Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 43: 🐳🐳




Sau khi có nhà tinh thần của mọi người càng lúc càng tốt.

Thật kỳ diệu, một cái sân, một nơi ở làm cho người ta phảng phất như có thêm tự tin, làm chuyện gì cũng thêm phần sáng suốt.

Buổi chiều ngày thứ tư, Mao Tuệ Mai nhận được điện thoại của ba mình báo sắp lên xe lửa, sáng hôm sau sẽ đến thành phố Yến.

Câu này làm cho chị em Mao gia vui muốn chết.

Sáng hôm sau trùng hợp là thứ bảy, một nhà cuồn cuộn ra ga đón người.

Thời buổi này tốc độ xe lửa xanh còn chậm, vào trễ chút là chuyện thường xuyên, bọn họ đợi hơn một giờ mới nghe thấy tiếng xe đến trạm.

Mọi người duỗi cổ tìm kiếm bóng dáng Mai Chí Sơn trong đoàn người.

Vẫn là Mao Tuệ Trúc được Hạ Văn Nguyệt ôm trong lòng nhìn thấy đầu tiên, "Ba kìa! Ở đó, con thấy ba rồi."

Hạ Miên nhìn theo hướng tay cô nhóc chỉ, quả nhiên bắt gặp một núi hành lý di động.

Một mình Mao Chí Sơn mang chỗ hành lý có khi còn cao hơn đầu người, trên tay treo mấy cái túi lớn, cả người cong thành góc vuông, một gương mặt đen gầy nghẹn đến đỏ bừng.

Hạ Văn Nguyệt vội vàng qua đón, vừa cầm giúp vừa đau lòng nói, "Anh mang nhiều vậy làm gì, gửi vận chuyển thêm lần nữa thì chết sao, yên lành không thích cứ phải ăn mệt."

Mao Chí Sơn cười ha hả, "Một lần gửi mất mười mấy đồng lận, chỗ đấy mà tiết kiệm là vừa đủ mua cho Tuệ Lan một bộ sách."

Đối với cha con gái chính là nghèo gia phú lộ, còn đối với bản thân mình thì chỉ có sống chi li cùng cực mà thôi.

Mao Tuệ Lan kéo áo sơmi của ba ra nhìn, làn da trên bờ vai gầy guộc sớm đã sờn rách, cô nhóc tức giận nói, "Ba có hiểu không, làm mình mệt chết còn tốn nhiều tiền hơn đấy?"

Mao Chí Sơn kéo áo sơmi lên cười ha hả, "Yên tâm đi, ba tự biết chừng mực."

Mao Tuệ Trúc gấp không chờ nổi nhào vào lòng ba, Mao Chí Sơn đẩy cô nhóc ra nói, "Đợi lát về tắm đã, trên người bẩn lắm."

Mao Tuệ Trúc không để bụng, Mao Tuệ Mai đưa khăn lông ướt đã chuẩn bị từ trước qua, "Ba lau đi."

Mao Tuệ Lan cũng tiếp nước, "Ba uống miếng nước, đi một lát là chúng ta về đến nhà, không xa."

Mao Chí Sơn cười rất hạnh phúc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong, có chút ngượng ngùng hỏi, "Miên Miên, đây là Tiểu Phong hả? Lớn lên thật tuấn tú."

Tiểu Phong chưa gặp Mao Chí Sơn lần nào nhưng đã được Hạ Miên và Mao Tuệ Trúc giới thiệu từ trước, lúc này tò mò nhỏ giọng hô, "Cháu chào chú."

"Được được." Hiển nhiên Mao Chí Sơn rất thích trẻ con, thò tay vào túi sờ một lát lấy ra cục đường, chia cho Tuệ Trúc Tiểu Phong.

Vẫn thuê xe ba gác kéo hành lý như cũ, có vẻ tài xế không nhìn trúng bọn họ, thái độ rất có lệ, cũng chẳng hỗ trợ đến cửa sau, trực tiếp thả đồ xuống rồi đi.

