Biết tạm thời Hà Uy sẽ không tìm Mao Tuệ Mai, Hạ Miên không nôn nóng, còn
vì sao đối phương lại đi cùng Tề Khải, sau này dần dần sẽ rõ thôi.
Cô yên tâm vào tham gia họp khối.
Vừa vào cửa thấy các thiếu niên thiếu nữ tán loạn, Hạ Miên hơi sửng sốt, Lý Lệ
Trân bưng nước trái cây đến cười, "Thế nào, rất kinh ngạc đúng không?"
Tôn Duyệt Hân cũng dịch tới, "Nãy tớ vào cũng hoảng lắm, giải phóng một đợt
thật đáng sợ."
Không có sự trói buộc của đồng phục, các bạc học ăn mặc sinh động hơn
thường ngày rất nhiều, đã vậy còn chăm chút tỉ mỉ, trông ai ai cũng trẻ trung
xinh đẹp.
Tính cách gần như được giải phóng, ban đầu còn nhóm chủ nhiệm lớp thì vẫn
ổn, nhưng đợi đến khi chủ nhiệm lớp đi rồi thì bộc lộ hoàn toàn.
Làm Hạ Miên nhớ đến kiếp trước thi đại học xong các bạn xé sách tru lên rầm
rộ, mười mấy năm học tập gian khổ có kết quả rồi, áp lực cảm xúc được phóng
thích, thật sự điên hơn bình thường rất nhiều.
Mấy lớp trưởng gọi bia.
"Đều thành niên cả, hôm nay uống rượu, nữ sinh tùy ý, các nam sinh không say
không về!"
Có rượu, không khí càng nóng như lửa.
Bên lớp một có người tỏ tình, sau đó trong tiếng ồn ào, nam sinh và nữ sinh
ngượng ngùng bên nhau.
Lần này đẩy không khí buổi liên hoan lên cao trào, đại hội tỏ tình chính thức bắt
đầu.
Ai có tự tin thì tỏ tình trong bầu không khí náo nhiệt, nhận lời chúc phúc từ mọi
người.
Còn không cứ đứng trước mặt đối tượng thầm mến thôi cũng được, cùng lắm
nói một hai câu hoặc khéo léo bày tỏ tình cảm.
Có lẽ rất nhiều người chưa chắc đã hy vọng một kết quả thành công, họ làm thế
chỉ muốn viết lên dấu chấm hết viên mãn nhất cho thanh xuân của mình, nói với
bản thân không để lại tiếc nuối mà thôi.
Tôn Duyệt Hân huých huýchLý Lệ Trân cạy khóe, "Không chạy theo Cố nam
thần của bà tỏ tình hả?"
Hạ Miên cũng nhìn sang Lý Lệ Trân, từ sau lớp mười một cô ấy được chia
chung lớp với Cố Châu, có điều sau đó lại hiếm khi nào nghe thấy cái tên Cố
Châu từ miệng cô ấy.
Lý Lệ Trân cười xua tay, "Đó là chuyện từ thuở nào rồi, niên thiếu vô tri, niên
thiếu vô tri thôi."
"Sao thế? Vì người ta không phải hotboy hả? Bà chuyển qua thích lão Hàn rồi
à? "Triệu Thành giễu cợt, "Bà không thể thế được, gặp ai thích đó là sao?"
Lý Lệ Trân trợn mắt, "Chuyện này liên quan gì đến hotboy? Hơn nữa tôi đây
không tiêu thụ nổi vị Hàn Hạo Ngôn kia nhé, sợ bị các nữ sinh xé xác lắm."
Dứt lời thở một tiếng thật dài, "Từ cái lần thi vào top một trăm toàn trường ấy,
tự dưng cảm thấy thích cậu ta quá mệt."
"Gì?" Tôn Duyệt Hân khó hiểu, "Sao lại mệt? Có liên quan gì đến thi cử đâu?"
Lý Lệ Trân đáp, "Bà nghĩ lại đi, tớ đây liều sống liều chết học tập lâu như vậy,
chỉ vì tỏ tình cậu ta, không cảm thấy mệt hoảng sao?"
Nói rồi thiếu nữ nắm chặt tay, "Thế nào cũng phải tìm một nhân tài tốt hơn để
không phụ sự vất vả này mới được chứ!"
Mấy người không nhịn được cười ha ha, Hạ Miên giơ ngón cái với bạn tốt,
"Cậu nói rất đúng!"
Tôn Duyệt Hân cũng nhớ lại hồi bọn họ mới gặp nhau, Hạ Miên lợi dụng việc
Lý Lệ Trân thích Cố Châu, lừa họ tỏ tình theo cách học sinh giỏi, không khỏi
cảm khái: "Đã hơn hai năm rồi."
