Hạ Miên vốn định tìm một nhóm học sinh cấp ba đơn thuần để nói chuyện lý
tưởng, hưởng thụ xíu niềm vui của việc dạy học và giáo dục.
Kết quả chưa được bao nhiêu đã bị cuốn vào câu chuyện tình cảm yêu đương.
Theo lý thuyết mà nói cuộc sống nghỉ hè của học sinh cấp ba đơn thuần chỉ là
ăn nhậu chơi bời rồi làm bài tập đã đủ phong phú, nhưng đám Triệu Thành lại
còn dám lén đi nhảy disco, đã vậy còn được nữ sinh chặn đường tỏ tình, đánh
nhau, rồi anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó...
Hạ Miên nghe đại khái câu chuyện lúc lên lúc xuống của họ mà cảm thán,
"Nghỉ hè cuối cùng của năm cấp ba hay gì mà mấy cậu chơi high vậy?"
Tôn Duyệt Hân cười lạnh, "Còn chẳng phải vì Hàn Hạo Ngôn sao?"
"Cậu ấy làm sao?"
"Được một chị đại Thập Tam Thái Bảo bên trung học mười bốn coi trọng, cả
ngày chặn đường đòi ở bên nhau."
Hạ Miên bật cười, "Cậu ta làm gì mà mị lực bay đến tận Thập Tam Thái Bảo
thế?"
Triệu Thành nói, "Thì cũng vì trùng hợp thôi, hôm đó nó mời bọn này đến vũ
trường nhảy, nó đến trước."
"Lúc bọn này đến thì đã thấy nó chơi rồi, với mấy em Thập Tam Thái Bảo ấy,"
Triệu Thành kể, "Lão Hàn thế nào bà biết mà, lịch sự với nữ sinh lắm, cũng có
biết Thập Tam Thái Bảo là gì đâu, bọn này tới nơi đã thấy nhảy disco với người
ta bên trên rồi."
"Khi ấy giật nảy mình luôn."
Hạ Miên hơi tưởng tượng đến cảnh kia, buồn cười nói, "Tôi nhớ mấy cậu có kể
hai bên từng đánh nhau mà?"
"Từng đánh vài lần." Triệu Thành cười, "Thật ra cũng không phải chuyện gì to
tát, khoảng hơn một năm trước cơ, giờ hỏi sao hồi ấy đánh nhau tôi cũng quên
rồi."
"Cơ mà có lão Hàn ở đó, chơi thì chơi thôi, chả sao cả."
"Nhưng cái thằng Hách Kiếm kia thì..." Triệu Thành kể đến đây, chau mày tiếp
túc, "Bây giờ Hách Kiếm đã gia nhập Thập Tam Thái Bảo."
Tôn Duyệt Hân lên tiếng, "Chả có gì ngạc nhiên, gã là tên lưu manh, có vào đồn
một lần cũng chả thèm sửa đổi."
"Đúng vậy, trong đám Thập Tam Thái Bảo ấy còn có mấy người cảm thấy từng
vào đồn cảnh sát là ngầu cơ," Triệu Thành chửi, "Ngu ngốc."
"Tóm lại đều là thằng đó nhìn bọn mình không thuận mắt, liên tục kiếm chuyện,
mấy lần sau đấy suýt choảng nhau."
Hạ Miên cảm thấy buồn cười, "Rồi sao nữa? Lúc hai bên đánh nhau, chị đại kia
bị thân thủ đẹp trai của Hàn Hạo Ngôn mê hoặc?"
"Đấy thì không có," Triệu Thành nói, "Hình như Phạm Hiểu Mạn rất có tiếng
nói trong Thập Tam Thái Bảo, bảo với Hách Kiếm vài câu, thằng cháu kia dẫn
mấy người đi luôn."
"Cuối cùng chỉ còn lại mấy đứa bọn này, tiêu hết tiền rồi, chơi đủ thì về thôi."
Lý Lệ Trân hâm mộ, "Chuyện ấy. Tớ cũng muốn đi nhảy disco, có phải thú vị
lắm không, sao Hàn Hạo Ngôn gọi mấy ông mà không gọi bọn tôi thế hả."
