Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 119




Đại thọ bảy mươi của ông nội Vinh Tín trước sinh nhật Hạ Miên một tuần.

Ninh Thiều Bạch muốn dẫn Hạ Miên cùng đến tham dự.

Ban đầu Hạ Miên không định đi.

Dù sao kiểu yến hội này còn có ý nhiều người quen hoặc mở rộng nhân mạch gì

gì đó, loại như Hạ Miên gần như không quen biết ai đi sẽ rất chán.

Có điều Ninh Thiều Bạch cật lực thuyết phục cô, "Đây chính là cơ hội anh

chính thức thông báo danh phận, em cũng không muốn anh bị người ta dây dưa

đúng không?"

Hạ Miên phát hiện Ninh Thiều Bạch thật sự rất trẻ con, không nhịn được cười

nói, "Thế có cần em thông báo một tin tức lên mạng, ngày X tháng X năm

199X, Ninh Thiều Bạch thành bạn trai Hạ Miên luôn không."

Ninh Thiều Bạch kéo cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô cười, "Ý tưởng rất tốt, có

thể suy xét."

Thấy Hạ Miên đang do dự, Ninh Thiều Bạch hỏi, "Không muốn đi xem náo

nhiệt của Vinh Tín thật ư?"

Hạ Miên nghe Ninh Thiều Bạch kể ngày nào ba Vinh Tín cũng xem hồ lô biến,

nghe người ta gọi ông ơi rồi thúc giục kết hôn mà cười muốn bệnh.

"Chính cậu ta nói, ngày anh yêu đương chính là ngày chết của cậu ta."

Hạ Miên có thể tưởng tượng được dáng vẻ hoảng sợ của Vinh Tín, tuy nhiên cô

cực kỳ tò mò, "Cô Đường là ai? Có thể dọa anh ta thành như vậy."

Ninh Thiều Bạch đáp, "Chẳng phải đi xem sẽ biết ư?"

Anh thở dài, "À mà cậu ta còn tưởng lúc trước anh xỏ lỗ tai với nghiên cứu điện

thoại chụp ảnh là vì cậu ta."

"Em nghĩ xem nếu anh dẫn em xuất hiện," Ninh Thiều Bạch cọ mặt cô, "Cậu ta

sẽ có biểu cảm gì nhỉ?"

Hạ Miên nghiêng đầu chọc chọc anh, "Anh thật quá xấu xa! Có ai hố anh em

mình thế này không?"

Ninh Thiều Bạch cười, "Vậy nên em có đi không?"

Hạ Miên cười to, "Đi!"

Ninh Thiều Bạch siết tay cô hôn một cái.

Có điều thật sự cũng đến ngày này, hù dọa Vinh Tín ngược lại thành mục đích

chủ yếu.

Vẫn ở cửa hàng thiết kế tạo hình lúc trước, Ninh Thiều Bạch thay quần áo xong

bước đến nhìn Hạ Miên vẫn đang lựa hoa tai, "Cái này đẹp hơn thì phải?"

"Nhưng nổi bật quá."

"Mà nhỏ quá cũng không hợp đúng không? Không có khí chất."

Ninh Thiều Bạch bật cười, anh lấy một đôi hoa hình gạc nai có đính kim cương

xanh từ tay nhà thiết kế rồi đi đến chỗ Hạ Miên. "Lại đây."

Hạ Miên xoay người, nghiêng đầu để anh tiện đeo cho mình.

Ninh Thiều Bạch nhìn cô vừa tinh xảo vừa nghịch ngợm, dáng vẻ không chút tì

vết nào, không nhịn được cười, "Đến mức đó sao? Đã nói dọa Vinh Tín xong,

đưa quà xong ở lại một lúc thì về mà."

"Sao lại không đến mức?" Hạ Miên trừng mắt, "Sợ là không thuận lợi như anh

nghĩ đâu, chắc chắn Cao Quỳnh Anh sẽ tìm em làm phiền."