Bỗng Hàn Hạo Ngôn cầm một ly bia bước tới, "Nói cái gì đấy, từ xa đã nghe
mấy cậu cười vui vẻ vậy."
Sau khi thiếu niên qua đây không ít nữ sinh và nam sinh dần dần tụ về bên này,
nữ sinh hướng về Hàn Hạo Ngôn, còn nam sinh đương nhiên là vì Hạ Miên.
Mấy trăm lá thư tình của Hạ Miên đâu vô ích.
Hạ Miên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mấy nam sinh, không khỏi cười đáp,
"Bọn tớ đang thảo luận thân là học sinh giỏi của trung học Yến Đại, phải tỏ tình
thế nào mới xứng tầm."
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân biết cô sẽ không nhận lời tỏ tình của ai, vì tránh
tí nữa xuất hiện tí trường hợp xấu hổ, lập tức hùa theo ý này lái sang chuyện
khác.
Tôn Duyệt Hân cười: "Nhớ trước đây bọn tớ vì cái này mà tu chí học tập kinh
lắm, gắng đạt tới lúc tỏ tình khiến các học sinh giỏi cả đời không quên."
Sau khi thi đại học tình cảm là vấn đề các thiếu niên thiếu nữ quan tâm nhất,
mọi người lập tức hứng thú.
"Tỏ tình mà còn cần xứng tầm á?"
"Cả đời không quên được ư?"
"Đàn ghi-ta hát? Bữa sáng hình ngọn nến?"
Tôn Duyệt Hân trả lời: "Ai bảo loại này, phim truyền hình chỗ nào cũng thế,
không có tí mới mẻ nào sao?"
"Đã nói là học sinh giỏi," Tôn Duyệt Hân ho nhẹ hai tiếng, hơi hất cằm, "Thì
đương nhiên phải tỏ tình bằng tri thức, tỏ tình bằng các môn khác nhau rồi!"
"Tỏ tình bằng các môn học?" Lần đầu tiên mọi người nghe được cách nói này,
lập tức hứng thú, "Ví dụ như?"
"Chúng ta bắt đầu từ cái đơn giản trước," Tôn Duyệt Hân đề nghị, "Ví dụ tỏ tình
bằng môn văn."
Hàn Hạo Ngôn đoạt lời, "Núi có cây cây có cành, lòng ta yêu người người có
hay." Lúc nói những lời này cậu chàng liếc mắt sang Hạ Miên.
Hạ Miên uống ngụm bia cười đáp, "Rất nhiều người biết cái đó, sáng tạo hơn tí
đi."
"Đúng thế, thiếu gì các bài thơ cổ bày tỏ tình yêu đâu," Tôn Duyệt Hân cười,
"Tớ làm mẫu cho mấy cậu hai câu: Thân nào cánh phượng bay muôn sắc*, yêu
người vạn năm không nhạt phai."
(Theo bản dịch của Đông A.)
"May thay lòng quân tựa lòng ta, trai đẹp mau xem tấm lòng em."
Mọi người lập tức vỗ tay cười to.
"Ha ha, quá hề."
"Bọn này nhớ kỹ rồi!"
Có người hỏi: "Ngoài ngữ văn ra còn gì nữa?"
Lý Lệ Trân trả lời: "Địa lý được không?"
"Tớ là trái đất xanh, cậu là trục tự quay, xuân hạ thu đông, ấm lạnh do cậu."
"Wow!" Có nữ sinh vỗ tay tán thưởng, "Thật lãng mạn!"
"Tiếng anh đâu, tiếng anh thì tỏ tình thế nào?" Có người hỏi.
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân nhìn về phía Hạ Miên, Hạ Miên nghĩ nghĩ nói,
"ABCDEFG."
Nhìn ánh mắt ham học hỏi như khát của họ, Hạ Miên cười giải thích: "A boy
can do everything for girl."
"Cái này chỉ phù hợp với nam sinh thôi."
Các nam sinh hưng phấn kêu lên, "Được lắm được lắm, tôi thích cái này."
"Ha ha, cái này dễ nhớ nhất."
"Toán thì sao?" lại có người hỏi, "Đó đều là tỏ tình bằng văn, có khoa học tự
nhiên không?"
"Đương nhiên là có!" Tôn Duyệt Hân lập tức kích động, "Tỏ tình bằng khoa học
tự nhiên siêu ngầu!"
Ở thời đại internet còn chưa phổ biến, các bạn học đã rất trầm trồ trước việc tỏ
tình bằng môn văn rồi. Nghe thấy vẫn có thể ngầu hơn thì lập tức phấn khởi.
