Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 110




Sắc mặt nhóm Phạm Hiểu Mạn cũng thay đổi, hiển nhiên không ngờ Hách

Kiếm lại bỉ ổi như vậy.

"Hách Kiếm, mày dám à!" Phạm Hiểu Mạn đứng phía trước đám Hạ Miên quát.

Hách Kiếm cười khinh miệt: "Ê Phạm Hiểu Mạn, đừng tưởng tao gọi mày một

tiếng chị Phạm là mày tưởng mình rất được coi trọng nhé, Thập Tam Thái Bảo

muốn làm gì chưa đến lượt mày mở mồm đâu."

Nói tới đây hắn liếc Hàn Hạo Ngôn một cái, nở nụ cười không có ý tốt, "Không

phải mày thích thằng mặt trắng kia sao, cho nó ở cùng mày."

"Nếu nó không chịu thì gửi những tấm ảnh này ra ngoài, xem xem có thể ngoan

ngoãn nghe lời hay không."

"Còn dùng cách tốn sức chặn đường?" Hách Kiếm lắc đầu tấm tắc: "Thế nên

mới nói đàn bà không được, làm việc do dự không quyết đoán, lo cái này lo cái

kia, danh tiếng của Thập Tam Thái Bảo đều bị chính mấy người liên lụy cả."

Phạm Hiểu Mạn tức đến nỗi đen mặt: "Hách Kiếm, mẹ nó mày tưởng ai cũng

kinh tởm như mày chắc, cút về trứng của mình đi!"

Hách Kiếm "chậc" một tiếng cười lạnh: "Tao khuyên mày nên đối xử khách khí

với tao chút, bằng không tao xử cả mày luôn đấy, chị đại cái quái gì, làm đàn bà

của bọn này chắc cũng được, đến lúc đó xem mày còn kiêu ngạo nổi không."

"Tao đ** mẹ!" Triệu Thành nghe mà sắp điên vì kinh tởm: "Con mẹ nó Hách

Kiếm mày đúng là súc sinh."

Hách Kiếm lại như đang nhận cơn mưa lời khen cười ha ha, "Mới vậy thôi đã

súc sinh rồi? Học sinh giỏi chúng mày đúng thật không hiểu sự đời, giờ tao cho

chúng mày chứng kiến luôn đây."

Ánh mắt hắn như rắn độc đảo qua mấy nữ sinh, cuối cùng cười he he dừng trên

người Hạ Miên: "Hạ mỹ nữ, làm gì thế? Nóng lòng muốn họ trải nghiệm hả?"

"Tống tiền và có ý đồ thiếu đứng đắn." Hạ Miên không hề hoang mang cúi đầu

sửa sang gấu váy, xắn váy lên mắt cá chân rồi thắt nút bên ngoài đùi, để lộ ra

đôi chân trắng dài.

Sau khi chắc chắn tiện hành động, thiếu nữ mới ngẩng đầu nhìn về đám rác rưởi

kia: "Hách Kiếm, hơn một năm không gặp, sao mày càng ngày không có tương

lai thế."

Đôi mắt Hách Kiếm như muốn dính vào đùi Hạ Miên, hắn liếm môi, lại nhìn

xuống thân dưới mình, có ý đáp: "Tao có tương lai hay không, thử là biết ngay."

Đám lưu manh xung quanh lộ ra tiếng cười hiểu rõ.

Nhóm Tôn Duyệt Hân tức đỏ mặt, Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn siết chặt nắm

tay.

Hạ Miên hơi nheo mắt.

Hách Kiếm đẩy nữ sinh đang ôm mình ra, cười cực kỳ ghê tởm: "Hôm nay

không cần ghi âm, bọn tao chuẩn bị DV và máy quay rồi, quay video chụp ảnh,

muốn chụp cái gì thì chụp cái đó."

"Giờ ghi cho mày trước, rồi bọn này sẽ ghi toàn bộ!" Dứt lời nói với đám phía

sau: "Lên cho tao!"

Hắn nhìn Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn như đanh gặp đại địch cười ha ha,

"Giữ hai thằng học sinh giỏi một lát cho tao, để chúng nó mở rộng tầm mắt."

