Hạ Miên chạy về nhà nhanh như chớp giúp nhóm Mao Tuệ Mai thu dọn đồ đạc.
Mao Tuệ Mai tò mò hỏi: "Không phải đi tìm bác sĩ Ninh sao?"
"Qua đó thấy nhà có khách, thôi để muộn chút nói cũng được."
Hạ Miên vừa dứt câu, Ninh Thiều Bạch đã vui vẻ cầm mấy bản vẽ bước vào.
Hạ Miên đang định kêu đợi tôi đóng gói xong rồi hẵng bàn chuyện trang trí, kết
quả đối phương chỉ cười không đáp, theo Tiểu Phong đến phòng vẽ tranh.
Kỳ nghỉ hè này cứ cách một hôm Tiểu Phong lại đến chỗ giáo sư Chúc học nửa
buổi, sau khi về có bài tập giáo sư giao, ngày nào cậu bé cũng ở phòng vẽ một
đến hai tiếng.
Chưa được một lúc Tiểu Phong đã chạy lon ton ra tìm Hạ Miên, "Dì nhỏ ơi,
phòng của con sắp xếp thế nào ạ?"
Mao Tuệ Mai bèn nói: "Chị đi xem trước đi, chỗ bọn em không nhiều đồ lắm,
dọn dẹp từ từ là xong thôi."
Hạ Miên bị Tiểu Phong kéo vào phòng tranh.
Ninh Thiều Bạch đang ngồi trước bàn sách của cô nghiêm túc nhìn mấy bản vẽ.
Thấy Hạ Miên vào anh rất tự nhiên đứng dậy ý bảo cô ngồi xuống, "Ôm Tiểu
Phong ngồi đi, không thằng bé lại không thấy."
Trực tiếp phá hỏng lời từ chối đã tới bên môi.
Hạ Miên đành phải ôm Tiểu Phong cẩn thận ngồi xuống.
Ninh Thiều Bạch nhìn điệu bộ cứng ngắc của cô không tránh khỏi buồn cười,
anh chống một tay lên bàn rồi dần cúi người xuống...
Quả nhiên Hạ Miên cảnh giác ôm Tiểu Phong trốn sang bên cạnh.
Ninh Thiều Bạch cầm bản vẽ nhịn cười, nghiêm trang hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Miên mới nhận ra anh thật sự chỉ đang lấy bản vẽ.
Hiểu anh thật sự cố ý trêu mình, bèn cảnh cáo: "Bác sĩ Ninh đừng có quá đáng!"
"Cô đang nói gì thế?" Ninh Thiều Bạch giơ tay xoa đầu đối phương, vô tội trả
lời: "Chuyên tâm ngắm bản vẽ đi, chúng ta nói việc chính, trong đầu cô nghĩ vớ
vẩn gì vậy?"
Đậu má, còn trả đũa!
Hạ Miên tức giận đạp anh một cái, cắn răng nói: "Tôi muốn xây riêng một
phòng tập." Ngày nào đó sẽ đánh anh một trận.
"Thật ra phòng tập không cần thiết lắm, "Ninh Thiều Bạch không tránh, đã vậy
còn cúi người nghiêng đầu cười khẽ bên tai cô, "Chúng ta có một phòng là đủ,
nhiều hơn lãng phí."
"Ai là chúng ta với anh?" Hạ Miên trợn mắt.
"Tiểu Phong nè, phải không Tiểu Phong," Ninh Thiều Bạch vuốt đầu bạn nhỏ,
"Có không gian chi bằng dùng làm phòng để đồ cho Tiểu Phong, có thể dọn
bình hoa đồ cổ của hai người qua đó."
Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, đúng là hiện tại nhóc con có không ít
tranh vẽ, cộng thêm quà các đàn anh đàn chị tặng, số lượng rất ấn tượng.
Hạ Miên:...
Cô sờ đầu Tiểu Phong, mỉm cười: "Ừm, xây cho cục cưng nhà ta hai phòng."
Đôi mắt Tiểu Phong cong cong, duỗi cổ cọ đầu vào cằm cô, mái tóc xù xù khiến
cô ngưa ngứa, Hạ Miên không khỏi bật cười.
