Editor: UwU
Beta: Kỷ Kỷ
Sáng hôm 29 tháng chạp, Hạ Văn Nguyệt và Mao Chí Sơn mới về đến nhà.
Hai người họ không chỉ mang theo một bao hành lý lớn, mà còn có cả một chiếc ti vi màu!
Chị em Mao gia vui đến điên rồi, Mao Tuệ Trúc ôm chân Mao Chí Sơn thét chói tai, "Ba ơi, ba thật tốt quá!"
Mao Tuệ Lan vuốt hộp đồ lạ lẫm hỏi, "Hôm nay có thể lắp luôn không ba?"
Mao Chí Sơn nhìn đám con gái của mình, trên mặt đều là ý cười thỏa mãn.
Hơn mười ngày ngắn ngủi, hắn lại có sự thay đổi không nhỏ chút nào, gương mặt dáng vẻ đến ngay cả tính cách cũng trở nên rộng rãi thoải mái hơn.
"Ba không biết lắp, sợ làm hỏng mất."
"Vậy lát nữa mình đi nhờ bác Lý xem sao, nếu rảnh chúng ta lắp luôn."
Mao Tuệ Trúc lập tức kéo hắn qua cách vách.
Hạ Văn Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mở túi hành lý lớn ra.
Hạ Văn Nguyệt bật cười, "Đều mua cho mấy đứa đấy, mỗi người một bộ."
Mao Tuệ Lan kinh hỉ, "Thật ạ?!"
Đừng hỏi vì sao Mao Tuệ Lan kích động như vậy, bởi lẽ nhiều năm rồi chị em Mao gia chưa được mặt quần áo mới.
Hồi ở quê kinh tế gia đình túng quẫn, quần áo của bọn họ đều do Hạ Văn Nguyệt thu gom từ các họ hàng thân thích về, khâu khâu vá vá, tu sửa nhiều lần, tuy Hạ Văn Nguyệt khéo tay thật nhưng tóm lại vẫn là đồ cũ.
Tuy năm nay đến thành phố Yến điều kiện trong nhà khá hơn chút, nhưng sạp lẩu xiên tạm dừng bán, chị em Mao gia cũng biết thu nhập hiện giờ không mấy ổn định.
Vậy nên sau khi Mao Tuệ Mai được phát lương cũng chỉ dám mua một bộ đồ mới cho Mao Tuệ Trúc, còn hai chị lớn đi xin họ hàng rồi về giặt sạch để Tết mặc là được.
Mao Tuệ Mai vui đến mấy vẫn không quên hỏi, "Mẹ mua hết ạ?"
Hạ Văn Nguyệt cười, "Mua, mẹ và ba con mua, mua cho cả gia đình, không thiếu ai cả."
Mao Tuệ Lan càng vui hơn, "Là thù lao đóng phim của ba sao? Ba kiếm được nhiều như vậy à."
Trên gương mặt Hạ Văn Nguyệt không tự giác hiện lên ý cười, "Thù lao đóng phim của ba con dành để mua TV cả rồi, nhưng rất nhanh sẽ nhận thêm một bộ phim nữa, suất diễn nhiều hơn chút, có thể kiếm không ít."
Không gì khiến người ta vui sướng hơn chuyện này.
Hạ Văn Nguyệt tiếp tục nói, "Đồ dùng bên đó rất tiện nghi, nhất là quần áo đẹp hơn bên này."
"Mẹ nghĩ tốt xấu gì đây cũng là năm đầu tiên chúng ta ở thành phố Yến, năm mới diện mạo mới! Phải xa xỉ một lần!"
"Đẹp thật đấy, kiểu dáng này chúng ta chưa thấy ở đây bao giờ," Mao Tuệ Lan lập tức lấy quần áo ra, gấp gáp nói, "Đi đi đi, mình mặc thử xem!"
Hạ Văn Nguyệt lấy ra một cái áo khoác nhung trắng điểm chấm đen cho Hạ Miên, "Cái này của Tiểu Phong, để nó thử đi."