Người trong nhà kiên quyết kiên quyết ngăn Mao Chí Sơn làm thêm việc nặng, Mao Tuệ Trúc kéo hắn vào trong, "Ba nhanh rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngồi xe mệt lắm."

Hạ Văn Nguyệt cũng đuổi, "Đến nơi rồi, chúng ta cứ từ từ dọn là được."

Mao Chí Sơn rất bất đắc dĩ, đành đưa cái túi nhỏ trên tay ra đi vào.

Hạ Miên cùng mấy người Hạ Văn Nguyệt chuyển đồ.

Mao Chí Sơn đóng gói hành lý như kiểu chuyển nhà, năm sáu túi nặng gần chết, cũng không biết hắn vác từ trên tàu xuống kiểu gì.

Hạ Miên và Mao Tuệ Lan vốn muốn cùng nhau nâng, kết quả cực kỳ nặng, hai người đang tính gọi Mao Tuệ Mai qua giúp.

Bỗng nhiên một đôi bàn tay to duỗi tới đây, trực tiếp nhấc túi lên.

Mao Tuệ Lan ngẩng đầu nhìn người tới giúp, ngượng ngùng nói, "Bác sĩ Ninh, chỗ này hơi dơ, cứ để chúng tôi làm được rồi."

Ninh Thiều Bạch mặt không đổi sắc, "Để đâu đây?"

Hạ Miên trả lời, "Sương phòng tây là được."

Ninh Thiều Bạch dứt khoát cầm một túi lên, đi lại hai lần liền chuyển xong đồ vào sân.

Hạ Miên dẫn anh đi rửa tay, vừa lúc gặp phải Mao Chí Sơn, Ninh Thiều Bạch nhìn sắc mặt chú Mao dần nhíu mày.

Mao Chí Sơn cúi đầu không dám nói chuyện, đàn ông hơn 40 co quắp như trẻ con, phảng phất như mất đi khí thế của người lớn.

Hạ Miên biết hắn rất mẫn cảm với ánh mắt người ngoài, vội vàng giới thiệu, "Đây là bác sĩ Ninh ạ."

Ngữ khí Ninh Thiều Bạch bình thường, "Sắc mặt chú có chút không tốt, rảnh thì đến bệnh viện kiểm tra thử đi."

Hạ Văn Nguyệt đi vào nghe vậy kinh hãi, "Bác sĩ Ninh, anh ấy làm sao vậy?"

Ninh Thiều Bạch trả lời, "Tạm thời không cần lo lắng, có thể do thiếu dinh và làm việc quá độ, mọi người muốn an tâm thì đến bệnh viện mà kiểm tra."

Hạ Văn Nguyệt lập tức đáp, "Ngày mai đi luôn."

Ninh Thiều Bạch nói với Hạ Miên, "Vậy để mai tôi bảo đồng nghiệp một tiếnh, khi nào tôi điện đến thì đưa chú cô qua."

Hạ Miên hiếu kỳ hỏi, "Anh đã đi làm rồi cơ à? Bệnh viện nào thế?"

"Bệnh viện Yến đại."

"Ồ!" Xem ra tài năng y học của Ninh Thiều Bạch thật sự lợi hại, đi đến đâu cũng có thể xài được.

Hạ Văn Nguyệt ngàn ân vạn tạ Ninh Thiều Bạch, Ninh Thiều Bạch khó có khi không được tự nhiên, lôi kéo Hạ Miên ra ngoài nói chuyện.

"Cô mua sân của Chu Thiến Thiến kiểu gì?" Ninh Thiều Bạch hỏi.

Hạ Miên nghi hoặc, "Anh Vinh không nói gì sao? Ban đầu đưa hai vạn, hai tháng sau sẽ thanh toán nốt năm vạn còn lại."

"Muốn bán tem cũng cần thời gian mà. Tạm thời không có tiền."

Nói tới đây Hạ Miên có chút do dự, "Thật sự nên mua hết toàn bộ chỗ sân đó sao?"

