Dụ Minh Kiều đổi chủ đề: "Chị có lạnh không?"
Sầm Linh Thu muốn đùa cô một chút, "Lạnh lắm chứ."
Cô đưa tay ra, "Em nắm tay chị, chị sẽ ấm hơn."
Cô chỉ đang đùa Dụ Minh Kiều một chút. Dụ Minh Kiều là một người rất sĩ diện, không thích thể hiện hành động quá thân mật trước đám đông, nên cô không mong đợi rằng Dụ Minh Kiều sẽ thực sự nắm tay cô.
Cô đùa cợt Dụ Minh Kiều, rồi định rút tay lại, nhưng giây tiếp theo, bàn tay lạnh lẽo của cô được một đôi bàn tay ấm áp mềm mại nắm lấy.
Dụ Minh Kiều ngước mắt lên, ánh mắt bình thản.
"Sao thế, không phải chị bảo em nắm tay sao?"
Sầm Linh Thu quay mặt cười một cái, rồi quay lại, "Không sao, vậy thì cứ nắm tay nhé, đừng buông ra."
Dụ Minh Kiều lắc đầu, "Sẽ không buông đâu."
Sầm Linh Thu ngồi trong một công viên lớn phủ đầy lá ngô đồng, nắm tay Dụ Minh Kiều cùng ngắm những chiếc lá vàng rơi, cả hai thảnh thơi trò chuyện.
Bề ngoài, hai người đều tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay họ bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, song không ai chịu buông tay.
Họ đã từng nắm tay nhau, nhưng đó chỉ là những lần nắm ngắn ngủi, thường vì lý do sưởi ấm. Nhưng lần này, việc nắm tay đã không còn đơn thuần là hành động sưởi ấm, mà ẩn chứa nhiều cảm xúc khác, mơ hồ và khiến người ta sợ hãi.
Vì quá đỗi mơ hồ, giống như một câu hỏi thi không rõ đáp án, không ai dám khẳng định, nên cũng không ai mở lời.
Những cảm xúc thầm kín và lặng lẽ giữa người phụ nữ và cô gái, theo từng chiếc lá vàng rơi im lặng được chôn vùi.
Gió thổi qua, lá bay xa.
.....
Hôm đó, Sầm Linh Thu có việc phải đến một nơi gọi là "One" để làm phiên dịch. Khi nói chuyện với Dụ Minh Kiều, cô có nhắc rằng chiều nay sẽ đến đó làm việc và sẽ đợi cô ấy ở nhà hàng gần đó sau khi xong việc.
Hai người đã hẹn tối sẽ cùng đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng dùng bữa.
Buổi hội thảo diễn ra vào buổi chiều, Sầm Linh Thu cảm thấy đói nên đi ăn trước ở một nhà hàng gần khách sạn. Khi quay lại, cô nhìn thấy một trong những người chịu trách nhiệm đang khiêng rất nhiều đồ, cô ấy nhỏ bé, đồ đạc gần như nhấn chìm cô ấy.
Thấy Sầm Linh Thu, người phụ trách lập tức gọi cô, "Linh Thu, qua đây giúp một chút, tôi không mang nổi nữa rồi."
Linh Thu bỏ điện thoại vào túi áo khoác, giúp cô ấy mang đồ vào phòng.
Cuối cùng cũng mang được hết vào phòng, người phụ trách thở hổn hển, "Cảm ơn nhé, Linh Thu."
Sầm Linh Thu: "Không có gì."
"À đúng rồi, Linh Thu, phía ban tổ chức đột ngột thay đổi địa điểm hội thảo, nơi đó rất xa, để không bị muộn, chúng ta phải đi ngay."
"Bây giờ sao?"
"Đúng vậy, em mau về phòng lấy tài liệu và túi, chúng ta phải đi ngay, hơi gấp rồi."
"Ừ." Sầm Linh Thu về phòng, hôm nay Paris rất nóng, chiếc áo khoác cô đang mặc lại khá dày, nên cô thay một chiếc áo khoác mỏng hơn.