"Để tao xuyên váy Hạ mỹ nữ, mấy đứa khác tùy anh em."

Có thể đi theo hắn hiển nhiên đều cùng một giuộc, phần lớn là côn đồ lăn lộn xã

hội, lúc này nghe vậy lập tức cầm côn gậy hưng phấn xông lên.

"Ha ha, có mấy em lận."

"Đúng là học sinh nữ vẫn sướng hơn."

"Lúc khóc cũng hăng hái nhất..."

Nhất thời mọi từ ngữ bẩn thỉu vang lên, Tôn Duyệt Hân tức phát run.

Phạm Hiểu Mạn thấy bọn họ thật sự đi quá xa, không rảnh lo nghĩ thêm nữa,

dẫn người tiến đến hỗ trợ.

Hiển nhiên lần này Hách Kiếm đã chuẩn bị kỹ càng, số lượng không chỉ đông

gấp đôi bên mình mà ai cũng dẫn theo anh em.

Hàn Hạo Ngôn lên trước, liều mạng ăn một đòn vào tay, đoạt lấy một cây gậy

đứng che chắn trước mặt bọn cô, nói với Hạ Miên và nhóm Tôn Duyệt Hân:

"Mấy cậu đi trước đi! Trèo qua tường ra ngoài."

Tôn Duyệt Hân quay đầu nhìn về phía bức tường: "Bọn chúng cho người chặn

rồi, không ra được!"

Triệu Thành nói: "Vẫn còn một góc trong nữa!"

Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Lệ Trân thay đổi, "Chúng đã vòng ra sau!"

Thủ đoạn của Hách Kiếm ngày càng bỉ ổi, làm việc cũng cẩn thận hơn, để tránh

trường hợp họ lùi về tường nên đã cho chặn đánh từ sau, đuổi cả đám đến giữa

sân thể dục, làm như vậy có thể tấn công từ bốn phía.

Triệu Thành Hàn Hạo Ngôn và bốn nam sinh Phạm Hiểu Mạn dẫn đến không

đủ để bảo vệ.

Quả nhiên sau khi dồn cả đám đến nơi bốn phía trống trải, có tên vội vã vọt tới.

Hiển nhiên những người này không có suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc, cầm gậy

gộc hướng thẳng vào Tôn Duyệt Hân.

Tôn Duyệt Hân theo bản năng ôm đầu cong người chuẩn bị tâm lí bị đánh...

Bên cạnh đột nhiên có ai đó vươn chân đá vào tên lưu manh kia, khiến gã chệch

sang hướng khác.

Là Phạm Hiểu Mạn, làm chị đại của Thập Tam Thái Bảo trung học số mười

bốn, đương nhiên cũng có chút tài năng, sau khi đá bay tên kia cô nàng thuận

thế xông lên cướp lấy cây gậy từ tay đối phương.

Tôn Duyệt Hân cũng học theo, cướp vũ khí trước, nữ sinh khuyên tai và tóc

đuôi ngựa cùng tới hỗ trợ, trong nhất thời coi như có thể cầm cự.

Khoảnh khắc Hạ Miên định ra tay thì bị Lý Lệ Trân kéo về, cô bạn nắm chặt tay

cô, cao giọng nói: "Hạ Miên, cậu định làm gì!"

"Hách Kiếm đang nhắm vào cậu đấy, đứng ở giữa đừng có di chuyển!"

Hàn Hạo Ngôn bận rộn tứ bề cũng hô một câu: "Đứng ở trung tâm, không sao

đâu, tuyệt đối sẽ không để họ chạm đến cậu."

Hạ Miên nhìn cánh tay bị giữ chặt, vừa cảm động vừa dở khóc dở cười, ban nãy

cô định lao ra thế nhưng lại bị Lý Lệ Trân giữ lại, có thể thấy cô nhóc này dùng

sức cỡ nào.

Tuy nhiên cô vẫn cảm nhận được một sự run rẩy rất nhỏ, phải thôi, đây là lần

đầu tiên họ gặp phải chuyện đáng sợ thế này, không sợ sao được, nếu không thể

chạy ra ngoài, nữ sinh như các cô ấy sẽ gặp chuyện gì.

