Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 109




"Bớt nói nhảm đi!" Nam sinh cao gầy quát, "Đến sân thể dục."

Hạ Miên theo bọn họ đến sân thể dục, sân thể dục cách khu dạy học và cổng lớn

một khoảng, hoàn toàn không thể nghe thấy mấy tiếng động linh tinh.

Hạ Miên vừa đi vừa tò mò hỏi Phạm Hiểu Mạn, "Mấy người gọi điện thoại hả?

Mất đại khái bao lâu?"

Phạm Hiểu Mạn châm một điếu thuốc khác, "Bây giờ cậu ấy đang ở thư viện

với Điền Tuyết Nhã, bình thường thì nửa tiếng là ra, để xem cô quan trọng với

cậu ta nhường nào."

"Quan trọng hơn nhiều chứ," Hạ Miên cười, "Mấy người xem phim điện ảnh

chưa? Đây gọi là bắt cóc ấy?"

Phạm Hiểu Mạn nhìn cô một cái, nữ sinh này thật sự chả có tí dáng vẻ của

người bị bắt cóc chút nào, cứ như đến chơi cùng họ vậy.

Nhưng kỳ lạ là, trong lòng cô ta lại không có sự tức giận như lần trước chặn

Điền Tuyết Nhã.

"Sau đó chờ cậu ta đến?" Hạ Miên hỏi, "Muốn xin lỗi hay giải thích?"

Nữ sinh khuyên tai trợn mắt, "Sao cô biết."

"Thật trùng hợp, tôi rất hiểu Điền Tuyết Nhã," Hạ Miên cười hì hì, "Cái tính

khiến người ta muốn đánh."

"Còn có sở thích biến không thành có, nếu có," Hạ Miên cười, "Một kể thành

một trăm."

"Bởi bị hiểu lầm đương nhiên giải thích."

"Đúng đúng đúng!" Nữ sinh khuyên tai lập tức như cùng chung kẻ địch, "Cùng

lắm chỉ cho nó hai cái bạt tai, thế mà thấy anh rể đến là ôm bụng không đi nổi,

còn xỉu nữa chứ, cuối cùng được anh rể ôm về!"

Nữ sinh khuyên tai căm giận, "Lần sau còn gặp tôi đánh gãy chân!"

Hạ Miên bật cười, "Tôi khuyên các người tốt nhất đừng, hai bạt tai đã khiến

Hàn Hạo Ngôn mất cả kỳ nghỉ nghỉ hè, nếu gãy chân, chẳng phải phải chịu

trách nghiệm cả đời sao."

Nữ sinh khuyên tai ngẫm nghĩ phát hiện cô nói rất đúng, hơi bực mình, "Thế

phải làm sao, không động đến ả nữa?"

Hạ Miên nhún vai, đây không nằm trong phạm trù trả lời của cô.

Phạm Hiểu Mạn nhìn về phía Hạ Miên, "Cô thật sự không thích Hàn Hạo

Ngôn?"

"Không thích." Hạ Miên tìm một cục đá bằng phẳng ngồi xuống, tò mò hỏi

Phạm Hiểu Mạn, "Vì sao cô lại thích cậu ta? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"

Phạm Hiểu Mạn nhìn đối phương, ánh mắt kia không có bất kỳ cảm xúc khinh

thường hay sợ hãi nào, chỉ đơn thuần là muốn thảo luận.

Khiến cô ta nhớ đến Hàn Hạo Ngôn, lần đầu tiên cậu ta gặp mình cũng là dáng

vẻ tươi cười rực rỡ.

Vừa nhìn đã biết nam sinh sáng lạn như ánh mặt trời ấy và họ là người của hai

thế giới khác nhau; nhưng cậu ta lại không vì thân phận du côn của mình mà có

thái độ khác thường.

Trong mắt cậu ta, cũng chỉ là một cô gái đánh yêu như bao người mà thôi.

Khi biết đối phương là học sinh ba tốt, cô ta không thể kiềm lòng thích chàng

trai này.

Đương nhiên Phạm Hiểu Mạn sẽ không kể nhiều điều như vậy cho Hạ Miên,

đơn giản đáp, "Không biết, chính là thích."

Nữ sinh khuyên tai chêm lời, "Anh rể đẹp trai, đối xử với người khác cũng tốt."