"Chiến tranh giữa phụ nữ, vẻ đẹp chính là vũ khí lớn nhất!"

Ninh Thiều Bạch bị chọc cười, "Vậy em muốn làm gì cũng được rồi đó."

Hạ Miên bị anh cười khen, giả bộ chán ghét đáp, "Đứng đắn chút đi, cục tức của

em bị anh chọc thủng cả rồi này."

Buổi trưa mấy ngày trước Hạ Miên đi đưa cơm cho Ninh Thiều Bạch thì gặp

anh đang rời khỏi phòng thí nghiệm với mấy đồng nghiệp.

Cao Quỳnh Anh cũng trong số đó, cô ta mặc áo tây trang màu vàng nhạt và

quần ống rộng màu xám, đeo đôi giày cao gót bước chân như gió, trông vừa

hiên ngang vừa xinh đẹp.

Kể từ khi Ninh Thiều Bạch nói đã có người mình thích, cô ta gần như thay đổi

chiến lược.

Không còn theo đuổi tỏ tình liên tục nữa, mà biến thành quan tâm như nước ấm

luộc ếch, gần như muốn Ninh Thiều Bạch dần quen với sự tồn tại của mình.

Hạ Miên cũng thử thăm dò, có điều cô có thể cảm nhận được rõ ràng địch ý của

Cao Quỳnh Anh với mình.

Cô cầm theo cà mèn đi đến trước mặt họ, Cao Quỳnh Anh làm như không thấy

cô rồi nói với mọi người, "Trưa nay dì nhà tôi nấu đồ ăn mang đến, mọi người

ăn chung nha."

Sau đó cười với Ninh Thiều Bạch, "Có cả tương thịt bò lần trước anh Thiều

Bạch thích ăn nữa, em kêu dì nấu riêng cho anh rồi."

Lập tức có người vui vẻ đáp, "Quỳnh Anh lại mang đồ ăn đến, xem ra hôm nay

chúng ta có lộc ăn này."

Cũng có người ồn ào, "Quỳnh Anh cũng bất công quá đấy nhé, sao lại chỉ nấu

mỗi món bác sĩ Ninh thích ăn nhất thôi vậy..."

Hạ Miên bèn híp mắt nhìn Ninh Thiều Bạch.

Trên mặt Ninh Thiều Bạch hiện lên nụ cười, vẫy vẫy tay nói, "Các cậu cứ đi đi,

tôi không đi được đâu." Anh duỗi tay nhận mấy hộp đồ ăn trong tay Hạ Miên,

ôm cô nói, "Người trong nhà mang cho."

Lúc này Cao Quỳnh Anh mới nhìn về phía Hạ Miên, hệt như giờ mới thấy cô,

"Đây không phải em gái hàng xóm của anh hả? Tích cực đưa cơm thế, bác sĩ

Ninh anh coi người ta là chân chạy vặt hay người hầu vậy?"

Ninh Thiều Bạch lạnh nhạt trả lời, "Trong nhà cô Cao toàn người hầu với chân

chặt vặt, chắc không biết đến chuyện người yêu người thân đưa cơm nhỉ."

Anh nói rồi nghiêng đầu nhìn Hạ Miên nở nụ cười dịu dàng, "Giới thiệu với mọi

người chút, đây là bạn gái tôi, Hạ Miên."

Hạ Miên cười tiếp lời đầy thoải mái, "Xin chào nha."

Hiển nhiên Cao Quỳnh Anh không ngờ bọn họ lại xác định quan hệ nhanh vậy,

sắp mặt lập tức thay đổi.

Những người khác cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, không hẹn mà nhìn Cao

Quỳnh Anh.

Có thể thấy mọi người đều biết cô ta đang theo đuổi Ninh Thiều Bạch.

Ninh Thiều Bạch ở bệnh viện lại luôn mang dáng vẻ xa cách lạnh nhạt, bằng

không không biết có bao nhiêu người sẽ trêu chọc tác hợp.