Hai mắt Tiểu Phong sáng lên, "Con cũng có ạ?" Sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, "Con có quần áo mới."
Hạ Miên xoa đầu cậu, "Có thể thay luôn nha."
Tiểu Phong nắm lấy tay Hạ Miên.
Hạ Miên bật cười, "Con cũng thích quần áo mới à."
Lúc Hạ Miên thay đồ cho mình và Tiểu Phong xong bước ra ngoài, Mao Tuệ Lan đã ở nhà chính.
Cô gái vui vẻ xoay vòng vòng.
Áo lông có họa tiết và nơ bướm màu nhạt phối với quần bò bó sát, bên ngoài là chiếc áo khoác hình con dơi, trông vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Đợi ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Miên, hai mắt Tuệ Lan sáng lên, "Ai nha, ánh mắt của mẹ em quá tốt! Chị Miên thật xinh đẹp."
Hạ Miên bật cười, thật ra kiểu dáng quần áo của hai người đều giống nhau, chỉ khác mỗi họa tiết và màu sắc, nói chung nhìn vào biết ngay đồ chị em.
"Như nhau cả thôi, em đang biến tướng khen ngầm chính mình chứ gì."
Mao Tuệ Lan cười ha ha, ánh mắt dừng trên người Tiểu Phong nhịn không được chạy đến ôm cậu x0a nắn, "Ôi chao, sao Tiểu Phong nhà ta lại đáng yêu thế này!"
Áo nhung trắng điểm chấm đen, trên đầu là chiếc mũ len màu đen đính thêm quả bông, nhìn qua trông như một con gấu trúc nhỏ, ban nãy thay đồ xong Hạ Miên cũng không nhịn được x0a nắn cậu một trận.
Vì vậy giờ phút này Tiểu Phong rất bình tĩnh.
"Bộ quần áo này đáng yêu thật." Hạ Văn Nguyệt bước ra nhìn Tiểu Phong cười nói, "Lúc vừa thấy nó cô đã nghĩ ngay nếu Tiểu Phong mặc vào nhất định sẽ rất đẹp rồi."
"Ai nha mẹ, mẹ cũng mau thử đi." Mao Tuệ Lan thả Tiểu Phong xuống chuyển hướng qua Hạ Văn Nguyệt, kích động hô, "Má ơi má ơi, sao mẹ lại đẹp quá vậy!"
Hạ Văn Nguyệt bật cười.
Cô hai mặc áo lông cao cổ màu trắng phối với quần ống rộng tối màu, dưới chân là đôi giày da thô, bên ngoài khoác một chiếc áo nhung màu nâu nhạt.
Dáng người Hạ Văn Nguyệt mảnh khảnh cao gầy, nếu bỏ qua nếp nhăn trên mặt thì tuyệt đối chẳng khác gì thiếu nữ đôi mươi.
Mao Tuệ Mai theo sau Hạ Văn Nguyệt cười cười, "Mặc như vậy ra ngoài, nhất định người ta sẽ nhầm là hai chị em đấy."
Dáng người Hạ Miên và Hạ Văn Nguyệt na ná nhau, kiểu quần áo của hai người cũng cùng loại, chỉ mỗi áo của Mao Tuệ Mai có họa tiết hoa nhỏ màu hồng nhạt, quần ống rộng màu xám, đeo thêm giày da là trông nghịch ngợm thôi.
Hạ Văn Nguyệt cười không khép miệng được, "Xem ra đi làm cũng có cái lợi, miệng Tuệ Mai trơn tru hơn trước rồi nha."
Mao Tuệ Lan nói, "Chị ấy không khoa trương đâu, mặt mẹ đúng là trắng hơn rất nhiều, có phải cũng đắp mặt nạ giống ba không vậy?"
Hạ Văn Nguyệt không khỏi sờ lên mặt mình, khóe mắt khóe miệng lộ ra sự hạnh phúc, "Tối nào ba con cũng đắp cho mẹ một lần, mặt nạ dành cho diễn viên của đoàn phim nhiều lắm, còn dùng phấn bột ngọc trai gì đó cơ."