"Người đẹp trai thì với ai chả tốt." Hạ Miên chỉ nam sinh cao gầy đằng sau,

"Cậu bạn này cũng đẹp trai sao, dáng người cũng rất được, vì sao lại không

thích?"

"Không giống nhau." Nữ sinh khuyên tai đáp, nhưng không thể giải thích được

tại sao lại không giống.

Hạ Miên cũng không nhiều lời, chỉ đáp, "Không nói vấn đề này nữa."

Cô hỏi Phạm Hiểu Mạn, "Sau khi thích cậu ta thì sao, nếu cậu ta không thích

hoặc thật sự đón nhận, cô sẽ làm gì?"

"Không đón nhận thì theo đuổi," nữ sinh khuyên tai cười, "Theo đuổi chắc chắn

sẽ bên nhau, chứ còn làm sao nữa?"

"Các người chặn đường tìm lâu thế rồi, vẫn chưa theo đuổi được, hiển nhiên

cách này không ổn rồi." Hạ Miên cười tiếp tục, "Biết vì sao Hàn Hạo Ngôn

không từ chối việc cô chặn đường không?"

Phạm Hiểu Mạn nhìn Hạ Miên.

Hạ Miên nói, "Bởi vì biết người như cô chỉ dây dưa được một kỳ nghỉ hè thôi,

không cần phí sức so đo."

"Dù sao khi khai giảng, các người chắc chắn không thấy mặt cậu ta nữa."

Nữ sinh khuyên tai và nữ sinh tóc đuôi ngựa thay đổi sắc mặt, ánh mắt Phạm

Hiểu Mạn nhìn Hạ Miên cũng trở nên sắc bén.

Hạ Miên lại hệt như không nhận ra, tiếp tục, "Nếu lui một vạn bước, cậu ta đón

nhận cậu, sau đó thì sao?"

"Các người tính hẹn hò thế nào? Giữa người yêu nhau phải có giao thoa chứ."

"Cậu ta đứng thứ ba trường tôi, không có gì bất ngờ xảy ra, hoàn toàn có thể

vào đậu Hoa Đại," Hạ Miên hỏi Phạm Hiểu Mạn, "Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba

sẽ làm gì? Vào đại học hay đi làm? Hai có gì để liên quan?"

"Mày đang dạy bọn tao đấy à?" Nam sinh cao gầy mất kiên nhẫn, "Mày tưởng

mày là chủ nhiệm giáo dục hả!"

Hạ Miên vô tội đáp, "Bị mấy người bắt làm con tin chờ đợi tôi nên chán quá

thôi, các ngươi lại không thể ta, cho nên chúng ta tiện thể tâm sự giết thời gian

luôn không được sao, hơn nữa tôi cũng hỏi vấn đề hiện thực."

Cô nhìn mấy người kia, "Vậy các người nói xem, còn hơn một tuần nữa là khai

giảng, các người tính giúp chị đại theo đuổi Hàn Hạo Ngôn như nào."

"Điền Tuyết Nhã chung lớp với cậu ta, cho dù bây giờ cậu ta không thích,

nhưng cô ta hoàn toàn có thể lấy cớ hỏi bài, lý do mọi người tiến bộ tiếp cận,

thừa sức dây dưa, còn nhóm mấy người thì sao, theo đuổi kiểu gì?"

Nữ sinh khuyên tai đáp, "Cùng lắm thì chúng tôi đợi đến khi tan học. Đi học thì

lúc nào mà chẳng gặp?"

Hạ Miên "chậc" một tiếng, dáng vẻ "các người quá ngây thơ": "Lớp mười hai sẽ

trọ ở trường, cho dù không ở ký túc, tiết tự học mỗi tối cũng phải đến mười giờ,

cô tính chặn thế nào, cùng nhau về nhà à?"

"Sau đó dùng nửa tiếng kể cho cậu ta nghe những ngày tháng công tích vĩ đại ở

trường của mình? Hay dùng nửa tiếng ấy để cậu ta kể cho cô những tri thức cô

không hiểu?"

Phạm Hiểu Mạn dần nhíu mày, hiển nhiên suy nghĩ đến kế hoạch sau nghỉ hè,

sau đó phát hiện lời Hạ Miên đều là sự thật.