Khi nhìn sang Ninh Thiều Bạch thì hai mắt trợn ngược như sắp bay lên.
Ninh Thiều Bạch giảo hoạt lay động được Tiểu Phong, Hạ Miên đấu không lại
cũng bất chấp tất cả, thả lỏng cơ thể hoàn toàn, muốn coi coi anh sẽ chơi chiêu
gì!
Hạ Miên đã chuẩn bị xong tâm lý trả thù, kết quả Ninh Thiều Bạch lại không
thêm bất kỳ động tác nào khác, thật sự nghiêm túc thảo luận bản vẽ thiết kế với
mình.
Thi thoảng lại chêm vào một hai sâu xa, nhưng cho đến lúc rời đi vẫn cực kỳ an
phận không hề vượt quá khuôn phép, mà không đúng, nãy về anh nhìn mình
cười âm hiểm thế cơ mà!
Điều này thật quá mức!
Đây khác nào thanh kiếm Damocles* treo trên đầu mình, khiến mình luôn lo
phải lắng đề phòng chứ! Bộ cứ sảng khoái một lần luôn không được hả?
(Ngụ ý là mối nguy hiểm luôn thường trực)
Cô căm giận dậm dậm chân, vì sao đời này lại thích phải một tên xấu xa thế
chứ!
Ngoài cửa, Ninh Thiều Vận ra ngoài bắt gặp mặt Ninh Thiều Bạch không giấu
nổi ý cười cũng cong môi, "Lại trêu chọc người ta à? Cẩn thận chọc giận thật
đó."
Không biết Ninh Thiều Bạch nghĩ tới cái gì, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, "Sau
này sẽ cố gắng kiềm chế."
Thật sự rất đáng yêu, cứ thấy cô là lại không kìm lòng được muốn trêu chọc.
Ninh Thiều Vận hơi kinh ngạc, ngay sau đó bật cười, "Sao tự dưng mình lại
nghĩ quá thế nhỉ." Vậy mà lại nói ra câu đó.
Đôi mắt Ninh Thiều Bạch cong cong không đáp.
Hạ Miên không biết Ninh Thiều Bạch không thể khống chế bản thân.
Là một girl luôn mặt đối mặt giải quyết vấn đề, sáng sớm hôm sau Hạ Miên rất
hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi sang cách vách, chuẩn bị tìm một sự
sảng khoái.
Kết quả lúc sang bắt gặp Ninh Thiều Bạch đang thu dọn đồ đạc.
"Anh định ra ngoài hả?"
Ninh Thiều Bạch đóng vali lại, "Ừ, hôm qua nhận được thông báo, hôm nay
phải đến thành phố Thân với giáo sư Lưu một chuyến, khoảng năm sáu ngày
nữa mới về."
Hạ Miên nghĩ đến Cao Quỳnh Anh hôm qua, đôi mắt bỗng nheo lại, "Là giáo sư
phòng thí nghiệm hả? Cô Cao đi cùng đúng không."
Ninh Thiều Bạch bật cười, "Lần này là tình huống khẩn cấp đột ngột phát sinh,
bên đó có đứa nhỏ mới sinh bệnh tình phức tạp, tình trạng tương đối nguy cấp."
Nghe thấy vì chữa bệnh cho trẻ nhỏ, Hạ Miên lập tức ngượng ngùng gãi đầu,
"Ồ, xin lỗi nhé."
Ninh Thiều Bạch duỗi tay kéo cô đến gần, xoa tóc ngố của cô cười nói: "Xin lỗi
cái gì, tôi đang định báo chuyện này với cô mà."
"Đúng là Cao Quỳnh Anh có đi, nhưng công việc của cô ấy không liên quan đến
tôi, còn các phương diện khác..."
Thấy ánh mắt Hạ Miên sáng quắc nhìn mình, Ninh Thiều Bạch bật cười, "Tôi
đã nói rõ với cô ấy rồi."
Hạ Miên bĩu môi, "Nếu nói rõ mà có tác dụng thì bây giờ người ta đã chẳng
theo đuổi anh, hơn hai năm rồi đó."
Nhìn dáng vẻ cười ngâm ngâm của anh, Hạ Miên nhăn mũi hừ nói: "Sao, tôi nói
sai hả?"