Nói đến đây vừa giận vừa cười, "Một người đàn ông cũng không sợ mất mặt, suốt ngày đi theo nữ minh tinh nhà người ta học hỏi bí quyết."
"Quần áo của mấy đứa đều nhờ nhân viên đoàn phim chọn giúp cho đấy, chứ mẹ cũng không ngờ chọn quần áo lại cần nhiều kiến thức như vậy."
Đang nói chuyện, Mao Tuệ Trúc chạy qua cách vách tìm người đã về, cô nhóc vừa bước vào thấy mẹ và các chị ăn mặc lông lẫy lập tức kinh ngạc, "Woa, mọi người định đi làm minh tinh hết ạ?"
Khiến nhóm người cười mãi không ngừng.
Mao Tuệ Lan rất đắc ý, "Đây đều là quần áo mới mẹ mua cho chị em mình đấy!"
Mao Tuệ Trúc trợn mắt hỏi Hạ Văn Nguyệt, "Con có phần không ạ?"
Mao Tuệ Lan cốc đầu cô nhóc đáp, "Không nhé, chẳng phải em có trước rồi à?"
Mao Tuệ Trúc cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới gật đầu thật mạnh, không biết đang an ủi hay thuyết phục bản thân mà trả lời, "Đúng vậy, em có quần áo rồi, bây giờ mọi người cũng có quần áo mới, thật quá tốt."
Sau đó nói với Hạ Văn Nguyệt, "Mẹ, con cho mẹ xem quần áo mới của con nha!"
Hạ Văn Nguyệt vui vẻ sờ đầu cô nhóc, "Chị hai lừa đó, Tiểu Trúc cũng có phần."
Khổ sở trong lòng Mao Tuệ Trúc lập tức biến mất, hưng phấn nhìn Mao Tuệ Lan hét lên, "Chị hai hư!"
Mao Tuệ Lan cười ha ha bỏ chạy.
Lúc này Chú Lý theo Mao Chí Sơn bước vào, hâm mộ nói, "Mấy đứa nhà cô được dạy dỗ tốt thật."
Trong mắt Mao Chí Sơn toàn là kiêu ngạo.
Vài phút sau Mao Tuệ Trúc mặc áo lông chạy ra ôm chặt Tiểu Phong, "Chúng ta giống nhau nè, ha ha."
Tiểu Phong cũng vui vẻ sờ lông trên người cô nhóc, Hạ Văn Nguyệt nói, "Sâm Sâm cũng có phần, chốc nữa mấy đứa mang qua đi."
Đương nhiên Sâm Sâm hưng phấn một lúc lâu, nhưng nhóm người lớn chỉ để mấy đứa nhỏ mặc thử rồi lại cởi ra. Dù sao hôm nay cũng là ngày tổng vệ sinh nhà cửa, đồ lông vừa dễ bẩn vừa khó giặt.
Hiếm khi Tiểu Phong lưu luyến quần áo không rời, cậu hỏi Hạ Miên để xác nhận, "Mai mình mặc được không ạ?"
"Được chứ, mai có thể mặc," Hạ Miên dùng lông trên quần áo cọ lên mặt cậu, "Hôm nay chúng ta phải dọn dẹp nhà cửa trước, ngày mai đốt pháo và dán câu đối xuân, rồi mới có thể thay đồ mới."
Có lẽ Mao Tuệ Trúc biết điều đó, thế nên khi mọi người bắt đầu tổng vệ sinh hai bạn nhỏ lập tức đi theo cầm giẻ lau, chổi quét nhà, trông còn bận rộn hơn cả người lớn.
Hên lúc bọn họ mới chuyển đến đây gian nhà này đã được dọn dẹp, lúc này không cần phí sức lắm, trong nhà toàn người cần mẫn, trờ xẩm tối cũng là khi căn nhà sáng sủa sạch sẽ.
Hạ Văn Nguyệt mở hệ thống sưởi(?), mọi người thay phiên nhau vào tắm.