Thời đại này rất thịnh hành phong trào phòng karaoke và disco nhắm tới đối
tượng thanh niên thời thượng, chi phí không hề thấp, không phải nơi học sinh
cấp ba có thể tới lui.
"Mấy bà đừng nên đi thì hơn." Triệu Thành nói, "Ở đó rất loạn, bỏ qua việc nam
sinh bọn này tới đó chơi chơi, con gái mấy bà ít đi thì tốt hơn."
"Nghe nói có rất nhiều nữ sinh đến đó bị hạ thuốc chà đạp gì gì ấy." Triệu
Thành vừa kể vừa nhíu mày, "Trung học số mười bốn có mấy đứa đã bị Hách
Kiếm chấm chấm rồi, tôi đây nghi ngờ liệu có phải gã mua được ở bên đó hay
không."
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân giật nảy mình, "Ghê tởm thế sao? Việc này là
phạm pháp đấy?"
Hách Kiếm nói, "Con gái gặp phải nào dám nói ra, nói xong bị nước bọt người
đời nhấn cho chết đuối ấy."
Hạ Miên cũng nhíu mày, "Loại đó không cứu được, sau này tránh xa chút."
Triệu Thành nhắc nhở, "Hạ Miên cũng để ý, thắng cháu đó thù lâu lắm."
Hạ Miên cười lạnh, "Cậu kêu gã thử xem."
Thấy Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đều bị dọa, Triệu Thành vội dời đề tài, tiếp
tục kể chuyện Phạm Hiểu Mạn và Hàn Hạo Ngôn:
"Tôi thấy sợ là lão Hàn bây giờ hối hận xanh ruột, ai mà ngờ Phạm Hiểu Mạn
kia lại chủ động như vậy chứ."
"Mấy bà không biết đâu, ngay sau hôm đó, bọn tôi chỉ cần ra ngoài chơi là chắc
chắn sẽ gặp được cô ả, có cảm giác như ngày nào cô ta cũng rảnh rỗi nhìn chằm
chằm lão Hàn ấy."
Hạ Miên cười, "Hàn Hạo Ngôn phải thích thú mới đúng chứ?"
"Không không không, bị nhìn mỗi ngày như vậy cũng rất khó chịu, đã thế ngày
nào cũng bị tỏ tình, lão Hàn không biết phải trả lời ra sao," Triệu Thành trêu
chọc, "Quan trọng là trì hoãn việc cậu ta đi tìm nữ sinh khác."
Mấy người không khỏi bật cười.
"Rồi sau đó sao, không phải cuối cùng vẫn đánh nhau à?" Hạ Miên hỏi, "Chẳng
lẽ chị đại thật sự không nhận được đáp án, biết Hàn Hạo Ngôn không muốn
mình nên mới đánh một trận ép phục tùng?"
Có lẽ suy nghĩ của Hạ Miên quá kỳ lạ, Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân ôm bụng
cười.
Triệu Thành cũng bị chọc cười, "Đâu ra, là Phạm Hiểu Mạn nghe nói Điền
Tuyết Nhã theo đuổi Hàn Hạo Ngôn quá gắt nên mới chặn đường."
"Lúc bọn này đi cứu đã đánh nhau rồi."
Tôn Duyệt Hân hưng phấn, "Nghe bảo Điền Tuyết Nhã bị đánh sưng mặt cơ."
Hạ Miên buồn cười nhìn cô ấy, "Phiền cậu bớt lại nụ cười trên mặt tí đi, đừng
thể hiện rõ ràng cảm giác sung sướng khi người khác gặp họa như vậy."
Lý Lệ Trân cười, "Nghe kể còn bị cảnh cáo không được dây dưa với Hàn Hạo
Ngôn nữa?"
Triệu Thành đáp, "Tôi cũng không rõ lắm, hình như bị đánh khá nặng, dù sao
khi bọn này tới đã thấy hôn mê rồi."
Hạ Miên lắc đầu thở dài, "Không làm nổi lưu manh thì thà đọc nhiều sách còn
hơn."
"Chị đại kia làm vậy ngoài khiến Hàn Hạo Ngôn càng áy náy với Điền Tuyết
Nhã ra thì được tác dụng gì chứ?"
