Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 100




Bên kia điện thoại, Hạ Miên cười tủm tỉm hỏi, "Bác sĩ Ninh, dáng người mấy cô

ấy đẹp không?"

Ninh Thiều Bạch tạm thời tha cho Vinh Tín, xua xua tay với mọi người, cầm

điện thoại đứng dậy rời đi.

Hạ Miên nghe âm thanh ồn ào dần nhỏ lại, chế nhạo, "Đừng đi chứ, bác sĩ Ninh

chơi vui lắm mà, tôi đây sẽ nói ngắn gọn thôi."

Ninh Thiều Bạch nghe ngữ điệu âm dương quái khí của cô mà bật cười, "Muốn

nói gì?"

"Nói tạm biệt." Hạ Miên đáp, "Thế nào, đủ ngắn chưa?"

Ninh Thiều Bạch cười thành tiếng, giọng điệu mang theo chút dỗ dành, "Được

rồi, lời Vinh Tín nói cô cũng tin?"

Hạ Miên đang định hỏi vì sao lại không tin, thì nghe anh ám chỉ, "Cậu ta còn

bảo tôi nghiên cứu khuyên tai vì cậu ta kia kìa."

Hạ Miên:...

Cái tên đào hố Vinh Tín này! Tuy không trông cậy anh ta có thể giấu được bao

lâu, nhưng bại lộ nhanh quá rồi đấy! Mất công cẩn thận dặn dò đừng có kiếm

Ninh Thiều Bạch.

Thực chất Hạ Miên cũng mơ hồ phát hiện khả năng cao Ninh Thiều Bạch đã

đoán ra gì đó, này chỉ là đang trêu đùa mình thôi.

Nhưng suy đoán và chứng cứ xác thực lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Bác sĩ Ninh thật giảo hoạt, trông thì nói lời âu yếm, nhưng người lại chẳng hề

lưu tình vạch trần hành vi phạm tội.

Điều này khiến cô ít nhiều cũng hơi chột dạ.

Tựa như Ninh Thiều Bạch có thể thấy được dáng vẻ lúng túng của người kia,

khẽ cười một tiếng tiếp tục, "Cậu ta còn bảo tôi nghiên cứu chụp ảnh quay

video bằng điện thoại là vì cậu ta nữa."

Hạ Miên sửng sốt, thật không ngờ bản thân chỉ thuận miệng oán giận mấy câu,

Ninh Thiều Bạch lại xuất hiện ý tưởng tạo ra smart phone.

Cô mím môi, sự ngọt ngào khó mà ngăn chặn tràn ra từ đáy lòng.

Ninh Thiều Bạch nhẹ giọng hỏi, "Cảm thấy lời này đáng tin không?"

Hạ Miên banh mặt, rất muốn ngoan cố đáp có thể tin.

Nhưng Ninh Thiều Bạch hệt như biết thiếu nữ định nói gì, nhẹ nhàng "Hửm?"

một tiếng rồi thở dài, "Cứ tưởng cô muốn làm em gái tôi như vậy, hẳn sẽ cực kỳ

hiểu và tin tưởng tôi lắm chứ, không ngờ ngay cả vấn đề đơn giản thế cũng

không trả lời được..."

"Muốn làm nũng, muốn tôi dọn dẹp hậu quả, muốn tôi giữ hộ tiền, còn muốn cọ

giường..."

Có thể đừng nhắc lại câu cọ giường với giọng điệu ái muội như vậy không!

Hạ Miên che mặt, lúc ấy trêu vui cỡ nào, giờ nghe lại nhộn nhạo cỡ đó, ai biết

báo ứng đến nhanh vậy.

Ninh Thiều Bạch thương tâm, "Thì ra chỉ là lợi dụng thôi sao? Không tin được

cô lại lừa gạt tình cảm của tôi..."

Hạ Miên sắp quỳ lạy đến nơi rồi, lập tức đáp lời, "Không tin không tin, anh

Vinh là tên chuyên đào hố, lời anh ta nói sao có thể tin được." Xin người đừng

nói nữa! Thần nhận sai!

Ninh Thiều Bạch bày ra vẻ nhẹ nhàng thở dài, "Cảm ơn đã tin." Sau đó lại mất

mát, "Nhưng mà, cô không quan tâm tôi đến đây làm gì sao? Quả nhiên, muốn

trở thành em gái tôi chỉ là lừa bịp..."