Hạ Miên vỗ tay bạn tốt, sau đó ôm lấy đối phương vỗ lưng an ủi: "Thả lỏng đi,

không sao đâu, đừng sợ đừng sợ."

Bên kia Hách Kiếm thấy Hạ Miên và Lý Lệ Trân ôm nhau "run bần bật", lập tức

hưng phấn: "Hạ mỹ nữ, đừng giãy giụa nữa, chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn

ra ngoài đi, không chừng bạn bè của cô sẽ cứu được mấy cái xương sườn bị gãy

đấy."

Hạ Miên đột nhiên quay đầu, cách hơn mười mét nhìn hắn, lộ ra nụ cười lạnh

đầy khinh thường: "Không bằng tự lo cho mình trước thì hơn, chắc chắn hôm

nay họ sẽ không sao."

"Hôm nay anh có kết quả thế nào rất khó nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ không bỏ

chạy, tôi muốn xem xem rốt cuộc anh có bản lĩnh bắt được tôi hay không!"

"Khẩu khí lớn thật!" Hách Kiếm bị ánh mắt coi như rác rưởi của cô chọc giận,

lập tức cầm côn sắt đi đến, "Tao thích nhất là dáng vẻ kiên cường này, mày nhất

định phải đủ kiên cường đấy."

Hạ Miên quay sang nói với Tôn Duyệt Hân và Triệu Thành: "Lát nữa để ý phía

sau, không được để tên nào thoát."

"Đặc biệt là DV và máy quay, đó là chứng cứ quan trọng đưa Hách Kiếm vào

đồn."

Triệu Thành duỗi chân đá lưu manh hỏi: "Hạ Miên, bà khẩn trương đến mức nói

năng lộn xộn đó hả? Bây giờ là chúng không cho mình chạy, không phải bọn

mình đang cản chúng."

"Còn nữa, bây giờ đừng có nghĩ tới chứng cứ pháp luật làm gì, lo bảo vệ tốt bản

thân trước đi!" Cậu ta vội vàng nói xong rồi không rảnh quan tâm nữa.

"Lát cứ làm theo lời tớ là được," Hạ Miên nhìn Hách Kiếm dần đến gần, hai tay

đồng thời vỗ Lý Lệ Trân và Tôn Duyệt Hân cười: "Các cậu bảo vệ tớ hơn một

năm, lần này đến lượt tớ bảo vệ các cậu!"

Nhóm Triệu Thành và Tôn Duyệt Hân chưa kịp phản ứng xem câu này có ý gì,

đã thấy Hạ Miên đột nhiên chạy ra khỏi vòng vây.

"Hạ Miên!" Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cùng hét lên.

Triệu Thành cũng nóng nảy: "Cái bà chị này..."

Chỉ thấy Hạ Miên bỗng cúi thấp người xuống, một đấm hướng thẳng vào bụng

lưu manh, lưu manh kia bị cô đánh khom lưng, không tự giác thả cây gây trong

tay xuống, Hạ Miên chuẩn xác bắt được, xoay người đưa cho Tôn Duyệt Hân,

lại dặn dò lần nữa: "Bảo vệ tốt bản thân, còn nữa, tí đừng để chúng nó chạy."

"Ừ, ừ." Tôn Duyệt Hân ngơ ngác cầm lấy, cùng với đám Lý Lệ Trân chứng kiến

Hạ Miên xài đúng một công thức mẫu, chưa tới một phút đã cướp được bốn

năm gậy gỗ và côn sắt đưa cho bọn họ: "Có sức thì đánh thẳng luôn cũng được."

Chỉ dùng một chiêu duy nhất đối phó với lưu manh, không có một chút thao tác

thừa thãi nào.

Đám người trước mặt thi nhau ngã xoành xoạch.

Nữ sinh khuyên tai cầm gậy vừa đề phòng lưu manh xông lên lần nữa, vừa ngốc

nghếch nhìn Hạ Miên thể hiện sức mạnh, lẩm bẩm: "Má ơi, may mắn lúc trước

bên mình không động thủ."

Phạm Hiểu Mạn cầm gậy đánh một tên lưu manh đang định nhổm dậy, cô ta

luôn rất tự tin vào thân thủ của mình, nhưng khi nhìn sang Hạ Miên vẫn khó mà

tưởng tượng nổi hỏi: "Cô ta học võ nào vậy?"

Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân và những người còn lại cũng mơ hồ.

Tôn Duyệt Hân đờ đẫn đáp: "Cậu ấy bảo bản thân không thích bạo lực."

Lý Lệ Trân cũng đờ đẫn gật đầu: "Cậu ấy thích dùng lý lẽ thu phục người

khác."

Triệu Thành hỏi: "Tôi đang nằm mơ hả?"

Đám lưu manh bị thương, trên tay mình lại có vũ khí, áp lực của chúng đang

giảm xuống, Hàn Hạo Ngôn vùi đầu đánh tàn nhẫn nãy giờ lúc này mới có sức

quan sát tình huống.

Lập tức hoảng sợ: "Đm, gì thế này?" Hắn khiếp sợ hỏi: "Sao Hạ Miên lại lao

ra..."

Phản ứng đầu tiên còn tưởng Hạ Miên gặp nguy hiểm, vội vàng định đuổi theo.

Kết quả chỉ thấy tiểu tiên nữ ngày thường tuyên bố cực kỳ không thích bạo lực

đang đối mặt với lưu manh cao to hai trăm cân, chạy lấy đà hai bước, phi thân

đạp vào đầu gối đối phương, còn dùng đầu gối mình húc một cái thật mạnh vào

xương sườn dưới nách gã.

Lưu manh kia kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã ầm xuống, mọi người vây xem

đều không tự chủ được run rẩy.

"Ê, có chuyện gì đấy?" Hàn Hạo Ngôn cũng hơi mờ mịt, thậm chí nảy sinh sự

khó hiểu giống Triệu Thành.

Tuy nhiên sự khó hiểu này nhanh chóng bị đám lưu manh bò dậy xua tan, mấy

đòn này vẫn rất đau đớn.

Từ khúc Hạ Miên cướp đoạt vũ khí là Hách Kiếm đã không xông lên nữa rồi,

thấy đàn em cao to nhất ngã xuống, không tự giác lùi về sau một bước.

Hạ Miên nhìn hắn mỉm cười, "Gì đấy, sợ tôi sao?"

"Không phải muốn tôi xem tương lai cho à? Qua đây, tôi không chạy đâu."

Hạ Miên nhìn tay mình rỗng tuếch, cúi người định nhặt một khúc gỗ dưới chân

lên, một tên lưu manh nhân cơ hội này xông tới đánh lén.

Thấy côn sắt trong tay gã hướng về phía lưng Hạ Miên, đám Triệu Thành sợ đổ

mồ hôi lạnh:

"Hạ Miên, cẩn thận!"

"Này!"

"A a a, cẩn thận!"

Vào lúc mọi người cho rằng Hạ Miên sắp bị đánh thì chỉ thấy thiếu nữ như có

mắt đằng sau, cúi người đưa chân quẹt ngang một phát, lưu manh chưa kịp vung

côn sắt xuống đã ngửa người. Hạ Miên thuận tay bắt được côn sắt đang bay đập

vào ngực đối phương, người nọ trực tiếp ngã bẹp.

Hạ Miên đứng dậy, vung vung côn sắt trong tay, tiếng xé gió sắc bén không hiểu

sao khiến lưng Hách Kiếm lạnh toát.

Hình như cảm thấy không vừa tay lắm, Hạ Miên lại chuyển qua cầm khúc gỗ

ban đầu, chống xuống đất, nhìn Hách Kiếm cười: "Này? Sao vẫn chưa quay đây

vậy? Sợ tôi thật rồi à? Ha ha ha, cứ tưởng làm nhiều chuyện kinh tởm như vậy

sẽ lợi hại lắm chứ, chỉ hèn nhát thế này thôi sao?"

Hách Kiếm tức đến nỗi mặt mày xanh mét, cả giận quát: "Không phải chỉ là một

con đàn bà thôi à, anh em lên cho tao!"

Nhưng không một ai động đậy, những người này đi theo Hách Kiếm chỉ để

kiếm chát chút lợi ích thôi, chứ có tí lòng trung thành nào đâu.