Lúc này cô đã trôi qua thời điểm tức giận nhất, bình tĩnh nghĩ lại cảm thấy làm người chừa cho mình một đường lui cũng không có gì không được, "Dù sao đó cũng là ông nội Sâm Sâm."

"Ông nội Sâm Sâm ?" Ánh mắt Ninh Thiều Bạch đột nhiên lạnh băng, "Cô nghĩ xem chuyện Sâm Sâm mà không có Hoắc gia phối hợp, Phạm Tú Chi* kia có thể sắp xếp không chút kẽ hở nào chắc?"

(P/s: tên mẹ kế của Ninh Thiều Bạch.)

Hạ Miên kinh hãi, "Sao lại dính đến cả Hoắc gia nữa thế."

"Chị tôi do đột nhiên bị chọc tức mới dẫn Sâm Sâm đi, nhưng mà bọn buôn người ấy lại trùng hợp chờ ở đó." Ninh Thiều Bạch giải thích, "Hiện giờ Phạm Tú Chi không dám liên hệ với bọn họ."

"Sâm Sâm bình an vô sự đều nhờ may mắn, nếu không có cô nhắc nhở hoặc lúc ấy không đụng phải cô......" Thời điểm nói đến đây Ninh Thiều Bạch lạnh mặt, trên người lộ ra địch ý.

Hạ Miên nhớ đến câu chuyện bi thảm của Sâm Sâm nguyên tác, mới 6 tuổi đã bị chặt mất mấy ngón tay, chân cũng từng bị người ta đánh gãy.

Sau khi được cứu về vết thương cũng không thể khôi phục lại như trước đây, cái chân gãy cũng vì không được cứu chữa kịp thời mà để lại di chứng, hơn hai mươi năm cứ trái gió trở trời là đau muốn chết.

Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận mất rất nhiều năm mới giúp hắn miễn cưỡng tồn tại, nhưng những bóng ma tâm lý ấy cũng đủ đeo bám nửa cuộc đời còn lại, cuối cùng lúc trưởng thành con người tối tăm lạnh nhạt, cố chấp không chút nhân tình.

Đọc tiểu thuyết chỉ thấy người này thiếu thốn tình cảm một cách mãnh liệt, đi với nữ chủ cứu rỗi lẫn nhau rất tốt đẹp.

Nhưng hiện giờ nhìn Sâm Sâm thoải mái vui vẻ, Hạ Miên không có cách nào coi thằng bé là người trong sách, tưởng tượng đến khả năng Sâm Sâm sẽ gặp phải những chuyện kinh khủng kia, cô cũng hận không thể băm thây vạn đoạn những kẻ đó.

Một người ngoài như cô còn nghĩ như vậy, huống chi là huyết mạch tương liên như Ninh Thiều Bạch.

"Sâm Sâm không sao không có nghĩa là mấy kẻ làm chuyện xấu đó sống an ổn." Đáy mắt Ninh Thiều Bạch đều là hàn ý, "Tất cả, tôi sẽ không bỏ qua một ai."

"Vậy chuyện này thì liên quan gì đến ông Hoắc?" Hạ Miên nhíu mày, "Không phải do lão phu nhân và Chu Thiến Thiến làm sao?"

Ninh Thiều Bạch cười trào phúng, "Vì Sâm Sâm gần như chắn đường Hoắc gia."

Hạ Miên chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, "Bao gồm cả ông Hoắc?"

"Đúng. Không thể thiếu Hoắc Bằng Nghĩa."

"Hoắc Học Văn căn bản không phải con ruột của ông ta." Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng nói ra bí mật lớn.

"Năm ấy bà Hoắc có thể gả cho Hoắc Bằng Nghĩa đều nhờ giậu đổ bìm leo, bà ta may mắn trực tiếp mang thai, cha của Hoắc Bằng Nghĩa có sai sót ở nông trường nên Hoắc gia khi ấy không ổn, đối diện với một nhà Hồ Thúy Hoa không thể phản kháng, hai người liền kết hôn."