"Tiêu diệt tình địch cái chỗ nào, trợ giúp tình địch thì có."
Triệu Thành vỗ đùi, giơ ngón cái với Hạ Miên, "Hạ Miên đúng thật liệu sự như
thần!"
"Bây giờ chỉ cần Điền Tuyết Nhã ra ngoài điện cho lão Hàn một cuộc thôi,"
Triệu Thành nói, "Hàn Hạo Ngôn sẽ lập tức trở thành cận vệ của ả, đáng lẽ hôm
nay đã hẹn trước đi đá bóng, nào ngờ lão Hàn bị một cú điện thoại của Điền
Tuyết Nhã kgoji đi, bảo cô ta muốn đến thư viện."
Triệu Thành thấy Điền Tuyết Nhã thật phiền, thời gian của anh em tốt nhà mình
đều bị độc chiếm.
Hạ Miên khó hiểu, "Sau đó thì sao? Bây giờ hai người cùng nhau ngăn?"
"Không ngăn được." Triệu Thành đáp, "Điền Tuyết Nhã bị đánh, lão Hàn tức
giận nên lúc nào cũng trốn tránh, phần lớn thời gian đều không ngăn nổi."
"Huống hồ ngăn được thì sao, trước kia tóm được Hàn Hạo Ngôn cậu ta không
ngại chơi, nhưng giờ thì chắc chắn không thèm để ý."
Lý Lệ Trân tò mò, "Mấy ông tính xem liệu lúc khai giảng Hàn Hạo Ngôn và
Điền Tuyết Nhã có thể bên nhau không?"
Tôn Duyệt Hân đáp, "Cũng không biết chừng, Điền Tuyết Nhã có tâm cơ như
vậy, qua một kỳ nghỉ hè, chắc có thể nhỉ?"
Triệu Thành tiếp lời, "Lão Hàn chỉ không muốn tổn thương con gái chứ không
phải đồ ngốc, chơi loại hai mặt như Điền Tuyết Nhã, cậu ta thích mới lạ."
"Nếu là Hạ Miên thì có khả năng cao hơn."
Hạ Miên trợn mắt, "Tớ càng không có khả năng, xin đừng liên lụy đến tớ, cảm
ơn."
Nhưng đời không như mơ, không biết vì sao nhiều người lại cho rằng Hàn Hạo
Ngôn thích cô như vậy.
Tóm lại mới ra khỏi khuôn viên trường không lâu đã bị người ta chặn đường.
Hạ Miên đảo mắt qua bốn nam ba nữ trước mặt, trên người tỏa khí chất không
khác gì lưu manh.
Cô gái cầm đầu mặc sơ mi bông quần ống loe, tóc uốn xoăn afro, trang điểm
đậm, tay còn cầm điếu thuốc thong thả hít mây nhả khói.
Lúc mới bị giữ lại, Hạ Miên còn tưởng đối phương tính đòi tiền, kết quả lại
nghe cô gái kia lạnh lùng mở miệng, "Nghe bảo Hàn Hạo Ngôn thích mày?"
Hóa ra là nợ đào hoa của Hàn Hạo Ngôn, nữ sinh trước mắt này chính là chị đại
của Thập Tam Thái Bảo, Phạm Hiểu Mạn.
Ngoài ý muốn thế mà hơi lạnh lùng.
Hạ Miên nghiêm túc giải thích, "Ai nói Hàn Hạo Ngôn thích tôi? Tôi không
thân với cậu ta."
"Tôi thấy khả năng cao cậu ta thích cậu hơn tôi."
"Đừng có đứng đấy nói nhảm!" Một cô gái bấm khuyên đằng sau Phạm Hiểu
Mạn tức giận quát, "Lừa ai thế hả?"
Chậc, IQ này offline hả, còn có thể nói chút lí lẽ không?
Hạ Miên nhìn người đến người đi trên đường, cô hy vọng bản thân có thể bảo trì
hình tượng tiểu tiên nữ trong trường đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Một nữ sinh khác buộc tóc đuôi ngựa đe doạ, "Đừng hòng ra vẻ, con ranh họ
Điền kia đã nói với bọn tôi rồi, anh rể của bọn tôi thích mày!"