Bọn họ không phải lũ ngu, thiếu nữ trước mặt đánh người ngã ngựa đổ như vậy

nhưng chả thở dốc phát nào, hiển nhiên không phải đối tượng họ có thể đánh

được.

Đối phương có thù với Hách Kiếm, họ hoàn toàn không cần phải lội vào vũng

nước đục này. Nhưng vì giữ mặt mũi, tất cả đều nằm rạp ra đất giả bộ không

đứng dậy nổi.

Không ai dám động, Hạ Miên ghét bỏ "chậc" một tiếng, bước từng bước đến

chỗ Hách Kiếm.

Hách Kiếm không tự giác lùi về sau, đôi chân dài lúc trước khiến hắn thèm nhỏ

dãi bây giờ hệt như phù chú đòi mạng, rõ ràng bước đi rất nhàn nhã nhưng lại

ngày một gần mình hơn.

Cuối cùng Hạ Miên cũng đứng trước mặt Hách Kiếm, cô cười: "Sao chưa gì đã

hèn vậy rồi, tôi còn tưởng anh có thể kiên cường thêm một lát nữa chứ." Nói tới

đây, ánh mắt đột nhiên sắc bén, ngữ khí lại rất nhẹ nhàng, "Muốn biết hôm nay

bản thân sẽ có kết cục gì không?" Cảm giác áp bức vô tận ập đến, dưới sự áp

bức ấy, Hách Kiếm bỗng quát lớn, "Tao đ** con mẹ mày!"

Sau đó cầm côn sắt đánh Hạ Miên.

Nhưng hắn mới giơ tay lên, ở một chỗ không thể nói nào đó bỗng xuất hiện cảm

giác đầy đau đớn, hệt như có câu mũi tên gai len lỏi khắp mjach máu hắn,nháy

mắt linh hồn thăng thiên, cả người mất tri giác.

Tất cả nam sinh ở đó đều theo bản năng kẹp chặt hai chân lại...

Triệu Thành run run, "Độc ác quá."

Hách Kiếm bất giác che chỗ hiểm quỳ xuốnh đất kêu thảm thiết.

Hạ Miên hạ chân, nói với nhóm Triệu Thành: "Mang DV và máy quay qua

đây!"

Hai tên cầm DV và máy quay thấy thế định bỏ chạy, Hạ Miên vung tay ném

khúc gỗ đập thẳng vào người một tên.

Lưu manh lảo đảo hai bước, nghe rất rõ giọng nữ thì thầm như ác ma, "Thức

thời thì ngoan ngoãn giao đồ ra, hay là các người hi vọng được tôi đích thân xử

lý?"

Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn cũng đã chặn đường chạy của chúng.

Có lẽ vì phục trách phần kỹ thuật nên hai tên lưu manh này không thạo việc

đánh nhau, rất nhanh Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn đã lấy được DV và máy

quay.

Hai người tiện thể xem luôn, máy ảnh và DV mớt ra mắt không lâu, thẻ nhớ rất

đắt nên không có nhiều thẻ dự phòng lắm, ít nhất nhiều thứ chúng đã quay đều

nằm bên trong.

Hai người xem xong sắc mặt cực kỳ khó coi, Triệu Thành chau mày, không nhịn

được mắng: "Đm! Có thể đập nát thứ này không?"

Hạ Miên vươn tay, Triệu Thành nói: "Đừng nên xem thì hơn, ghê lắm."

"Không sao đâu." Hạ Miên đáp: "Để tớ xem mới biết họ có thể vào đấy bao lâu

chứ."

Triệu Thành hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa DV cho cô.

Hạ Miên vô cảm nhìn dáng vẻ nữ sinh gào thét thống khổ bên trong, nhắm mắt

lại, dung lượng máy có hạn, trực giác của Hạ Miên cảm thấy đây mới chỉ là một

phần, nhưng cũng đủ biết đám súc sinh này làm ra chuyện tốt gì.

Hạ Miên đóng máy lại đưa cho Triệu Thành, "Giữ cẩn thận, đây là chứng cứ

quan trọng."

"Phải để lũ súc sinh này ngồi tù đến lúc sông cạn đá mòn mới thôi."

Triệu Thành đón được DV, đang định hỏi bây giờ phải làm sao, chỉ thấy Hạ

Miên đột nhiên vung chân đá thẳng vào bụng Hách Kiếm!