"Ngầu kiểu gì nhỉ?"
"Đúng vậy, khoa học tự nhiên thì tỏ tình thế nào?"
"..."
"Này phải viết công thức." Tôn Duyệt Hân nhìn xung quanh, không thấy ai đi
họp khối cầm giấy bút theo cả.
Lý Lệ Trân bèn cầm lấy viên phấn dùng để viết menu quán đi thẳng ra cửa.
Mọi người theo ra ầm ầm, không chỉ học sinh lớp ba, lớp một và lớp sáu cũng
có không ít học sinh đi chung xem náo nhiệt.
Trước cửa quán là khoảng nền xi măng phẳng, lại còn treo thêm một cái bóng
đèn trăm soát dưới mái hiên sáng rực cả con đường, Lý Lệ Trân ngồi xổm
xuống viết công thức, thật ra không khác bảng đen là mấy.
Đúng như dự đoán, vừa khai dấu khai căn đã xuất hiện lời tỏ tình, khiến thiếu
niên thiếu nữ giật mình, nhìn chữ "I love you" trên đất, mọi người kinh ngạc
cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
"Cái này giỏi quá!"
"Ôi wow, quả nhiên rất ngầu!"
Có rất nhiều nữ sinh kích động vỗ tay dậm chân, Hạ Miên nhìn mà thấy đáng
yêu theo.
Sau khi Lý Lệ Trân trình bày cách tỏ tình bằng công thức vật lý cho mọi người
xong, cô cười nói, "Cho các cậu cách cao cấp hơn."
Sau đó nhận lấy viên phấn trong tay Lý Lệ Trân viết viết ra một công thức hóa
học: Mg+ZnSO=Zn+MgSO
"Magie của cậu đánh cắp trái tim tôi."
(Ở đây Mg: vẻ đẹp, Zn: trái tim)
Sau đó cô lại viết ra hai hàm số toán học: r=a(1-sinθ), X2 + (y+3√X2)2=1.
Hàn Hạo Ngôn lập tức ngồi xổm xuống đất giải, các nam sinh khác cũng ngồi
xuống thử làm một đề.
Dù sao cũng là học sinh giỏi, chưa đến một lúc hai trái tim đã xuất hiện dưới
đất.
"Đỉnh đỉnh đỉnh!"
"Wow!"
"Ha ha, quá tuyệt vời!"
Nhìn gương mặt tươi cười ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn của mọi người, đôi
mắt Hạ Miên không nhịn được cong lên, "Sau này mấy cậu phải cố gắng hơn
nữa, trình độ tỏ tình này mới xứng tầm học sinh trường Yến đại chúng ta!"
"Chuẩn!"
"Sau này tỏ tình phải xứng tầm, biết chưa?"
"..."
Chung cảm xúc khiến mọi người gần gũi hơn rất nhiều, không khí cũng càng
điên hơn.
Có một nữ sinh bỗng nói, "Này, mau nhìn đối diện đi, nam sinh đối diện đẹp trai
quá, bọn mình có nên đến thử trình độ chút không nhỉ?"
Vốn chỉ là một lời nói vui, kết quả các nam sinh lập tức ồn ào, "Được đó được
đó, mấy bà lên chung đi, vừa khéo xem thử hiệu quả!"
"Hiệu quả tốt thì bọn này cũng lên!"
"Cố lên cố lên!"
"Nũ sinh trung học phụ thuộc vạn tuế!"
"Dùng hai câu thơ kia ấy!"
Các nữ sinh bị đợt sóng ồn ào của nam sinh lay động, Tôn Duyệt Hân hất cằm
đáp, "Lên thì lên, ai sợ ai!"
Rồi khoác lấy tay Lý Lệ Trân và Hạ Miên nói với nữ sinh xung quanh, "Chúng
ta cùng nói."
Các nữ sinh cũng cảm thấy thú vị, thương lượng đơn giản xem xem nên nói hai
câu nào.
Tuy nhiên tới lúc phải mở miệng vẫn hơi xấu hổ.
"Mau mau mau, người ta sắp đi rồi!"
Nam sinh thấy họ lề mề bèn mở lời giúp luôn, nhìn về phía đối diện kêu, "Vạn
thủy thiên sơn đều là tình!"
Các nữ sinh cắn răng rồi nhắm mắt lại cái một, cùng hô lên, "Anh đẹp trai yêu
em được không!"
Sau khi hét xong câu này mọi người không nhịn được cười ha ha, đột nhiên cảm
thấy cuộc sống thú vị như thế, dường như không có gì đáng sợ cả.
Thanh xuân phải lưu lại một ít điên cuồng mới không uổng đời này chứ!