Hạ Miên tắm cho mình xong đặt Tiểu Phong trần như nhộng vào bồn lớn, cô x0a nắn cái bụng mềm mại của cậu, rốt cuộc bạn nhỏ cũng đã được vỗ béo.
"Thịt lớn hết rồi nha."
Tiểu Phong bị xoa cười khanh khách, vươn cánh tay chỉ cho Hạ Miên xem, muốn dời lực chú ý của cô đi, "Dì nhỏ, tắm chỗ này này."
Hạ Miên hôn mạnh tay nhỏ, "Con có biết thịt mình lớn lắm rồi không hả?"
"Biết ạ," Hai mắt Tiểu Phong cong cong, khoa tay múa chân nói, "Ăn rất nhiều rất nhiều đồ ngon."
Hạ Miên bật cười, khom lưng vớt cậu lên lau khô, "Mai trừ tịch mới là bữa lớn nhất, có cả sủi cảo con thích nhất đấy."
Tiểu Phong ngoan ngoãn ngửa đầu để cô lau tóc, trong miệng vẫn nhắc mãi, "Dán câu đối, đốt pháo, mặc quần áo mới..."
"Vẫn nhớ thương quần áo mới à?" Hạ Miên dùng chăn bông bọc cậu kín mít chạy từ sương phòng tây về phòng chính, rồi nhanh chóng nhét vào chăn ấm.
Hình như Tiểu Phong cảm thấy rất thoải mái, thằng bé vui vẻ quay cuồng trong ổ chăn.
Hạ Miên sờ cái lưng trơn bóng của cậu hô, "Mau ngủ đi, ngủ một giấc là mai sẽ được mặc áo lông mềm mại!"
Mang theo sự mong chờ năm mới, một đêm này mọi người ngủ rất ngon, sáng hôm sau thì bị tiếng pháo bên ngoài gọi tỉnh.
Trong lúc mơ ngủ Tiểu Phong bị dọa cho giật mình, chưa kịp mở mắt đã chui vào vòng tay Hạ Miên, Hạ Miên vội vàng xốc chăn lên ôm cậu vào lòng.
"Đừng sợ đừng sợ." Hạ Miên nhanh chóng vuốt v3 trấn an, "Mọi người đốt pháo là vì đã dán xong câu đối xuân thôi!"
Vừa nghe thấy dán câu đối xuân, hai mắt Tiểu Phong lập tức mở to, "Dán xong câu đối xuân, được mặc quần áo mới!"
"Ha ha đúng vậy, phải dán câu đối trước, nếu không sẽ làm bẩn áo mới mất."
Tiểu Phong lăn một vòng rồi bò dậy, tự mình cầm lấy bộ quần áo mùa thu bên cạnh bắt đầu thay...
Lúc hai dì cháu bước ra, cả nhà Hạ Văn Nguyệt đã dậy, Mao Chí Sơn và Mao Tuệ Mai đang dọn nốt sân lần cuối cùng.
Hạ Văn Nguyệt thì làm hồ dán, dì Ngụy đứng ở bên.
Dì Ngụy đưa câu đối qua, việc viết câu đối xuân năm nay đều do một mình Ninh Thiều Vận ôm trọn.
Người ta nói thư pháp và hội họa không tách rời nhau, đương nhiên nét chữ của chị cũng không tồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên tự viết câu đối Tết cho chính nhà mình, trước khi kết hôn cô ấy không cần làm những việc này, sau khi kết hôn rồi cũng chẳng còn hứng thú, hiện giờ tình yêu cuộc sống tràn ngập làm cho Ninh Thiều Vận rất tích cực.
Mấy ngày nay mọi người đều bận chuẩn bị đồ ăn, một mình chị Ninh ở nhà viết một chồng câu đối chữ Phúc.
"Chắc chị của dì Ngụy sắp đến rồi đấy, cô hai đánh xong hồ rồi, tí để anh Lý dán cho, còn đâu qua hết bên này chơi." Hạ Văn Nguyệt nói.