Thay đồ xong, cô cảm thấy hình như có thứ gì đó mình chưa mang theo, nhưng nhất thời không nhớ ra. Lúc này người phụ trách lại giục, cô không kịp nghĩ nhiều, liền rời khỏi phòng.
Lên xe, Sầm Linh Thu che mặt và ngủ ngay, đêm qua cô thức khuya cùng Dụ Minh Kiều, không ngủ được mấy.
Đi được nửa đường, Sầm Linh Thu muốn xem mấy giờ, sờ tay vào túi áo, trống không.
Lúc đó cô mới nhớ ra điện thoại của mình để trong túi áo khoác dày, quên không mang theo.
Bây giờ quay lại lấy cũng không thực tế, để xong việc rồi quay lại lấy vậy.
Khi đến nơi, Sầm Linh Thu nhanh chóng dồn hết tâm trí vào công việc, quên mất chuyện điện thoại.
Ở bên kia, Dụ Minh Kiều tham gia buổi tiệc triển lãm trang sức ngày cuối cùng. Rất nhiều người phụ trách thương hiệu và các nhà thiết kế đã đến bắt chuyện với Dụ Minh Kiều.
Cô ấy quá xinh đẹp, các tác phẩm thiết kế của cô không chỉ nổi tiếng trong nước mà ngay cả nước ngoài cũng nhiều người chú ý đến tài năng và cảm hứng của nhà thiết kế trẻ đến từ châu Á này.
Vẻ ngoài và tài năng của cô ấy đã khiến Dụ Minh Kiều trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Dụ Minh Kiều đã làm việc ở X.R lâu nên cũng không còn quá sắc bén và lạnh lùng như trước. Cô giao tiếp bằng tiếng Anh với người khác một cách lịch sự nhưng xa cách.
Không biết đã trò chuyện với bao nhiêu người, cuối cùng đến phần triển lãm tác phẩm, cô mới có thể yên tĩnh lại một chút.
Dụ Minh Kiều tìm một góc ngồi xuống, bên cạnh là một vài người phụ nữ nói chuyện liên tục, ồn ào không chịu nổi, cô cảm thấy đau đầu.
Cô vừa định lên tiếng bảo họ nhỏ giọng lại, nhưng vô tình nghe được những từ như "One", "explosion" (nổ), "robbery" (cướp).
Ghép các từ trong câu nói của hai người phụ nữ kia lại, cô hiểu đại khái rằng một nơi tên là "One" vừa bị bọn khủng bố cướp bóc và đặt vũ khí, dẫn đến một vụ nổ, gây ra nhiều thương vong.
Mặt Dụ Minh Kiều tái đi, cô túm lấy tay người phụ nữ ngồi bên cạnh, giọng lạnh lùng: "Có ai chết không? Có người châu Á nào không?"
Người phụ nữ đó không hiểu tiếng Trung, vẻ mặt đầy bối rối.
Dụ Minh Kiều nghiến răng, lặng lẽ ra khỏi khách sạn, gọi điện cho Sầm Linh Thu, nhưng không có ai nghe máy.
Cô gọi tiếp.
Không biết đã gọi bao nhiêu lần, nhưng không có ai nghe.
Cô lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ việc, tin tức này nhanh chóng lên top tìm kiếm, những hình ảnh mà người dùng đăng tải lên toàn là những bức ảnh đen kịt, đầy máu me.
Tay của Dụ Minh Kiều bắt đầu run rẩy.
Môi cô trắng bệch và cũng bắt đầu run.
Trong đầu cô ngập tràn những suy nghĩ tiêu cực và nguy hiểm. Cô hoàn toàn mất phương hướng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cô phải tìm Sầm Linh Thu.
Chu tổng giám ra ngoài hít thở, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng hỏi: "Tiểu Dụ, em làm sao vậy?"
Dụ Minh Kiều không trả lời, mắt vẫn dán chặt vào tin tức.
Chu tổng giám liếc nhìn điện thoại của cô: "Tin tức này có gì sao? Tại sao em lại lo lắng đến thế?"
Dụ Minh Kiều tắt điện thoại, giọng run rẩy gấp gáp: "Em phải ra ngoài một chút."
Nói xong, cô liền lăn xe đi ra ngoài.