"Sau sửa lại án sai, Hoắc Bằng Nghĩa theo cha về thì phát hiện người Hoắc gia đã điêu tàn, cụ Hoắc cũng không sống được bao lâu, sự trông mong duy nhất chính là đứa trẻ trong bụng Phạm Tú Chi."

Hạ Miên rất nhanh đã tìm ra điểm mấu chốt, "Chẳng nhẽ con ruột của bà ta phải là Chu Thiến Thiến?" Vậy thì tất cả đã rõ ràng, lí do tại sao lão phu nhân lại đối tốt với Chu Thiến Thiến như vậy.

"Tôi đã tra rồi, con dâu Chu gia vô tình bị ngã nên đồng thời lâm bồn với bà Hoắc, lúc hai nhà nhận được tin chạy tới thì bọn họ đã sinh xong."

Tuy không biết bà Hoắc đã làm gì, nhưng kết quả chính là, bà ta đổi con gái của mình lấy con trai Chu gia.

Vì thế nhờ sinh người kế tục cho Hoắc gia, bà Hoắc theo Hoắc Bằng Nghĩa về thành phố Yến, đuổi thanh mai trúc mã của chồng mình đi, an ổn ngồi lên vị trí phu nhân.

"Bảo sao bà ta một hai phải gán ghép Hoắc Học Văn với Chu Thiến Thiến," Hạ Miên nói, "Nếu hai người họ kết hôn, đứa trẻ được sinh ra kia mới là cháu trai chân chính của Hoắc gia."

"Cuộc sống đâu đâu cũng thật máu chó." Hạ Miên bỗng nhớ ra hôm đó Ninh Thiều Bạch có nói nhỏ với bà Hoắc mấy câu, "Cho nên anh dùng cái này uy hiếp bà ta?"

"Chuyện này có phải nên nói cho chị Ninh với Hoắc Học Văn biết hay không?" Hạ Miên nghi hoặc, "Mà sao anh biết mà điều tra? "

"Sau khi cô nhắc ông Hoắc có con riêng." Ninh Thiều Bạch trả lời, "Thuận tiện tra cuộc sống của chị tôi và Sâm Sâm ở Hoắc gia, mới biết bọn họ từ trước đến giờ luôn không tốt, trong lòng cảm thấy có điểm rất đáng ngờ, tuy biết có gì đó không thích hợp, lần ấy lúc đi gặp bà ta mới chỉ suy đoán, chưa kiếm được bằng chứng xác thực"

"Vậy bây giờ đã chắc chắn rồi?" Hạ Miên hỏi.

Ninh Thiều Bạch gật đầu, "Mới tra được không lâu."

"Anh nói Sâm Sâm chắn đường mọi người......" Hạ Miên nghi hoặc, "Nói cách khác, thật ra ông Hoắc đã biết chuyện này?"

Ninh Thiều Bạch cười trào phúng, "Nhân khẩu Hoắc gia điêu tàn nên rất coi trọng người nối dõi, cô cũng đã gặp Hoắc Bằng Nghĩa rồi đấy, có thấy ông ta coi trọng Hoắc Học Văn và Sâm Sâm không?"

Hạ Miên trừng mắt, "Tức là ông Hoắc đã sớm biết sự thật? Trước khi con riêng của mình trưởng thành, tạm thời lợi dụng Hoắc Học Văn làm công cho Hoắc gia?"

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Đứa con riêng kia...... chắc ông ta cũng biết là bùn nhão trét không nổi tường."

"Vì vậy mới không trực tiếp chọc thủng, một mặt áp bức Hoắc Học Văn?"

Hạ Miên đột nhiên cảm thấy tên này quá thảm?

Bảo sao cô cứ cảm thấy Hoắc gia lạnh nhạt, thì ra cho dù là ông Hoắc hay lão phu nhân, đều chỉ là coi Hoắc Học Văn là công cụ mà thôi.

Hạ Miên nhíu mày, Hoắc Học Văn thảm, chẳng phải Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm còn thảm hơn?