Hách Kiếm đau đến nỗi không rên lên lời, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Hạ

Miên tiện tay cầm cái côn sắt trong tay hắn đập thêm vào bả vai, sau lưng và đùi

hắn...

Người xung quanh dường như nghe được tiếng xương gãy.

Hách Kiếm chuyển từ ban đầu kêu hét thảm thiết thành hổn hển xin tha: "Xin,

xin lỗi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa..."

"Hạ Miên, Hạ Miên, cầu xin cô, dừng tay!"

Hạ Miên không nói một lời chỉ đánh vào chỗ đau nhất.

Sự tàn nhẫn kia khiến lũ lưu manh sợ hãi nín thở.

Cuối cùng Lý Lệ Trân lên tiếng: "Hạ Miên, cẩn thận mạng người đấy, vì loại

người này không đáng."

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, Hạ Miên đạp một phát cuối cùng lên mặt

Hách Kiếm, giọng điệu vô cảm: "Không phải thấy ngầu lắm ư? Vậy thì thưởng

thức cuộc sống lao tù thật tốt đi."

Tuy Tôn Duyệt Hân biết cô thích giao việc cho cảnh sát xử lý nhưng vẫn hơi

sửng sốt: "Cậu báo cảnh sát à?"

Hạ Miên nhìn Hách Kiếm đang hoảng sợ, cười: "Tớ không mang máy ghi âm,

nhưng cậu quên tớ có điện thoại à."

Lý Lệ Trân hỏi: "Nên cảnh sát đến là để bắt họ?"

Vừa nghe thấy cảnh sát tới, đám lưu manh đang nằm tứ tung trên đất bất động

bỏ mặc tất cả bò dậy chạy ra ngoài.

Hạ Miên nói: "Ngăn họ lại, một tên cũng đừng hòng thoát!"

"Chẳng phải thấy đại ca mình ngầu lắm sao. Chạy cái gì, các người cùng nhau

vào đó bồi dưỡng tình cảm, lúc ra ngoài ngầu chung một thể luôn."

Nhưng rốt cuộc bên ta ít người, đối phương lại liều mạng bỏ chạy, có vài tên đã

thành công bật qua tường.

Hạ Miên nhét máy quay và DV vào ngực Lý Lệ Trân.

Mọi người chỉ thấy cô gái ban nãy sống chết không chịu trèo tường chạy lấy đà,

thân nhẹ như yếu leo lên bức tường cao gần hai mét, uy phong lẫm liệt đứng

bên trên, đạp đám lưu manh sắp bật qua ngã lăn xuống dưới.

Sườn váy buộc vào chân vì động tác quá lớn mà bật ra, làn váy đột ngột xõa

xuống, gió chiều hè thổi qua đầy phiêu dật ưu nhã, hoàn toàn không hợp với

cảnh tượng bạo lực này, nhưng lại đẹp không gì sánh nổi.

Nữ sinh khuyên tai lẩm bẩm: "Mình mà là nam sinh chắc chắn sẽ theo đuổi cô

ta."

Tôn Duyệt Hân nói: "Thế thì không bao giờ đến phiên bà đâu."

Phạm Hiểu Mạn ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ, đột nhiên xuất hiện cảm giác tự xấu

hổ, thứ cô ta luôn miệng gọi là cá tính, trong cái nhìn của Hạ Miên chắc chắn

ngây thơ ấu trĩ vô cùng...

Đây mới là ngầu thật sự.

@

Đồn công an, mấy chục người đứng đầy sảnh.

Vị cảnh sát phục trách ghi chép cho đám lưu manh đầy tức giận nói: "Vậy là,

các cậu bảo cô bé mặc váy kia đánh mình thành thế này?"

Ông tức đến nỗi đập bàn một cái, theo thứ tự lướt qua nhóm côn đồ Phạm Hiểu

Mạn, lưu manh và Triệu Thành Hàn Hạo Ngôn cao lớn, cuối cùng dừng lại trên

người duy nhất mặc váy dài - Hạ Miên đang ngồi nghiêm chỉnh.

