Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 40: 🐳🐳




Ngày đầu tiên ba bạn nhỏ ăn ngủ tại nhà trẻ, xe bán lẩu xiên mà Hạ Văn Nguyệt đặt đã hoàn thành.

Mọi người không hẹn cùng nhau dậy thật sớm.

Thời điểm Hạ Miên mặc quần áo cho Tiểu Phong, cậu nhóc vẫn luôn duỗi cái cổ nhỏ ra ngoài nhìn.

Hạ Miên bật cười, “Nhìn cái gì thế?”

Tiểu Phong nhấp miệng cao hứng, “Dì nhỏ, hôm nay dì Ninh vẽ tranh.”

Hạ Miên sờ sờ ngốc mao của cậu, “Thích vẽ tranh hả?”

Tiểu Phong gật đầu như gà con mổ thóc, giương cánh tay nói, “Rất đẹp!”

Hạ Miên ôm cậu bay một vòng, “Chờ chúng ta mua sân xong, dì sẽ để cho con một phòng để vẽ tranh, sau đó đưa con đi học, nha nha.”

Tiểu Phong vui vẻ cười khanh khách, “Vâng, học vẽ tranh!”

Hai dì cháu ra cửa phòng, phát hiện Ninh Thiều Vận đã đứng ở sân kiểm kê nước sơn từ trước.

“Chị dậy sớm vậy?”

Ninh Thiều Vận cười nói, “Cô hai cùng mấy đứa Tuệ Mai đi lấy xe rồi, lát nữa là về.”

Sâm Sâm cũng xoa hai mắt chạy tới, “Mẹ.”

Hạ Miên duỗi tay bế cậu nhóc lên, cùng Tiểu Phong đến buồng vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong hai bạn nhỏ liền chạy ra cổng lớn, đi tới đi lui mấy vòng, rốt cuộc nghe thấy tiếng Sâm Sâm cao hứng kêu lên, “Đã về đã về!”

Trong chốc lát, xe đã bị một nhóm người đẩy vào, trong đó bao gồm Mao Tuệ Trúc, ba đứa nhỏ quật cường mỗi người chiếm một góc.

Xe này đại khái cao 1 mét, ở giữa là một loạt khe lõm bằng sắt, chia làm hai ngăn, một bên đựng canh cay, bên còn lại đựng canh suông; chỗ trống phía dưới thì để bếp gas, vừa sưởi ấm vừa tiện bề nấu.

Bên ngoài xe bán được bao bởi một lớp gỗ, vì nhà mình tự vẽ biển hiệu nên mặt gỗ này được quét sơn trắng, không chút động chạm.

Đương nhiên tên gọi treo ở bên trên, phần thân chính của quầy hàng được chống giữ bởi bốn ống thép, trang bị ô dù, thuận lợi cho việc che nắng che mưa.

Hai đường ống phía trước lắp một tấm gỗ có thể tháo rời dài 1 mét 5, cao 30 centimet, cũng được quét sơn trắng, chỉ chờ được trang trí.

Ăn cơm sáng xong không chỉ Ninh Thiều Vận mặc võ trang cho mình, cô còn chuẩn bị cho ba đứa nhỏ áo khoác không thấm nước, cầm bàn chải dính sơn nói, “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”

Mấy ván gỗ có thể tháo rời được đặt một loạt trên giá vẽ ở bậc thang, Ninh Thiều Vận đứng ở giữa, Sâm Sâm Tiểu Phong và Tuệ Trúc phân ở hai bên, mỗi người chiếm một chỗ ngồi vẽ.

Có kinh nghiệm lần trước, trình độ của Mao Tuệ Trúc cũng hơi đi lên.

Thật ra thì Sâm Sâm cùng Tiểu Phong đều vây quanh Ninh Thiều Vận, nhìn cô ấy vui sướng múa bút, Tiểu Phong bừng bừng hứng thú đưa cọ và thuốc màu qua.

