Tuy Ninh Thiều Bạch nói sẽ ngủ một giấc đến hừng đông ngày mai, nhưng vất
vả lắm mới gặp người luôn tâm niệm, sao có thể ngủ thật được cơ chứ.
Sắc trời mới gần tối anh đã tỉnh, nghe tiếng cười đùa bên ngoài, chưa kịp mở
mắt đã cười.
"Ừm, bác sĩ Ninh bảo muốn trải nghiệm thử bóng tối tự nhiên nhất, người thành
phố đều thích phong cảnh nông thôn mà." Giọng của thiếu nữ thật trong trẻo,
chuyện đang kể cứ y như thật, "Làm việc ở bệnh viện mệt lắm, nghỉ phép là đến
đây nghỉ ngơi ngay, đêm nay để em đi ngắm cùng anh ấy đi!"
Giọng Hạ Xuyên lập tức vang lên, "Cũng đúng, nhắc đến cảnh đẹp thì chỗ
chúng ta đẹp lắm đó chứ, thành phố lớn toàn đường xá nhà cao tầng thôi, đúng
là không thoải mái bằng nơi đây."
Có vẻ bác gái cũng đồng ý chuyện này, "Miên Miên, cháu
đặt đệm xuống trước rồi mới trải chiếu, bằng không tối đến lạnh đấy."
"Vâng ạ!"
Ninh Thiều Bạch nghe mà buồn cười, đứng dậy đẩy cửa bước ra, chỉ thấy Hạ
Miên đứng trên mái nhà, từ trên cao treo một sợi dây, phía dưới sợi dây được
buộc một cái giỏ.
Hạ Xuyên bỏ đệm giường, ngải cứu và mấy thứ linh tinh khác vào, chất đầy rồi
thì Hạ Miên kéo lên.
Thấy Ninh Thiều Bạch ra ngoài, Hạ Miên cười hì hì hỏi, "Bác sĩ Ninh ngủ ngon
không?"
"Đã sắp xếp xong rồi nha, đêm nay tôi cùng anh ngắm cảnh trên mái nhà này.
Ngồi đây ngắm trăng siêu siêu đẹp luôn, bảo đảm không khiến anh thất vọng."
Ninh Thiều Bạch nhìn sự giảo hoạt trong mắt cô, không khỏi bật cười.
Trải chiếu xong, Cường Cường và Tiểu Phong vui vẻ leo lên.
Đúng vậy, theo Cường Cường nghịch dại hơn mười ngày, Tiểu Phong nhà ta đã
học được cách leo mái nhà, đương nhiên lần đầu tiên xuất hiện trên nóc, Cường
Cường nhận phải không ít sự dạy dỗ.
Nhưng thấy bạn nhỏ leo trèo thuần thục quá, Hạ Miên không cản nữa, chỉ cùng
Hạ Hải làm một tấm nhựa giống như mái hiên dưới thang, đồng thời chất những
đống rơm dày dưới để tạo lớp bảo vệ kép.
Cho đến tận nay mới thôi, kỹ năng leo trèo của Tiểu Phong càng ngày càng lợi
hại.
Cài xong cây ngải cứu, bôi cho hai bạn nhỏ nước vệ sinh, Cường Cường lăn lộn
trên chiếu tru tréo mấy tiếng, Tiểu Phong yên tĩnh nhìn rặng mây ráng đỏ phía
chân trời, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ vui sướng.
Hạ Miên nhìn xuống sân, Ninh Thiều Bạch và bác Hạ đang chuyện với nhau.
Cô thấy vậy cũng nằm xuống ngắm cảnh với Tiểu Phong, cho đến khi đám mây
đỏ cuối cùng theo ánh sáng biến mất, màn đêm hoàn toàn bao phủ.
Hai người trở mình, điệu bộ thả tay gác chân nhìn trời giống hệt nhau, trời đêm
lần này rất khác so với đêm lần trước ở sân nhà Ninh Thiều Bạch, khi ấy đầy
sao, còn hiện tại trăng rất lớn, hệt như treo trên đỉnh đầu.
Ánh sáng bạc bao phủ mái nhà, sáng như ban ngày, Tiểu Phong hơi nghịch
ngợm lăn trên người Hạ Miên, môi nhỏ mím lại, trong ánh mắt là sự kinh ngạc.
Cường Cường giãy giụa trên chiếu một lúc rồi im ru, ban ngày đứa nhỏ này lợi
hại cỡ nào, buổi tối lại ngủ nhanh cỡ đấy.