Rồi quay mặt quát lũ lưu manh mặt mũi bầm dập kia: "Các cậu còn không đưa

ra lời giải thích đàng hoàng hả! Vẫn muốn hại nạn nhân nữa à!"

Hạ Miên sợ hãi chủ động giải thích: "Chú cảnh sát, đúng là cháu đã đánh Hách

Kiếm, nhưng đều vì hắn ta đòi chụp ảnh giường chiếu của cháu, còn muốn LJ,

cháu sợ quá nên mới luống cuống cướp côn sắt của hắn, sau đó đầu óc cháu

trống rỗng, cuối cùng cháu cũng không biết tại sao lại thành ra thế này..."

Cô kể xong giọng nói còn hơi run run.

Quãng giọng của vị cảnh sát lập tức hạ xuống tám độ, dịu dàng an ủi thiếu nữ:

"Không sao đâu, cháu như thế là phòng vệ chính đáng, cháu gái làm tốt lắm."

Ảnh chụp và máy quay đều là chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát cũng là

người có em gái, thấy chuyện lũ cặn bã kia làm sao có thể không phẫn nộ.

"Những người này bạn bè nhóm của cháu," Hạ Miên tiếp tục: "Là bạn ở trường

cấp ba, tuy nhìn qua trung học số mười bốn khá giống lưu manh, nhưng lúc đó

nghe thấy Hách Kiếm định làm chuyện xấu họ đã lập tức chạy tới hỗ trợ."

"Bằng không mỗi hai bạn nam hoàn toàn không thể chống lại được nhiều côn

đồ như vậy."

Mọi người vô cảm nhìn cô giả bộ.

"Được, chú biết rồi." Vị cảnh sát đáp: "Cháu đã gọi điện báo người lớn chưa?

Mau bảo họ tới đón cháu về đi." Nói đến đây ông còn dịu giọng an ủi: "Hôm

nay về nhà ngủ một giấc thật ngon, sau này sẽ không sao cả, hôm nay cháu đã

rất dũng cảm."

Mấy người Tôn Duyệt Hân và trường trung học phụ thuộc đều được nhận đãi

ngộ mềm mại như vậy, còn được một chị cảnh sát rót cho cốc nước an ủi.

Mà lần đầu tiên vào đồn công an, đám Phạm Hiểu Mạn thật sự cần an ủi, nếu

không phải có Hạ Miên nói đỡ, xém chút nữa cảnh sát đã coi họ thành đồng

đảng của Hách Kiếm luôn rồi.

Mặc dù vậy, bị cảnh sát hỏi cung vẫn rất là hoảng.

Đặc biệt là đám Hạ Miên có thể gọi người nhà đến đón về gay, còn họ thì phải ở

lại lấy lời khai, tất cả đều vì trước kia từng làm mấy việc xấu.

Hạ Miên nhìn họ nói lời thấm thía: "Cậu xem, tôi nói đúng chứ, chăm chỉ học

hành đi đâu cũng đễ dàng, cả đồn cảnh sát cũng có thể ra vào thong dong."

Tôn Duyệt Hân góp thêm một câu: "Đã bảo học tốt thì đánh nhau cũng được

khen mà, mấy người đã tin chưa."

Đám Phạm Hiểu Mạn:...

"Hạ Miên, anh cậu đến rồi!"

"Tôn Duyệt Hân, Lý Lệ Lệ, ba mẹ cậu cũng tới rồi đó."

Nhìn mấy người vui vẻ rời đi, nữ sinh khuyên tai không nhịn được cắn răng,

"Sao tự dưng ngứa tay thế nhỉ?"

Nữ sinh đuôi ngựa vô cảm đáp: "Đầu tiên, bà không đánh nổi."

Nữ khuyên tai không đáp lời.

Nhưng trong ánh mắt đều là sự hâm mộ.

Nhóm Hạ Miên vui vẻ được ba mẹ đón về, còn họ...

Cho dù hôm nay họ thật sự cứu người đi chăng nữa, quay về kể cho người nhà

thì cũng chả ai tin.

@

Ninh Thiều Bạch quan sát kỹ lưỡng Hạ Miên, tuy biết thiếu nữ sẽ không việc gì

nhưng vẫn không nhịn được kiểm tra thêm lần nữa.