Cả người Ninh Thiều Vận vui sướng dạt dào, thời khắc đặt bút lên vẽ giống như muốn bay lên trời.

Dì Ngụy lặng lẽ lau mắt, “Đã lâu không thấy Tiểu Vận vui vẻ như vậy.”

Hạ Miên cứ thế chứng kiến nghệ thuật gia đưa tình cảm của mình vào tác phẩm như thế nào, tuy chỉ là một biển hiệu nho nhỏ, nhưng hai chữ “Tân Sinh” kia hừng hực trọng ngọn lửa niết bàn, lại tản ra hào quang sáng lạn bồng bột.

Bọn nhỏ thuần khiết càng cảm thụ được mị lực, thời điểm dứt bút, ba tiểu gia hỏa thống nhất lớn miệng, phát ra tiếng “oa oa” kinh ngạc.

Một khắc kia, hai mắt Ninh Thiều Vận cười đến cong cong, đáy mắt như có ngân hà lấp lánh, cả người phảng phất như sáng lên, đẹp đẽ như rơi vào thế giới tinh linh.

Hoắc Học Văn hoảng hốt đứng ở cửa, đó là Ninh Thiều Vận hắn chưa bao giờ gặp qua, kết hôn 6 năm, trong ấn tượng cũ kỹ, cô ấy vĩnh viễn luôn ôn nhu nhàn thục, ưu nhã thong dong.

Đứng ở phía sau xử lý thỏa đáng mọi chuyện, trừ bỏ lúc bức tranh kia ra đi, chưa bao giờ hắn thấy cô thất thố…… Nhưng cũng chưa bao giờ thấy được nụ cười xán lạn như vậy.

Hoắc Học Văn ôm suy nghĩ đập nồi dìm thuyền tìm đến đây, tại một khắc này hoàn toàn mất hết sự tin tưởng.

Thời điểm cha dùng hạng mục Bắc thành buộc mình ký tên ly hôn hắn không nghĩ tới thỏa hiệp, mẹ lấy cái chết ra ép trong lòng cũng tràn ngập kiên định.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Nhưng mà thời khắc này, nhìn bộ dáng suиɠ sướиɠ của Ninh Thiều Vận, hắn bỗng dưng ý thức được, mình thật sự không còn tư cách.

Nỗ lực nhớ lại từng chút một trong 6 năm qua, không biết từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp kia khi nhìn mình cũng từng sáng rọi, nhưng lần lượt bảo vội công tác, có xã giao, kêu cô ấy nhường nhịn mẹ, ánh sáng trong đôi mắt ấy dần ảm đạm, sau đó là hoàn toàn biến mất.

Một đóa hoa xinh đẹp vì mình mà héo úa, hiện giờ cô ấy đang nỗ lực có Tân Sinh mới, hắn có tư cách gì giữ người ta lại bên mình?

“Nếu biết đã muộn thì mong anh tỉnh đi.” Không biết Ninh Thiều Bạch đã đứng bên cạnh hắn từ khi nào, “Nếu anh còn biết thẹn thì buông tha chị ấy.”

Hoắc Học Văn siết chặt nắm tay, gian nan trả lời, “Nếu tôi không buông?”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Hoắc Học Văn trào phúng, “Vậy có thể thử xem.”

Hoắc Học Văn suy sụp thả tay, sau một lúc lâu mới nói, “Tôi sẽ ly hôn.”

“Không phải vì tôi muốn từ bỏ.” Hoắc Học Văn tiếp, “Mà tôi muốn để cô ấy vui vẻ. Chờ ……”

Hắn nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, nhắm mắt cười khổ một tiếng, “Lời hứa  của tôi không đáng một đồng mà nhỉ.”

Ninh Thiều Bạch không chút khách khí bổ đao, “Biết là tốt.”

“Oa, đây là con!” Giọng nói thanh thúy của Sâm Sâm vang lên.

