "Tôn Duyệt Hân, cô đây là chuẩn bị đánh nhau sao?"
"Đúng vậy," Triệu Thành mang theo bảy tám nam sinh cao to bước vào từ cửa sau, phân phó mấy người phía trước, "Các cậu chặn cửa trước lại đi, đừng để bọn họ chạy."
Sau đó cười lạnh nhìn Hách Kiếm, "Nếu hôm nay không để mày lết xác ra khỏi cánh cửa này, Triệu Thành tao sẽ theo họ mày!"
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Thành: Nếu hôm nay không để mày lết xác ra khỏi cánh cửa này, Triệu Thành tao sẽ theo họ mày!
Hạ Miên: Giả sử là tôi khiến cậu ta phải lết ra ngoài thì sao?