Không có tiếng ầm ĩ, chỉ một thoáng xung quanh đã yên ắng trở lại, chỉ còn
tiếng côn trùng kêu vang từng đợt, tiếng nhà họ Hạ nói chuyện với Ninh Thiều
Bạch trong sân.
Bác Hạ vẫn rất quan tâm cuộc sống của cô và cả nhà Hạ Văn Nguyệt ở thành
phố Yến, hỏi thăm rất nhiều, Ninh Thiều Bạch đều kiên nhẫn trả lời.
Thấy Ninh Thiều Bạch không hề tự cao tự đại, Hạ Xuyên không nhịn được
hỏi về chuyện Hách Húc Phong, biết được quả nhiên Ninh Thiều Bạch đã tìm
người trước, hơn nữa sau khi biết sau này nhà Hách và họ Mao sẽ không dám
đến đây làm phiền nữa, càng hưng phấn kéo Ninh Thiều Bạch tán phét nhiều
hơn, khiến Hạ Miên cáu muốn mắng người.
Màn đêm buông xuốnng, Tiểu Phong ngủ rồi, Hạ Miên cũng dần mơ màng.
Vào lúc cô mơ hồ thiếp đi, cuối cùng cũng nghe thấy bên kia có tiếng động.
Ninh Thiều Bạch lên rồi!
Hạ Miên thoáng cái tỉnh rụi, con ngươi đảo liên tục, lén cười quyết định giả bộ
ngủ say.
Cô muốn xem xem vào lúc mình không quan sát được thì Ninh Thiều Bạch sẽ
làm gì, thuận tiện nghĩ xem lát nữa anh nằm xuống bên cạnh nên làm thế nào để
đối phương cảm thấy thật bất ngờ.
Đúng vậy, Hạ Miên rất tâm cơ chỉ chừa lại chỗ trống bên trái mình.
Cường Cường và Tiểu Phong ngủ bên phải cô, đã chiếm hết chỗ, Ninh Thiều
Bạch muốn ngủ chỉ có thể nằm cạnh mình.
Hừ! Muốn cô cách xa chút ư? Đừng hòng! Để xem anh làm được gì đây!
Hạ Miên đã chuẩn bị xong tí nữa nên cười nhạo anh thế nào.
Rất nhanh, cảm nhận được Ninh Thiều Bạch đi đến trước mặt, hình như đang
nhìn mình, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Tưởng tượng đến dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, trong lòng Hạ Miên không được
cười trộm, trên mặt càng hệt như ngủ say.
Cuối cùng, phần chiếu bên cạnh hơi lõm xuống, Hạ Miên đợi nửa ngày chưa
thấy người kia nằm hẳn, ngược lại lại thấy hô hấp của đối phương dần đến gần.
Ê? Ê!!!
Không, không phải như mình nghĩ đấy chứ, bác sĩ Ninh định hôn lén mình?!
Da đầu Hạ Miên căng lên, do dự không biết có nên mở mắt hay không.
Không mở mắt thì không thể nói là lừa gạt; mà nếu mở mắt thì không có cách
nào giải thích cho người ta, chẳng phải sau này gặp nhau sẽ xấu hổ lắm sao?
Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ nên làm gì, đã thấy có bai bàn tay nắm lấy bả vai và
eo, sau đó dùng sức lật, cả người Hạ Miên không chịu khống chế lăn nửa vòng
về bên trái.
Đối phương lại thực hiện động tác ấy thêm lần nữa, Hạ Miên lăn thêm nửa
vòng, nhanh gọn nằm trên phần chiếu bên cạnh.
Hạ Miên:...
Cô vô cảm trợn mắt.
Dưới ánh trăng sáng ngời, Ninh Thiều Bạch đã đứng dậy đi sang bên kia, Hạ
Miên thấy anh nhẹ nhàng bế Tiểu Phong lên đặt sang vị trí mình mới ngủ, sau
đó tự nằm xuống chỗ ban đầu của Tiểu Phong.
Thật sự hành động triệt để khẩu hiệu "tránh xa một chút".
Hạ Miên nghiêng người đối mặt với anh, ánh mắt chết chóc.
Ninh Thiều Bạch gối một tay ra sau đầu, đắc ý nhìn bầu trời đêm tán thưởng,
"Đúng là rất đẹp."
Một lúc lâu sau, Ninh Thiều Bạch cười khẽ, "Ân nhân, vì hạnh phúc cả đời của
hai ta, đừng nhìn nữa, được không?"