Thì ra sau khi Ninh Thiều Vận vẽ xong tên quán liền tiếp tục chiến đấu ở thân xe, tấm ván gỗ phía trước vẽ một bạn nhỏ, thằng bé phồng má lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm râu mực cắn không hết ngoài miệng.

Đúng là Sâm Sâm tối ấy.

Rõ ràng đầu to, nhưng ngoài ý muốn lại rất sống động, làm người ta nhịn không được bật cười.

“Mẹ vẽ cả em trai Tiểu Phong nữa.” Sâm Sâm cực kỳ nhớ Tiểu Phong.

Tiểu Phong ngượng ngùng nhấp nhấp miệng, đáy mắt chờ mong.

“Yên tâm đi, không thể thiếu.” Ninh Thiều Vận thoải mái cười, số bút ít ỏi còn lại vẽ ra một bạn nhỏ ăn đậu phụ, đầu lưỡi phấn nộn liếm nước canh bên miệng, trên đỉnh đầu là ngốc mao vui sướng nhếch lên.

Tiếp đến là cô nhóc tóc sừng dê, mỗi tay một xiên thịt, há mồm cười to.

“Là con!” Mao Tuệ Trúc vui vẻ vỗ tay.

Mọi người phần phật vây lại, Ninh Thiều Vận vừa tô màu vừa cười nói, “Hôm ấy thấy Hạ Miên vẽ như vậy, cảm thấy rất đáng yêu.”

Hoạ sĩ chất lượng như Ninh Thiều Vận mạnh hơn công phu mèo cào của Hạ Miên nhiều, ba bạn nhỏ sống động làm người ta nhìn thấy mà tươi cười.

“Không tồi,” Trên mặt Ninh Thiều Bạch cũng cười theo, “Cách vẽ mới sao? Rất thú vị.”

“Hạ Miên chỉ.” Ninh Thiều Vận cười đến hai mắt cong cong.

Hạ Miên vội vàng giải thích, “Không dám không dám, bắt chước lời người khác thôi, là chị Ninh lĩnh ngộ nhanh.”

Ninh Thiều Bạch có chút ngoài ý muốn, “Ồ?”

Đối với anh Hạ Miên cũng chẳng phải khiêm tốn, nâng cằm lên nói, “Anh từ đâu chui ra vậy?”

Ninh Thiều Bạch vô ngữ, “Nói cô béo còn chối.”

Ninh Thiều Vận che cười khẽ.

Mao Tuệ Lan vây quanh xe bán dạo một vòng, “Thật đẹp, đến em cũng tiếc đặt đồ lên.”

Hạ Miên cười nói, “Chị dám khẳng định, quán của chúng ta sẽ trở thành quầy hàng bắt mắt nhất!”

Dì Ngụy đi ra từ phòng bếp nói, “Vào thôi, vẽ xong làm vằn thắn, Văn Nguyệt làm nhân rất ngon! Chúng ta chúc quán lẩu xiên của nhà Văn Nguyệt sinh ý thịnh vượng!”

“A! Ăn sủi cảo!” Mao Tuệ Lan cùng Mao Tuệ Trúc hoan hô.

Ánh mắt Tiểu Phong sáng lên, giơ bàn tay dính đầy màu vẽ chạy tới chỗ Hạ Miên, “Dì nhỏ, rửa tay rửa tay.”

Thực đơn thơm ngon trong mắt tiểu gia hỏa ngoài mì thịt của bác gái, món thứ hai chính là sủi cảo.

Tuy Sâm Sâm không rõ nguyên do, nhưng cũng không ngại cao hứng, vui sướng bổ nhào vào lòng Ninh Thiều Vận, kết quả áo khoác của Ninh Thiều Vận dính đầy thuốc màu, mà mặt cậu nhóc cũng như mèo vân hoa.

Làm cho Ninh Thiều Vận cười không dứt.

Sâm Sâm không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt lại vô tình trông thấy gì đó, lập tức cao hứng chạy tới cửa, “Ba!”