"Thế cũng được," Dì Ngụy cũng chẳng khách khí, "Vậy đưa chị một bát hồ trước đi, không đủ chốc qua lấy sau."
Hạ Văn Nguyệt đáp, "Chị đừng vội, bên này bọn em đông, dán xong rồi qua giúp liền."
Dì Ngụy cười ha hả, "Không cần, có ba Sâm Sâm ở đây rồi, bên chị tự dán được."
Hạ Văn Nguyệt nghe xong hiểu ngay, "Tuy bình thường thằng bé không nói nhưng lúc nào chả nhớ ba."
Dì Ngụy trả lời, "Thì đó, bằng không đã chẳng nói cha con liền tâm."
Đợi dì Ngụy rời đi, Hạ Văn Nguyệt dặn dò bọn họ, "Không đứa nào được chạy sang bên đó đâu đấy, đợi dán nhà mình xong rồi tính."
Hạ Miên nghĩ thầm, ở đâu cũng có sự hỗ trợ ha.
Quả nhiên lúc Hạ Miên và Mao Tuệ Lan xách ghế ra cửa lớn dán câu đối xuân.
Gặp được một nhà ba người phía đối diện.
Hoắc Học Văn đứng trên ghế đẩu dán, Ninh Thiều Vận ở một bên chỉ huy, "Anh qua kia một chút, đó, đúng rồi đúng rồi!"
Không biết vui vì đón tết hay gì mà trên mặt chị ấy thật sự có ý cười.
Sau khi Hoắc Học Văn bước xuống, Sâm Sâm cầm chữ "Phúc" nhảy nhót chạy tới dặn dò, "Ba ơi chữ phúc này."
Có thể thấy bạn nhỏ cực kỳ vui vẻ, nhất thời làm đám Hạ Miên đang dán không kịp chú ý.
Hoắc Học Văn trực tiếp bế cậu lên, "Vậy thì cái này giao cho Sâm Sâm."
Sau đó đưa cậu nhóc đến gần cánh cửa.
Hiển nhiên Sâm Sâm cực kỳ hạnh phúc, cậu vừa khoa tay múa chân vừa dùng giọng nói mềm mại hỏi, "Như này ạ?"
Hoắc Học Văn trả lời, "Ba không thấy rõ lắm, Sâm Sâm hỏi mẹ thử đi."
Vì thế Sâm Sâm quay đầu hỏi Ninh Thiều Vận, "Mẹ ơi con dán cân chưa?"
Ninh Thiều Vận cười cười, "Được rồi, Sâm Sâm nhà mình giỏi nhất!"
Sâm Sâm đắc ý muốn chết.
Hạ Miên: ...
Chủ tịch Hoắc thật có kịch bản nha.
Rốt cuộc gần giữa trưa cũng dán xong toàn bộ câu đối xuân.
Tiểu Phong ở trong lòng Hạ Miên che hai tai lại, nhìn chằm chằm Mao Chí Sơn thả pháo kép và hai dây pháo trong sân.
Hạ Văn Nguyệt hô một tiếng ra lệnh, "Được rồi, thay quần áo mới ăn tết thôi!"
Mọi người lập tức hoan hô, chạy nhanh như bay về phòng.
Vui nhất chắc là ba đứa nhỏ, sau khi Sâm Sâm thay quần áo mới xong cũng chạy ra khoe, áo lông xù xù giống nhau như đúc, từ xa nhìn vào trông không khác gì ba chú hổ con đang nô đùa, điều này khiến mọi người không hiểu sao cứ cười mãi.
Vào lúc mấy đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ thì nhóm người lớn tranh thủ làm vằn thắn, chuẩn bị cơm tất niên.
Lúc màn đêm buông xuống, mọi người vây quanh bàn ăn xem Xuân Vãn trên chiếc TV màu cỡ lớn 21inch*.
(P/s: dòng tivi đời cũ 21inch khi chuyển đổi là 53,34cm.)
Tất cả sự bận rộn đều vì thời khắc yên bình và hạnh phúc này.