Thậm chí bọn họ còn không chung trường, căn bản không có cách nào chạm

mặt.

"Không thì các người cứ chờ đi, chờ đến một năm sau tốt nghiệp cấp ba rồi lại

theo đuổi," Hạ Miên tiếp tục, "Nếu như lúc ấy cô còn thích, và cậu ta vẫn còn

độc thân."

"Cậu ta vào Hoa Đại Yến Đại..." Hạ Miên nhìn Phạm Hiểu Mạn, "Thì cô vào

đại học hay đã đi làm?"

Sắc mặt Phạm Hiểu Mạn khó coi, nữ sinh tóc đuôi ngựa tức giận: "Cô đang

cười nhạo bọn tôi đấy à?" Loại như họ sao có thể vào đại học được chứ?

Hạ Miên vô tội đáp: "Không hề, tôi đang phân tích nghiêm túc mà, vậy cô nói

xem tôi sai chỗ nào?"

Nữ sinh tóc đuôi ngựa không thể trả lời.

Hạ Miên nói: "Được rồi, không muốn đáp thì để tôi đưa ra giả thiết tiếp đi, giả

thiết là cô tiếp tục đi học, vậy cô có thể đậu trường nào? Cách xa Yến Đại Hoa

Đại bao nhiêu? Còn bao nhiêu thời gian để theo đuổi?"

"Người như Hàn Hạo Ngôn, kẻ theo đuổi cậu ta có lẽ rất nhiều, trước không

tính đến những điều kiện khác của cô, mà bây giờ ngay cả cũng không có, cô

dựa vào cái gì theo đuổi cậu ta?"

"Giả thiết thứ hai, cô làm việc ở gần đây, sau khi tan làm cũng chỉ có thời gian

nghỉ trưa với buổi tối, còn chẳng bằng lúc trước đâu; giả thiết thứ ba, cô là một

dân thất nghiệp lang thang, có đủ thời gian theo đuổi một sinh viên Hoa Đại,

cậu ta làm việc ở phòng thí nghiệm, tham gia các hoạt động câu lạc bộ, diễn

thuyết tranh cử hội học sinh, cô tính đứng trước mặt đối phương thế nào, trong

khi thậm chí còn không hiểu cậu ta đang làm gì."

Hạ Miên nghiêm túc, "Các chị này, nếu mấy người thật sự nghiêm túc thích

người ta, tốt nhất nên ngẫm lại những việc này đi, dù sao đó cũng là chuyện một

năm sau, mà một năm thì trôi qua rất nhanh."

Phạm Hiểu Mạn bực bội dập điếu thuốc, nữ sinh khuyên tai và tóc đuôi ngựa

đều hơi im lặng, thiếu nữ mười tám mười chín tuổi sao có thể không khát khao

tương lai.

Nhưng thứ Hạ Miên vừa nói là các cảnh tượng tương lai bọn họ không có được.

Hạ Miên thấy không khí có vẻ trầm trọng, cười cười, "Thôi, ném Hàn Hạo

Ngôn sang một bên, thử nói về cô xem "

"Phạm Hiểu Mạn, có ai thích cô không?"

Nữ sinh khuyên tai ngay lập tức nhìn về phía nam sinh cao gầy, Phạm Hiểu

Mạn cũng theo bản năng nhìn thoáng qua.

"Xem ra là có." Hạ Miên cười tủm tỉm, "Người thích cô đều là người thế nào?"

Trong đầu Phạm Hiểu Mạn hiện lên đám Thập Tam Thái Bảo và mấy tên

thường nghịch cùng bọn họ.

Hạ Miên lại hỏi: "Cô cảm thấy người thích tôi sẽ là người ra sao?"

Là người như Hàn Hạo Ngôn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng

Phạm Hiểu Mạn tự động xuất hiện đáp án này.

Lại nghe Hạ Miên tiếp tục, "Cô cảm thấy người theo đuổi hai ta, ai khiến người

khác hâm mộ hơn? Mang ra ngoài xã hội có thể diện hơn."

Nam sinh cao gầy bỗng bước đến định nắm cổ áo Hạ Miên, "Mày có ý gì?"