Hoắc Học Văn đáp một tiếng, bước nhanh bế Sâm Sâm lên, duỗi tay xoa xoa màu vẽ trên khuôn mặt thịt, đột nhiên cảm thấy chua xót, trong ấn tượng của hắn, Sâm Sâm trước nay đều ổn trọng nghe lời, thông tuệ hiểu chuyện.

Hắn luôn lấy đó làm tự hào, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy khuôn nhỏ của đứa trẻ bừng sáng, mới biết được mình đã quá sai, cái gọi là ổn trọng nghe lời kia, chẳng qua là bản tính áp lực giống Tiểu Vận mà thôi.

“Thật xin lỗi.” Hoắc Học Văn nói, vì đã không làm tốt vai trò của một người cha.

Sâm Sâm vừa nghe những lời này tưởng hắn lại vội công chuyện, lập tức giãy giụa xuống đất, “Ba phải đi công tác sao? Ba đi đi, con sẽ ngoan.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Tâm thần Hoắc Học Văn chấn động, trong lồng ngực tràn ngập khổ sở khó nói lên lời, hắn chưa bao giờ ý thức được bản thân kém cỏi cỡ nào, người chồng kém cỏi, người cha kém cỏi, lại nghĩ đến sự lạnh nhạt thất vọng của ba mẹ, cũng là đứa con kém cỏi……

Hạ Miên thấy Hoắc Học Văn có chút ngoài ý muốn, mới mấy ngày không gặp, lãnh đạm trầm ổn trên người hắn đều biến mất.

Giống như mấy người đàn ông bình thường, tuy xử lý rất sạch sẽ nhưng hốc mắt đều đen, cả người suy sút.

“Tiểu Vận.” Hắn nhẹ giọng tiếp đón.

Ninh Thiều Vận cười đạm đáp lại, hòa khí hỏi, “Tới gặp Sâm Sâm à?”

Không có chờ mong, không có chán ghét…… cũng không có tình yêu, cô ấy đã hoàn toàn bình thường.

Đáy lòng trống rỗng của Hoắc Học Văn hậu tri hậu giác tràn ra một loại cảm xúc đau đớn, hắn đã đánh mất thứ quan trọng nhất đời này.

Sau khi Hoắc Học Văn tới, tuy không khí có chút ảnh hưởng, nhưng vẫn không tính là nhiều.

Hình như hắn cũng biết mình không được hoan nghênh, không còn tâm trạng đúng lý hợp tình nữa, yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại.

Bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt làm mì vằn thắn rất nhanh, Tiểu Phong thấy Hạ Miên nặn sủi cảo, liền ngồi bên cạnh cô nhìn không chớp mắt, vì thế Hạ Miên nặn cho cậu nhóc một cục bột nhỏ.

Sâm Sâm thấy thế cũng không chịu ngồi chơi, dẫm lên ghế nói, “Dì Hạ Miên, con cũng muốn, con cũng muốn!”

Hạ Miên cũng cho thằng bé một cục, Mao Tuệ Trúc xung phong nhận việc dạy hai đứa, ba người chụm đầu lại làm, chẳng mấy chốc biến thành mấy con mèo nhỏ.

Cuối cùng làm được bảy tám miếng sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo.

Dì Ngụy hạ nồi khen, “Làm không tồi nha, nhớ kỹ miếng của mình chốc nữa mời mọi người ăn.”

Sâm Sâm còn đang đắm chìm trong vui sướng tự làm ra sủ cảo, gấp không chờ nổi đáp, “Con có ba cái!”

Tiểu Phong nhìn Hạ Miên nặn ra miếng sủi cảo tròn vo, lại quay qua trông cái khô quắt của mình, mau chóng ngẩng đầu ngó xung quanh, ngó đến Ninh Thiều Bạch đang thản nhiên ngồi một góc nói, “Của con cho chú Ninh.”

Ninh Thiều Bạch: ……

Tiểu gia hỏa này chỗ tốt không học, lại đi theo dì mình học cách hố người khác.