Thời gian lâu rồi cứ thế tạo thành ảo giác bọn họ là một đôi.

Cao Quỳnh Anh điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, khi đó không nói gì cả.

Tuy nhiên đợi Hạ Miên và Ninh Thiều Bạch cơm nước xong, lúc cầm hộp đồ ăn

bước ra khỏi bệnh viện thì gặp phải cô ta.

Dường như đối phương mới bước ra từ phòng thí nghiệm, cơ mà xe của cô ta lại

vừa khéo đỗ ở vị trí Hạ Miên phải đi ngang, theo lý thì hướng về nhà của cô ta

phải ở bên kia mới đúng.

Cao Quỳnh Anh đeo kính râm, bước trên đôi giày cao gót lướt qua người cô

như gió, lưu loát mở cửa xe Benzrồi ngồi vào ngay trước mặt Hạ Miên, hệt như

không hề để ý tí gì đến nhóc con bên cạnh.

Không thể phủ nhận, khí chất rất mạnh mẽ, đó là nếu cô ta dứt khoát khởi động

xe phóng đi luôn thì cái giả vờ X này sẽ tương đối thành công.

Còn không thì Hạ Miên phải thật sự là một cô nhóc mới tốt nghiệp cấp ba

không hiểu sự đời mới rất khó để không tự ti cho được.

Nhưng cô ta lại rất không cam lòng, hoặc thật sự không để Hạ Miên vào mắt.

Trước khi khởi động bỗng hạ cửa kính xe xuống nói với Hạ Miên, "Cô bé,

muốn đứng ở chỗ cao thì nên thật thà kiên trì bước từng bước vẫn tốt hơn."

"Đức không xứng vị, cũng không phải chuyện gì tốt đâu."

"Đức không xứng vị, tất có tai ương, Khổng Tử nói." Hạ Miên tiếp một câu theo

bản năng, mới quay đầu nhìn Cao Quỳnh Anh, "Là Cao tiểu thư đó hả, tôi chưa

kịp nhận ra, còn tưởng chị đi lâu rồi chứ."

"Ban nãy chị vừa nói chuyện với tôi đó hả?"

Cao Quỳnh Anh khựng lại, có vẻ cảm thấy nói chuyện với loại người như cô là

tự hạ thấp mình, điệu bộ hệt như không muốn chấp nhặt, nhạt nhòa đáp, "Cho

cô một lời khuyên, nếu không muốn làm mất mặt Thiều Bạch, tốt nhất đừng đến

tiệc mừng thọ của ông Vinh."

Hạ Miên cười hì hì, "Cảm ơn đã nhắc nhở, chắc chắn tôi sẽ đi, cô Cao, gặp ở

tiệc mừng thọ nha!"

Sau khi Cao Quỳnh Anh sầm mặt rời đi, Hạ Miên cũng đổi mặt trong chớp mắt.

Hôm sau bèn kéo Ninh Thiều Bạch nghỉ ngơi đi mua quần áo.

"Chị ta biết cách châm ngòi ly gián thật đấy," Hạ Miên nghiêng đầu đổi cái mới,

"Câu đó của chị ta, nếu em không đi, trong lòng sẽ mãi mãi có cây kim này, sau

này liên tục cãi nhau với anh."

"Còn nếu em đi thì chị ta sẽ có cách hạ bệ em, khiến em cảm thấy tự biết xấu

hổ, trở về tiếp tục cãi nhau với anh!"

"Chậc chậc. Tóm lại vẫn là không muốn chúng ta tốt đẹp, sau đó chị ta có thể

nhân lúc xấu chen vào, thể hiện bản thân nghe lời, phóng khoáng, hiểu cho tập

thể."

"Khiến anh nhận thấy chao ôi, vẫn là cô Cao tốt hơn, ở bên không mệt lại còn

biết làm việc, nào giống Hạ Miên kia, một tí việc nhỏ đã cáu kỉnh rồi, phiền

muốn chết!"