Ninh Thiều Bạch xoa đầu cô cười khẽ, "Không sai, nhưng chuyện này sẽ giải
quyết nhanh thôi."
Hạ Miên lập tức cảm thấy hứng thú, "Cách gì hiệu quả vậy?"
Ninh Thiều Bạch cười ngâm ngâm nhìn Hạ Miên, trong mắt tràn ngập vẻ mềm
mại, "Tôi giao mạng cho người khác rồi, cô ấy còn lý do gì dây dưa nữa?"
"Gì cơ?" Hạ Miên lẩm bẩm, gương mặt nóng lên.
Rồi lại nghe Ninh Thiều Bạch tiếp tục: "Đến lúc đó em sẽ bảo vệ tôi, phải
không? Ân nhân?"
Hạ Miên:...
Hoá ra là chiếm tiện nghi của mình, còn muốn mình đích thân đi xử lý tình địch
nữa hả?
Thật không hổ là trùm cuối biết tính kế nhất.
Hạ Miên căm giận đánh anh một cái, "Mơ đẹp đó, ai thèm mạng anh?"
Ninh Thiều Bạch nguy hiểm nheo mắt, "Ân nhân, muốn tôi giúp cô nhớ lại hơn
nửa năm qua cô tàn nhẫn đòi mạng tôi thế nào không?"
Hạ Miên phát giác không ổn, thấy Ninh Thiều Bạch duỗi tay thì xoay người bỏ
chạy, tốc độ nhanh vô cùng, Ninh Thiều Bạch tóm hụt!
Chạy đến khoảng cách an toàn, thiếu nữ mới quay đầu nhìn Ninh Thiều Bạch
đứng ở cửa nhà chính nhíu mày cắn răng, chống eo cười càn rỡ, "Bác sĩ Ninh,
chúc anh thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện thuận lợi! Bái bai!"
Nói xong thấy đối phương định đuổi theo bèn bỏ chạy.
Ban đầu cõi lòng Hạ Miên sung sướng lắm, nhưng khi chạy vào cổng lại cứ
thấy cấn cấn thế nào ấy, một lúc lâu sau mới nhận ra, kế hoạch của mình không
phải là sang chịu thua giải quyết vấn đề à?
Sao lại đốt thêm mồi lửa rồi?!
!!!
Ngoài cửa vang lên ô tô khởi động, Hạ Miên rón rén ra ngoài thăm dò.
Ninh Thiều Bạch đã phát hiện cô, chỉ thấy anh hạ cửa sổ xe xuống, nở nụ cười
vô cùng xán lạn, giọng điệu mềm mại vô cùng, "Ân nhân, chờ tôi về nhé."
Hạ Miên:...
Thôi anh đừng về nữa.
Hạ Miên không bối rối quá lâu, là một cô gái dám dũng cảm đối mặt, từ trước
đến giờ giặc tới thì đánh, nước dâng thì nâng nền, quan trọng là không còn
thanh kiếm Damocles nguy hiểm nào nữa, cô lập tức vui vẻ.
Dù sao ngày tháng phải giao mạng ra cũng không xa lắm... hu hu...
Vậy nên say sáng nay say cả ngày mai, hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc này cái
đã.
Có điều chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, suýt chút nữa Hạ Miên đã bị ba mầm
non trong nhà dọa cho bay màu rồi.
Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là nhà họ Mao chuyển nhà.
Đồ nội thất và tủ lớn đều đã được tân trang lại trong quá trình cải tạo, đồng thời
tất cả ga trải giường, rèm cửa và các vật dụng khác có thể thay đều được chuyển
sang loại mới.
Hạ Miên và Tiểu Phong qua sân họ Mao dạo một vòng, không khỏi cảm thán,
"Tốt thật đấy."
Hạ Văn Nguyệt cũng cười, "Đúng vậy, lúc mới đến còn chẳng dám nghĩ."
Mà cũng không phải, cuộc sống vốn không thể nói trước sẽ gặp điều gì, sau khi
vượt qua thời điểm khó khăn nhất sẽ đón chào một cuộc sống xán lạn mà thôi.
Mao Tuệ Trúc dẫn Tiểu Phong và Sâm Sâm đi xem phòng mình.