Quả nhiên có Hạ Miên quạt gió thêm củi, mấy cái sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo kia thật sự đậu trong chén anh.

Sủi cảo của Sâm Sâm đương nhiên đều cho Hoắc Học Văn, Hoắc Học Văn nhìn đôi mắt to tròn của con mình, rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười.

Trong lúc ăn Hoắc Học Văn cũng nhận mấy cuộc điện thoại, Sâm Sâm vốn chuẩn bị tốt tâm trạng ba sẽ rời đi, kết quả chỉ thấy người an bài vài câu, lại tiếp tục trở về ăn cơm, không hề có ý gấp gáp rời khỏi.

Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, chỉ thấy thứ quan trọng là bài vị đàn ông mà thôi.

Hạ Miên còn tưởng hắn tới muốn nói gì đó cứu vớt, kết quả cơm nước xong xuôi ngồi trò chuyện với Ninh Thiều Vận mấy câu liền rời đi.

Tuy Hạ Miên có chút tò mò, nhưng đây là việc tư của Ninh Thiều Vận, cô cũng không dám hỏi nhiều.

Nhưng hiện giờ Ninh Thiều Vận lại thích chia sẻ một ít tâm sự, nói mục đích hôm nay Hoắc Học Văn đến đây.

“Anh ta đồng ý ly hôn, nhưng mà phải sửa lại chút thỏa thuận.”

“Sửa như thế nào?” Hạ Miên theo bản năng siết chặt nắm tay.

Ninh Thiều Vận bật cười, “Nói sẽ chia một ít cổ phần công ty cho chị, còn có phí nuôi nấng Sâm Sâm, mỗi tháng đưa một khoản phù hợp.”

Hạ Miên hỏi, “Cái này không quá đáng. Nhưng quan trọng là Hoắc gia có đồng ý hay không?”

Nếu đã liên hôn, tất nhiên đôi bên phải có lợi - chia xấu cho từng người, Ninh Thiều Bạch nói đã thu phục Ninh gia, nhưng Hoắc gia thì sao……

Hạ Miên thật sự hơi hoài nghi năng lực của Hoắc Học Văn.

Hiển nhiên không chỉ có một mình cô nghĩ như vậy, Ninh Thiều Vận cũng nói, “Không sao cả, anh ta muốn làm gì thì làm, dù sao chị cũng có giấy ly hôn lót nền.”

Cô ấy đã không còn chút mong đợi với Hoắc Học Văn.

Đương nhiên Hoắc Học Văn muốn làm gì, người tứ hợp viện không ai quan tâm, thứ làm cho không khí nhiệt tình tăng vọt, ngược lại là quán lẩu xiên nhà Hạ Văn Nguyệt.

Hôm nay mở quán, bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt đã dậy từ sớm tinh mơ, Hạ Văn Nguyệt đun canh, Mao Tuệ Mai rửa rau thái rau, còn hai đứa Mao Tuệ Lan cùng Mao Tuệ Trúc đi xâu xiên.

Mấy ngày nay Hạ Văn Nguyệt cũng không phải chạy nhiều, đã tìm được vài loại đậu và chỗ làm đậu khá được, tổng cộng có gần 40 mẫu, coi như cực kỳ phong phú.

Bởi vì là ngày đầu tiên mở quán, Hạ Văn Nguyệt chuẩn bị khoảng 500 xiên.

10h sáng Hạ Văn Nguyệt, Mao Tuệ Mai, Mao Tuệ Lan và Hạ Miên cuồn cuộn đẩy xe ra ngoài.

Hiện giờ quán ven đường chưa bị quy phạm gắt gao, số lượng cũng không nhiều lắm, tuy rằng chỗ tốt bị chiếm hết nhưng địa điểm dư lại cũng ổn, Hạ Văn Nguyệt đã sớm để ý một nơi, mấy người nhanh nhẹn bày sạp ra.