Hai chữ anh rể khiến Hạ Miên sửng sốt, sau khi phản ứng kịp biết là ám chỉ Hàn
Hạo Ngôn xém chút nữa bật cười, đám lưu minh thời nay đều hài hước thế hả?
Cũng phải, bạn gái của đại ca gọi là chị dâu, bạn trai của chị đại gọi là anh rể,
hình như cũng không sai.
Nữ sinh đeo khuyên tai tiến lên tianh đẩy Hạ Miên, lại Hạ Miên tóm lấy cổ tay
cười nói, "Các chị này, đâu thể biết lời Điền Tuyết Nhã nói là thật hay giả."
"Hậu quả lần trước các người đánh Điền Tuyết Nhã là gì biết chứ?"
"Bây giờ Hàn, à đâu, anh rể các người vì áy náy với Điền Tuyết Nhã nên cô ta
cần gì cũng đồng ý," Hạ Miên tiếp tục, "Thậm chí còn không thèm để ý đến các
người cơ."
Cô nhìn Phạm Hiểu Mạn đang hút thuốc bên cạnh, "Nếu các người không động
thủ, tôi có thể phối hợp đứng đây đợi cậu ta đến cùng mấy người."
Nữ sinh khuyên tai ngạc nhiên, "Sao cô biết bọn tôi muốn dụ Hàn Hạo Ngôn?"
Hạ Miên nghiêng đầu, "Không phải rõ ràng quá sao? Không tìm được chỉ có thể
dụ tới thôi."
Phạm Hiểu Mạn đút tay túi quần, híp mắt nhìn cô, lạnh lùng lên tiếng, "Cô biết
nhiều nhỉ."
Hạ Miên cười cười, "Trùng hợp, ban nãy mới nghe được yêu hận tình thù của
hai người."
Phạm Hiểu Mạn ném tàn thuốc xuống đất nghiền nát, hơi bực bội nói, "Tạm
thời bọn tôi sẽ không động đến cô."
"Nhưng tốt nhất là cô nên thành thật, dám chạy, lần sau gặp được sẽ không
khách khí thế này đâu. Hay là cô muốn ngày nào đi học cũng bị chặn đường."
"Đi học thì không thể." Hạ Miên nghiêm túc, "Tôi sẽ không chạy, con người tôi
thích nói chuyện rõ ràng."
"Chờ ở đâu? Đây sao?"
Hiển nhiên bọn họ không ngờ Hạ Miên lại phối hợp như vậy, hơi sửng sốt.
Cuối cùng Phạm Hiểu Mạn đề nghị, "Đến trường của tôi."
Đang kỳ nghỉ hè, trong trường ngoài bảo vệ thì không còn ai, sân thể dục trống
trải ngược lại trở thành nơi lưu manh tụ tập đánh nhau tốt nhất.
Hạ Miên nhìn bức tường cao trước mặt, bên trên có rất nhiều vết lõm và dấu
giày rõ ràng, cảm giác như học sinh trường này dùng nó thay cho cổng chính
vậy.
Có hai nam sinh lưu loát trèo lên đó đứng chờ, một nam sinh khác cầm hai viên
gạch đến, tức giận giục Hạ Miên, "Lên!"
Cũng không biết Điền Tuyết Nhã đã tạo cho bọn họ bóng ma tâm lý gì, thái độ
của mấy người này rất cảnh giác và thù địch, nhưng vẫn tạm coi như còn khách
khí.
Đương nhiên chắc chắn cô sẽ không lên, Hạ Miên cúi đầu nhìn chiếc váy
bohemian dài đến mắt cá chân của mình, là quà Ninh Thiều Vận mua tặng hồi
đi biển, tiên khí phiêu dật, Hạ Miên cực kỳ thích.
Huống hồ sao tiểu tiên nữ có thể trèo tường.
"Muốn đến sân thể dục à?" Hạ Miên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Lần trước Điền
Tuyết Nhã chạy trốn, Hàn Hạo Ngôn xuất kỳ bất ý đánh lén hả."
Nữ sinh khuyên tai trừng mắt, "Sao cô biết?"
