Qua mùng bảy tháng Giêng âm lịch, người lớn ai cũng bận rộn, nên đóng phim thì đóng phim, nên đi làm thì đi làm, nên buôn bán thì buôn bán.
Hạ Văn Nguyệt đã liên hệ đặt mua số máy móc năm ngoái nhắm đến, hiện giờ gọi điện thoại và chuyển tiền đặt cọc, bên đối phương vận chuyển hàng bằng xe lửa, dự kiến trong bảy tám ngày sẽ đến nơi.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Hạ Văn Nguyệt bán bánh nướng và làm thủ tục đăng kí nhãn hiệu, tiêu chuẩn sản phẩm.
Lúc này lợi ích việc Mao Tuệ Mai đi làm được thể hiện, tuy không cùng ngành sản xuất nhưng muốn tìm các bộ phận liên quan và quy trình đều giống nhau, sau khi cô nhóc tham khảo ý kiến của đồng nghiệp, Hạ Văn Nguyệt đã bớt được rất nhiều đường vòng.
Mấy ngày nay Hạ Miên và Mao Tuệ Lan trở thành tâm điểm chú ý trong mắt mọi người, đơn giản vì không quá mấy ngày nữa họ sẽ bắt đầu thi xếp lớp.
Bạn nhỏ đích thân giám sát Hạ Miên học tập, không ra ngoài chơi, sáng sớm cơm nước xong là túm cô vào phòng vẽ tranh luôn.
Vì Tiểu Phong còn nhỏ nên lúc vẽ tranh cần có người lớn đi kèm, vì vậy Hạ Miên bày đầy sách vở ở phòng, ngày thường khi cậu nhóc vẽ thì cô ngồi học.
Trông thì giống như bình thường nhưng thực chất là cậu nhóc vừa ngồi một bên vẽ xấu, vừa giám sát cô học hành.
Hạ Miên hơi ho một tiếng, thằng bé lập tức chạy ra ngoài, một lát sau thì lon ton bưng nửa cốc nước đi vào, "Dì nhỏ ơi, uống nước."
Nghe thấy tiếng Mao Tuệ Trúc và Mao Tuệ Lan định gọt táo ăn bên ngoài, cậu nhóc cũng đứng dậy chạy ra, trước khi đi còn dặn dò Hạ Miên, "Dì phải học thật chăm chỉ đấy."
"Rồi rồi." Hạ Miên nhìn bạn nhỏ rời đi, lập tức để quyển sách xuống nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Phong cứ nhìn chằm chằm thật quá nghiêm khắc.
Vốn tưởng cậu sẽ chơi cùng Mao Tuệ Trúc một lúc, Hạ Miên đang định thả lỏng một chút thì nghe thấy tiếng bước chân bộp bộp bộp truyền vào, vội vàng giả vờ cầm sách đọc.
Lâu lắm rồi mới có cảm giác bị ba mẹ giám sát việc học hành.
Quả nhiên Tiểu Phong đẩy cửa bước vào, tay nhỏ còn bưng thêm chiếc đĩa, bên trên là những miếng táo đã được cắt nhỏ.
"Dì à." Cậu nhóc đặt đĩa lên bàn nói, "Mình nghỉ ngơi một chút rồi ăn táo đi."
Giống y như bình thường mình chăm sóc thằng nhóc.
Hạ Miên buồn cười nhưng chỉ có thể ôm chặt Tiểu Phong vào lòng x0a nắn cho bớt áp lực.
Chỗ máy móc Hạ Văn Nguyệt đặt mua được chuyển đến cũng là lúc trung học phụ thuộc Yến đại khai giảng, cuối cùng Hạ Miên cũng kết thúc chuỗi ngày tra tấn ngọt ngào, cùng Mao Tuệ Lan bước vào cuộc thi xếp lớp.
Mặc dù nhiều lần Hạ Miên cho thấy cô đi một mình cũng được, nhưng Hạ Văn Nguyệt lại nhất quyết không cho, "Lớn hơn nữa thì vẫn chỉ là trẻ con thôi, con cháu đi thi sao lại không có phụ huynh đi cùng được, dù thế nào cô hai cũng phải tận mắt nhìn thấy giáo viên."
Dù bất đắc dĩ, nhưng đáy lòng Hạ Miên tràn ngập sự ấm áp.
Lớp 10 vẫn chưa chia môn nghệ thuật và khoa học, chương trình học gồm chín môn chính: ngoại ngữ, văn, sử, địa, toán, lí, hóa, sinh, chính trị, sáng thi bốn môn, chiều thi năm môn.
Có sáu học sinh cũng đến thi xếp lớp giống Hạ Miên, tất cả đều được xếp chung vào phòng hội nghị.
Trong đề thi phần lớn chỉ là kiến thức cơ bản, may ra chỉ thêm một hai bài khó nhằn.
Tốt xấu gì cũng ôn tập mấy tháng, hơn nữa có Tiểu Phong giám sát gắt gao, Hạ Miên làm rất thuận tay.