Hoắc gia lợi dụng Hoắc Học Văn cưới Ninh Thiều Vận chiếm chỗ tốt, nhưng từ đầu đến cuối đều không muốn giữ họ lại.

Cuối cùng ông Hoắc vẫn quyết định chọn nâng đỡ đứa con riêng của mình, còn lão phu nhân thì muốn đón con gái ruột về, cho nên dù Sâm Sâm chết hay hỏng, đều là kết quả bọn họ thích nghe......

Hạ Miên nhớ đến nguyên tác, Hoắc Ngọc Sâm trong hoàn cảnh thảm như vậy bị Hoắc gia từ bỏ......

Không khỏi siết chặt tay.

"Bọn họ có tâm tư của mình, dựa vào cái gì lạu hy sinh chị của tôi và Sâm Sâm?" Biểu tình Ninh Thiều Bạch thật bình đạm, Hạ Miên lại cảm thấy trong ngực anh đang có cả quả núi lửa đè nặng.

"Chuyện này chị Ninh và Hoắc Học Văn biết không?" Hạ Miên hỏi, "Anh tính làm gì? Trực tiếp nói với bọn họ sao?"

"Chờ chút thời gian nữa tôi sẽ nói sau." Ninh Thiều Bạch đáp, "Còn Hoắc Học Văn kia, Ninh gia không liên quan gì đến anh ta, nên để tự mình phát hiện thì tốt hơn."

Hạ Miên hiểu chút ý của BOSS lớn, hiện giờ Ninh Thiều Vận và Hoắc Học Văn chưa thích hợp để biết sự thật, cũng không biết anh đang ấp ủ âm mưu gì.

"Tóm lại cứ chờ mà nhận sân đi." Ninh Thiều Bạch nói.

"Còn chỗ Chu Thiến Thiến," Ninh Thiều Bạch hỏi, "Lúc cô trả giá có nói gì không?"

Hạ Miên nhập vai, "À cô ta hỏi nếu lúc ấy tôi không chịu thanh toán thì sao, tôi đáp nếu không trả đủ sẽ dâng sân mang trả."

"Anh hỏi cái này làm gì......" Hạ Miên phản ứng lại, chớp chớp mắt hỏi, "Chẳng nhẽ Chu Thiến Thiến muốn ra oai? Muốn tôi trả sân lại cho cô ta?"

Mà cũng đúng. Hạ Miên nhíu mày, "Cô ta thì có cách gì? Bà Hoắc bị xử lý, còn ông Hoắc......"

"A, chẳng phải ông Hoắc cũng đã biết sự thật rồi hay sao?" Hạ Miên thốt lên, "Biết Chu Thiến Thiến là con gái ruột của mình?"

"Bằng không vì sao khi ấy bà Hoắc lại dễ dàng sang tên cho Chu Thiến Thiến như vậy?" Ninh Thiều Bạch giải thích, "Tuy Hoắc Bằng Nghĩa mặc kệ, nhưng lúc lão phu nhân sang tên cho con mình động tĩnh cũng không nhỏ đâu."

Thế nên cho con gái sân đâu phải không được.

"Thế sao lúc trước ông ta không để Chu Thiến Thiến kết hôn với Hoắc Học Văn."

Ninh Thiều Bạch cười lạnh một tiếng, "Bởi vì Chu Thiến Thiến không có giá trị."

Nói đến cùng ông Hoắc vẫn thấy gia nghiệp quan trọng hơn con, ông ta cảm thấy lợi dụng Hoắc Học Văn đi liên hôn với Ninh gia có thể nhận được lợi ích tốt hơn bình thường nhiều.....

Hạ Miên cực kỳ hiểu tại sao trong sách Hoặc Ngọc Sâm lại làm Hoắc gia táng gia bại sản, chỉ vì tư tâm của bọn họ mà hủy đi cả đời mẹ con Ninh Thiều Vận, phải cô thì nhất định cũng sẽ làm thế.