"Oa, tuyết lại rơi rồi!" Lúc Mao Tuệ Lan đi WC đột nhiên hưng phấn kêu lên, "Tuyết rơi!"
Hạ Văn Nguyệt vui vẻ nói, "Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Năm nay là một năm rất tốt."
Tiểu Phong nhanh chân chạy theo Mao Tuệ Trúc ra ngoài xem, sau trận tuyết lớn lần trước Hạ Miên phát hiện nhóc con này khá là thích tuyết.
Đương nhiên Hạ Miên cũng thích, nhìn bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng rơi trong ánh đèn mờ nhạt, phải nói là cực kỳ đẹp.
Mới bước ra cửa đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Sâm Sâm, "Mao Tuệ Trúc, Tiểu Phong mau ra đây, ba anh sắp đốt pháo hoa rồi!"
Cậu nhóc vừa dứt lời, chỉ nghe từng tiếng xé gió tiếng bén nhọn vang lên, từng chùm pháo hoa màu sắc rực rỡ nổ giữa không trung.
"Woa!" Mao Tuệ Trúc há to miệng, trong mắt Tiểu Phong tràn ngập sự ngạc nhiên, trước kia cậu lớn lên ở huyện Minh Khê nghèo, chưa từng nhìn thấy pháo hoa bao giờ.
Lập tức chạy theo sau Mao Tuệ Trúc ra bên ngoài.
Mao Tuệ Lan vỗ tay một cái, "Ba tớ cũng mua pháo hoa." Sau đó xoay người đi lấy.
Hạ Miên đuổi theo trước.
Ra đến cửa thì bắt gặp Hoắc Học Văn đang cầm một ống pháo hoa tên lửa, từng quả một bắn ra từ hình nón dài độ khoảng một mét, sau đó nổ sáng giữa không trung.
Sâm Sâm vui vẻ vỗ tay, kiêu ngạo nói, "Mao Tuệ Trúc, Tiểu Phong, ba anh đốt pháo này! Quá đẹp luôn!"
Mao Tuệ Trúc lập tức nhớ ra, "Nhà tớ cũng có!"
Mao Tuệ Lan xách túi ra ngoài, "Ở đây ở đây, gom lại đốt dư sức chơi hết năm ngày!"
Bởi vì Mao gia toàn con gái nên pháo hoa Mao Chí Sơn mua đều là pháo nhỏ đặt trên đất: hoa sen xoay tròn, bươm bướm, gà trống linh tinh.
Mao Tuệ Mai cầm ra một ít pháo cười ha ha, "Mọi người tính đốt thế nào đây!"
Cả nhóm hoan hô một tiếng rồi đón lấy từ tay Tuệ Mai, Hạ Miên đưa cho Tiểu Phong một cây hỏi, "Con sợ không?"
Tiểu Phong ngạc nhiên nhìn Mao Tuệ Trúc đã châm pháo bông trả lời, "Không sợ ạ."
Vì thế Hạ Miên cho cậu loại pháo nhẹ nhàng nhất chỗ này.
Bạn nhỏ giống như một con sóc đang ăn vụng, cảnh giác đến gần pháo hoa, cực kỳ cẩn thận châm ngòi kíp nổ.
Lúc kíp nổ cháy lên, cậu nhanh chóng chạy vọt vào lòng Hạ Miên.
Khiến Hạ Miên cười ha ha, Tiểu Phong cũng không rảnh để ý đến cô, vội vàng xoay người xem thành quả lao động của mình.
Khi pháo hoa hoa sen xoay tròn liên tục trên mặt tuyết, bạn nhỏ vui vẻ dậm dậm chân, "Dì nhỏ ơi mau nhìn kìa!"
"Ừ, thấy rồi." Hạ Miên không nhịn được thơm mạnh lên mặt cậu, "Tiểu Phong giỏi quá!"
Sau khi Tiểu Phong đốt hai quả xong, Hạ Miên cũng rất hứng thú, hồi nhỏ cô từng chơi pháo hoa ở nhà ông, nhưng sau đó thì nó bị cấm, đã nhiều năm rồi chưa được chạm vào.