Thi xong môn cuối cùng của buổi sáng, Hạ Miên ra khỏi phòng gặp được Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đang chờ.
"Sao mấy câu lại ở đây?" Cô có chút vui vẻ.
Tôn Duyệt Hân cười đáp, "Ngày đầu tiên khai giảng chính là đi nhận sách mới, quét dọn vệ sinh, bọn tớ gần như làm xong cả rồi, nghe nói thi xếp lớp ở bên này nên chạy qua đây xem."
Lý Lệ Trân hỏi, "Thi thế nào?"
Hạ Miên cười, "Biết thì làm được thôi."
Tôn Duyệt Hân kinh ngạc, "Chẳng nhẽ có bài cậu không biết làm sao? Đề rất khó à?"
Hạ Miên nghiêng nghiêng đầu, "Không, làm được cả."
Tôn Duyệt Hân hơi sửng sốt rồi cùng Lý Lệ Trân cười ha ha, "Cậu quá xấu rồi."
Hạ Miên khoác tay hai người họ nói, "Đi thôi, về nhà."
Ba người đi xuống tầng thì gặp được mấy học sinh kết bè kết đội.
Đi được hơn mười mét, Tôn Duyệt Hân không khỏi cảm thán, "Lần đầu tiên tớ được hưởng thụ cảm giác vạn vật để ý đó."
Hạ Miên giơ tay cào cào tóc, dõng dạc nói, "Vậy sau này sẽ thành quen thôi."
Tôn Duyệt Hân nhịn không được trợn mắt, Lý Lệ Trân cười ha ha.
Vào một ngày quan trọng như hôm nay, bạn học luôn dốc lòng trở thành tiểu tiên nữ xinh đẹp như Hạ Miên nhất định phải trang điểm thật tốt rồi.
Huống hồ bản thân cô lớn lên cũng đẹp, nói chăm chút ăn diện cũng không đúng, chỉ là mang theo chút chi tiết nhỏ thời đại này chưa có, ví dụ như thắt lưng tinh tế, cổ áo lông xù tự chế đơn giản; hơn nữa khí chất trên người cũng đặc biệt, rất dễ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nam nữ sinh đi phía trước liên tục quay đầu nhìn.
Hạ Miên cảm thấy mỹ mãn thở dài, nhất định đời này sẽ có cuộc sống của tiểu tiên nữ cấp ba tốt đẹp, ma nữ táo bạo gì đó, vĩnh viễn là quá khứ đi!
Lúc ba người nhanh chân rời khỏi trường, không ngờ lại đụng phải Cố Châu và Điền Tuyết Nhã.
Hình như hai người họ đã có chút tiến triển, không khí mang theo ít ái muội.
Điền Tuyết Nhã nhìn thấy Hạ Miên thì hơi sửng sốt, ngay sau đó lặng lẽ túm lấy Cố Châu.
Khi Cố Châu nhìn qua Hạ Miên bốn mắt chạm nhau.
Hạ Miên lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, nhiệt tình tiếp đón, "Cố giáo thảo, hoa khôi Điền, xin chào."
Cố Châu dừng một chút, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, "Xin chào."
"Chào cậu." Giọng nói của Điền Tuyết Nhã đặc biệt nhẹ, trông như có chút sợ cô, gắt gao trốn sang bên cạnh Cố Châu.
Động tác làm Cố Châu nhớ ra Hạ Miên có liên quan đến án hình sự, nụ cười lập tức miễn cưỡng, chào hỏi đơn giản xong liền dẫn Điền Tuyết Nhã nhanh chóng rời đi.
Tôn Duyệt Hân cả giận, "Giả thanh cao cái nỗi gì chứ? Nhất định là cố ý!"
Đáy mắt Lý Lệ Trân ảm đạm trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã nhíu mày nói, "Chắc chắn chiều nay cô ta sẽ nói xấu Hạ Miên."
Hạ Miên nhún vai không để bụng, "Quản làm gì, cũng không chặn được miệng người ta, thích làm gì thì làm."
"Nhanh lên đi, tớ còn phải đón em gái về nữa."
Lý Lệ Trân rất hiểu Điền Tuyết Nhã, buổi chiều khi Hạ Miên thi xong bước ra, sự chú ý lúc đi đường không đơn giản chỉ là sự kinh diễm và tò mò.
Mà có cả tránh né và kì lạ.
"..."
"Thật sự từng vào đồn cảnh sát hả? Lừa nhau à."
"Đúng là đẹp thật, nhưng chưa chắc chuyện đã như vậy đâu, không phải vẫn còn vài học sinh thi xếp lớp khác sao, có khi là người khác."
"Tớ cũng thấy không giống."
"Nhưng mà đều quen Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân, ngoài cô ấy ra không còn ai khác đâu."
"Cái gì, các cậu nói gì cơ?"
"Đây tớ kể cho, học sinh chuyển trường thi xếp lớp vào khối 10 năm nay có một người từng vào đồn cảnh sát..."