Món mới đều cần một thời gian cho quen, một hai tiếng chưa bán được cũng là chuyện bình thường, nhưng mà có hình ảnh sinh động của Ninh Thiều Vận, quán xe thật sự rất bắt mắt, đặc biệt là ba đứa nhỏ trên thân xe, người đi ngang qua nhìn thấy đều không nhịn được bật cười.

Hỏi xem tên quán là gì, thuận tiện hỏi có món nào ngon, giá cả bao nhiêu, nghe thấy chỉ mất một hai mao tiền liền có người đồng ý thử, sau đó đương nhiên không thể dừng lại được.

Chờ Hạ Miên đón Sâm Sâm, Tiểu Phong và Mao Tuệ Trúc từ nhà trẻ về, từ xa đã nhìn thấy quán xe Hạ gia bị khách hàng bao quanh.

Hạ Văn Nguyệt viết sổ tính tiền, vội đến túi bụi, Hạ Miên nhìn nước canh không còn nhiều, nghĩ thầm hôm nay số xiên nhất định phải hơn 500.

Trên đường về nhà quả nhiên nhìn thấy Mao Tuệ Lan đang chuyển nguyên liệu, trên mặt tươi cười xán lạn, “Chị, lợi nhuận quá tốt!”

“Thấy chưa,” Hạ Miên cười hỏi, “Chị Tuệ Mai đang chuẩn bị xiên hả?”

Tuệ Lan gật gật đầu, “Em thấy hôm nay đồ ăn không đủ, còn phải đi mua thêm.”

Đây là điểm tốt của lẩu xiên, chỉ cần canh đủ, bổ sung nguyên liệu nấu ăn cũng nhanh.

Thời điểm về đến nhà dì Ngụy cũng đang hỗ trợ mọi người xiên lẩu, tất cả cực kỳ cao hứng, “Không chừng đến trưa có thể đạt tới 800 xiên, đợi tới chạng vạng còn nhiều hơn là cái chắc.”

Đúng như lời dì Ngụy, buổi tối là thời điểm lẩu xiên bùng nổ, không chỉ vì lượng người lớn, còn có người ăn ban trưa đi tuyên truyền.

Hơn 7 giờ cùng ngày bán hết nguyên liện, canh cũng không còn, mẹ con Hạ Văn Nguyệt dọn quán về nhà.

Sau đó là thời gian vui sướng đếm tiền.

Hạ Văn Nguyệt ôm tiền hôm nay kiếm được nằm xoài trên giường, Tuệ Trúc lập tức nhào đến, trên mặt quay cuồng, “Tiền, có tiền rồi!”

Làm mọi người cười ha ha.

Hạ Văn Nguyệt nói, “Đúng là rơi vài hũ vàng mà.”

Hạ Miên và Tiểu Phong rửa mặt xong, gõ cửa đi vào.

Bốn mẹ con mỗi người chiếm một góc giường, ở giữa chất đầy đủ loại tiền giấy tiền xu.

Nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong tiến vào, bốn người ngẩng đầu tiếp đón một tiếng, sau đó mặt đầy lấp lánh.

Đây chắc là thời khắc hạnh phúc nhất đời.

Hạ Miên ôm Tiểu Phong đặt lên giường, nắm mấy tờ tiền lại nói, “Mau mau mau, dính tí tài vận.”

Tiểu Phong dùng cánh tay nho nhỏ phân loại tiền giấy.

Hạ Miên thấy không ai thu tiền xu, bắt đầu nhặt tiền xu.

Sau khi sửa sang lại xong, mọi người bắt đầu điểm số:

Hạ Văn Nguyệt cầm một xấp tiền một tệ nói, “53.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Mao Tuệ Mai đếm đếm tờ hai tệ, “67.”

Mao Tuệ Lan là một xấp tiền mặt giá trị: “83.”

Sau đó cầm xấp 5 tệ trong tay Mao Tuệ Trúc đếm một lần: “55.”

Tiền xu nặng trĩu Hạ Miên đếm là, “23.”

Hai tay Tiểu Phong giơ một cộp tiền lãi, “Mười bốn ạ.”