Chỉ ngại nhóc Mao Tuệ Trúc kia nhanh tay, Tiểu Phong và Hạ Miên vẫn chưa có cảm giác gì đã đốt hết mấy cái rồi, Mao Tuệ Lan thông báo túi pháo hoa sắp toang.
Mắt thấy Mao Tuệ Trúc lại chạy qua, Hạ Miên bất chấp tất cả vọt lên đoạt một cái.
Tiểu Phong vui vẻ vỗ tay.
Hạ Miên nhìn kỹ lại, không ngờ nó là pháo dù.
Nghe nói lúc bắn loại pháo này lên trời nó sẽ nổ ra, sau khi nổ xong xác pháo sẽ từ từ rơi xuống như một chiếc dù, cực kỳ thần kỳ.
"Cái này nổ đấy, dì nhỏ đốt cùng Tiểu Phong nha?"
Đương nhiên Tiểu Phong không có ý kiến, vì thế Hạ Miên nắm tay bạn nhỏ, đổi sang dây thật dài, mặc dù vậy vẫn sợ hãi rút tay về mấy lần, phải vất vả lắm mới đánh được chốt vào.
Khi tiếng xèo xèo vang lên, Hạ Miên nhanh chóng quay đầu ôm cậu nhóc chạy.
Bây giờ trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết mỏng, Hạ Miên lại bước hơi nhanh, vậy nên chưa chạy được hai bước đã cảm thấy chân mình trượt một phát.
Hạ Miên theo bản năng ôm Tiểu Phong quay lưng lại, nghĩ rằng bản thân ngã chắc rồi.
Kết quả bả vai được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy.
Trợn mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Ninh Thiều Bạch, trong ánh đèn mờ nhạt với những bông tuyết bay bay, đẹp trai đến nỗi khiến tim người ta đập mạnh.
"Bác sĩ Ninh, anh đẹp trai quá nha!" Hạ Miên khen thật lòng.
Không biết Ninh Thiều Bạch hiểu câu này theo nghĩa gì, chỉ thấy anh trợn mắt, bàn tay đang đỡ lấy cô đột nhiên buông lỏng, cả người Hạ Miên không chịu khống chế rơi về phía sau, "A!"
Sau đó rất nhanh đã dựa vào một lòng ngực kiên cố.
Hạ Miên nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên cười hắc hắc, "Tôi đã bảo bác sĩ Ninh vừa đẹp trai vừa tốt bụng mà, nhất định không phải cố ý đâu."
Ninh Thiều Bạch kéo cô ra khỏi người mình, ghét bỏ nói, "Đứng hẳn hoi đi, cô không có xương à?"
Hạ Miên thả Tiểu Phong xuống, thở dài một tiếng, "Bác sĩ Ninh thật khó lấy lòng, khen anh như vậy cũng không được sao?"
Ninh Thiều Bạch tức giận gõ trán cô, "Lấy lòng ư? Thôi đi, tôi sợ lắm."
"Anh có thành kiến với tôi chứ gì." Hạ Miên đang nói, Sâm Sâm ở bên kia đã vui vẻ chạy tới.
"Cậu!" Sâm Sâm hưng phấn nhảy tới nhảy lui cạnh chân anh, "Pháo hoa pháo hoa!"
Lúc này Hạ Miên mới để ý tay còn lại của Ninh Thiều Bạch đang xách theo một cái túi lớn, bên trong có rất nhiều pháo hoa.
"Woa, bác sĩ Ninh thật tuyệt vời!" Hạ Miên không nhịn được muốn nhào lên cho anh một cái ôm thật lớn.
Thì bị Ninh Thiều Bạch tay lanh mắt lẹ duỗi cánh tay dài chặn lấy bả vai, "Cô không có phần đâu!"
"Bác sĩ Ninh, sao anh lại vô tình quá vậy?" Hạ Miên bắt chước diễn viên khoa trương trợn mắt, "Tôi vì anh trả giá nhiều như vậy, anh lại đối xử với tôi như thế, nhớ năm đó..."