Sau khi chắc chắn cô không sao, mới túm cọng tóc ngốc buồn cười nói: "Có

phải sau này tôi sẽ trở thành khách quen của đồn cảnh sát luôn không."

Hạ Miên che mắt bất đắc dĩ đáp: "Cái này không thể trách tôi được."

"Sao lại không thể trách? Chỉ tại cô," Ninh Thiều Bạch thở dài, "Tại cô quá xinh

đẹp, nếu xinh đẹp là một tội lỗi, vậy thì cô phải bị phán..."

Thần thái cộng thêm ngữ điệu kia khiến Hạ Miên chớp mắt nhớ tới lần trước lúc

anh tới đồn đón mình, mình đã nói với anh như vậy.

Anh nói cái gì cơ? Hạ Miên vô cảm, "Sao? Phán tôi tội tử hình à?"

Ninh Thiều Bạch không nhịn được bật cười: "Thế thì không được, cô mà chết

tôi phải thế nào, thật ra tôi thấy có thể phán chung thân cũng được."

Nói rồi quay đầu nhìn Hạ Miên cười khẽ: "Tôi sẽ giám sát việc chấp hành."

Chả biết làm sao mà trong đầu Hạ Miên bỗng dưng nghĩ đến trang phục play:

Cảnh ngục và tội phạm gì gì đó...

Không khỏi quát: "Anh nghĩ linh tinh cái gì thế!"

Ninh Thiều Bạch sửng sốt, khó hiểu nhìn gương mặt đỏ bừng kì lạ của cô:

"Nghĩ linh tinh cái gì cơ?"

Hạ Miên đối diện với ánh mắt đơn thuần của anh, mới nhận ra người trong đầu

nghĩ tới mấy thứ trẻ con không nên biết hóa ra lại là mình..

Tuy bác sĩ Ninh biết tán tỉnh nhưng sự thật thì nội tâm còn trong sáng hơn cả

cô...

Hạ Miên xấu hổ che mặt, ai ngờ mình lại làm vai hề cơ chứ.

Lần đầu tiên yêu đương, lại còn ở cái thời thông tin chưa phát triển như Ninh

Thiều Bạch, đúng thật trong sáng hơn Hạ Miên ở phương diện này.

Anh không đoán được tâm tư của Hạ Miên, chỉ đại khái cảm thấy cô bị mạo

phạm, vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi, là tôi nói sai..."

"Không không không, là tôi sai." Hạ Miên che mặt: "Bác sĩ Ninh, thật xin lỗi,

tôi không nên quát anh mới phải."

Thấy dáng vẻ Ninh Thiều Bạch còn định giải thích rõ ràng, cô vội vàng lái sang

chuyện khác: "Hôm nay Tiểu Phong ở nhà chơi gì thế?"

Ninh Thiều Bạch đáp: "Không biết nữa, mới tan ca đã nhận được điện thoại từ

đồn, vội vàng chạy đến đón cô, chưa kịp về nhà."

"Anh đi làm rồi hả?" Hạ Miên sửng sốt, sau đó tiếp tục che mặt, đậu má, lúc

trước Ninh Thiều Bạch chỉ đang nghỉ phép thôi, bây giờ chắc chắn phải đi làm

rồi!

Thế nên hôm nay mình trốn tránh cái gì chứ, cô đơn ư?

Không, không cô đơn, hôm nay thật sự quá náo nhiệt, hình tượng tiểu tiên nữ

cũng tan tành luôn rồi...

Lần này thì Ninh Thiều Bạch nhìn ra tâm trạng của cô, không nhịn được cười

nói: "Tiếp đến cứ ngoan ngoãn chờ ở nhà đi, không quấy rầy cô học tập đâu."

Hạ Miên hừ lạnh: "Anh muốn quấy cũng chẳng được, đợi đến lần nghỉ phép

tiếp theo của anh chắc tôi cũng khai giảng rồi!"

Ninh Thiều Bạch:...

Quên mất cô chỉ đang nghỉ hè, vẫn còn phải đi học...

Lần này tới lượt Hạ Miên cười đắc ý.

Ninh Thiều Bạch thấy cô vui vẻ, trong mắt cũng hiện lên ý cười.