Hạ Miên giữ cổ tay cậu ta, ngăn động tác đó lại, "Bạn nam này bình tĩnh chút,

xem ra cậu cũng biết bản thân không đủ thể diện nhỉ."

"Không phải Thập Tam Thái Bảo oai phong lắm sao?" Hạ Miên cười tủm tỉm:

"Làm bạn gái mấy cậu khiến người ta hâm mộ lắm mới đúng chứ."

"Hàng xóm sẽ nói, ôi, mau nhìn bạn gái của đám lưu manh kia đi, cô gái đó thật

có phúc!"

Ánh mắt Hạ Miên bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, "Hay là, ôi, bạn gái của tên lưu

manh kia, sợ rằng cũng chả phải thứ gì tốt."

Nhìn mặt nam sinh cao gầy đỏ lên, Hạ Miên nhìn chằm chằm cậu ta, "Thế nên

cậu xem, vì cậu, cô gái cậu thích sẽ bị chỉ trích vô cớ, họ thậm chí chả biết gì về

cô ấy nhưng chỉ cần một giây đứng bên cạnh cậu thôi, cô ấy sẽ bị phủ nhận tất

cả."

"Trong lòng cậu hẳn rất rõ điều này, vậy nên mới không dám thổ lộ, chỉ có thể

trơ mắt đứng sau người ta, thậm chí giúp người ta theo đuổi người ưu tú hơn."

"Đáng tiếc là cô ấy giống cậu, nếu một nam sinh ở cạnh cô ấy, cho dù đối

phương có thật sự tài giỏi cũng sẽ bị người ta nói rằng: "Ai ui, thằng nhóc kia

chắc chắn bị ánh sáng che mắt rồi, bằng không sao lại đi yêu cái đứa du côn cơ

chứ."

"Mày muốn chết à!" Nam sinh cao gầy đột nhiên động thủ.

Hạ Miên nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, nhấc chân ra ngáng đối phương,

nam sinh cao gầy ngã nhào xuống đất, Hạ Miên vẫn ngồi trên phiến đá, cười

tủm tỉm nhìn qua cậu ta và Phạm Hiểu Mạn: "Không dám theo đuổi, đuổi cũng

không kịp."

"Đến cùng cũng vì không đủ ưu tú mà thôi."

Phạm Hiểu Mạn siết chặt bàn tay, tiến lên tóm lấy cổ áo Hạ Miên, "Mày!"

Hạ Miên không hề trốn, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta: "Do mấy người lãng phí

thời gian, lười biếng, yếu đuối, không thể chiến thắng bản thân, lúc gặp được

người mình thích mới không có tư cách để theo đuổi!"

Cô cười tủm tỉm: "Cô thấy tôi nói sai chỗ nào không?"

Phạm Hiểu Mạn không biết vì sao nắm đấm của mình lại nặng ngàn cân, hoàn

toàn không thể hạ xuống.

"Các chị, bất lực chưa?" Hạ Miên cười, "Nếu không muốn sau này lại bị nói

như vậy, bắt đầu từ bây giờ còn kịp đó."

"Đương nhiên, đây chỉ là lời kiến nghị thôi của tôi thôi, nghe hay không tùy các

người."

"Phạm Hiểu Mạn!" Hàn Hạo Ngôn nhảy xuống từ bước tường cách đó không

xa, chạy như điên đến bên này, gương mặt ngập sự tức giận: "Các cô mau thả

Hạ Miên ra!"

Hạ Miên:...

Hoá ra bức tường nào của trung học mười bốn cũng có thể trèo được, chỉ trừ

cổng trường.

Phạm Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn nam sinh đang chạy như bay tới, đầu và cổ đầy

mồ hôi, trong mắt là sự nôn nóng, hệt như cái ảo tưởng lúc mình gặp nguy hiểm

cậu kịp thời xuất hiện.

Nhưng hiện thực, biểu cảm ấy lại dành cho một nữ sinh khác.

Triệu Thành cũng nhảy xuống theo, lần trước nam sinh này đến cứu Điền Tuyết

Nhã với gương mặt chẳng có chuyện gì, hiện tại thay vào đó là thái độ nôn nóng

và tức giận: "Này, thả Hạ Miên ra!"

"Nếu cậu ấy thiếu nửa sợi lông tơ nào, ông đây tuyệt đối không để yên cho

trung học số mười bốn mấy người!"