Bố cục bên này giống với chỗ ở của Hạ Miên, ngoại trừ sân ở lối vào đầu tiên ít
hơn một gian so với sân ở lối vào thứ hai, diện tích phòng cũng bé hơn sân thứ
hai một chút, nhưng tóm lại vẫn rộng rãi hơn bên Hạ Miên nhiều, dù gì cũng là
nhà mình, ba chị em họ Mao mỗi đứa được một gian riêng.
Hạ Văn Nguyệt ở lại nhà mới dọn dẹp, Mao Tuệ Trúc, Tiểu Phong và Sâm Sâm
chạy đến chỗ xe ba bánh trước cửa nhà Hạ Miên nhảy lên chơi trò đóng vai gia
đình.
Hạ Văn Nguyệt thuê xe ba bánh để chuyển nhà.
Dù nhà mới ở ngay sát vách nhưng chạy từng chuyến rất phiền phức nên định
bụng chất ít đồ lặt vặt lên xe.
Xe này dùng động cơ dầu diesel nên chuyển nhiều cũng không tốn sức, đến lúc
đó Hạ Văn Nguyệt chở từng chuyến qua là.
Kết quả lái về mới phát hiện dù đã lót tấm thép lên các bậc thang, cũng đã qua
được cửa nhà chính, nhưng đến cửa thứ hai thì làm thế nào cũng không lái vào
được.
Cuối cùng đành phải thôi, tạm thời để xe ngoài cửa, đổi một chiếc xe đẩy khác
về, ba chị em cùng nhau sửa sang, đẩy được hai ba lượt trông cũng sắp dọn
xong.
Mao Tuệ Trúc và đám Sâm Sâm Tiểu Phong thấy xe mới mẻ, loại xe này khá
phổ biến ở các huyện thành phố nhỏ và nông thôn, trên thành phố Yến lại hiếm
thấy, bấy giờ bọn nhóc đã lớn, lối chơi cũng theo đó trưởng thành hơn rất nhiều.
Ví dụ như lần này Mao Tuệ Trúc làm tài xế, Sâm Sâm và Tiểu Phong là hành
khách.
Ban đầu bọn họ cũng chẳng để ý, dù sao lúc nào lũ nhóc chả chơi như vậy.
Nhưng khi Mao Tuệ Mai, Mao Tuệ Lan và Hạ Miên đẩy xe đẩy ra ngoài thì
thấy xe ba bánh chạy đi, Tiểu Phong và Sâm Sâm đều ngồi trên xe.
Hạ Miên đứng sau cùng, chỉ thấy đuôi xe chạy bon bon nên khó hiểu hỏi: "Cô
hai muốn trả xe hả? Không phải nói dọn xong mới trả sao?"
Bỗng thấy Mao Tuệ Trúc đi trước bỗng vất xe đẩy đi, lớn tiếng quát: "Mao Tuệ
Trúc!"
"Dạ!" Mao Tuệ Trúc trả lời đầy vang dội, âm thanh truyền đến từ ghế lái điều
khiển xe ba bánh, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "Chị hai, cái này dừng thế nào ạ?"
Đm!!!! Oắt con này khởi động xe kiểu gì vậy?!
Mao Tuệ Mai vội đuổi theo, nôn nóng hô to: "Giữ chặt tay lái, thả chân ra!
Đừng nhấn ga!"
Hạ Miên và Mao Tuệ Lan chạy như điên theo sau.
Hạ Miên sợ tới mức tim sắp rớt ra ngoài, "Tiểu Phong!"
"Sâm Sâm!" Dì Ngụy ra ngoài đổ rác cũng sợ hãi ném thùng rác đuổi theo.
May mà Mao Tuệ Trúc nghe lời Mao Tuệ Mai, cuối cùng tốc độ cũng chậm lại,
nhưng mắt thấy sắp lao ra đầu ngõ tới nơi, chỗ đó người xe qua lại, chạy ra đấy
quá nguy hiểm!
Hạ Miên dùng hết tốc độ bình sinh chạy đến đuôi xe một cách nhanh nhất có
thể, tựa vào chỗ rào chắn nhảy lên, ôm chặt Tiểu Phong và Sâm Sâm vào lòng,
dựa vào rào chắn đằng trước.