Thậm chí anh nói mà không thèm nghiêng đầu, đôi mắt vẫn theo dõi bầu trời
đêm.
"Sao? Sau cách xa tôi một chút, giờ đến mức nhìn cũng không được hả?" Giọng
điệu Hạ Miên không hề thay đổi, sườn mặt anh tuấn cũng không thể khiến cô
tha thứ, "Anh đối xử với ân nhân mình như vậy ư?"
Ninh Thiều Bạch tránh nặng tìm nhẹ, bất đắc dĩ cười, "Không còn cách nào, lực
sát thương của ánh mắt ân nhân quá lớn, tôi sợ mình không kiềm chế được."
"Tôi lại cảm thấy bác sĩ Ninh kiềm chế tốt lắm đấy," Hạ Miên cười lạnh, "Có
một bác sĩ Ninh đáng tin tưởng bảo vệ hạnh phúc của mình thế này, tôi cảm
thấy mình làm gì cũng được. Anh thấy sao?"
Nói rồi nhào qua ngay, cuối cùng Ninh Thiều Bạch cũng nghiêng người lại,
duỗi cánh tay dài đẩy bả vai cô, đáy mắt toàn là ý cười, "Tôi thấy không thể."
"Bây giờ đã rất khó khăn, xin ân nhân phối hợp, kiềm chế chút, coi như thương
cho tôi."
Tay Hạ Miên không dài bằng anh, sức lại càng không lớn, hết cách đến gần, tức
giận muốn cắn người.
Cô đột nhiên nheo mắt, "Nếu anh đã cầu xin tôi như vậy..."
"Tôi cảm thấy mình vẫn có thể kiềm chế lắm, ngẫm lại mấy chuyện yêu đương
thế này có chỗ nào thú vị đâu."
"Chi bằng thề thêm lần nữa, trước khi tốt nghiệp đại học, không, trước khi đi
làm sẽ không yêu đương, bằng không cả đời... á..."
Bàn tay Ninh Thiều Bạch đang chặn bả vai chuyển sang chặn miệng cô, dở
khóc dở cười, "Ân nhân, xin hãy suy nghĩ kĩ."
"Em chắc chắn đây là thử thách tôi, chứ không phải đang thử thách chính mình
đấy chứ?"
Ánh mắt anh đảo qua chỗ Hạ Miên đang nằm hiện giờ, lại nhìn tư thế của cô,
tựa như đang nói, rõ ràng người đang không chờ nổi muốn đến gần là cô.
"Ân nhân, đừng tự khiến mình khó xử, anh sẽ đau lòng đấy."
Hạ Miên tức cười, đánh mạnh tay anh, ngồi về vị trí cũ, căm giận, "Rốt cuộc ai
khó xử cơ, không thì chúng ta cược đi, trước khi tôi tốt nghiệp đại học, ai yêu
đương làm cún nhỏ!"
"Không được." Ninh Thiều Bạch cũng ngồi dậy, đôi mắt híp lại nhìn cô, "Con
người tôi chưa bao giờ để mình mua bán lỗ vốn, trò đánh cược này nguy hiểm
cao mà lãi ít, hơn nữa rõ ràng chúng ta đều chịu tổn thất, vì sao phải cược?"
Hạ Miên trừng anh, "Anh không cược biết tôi cược thế nào ư?"
Ninh Thiều Bạch bật cười, anh thở dài, nhẹ giọng dỗ dành, "Muốn biết ai khó
hơn ai, cần gì trả giá nhiều như vậy, vẫn còn cách khác đơn giản hiệu suất cao
hơn mà."
"Làm cái gì..." Hạ Miên chưa dứt lời, chỉ thấy cánh tay Ninh Thiều Bạch lướt
qua Tiểu Phong đặt xuống chiếu, đột nhiên nghiêng người về phía cô, hệt như
muốn hôn.
Hạ Miên hoảng sợ ngửa ra sau, một tay khác của Ninh Thiều Bạch nhanh chóng
giữ eo cô lại, cả người vượt qua Tiểu Phong cùng cô ngã xuống chiếu...
Đầu óc Hạ Miên hơi ngây ra, đầu tiên là nhìn Tiểu Phong trước, Ninh Thiều
Bạch ôm lấy thiếu nữ cười khẽ, "Yên tâm, không đè phải thằng bé đâu."
Lúc này Hạ Miên mới nhận ra tình huống của hai người hiện giờ, Ninh Thiều
Bạch chống bên trên, tay phải còn đang ôm eo mình.