Mẹ nó quá đáng giận.

"Nếu ông Hoắc không nhận đứa con gái này, bà Hoắc không được việc, Hoắc Học Văn cũng chán ghét bà ta." Hạ Miên hỏi, "Chu Thiến Thiến có thể tạo sóng gió gì?"

"Còn Phạm gia." Ninh Thiều Bạch nói.

"Phạm gia nào?" Hạ Miên không hiểu.

Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không muốn giải thích thêm, Hạ Miên xem bộ dáng chán ghét kia, bừng tỉnh đại ngộ, "Mẹ kế nhà anh!"

Ninh Thiều Bạch gật đầu.

Cho dù là vu oan Ninh Thiều Bạch hay cấu kết với kẻ xấu bắt cóc Sâm Sâm, nhìn cách hành sự của đối phương là biết không phải loại người có giới hạn.

Hạ Miên bỗng nhớ tới, "Aiz tất cả đều là chuyện Hoắc gia, bắt đầu từ vụ của Sâm Sâm. Lúc ấy chúng ta có báo cảnh sát, hiện giờ liệu bà ta có bị bắt không?"

Ninh Thiều Bạch lạnh mặt muốn nói gì đó, di động bỗng dưng vang lên.

Anh nhìn cái tên trên điện thoại nói với Hạ Miên, "Tôi phải đi rồi, tóm lại, gần đây nếu có ai đến tìm cô hay chị tôi......"

Anh nhìn Hạ Miên cười, "Đúng là choáng, cô thì cần gì phải dặn dò."

Hạ Miên vô ngữ, "Tôi có chừng mực là được chứ gì, nếu ảnh hưởng đến anh và chị Ninh thì thu liễm chút."

"Không cần thu liễm," Ninh Thiều Bạch gõ vành mũ của cô, "Muốn làm gì thì làm, tôi bao bọc."

"Wow!" Hạ Miên tán thưởng, "Câu nói hay nhất từ trước đến giờ."

Có lời này của Ninh Thiều Bạch, Hạ Miên cũng chẳng còn gì phải lo, cô thanh thản trang trí nhà mới của mình.

Hôm sau Hạ Văn Nguyệt giao chuyện trông quán cho Mao Tuệ Mai, tự mình đưa Mao Chí Sơn đến bệnh viện một chuyến.

Bệnh viện Yến đại cách đây không xa, chưa tới giữa trưa hai người đã về đến nhà.

"Ba có sao không mẹ? Mẹ." Mao Tuệ Lan vội vàng hỏi.

"Không có vấn đề gì lớn, chẳng qua cả người mệt mỏi cần bồi bổ." Hạ Văn Nguyệt giải thích, "Bác sĩ kêu phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm việc nặng, ăn uốn đầy đủ, nghỉ ngơi mấy tháng là ổn."

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó Mao Chí Sơn bị ba chị em Mao gia hung hăng ép nghỉ hai hôm.

Mỗi ngày Hạ Văn Nguyệt đều làm chút đồ ăn đa dạng tẩm bổ cho chồng.

Nói đến đây mới nhớ, Mao Chí Sơn vốn quen với việc bị khác cười nhạo, tâm tư rất mẫn cảm tự ti, sau khi tới sợ làm mẹ con Hạ Văn Nguyệt mất mặt, gần như không ra khỏi nhà.

Đặc biệt là sợ phải qua nhà Ninh Thiều Vận, hôm đầu tiên xuất phát từ lễ phép có qua thăm một lần, nhưng cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không dám nói chuyện.

Hạ Văn Nguyệt đau lòng, dứt khoát làm cơm ở bên đó rồi mang qua cho chồng ăn.

Tóm lại trông không quá lễ phép.

Cũng may sắp tới hội chợ, chỉ cần mua đủ xoong nồi bát đũa các thứ, bọn họ có thể dọn qua đây.

Nhắc đến hội chợ, ở thời đại của Hạ Miên phần lớn đều chỉ dạo vào các dịp lễ tết, đa số lấy đồ ăn vặt và đồ chơi làm chủ đạo.