Phạm Hiểu Mạn cúi đầu nhìn nữ sinh vẫn bình chân như vại, trong lòng bỗng

xuất hiện một giọng nói rất rõ ràng: cô ta thật sự không xứng, toàn bộ tấm lòng

theo đuổi chàng trai ấy của cô ta chẳng qua chỉ là một vai hề dây dưa mà thôi,

thậm chí chả có gì đáng để so...

Tay cô ta như bị ai đó cầm lấy, bàn tay kia trắng nõn mềm mại, Phạm Hiểu Mạn

nhìn đầu ngón tay bị bỏng vì hút thuốc tạo thành một vết sẹo nhỏ của mình, đột

nhiên cảm thấy vô cùng xấu xí.

"Thôi, đừng lo lắng linh tinh, tớ có làm sao đâu." Giọng nói trong trẻo của nữ

sinh vang lên:"Cậu ấy đến tìm tớ nói chuyện một chút."

Hạ Miên nắm tay Phạm Hiểu Mạn từ từ đứng dậy.

Hàn Hạo Ngôn cẩn thận liếc cô một cái, phát hiện thật sự không có vấn đề gì

mới thở phào một hơi, cơ mà cơn giận vẫn còn sót lại chưa nguôi, "Cô ta có thể

nói chuyện gì với cậu?"

Hạ Miên đáp: "Đừng có như vậy, cậu ấy chỉ muốn giải thích chuyện của Đường

Tuyết Nhã thôi."

Phạm Hiểu Mạn nhìn sang Hạ Miên.

Lần này khi Hạ Miên nhìn cô ta, trong mắt là vẻ mềm mại: "Đi. Giải thích kỹ

càng, cậu ấy sẽ tin."

Phạm Hiểu Mạn nhìn Hàn Hạo Ngôn, lần này đối phương không hề lạnh nhạt từ

chối mình ngàn dặm.

Hạ Miên phát hiện Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cũng nhảy từ bức tường

xuống, kinh ngạc: "Sao mấy cậu cũng đến thế?"

Tôn Duyệt Hân vào Lý Lệ Trân phi nhanh qua, kéo người cô lại xem xét cẩn

thận: "Bạn tôi ơi bà không sao đó chứ?"

Tôn Duyệt Hân tức đến nỗi chửi tục: "Đệch mẹ nó, chúng nó dám động đến cậu,

bà đây sẽ quay lại giang hồ!"

Hạ Miên vừa cảm động vừa buồn cười, "Không sao, các cậu biết tớ là người

thích dùng lý phục người mà."

Cô vội vàng giữ chặt Triệu Thành định động thủ: "So với bạo lực, tớ thích dùng

lý lẽ hơn."

Triệu Thành liếc qua vài người bên đó, phát hiện thật sự không có không khí

giương cung bạt kiếm gì mới dần thả lỏng: "Cả đoạn đường cứ nghĩ cậu mà bị

đánh, chắc tôi tức chết mất."

"À, trước giờ tôi chưa thấy ông Hàn tức giận bao giờ, hôm nay rất dọa người."

Hạ Miên bật cười: "Mấy ông nên có lòng tin với tôi mới đúng chứ."

Triệu Thành đáp: "Gặp người văn minh đương nhiên bọn tôi sẽ tin, nhưng danh

tiếng thúi quắc của Thập Tam Thái Bảo rõ ràng, đặc biệt là sau khi có Hách

Kiếm..."

Bên này bọn họ trò chuyện, bên kia Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cãi nhau với

hai nữ sinh.

Dù sao cũng từng là những du côn từng quen biết, gặp nhau khó tránh khỏi hỏi

thăm đôi ba lời.

Ánh mắt của nữ sinh khuyên tai dừng trên người Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân:

"Này, hai nhỏ lưu manh mấy người sao lại chơi cùng học sinh giỏi thế hả, không

sợ người ta ghét mình hả?"

"Yo, đây không phải chị Động Động sao," Lúc Tôn Duyệt Hân trả lời họ, cái

thái độ láo lếu khinh người bắt đầu lộ ra ngoài: "Ngoài chặn đường bắt chẹt giờ

còn mở rộng phạm vị sang bắt cóc nữa hả?!"