Bàn tay nóng như lửa xuyên qua lớp vải hơi mỏng truyền vào da thịt, nhanh
chóng lan ra toàn thân, Hạ Miên cảm thấy cả người sắp bốc cháy đến nơi rồi...
Thế mà cơ thể Ninh Thiều Bạch lại vẫn tiếp tục trùng xuống, Hạ Miên dường
như ngừng thở, không dám thở mạnh.
Ninh Thiều Bạch cười khẽ một tiếng, "Vậy chẳng phải thử sẽ biết sao."
Nói rồi cúi đầu ghé sát vào tai cô, "Ân nhân, tuyệt đối đừng để bản thân khó xử,
đừng chạm vào tôi!"
Hạ Miên:...
So độ hiếu thắng với mình à?!
Hạ Miên nắm chặt tay, nghĩ thầm có gì mà khó xử! Cô tuyệt không xấu hổ!
Nhớ đến ban nãy anh trêu chọc mình, Hạ Miên nhìn chằm chằm Ninh Thiều
Bạch, tiếp tục ánh mắt chết chóc!
Sau đó...
Tôi đang nhìn anh bằng ánh mắt chết chóc đấy! Anh cười cái quỷ gì!?
Còn nữa, gần nhau quá rồi!!!
Cổ áo thun Ninh Thiều Bạch rũ xuống gần như đụng phải áo cô, thậm chí có thể
cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông.
Biểu cảm trên mặt anh hoàn toàn tương phản với sự áp bách trên người, đôi mắt
nhìn mình như nhìn một cô nhóc gây rối vô cớ, cười đến mức bao dung mềm
mại.
Trong cặp mắt đa tình kia có muôn vàn tình ý đắm say đang chảy dọc theo ngân
hà, hệt như không khiến cô chết chìm trong đó tuyệt không bỏ qua...
Ít nhất cô cũng không biết sự hiếu thắng của mình chạy đến chỗ nào rồi!
Tên đàn ông mưu mô này!
Hạ Miên nỗ lực điều khiển hô hấp, sợ đối phương nghe được tiếng tim đập dọa
người, mỗi một giây trôi qua đều quá lâu.
Ninh Thiều Bạch nhìn hàng lông mi run run và gương mặt dần đỏ bừng của đối
phương, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn...
Hệt như nhận ra điều gì đó nguy hiểm, Hạ Miên cảnh giác nhìn chằm chằm
người đàn ông, đồng thời phá vỡ quá trình nín thở nãy giờ.
Không nhịn được hít thật sâu một hơi, ngực hơi phồng lớn, hình như đã đụng
phải gì đó...
Gương mặt Hạ Miên sắp cháy rồi, không tự chủ được nghiêng đầu nuốt nước
miếng.
Nụ cười trên mặt Ninh Thiều Bạch cũng dần biến mất, "Miên Miên..." Giọng
anh hơn khàn, hơi thở đứt quãng.
Một tiếng gọi này như mang theo sự mê hoặc, lan từ tai vào toàn thân, Hạ Miên
cảm thấy sắp không khống chế nổi cơ thể này nữa.
Cô quay đầu đối diện với đôi mắt anh, đôi mắt này đã dụ dỗ cô, muốn chạm vào
anh, muốn duỗi tay ôm lấy anh, muốn...
Ánh mắt Hạ Miên dừng trên đôi môi mỏng kia, mất tử chủ liếm môi...
Vào khoảnh khắc đôi tay thiếu nữ sắp chạm đến quần áo mình, Ninh Thiều
Bạch đột nhiên đè lại, cúi đầu đặt tay cô sang bên gối, nhẹ giọng cười khổ, "Tôi
nhận thua."
"Hạ Miên, anh nhận thua..."
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Hạ Miên cảm thấy trái tim mình như nổ tung, Ninh
Thiều Bạch lại đột nhiên đứng dậy, quay về chỗ Tiểu Phong nằm xuống.
Hạ Miên ngơ ngác nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu rồi thở từng hơi một, một lúc
lâu sau mới mở miệng, "Bác sĩ Ninh, xin anh sau này cách xa tôi chút!"
Mẹ nó cái này chịu thế quái nào được! Bà đây cũng nhận thua được chưa!
Ninh Thiều Bạch quay đầu nhìn cô, không khỏi bật cười, phút chốc tựa như
ngân hà rơi xuống. Biển sao lao vào bầu trời.
Hạ Miên cả giận: "Cũng không cho nhìn nữa!"