Hạ Miên trả lời, "Hao tổn tâm cơ chọn một nơi thế này, không chỉ ngăn chặn
việc chạy trốn mà lúc nào cũng có thể quan sát, tôi đoán mấy người đã bị hớ
một lần."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa hỏi, "Cái gì cô cũng đoán được hả?"
Hạ Miên cười hì hì, "Đọc nhiều sách sẽ biết thôi."
Đám lưu manh:...
Cảm thấy bị mạo phạm.
Phạm Hiểu Mạn cười lạnh, "Thế đọc nhiều sách có giúp cô thuận lợi ** vào
không?"
"Nhanh lên, bằng không tôi gọi mấy thằng đến trói cô ném vào đấy."
"Vậy thì không cần." Hạ Miên đáp, "Không thì các người cứ vào trước đi, lát
nữa chúng ta họp lại."
"Mày đang cố chọc cười bọn tao sao?" Một nam sinh cao gầy nãy giờ luôn lạnh
mặt đã hết kiên nhẫn lên tiếng, "Nhanh lên cho tao!"
Nói rồi định động thủ bắt người, Hạ Miên cũng không né, "Các người chạm vào
tôi một chút, lát nữa Hàn Hạo Ngôn đến tôi sẽ khoe với cậu ta, đến lúc đó anh rể
chắc chắn sẽ ly hôn với chị đại nhà mấy người, sau đó có mà mơ tưởng gì nữa."
Có lẽ họ không ngờ một nữ sinh ngoan ngoãn như Hạ Miên lại dám mở miệng
nói mấy lời như vậy, nam sinh kia khựng lại, nhìn về phía Phạm Hiểu Mạn.
Phạm Hiểu Mạn cũng hơi sửng sốt, sau đó không kiên nhẫn quát, "Trông cô
không khác lắm, lót gạch rồi, lợn cũng có thể bò vào!"
"Tôi đâu có nói là không vào đâu," Hạ Miên nhìn xung quanh, đi về phía cổng
lớn, "Yên tâm, con người tôi nói chuyện giữ lời, các người vào trước đi, tôi theo
ngay."
Bọn họ chưa kịp cản cô đã chạy chậm ra ngoài, nhìn thấy đi về phía cổng
trường học thì không đuổi theo nữa, bằng không bị mấy ông già kia phát hiện là
toi.
Vì vậy trơ mắt nhìn Hạ Miên đi đến cổng trường, nói nói mấy câu với bào vệ,
sau đó bảo vệ kia mở cổng sắt, Hạ Miên cười hì hì bước vào.
Nữ sinh khuyên tai hơi mờ mịt: "Vào thật à..."
Nam sinh cao gầy cũng thấy khó tin, "Có phải con nhỏ này có vấn đề gì không."
Tóc đuôi ngựa đột nhiên mở miệng, "Hàn Hạo Ngôn kia thật sự thích nó hả."
Trông ngầu vãi.
Nữ sinh khuyên tai đập đồng đội mình một cái, Phạm Hiểu Mạn không nói gì,
tay đút túi quần xoay người, "Chúng ta vào thôi."
Chờ bọn họ theo thứ tự đi vào, Hạ Miên đã chắp tay sau lưng nhàn nhã tham
quan trường học.
Nữ sinh khuyên tai không nhịn được hỏi, "Cô vào bằng cách nào thêa?"
Hạ Miên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Sức mạnh tri thức chăng?"
Mọi người:...
Lại bị mạo phạm lần nữa.
"Con mẹ." Tóc duôi ngựa cả giận, "Ý tôi là cô nói gì với lão già đó kìa? Lão già
kia sợ phiền phức nên canh cổng nghiêm vờ cờ, căn bản không cho ai vào."
"Thì là tri thức đó," Hạ Miên đáp, "Vừa nhìn đã thấy tôi là nữ sinh tràn ngập
lòng hiếu học rồi, nói muốn vào đó tìm sách ôn tập quan trọng nên mọi người
mở cửa cho thôi."
Cô nhìn họ thở dài, "Vậy nên phải đọc nhiều sách hơn mới được, đọc nhiều
sách đi đâu cũng dễ dàng."