Cứ như hán tử vứt bỏ thê tử không bằng.
Ninh Thiều Bạch cầm túi pháo hoa nhét vào lòng Hạ Miên, "Xin câm miệng!"
Hạ Miên lập tức ngoan ngoãn trả lời, "Cảm ơn bác sĩ Ninh!"
Sau đó xoay người cười kiêu ngạo, "Ha ha mấy đứa ơi, đi đâu rồi, lại có pháo hoa này!"
Ninh Thiều Bạch lắc đầu thở dài.
Vài phút sau Ninh Thiều Bạch, Hoắc Học Văn và Ninh Thiều Vận đứng trên bậc thang trước cửa nhìn Hạ Miên dẫn dắt nhóm trẻ con đứng giữa đường cầm pháo bông quần ma loạn vũ.
"Chị Ninh, Tuệ Mai, hai người qua đây đi!" Hạ Miên nhìn sang hô một tiếng, không để cả hai cự tuyệt đã chạy đến tóm Mao Tuệ Mai, rồi lại kéo cả Ninh Thiều Vận, phân cho mỗi người một cây vui vẻ múa may.
Dưới ánh đèn, trong cơn tuyết, xung quanh là tiếng cười ngây thơ của trẻ nhỏ.
Có lẽ do không khí quá tốt, Ninh Thiều Vận và Mao Tuệ Mai cũng lắc lư đùa giỡn.
Như một nhóm tinh linh hạnh phúc.
"Giờ tôi mới biết thì ra cuộc sống là như thế này." Ánh mắt Hoắc Học Văn dừng trên mặt Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm, bên trong tràn ngập sự dịu dàng, "Tiểu Bạch, cảm ơn cậu."
Có lẽ vì Tết mà trên mặt Ninh Thiều Bạch hiếm khi xuất hiện ý cười ôn hòa, nhưng lời anh nói vẫn không khách khí như cũ, "Tôi chỉ vì Sâm Sâm thôi, cũng đã nói rồi, chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng."
Hoắc Học Văn nhìn về phía Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm, ánh mắt thật sự kiên định, "Tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ hai người họ nữa."
Ninh Thiều Bạch không tỏ ý kiến, anh chỉ đứng cạnh chị mình ở đây.
Qua trừ tịch cơn nghiện quần áo mới và pháo hoa đã hết.
Mùng 1 đầu năm chúc tết nhận lì xì.
Mùng 2 mùng 3 mùng 4 ăn chơi.
Mùng 5 thì hẹn nhau cùng đi xem hội chùa.
Nhưng hội chùa lần này Hạ Văn Nguyệt có mục đích, cô ấy cần phải nghiên cứu một chút.
Chuyện này liên quan đến việc đi phương Nam về muộn năm ngoái .
Vẫn chuẩn bị đầy đủ như bữa họp chợ, chẳng qua người giữ dây thừng của Sâm Sâm lần này là Hoắc Học Văn.
Hoắc Học Văn nhìn con mình chạy đằng trước bắt đầu thi đấu với Tiểu Phong, miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Nhận dịp lúc nhỏ lưu lại chút kỉ niệm "tốt đẹp" cũng khá tốt.
"Em mang theo máy ảnh không?" Hoắc Học Văn quay đầu hỏi Ninh Thiều Bạch.
Ninh Thiều Bạch đặt máy ảnh mới ấn chụp xong xuống hỏi, "Anh nói gì cơ?"
Hoắc Học Văn nhìn hai đứa trẻ phía trước, trong mắt lộ ra sự thương cảm, "Thôi không có gì."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm về sau, Sâm Sâm chất vấn Hoắc Học Văn: Ba, sao ba lại coi con như cún thế?!
Hoắc Học Văn: ...
Ảnh này do cậu con chụp, mà ba lại không thể chọc vào cậu con.
Đúng, sự thật chính là như vậy.
Cầu ☆ 🙏 and follow me