Mao Tuệ Mai nhìn mặt trái tiền trong tay Tiểu Phong, cho rằng cậu nhóc nói bậy, đếm lại một lần xong mới ngạc nhiên, “Mẹ, Tiểu Phong đếm đúng?”

Hạ Miên kiêu ngạo nâng cằm, “Đương nhiên, Tiểu Phong nhà ta rất thông minh!”

Một tay Hạ Văn Nguyệt ôm tiểu gia hỏa vào lòng ngực, một tay dùng sức xoa xoa đầu, “Ai nha Hạ gia chúng ta có tiểu thiên tài, mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh*, về sau chắc chắn đậu Yến Đại!”

(P/s: 祖坟冒青烟, ý chỉ những điều tốt lành bất ngờ kéo đến, một bước lên mây.)

Tiểu Phong biết cô hai đang khen mình, cười đến hai mắt cong cong, Hạ Văn Nguyệt trìu mến sờ đầu cậu nhóc nói, “Tiểu Phong sau này có tiền đồ.”

Mao Tuệ Lan đặt từng loại tiền cạnh nhau hào hứnv, “286! Mẹ, chúng ta phát tài rồi!”

Giọng nói cô nhóc thật phấn khởi, “Dựa theo một nửa lợi nhuận, mỗi ngày chúng ta lãi được gần 150, vậy một tháng chẳng phải là 4 ngàn sao!”

Mấy người có chút không thể tin được, phải biết ở huyện Minh Khê, chỉ cần trong nhà có một vạn là đủ để người ta hâm mộ thổi phồng, nhưng ở chỗ này  mất hai ba tháng đã thực hiện được?

Mao Tuệ Mai chần chờ, “Không phải 405 à? Đâu có tính sai mà nhỉ.”

Sau đó Hạ Văn Nguyệt cùng Mao Tuệ Lan theo bản năng tính lại một lần, làm Hạ Miên cười không thôi, “Không sai.”

“Lợi nhuận sau này có khi càng cao hơn, nhưng cuối tuần trẻ con không đi học có thể sẽ giảm một chút, nhưng một tháng 4 ngàn hẳn không thành vấn đề.”

Mao Tuệ Lan hưng phấn hô, “Mẹ. Chúng ta mở thêm một sạp nữa đi, hôm mình đi mua nguyên liệu chẳng phải thấy phía tây cũng có trường học sao?”

“Dù gì mỗi ngày mẹ nấu một nồi cũng là nấu, hai nồi cũng là nấu, con và chị cả qua bên đó bày quán, thêm một sạp là thêm được tiền, một tháng chẳng phải thu được hai ngàn?!”

Hạ Văn Nguyệt gõ đầu cô nhóc nói, “Đừng suốt ngày nghĩ mấy cái đó!”

“Mấy đứa ngoan ngoãn đi học cho mẹ!”

Thành công hôm nay không làm mờ mắt Hạ Văn Nguyệt, trước sau cô vẫn nhớ rõ ước nguyện ban đầu, “Đợi mấy hôm quen rồi có thể theo tiết tấu công việc, mấy đứa cứ lo học đi.”

“Tuệ Trúc đi nhà trẻ, từ ngày mai hai đứa Hạ Miên Tuệ Lan cũng đừng quản mấy chuyện lung tung nữa, bắt đầu ôn bài.”

Hạ Miên không ngờ mình cũng bị điểm danh, nhưng hiển nhiên Hạ Văn Nguyệt đã nghĩ kỹ, “Cô đã hỏi qua Tiểu Vận, sơ trung Long Thành hay trung học Yến Đại đều khó thi.”

“Tuệ Trúc mới sơ tam nhưng nền tảng chưa vững, mẹ nghĩ mùng một bắt đầu học, hơi lớn tuổi cũng không sao, nhưng phải vững kiến thức.”

“Còn Hạ Miên……”

Hạ Miên chặn lại, “Kiến thức cháu không nặng, cháu sẽ ôn tập tốt, tự mình thi! Năm nay sẽ vào lớp 11!”