Cô bắt chước sinh động như thật.

Tay Ninh Thiều Bạch run lên, kim bạc suýt chút nữa lệch khỏi chỗ, anh cười

nhéo vành tai cô nói, "Đừng trêu anh nữa được không?"

Hạ Miên đáp, "Trêu anh chỗ nào, chắc chắn chị ta nghĩ thế."

"Kế hoạch tuyệt vời không xíu sai sót nào."

"Đáng tiếc, chị ta thật sự nghĩ sai rồi," Hạ Miên tiếp tục, "Em sẽ mất mặt ư?

Cũng chỉ có mình bác sĩ Ninh anh mới khiến em mất mặt được thôi."

Cô cười hì hì hỏi, "Bác sĩ Ninh nỡ khiến em mất mặt?"

Ninh Thiều Bạch xỏ xuyên vào mũ chóp cố định khuyên tai phía sau, chuyển

qua nhéo cổ cô, cúi đầu hôn hôn môi, "Không nỡ, có điều đề nghị giờ em phải

nghỉ một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức."

Nhà thiết kế bên cạnh hơi kinh ngạc, lập tức ngại ngùng cúi đầu.

Hạ Miên lườm anh một cái, "Son môi của em bị anh chùi hết cả rồi!"

Ninh Thiều Bạch:...

Cô vội xoay người thoa lại son, vì chưa có mấy đồ trang điểm như son kem vân

vân, Hạ Miên thoa son theo kiểu nhạt dần từ trong ra ngoài, quay đầu nháy mắt

với Ninh Thiều Bạch, "Có đẹp không?"

Ninh Thiều Bạch bật cười, "Đẹp."

Thấy ánh mắt anh dừng trên môi mình, Hạ Miên vội vàng che miệng lại, "Từ

giờ trở đi không được hôn em nữa."

Ninh Thiều Bạch thở dài, "Đây là tội gì vậy, có thể đi chưa?"

Hạ Miên buông tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói, "Xuất phát,

hôm nay phải khiến cô Cao hiểu một chút hiểm ác xã hội mới được!"

Ninh Thiều Bạch bật cười.

Lúc xe chạy đến nhà cũ của nhà họ Vinh vẫn chưa tính là muộn.

Vinh Tín đang đứng đón khách trước cửa biệt thự.

Xuống xe xong Hạ Miên đảo mắt, bèn trốn sau lưng Ninh Thiều Bạch định cho

Vinh Tín một bất ngờ vui vẻ.

Ninh Thiều Bạch để cô quậy, đặt mu bàn tay ra sau rồi đan chặt mười ngón với

đối phương

Hôm nay anh mặc bộ lễ phục tây trang sọc xanh trắng với quần đen, trông vừa

đẹp trai vừa thoải mái tươi tắn, quả nhiên rất nhanh Vinh Tín đã để ý đến anh.

"Anh Bạch!" Vinh Tín bước nhanh đến chào đón, "Anh thật sự có bạn gái rồi

à?"

Đến bây giờ anh ta vẫn không muốn tin.

"Hôm trước em mới từ phương nam về, hai ngày nay bận tiệc mừng thọ ông,

chưa kịp đi tìm anh."

"Không phải ba em tìm anh lừa em, định ép em kết hôn ngay trong tiệc mừng

thọ của ông luôn đấy chứ!"

Ninh Thiều Bạch cười, cầm tay người sau lưng mình ra nói, "Cậu thấy sao?"

Nhìn mười ngón tay mịn màng đan lấy bàn tay lớn hơn, Vinh Tín hoàn toàn

tuyệt vọng, "Thật à, chuyện lúc nào thế?"

"Chuyện gần đây nhất." Ninh Thiều Bạch cười, "Muốn gặp cô ấy không?"

Vinh Tín vội vàng sửa sang quần áo đáp, "Chị dâu ngại đó hả?"

"Xin chào chị dâu, em là Vinh Tín, bờ ép ép của anh Bạch đây..."