Hạ Miên thật sự sợ rồi, vội vàng cười tủm tỉm hỏi, "Bác sĩ Ninh, anh đi làm gì

đó?"

Ninh Thiều Bạch cười, "Nghe bảo cô thích cầu trượt nước, lại định dạy Tiểu

Phong bơi nên đến khảo sát chút."

"Chỗ này rất được, còn có khu trẻ em, nhất định sẽ thích."

Quả nhiên Hạ Miên có hứng thú, "Có cả chỗ ấy nữa ư, ở đâu thế?"

"Ừm, một khách sạn nghỉ dưỡng mới, cạnh sông Ninh, không quá xa."

"Phải rồi," nói tới đây, Ninh Thiều Bạch hơi ngập ngừng, "Kem, kem ở đây vô

tạn, chắc chắn cô cực kỳ "thích"."

Chữ "thích" nghe kiều diễm thì thôi đi, đến từ "kem" cũng khiến người ta suy

nghĩ lung tung, trong đầu Hạ Miên khó kiềm chế nổi lại xuất hiện cảnh tượng

trên xe lửa.

Gương mặt dần nóng lên.

"Hạ Miên." Ninh Thiều Bạch gọi một tiếng, mất đi điệu bộ trêu đùa ban nãy,

ngược lại là sự lưu luyến vô bờ.

Tiếng gọi bất thình lình khiến tai Hạ Miên như bị điện giật, đầu óc cũng ngốc

hẳn đi, "Hả?"

Chỉ nghe được giọng nói đầy mê hoặc lòng người, "Tôi đón cô được không?"

Đầy tỉnh táo.

Có lẽ vì phơi nắng trưa hè, đầu óc Hạ Miên mơ mơ hồ hồ, đợi đến khi phản ứng

kịp chữ "được" đã thuận theo tự nhiên thoát ra khỏi miệng.

Trong điện thoại, Ninh Thiều Bạch cười một tiếng, quái lạ, cái cảm giác sung

sướng này như tràn từ bên kia vào đáy lòng, tràn ngập mật ngọt.

Hạ Miên cũng không nhịn được bật cười, "Anh không đi làm à?"

"Được nghỉ phép năm."

"Nghỉ mấy ngày thế, khi nào anh tới?"

Ninh Thiều Bạch cười tủm tỉm, "Cái này không rõ lắm, cần hỏi lãnh đạo chút,

còn phải sắp xếp thời gian bắt đầu công việc nữa."

Hạ Miên không tin, trước giờ anh làm việc đều chắc chắn mới mở miệng, nhất

định đang cố ý bắt mình đi ăn uống đây mà.

Hạ Miên cười mắng, "Đồ xấu xa!"

Rõ ràng là trả thù trá hình, muốn cô nếm thử mùi vị trông mòn con mắt.

Ninh Thiều Bạch đắc ý, "Như nhau như nhau."

Cúp máy, tâm trạng Hạ Miên đã khá hơn.

Tiểu Phong vén mành cửa chạy vào, tay nhỏ giữ vạt áo, bên trong chứa không ít

đồ, "Dì nhỏ ơi, chậu."

Hạ Miên nhanh chóng lấy một cái chậu, bạn nhỏ thả tay xuống, đống trái cây

theo đó lăn ra: nào là hạnh, táo chua, táo giòn, còn cả dâu tằm...

Hạ Miên nhìn cái áo bẩn của nhóc con không nói gì, dù sao bạn nhỏ cũng

thường vẽ tranh, dơ chả kém bộ đồ này là bao.

Đây đều là Tiểu Phong theo Cường Cường ra ngoài vặt, cuối tháng bảy có rất

nhiều loại trái cây chín, tuy ở huyện thành không nhiều cây ăn quả như dưới

làng, nhưng hầu hết nhà nào cũng trồng một đến hai cây, nhà họ Hạ cũng là

dòng họ lớn, đông họ hàng, Cường Cường dẫn Tiểu Phong ra ngoài một chuyến

đã hái được không ít.

Đây là hoạt động Tiểu Phong yêu thích nhất.

Hạ Miên cũng hơi đói bụng, vừa rửa sạch hoa quả chuẩn bị ăn, thì Lý Phương

và Hồng Quyên bưng hai bát to thức ăn bước vào.

Hồng Quyên cất lời, "Chịu đói rồi phải không, mau ăn đi."

Lý Phương nhìn Hạ Miên, "Em đừng để trong lòng, có ba ở đây, không ai dám

làm gì đâu."