Cùng lúc đó Mao Tuệ Mai như được thần linh phù hộ chạy kịp đến đầu xe,
nhanh chóng nhảy lên bóp chặt phanh.
Cuối cùng xe cũng dừng...
Hạ Miên nhìn hai đứa nhỏ trong lòng trước tiên, "Không sao chứ?!"
Cô biết lũ nhóc không có vết thương ngoài, chỉ sợ bị dọa hãi, kết quả hình như
hai nhóc con này vẫn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, hướng mắt ra sau xe.
Sâm Sâm không kiềm chế được nhếch miệng cười.
Hạ Miên theo ánh mắt chúng mới phát hiện Hạ Văn Nguyệt, dì Ngụy, Ninh
Thiều Vận và Chu Học Văn kinh hoảng chạy theo sau, hơn nữa ban nãy ba
người gồm cô, Mao Tuệ Mai và Mao Tuệ Trúc chạy như khủng bố, tình huống
thật sự hơi mắc cười.
Có điều nhóm người lớn hiển nhiên cười không nổi, Sâm Sâm nhận ra cha mẹ
lo lắng, lúc Chu Học Văn bước tới bèn chạy nhanh đến.
Chu Học Văn ôm chặt cậu bé, "Cục cưng không sao chứ?"
Ninh Thiều Vận thấy Sâm Sâm không việc gì, hai chân mềm nhũn suýt quỳ
xuống thì được Chu Học Văn đỡ lấy.
Tiểu Phong cũng ôm cổ Hạ Miên trấn an cô, "Con không sao đâu dì nhỏ."
Hạ Miên vỗ về lưng cậu nhẹ nhàng thở phào.
Đối với lũ nhóc là chuyện chưa đến một phút, thật sự không nguy hiểm gì,
nhưng với người lớn họ mà nói quả thật vô cùng lâu.
Tóm lại không bị dọa là may.
Hạ Văn Nguyệt đuổi kịp cô, không nói lời nào đã xách Mao Tuệ Trúc xuống,
thấy oắt con này không việc gì thì nhấc chân cởi giày đánh cho mấy phát vào
mông, "Này thì bướng! Này thì bướng!"
Mao Tuệ Trúc bị đánh hai mắt rưng rưng, nhanh chóng ôm lấy đùi Hạ Văn
Nguyệt khóc hu hu, "Mẹ, con không dám nữa, sau này không dám nữa!"
"Con cũng không biết tại sao nó lại khởi động..."
Bên kia Ninh Thiều Vận ôm Sâm Sâm kiểm tra lại một lần, thấy con nhỏ không
sao thì thở phào một hơi, "Cô hai, thôi đừng đánh, đứa nhỏ cũng không cố ý."
Mao Tuệ Lan xót em gái, bước đến khuyên Hạ Văn Nguyệt, "Mẹ, về rồi nói
sau."
"Về rồi tính tiếp!" Hạ Văn Nguyệt không định dễ dàng bỏ qua cho Mao Tuệ
Trúc, xách cổ nhóc con như mèo đi về.
Đi được hai bước mới nhớ ra chưa đeo giày, sau khi đeo xong thì bình tĩnh hơn
chút, đưa Mao Tuệ Trúc cho Mao Tuệ Mai, "Tuệ Mai, con đưa nó về trước, mẹ
đi trả xe cho người ta."
Nhưng bỗng thấy Mao Tuệ Mai ngượng ngùng nói với một thanh niên: "Hà Uy,
sao anh lại ở đây?"
Thanh niên kia bước xuống xe với vẻ mặt thần bí, nhìn Hạ Miên lại nhìn Mao
Tuệ Mai, cuối cùng dừng lại trên Mao Tuệ Mai nho nhỏ như mèo con, "Gia đình
em náo nhiệt quá nhỉ."
Chọc Mao Tuệ Mai "phụt" cười.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Mao Tuệ Mai, Hạ Miên và Mao Tuệ Lan liếc
nhau, chuyện gì đây?
115: 🐳🐳
Năm nay Mao Tuệ Mai cũng hai mươi tư, trong mắt thế hệ Hạ Văn Nguyệt đã là
nữ thanh niên lớn tuổi, nếu không phải vẫn còn đi học thì Hạ Văn Nguyệt và
Mao Chí Sơn đã sốt hết cả ruột từ lâu rồi.