Hạ Miên đột nhiên nhô đầu ra, "Xin chào nha! Bờ ép ép của bác sĩ Ninh!"

"Hạ, Hạ, Hạ Miên!" Vinh Tín như bị đánh cho một cú lớn, "Em, em, em..."

Hạ Miên đứng ra, kéo tay Ninh Thiều Bạch cười tủm tỉm, "Xin chào, làm quen

chút, tôi là bạn gái của bác sĩ Ninh."

Lễ phục hôm nay cô mặt một chiếc váy tiệc ren lưới màu xanh trắng, đứng

chung với Ninh Thiều Bạch trông cả hai cực kỳ xứng đôi.

Vinh Tín nói không lên lời, ôm đầu hỏi, "Không được, để tôi load đã, các người

bên nhau lúc nào?"

Hạ Miên sờ sờ khuyên tai của mình.

"A!" Vinh Tín chỉ vào khuyên tai cô, sau đó sờ vào cái của bản thân, "Năm

ngoái, năm ngoái hai người.. "

"Vậy là, anh Bạch vì Hạ Miên ư?!" Vinh Tín ôm ngực mặt đầy vẻ bi thống, "Em

chỉ là con chuột bạch thôi sao?"

Cuối cùng cũng thấy cậu ta nhận ra, Ninh Thiều Bạch nhịn cười, "Gọi chị dâu."

Vinh Tín:...

Hoàn toàn không gọi nổi được không?

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh ta, Hạ Miên không nhịn nổi cười khúc khích.

Bắt nạt Vinh Tín xong, Ninh Thiều Bạch cứ vậy nắm tay cô đi từ cổng xuyên

qua tiền viện bước tới đại sảnh.

Hạ Miên bình thản đón nhận đủ loại ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng.

Đây là chuyện cô đoán được từ trước

Tuy Ninh Thiều Bạch khiêm tốn nhưng mọi người đều nhìn thấy sự phát triển

của công ty Moher, không ít người chú ý đến anh.

Kiểu đàn ông đẹp trai biết kinh doanh lại luôn giữ mình trong sạch được chọn

làm rể hiền trong cảm nhận của rất nhiều người.

Nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn độc thân, lại còn có Cao Quỳnh Anh theo

đuổi rầm rộ, mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ đi chung với Cao Quỳnh Anh.

Hiện giờ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim không chút tiếng tăm như

Hạ Miên, không bị chú ý sao được.

Mặc kệ xuất phát từ tò mò hay bàn tán, nhanh thôi bối cảnh của cô sẽ bị đào ra

sạch sẽ.

Đây là kết quả Cao Quỳnh Anh muốn, thậm chí không cần ra mặt, một cô gái

xuất thân huyện thành bước vào buổi tiệc xã hội thượng lưu.

Hệt như gà rừng xông vào tổ phượng hoàng.

Không hợp nhau sẽ tự nhiên ý thức được bản thân hèn mọn muốn rời đi.

Lại thêm mấy cậu ấm cô chiêu hận đời hoặc thích lo chuyện bao đồng, lòng tự

trọng của Hạ Miên sẽ bị đánh sập, lúc đối mặt với Ninh Thiều Bạch sẽ không

còn cách tự tin thản nhiên nữa.

Như vậy sớm muộn tình cảm cũng xảy ra vấn đề.

Cũng coi như dương mưu.

Đáng tiếc, Hạ Miên nghĩ thầm, chỉ sợ cô Cao tính sai kế hoạch hoàn mỹ rồi.

Đang nghĩ đến các tình huống lát nữa có thể gặp phải, cô bỗng thấy thấy được

mấy người không ngờ tới.

Thế mà Hà Uy, Lộ Na Na, Tề Khải cũng ở đây.

Hạ Miên nheo mắt, trực giác cho thấy có thể hôm nay sẽ tìm được chân tướng

sau lưng việc Hà Uy đối xử với Mao Tuệ Mai.