"Nếu thật sự phải kết thân với nhà họ Mã, những ngày tháng yên bình của nhà

mình chắc chấm dứt mất," Hồng Quyên mỉa mai, "Còn chưa đính hôn đâu, chưa

gì đã bắt đầu tính kế rồi."

Cứ nhắc đến chuyện đấy là chị lại tức muốn bùng nổ, "Còn dám nhắm đến Miên

Miên nữa chứ, sao không thử soi mặt vào nước tiểu xem đức hạnh của mình thế

nào, muốn Miên Miên dẫn mình đến thành phố Yến, đừng có mơ!"

Thật ra Hạ Miên không giận, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

Cô muốn ở quê lâu một chút không phải vì trêu Ninh Thiều Bạch, mà là muốn

gặp đối tượng kết hôn của Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên kém Hạ Hà một tuổi, bác Hạ dự định để anh ấy kết hôn vào cuối năm

nay hoặc chậm nhất là đầu năm sau.

Địa phương nhỏ như này phần lớn đều kết hôn theo kế hoạch cụ thể, sau khi

nam nữ xem mắt, cha mẹ hai bên gặp mặt, trong ba bốn tháng cảm thấy phù hợp

thì đến với nhau.

Hôn nhân của Hạ Hải và Hạ Hà đều như vậy, đến nay vẫn có vẻ rất tốt đẹp.

Sợ Hạ Văn Nguyệt (cô hai) và mình không kịp về dự hôn lễ của Hạ Xuyên, Hạ

Miên quyết định ở lại ít lâu, chí ít cũng phải gặp được chị dâu ba, nếu thuận lợi

còn có thể bồi dưỡng tình cảm.

Thật ra từ sau khi Hạ Hà kết hôn, Hạ Xuyên đã bắt đầu tìm đối tượng, chỉ là ánh

mắt rất cao, chưa tìm được ai phù hợp.

Mãi đến nửa năm trước, đồng nghiệp ở cục giao thông vận tải giới thiệu cho

một y tá làm trên bệnh viện huyện - tên Mã Lị Lị.

Hai người quen nhau mấy tháng, lẽ ra phải định thân từ lâu.

Chỉ là bác trai bác gái vẫn chưa hài lòng lắm. Trì hoãn đến tận giờ, hy vọng Hạ

Xuyên có thể đổi ý.

Bởi danh tiếng nhà họ Mã thật sự không tốt.

Kiểu hôn nhân họ hò ở huyện thế này không chỉ dựa trên điều kiện cá nhân, so

với chúng người lớn trong nhà càng quan tâm đến gia đình đối phương thế nào

hơn.

Đây cũng là lý do người đương thời chú trọng danh tiếng, nếu danh tiếng không

tốt, con cháu kết hôn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Địa phương nhỏ rẽ trái rẽ phải đều là bạn bè họ hàng, nhà dâu hai Hồng Quyên

có chị cả gả vào đấy, mỗi lần nhắc đến nhà đó đều lắc đầu.

Keo kiệt, hợm hĩnh, tính toán chi li và thích tính kế người khác, quan trọng nhất

con gái họ được nuôi dạy theo kiểu phục vụ con trai.

Thế hệ sau gọi là mẹ hai của em trai.

Thật ra ở thời đại này ngoài thành phố sinh một con, hầu hết các gia đình thuộc

nơi hẻo lánh nhiều ít đều có thái độ trọng nam khinh nữ. Nhưng nhiều nhà đều

trong phạm vi bình thường, chỉ là so với con trai, con gái kém hơn một chút mà

thôi.

Sau khi con gái kết hôn, phần lớn họ cũng hy vọng đối phương sẽ sống tốt ở

nhà chồng và không can thiệp quá nhiều.

Bác trai bác gái không đồng ý vì nhà họ Mã thuộc về nửa còn lại, hai chị của

Mã Lị Lị gả đi đều có tin đồn ăn cắp tiền mang về nhà.

Họ không muốn kết thông gia với gia đình như vậy.

Chỉ là Hạ Xuyên cực kỳ thích Mã Lị Lị, cũng nhiều lần bảo đảm Mã Lị Lị khác

với hai chị: Mã Lị Lị từng đi học, có tri thức, luôn muốn thoát khỏi nhà họ Mã,

sau này nhất định sẽ toàn tâm toàn ý sống với mình vân vân.