Nhưng bây giờ chợ thú vị hơn nhiều, đủ các loại màu sắc rực rỡ, chỗ ăn chỗ chơi không thiếu, còn có mấy tiếc mục xiếc và ảo thuật sau này thất truyền.

Đặc biệt đối với trẻ con, mỗi lần hội chợ đến đều giống như tết về.

Điều này cứ nhìn Tuệ Trúc và Tuệ Lan là ra, hai đứa nhỏ thật sự rất chờ mong.

Mao Tuệ Mai với Hạ Văn Nguyệt đề ra một danh sách mua sắm thật dài, thi thoảng có giảm đi, chỉ chờ đến hôm ấy khai triển quyền cước.

Ngày hội chợ, mọi người rời giường từ sáng sớm.

Hạ Văn Nguyệt dặn dò, "Nhất định phải ôm chặt Tiểu Phong, hội chợ rất náo nhiệt, trộm cướp và ăn mày cũng nhiều, Tuệ Lan nắm tay Tuệ Trúc không được buông, biết chưa?"

Hạ Miên lấy ra một tấm vải bố quấn thành dây thừng, một đầu buộc ở eo Tiểu Phong, đầu còn lại giữ trong tay, "Yên tâm đi cô hai, cháu phòng bị kép nhé."

Hạ Văn Nguyệt cười ha ha, "Được rồi, hữu dụng là được."

Mao Tuệ Trúc lớn hơn một chút đã rất hiểu chuyện, cô nhóc cảnh giác nói, "Không cần buộc, con tự đi."

Sau đó nhanh chân chạy ra phía đối diện hô to, "Sâm Sâm xong chưa, chúng tớ sắp xuất phát rồi!"

Vì Mao Tuệ Trúc và Tiểu Phong có tham gia hội chợ, bạn nhỏ Sâm Sâm đương nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu ở nhà, nháo nhào muốn đi, Ninh Thiều Vận phải suy nghĩ mấy ngày liền mới dám đồng ý.

Nhưng mà cô ấy có bóng ma khá lớn đối với việc Sâm Sâm bị bắt cóc trước kia, cho nên gọi thêm Ninh Thiều Bạch đi cùng.

Mao Tuệ Trúc vừa nói xong Sâm Sâm đã vội vàng chạy ra, bên hông cậu nhóc cũng được quấn một vòng vải đỏ, chẳng qua đẹp hơn cái của Hạ Miên nhiều, đầu dây kia còn được tết tua rua ở phần đuôi.

Cậu và Tiểu Phong đều mặc áo trùm đầu màu đỏ bắt mắt, sau khi chạy ra liền qua cách vách hô, "Cậu, cậu, nhanh lên, xuất phát thôi!"

Lát sau Ninh Thiều Bạch xuất hiện, Sâm Sâm lon ton đi đến đưa một đầu dây đỏ vào tay anh, "Hôm nay đến lượt cậu bảo vệ cháu."

Ninh Thiều Bạch hơi ngốc, nhìn sang bên kia thấy tạo hình đi hội của Hạ Miên và Tiểu Phong, tức khắc dở khóc dở cười, nhất định lại là chủ ý của nha đầu kia rồi.

Thời buổi này người nuôi thú cưng chưa nhiều, cho nên lúc đi đường Tiểu Phong và Sâm Sâm may mắn không đụng phải style giống mình, chỉ cảm thấy bản thân như con diều chạy tới chạy lui, sau đó đi quá giới hạn bị dây thừng kéo lại, vui cực kỳ.

Hai đứa kẻ trước người sau, Hạ Miên thật sự có loại ảo giác đang dắt cún đi dạo, chọc cho mọi người cười không ngừng.

Tác giả có lời muốn nói: Thật nhớ lúc nhỏ đi hội chợ, vừa náo nhiệt vừa thú vị, lần nào cũng giống như ăn tết, có tiền tiêu vặt đi mua đồ ăn ngon.