Hạ Văn Nguyệt gõ đầu cô một chút, “Cái này không tính, cô đã nhờ bác sĩ Ninh tìm chút đề thi, đến lúc đó làm thử xem, thi không được học lại từ cao nhất!”

Hạ Miên không biết cô hai hỏi mấy chuyện này khi nào.

“Gần đây bận quá không rảnh quản mấy đứa, chơi đủ chưa?!”

Hạ Miên chột dạ thè lưỡi, trước mặt Hạ Văn Nguyệt, cô luôn có ảo giác mình vẫn còn nhỏ.

“Tiếp nữa, Tuệ Mai con cũng đi học thêm buổi tối đi!” Hạ Văn Nguyệt lại chỉ Tuệ Mai đang cười trộm, “Mẹ cũng hỏi qua rồi, thành phố Yến có không ít lớp học đêm, chẳng qua phần lớn học sinh tham gia đều sắp thi đại học, thi được giấy chứng nhận ở đó không khác gì đậu chuyên.”

Tuệ Mai nhíu mày nói, “Mẹ, con hai mươi rồi không cần tiêu tiền đi học, tuy lẩu xiên có thể kiếm tiền, nhưng mà cũng cần người hỗ trợ, để con cùng mẹ buôn bán.”

“Đi học!” Hạ Văn Nguyệt chém đinh chặt sắt, “Đọc sách mới có thể thay đổi số phận.”

“Tuệ Mai, con theo ba và mẹ chịu khổ nhiều nhất, lúc trước vì sống cạnh nhà bà nội nên mới để con chậm trễ việc học, hiện giờ mẹ đã có năng lực, nhất định phải cho con học tiếp.”

“Mấy đứa đều là con của mẹ!”

Cô thấm thía nói với Tuệ Mai, “Mẹ cần con học xong đại học có công việc tốt, chứ không phải sau này đi cưới một tên đàn ông bằng phổ thông. Trong lòng mẹ sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất có lỗi.”

“Nhưng mà cơ hội đó thuộc về con, thi không đậu hay học không ra, đó chính là chuyện của mình, hiểu không?”

Đôi mắt Mao Tuệ Mai đỏ lên, “Mẹ, con biết rồi.”

“Nhưng mà phần lớn nơi luyện thi đều là tối cuối tuần, ban ngày con có thể giúp mẹ.”

“Đến lúc đó rồi nói, tóm lại mẹ vì mấy đứa mới làm, không phải vì kiếm tiền,” Hạ Văn Nguyệt nói, “Chỉ cần các con có tiền đồ, mẹ ăn cỏ ăn trấu đều vui, biết chưa?!”

Ba chị em đồng thời gật đầu, Hạ Văn Nguyệt lại nhìn Hạ Miên cùng Tiểu Phong đứng bên cạnh, “Hai đứa cũng thế! Phải học hành cho tốt!”

Tiểu Phong bị khí thế gia trưởng của Hạ Văn Nguyệt trấn trụ, không ngừng gật đầu.

Mao Tuệ Mai nói, “Mẹ, chúng ta có thể tìm nhà không, cứ ở mãi ở chỗ chị Ninh như thế này không thích hợp. Con thấy cách vách có một căn cho thuê, một tháng 80……”

Mao Tuệ Lan phản ứng lại, “Nơi này không giống quê mình, chúng ta đi học rồi cả tiền thuê nhà, tiền ăn mặc các thứ, trong một tháng 4 ngàn căn bản chỉ vừa đủ?”

Mỗi người đều là một dây thừng nỗ lực, cái nhà này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Hạ Miên cười nói, “Chuyện nhà đất không cần lo! Nhanh thôi cháu sẽ mua căn đối diện chuẩn bị chuyển qua!”

Phần miêu tả xe hàng khó quá, có lỗi mong mọi người thông cảm.

Cầu ☆ 🙏 and follow me