"..."
Ở thời đại này WC được xây bằng gạch xanh, bức tường phân chia nam nữ hoàn toàn không thể cách âm.
Vì vậy hai bên thảo luận như thế nào cũng nghe được rất rõ.
Ra khỏi WC, Tôn Duyệt Hân tức điên quát, "Đệch, mẹ nó Điền Tuyết Nhã thật ghê tởm."
Lý Lệ Trân nói, "Chiều nay mình đã thống nhất không nhắc đến Miên Miên rồi, đề phòng Điền Tuyết Nhã kia lợi dụng sơ hở."
"Chẳng phải buổi trưa khá ít người nhìn thấy cậu sao? Nam sinh trong lớp thảo luận điên cả lên, nói học sinh khối 10 mới chuyển trường tới rất xinh đẹp, hy vọng được vào lớp bọn mình."
"Lúc ấy tớ nghĩ ngay thôi hỏng rồi," Lý Lệ Trân cả giận, "Quả nhiên, Điền Tuyết Nhã bình thường hận nhất là việc không thể để tất cả bạn nam dọn vệ sinh hộ, hôm nay lại tích cực như thế, cầm chổi cầm giẻ lau thì thầm với đám con trai cả trưa, chắc chắn là kể vào lúc ấy."
"Thật sao?" Hạ Miên hài lòng ôm mặt, "Mọi người đều nói tớ xinh đẹp hả?"
Tôn Duyệt Hân buồn bực kéo bả vai cô, "Chị lớn của tôi ơi, tỉnh lại chút đi, vào việc chính giùm!"
"Được rồi được rồi!" Hạ Miên vội vàng trấn an, "Mấy lời đồn thái quá này có gì mà phải giận. Đợi bọn họ nhìn thấy bộ dáng tiểu tiên nữ thật sự của tớ sẽ tự sụp đổ thôi."
"Bây giờ đồn lung tung, tới khi mọi chuyện được làm rõ, người mất mặt chính là cô ta."
Lý Lệ Trân lại không lạc quan như vậy, "Muốn đập tan tin đồn không dễ đâu, cứ để đấy quá ai biết được sẽ bị nói thành loại gì."
Tôn Duyệt Hân, "Bọn tớ nghe nói cấp 2 Long Thành có một bạn nữ, lúc kiểm tra sức khỏe bác sĩ nói cô ấy nổi mụn ở bụng, cuối cùng chẳng biết vì sao lại biến thành nữ sinh đó đang mang thai."
"Câu chuyện không được giải thích rõ ràng, rất nhiều lưu manh lấy lí do đó để bắt nạt cô gái, có lần ra tay nặng quá phải vào bệnh viện, cha mẹ cô gái biết chuyện mới nhanh chóng làm thủ tục chuyển đi."
Hạ Miên nghe xong nhíu mày.
"Phải," Lý Lệ Trân nói, "Huống hồ mấy nam sinh đó khi gặp Điền Tuyết Nhã như kiểu bị choáng ấy, cô ta nói gì cũng đúng."
"Toàn mấy thằng chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong!"
Hạ Miên trả lời, "Yên tâm đi, tớ không phải cô gái kia, Hạ Miên này còn đang ở đây, không chỉ mỗi cô ta có miệng."
"Hơn nữa..." Hạ Miên lại cười hì hì ôm mặt, "Nhắc đến trông mặt mà bắt hình dong, tớ cũng không thua cô ta đâu!"
Tôn Duyệt Hân cạn lời, "Cậu đúng là không cứu được rồi, sao trước kia lại không nhận ra cậu tự luyến như vậy nhỉ."
Lý Lệ Trân nói, "Vậy nhanh dùng nhan sắc của cậu đập tan lời đồn đi."
"Đây đây đây, đập tan luôn." Hạ Miên đáp.
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân tưởng cô vẫn đang đùa, không ngờ Hạ Miên lập tức ra dấu bảo hai người im lặng, sau đó kéo ra sau ba nam sinh đang thảo luận khí thế ngất trời.
"..."
"Thật sao, thật sự từng vào đồn cảnh sát hả, nguyên nhân là gì?"
"Không rõ lắm, mấy đứa con gái nói không phải đánh nhau ẩu đả..."
"Vậy thì là cái gì? Trộm cắp? Lừa đảo?"
"Lời các cậu nói là thật sao?" Hạ Miên kinh ngạc xen mồm, "Trong nhóm học sinh thi xếp lớp lần này có người từng vào đồn cảnh sát á?"
Ba nam sinh kia quay đầu lại nhìn thấy cô, chẳng biết do bị bắt tại trận lúc đang nói xấu người ta, hay đột nhiên được một cô gái xinh đẹp đáp lời mà cả mặt đỏ lên.
Hạ Miên tò mò hỏi đến cùng, "Ai vậy?"
Chính là cậu đó!
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai đang được chỉnh sửa, sáng đăng sau nha.
Cầu ☆ and follow me 🙏