Tuệ Mai mới năm nhất nhưng đã khá nổi tiếng trong trường, nghe kể thành tích
cũng rất ưu tú, nam sinh theo đuổi không dứt, Hạ Miên vẫn nhớ đối phương tên
Tề Khải.
Luôn đưa Mao Tuệ Mai về nên gần như mọi người trong nhà đều biết mặt, Hạ
Văn Nguyệt còn đang đợi con gái dẫn người ta ra mắt chính thức, kết quả sau
đó chẳng thấy tăm hơi đâu.
“Anh ta khá tốt, cũng nỗ lực phấn đấu, nhưng mà luôn kể lể rằng ba mẹ mình ở
nhà sống thế nào." Khi đó Mao Tuệ Mai nói thế này: "Con mua bộ quần áo anh
ta trách con không biết tiết kiệm, còn bảo gì mà ăn mặc thực dụng được rồi,
không cần phải đẹp."
“Tiếp đó thì cha mẹ anh còn chưa có cuộc sống tốt, anh phải phấn đấu vân vân
mây mây trước, không thể tiêu tiền linh tinh.”
Mao Tuệ Mai không chịu được bùng nổ, “Bản thân phấn đấu thì cứ phấn đấu đi,
con cũng chẳng tiêu tiền của anh ta, con tự dùng tiền của mình mua quần áo,
anh ta còn giáo dục con, chưa kết hôn đã như vậy, sau khi kết hôn còn khinh
hơn chăng?”
“Nhưng không phải là không thể nhịn,” Mao Tuệ Mai tiếp tục: “Sau này con
mới biết nhà bọn họ rất trọng nam khinh nữ, mẹ nó có khi không khác bà nội là
bao.”
Đây là tử huyệt của Mao Tuệ Mai, không, là tử huyện của cả nhà họ Mao.
Mao Tuệ Mai đoán được điều ấy từ lần nọ Tề Khải uống quá chén.
Lúc ấy anh ta hỏi thẳng: “Nhà em ba đứa con gái, ba mẹ em có bảo tìm ai ở rể
không?”
Mao Tuệ Mai tưởng anh ta lo nhà mình sẽ bắt ở rể, bởi dù sao thời đại này đó
cũng là chuyện rất mất mặt, ngay cả Hạ Văn Nguyệt cũng không không muốn ai
ở rể cả.
Kết quả Tề Khải kia nói thêm một câu, “Vậy nhà em không có con trai, sau này
tài sản trong nhà về tay ai.”
Mao Tuệ Mai lập tức nổi giận, không ngờ Tề Khải lại nhớ thương tài sản nhà họ
Mao, cô gái vô cùng chán ghét cái suy nghĩ chỉ con trai mới có thể thừa kế tất
cả của anh ta.
Sau đó hỏi thêm vài câu, mới biết gia đình anh ta còn hai chị một em gái, nhưng
trước giờ chưa từng đề cập.
Mao Tuệ Mai không tin chị em gái không hi sinh cho anh ta tí gì, nhưng trong
mắt anh ta, con gái hi sinh cho con trai là điều hiển nhiên, Mao Tuệ Mai kiên
quyết đề nghị tay ngay lập tức.
Thật ra sau đó Tề Khải vẫn dây dưa mấy lần, không đả thông được Mao Tuệ
Mai anh ta bèn vòng qua Mao Tuệ Mai tìm Hạ Văn Nguyệt, muốn nhận được sự
đồng ý từ chỗ Hạ Văn Nguyệt.
Nếu không phải anh ta uống quá chén lỡ miệng, thì thoạt nhìn thật sự là một
người nỗ lực phấn đấu, hiếu thuận săn sóc, một chàng con rể cần kiệm quản gia
chất lượng cao, nhưng Hạ Văn Nguyệt không phải Mao Tuệ Mai ngây thơ, hiểu
rõ dã tâm của đối phương.
Tề Khải dòm ngó tài sản nhà họ Mao.