Nữ sinh tóc đuôi ngựa cũng khinh người chẳng kém: "Thế nào? Con người hèn

nhát giờ thành sắt đá rồi hả?" Cô ả nhìn Hạ Miên cười lạnh: "Vội vàng nịnh bợ

học sinh giỏi, có thể giúp mấy người vào đại học hay gì?"

"Ha ha, thật sự có thế đấy." Lý Lệ Trân đắc ý khoanh tay trước ngực: "Chị mày

đây bây giờ thi cử trong top một trăm, năm trăm điểm trở lên."

Thiếu nữ hất cằm nhìn nữ sinh khuyên tai: "Chị mày không phải lẫn vào học

sinh, mà giờ chị chính là học sinh giỏi, ok? Cuối học kỳ một mấy đứa được

nhiêu điểm vậy? Nổi hai trăm không cưng?"

Nữ sinh khuyên tai và tóc đuôi ngựa nghẹn lời, đây là lần đầu tiêu họ đi đánh

nhau mà so thành tích như vậy, nhất thời bị động trúng nhược điểm, mất khả

năng phản kháng.

Nhưng nhìn hai người trước mắt, rõ ràng hồi lớp mười vẫn là đám du côn như

nhau, trốn học chặn đường, thành tích rối tinh rối mù.

Còn bây giờ, mặc dù vẫn chặn đường, nhưng dáng dấp thẳng lưng ưỡn ngực, đủ

tự ti cũng đủ tự tin, rất rõ ràng họ đã biết sự tự tin ấy từ đâu mà đến.

Tóc đuôi ngựa không muốn thừa nhận đối phương giỏi hơn mình, hừ lạnh đáp:

"Không phải chỉ học tốt thôi à, có gì mà đắc ý."

"Nhiều chỗ để đắc ý lắm," Tôn Duyệt Hân nói: "Thành tích kém đi chặn đường

thì không hiếm, nhưng thành tích tốt đi chặn đường thì hơi giỏi à nha."

Một năm bà đây vất vả, đương nhiên giỏi hơn nhiều cho với chặn đường tóm

người rồi! Sao không nhận cho được chứ?!

Lý Lệ Trân lập tức nói ra ý của Hạ Miên: "Thành tích kém thì sẽ là tụ tập ẩu đả,

thành tích tốt sau này thi đậu trường cảnh, đó sẽ sự tích anh hùng."

Tôn Duyệt Hân tiếp tục rạch thêm một nhát: "Cho nên nhiều năm sau nhắc đến

băng nhóm trong trường chúng ta, không phải sinh viên đại học thì cũng là cảnh

sát, mọi người tranh nhau noi theo, không chừng nhà trường còn cổ vũ; nhưng

nói tới Thập Tam Thái Bảo thì..."

Cô nhìn nữ sinh tóc đuôi ngựa và nữ sinh khuyên tai, "Các người cảm thấy kết

quả nào là tốt nhất?"

Tóc đuôi ngựa và khuyên tai đều không trả lời.

Bang nhóm được nhà trường đồng ý, thật dám mơ tưởng.

Phạm Hiểu Mạn và Hàn Hạo Ngôn giải thích xong, bằng mắt thường có thể

thấy biểu cảm của thiếu niên đã thả lỏng: "Chuyện lần trước hiểu lầm cậu, tôi

xin lỗi."

"Sau này có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi, đừng làm vậy nữa, không tốt lắm

đâu."

Phạm Hiểu Mạn gật đầu, hơi do dự: "Cậu tin tôi ư? Thế còn Điền Tuyết Nhã..."

Sắc mặt Hàn Hạo Ngôn trở nên lạnh nhạt, "Tôi cũng biết đại khái cô ta là người

thế nào, tôi chỉ thấy có lỗi khi cô ta gặp rắc rối vì tôi thôi."

Phạm Hiểu Mạn đáp: "Thật xin lỗi."

Hàn Hạo Ngôn cười cười: "Không sao đâu, giải quyết rõ ràng là ổn rồi."

Phạm Hiểu Mạn nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này thật quá tốt, không chỉ tài

giỏi mà còn bao dung, có lẽ trên thế giới này không thể tìm thấy ai tốt hơn mất.

Chỉ là... cô ấy không khỏi nghĩ đến lời của Hạ Miên.