Lúc Hạ Xuyên nói những lời này Hạ Miên vẫn còn nghi ngờ.

Bác gái nói thẳng ra suy nghĩ của mình, "Mã Lị Lị tốt nghiệp trường nghề nhỉ?

Trình độ hết cấp ba; còn kiến thức, mới chỉ thực tập ở bệnh viện huyện, thậm

chí còn chưa từng rời khỏi huyện đúng không, như vậy thì hiểu biết đến đâu?"

"Từ miệng con lại cứ như sinh viên đại học thế."

Hạ Xuyên cười rằng, "Đó là cô ấy không có điều kiện thôi, nói cách khác vốn là

có thể trở thành sinh viên đại học, cô ấy rất thông minh, từng đọc rất nhiều sách,

kiến thức chưa chắc đã kém Miên Miên."

Bác gái nghe mà trợn mắt, chị dâu cả và dâu hai hiển nhiên cũng không bằng

lòng, nhưng không ai nói lời nào, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mấy trăm

lớp filter không dễ dàng thuyết phục như vậy.

Dưới sự nỗ lực của Hạ Xuyên, cuối cùng bác trai bác gái cũng tính đến chuyện

người lớn hai bên gặp mặt.

Theo hẹn chính là hôm nay. Hạ Miên vốn chỉ là người mua nước tương đứng

xem, không ngờ câu chuyện lại liên lụy đến mình.

Khoảnh khắc Hạ Miên trông thấy Mã Lị Lị, biết ngay vì sao Hạ Xuyên thích chị

gái này như vậy.

Dung mạo đẹp đẽ, dáng người quyến rũ, váy áo bảo thủ được chị ta mặc vào

toát lên vẻ xinh đẹp, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, khí chất cao ngạo lạnh lùng,

hai tính chất mâu thuẫn kết hợp khiến người ta nhìn một cái lập tức bị thu hút, ở

đời sau rất có khả năng được bầu chọn là hot girl lạnh lùng.

Hạ Xuyên thấy đối phương không khỏi cười, bác trai bác gái cũng cười, nhiệt

tình tiếp đón bà mối và người họ Mã vào trong.

Không biết Mã Lị Lị vốn hướng nội hay có nguyên nhân gì khác, biểu cảm trên

mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Hôm nay nhà họ Mã tổng cộng có bốn người, ông Mã, bà Mã, Mã Lị Lị và em

trai Mã Văn Võ, nhìn qua trông Mã Văn Võ khoảng mười tám mười chín tuổi,

nghe bảo nhỏ hơn Mã Lị Lị một năm.

Đây cũng nguyên nhân bác Hạ luôn phản đối, bởi vì kết hôn với Mã Lị Lị chắc

chắn sẽ trở thành con bài mặc cả cho hôn nhân của Mã Văn Võ.

Tất cả yêu cầu Mã Văn Võ cần cho việc kết hôn, đều sẽ lấy ra từ hôn nhân của

Mã Lị Lị.

Quả nhiên lúc đầu khách sáo thì hảo cảm vẫn còn tốt, nhà họ Mã vẫn rụt rè,

nhưng bắt đầu đến giai đoạn trao đổi, sự chính xách của lời đồn bên ngoài lộ rõ

như ban ngày.

Đôi mắt ông Mã đảo qua cả gia đình, lúc dừng trên Hạ Miên thì lập lòe ánh

sáng.

Bà Mã đã không nhịn được mà đánh giá cả căn nhà và sân vườn, lại hỏi lúc Lý

Phương và Hồng Quyên kết hôn nhà họ Hạ đưa lễ hỏi gì, mua cho gì, sau này

chia nhà sẽ được loại nào.

Mã Lị Lị nhíu mày, dường như muốn ngăn cản bà ta, nhưng sau khi bị bà Mã

trừng một cái đành bất lực nhìn sang Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên dùng ánh mắt trấn an.

Nụ cười trên môi bác gái vẫn không thay đổi, "Tôi không để đứa nào trong nhà

lỗ cả, nên có đều có."

"Hai con dâu nhà tôi cũng rất hiểu chuyện, cơ bản đều trả lại của hồi môn, dù gì

mấy thứ như lễ hỏi đều dành cho cuộc sống vợ chồng chúng nó sau này, theo

quy củ đều không sai."

Bác gái nói xong những lời này, biểu cảm của Mã Lị Lị lạnh hơn, cũng không

biết đang bất mãn với ai.