Tuy rằng Mao Tuệ Mai rất khiêm tốn trong trường, chưa bao giờ kể chuyện gia
đình mở nhà máy vân vân, nhưng cùng với gia cảnh tốt lên, Mao Tuệ Mai theo
Hạ Văn Nguyệt học xã giao kinh doanh gì đó, khí chất và tiền tiêu vặt đã thể
hiện sự khác biệt với gia đình bình thường.
Chỉ cần quan hệ hơi gần gũi tí là biết ngay, vì thế Hạ Văn Nguyệt từ chối còn
dứt khoát hơn Mao Tuệ Mai.
Sau đó luôn thúc giục Mao Tuệ Mai mau tìm đối tượng mới.
Hiện giờ đánh giá thanh niên trước mặt, người cao khoảng một mét bảy lăm,
diện mạo có thể cho bảy điểm, rất biết chăm chút bản thân, khi cười rạng rỡ như
ánh mặt trời, trông rất thoải mái.
Ánh mắt dừng trên chiếc BMW Hà Uy mới mở, xem ra điều kiện gia đình rất
tốt, nếu vậy hẳn sẽ không lừa Mao Tuệ Mai.
Hạ Văn Nguyệt vội vàng sửa sang quần áo, “Hà Uy phải không, xin chào, cô là
mẹ của Tuệ Mai.”
“Cháu chào cô ạ.” Hà Uy cười tươi rói, tiếp đó nhìn tình huống rối bời này nói
với Mao Tuệ Mai: “Nghe nói em chuyển nhà nên qua xem có giúp được gì
không.”
“Anh đỗ xe đâu đây?”
Mao Tuệ Mai càng ngượng hơn, vội vàng đáp: “Không cần đâu.”
Vì chuyển nhà nên cô gái chỉ mặc quần áo cũ khi làm việc, rất xấu, vì không
muốn để đối phương trông thấy dáng vẻ chật vật của mình bèn cười nói: “Sắp
xong rồi, hôm nào dọn dẹp xong sẽ mời anh vào sau, không thì bất lịch sự lắm.”
Có vẻ Hà Uy khá bối rối, nhìn qua trông rất muốn hỗ trợ, nhưng cuối cùng vẫn
bị Mao Tuệ Mai khuyên đi.
Hạ Văn Nguyệt vừa quay vào vừa nặng nề tâm sự, vụ của Mao Tuệ Trúc đã bị
vứt ra sau đầu từ lâu, lúc này đang nghĩ đến cậu Hà Uy kia, cuối cùng thở dài
một tiếng, “Thôi, tìm đâu ra người hoàn hảo cơ chứ.”
Hạ Miên biết cô hai bối rối điều gì.
Thử nhìn những người đàn ông xung quanh họ đi, ngoại trừ Mao Chí Sơn, bởi
chỉ cần nơi nào có chú hai, nơi đó mọi công việc nặng nhọc sẽ không bao giờ
đến tay vợ con.
Tuy Ninh Thiều Bạch cũng là người có tiền, nhưng lúc cần làm việc anh chưa
bao giờ hàm hồ.
Trước kia Chu Học Văn - công tử mười đầu ngón tay không dính nước ban mai,
qua mấy năm sống lâu ở đây cũng đã giống như bao người chồng người cha
bình thường khác, biết hay không biết thì cũng cố mà làm.
Còn cậu Hà Uy ban nãy, Mao Tuệ Mai còn trẻ không nhìn ra, chứ đôi mắt Hạ
Văn Nguyệt thâm sâu, sự thật tình và khách khí vẫn có chỗ khác biệt.
Không biết trong quãng đường ngắn ngủ đầu óc đã suy nghĩ bao nhiêu thứ, cuối
cùng gói lại trong tiếng thở dài, “Cũng đúng thôi, con nhà có tiền, sao biết làm
việc, xem ra được chiều lớn rồi.”
“Người giống bác sĩ Ninh, cả thế giới này được mấy ai?”
Hạ Văn Nguyệt thuyết phục bản thân xong, trong lòng bắt đầu tính toán của hồi
môn cho Mao Tuệ Mai.
Hạ Miên không nhịn được cười trộm, thời đại này thật đáng sợ, mới hai mươi tư
đã bắt đầu tiến vào hàng ngũ bị thúc giục kết hôn rồi.
Cơ mà xem ra lần này rất hấp dẫn.