Nếu thật sự theo đuổi được cậu ấy thì sao, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của giáo

viên, hàng xóm, thậm chí cả cha mẹ đều sẽ là: Phạm Hiểu Mạn lại dính đến đứa

ranh nào nữa vậy.

Trước giờ cô ta chưa từng để ý đến những điều ấy, cảm thấy mấy ánh mắt đó

đến để kiếm chuyện.

Nhưng giờ phút này, nghĩ đến việc thiếu niên sẽ vì mình mà bị người ta nghi

ngờ hiểu lầm, bị mắng bị chửi, cô ta bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân đã sai

thật rồi không.

Những lời thổ lộ thường nói tới nói lui dễ như trở bàn tay bỗng kẹt trong cổ

họng không sao thốt ra được.

Hàn Hạo Ngôn nhìn biểu cảm của đối phương, săn sóc hỏi: "Cậu còn gì muốn

nói không?"

Phạm Hiểu Mạn lắc đầu, giây phút này đây, cô ta ý thức rất rõ ràng những năm

tháng, những thời gian để hoài phí đã trở thành tiếc nuối không thể bù đắp nổi.

Không khỏi phóng mắt nhìn sang Hạ Miên, vì nghiêm túc nỗ lực, chăm chỉ kiên

định bước từng bước nên mới có thể thong dong tự tin như vậy sao?

Mình, còn kịp không?

Hạ Miên không biết Phạm Hiểu Mạn đang nghĩ gì, cô chỉ đang chán vì không

có chuyện làm cộng thêm cái tính thích lên mặt dạy đời, thấy đứa trẻ vẫn còn

cứu được nên mới không kìm nổi muốn giáo dục chút thôi.

Giờ thấy hai người đã nói xong chuẩn bị về nhà.

Triệu Thành vừa tìm cục đá vừa hỏi:"Không có gì thì mình đi thôi, Hạ Miên bà

vào bằng cách nào thế?"

Tôn Duyệt Hân nói: "Tớ mới nhìn qua rồi, chỗ này dễ trèo lắm, không bị kẹt

chân."

Hạ Miên lắc đầu: "Trèo tường không tốt, mình đi cổng lớn."

Triệu Thành đáp lời: "Cái ông canh cổng trường số mười bốn nghiêm lắm,

không đi cổng được đâu, không sao, tôi và Hàn Hạo Ngôn đón bà, chắc chắn

không ngã."

Lý Lệ Trân cũng nói: "Tớ và Tôn Duyệt Hân đỡ nữa, yên tâm."

Hạ Miên thật sự không thể hiểu vì sao mấy người này có cửa không đi lại thích

trèo tường, đang định nói gì đó, nam sinh cao gầy đứng một bên đột nhiên lên

tiếng: "Sao Hách Kiếm lại đến đây?"

Phạm Hiểu Mạn nhíu mày đi qua, thấy Hách Kiếm dẫn theo mười mấy người

đến, không ít tên tay còn cầm cả côn bổng, sắc mặt khẽ thay đổi.

Nữ sinh khuyên tai cũng thắc mắc: "Trông lạ vậy?"

Hạ Miên nói: "Đương nhiên là lạ, rõ ràng muốn đánh một trận mà."

Cô hỏi: "Có phải trong Thập Tam Thái Bảo mấy người có nội gián không thế!

Nhìn là biết có âm mưu từ trước rồi."

Nữ sinh khuyên tai tức điên: "Hừ, một đám ngu dốt bị tiền mua chuộc đến giúp

Hách Kiếm, đã vậy còn thấy đi theo một thằng từng ngồi cục cảnh sát rất ngầu

nữa chứ."

Hạ Miên kinh ngạc nhìn cô bạn.

Nữ sinh khuyên tai hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Không có gì, tôi chỉ không ngờ tam quan của cậu vẫn có thể cứu chữa thôi."

Phạm Hiểu Mạn đứng phía trước họ, một tay đút túi quần nhìn đám lưu manh,

đột nhiên trông rất có khí chất của chị đại: "Hách Kiếm, mày đến đây làm gì?"

Hách Kiếm phất cây gậy trong tay đáp: "Đương nhiên là đến giúp chị Phạm rồi,

nghe bảo lũ Triệu Thành này đến gây rối, tôi đây sợ mấy người không đỡ

được."