Hạ Miên bị bọn họ lây nhiễm, nhắm mắt tiếp tục, "May thay lòng quân tựa lòng
ta!"
Lần này các nữ sinh không ngượng nữa, thuận lợi tiếp lời, "Trai đẹp mau xem
tấm lòng em!"
Hạ Miên đặt hai tay bên miệng, dõng dạc hô: "Trai đẹp, nhìn qua đây đi!"
Mọi người cười hi hi ha ha, "Nhìn qua đây!"
Đám nam sinh điên cuồng huýt sáo ồn ào, các nữ sinh ôm bụng cười lăn lộn.
Vốn chẳng ai quan tâm đối diện có trai đẹp hay không, họ chỉ thấy trong lòng
tràn ngập sung sướng.
Ninh Thiều Bạch đang tạm biệt các giáo sư và đồng nghiệp:...
Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên mọi người đều nghe thấy, mấy người
phòng thí nghiệm đều cùng quay lại nhìn nhóm học sinh đang láo nháo dưới ánh
đèn tiệm cơm.
Vẻ mặt lộ ra ý cười:
"Tuổi trẻ."
"Ha ha, thật sự có sức sống."
"Ôi cái tuổi mười tám chín tốt thật đấy."
Thật lạ, rõ ràng cấp ba là ngày tháng khó khăn nhất của người trẻ, nhưngbcũng
lại là khoảng thời gian hoài niệm nhất của phần lớn cuộc đời con người.
Ninh Thiều Bạch nhìn nhóc con đứng ở giữa, ban nãy kêu to nhất, cười vui
nhất, đôi mắt từ từ nheo lại.
"Giáo sư, tôi đi trước, tạm biệt."
Cao Quỳnh Anh đang định theo anh lên xe, thuận tiện nhờ anh chở mình đoạn
đường bỗng thấy Ninh Thiều Bạch nhấc chân chạy về phía đối diện.
Quả nhiên bắt gặp Ninh Thiều Bạch chạy đến chỗ Hạ Miên, lông mày cô ta dần
nhăn lại...
@
Có nam sinh trong đám học sinh bên kia bỗng nói, "Ê! Trai đẹp nhìn qua đây
thật này!"
"Wow, còn tới đây nữa."
Lúc các nữ sinh kêu rất lớn mật, giờ nghe thấy người ta thật sự đi qua thì ngại
ngùng lùi hết về sau, có một số ít đã thoắt cái chạy vào trong quán.
Hạ Miên cười nói, "Xem các cậu sợ tới mức..." cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn
nhau với trai đẹp đã đến gần.
Hạ Miên:...
Hạ Miên lập tức xoay người, "Tớ nhớ mình vẫn chưa ăn no..."
Nhưng mới bước vào ngạch cửa đã bị người ta túm chặt cổ.
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cũng không khỏi che mặt.
Thế này có khác nào bị người lớn trông thấy cảnh mình nổi điên trên đường
đâu, trời ơi xấu hổ quá.
Nhưng Ninh Thiều Bạch lại rất biết săn sóc không hề đề cập tới, chỉ cười hỏi,
"Họp mặt bạn bè à?"
Hai người vội vàng gật đầu.
Hạ Miên xoay người, ngượng ngùng cười nói, "Không phải bác sĩ Ninh đi công
tác sao? Nhanh vậy đã về rồi hả?"
"Sao lại không báo trước một tiếng vậy?"
Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng vuốy tóc cô trả lời, "Còn không phải định khiến cô
ngạc ư? Không ngờ cô lại cho tôi một ngạc nhiên trước."
Đứng trên đường tỏ tình với người qua đường. Anh còn chưa được hưởng loại
đãi ngộ này đâu đấy.
Ninh Thiều Bạch đảo mắt qua hai trái tim trên nền đất, liếc mắt một cái đã nhận
ra bút tích Hạ Miên, khen ngợi, "Sáng kiến hay lắm."
Hạ Miên không khỏi che mặt: quả nhiên thanh xuân điên cuồng phải trả giá đắt.
Đội quần đã đủ đáng sợ, mình còn gặp đúng ngay đối tượng.
Haiz, đã thế còn đắc tội đúng đối tượng đội quần: Hạ Miên thử ngẫm nếu mình
thấy cảnh bác sĩ Ninh đứng trên đường tỏ tình với gái đẹp đi ngang.
???
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, bác sĩ Ninh không thể làm loại chuyện
này...
Điều bác sĩ Ninh thích nhất chắc là ôm hận nhỉ?
Hạ Miên theo bản năng thử đếm bản thân đắc tội anh bao nhiêu lần rồi?
...
Xong đời, cảm thấy sống không qua nổi đêm nay lắm.