Hôm đó Hạ Miên và Ninh Thiều Vận dẫn Tiểu Phong, Sâm Sâm, Mao Tuệ Trúc
đến công viên giải trí, Hà Uy cũng tới đón Mao Tuệ Mai cùng nhau ra ngoài
chơi.
Nhìn dáng vẻ vui tươi của Mao Tuệ Mai, hiển nhiên chơi rất vui.
Có điều nhắc đến tình cảm, không chỉ mỗi Mao Tuệ Mai tình yêu chớm nở, đám
học sinh mới tốt nghiệp cấp ba bên này cũng hoàn toàn giải phóng.
Vì không muốn để lại tiếc nuối, buổi họp khối của đám học sinh gần như trở
thành hiện trường tỏ tình quy mô lớn.
Ngày họp khối, Hạ Miên hẹn gặp đám Tôn Duyệt Hân trước rồi mới tới.
“Tuy đồ ăn ở Good BBQ rất ngon nhưng không có phòng vip nhỉ?” Lý Lệ Trân
hỏi: “Hình như không tiện họp khối lắm ha?” Dù là với người khác hay với
chính bọn họ.
Triệu Thành cười đáp: “Còn không phải lão Hàn thông minh, kéo lớp sáu và lớp
một họp khối với lớp ba mình sao, hơn trăm mười người bao trọn Good BBQ
luôn, hôm nay Good BBQ thuộc về học sinh trung học Yến Đại chúng ta, siêu
tự do."
Đây thật sự là ý tưởng hay, vừa tiện nghi vừa thoải mái.
“Hàn Hạo Ngôn làm việc rất đáng tin.”
Tuy nhiên lúc mấy người đứng trước cửa Good BBQ bỗng không kìm được
nhìn sang sân thượng của một tòa nhà sang trọng nằm chéo đối diện, trên tấm
biển viết hai chữ “Danh Hiên” rồng bay phượng múa.
Tôn Duyệt cất lời với niềm yêu thích và ngưỡng mộ, “Bao giờ mới có thể tùy
tiện đến Danh Hiên ăn cơm nhỉ, ba từng dẫn tớ vào đó một lần, cơm chỗ ấy siêu
ngon luôn.”
Hạ Miên cười đáp, “Nhưng giá cả cũng rất ngon nha.”
Tôn Duyệt Hân cười he he, “Ăn một bữa mẹ tớ đau lòng cả tháng, từ đấy không
bao giờ đến nữa.”
“Có lẽ đợi sau này đi làm, chúng ta sẽ có cơ hội tụ tập ở đó.” Triệu Thành cười
nói, “Đi thôi.”
Hạ Miên vừa định bước vào, ánh mắt bỗng khựng lại.
Lý Lệ Trân thấy cô không theo kịp, lấy làm lạ gọi, “Hạ Miên?”
“À. Các cậu vào trước đi, lát tớ qua.” Hạ Miên đứng ở cửa nhìn thanh niên mới
bước ra khỏi Danh Hiên.
Thanh niên kia mặc áo sơ mi hoa quần ống loe, tóc vuốt keo tạo kiểu, trong
lòng còn ôm lấy một cô gái xinh đẹp.
Cho đến kia hai người cùng bước vào một chiếc BMW, Hạ Miên mới dám chắc
chắn người đó chính là Hà Uy.
Cách ăn mặc và chí chất của đối phương hoàn toàn khác với lúc đứng trước mặt
họ, dáng vẻ vừa hoa lệ vừa ăn chơi trác táng, nếu không phải chiếc xe kia giống
y sì, Hạ Miên còn tưởng anh em song sinh.
Quan trọng người đi ngay cạnh gã là Tề Khải...
Tề Khải vẫn một vẻ đơn giản mộc mạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi
theo họ, bên cạnh cũng có một cô gái xinh đẹp khí chất tốt.
Hạ Miên dần nhíu mày, bấm máy gọi ngay cho Mao Tuệ Mai, “Chị, hai ngày
này Hà Uy có tìm chị không?”
Mao Tuệ Mai đáp, “Anh ấy bảo phải đến phương Nam xem một dự án, dạo này
không ở thành phố Yến, sao thế?”
“Không có gì,” Hạ Miên đáp, “Về em kể với chị sau.”