Phạm Hiểu Mạn: "Chúng tôi chỉ tâm sự, ở đây không cần các người."

Hách Kiếm nói: "Tôi nói này chị Phạm, con gái mấy người làm việc mềm mại

quá đấy, bị người ta bắt nạt đến tận cửa rồi mà vẫn bảo tâm sự à?"

Hắn liếc mắt nhìn Hàn Hạo Ngôn đầy đáng khinh: "Chị Phạm, cô vì một thằng

đàn ông mà ném hết uy danh của Thập Tam Thái Bảo chúng ta rồi đấy!"

Cuối cùng Hạ Miên cũng biết vì sao mỗi lần Triệu Thành nhắc tới Hách Kiếm

đều nhíu mày.

Đã hơn một năm không gặp, càng ngày càng đáng khinh, nếu không phải biết

hắn còn đi học thì chắc chắn sẽ không nhìn ra tí dáng vẻ thiếu niên nào, đáy mắt

vẩn đục dầu mỡ, hoàn toàn là loại cặn bã xã hội.

Tay trái còn ôm lấy một nữ sinh, nữ sinh kia ăn mặc lồ lộ, thi thoảng lại bị tay

họ Hách động chạm vào ngực, không hề có sự kiêng dè.

Nhóm Phạm Hiểu Mạn nhíu mày kinh tởm.

Phạm Hiểu Mạn nói: "Hôm nay tôi xử lý việc riêng, không liên quan đến mấy

người, đi đi, chúng tôi cũng phải đi."

Dứt lời chuẩn bị rời khỏi, lại bị Hách Kiếm cản đường.

Hắn không thèm nhìn Phạm Hiểu Mạn mà quay sang đối diện với Triệu Thành,

"Chúng mày cũng lớn gan thật, dám vào trường mười bốn bọn tao, cho rằng đây

là nơi nào thế, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

"Hôm nay thật trùng hợp," hắn nói tới đây, tròng mắt tràn ngập sự hung ác: "Nợ

cũ nợ mới tính một thể!"

Đám lưu manh phía sau cười ha ha gõ gậy cộc cộc.

Ánh mắt Hách Kiếm dính trên người Hạ Miên như rắn rết, cười đến là âm u:

"Hạ mỹ nữ, đã lâu không gặp!"

Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn không hẹn mà cùng che trước mặt cô, Triệu

Thành lên tiếng: "Hách Kiếm, có phải mày muốn vào đồn thêm lần nữa

không?"

Hách Kiếm cười: "Muốn vào thì cùng vào, chúng ta tụ tập ẩu đá, có khi pháp

luật cũng chả chịu trách nhiệm hết đâu, cùng lắm thì ở chung mấy ngày thôi."

"Dù gì tao cũng từng vào rồi, không biết bọn sinh viên chúng mày đến đấy có bị

ghi vào hồ sơ xét đại học không nhỉ."

Woa, tiến bộ nha, biết nghiên cứu pháp luật nữa cơ đấy.

Rất rõ ràng Hách Kiếm nhắm vào họ, hơn nữa đã trù tính từ lâu.

Nghỉ hè trường học không quản, chỉ cần tránh khỏi cảnh sát sẽ không sao,

nhưng bây giờ họ bị nhốt trong sân thể dục, muốn gọi cảnh sát báo cáo không

dễ.

Tôn Duyệt Hân cả giận: "Hách Kiếm, mày không sợ anh trai Hạ Miên tính sổ

lên nhà mày à?"

"Ôi mày không nhắc thì tao suýt quên." Hách Kiếm bỗng cười, chỉ vào mấy

nam sinh khác: "Mang theo DV với máy quay chưa."

Hắn chỉ vào Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân và Hạ Miên: "Lột hết tụi nó cho tao,

chụp ít ảnh với ít phim."

Trong mắt hắn toàn là vẻ dâm tà, nở nụ cười không có ý tốt với mấy nữ sinh

khác, "Hạ Miên, nếu mày dám báo cho anh trai tao sẽ treo ảnh chúng mày đầy

đường, đặt băng ghi hình ở đại sảnh truyền tin."

"Chúng ta không ai sống!"

Suy nghĩ rất chu đáo.